Edit + Beta: Basic Needs
………..
Sau khi trở lại phòng tu luyện, mọi người còn đang đắm chìm trong chuyện qua màn ở Tháp Điểm Qua Ải, Thạch Đại Cương để cho bọn họ chọn binh khí đánh nhau.
Đánh nhau?
Lại đánh nhau? Trong dự đoán rồi.
Phần lớn 50 người từ đầu đã nín nhịn trong tháp, muốn thực sự thư giãn gân cốt. Chỉ có một số ít như bọn Viên Thuật cảm thấy chán chường, trong khi trong mắt Trung Xuyên Minh Tú lộ ra ánh sáng, lia qua A Điêu đôi lần đầy khó hiểu.
Điền Trung Hương lo lắng tên này nhân cơ hội ngược đãi A Điêu, rửa nhục từ vụ bị sỉ nhục.
Thác Bạt hỏi Thạch Đại Cương tí nữa sẽ đánh làm sao.
Đây là một người cuồng chiến đấu với đôi mắt đầy h@m muốn đánh nhau.
“Đánh ai cũng được, em có thể đánh nguyên một ngày.” Ánh mắt cậu ấy đảo qua đám người Minh Trạch Dã đang chờ, không tha cả A Điêu, làm cho bọn này tỏ vẻ khó nói.
A Điêu lặng lẽ trốn trong góc.
Còn lâu cô mới thèm.
Thạch Đại Cương cho hay: “Ai bảo mấy em đánh nhau? Với trình độ chiến đấu này của các em cứ như đám gà mổ nhau, có thể phát huy ra hiệu quả chiến đấu gì?”
Vậy chả lẽ đánh với thầy?
“Mấy em mà xứng đánh với tôi á? Theo chân tụi nó đi.” Thầy ấy vừa nhấc tay, cánh cửa mở ra, bên ngoài có ba thứ như con người đi vào đâu ra đấy.
Người máy.
Binh chủng máy móc tác chiến của quân đội, một con trị giá hàng chục triệu, được sử dụng để chiến đấu cá nhân trên tiền tuyến, cũng có thể dùng để tập luyện cho tân binh.
Trông thấy ba tên lính người máy nhìn lăm lăm vào bọn họ cứng còng, kể có là tụi Thác Bạt cũng ngạc nhiên, theo bản năng nắm chặt vũ khí trong tay; còn A Điêu đã sấn vào tuốt trong góc hẻo lánh, chọn hai con dao găm bên người.
Cô có linh cảm có khi chọn binh khí gì cũng chả có ích, thay vào đó chọn cái nào nhẹ một chút để giảm bớt gánh nặng còn hơn.
“Những người nắm giữ linh năng đã đăng ký rồi, xuống tay với họ nhiều hơn, đi.”
Thạch Đại Cương ra lệnh một câu, ba lính máy vút một cái đánh ra nắm đấm nặng nề, đoạn… dư ảnh đánh tới.
Vãi cứt!
Hoa mắt rồi, lính máy ở đâu!!
A Điêu còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy năm mươi học sinh không phân biệt được ai là ai đều bị đánh bay hết. Cô xoay người toan chạy đi nhưng nhưng dưới chân bị một tên lính máy quét ngang tạo ra dư ảnh.
Hiển nhiên tất cả những người từng giơ tay lên đều bị khóa chặt.
Ầm!
Thế giới của cô ngay lập tức đảo ngược…
Vào thời điểm đó, suy nghĩ duy nhất của cô là: Tung quyền cước dữ dội? Mẹ nó, tung quyền cước của ai?
…..
Thạch Đại Cương kéo ghế ngồi đó nhìn 50 tên bị đánh đập thảm khốc, chỉ có mỗi Thác Bạt anh dũng còn chịu được mấy lần đánh chính diện, còn lại… te thua tột cùng.
Qua được tầng đầu tiên thì sao, vẫn cùi bắp.
Thạch Đại Cương quan sát trong âm thầm dưới vẻ ngoài xộn rộn xem cảnh này, thầy ấy thi thoảng ghi lại những gì quan sát được, gửi vào tài khoản của ai đó.
(P1)
Trong một tòa nhà giảng dạy nào đó của trường, giáo viên chủ nhiệm Khúc Giang Nam đang họp với một số giáo viên trong tổ kiến thức để sửa sang các bài kiểm tra và túi học tập. Họ có rất nhiều tư liệu trong tay, có đủ thành tích từ nhỏ tới lớn của 50 người, thậm chí có cả bài thi.
