Quãng đường đi từ bãi đỗ xe đến biệt thự ngoại ô tư nhân của Đoạn Minh Dương chưa đến một phút, La Bằng đã gọi điện đến, mắng thì không dám mắng, chỉ đành khóc lóc xin tha:
“Tổ tông!! Cậu đừng gây chuyện nữa có được không!! Làm thế thì công ty chúng ta quan hệ với bên ngoài thế nào đây!!”
“Anh không cần lo, để tôi xử lý.”
“…!Giám, Giám đốc Đoạn? Sao ngài lại…!A Lạc đâu?”
“Anh ấy đang ở chỗ tôi.” Đoạn Minh Dương nghe điện thoại, đưa mắt nhìn Lê Lạc đang ngồi trên sofa, không hề khách sáo mà tự rót một ly rượu vang cho mình, nâng ly rượu cười híp mắt nhìn qua đây, khẽ nhíu mày.
“Anh ấy rất ổn.”
La Bằng: “Ồ ồ, vậy thì tốt, vậy hai người cứ làm việc đi, không làm phiền ngài nữa…”
Nói xong liền vội vàng cúp điện thoại, hệt như là sợ nghe thấy chuyện gì không nên nghe vậy.
Nhưng giây tiếp theo, chuông điện thoại lại vang lên, cùng với đó là tiếng thông báo tin nhắn mới hết lần này đến lần khác, dày đặc và gấp gáp, khiến cho phòng khách yên tĩnh trở nên ồn ào hẳn.
Lê Lạc cười nói: “Ai bảo cậu thu điện thoại của tôi làm gì, đã nói rồi, cậu không thu tôi cũng sẽ tắt máy thôi, vậy thì ai mà chịu nổi?”
Đoạn Minh Dương quyết đoán tắt nguồn máy, nói: “Anh không nên chia sẻ bài đó.”
“Vâng vâng vâng, rước thêm phiền cho cậu rồi.
Chú Phùng đã mắng tôi rồi, cậu đừng có mắng thêm nữa.”
“Chú ấy nói đúng, anh không nên để mình bị cuốn vào cuộc chiến của nhà họ Đoạn.”
Lê Lạc kinh ngạc: “Sao cậu biết được khi nãy ở trong bãi đỗ xe chú ấy nói gì với tôi? Hai chúng ta cách nhau khá xa mà.”
Giọng điệu cũng giống y hệt nhau, xém chút nữa là anh nghi ngờ Đoạn Minh Dương lắp thiết bị nghe lén trên người anh nữa ấy chứ.
“Rất rõ ràng.”
“Rõ ràng sao?” Lê Lạc nhớ lại khi nãy, gật đầu một cách trầm tư, “Cũng đúng, biểu cảm lúc chú ấy đi nghiêm túc đến vậy, giống như không phải là đến công ty để dọn dẹp hậu quả cho tôi, mà là như muốn nhặt xác cho tôi vậy.”
Anh lại rất thảnh thơi mà nhấp một ngụm rượu: “Thực ra hai người không cần lo lắng đến vậy đâu, tôi chỉ là muốn chuyển đổi sự chú ý của mọi người từ tôi sang chuyện của nhà cậu thôi, không tin thì bây giờ cậu mở bảng hotsearch lên mà xem thử, chắc chắn có hiệu quả.”
Đoạn Minh Dương vẫn đứng tại chỗ nhìn anh, lẳng lặng nhìn chằm chằm anh, tựa như là không tin anh.
Lê Lạc đặt ly rượu xuống đứng dậy, với tay kéo hắn ngồi xuống ghế sofa, sẵn tiện rót một ly rượu cho hắn, tự làm chủ mà cụng ly với nhau.
“Cậu tin tôi đi, tôi là đỉnh lưu đó biết không? Nơi nào có lưu lượng nơi đó chính là địa bàn của tôi.
Làm sao để thu hút sự chú ý của mọi người, tạo tin đồn, đó đều là những chuyện mà tôi rành nhất.”
Đoạn Minh Dương im lặng mấy giây, cuối cùng hắn chịu lấy điện thoại mình ra xem, Lê Lạc liền tiến gần đến nhìn tình hình mới nhất trên mạng bây giờ.
