Vì vậy Hòa Kiếm nghiêm mặt, nói với Nam Hi: “Con đi theo ta.”
Rồi ông lại nói với Liên Thiên Tinh: “Thiên Tinh, con tạm thời trông nom ở đây.”
Liên Thiên Tinh liền đứng nghiêm, ngay thẳng nói: “Đệ tử tuân lệnh.”
Nam Hi bị Hòa Kiếm dẫn đến nơi nàng nghỉ ngơi trước đó, cách các đệ tử khá xa, nói chuyện bình thường thì họ sẽ không nghe thấy.
Hòa Kiếm vừa đoán phản ứng của Nam Hi sẽ ra sao, vừa chậm rãi mở miệng: “Ngày mai Tề Thiên của Ngự Hư Tông sẽ đến xin lỗi con.
Con chuẩn bị kỹ, tốt nhất đừng làm mất mặt Thiên Vân Kiếm Tông.”
Hòa Kiếm chăm chú nhìn Nam Hi, nhưng chưa kịp thấy biểu hiện gì trên mặt nàng thì đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
[A! Mị biết ngay mà!]
Nam Hi đau khổ nhắm mắt lại, không chú ý đến sư tôn trước mặt và các đệ tử phía xa cũng giật mình nhìn nàng với vẻ mặt kinh ngạc.
Cốt truyện đã bắt đầu, Nam Hi bắt buộc phải đi theo.
Khi mở mắt ra lần nữa, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cảm xúc.
“Con… con nghe nói rồi, sư tôn ngài đã dạy dỗ A Thiên! Sao ngài có thể ỷ thế hiếp người như vậy? A Thiên đâu có làm gì sai? Còn con…!con…”
“Xin sư tôn rút lại mệnh lệnh.
A Thiên không sai, huynh ấy không cần phải xin lỗi.
Sư tôn không thể làm nhục huynh ấy như vậy.”
Giọng Nam Hi rất nhanh, lời nói đầy cảm xúc, nói bằng tốc độ nhanh, khiến câu nói mất đi sự chân thật phần nào.
Nhưng dù vậy, Hòa Kiếm cũng đã nghe rõ từng từ một.
Sắc mặt ông lập tức tối sầm như báo hiệu cơn giông sắp đến.
Các đệ tử ở phía xa không nghe được gì nên vẫn cố gắng nhìn về phía này, chỉ sắc mặt đáng sợ của Hòa Kiếm thì lập tức rụt cổ lại.
Họ đoán rằng chắc chắn Nam Hi đã nói điều gì đó rất kỳ lạ, nhưng lại không hiểu sao giọng của Nam Hi lúc thì nghe rõ, lúc lại chẳng nghe thấy gì.
Hòa Kiếm luôn kiên nhẫn với Nam Hi hơn.
Nhưng ông vốn là người thẳng thắn và nghiêm khắc nên mắt không thể chứa nổi dù chỉ là một hạt bụi.
Giờ đây Nam Hi cứ như đang chọc kim vào mắt ông, dù có kiên nhẫn đến đâu cũng không thể nhịn nổi.
Vì vậy, giọng nói của Hòa Kiếm chứa đựng vẻ uy nghiêm và giận dữ mà dù cố gắng kiềm chế cũng không thể giấu nổi: “Con…”
[Ôi trời, đúng là mấy lời thoại ngu ngốc.
Cái gì mà ỷ thế hiếp người? Rõ ràng là thay trời hành đạo! Cái gì mà làm nhục? Đây là những gì hắn đáng nhận! Ôi sư tôn, sư tôn thật là sư tôn tốt của con.]