Khúc Giang Nam thi thoảng đưa ra ý kiến, chủ yếu nắm bắt phương hướng. Sau khi nhìn thấy tài khoản trên điện thoại gửi sang tin nhắn, cô ấy khẽ nhíu mày.
“Mức năng lượng cao nhất từ linh năng của Thác Bạt là F5, cộng thêm cấp độ sức mạnh, phản ứng ý thức cũng như kỹ năng thiên phú của bản thân, chiến lực tổng hợp có thể ở E2, hoàn toàn dẫn đầu tất cả mọi người. Thảo nào nó vượt qua được tầng 2.”
“Minh Trạch Dã, Trung Xuyên Minh Tú, Chu Tú Hà, ba người này na ná nhau, linh năng ở F1, nhưng thực lực tổng hợp có thể ở đâu đó trên dưới F3.”
“Trong mười người nắm giữ linh năng sớm nhất, ngoại trừ bốn đứa này, sáu đứa còn lại có thực lực tổng hợp ở khoảng F hết, thỉnh thoảng có cao thấp.”
“Tuy nhiên đáng chú ý chính là trước mắt kỹ xảo chiến đấu phát huy mạnh nhất trong cả lớp thuộc về anh em nhà họ Điền. Trong đó Điền Trung Dã có thiên phú chiến đấu cao tột cùng, ngay cả Thác Bạt còn không bằng.”
Khúc Giang Nam xem xong bèn gửi lại cho Thạch Đại Cương một câu: “Anh không biết lính máy thế hệ này đã được nâng cấp chức năng, sẽ trả về phân tích dữ liệu của đối tượng chiến đấu rồi à. Cho nên anh phân tích phí công, nhưng cứ tổng kết lại đi.”
Thạch Đại Cương rất dở về công nghệ cao, đương nhiên không hiểu mặt này. Song, Khúc Giang Nam lấy ra số liệu chiến đấu của ba lính máy trả về, đọc nhanh như gió, đại khái xác định được Thạch Đại Cương nói không sai.
Trước mắt đáng chú ý nhất hiển nhiên là đám người Thác Bạt mạnh nhất, nhưng tiếp theo chính là anh em Điền Trung Dã. Chỉ riêng thiên phú chiến đấu cộng thêm kinh nghiệm đã đủ để bọn chúng bù đắp rất nhiều chênh lệch về tài nguyên mất đi vì đám con cháu quyền quý khác.
Tiếp đó là Tống Linh.
Đám lính máy đánh giá con bé đã có thể sử dụng chiêu kết nối tâm linh để dự đoán cuộc tấn công của chúng. Dù cho chẳng thành công nhiều lần nhưng nó có số lần bị đánh ít nhất trong lớp.
“Còn Bạch Hà này nữa, tiến bộ nhanh nhất.”
Suy nghĩ một chút, Khúc Giang Nam bỗng nhiên cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp, bèn quay lại xem số liệu của A Điêu.
Con bé nắm giữ được linh năng là chuyện trong dự liệu, nhưng vấn đề là con nhóc mày mưu mô, còn qua một tầng trên Tháp Điểm Qua Ải, sao lại bị đánh nhiều nhất?
Là con bé cố tình để bị đánh tìm cơ hội đánh nhau à, trái lại rất tàn nhẫn với bản thân.
Sau cuộc họp, một giáo viên đã tìm Khúc Giang Nam một mình, lấy bài thi viết ngày đó của một người cho cô ấy xem.
(P2)
“Chủ nhiệm, học sinh này có chỗ thú vị.”
Khúc Giang Nam không nhìn tên cũng biết là ai: “Trần A Điêu.”
“Vâng, là nó. Điểm thi viết của nó xếp đằng sau 50 người. Nhưng tôi đã xem nội dung bài thi viết của nó, trong 700 câu bỏ trống 200, nhưng nó lại làm đúng 500 câu hỏi còn lại với tỷ lệ 100%. Cho nên vấn đề của học sinh này là kiến thức của nó bị hạn chế bởi nguồn lực giáo dục. Nếu được dạy dỗ tốt, ít nhất điểm thi viết sẽ nằm trong nhóm mạnh nhất kia.”
Thật ra Khúc Giang Nam đã hay từ lâu, bởi lẽ khi hiệu trưởng đưa cho cô tư liệu, ngón tay ông ấy chỉ vài cái trên đó, ý muốn cô chú ý.
