“Được rồi, chàng đừng hôn nữa.” Thẩm Du Khanh lỗ tai đã nóng lên, nhưng nàng vẫn vẻ mặt lạnh nhạt như cũ đẩy ng ực hắn, làm sao cho hắn bên ngoài làm càn như vậy được.
Ngụy Nghiên nhìn nàng chằm chằm, luồn tay qua lớp áo áo choàng và véo phần da thịt mềm mại quanh eo rồi mới buông ra.
“Vương gia, đây là… ” Hô Nhĩ Đan vừa lúc ánh mắt đi tới, ánh mắt nghi hoặc nhìn tên người hầu đang bị đ è xuống.
Hắn đến gần nhìn kỹ, suýt nữa nhảy dựng, tên người hầu này có đến 8 phần giống Vương gia.
“Mật thám trà trộn trong Bộ lạc của ngươi.” Ngụy Nghiên quay đầu nhìn hắn, đao vắt ngang hông, một thân ngang ngược khó thuần, ánh mắt sắc bén có chút uy hiếp.
“Mật thám sao?” Hô Nhĩ Đan giật mình.
“Bổn vương sẽ đem đi thẩm vấn, trong bộ có ngoại địch trộn vào, còn lại ngươi nên tra xét cẩn thận một phen.” Ngụy Nghiên nói.
Hô Nhĩ Đan không dám lơ là, chắp một tay trước ngực làm lễ, “Xin tuân.”
Ngụy Nghiên bảo người đưa đến trướng chủ sự, Thẩm Du Khanh đi theo phía sau, một lúc sau Hô Nhĩ Đan xử lý xong những kẻ ngoại địch trà trộn vào mình, cùng Hô Nhĩ Thuần đi vào.
Binh lính mặc giáp phục đen canh giữ ngoài trướng, Hồ Phục nghiêm chỉnh, ánh mắt trầm thấp, đều là những người lính tinh nhuệ được huấn luyện bài bản.
Thẩm Du Khanh vốn định ngồi xuống chỗ đầu, nhưng Hô Nhĩ Đan còn chưa đến, Ngụy Nghiên đã giữ thắt lưng nàng, đặt nàng ngồi ngay cạnh mình.
Thảm chỉ đủ chỗ cho một người, Ngụy Nghiên đem hơn nửa thảm cho nàng, Thẩm Du Khanh muốn rời đi lại bị hắn ôm không chịu buông ra. “Đêm qua không phải còn nói phụ nữ bên người ta quá nhiều hay sao, sao giờ nàng không chịu ngồi đây lập uy của chính thê à?”
Thẩm Du Khanh cúi đầu nhìn đôi tay đang đặt trên eo mình, quay đầu đi chỗ khác, “Ai là thê tử của chàng chứ?”
Ngụy Nghiên nhìn vành tai ửng hồng của nàng, khẽ cười nói: “Cũng đúng, không bằng tối nay tối nay chúng ta đem việc chính ra làm đi, như thế mới chứng thực danh phận của vi phu này.”
Thẩm Du Khanh trong ánh mắt nhìn thấy vẻ ngả ngớn của hắn, có áo choàng bao bọc, bàn tay to của hắn đang chơi đùa quanh eo nàng, tùy ý tác quai tác quái. Nàng theo bản năng c ắn môi dưới, muốn mắng hắn nhưng nhìn thấy động tĩnh bên ngoài trướng, lại không nói lời nào nữa.
Mành trướng kéo lên, Hô Nhĩ Đan bước vào, theo sau là Hô Nhĩ Thuần. Theo sát là Trương Hòa áp tên mật thám đi vào trướng.
Tên mật thám kia khom lưng cúi đầu, tóc xõa che gần hết khuôn mặt nên nhìn không ra diện mạo vốn có.
Hô Nhĩ Đan đã giải thích nguyên do cho Hô Nhĩ Thuần khi nàng ta vừa đến, sáng sớm khi thấy người hầu hạ bên cạnh mình đều đã thay người, nàng ta đã phát hiện điểm kỳ quái. Không ngờ là kẻ bên người mình gây ra tai họa.
Hô Nhĩ Thuần nhìn người đàn ông đang bị đ è xuống, gương mặt kia đúng là gương mặt mà nàng thường gặp vào nửa đêm mỗi khi hẹn hò, nàng cả kinh, bất ngờ quay đầu nhìn Ngụy Nghiên trên ghế cao, “Vương gia, hắn là người hầu của ta ư? Chuyện này là như thế nào vậy?”
