Thứ Hai đi học, mọi người đều biết hết những chuyện đã phát sinh trên mạng hôm trước.
Giờ ai thấy Kỷ Lê cũng không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.
Ai mà ngờ cậu bạn trông thường thường này lại có bối cảnh như vậy chứ?
Hôm nay Trần Tuấn Hoành cũng không đi học, sở dĩ Kỷ Lê biết là vì giáo viên điểm danh nhiều lần nhưng không thấy cậu ta thưa.
Vừa tan học, điện thoại của Kỷ Lê liền thấy có đơn hàng mới.
Đối phương chỉ hỏi hai câu, không thấy ai trả lời liền đặt đơn luôn.
Kỷ Lê choáng váng rồi.
Cậu nhìn địa chỉ, chỗ đó khá gần trụ sở chính Tập đoàn Trần thị.
Kỷ Lê nghĩ nghĩ, khoảng cách gần vậy chẳng cần shipper nữa, cậu tự mang qua đó cũng được.
……
Sau khi tan học, cậu cùng Thẩm Thuật Bạch đi về, sau khi về nấu cơm rồi ăn cùng Thẩm Thuật Bạch xong, cậu liền giục Thẩm Thuật Bạch quay lại công ty làm việc.
Thẩm Thuật Bạch rất nhiều việc, Kỷ Lê sợ một ngày anh không đến không khéo công ty sụp đổ mất.
Thẩm Thuật Bạch vừa đi, Kỷ Lê liền bắt đầu làm xoài sấy, cậu làm nhiều hơn bình thường chút, xoài sấy này cũng không dễ hỏng, hơn nữa cũng không phải quá nhiều, đủ để bán thêm một đơn nữa.
Sau khi đóng gói xong xuôi, cậu chuẩn bị ra ngoài ship hàng.
Vừa định đi ra ngoài, tài xế chưa từng có cơ hội lái xe liền hăng hái chạy tới: “Tiểu thiếu gia đi đâu vậy?”
Dưới ánh mắt chờ mong của tài xế, Kỷ Lê thu chân đang định bước tới trạm xe buýt lại: “….Đến trụ sở Tập đoàn Trần thị.”
“Được rồi!” Tài xế phấn khích, “Tôi đi lấy xe ngay đây.”
Thấy tài xế như vậy, Kỷ Lê không nhịn được nghĩ, người này lái xe thực sự ổn không đó?
Tuy trước đó từng có tài xế đưa mình đi rồi nhưng cậu vẫn không khỏi lo lắng.
Cũng may mà sau khi lên xe, kỹ thuật của tài xế rất thuần thục, cũng không vì phấn khích mà gây ra chuyện gì ngoài ý muốn nên Kỷ Lê mới yên lòng.
……
Chiếc xe an toàn dừng trước trụ sở chính Tập đoàn Trần thị.
Cậu cầm xoài sấy bước đến quầy lễ tân.
……
Trước quầy lễ tân, có hai cô gái đi giày cao gót siêu cao đang đứng tranh cãi.
“Họ dựa vào cái gì mà không cho tôi vào!? Đây chính là công ty nhà tôi!” Khuôn mặt trang điểm đậm của cô có hơi dữ tợn.
Cô gái trực quầy lễ tân bị dọa sợ, chỉ lắp bắp đáp lời: “Tôi, đây là do Chủ tịch cùng Trần thiếu dặn……..họ nói, họ bảo phải để cô cút ra nước ngoài cho tỉnh……”
Trần Hàm vô cùng tức giận, nhưng bạn của cô đã túm cố lại: “Hàm Hàm, đừng tức giận, ba cậu và anh trai cậu chẳng qua chỉ không quá quan tâm cậu mà thôi, chuyện này có gì đâu.”
Câu an ủi này nghe cũng rất dịu dàng, nhưng Trần Hàm nghe xong lại càng giận: “Sao họ có thể không quan tâm tôi được? Từ nhỏ tới lớn, họ luôn tốt với tôi nhất!!”
Cô gái nhỏ trực quầy lễ tân vừa nghe lời này đã muốn phản bác, nói vậy không phải khiến người ta càng giận hơn sao? Nhưng tiếc là cô không có gan này.
……
Thấy quầy lễ tân ồn ào vậy, Kỷ Lê cũng ngại không bước lên, liền yên lặng đứng cách đó không xa, chờ đỡ ồn thì ra quầy lễ tân đăng ký ship hàng.
Trong lúc tranh cãi, Trần Hàm nhìn thấy Kỷ Lê.
Cô cảm thấy người này trông có hơi quen, người bạn đi cùng cô thấy cô không làm ồn nữa cũng tò mò nhìn qua, ồ, là một thiếu niên nhìn rất sạch sẽ.
Trần Hàm thích cậu ta ư?
Trần Hàm nhìn một hồi lâu, chờ khi Kỷ Lê thắc mắc vì sao người này cứ nhìn mình thì Trần Hàm mới sực nhớ, đây không phải người đã ngủ cùng Thẩm Thuật Bạch đúng hôm cô chuốc thuốc mê cho anh sao?
Thật là trùng hợp, thế mà hôm nay lại gặp!
Cô hơi ngẩng đầu bước đến, cả người toát ra vẻ kiêu ngạo: “Kỷ Lê?”
Thấy người bước tới, Kỷ Lê nghi hoặc hỏi: “Cô biết tôi ư?”