Những tưởng do nó là em gái của Trần Tốn, sau này mới biết có khả năng do nó là em gái của Trần Tốn… nên có IQ theo DNA.
“Cần tài liệu gì cứ nói với tôi.”
“Được. Chờ bài kiểm tra đầu tiên hoàn tất, tôi sẽ xem lại điểm số của con bé, đến lúc đó có khi cần phải nói chuyện riêng với cô về việc bồi dưỡng nó.”
Trong mắt của giáo viên này đầy phấn khích.
Khúc Giang Nam bỗng nhiên nhớ tới người giáo viên này là kẻ điên giải đề nổi danh trong tổ kiến thức tại Học phủ Kim Lăng, thích nhất là ra đề cấp bậc bi3n thái kiểm tra chỉ số thông minh của học sinh.
Con nhóc kia sẽ không hận mình chứ.
…..
Phòng tu luyện của lớp A1 là nơi quan trọng của Học phủ Kim Lăng, tuy nhiên lớp A2 lớp A3 cũng có phòng tu luyện, mặc dù không cao tột cùng như lớp kia nhưng giờ phút này bọn họ cũng đang học lớp hướng dẫn kỹ xảo chiến đấu. Mấy lớp học đều cách nhau một khoảng, nhưng ai nấy đều nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra từ phòng tu luyện khép kín.
Ai đó coi khinh: Cái gì mà lớp A1, cặn bã quá trời! Lớp của tụi nó có 7 người vượt qua tầng đầu tiên của Tháp Điểm Qua Ải, có nghĩa là 43 đứa còn lại sẽ như tụi này thôi. Lần sau không biết ai sẽ vượt qua tầng đầu tiên đâu.
Ai đó khó chịu: Giết heo à? Ầm ĩ quá! Khác với lớp A2 chịu đựng kiềm chế của tụi này.
Giáo viên bên họ hơi lườm họ mà chẳng nói gì, bắt đầu nhẹ nhàng giảng bài về kỹ xảo chiến đấu, tiếp đó phân bổ cho đám này các thiết bị rèn luyện thể chất.
Tiến độ giữa các lớp khác nhau, tuần tới đám trẻ này sẽ hay tại sao lớp A1 hú hét thành dạng này.
….
Ngày hôm đó, bọn A Điêu chả tới căng tin để ăn bởi lẽ cả đám đều ở hết tại phòng y tế.
Các bác sĩ trong phòng y tế đã sẵn sàng từ lâu.
Chẳng qua lúc nhận thân phận có phần phiền toái, rất nhiều khuôn mặt không nhận ra nổi. Nguyên lớp chỉ có Tống Linh và Chu Tú Hà tốt hơn một tí. Bởi lẽ Tống Linh mang hệ tâm linh, dùng kết nối tâm linh thi thoảng phán đoán ra lộ tuyến tấn công của đám lính máy.
“Dở thật, tôi còn chưa làm gì mấy cô cậu cơ mà, tru lên cái gì? Gãy xương đúng không, cái này tôi biết.”
(P3)
Viên Thuật bị gãy xương, vừa nhìn thấy dáng người hùng tráng uy vũ của Thạch Đại Cương tới gần, hắn sợ tới mức mặt còn trắng hơn cả cô dâu nhỏ: “Đừng đừng đừng đừng, thầy ơi, em có thể về nhà để bác sĩ gia đình nối xương cho em, em còn tốt lắm, em…”
Thạch Đại Cương lập tức bịt miệng hắn lại, hệt chủ tịch ngang ngược trấn an nữ chính yếu đuối mong manh trong tiểu thuyết: “Đừng sợ, em còn có tôi.”
Ặc!
Hai mắt Viên Thuật trợn trắng, hai chân co rút… xỉu.
Hắn thấy hôm nay mình khổ như chó, tâm hồn và thể chất đều bị tổn thương nặng nề, dù có là Trung Xuyên Minh Tú hay Trần A Điêu, hắn ghét tất!
Cái gọi là uốn nắn vật lý, một giây thấy ngay hiệu quả.
A Điêu ở bên cạnh giường bệnh nhìn thấy mà sướng tê tái, nhưng bỗng nhiên cô phát hiện Thạch Đại Cương nhìn chằm chằm vào mình. Lúc này da đầu cô tê rần, mông dịch xuống đang muốn đi về phía Tống Linh tìm mấy chị gái dịu dàng một chút, bỗng nhiên có chị gái y tá che miệng cô lại.