Nàng nhớ rõ xung quanh mình không ai có tướng mạo như vậy.
Hô Nhĩ Đan trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng Vương gia tự mình dẫn người đi bắt, cho nên hắn cũng không nhiều lời.
“Trương Hòa.” Ngụy Nghiên ánh mắt gọi hắn.
Trương Hòa nhận lệnh, dùng chân đá vào đầu gối Đàm Chí, Đàm Chí kêu lên đau đớn rồi quỳ xuống, Trương Hòa một tay nắm lấy vai hắn, tay còn lại nhắm đến góc mặt hắn, chạm vào một bên rồi mạnh bạo xé xuống.
Một mảnh da trắng bao phủ khuôn mặt của hắn ta đã bị kéo ra.
“Đàm Chí? Sao lại là ngươi?” Hô Nhĩ Thuần nói, “Là ngươi gieo vu cổ cho ta sao?”
Không còn làn da trắng trẻo che phủ, khuôn mặt của Đàm Chí u ám và méo mó, trông thật xấu xí đáng ghê tởm.
Hắn cười nham hiểm, ánh mắt nhất thời trở nên đen kịt, “Công chùa à…”
Hô Nhĩ Thuần sắc mặt nhất thời tái nhợt, hoảng sợ lui về phía sau một bước, “Quỷ, có quỷ! Ca ca, giết hắn mau ca ca!”
“Công chùa à, ta là Vương gia mà ngươi vô cùng nhớ nhung mà. Ngươi không phải nói thích ta, luôn miệng nói muốn gả cho ta sao?” Đàm Chí nhìn chằm chằm Hô Nhĩ Thuần, khóe miệng phun ra máu.
Ngụy Nghiên trầm giọng nói: “Trương Hòa!”
Trương Hòa nhận lệnh, một tay túm cổ Đàm Chí lại, “Khai mau!”
Đàm Chí càng phun ra nhiều máu, máu phun xuống đất đỏ tươi. Vẻ ngoài hắn chảy xệ già nua, eo sụp lưng cong, giống như một cụ già tuổi đã bát tuần, so với người đàn ông vừa vào lều lúc nãy thẳng lưng tràn đầy sức sống khác nhau một trời một vực.
“Có quỷ, có quỷ!”
Hô Nhĩ Thuần đang trong cơn hoảng hốt, cảm thấy có kẻ tướng mạo cực kỳ xấu xí muốn tóm lấy mình, khi tay hắn chạm vào vai nàng, Hô Nhĩ Thuần ngây thơ càng thêm kịch liệt, vùng vẫy để thoát ra.
“Thuần Nhi, là ta, là ca ca đây!” Hô Nhĩ Đan dùng cánh tay giam chặt Hô Nhĩ Thuần lại, cắn răng giúp nàng ta tỉnh táo.
Hô Nhĩ Thuần giống như bị quỷ nhập, không ngừng nói: “Có quỷ, có quỷ, cứu ta, có quỷ…”
“Thuần Nhi…”
Hô Nhĩ Đan gọi 2 người hầu tới, bảo bọn họ chăm sóc Hô Nhĩ Thuần, quay đầu hướng trước ghế ngồi nói: “Cầu xin Vương phi cứu Thuần Nhi.”
“Không cứu được đâu, ai cũng cứu không được đâu.” Đàm Chí cười nói, “Đừng phí công, giế t chết ta cũng cũng không cứu được Công chúa đâu.”
“Ai nói không cứu được.”
Thẩm Du Khanh vén tóc bên vành tai, nhìn hắn, khuôn mặt nàng luôn nhàn nhạt lạnh lùng, không chút nào sợ ánh mắt thâm trầm của hắn.
Ngụy Nghiên nắm lấy tay nàng, Thẩm Du Khanh liếc hắn một cái, sau đó ra hiệu cho hắn bỏ tay, Ngụy Nghiên nhếch môi, buông nàng ra.
“Hoài An Vương phi ư? Ta biết ngươi y thuật cao siêu, nhưng so với vu cổ, e rằng ngươi đấu không lại ta.” Đàm Chí như con rắn độc nhìn chằm chằm nàng.