Khi nãy trong một lúc nhất thời, anh chia bài tin tức của nhà họ Đoạn với tiêu đề là:
“Mắng tôi thì được, nhưng Giám đốc Đoạn nhà tôi thực sự là vô tội mà.”
Bài này vừa đăng lên, trên mạng lập tức như là nổ tung vậy, những người hóng hớt ồn ào không ngớt, chỉ vài phút ngắn ngủi, “Giám đốc Đoạn nhà Lê Lạc” đã đăng lên hạng một hotsearch.
Vốn dĩ là hai chuyện chẳng liên quan gì đến nhau nhưng lại bị nhân vật chính kết nối lại, cộng đồng mạng lập tức phát hiện ra mối liên hệ động trời phía sau lưng hai chuyện này, nháy mắt liền trở thành Holmes, đào sâu nhưng bí ẩn bên trong.
[ Lê Lạc đang làm gì vậy? Sao lại không minh oan cho chính mình, mà lại đi lo chuyện của Giám đốc Đoạn vậy? Quan hệ của anh ấy và nhà họ Đoạn là gì?]
[Phổ cập kiến thức: Công ty “Ngôi sao sáng” mà Lê Lạc làm việc vừa mới được Giám đốc Đoạn thu mua trong khoảng thời gian trước, bây giờ ông chủ lớn của anh ấy chính là Nhị thiếu gia nhà họ Đoạn – Đoạn Minh Dương, chính là vị vừa mới lên hotsearch trong buổi tiệc từ thiện tối mấy ngày trước.]
[ Má ơi?! Tin tức này còn có bản tổng thể nữa hả? Dường như tôi đang được tận mắt nhìn thấy một cuộc tranh đấu của giới nhà giàu nha??]
[Lớn mật dự đoán, Lê Lạc và Đoạn Minh Dương có quan hệ với nhau, kết hợp lại cùng hại ba và anh trai Đoạn Minh Dương để giành tài sản, kết quả là bị anh trai và ba lộ ra chuyện ba của Lê Lạc, mưu đồ chuyển đổi sự chú ý của cộng đồng, nhưng ngược lại lại bị Lê Lạc chơi cho một vố.]
[ Tôi choáng quá, cái gì ba rồi anh trai hắn, phức tạp quá, tôi không xứng để hóng tin này.]
[Tôi không muốn xem bộ phim trinh thám dài tập, tôi chỉ thấy buồn, lẽ nào Giám đốc Đoạn thực sự là chính cung của Lê Lạc sao!!! “Khó lòng chia xa” là thật sao!!!!]
Một ngụm rượu của Lê Lạc xém chút bị sặc, bật cười: “Trời ơi, chúng ta có tên CP rồi kìa.]
Khá là chính xác đó, anh và Đoạn Minh Dương, quả thực là khó lòng chia xa.
Đoạn Minh Dương không có ý kiến gì với chuyện này, đầu mày khẽ buông lỏng ra: “Bọn họ đoán cũng không sai.”
“Đương nhiên, cậu đừng có xem thường sức mạnh của quần chúng, trước tối nay, tôi đảm bảo đến cả chuyện chúng ta từng học chung một trường Đại học họ cũng có thể tìm ra được ấy chứ.”
“Rốt cuộc là tại sao anh lại làm như vậy?” Đoạn Minh Dương hỏi thẳng vào vấn đề, “Tôi đã nói rồi, tôi có thể đối phó, rõ là anh biết là mình bị cuốn vào cũng không thể nào đẩy tôi ra ngoài được, tại sao lại còn phải nói như vậy?”
“Muốn chịu khổ chịu nạn cùng cậu thôi.” Lê Lạc ngửa cổ thoải mái uống một ngụm rượu, chẹp chẹp miệng: “Rượu này vậy mà lại không tệ, hiếm khi cậu chọn được một bình rượu tốt như vậy.”
Đoạn Minh Dương đại khái là không chịu nổi thái độ cợt nhả của anh nửa, giật lấy ly rượu của anh, đặt lên bàn trà kêu “keng” một tiếng.