“Thầy Thạch, mời thầy tới bên này giúp một tí.”
A Điêu: “!!!”
Sau đó rất nhiều người không biết sao mình sống qua được ngày này, dẫu gì chả làm được cái chi sất. A Điêu cũng được coi là có 70 điểm trong tay nhưng nghĩ đi nghĩ lại đã thấy vô dụng.
Cô ước tính phải chờ chuyển xương thành công mới lần nữa đến phòng trọng lực một chuyến.
…..
Hôm nay, nhóm con cưng của trời lớp A1 hoàn thành lớp kỹ năng chiến đấu xong đang lo lắng khi rời khỏi lớp.
** má, khoảng cách về ký túc xá xa thế, bộ dáng như quỷ kiểu này sao về nổi?
Bộ không muốn mặt mũi à?
Trái lại Thác Bạt thấy chả sao, vết thương của cậu ta cũng ổn, trên mặt không có nhiều lắm. Thế là cậu ta lau ngay máu trên mặt, đi thẳng vào dưới ánh mặt trời.
Những người còn lại…
Điền Trung Hương đột nhiên lấy ra một cái mặt nạ từ trong ba lô và đeo vào.
Mọi người: “!!!!
Vút, ngón tay quét một cái, một tay Điền Trung Hương cầm mấy cái mặt nạ: “Một cái một ngàn tinh tệ, ai muốn?”
Bị điên à, ai mà mua, một ngàn tinh tệ lận đó!
Mặt nạ này có giá bao nhiêu? Một đồng tinh tệ?
Họ Điền nghèo tới mức chập cheng rồi!
Một nhóm học sinh nghèo không nỡ trả tiền, nhưng số người mua còn nhiều hơn hẳn… mặt nạ trong tay Điền Trung Hương đã hết sạch.
Ngay cả Viên Thuật cũng mua.
Dự đoán mặt nạ rách này còn được dùng trong thời gian thật lâu, dù gì sau này vẫn còn học tiết dạng này nữa.
Bán hết mặt nạ, trước mặt bọn người, Điền Trung Hương chia hơn phân nửa tiền cho A Điêu.
Đám người Viên Thuật: “?”
Má, nếu biết mặt nạ do con này bán, có chết tụi nó vẫn không mua!
A Điêu mỉm cười với họ, cầm tiền và rời đi với một khuôn mặt bầm tím.
Đằng sau bay lên một mảng năng lực niệm lớn, A Điêu lập tức hài lòng, thật ra cô không yêu tiền, thật mà, cô yêu năng lực niệm thôi.
Mọi người: Chó A Điêu, gian thương lấy tiền!
(P4)
Trình Chương nhìn bóng lưng A Điêu đi xa, một lần nữa thán phục: Một hình mẫu cho thế hệ chúng ta.
Khi than thở, cậu ta tính đuổi theo và trò chuyện với A Điêu… lại nhận ra Nhiêu Tuyết Nhã đi lên từ khi nào.
Tại sao lại là cậu, kẻ thù truyền kiếp của tôi!
….
“Này, nói chuyện với cậu đấy, sau lần nào cậu đi cũng nhanh thế. Làm gì chứ?”
Nhiêu Tuyết Nhã với nửa khuôn mặt sưng đuổi theo, có phần than vãn nhưng cũng không dài dòng mà nói thẳng ý đồ của mình: “Cậu có dự định đi đánh hố đất không?”
“Chúng ta ở cấp độ này, đánh được cấp thấp nhất, ít nhất diệt một cái hố đất ma quỷ loại nhỏ không có vấn đề gì, chỉ cần số lượng ma quỷ không quá 30 con.”
“Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chúng ta tạo thành một nhóm.”
Nhiêu Tuyết Nhã luôn có mục đích sờ sờ, hoặc vì tiền, hoặc vì đội nhóm.
Từ lâu A Điêu đã biết mục đích của cậu ấy và hố đất cũng là một trong những kế hoạch của cô: “Tất nhiên phải đi nhưng bây giờ không thể, hai ngày sau tôi lập đội, cậu muốn tới không?”