Giọng điệu của Thẩm Du Khanh khinh thường, “Ngươi nói trong miệng ta đấu không lại ngươi, ý là thuật vu cổ gà mờ nửa vời này dùng để khống chế Hô Nhĩ Thuần sao? Loại thủ đoạn này xách giày cho ta còn không xứng đâu!”
“Vu cổ bắt nguồn ở phía Nam, ở Mạc Bắc hiếm khi gặp được người dùng cổ. Đừng tưởng không ai hơn ngươi, ngươi có thể xưng vương xưng bá. Nếu ngươi thực sự tinh thông vu cổ, tại sao phải đợi đến bây giờ mới làm? Tại sao chỉ dám để Hô Nhĩ Thuần ban ngày mê ngủ, đến tối mới có thể khống chế?”
“Dựa vào bản lĩnh này của ngươi, ta tưởng tượng ngươi cũng là đi đường ngang ngõ tắt, học trộm nghề, cuối cùng trốn khỏi sư môn, thành chuột chạy qua đường ai ai cũng muốn đánh.”
“Ngươi câm miệng, nếu như ngươi nói thêm một câu, ta cho cổ trùng xé nát miệng của ngươi!” Đàm Chí thấp giọng gầm gừ, hơn nữa bởi vì bị Trương Hòa đ è xuống, hắn không thể động đậy, chỉ có thể lộ ra ngoài một khuôn mặt âm trầm đe dọa.
Ngụy Nghiên nghe mấy lời này trở nên lạnh lùng, nhìn Trương Hòa.
Trương Hòa hiểu ra, đá vào eo hắn, “Bà nội ngươi, có biết đang nói chuyện với ai không! Chọc giận tới Vương gia rồi, ngươi con mẹ nó đừng đến lúc đó tìm không thấy xác!”
Mắt thấy Đàm Chí định cãi lại, Trương Hòa đá mạnh vào eo hắn, đá đến nỗi hắn không thể đứng dậy.
Thẩm Du Khanh vốn vẫn biết hắn luyện binh toàn là dã man hung bạo, giống như thú trong núi, Đàm Chí vẫn luôn nôn ra máu, nếu cứ đá như thế, kẻ này khả năng mạng cũng không còn.
Nàng vừa quay mặt về phía Ngụy Nghiên, chỉ nghe hắn nói: “Được rồi, không cần đánh chết người.”
Người đã bị bắt, buổi chiều Thẩm Du Khanh cũng chuẩn bị xong thuốc, sai Tỉnh Liễu mang thuốc cho Hô Nhĩ Thuần, đưa nàng về lều nghỉ ngơi.
“Thuốc ta đã chuẩn bị xong, sáng uống một viên, bây giờ cũng không khác lắm, có thể dùng một viên thuốc khác để đẩy cổ trùng trong cơ thể nàng ta ra.” Thẩm Du Khanh nói.
Dịch quan ghé tai nhắc lại, Hô Nhĩ Đan sau khi nghe được lời này thì vui mừng khôn xiết: “Đa tạ Vương phi.”
Vừa nói xong, Hô Nhĩ Đan phẫn nộ rút đao lao về phía Đàm Chí, “Vương gia, kẻ hầu này này đã hại ta đến mức này, hôm nay ta nhất định một đao giết hắn, để bù đắp lại những khổ sở Thuần Nhi đã chịu bấy lâu nay.”
Thấy tình hình đến mức này, Đàm Chí biết chuyện đã kết thúc, hắn cười điên cuồng và nói: “Là ta học nghệ không tinh, bị ngươi đánh bại, ta nhận. Nhưng Hô Nhĩ Đan này, ngươi thật sự không biết vì sao ta làm những chuyện này sao? Vì sao ta biến thành dáng vẻ hôm nay sao?”
“Ngươi si tâm vọng tưởng muốn cưới Thuần nhi, nếu Thuần Nhi không ngăn cản ta, ngươi cho rằng mình có thể sống đến bây giờ sao?” Hô Nhĩ Đan mắng.
Nhắc tới chuyện này, Đàm Chí ánh mắt lạnh lùng, “Ta cùng Công chúa tâm đầu ý hợp, rõ ràng là Vương thượng ngăn cản, luôn làm khó dễ.”
Hắn lẩm bẩm một mình, như thể cũng bị mất trí.
“Vương gia, ngài có thể giao kẻ này cho ta xử lý không?” Hô Nhĩ Đan chắp tay nói.