Trần Hàm cười lạnh: “Biết? Tôi đây làm gì có phúc khí đấy!”
Kỷ Lê nhăn mày, người tới không có ý tốt rồi.
“Tôi đã điều tra cậu rồi, một tên đàn ông bán mình thượng vị mà cũng dám tới Tập đoàn Trần thị chúng tôi sao?” Trần Hàm nhìn Kỷ Lê, ánh mắt khinh miệt.
“Hàm Hàm, cậu có ý gì thế?” Đỗ Dịch Ý, bạn của Trần Hàm tiến lại gần hỏi.
“Không phải lần đó Thẩm Thuật Bạch đã thoát khỏi tay tôi sao?” Nhắc tới chuyện này, Trần Hàm đầy một bụng lửa giận.
Đỗ Dịch Ý vừa nghe đến đây đã hiểu vì sao Trần Hàm bị tống ra nước ngoài.
“Đúng thế, thật khiến người ta tức giận mà.” Đỗ Dịch Ý châm ngòi thổi gió, “Nếu không phải do cậu ta, vậy thì hôm nay phu nhân Tập đoàn Thẩm thị chính là cậu rồi, thật đáng tiếc, Thẩm tổng cũng quá mức tốt bụng rồi, một tên đàn ông không thể sinh con thì chơi bời thôi là được, không ngờ lại còn cưới luôn nữa, nhưng hình như hai người họ còn chưa tổ chức hôn lễ đâu mà nhỉ? Xem ra Thẩm tổng cũng ghét bỏ cậu ta, Hàm Hàm, cậu vẫn còn cơ hội đấy.”
Đối thoại của hai người khiến Kỷ Lê rất không vui, những lời này bao hàm quá nhiều tin tức, chẳng hạn như vì sao đêm đó Thẩm Thuật Bạch lại ở cùng mình, nếu mình không xuất hiện, vậy có phải Thẩm Thuật Bạch sẽ bị người khác tính kế thành công hay không.
Chuyện này khiến cậu vô cùng không vui.
Trần Hàm cũng không vui, lời Đỗ Dịch Ý nói lại khiến cô một lần nữa nhớ lại toàn bộ tính toán của mình đã đổ sông đổ biển, tuy nguyên nhân cũng một phần do hôm đó cô cùng Đỗ Dịch Ý uống quá nhiều, nhưng không thể đổ lỗi cho bản thân cùng bạn mình được, cho nên tất cả đều tại Kỷ Lê.
Trong cơn tức giận, Trần Hàm bước đến quầy lễ tân rồi giật lấy bình giữ nhiệt mà cô gái lễ tân đã mở nắp rồi đùng đùng bước tới chỗ Kỷ Lê muốn tính sổ.
Nhưng đi tới đi lui như vậy cũng khiến động tác chậm đi nhiều, lúc cô ta muốn hất nước thì Kỷ Lê đã tránh sang một bên.
“Cậu ta vậy mà cũng dám tránh, không hề nhận thức được sai lầm của bản thân.” Đỗ Dịch Ý nói.
Đúng thế! Nghe bạn tốt nói, Trần Hàm càng nhìn Kỷ Lê càng thấy ngứa mắt.
“Cậu có tư cách gì mà dám tránh?” Trần Hàm tức giận mắng Kỷ Lê.
Kỷ Lê cạn lời nhìn cô ta: “Cô nghĩ tôi ngu à? Cô muốn hất nước vào tôi, tôi không tránh thì đứng đó cho cô hất chắc?”
Cậu nhìn ra rồi, có vẻ người phụ nữ này chẳng hề có đầu óc, mà người bạn đi cùng cô ta kia chắc cũng không phải loại bạn bè tử tế gì.
“Hàm Hàm, cậu ta dám nói lại cậu kìa, đây là công ty nhà cậu cơ mà…..” Đỗ Dịch Ý nói xong lại làm ra vẻ như nhớ ra chuyện gì, “À, cũng đúng, Thẩm thị lớn hơn Trần thị mà, bảo sao cậu ta dám không coi ai ra gì.”
Trần Hàm tức giận: “Cậu cho là bản thân mình leo được lên Thẩm Thuật Bạch là có thể ngông cuồng như vậy sao? Chẳng qua cũng chỉ dựa vào thân thể mà bò lên thôi, sớm muộn gì cũng có ngày Thẩm Thuật Bạch chán cậu! Cậu nhìn đi, anh ấy thậm chí còn không cả tổ chức hôn lễ!!”
“Thế thì sao?” Kỷ Lê lạnh lùng nhìn thẳng hai người kia, “Ít nhất hiện tại, người kết hôn với Thẩm Thuật Bạch là tôi.”
“Hàm Hàm, cậu ta thực quá đáng!” Đỗ Dịch Ý nổi giận, “Lại dám thị uy với cậu!”
Nói xong còn trừng mắt nhìn Kỷ Lê, như thể đang giận dữ vì cậu vô lễ với Trần Hàm vậy.
Kỷ Lê: “……..”
Bạn bè kiểu ngu si gì thế này, cậu rút lại câu nói trên, có vẻ chỉ số thông minh của cả hai người này đều thấp tè.
Trần Hàm quả nhiên bị giải thích của Đỗ Dịch Ý chọc giận: “Cậu thì có gì mà dám thị uy với tôi! Cậu và Thẩm Thuật Bạch sớm muộn gì cũng ly hôn thôi!”
Ẩn bớt