Nhiêu Tuyết Nhã không nói thẳng muốn mà như biến mình thành hàng hóa đi mời chào: “Ngày mai, không, tối nay là tôi sẽ nắm giữ được linh năng, tiếp đó tôi sẽ triệu hoán ra ba con heo. Tuy nhiên trong đó có một con heo giống heo hương bình thường, hai con còn lại đều có thể làm ma quỷ cấp 1, gần đây đã nuôi tới mức rất cường tráng. Bản thân tôi có năng lực tự bảo vệ mình, cậu xem có được không?”
Thật ra cô ấy rất rõ ràng, nếu A Điêu muốn chọn đội ngũ, cô có thể gia nhập đội ngũ của bọn Thác Bạt; hoặc có thể tự mình lập đội, ngay cả Trình Chương vẫn cân nhắc gia nhập bởi vì cô ấy thật sự mạnh mẽ.
Bộ não tốt là thứ quan trọng nhất, đó là điều hiển nhiên.
Mà thiên phú và tố chất của mình đang ở vị trí được A Điêu chọn nhưng không nhất định sẽ được để ý.
Nhưng ngoại trừ những người hạng đầu, cô ấy cảm thấy mình không tệ hơn những người hạng trung khác, ít nhất là không có những tật xấu lộn xộn thế kia.
Nhiêu Tuyết Nhã rõ điểm này nên mới vài lần chủ động tiếp xúc với A Điêu, thái độ rõ ràng, không sợ mất mặt.
Nếu không tiếp cận được đội ngũ của A Điêu, cô ấy chỉ đành lui về phía sau ép dạ cầu toàn đi cùng nhóm với cái lũ kém nhất trong lớp. Mà chắc gì tụi nó đã có sự tính toán riêng, không chừng còn chưa trưởng thành đến mức ỷ vào mình là học sinh được chọn riêng bèn tới bắt bẻ cô ấy.
Đó là một sự lãng phí thời gian cũng như rước bực.
Nói xong những lời này, Nhiêu Tuyết Nhã căng thẳng nhưng vẫn thận trọng nhìn A Điêu, chờ cô bày ra thái độ.
A Điêu suy nghĩ một chút, hỏi: “Con heo hương của cậu có ăn được không?”
Nhiêu Tuyết Nhã: “????”
(P5)
….
Không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được chọn bởi vì một con heo hương ăn được.
Lúc đi Nhiêu Tuyết Nhã còn có phần nghi ngờ cuộc đời, tuy nhiên cô ấy có hỏi A Điêu: “Cậu đã nghĩ kỹ về các thành viên còn lại rồi? Có phải bọn Điền Trung Hương không? Hai người bọn họ giỏi lắm, có thể đánh có thể chống. Nhưng còn về Tống Linh, nếu cậu không đề cập tới, có khi cậu ấy sẽ bị tụi Chu Tú Hà kéo đi. Cậu cũng thấy biểu hiện của cậu ấy hôm nay rồi đó.”
Đương nhiên A Điêu biết Tống Linh được đề cao, không chỉ có cậu ấy, chỉ sợ hai anh em Điền Trung Hương cũng được người ta ngắm tới.
Bởi vì khai thác thiên phú cần có thời gian, sức mạnh chiến đấu tổng hợp hiện tại của hai anh em rất thiết thực, ít ra biết đánh.
Bởi vậy… nhìn thấy ba người ra vào cùng cô mỗi ngày là thế nhưng chưa chắc đã vào nhóm của cô.
“Mọi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, tôi hy vọng họ có thể nghe theo suy nghĩ của mình. Tôi không bao giờ dắt dây họ, suy cho cùng mọi thứ đều có số phận cả.”
Giọng điệu và thần thái của A Điêu rất chính trực và bình thản, gần giống cái loại siêu phàm thoát tục, nhưng biểu cảm của Nhiêu Tuyết Nhã lại là: Khuôn mặt cay đắng của cụ ông khi nhìn vào biểu đồ ngân sách trên điện thoại trên tàu điện ngầm.
…..
Màn đêm buông xuống, Tống Linh trở lại ký túc xá đơn độc, tắm rửa xong vừa lau tóc thì Giang Triều đang ở bên ngoài chuẩn bị thi đại học gọi tới.
Cô ấy cũng có robot ở đây, robot nhận điện thoại.
“Em A Linh à, có tiện nhận video call không?”
“Không.”
Thật lạnh lùng, không giống như em gái A Điêu đáng yêu.
Giang Triều ngượng ngùng: “Anh thay người lớn trong nhà hỏi em một tí, qua một thời gian nữa em sẽ đi cùng bạn trong lớp lập nhóm đánh hố đất, hay là muốn gia tộc sắp xếp hộ vệ đi với em?”