Ngụy Nghiên nói: “Ta còn có việc muốn hỏi hắn, ngươi đừng giết hắn.”
“Xin tuân.” Hô Nhĩ Đan mang Đàm Chí rời khỏi trướng.
Trương Hòa cũng ôm quyền rút lui ra khỏi lều vải.
Chẳng mấy chốc, chiếc lều vải trống không.
Thẩm Du Khanh ngồi quỳ, vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ.
Vu cổ là cấm thuât, chỉ là nàng và Tiên sinh lén lút học một chút. Đàm Chí mặc dù không tinh thông, nhưng hắn ta ít gì cũng đã thực sự đã học được nó, nhưng hắn học từ ai đây.
“Sao không nói gì?” Ngụy Nghiên co một chân, khoanh chân ngồi xếp bằng, tay trái đặt trên đầu gối, nghiêng nghiêng nhìn nàng.
Thẩm Du Khanh lấy lại tinh thần, quay đầu lại, nhìn thấy vẻ dò xét trong mắt hắn, liền biết hắn định hỏi gì, ánh mắt nàng chớp động, thật lâu sau mới nói: “Thuật vu cổ là thiếp tự mình học.”
“Ta không hỏi nàng cái này.” Ngụy Nghiên nhếch môi cười, vẫn nhìn nàng chằm chằm.
Thẩm Du Khanh cắn môi, biết hắn đang cố ý nhắc lời nàng nói, những thứ nàng học rõ ràng đã giúp hắn, hắn còn làm ra vẻ như vậy, đúng là không biết tốt xấu.
“Tên mọt sách đó dạy cho nàng?”
Thẩm Du Khanh không trả lời.
Ngụy Nghiên “chậc” một tiếng, duỗi chân chạm vào nàng, “Nói chuyện.”
“Không phải chàng đã đoán ra hết rồi sao, còn muốn thiếp nói gì nữa?” Thẩm Du Khanh quay đầu cắn chặt môi.
Ngụy Nghiên tiến lên nửa tấc, vòng tay ôm lấy nàng, tựa cằm lên vai nàng, trầm giọng nói: “Vu cổ là cấm thuật của triều đình, tên mọt sách này cũng thật to gan.”
“Tiên sinh muốn cứu người, ngay cả cấm thuật ở trong tay tiên sinh cũng là cách hay để cứu giúp.” Thẩm Du Khanh nói thẳng.
Ngụy Nghiên mắt đen híp lại, ánh mắt hờ hững, “Thật đúng là nhớ rất kỹ.”
“Chàng nói bậy bạ gì vậy?” Thẩm Du Khanh buồn bực không muốn tiếp tục như vậy, nhưng cánh tay bị trói chặt, không có chỗ cho nàng thả lỏng.
“Nàng cùng hắn ở Thượng Kinh tình nghĩa lâu năm như vậy, ta sao so được.”
Càng nói càng sai, Thẩm Du Khanh càng không muốn nói chuyện với hắn.
Một lúc sau, Ngụy Nghiên mới buông ra, cụp mắt xuống, tay nhéo mặt nàng.
“Chàng khốn kiếp.” Thẩm Du Khanh cắn môi, hắn dùng sức, để lại dấu tay trên mặt.
Ngụy Nghiên cụp mắt nhìn nàng, thấy nàng thật sự bực dọc, liền buông lỏng tay, nhẹ nhàng xoa xoa, nhếch môi cười nói: “Ta đúng là tên khốn kiếp, còn bực thì nàng cứ đánh ta hai cái.”
Thẩm Du Khanh dựa vào cánh tay hắn, mái tóc nàng rối tung buông xõa, chạm vào một bên mặt hắn, có chút hơi ngứa.
“Chàng thật để cho thiếp đánh sao.” Thẩm Du Khanh tức giận nói.
Đuôi mắt nàng có vệt đỏ, vừa mới tức giận, đuôi mắt đỏ lên mềm mại động lòng người.
Ngụy Nghiên nhịn không được hôn nàng một cái, “Nghe lời, sau này không nhắc tới con mọt sách kia nữa.”
“Rõ ràng là chàng nói trước mà.” Thẩm Du Khanh tức giận, nửa rúc vào trong lòng hắn, phồng miệng không chịu nhịn hắn.