Tống Linh: “Vế sau không thể làm, quá nuông chiều khiến trưởng thành rất chậm. Mấy anh cả như anh còn không được đãi ngộ như vậy, cho nên bác cả muốn cho em lời khuyên gì à?”
Thông minh lanh lợi ghê.
Giang Triều thở dài: “Có người thông qua quan hệ liên lạc với cậu, chắc là người phía sau Minh Trạch Dã, bọn họ muốn lôi kéo em. Khác với lần của tụi anh vì thời gian của tụi anh không đủ, càng nghiêng về tố chất trong chuyện khảo hạch tu luyện linh khí. Trong khi tới lần của em, đó chính là cuộc kiểm tra thực chiến chân chính, thành ra đoàn nhóm rất quan trọng, có thể đào tạo năng lực tác chiến của mấy em. Tất nhiên, nó cũng có thể giúp em có được nhiều tài nguyên hơn.”
Cung cấp của gia tộc có hạn, con cháu hai nhà Tống Vương đều phải tới rèn luyện, sớm muộn gì cũng có khác biệt mà thôi.
“Trước mắt đội ngũ của Trung Xuyên Minh Tú mạnh nhất lớp mấy em, chưa kể người này biết tính toán. Phải lúc em không tìm được người có thực lực tương đương mình, có khi sẽ bị đối phó áp chế. Cậu mang ý em có thể thử lập nhóm với Thác Bạt hoặc Minh Trạch Dã. Em là hệ tâm linh, tương đối thưa thớt, chắc bọn họ sẽ liên lạc với em.”
(P6)
Tống Linh buông khăn xuống: “Đã liên lạc nhưng em từ chối.”
Giang Triều: “?? Ai?”
Tống Linh: “Tất cả đều liên lạc với em.”
Sau đó em cũng từ chối luôn?!!
Giang Triều ngỡ ngàng, trong phút chốc không rõ suy nghĩ của cô ấy: “Toàn không vừa mắt, vậy tiêu chí em lựa là gì?”
“Chờ người mạnh nhất tới tìm em.”
“???”
Giang Triều không hiểu, song, Tống Linh đã cúp điện thoại. Cô ấy nào có nói rằng ngày đó khi kiểm tra thiên phú, cô ấy thể hiện ra băng sương tâm linh, ảnh hưởng đến tư duy của mọi người, thật ra lúc đó cảm ứng mạnh nhất của cô ấy lại về mặt tâm linh.
Dùng tâm linh cảm ứng tâm linh?
Đúng, khi đó cô cảm ứng được tất cả các thí sinh ở đây, bao gồm toàn bộ giáo viên, kém xa hơi thở tâm linh dữ dội của một người.
Tính luôn cả Chu Giang.
Tâm cảnh có thể quyết định hết thảy, bởi vì nó mang nghĩa lý trí và sự ổn định; còn những cái khác như tốt chất lại bù đắp được bằng các nguồn lực.
Về sau cô ấy tiếp tục quan sát 49 người trong lớp học, nhìn tới nhìn lui, người có tố chất làm cường giả vẫn mãi là người đó.
Ngay lúc Tống Linh chuẩn bị sấy tóc, robot đột nhiên nói có người muốn kết bạn.
“Ai?”
“Ghi chú là A Điêu Thân Mến.”
“…”
Tống Linh tắt máy sấy tóc, cười nhẹ, cho nó thông qua.
Sau đó robot lại cứng nhắc phát giọng nói của người nào đó.
“Bạn Tống, mình là A Điêu thân yêu của cậu đây nè. Nghe nói cậu muốn gia nhập nhóm của mấy người, nói sao ta, mình vui cho cậu lắm.”
Tống Linh: “Phải không?”
A Điêu: “Đương nhiên là đúng rồi. Nhưng mà này, Thác Bạt kia quá hiếu chiến, không chừng kéo cậu tới hố đất ma quỷ cấp hai, cấp ba, khác gì đi tự sát. Người không có văn hóa sẽ không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Tống Linh: “Nếu không phải cậu ta lôi kéo tôi thì sao?”
A Điêu: “Ồ, vậy chính là cặp tình nhân Minh Trạch Dã rồi? Thế thì cậu càng khó xử hơn. Không phải lòng dạ mình hẹp hòi đâu mà người ta là cặp đôi đang yêu nhau, còn cậu thì xinh xắn thế kia, xui sao va vào chuyện tình tay ba, tới lúc đó cậu xấu hổ cỡ nào. Đó là lời từ đáy lòng của mình, không phải mình tô đen họ.”
Nói xấu người ta một hồi một hồi thế mà còn nói là không bôi đen.
Tống Linh: “Vậy cậu cảm thấy đội của ai tốt nhất?”
A Điêu: “Vấn đề này của cậu làm mình xấu hổ quá, làm cứ như mình tới đây quảng cáo bản thân. Mình không có ý này thật, thật ra hai đội hồi nãy tốt lắm. Dù thế nào bản thân cậu thích là được. Mình tôn trọng sự lựa chọn của cậu… Mình hy vọng cậu có được sự phát triển tốt nhất. Suy cho cùng mình luôn xem cậu là chị em tốt nhất của mình, không có người thứ hai.”
Sau khi gửi những lời này, A Điêu đang gặm khô bò trong nhà chờ Tống Linh trả lời, đợi một hồi thì thấy Tống Linh gửi tới một tấm hình.
(P7)
Trên đó là bản ghi chép cuộc hội thoại giữa cô và Điền Trung Hương năm phút trước.
Là Điền Trung Hương chủ động đến tìm cô, hỏi cô có mở đội được không, đương nhiên cô nói ra rồi, tiếp đó đã nói một câu: “Hương Hương à, cậu là chị em tốt nhất của mình đấy, không có người thứ hai đâu.”
Ảnh chụp màn hình lại được Điền Trung Hương gửi cho Tống Linh.
A Điêu: “…”
Danh tiếng xã hội bị tổn hại nghiêm trọng?
Đội viên còn chưa vào đội đã âm thầm đâm chọt ở dưới, đi do thám mình. Bà Điền, bà không phúc hậu.
Nhưng Tống Linh vẫn gửi cho mình năng lực niệm, đây là ý chấp nhận mà ha.
Một đội có tổng cộng 5 người, cũng đủ rồi.
A Điêu tiện tay lập một nhóm, đoạn, kéo Điền Trung Dã, Điền Trung Hương, Tống Linh và Nhiêu Tuyết Nhã vào.
“Chín ngày sau đi tới hố đất, về phần hố đất nào, mình sẽ thông báo trước ba ngày cho các cậu chuẩn bị nhu yếu phẩm.”
Có nhóm nhỏ tốt đẹp làm A Điêu thỏa thuê mãn nguyện, bắt đầu nấu bữa tối yêu thương cho mình. Nhưng cái trứng yêu thương vừa chiên được một nửa, đã có một cuộc điện thoại gọi tới.
Quan phủ.
Xì xào xì xào, A Điêu nghe giọng nữ sai nha điềm tĩnh trong điện thoại, mặc cho trứng gà dưới dầu chiên đang dần dà chuyển sang màu vàng chín.
“Cô Trần?”
Bởi vì hồi lâu không nghe giọng A Điêu, nữ sai nha có phần nghi hoặc.
“Cho nên bây giờ thi thể ở đâu?”
Cô ta nghe thấy một giọng nói tĩnh táo tột cùng, như thể bình tĩnh hỏi tối nay thịt heo bao nhiêu tiền.
“Trong huyện nha huyện Cừ, Đam Châu của chúng tôi. Bởi vì cô là người thân thuộc duy nhất của ông ấy trong thông tin đăng ký, cho nên chúng tôi mới liên lạc với cô. Đây là một vụ án hình sự, chúng tôi cần tiếp tục điều tra.”
*huyện nha: nha môn ở (cấp) huyện phủ
A Điêu: “Có chắc là mấy người trong sòng bạc trả thù ổng không?”
“Bằng chứng trước mắt dường như là vậy, những vết thương tra khảo trên cơ thể thuộc về các vật người thường sử dụng như dây thừng, và nơi giam giữ ông ấy cũng là một ngôi nhà gỗ hoang có mấy con bạc thường tụ tập.”
A Điêu: “Có đối tượng bị bắt?”
“Có, nhưng những người đó chạy trốn cả rồi, cần chút thời gian điều tra. Việc xử lý thi thể hiện tại cần sự cho phép của cô… Cô muốn tự mình nhận về hay là để nó ở lại nhà xác của bộ phận pháp y của chúng tôi theo thủ tục điều tra hình sự. Cô có đến được huyện Cừ không?”
“Gửi cho tôi thi thể và báo cáo khám nghiệm trước đi.”