Ngụy Nghiên đưa tay ra, nhéo cằm nàng, ép nàng đối diện với mình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy hơi nước kia, dùng đầu ngón tay xoa xoa môi nàng, “Lần sau ta không nhắc nữa.”
“Vương gia!” Lệ Túc từ bên ngoài lều vải kêu lên.
Thẩm Du Khanh nghe thấy động tĩnh muốn đứng dậy, nhưng đã bị Ngụy Nghiên giữ lại.
“Lệ Túc đang tìm chàng..”
“Nghe rõ mà.” Ngụy Nghiên cúi đầu, ngậm lấy môi nàng, nhẹ nhàng lướt qua từng chút một.
Hắn nuốt lấy hơi thở của nàng, đôi mắt đen sâu thẳm, gắt gao nhìn thẳng. Nàng như một đám sương mù, hắn nhìn không thấu, chỉ có thể dùng vũ lực lôi kéo nàng, trói nàng bên người.
“Từ giờ trở đi, chỉ cho phép cười với ta, chỉ cho phép để ta chạm vào thôi.”
Hắn từ từ buông nàng ra, kề sát đôi môi đỏ mọng của cô.
Hồi lâu không nghe nàng trả lời, hắn cắn cắn đầu môi nàng, “Nàng nghe thấy chưa?”
Thẩm Du Khanh cau mày, miễn cưỡng đáp lại.
…
Khi Lệ Túc tiến đến bẩm báo, Thẩm Du Khanh đã đi ra ngoài, lúc nàng rời đi, nàng kéo cao cổ áo, Lệ Túc cúi đầu, một cái cũng không dám liếc.
“Vương gia, Thượng Kinh có tin khẩn cấp.”
Ngụy Nghiên liếc nhìn tờ thư mỏng kia, sắc mặt thâm trầm: “Đốt đi.”
“Vương gia, trên thư có ấn hổ phù, là quân báo khẩn cấp.” Lệ Túc do dự nói.
“Ta nói ngươi đốt thì ngươi đốt đi, sao nhiều chuyện như vậy.” Ngụy Nghiên nhíu mày, thần sắc gần như không kiên nhẫn.
Lệ Túc biết rõ tính tình của Vương gia, cứ là tin từ Thượng Kinh thì đều không tiếp, là người Thượng Kinh tới thì sẽ bị đuổi ra ngoài. Bởi vậy lúc trước Vương gia tới, không ai trong số họ hay biết.
Nhìn thấy Vương gia sắc mặt tái nhợt, Lệ Túc không dám ở lại nữa, ôm quyền rời trướng.
…
Khởi hành vội vàng, Thẩm Du Khanh rời đi không mang theo nhiều sách y khoa lắm, ghi chép về việc hồi phục gân cốt thậm chí còn ít hơn.
Nàng chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình để nhớ lại những gì đã học được trong học viện, chọn một số loại thảo mộc để trộn với nhau.
Nàng dùng chày giã thuốc, trong lòng không khỏi nghĩ đến những lúc Ngụy Nghiên ở trong lều vải cưỡng bách này.
Bàn tay hắn quanh năm cầm đao phủ một lớp chai sạn, lòng bàn tay nóng bỏng, bờ môi cũng như thế, chạm vào nàng như mỏ hàn…
“Tiểu thư.” Tỉnh Liễu từ bên ngoài lều gọi một tiếng.
Thẩm Du Khanh không nghĩ nữa, đảo thuốc trong tay, sắc mặt lạnh lùng: “Vào đi.”
Tỉnh Liễu bưng một cái túi vào: “Tiểu thư, cam lộ đã được thu hoạch.”
“Bỏ xuống đi.” Thẩm Du Khanh nói.
Trời đã tối đen, chỉ còn ánh lửa chiếu bập bùng..
“Đưa những dược liệu này qua đó.” Thẩm Du Khanh đặt chày giã thuốc xuống, bày các loại thảo mộc đã chuẩn bị sẵn trên bàn vào đ ĩa, đưa cho Tỉnh Liễu. Các loại thuốc này chỉ có tác dụng giảm nhẹ, tạm thời chưa có đơn thuốc nào hiệu quả nhanh.
Tỉnh Liễu nhận thuốc, nhìn tiểu thư, chỉ cảm thấy sắc mặt tiểu thư càng ngày càng tái nhợt, không dám nhiều lời nữa, bưng đ ĩa lui ra ngoài.