Nữ sai nha có điều ngoài ý muốn nhưng vẫn gửi tin sang. Cúp điện thoại rồi, cô ta nghĩ thầm: Đúng là không phải thân nhân thật sự, nghe điệu bộ lạnh nhạt như vậy cơ mà. Tuy nhiên ông ấy là dân cờ bạc, người căm quỷ ghét, thảo nào làm người ta không ưa.”
Ở phía bên kia, A Điêu tắt lửa và nhìn vào tài liệu. Trông thấy được cơ thể thối rữa và những vết thương mơ hồ vẫn nhìn ra của lão đạo sĩ, cô chẳng né tránh thay vào đó nhìn kỹ càng từng chút một.
Không bỏ qua phần nào, thậm chí còn cầm kính lúp.
Trước hết cô phải chắc chắn rằng đây thực sự là lão đạo sĩ.
(P8)
Nét mặt của cô chẳng đổi thay dưới ánh đèn, mãi đến khi cô nhìn thấy mấy nốt ruồi nhỏ ở một số chi tiết nhỏ trên da, cũng như những vết sẹo cũ trên ngón tay bị nhiễm độc từ xác chết do việc di dời xác hồi trước…
Đồng tử có lẽ run lẩy bẩy đôi lần nhưng đến cuối vẫn còn bình tĩnh.
Cuối cùng cô đặt kính lúp xuống, gọi điện thoại để trả lời cho nữ sai nha hay.
“Xin lỗi, gần đây tôi có chuyện, thi thể tạm thời để ở quan phủ, tôi không tới huyện Cừ được.”
Bấy giờ xem ra cái xác không có vấn đề, dùng phương pháp bình thường gi ết chết thật, nhưng hoàn cảnh bên trong nhà gỗ lại không đúng.
Cỏ dại ở góc nhà gỗ là loại cỏ phát triển mạnh nhất, thế mà nó ỉu xìu. Chưa kể lão đạo sĩ nằm trên mặt đất, dường như chết rất đau đớn, nhưng xung quanh không có dấu vết vùng vẫy hoặc đánh nhau. Quan trọng nhất là nút buộc trói hai tay ổng ra đằng sau rất bình thường, cô đã được dạy phương pháp tháo nút này khi còn nhỏ, bởi thế ổng không có cách nào dễ dàng bị mắc kẹt và chết trong nhà gỗ bởi đám con bạc.
Thứ giết ổng là thủ đoạn của người tu linh.
Đồng thời trong phòng bị người ta làm phép, xóa đi mấy dấu vết, tạo ra cảnh giả vu khống cho đám con bạc.
Nếu là Thầy Cấm kỵ xuống tay, không rõ nguồn cơn, có thể vì chính cô mà người này tra hỏi lão đạo sĩ có biết chuyện đạo phù hay không, hoặc thuần túy trả thù cô; còn không nữa chính là kẻ thù của ổng.
Mặc cho loại nào, cô không thể tùy tiện đi tới huyện Cừ, lỡ như bên kia có người cố tình dùng cái chết của lão đạo sĩ gài bẫy làm cô đi tới, tiếp đó mai phục giế t chết cô giữa chừng.
Không thể đi, thậm chí cô không thể nhận lại xác của lão đạo sĩ.
Tuyệt đối không được.
Cứ đi còn có thể làm gì? Quan phủ chỉ điều tra được ngần này, hoặc tìm ra được cái gì vẫn giúp che đi.
Cô tính là thứ gì chứ?
Một con kiến hôi có tí giá trị mà thôi.
Cho nên cô phải tăng tốc độ trở nên mạnh mẽ hơn, không thể để cho xác của lão đạo sĩ mục ruỗng trong nhà xác.
Thay người nhặt xác cả một đời, còn chính mình lại…
Nữ sai nha còn chưa kịp phản ứng là A Điêu cúp máy ngay. Đoạn, cô ăn trứng gà cháy với khuôn mặt không biểu lộ gì.
Cô không nhớ lại chuyện thuở xưa sống với nhau, này thì đớn đau này thì buồn bã gì đấy cô hoàn toàn không có, chỉ có ít vị khét trên đầu lưỡi.
Có chút đắng.
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Đại đội Lô Cốt đã được thành lập, tuyển chọn ver 101! Nhưng đây là chương chuyển tiếp thôi, chuẩn bị cho làn sóng tiếp theo, sẽ đi khai hoang.