Ngụy Nghiên trở lại chiếc lều vải của mình, cởi vạt trước Hồ phục, xé toạc áp ra, để lộ bộ ng ực cường tráng.
Một tay cởi ống tay áo, ném Hồ y sang một bên đi văng, chộp lấy chiếc khăn tay màu trắng trên bàn, nhúng vào nước vặn xoắn, thừa lúc nước còn nhỏ giọt liền lau mặt và cổ, lau sạch cát trên đó.
Đi xuống, qua ngực, đến vùng eo, chạm lên trên, nhớ tới bàn tay mềm mại của nàng, Ngụy Nghiên cười cười, không dừng lại lâu ở đó, hắn tùy tiện lau rồi ném khăn tay trở lại chậu nước.
“Vương gia,” Người hầu bên ngoài lều nói.
Ngụy Nghiên tr@n trụi ngồi sau án, “Có chuyện gì?”
Người hầu bẩm, “Vương phi sai người đưa thuốc.”
Người hầu mang thuốc bước vào với, cung kính đặt trên bàn.
Ngụy Nghiên nhìn chằm chằm vào mấy bình sứ chai lọ, hỏi: “Nàng ấy đâu?”
Người hầu có chút sửng sốt, đáp: “Là tỳ nữ bên cạnh Vương phi mang qua, Vương phi còn ở trong lều.”
Cả một dãy bình sứ, đều là thuốc mới chế, nàng ấy bận rộn cả ngày làm mấy thứ này sao?
Ngụy Nghiên phất tay bảo người hầu đi xuống, nhớ lại tình cảnh trong lều khi đó, hắn nhếch môi, là hắn không kiềm chế được, lại chọc nàng tức giận. Hắn nói nàng nhỏ nhen, thật ra hắn cũng trong lòng cũng nhỏ nhen không kém.
…
Sau khi Đàm Chí bị tống vào lao ngục, không lâu sau hắn liền nôn ra tất cả những gì mình biết.
Sau khi bị Hô Nhĩ Đan đuổi khỏi Khoa lạc, trên đường đi gặp mưa dầm, tình cờ kết bạn với Gia Luật Ân, nhận lời sẽ quay lại Khoa lạc làm mật thám tình báo cho hắn, điều kiện là hắn muốn báo thù. Hô Nhĩ Thuần mềm lòng, thấy hắn không có lưu thu nhận đành giữ hắn làm người hầu. Đàm Chí nhìn thấy Hô Nhĩ Thuần có tâm tư với Ngụy Nghiên nên mới dùng cổ, còn tự mình làm mặt nạ riêng đeo lên mặt.
Mấy tháng trôi qua cũng không ai phát hiện. Mọi người đều cho rằng Hô Nhĩ Thuần mắc một căn bệnh lạ, ngay cả nàng ta cũng nghĩ như vậy.
Mặc dù Đàm Chí khai ra chủ mưu là Gia Luật Ân, nhưng hắn trước sau cũng không khai thầy dạy của mình là ai.
Thẩm Du Khanh bắt đầu nghi ngờ thầy dạy đằng sau hắn, vu cổ là cấm thuật nhưng cũng có thể vừa cứu người, vừa hại người, nếu người có mưu đồ bất chính học thì hậu quả khó có thể tưởng tượng.
Đáng tiếc ấu trùng của nàng nửa năm chỉ có thể dùng một lần, nếu không nhất định sẽ khiến Đàm Chí phải nói ra sự thật.
Bây giờ là mùa xuân, trời sáng hơn, gió cát cũng lớn hơn.
Thẩm Du Khanh siết chặt áo choàng của mình, đang suy nghĩ xem có nên gửi thư về Thượng Kinh để thông báo tin cho Tiên sinh hay không.
Nàng đứng trên một con dốc cao, hướng về phía gió, mái tóc tung bay theo gió.
Một bóng người cao lớn phía sau đến bên cạnh cô.
Thẩm Du Khanh thu hồi suy nghĩ, rũ mắt nhìn vào bóng đen kia, “Thiếp muốn biết Đàm Chí học vu cổ từ ai.”
Gió cát có chút lớn, Ngụy Nghiên tiến lên một bước cản gió, vạt áo Hồ phục bị thổi bay, mái tóc đen rối bù, tay trái đang mài chuôi dao, “Nàng muốn hỏi chuyện này làm gì?”
Thẩm Du Khanh không giấu diếm: “Sở dĩ triều đình cấm vu cổ là vì vi cổ nếu gặp người có ý muốn lợi dụng sẽ nguy hại không lường được, thiếp muốn biết Đàm Chí học từ ai, từ đó xem cách giải. Tìm hiểu thêm về nó cũng không tệ. ”
Ngụy Nghiên liếc nhìn nàng một cái, ừ một tiếng.
Một lúc sau, hắn vòng tay qua eo nàng và áp vào trán nàng..
Gió gào thét, mùi thơm của nàng đều cuộn trong mũi hắn, phảng phất như lau mật.
“Sao tối qua nàng không đến?”
“Thiếp mệt.” Thẩm Du Khanh nhàn nhạt nói.
Ngụy Nghiên nhếch môi, ánh mắt tập trung trên mặt nàng, Thẩm Du Khanh tránh vài cái, “Phía dưới có người.”
Ngụy Nghiên càng hung hăng, “Sợ bị bắt gặp sao?”
Nghe thấy giọng điệu của hắn có vẻ không hài lòng, Thẩm Du Khanh đành bỏ cuộc, quay mặt sang chỗ khác.
Một lúc sau, một trận gió mạnh đột nhiên thổi qua, cát bụi trên mặt đất cuồn cuộn, gào thét tán loạn.
Thẩm Du Khanh quay mặt sang một bên, trong hốc mắt có cát. Nàng không thể mở mắt ra, dưới mí mắt có nước mắt, nửa khép hờ, có phần hơi khó chịu.
Nàng đẩy ng ực Ngụy Nghiên, “Buông thiếp ra trước.”
“Sao vậy?” Ngụy Nghiên cúi đầu.
“Trong mắt có cát.” Thẩm Du Khanh nước mắt chảy ra, lông mi run rẩy, giống như có thứ gì đang cào vào, không mở ra được.
“Mắt to như vậy, hạt cát nào lọt vào nổi?” Ngụy Nghiên giọng đùa giỡn.
*Ý Ngụy Nghiên là trong mắt không chứa nổi hạt cát.
Thẩm Du Khanh mắt kia vẫn còn ổn, nàng không muốn nói chuyện với hắn, xoay người rời đi.
Ngụy Nghiên kéo cổ tay nàng, “Đừng lộn xộn, để ta nhìn xem.”
Thẩm Du Khanh không nhục nhích, cằm bị bàn tay kia nắm lấy, bắt phải đối mặt với hắn.
“Mắt phải sao?”
“Ừ.”
Ngụy Nghiên dùng hai ngón tay kéo mí mắt của nàng ra, hai mắt trong veo như nước, có chút cát đọng lại.
Thẩm Du Khanh cảm thấy khó chịu, muốn chớp mắt, ngón tay hắn căng ra và thổi nhẹ vào mắt cô từng chút một.
Khuôn mặt hắn ở trước mắt nàng, Thẩm Du Khanh có thể thấy rõ vết thương trên xương mày, vảy đã bong ra, để lại một vết sẹo nhợt nhạt. Mí mắt rủ xuống tạo thành một nếp nhăn.
“Đã xong chưa?” Thẩm Du Khanh nhịn không được hỏi.
Hắn ngừng động tác, nhưng vẫn nhéo mặt nàng.
“Chỗ khác vẫn còn.” Hắn hôn lên đôi lông mày lá liễu của nàng.
“Chỗ này cũng có.” Lại hôn lên ch óp mũi và cánh môi kia.
Hô hấp có chút nóng lên, Thẩm Du Khanh tim đập thình thịch, nàng nhẹ giọng thở gấp, “Chàng không thấy dơ hay sao, ăn cả cát rồi.”
Ngụy Nghiên sờ chóp mũi nàng, khóe miệng nở nụ cười, trầm giọng nói: “Ăn của nàng mà, không dơ.” Sau đó lại nói thêm: “Có muốn nếm thử của ta không?”
“Thiếp sợ dơ.” Thẩm Du Khanh nhìn cát đọng lại giữa hai lông mày, quay đầu lại hừ lạnh một tiếng.
Ngụy Nghiên ở bên tai nàng thấp giọng cười, “Vậy ta đi rửa sạch.” Hắn liếc nhìn đôi môi như trái anh đào của nàng, ánh mắt càng thêm âm trầm, “Ta sợ miệng của nàng ngậm không được.”