“Đừng có làm bừa.”
Lê Lạc lười nhác mà dựa xuống: “Tôi không có làm bừa, cậu không phải là hy vọng có thể phóng đại dư luận sao? Tôi làm như vậy, không những có thể chuyển đổi sự chú ý của ba tôi sang chuyện này, còn có thể khiến cho độ hot của tin xấu nhà cậu tăng lên, đẹp cả đôi đường mà.”
Anh vừa nói vừa nghiêng đầu, cuối cùng đầu của anh dựa lên vai Đoạn Minh Dương.
“Hơn nữa tôi nói cho cậu biết, tạo tin đồn CP vĩnh viễn luôn là một trong những thủ đoạn dễ tạo nên sự bàn tán nhất, cho nên tôi mới âm thầm tạo tin đồn CP với cậu, Giám đốc Đoạn, cậu đừng thấy lạ nha.”
Đoạn Minh Dương nghiêng đầu, đưa btay nâng cằm anh lên, ánh mắt chạm nhau, bất chợt rơi vào trong một khoảng không gian đầy sự gian xảo.
Lê Lạc: “Hình như tôi nghĩ nhiều rồi, đáng lí là Giám đốc Đoạn nên vui mới đúng nhỉ?”
Đoạn Minh Dương: “Anh có nghĩ đến hậu quả khi làm như vậy chưa?”
“Nghĩ rồi mà, ba tôi còn đang ở trong tù, dư luận bên ngoài không ảnh hưởng đến ông ấy được, còn về bản thân tôi, cùng lắm thì bị mất vài đại ngôn thôi, diễn ít vài bộ phim, bên ngoài thì có thêm ba cậu và anh cậu muốn giết tôi mà thôi.”
“Anh không sợ?”
“Sợ, nhưng mà cậu sẽ bảo vệ tôi đúng không?”
Lê Lạc cười cong mắt lại, nhìn như ngây thơ và hiền hòa, ôm lấy cánh tay của Đoạn Minh Dương, dính sát vào người hắn, híp mắt lại, bờ môi gần như là sắp chạm lên mặt đối phương.
“Nếu như tôi xảy ra chuyện, chắc chắn Giám đốc Đoạn sẽ đến cứu tôi, đúng không?”
Đoạn Minh Dương ra tay giúp đỡ hết lần này đến lần khác đã cho anh sự tự tin để kiêu ngạo vì được cưng chiều, sau chuyến đi đón anh ở nhà tù hôm nay, bảo là chỉ đơn giản là d*c vọng chiếm hữu anh đã không còn đủ để bao biện nữa rồi.
Anh không gặp phải nguy hiểm về tính mạng, Đoạn Minh Dương vốn dĩ không cần phải đích thân chạy đến, thế nhưng hắn vẫn đến.
Nếu nói như Đoạn Minh Dương không có chút bao bọc nào với anh, vậy thì có đánh chết Lê Lạc cũng không tin.
Cho dù là chỉ có một chút, cũng đủ để làm cho cây cối héo úa nở hoa lại một lần nữa rồi.
Ngón tay của Đoạn Minh Dương vuốt v e cằm anh, để mặc cho anh tùy ý đến gần, hô hấp của hai bên quấn lấy nhau, nhưng từ đầu đến cuối vẫn giữ khoảng cách vài xăng-ti-mét: “Anh Lê đang làm nũng với tôi sao?”
“Vậy thì phải xem Giám đốc Đoạn thể hiện thế nào đã.” Lê Lạc cười nói, “Nếu như không cứu được ba tôi, không bảo vệ tôi chu toàn, làm nũng sẽ biến thành làm loạn đó.”
“Tại sao tôi phải bảo vệ anh?”
“Người của cậu, không phải cậu nên chịu trách nhiệm sao?”
Ánh mắt của Đoạn Minh Dương đột nhiên tối lại, giọng nói cũng dần biến mất khi hai bờ môi sát lại gần nhau.
“Nói cũng đúng.”
Sự kiện share bài đó oanh oanh liệt liệt mà lên hotsearch mấy ngày liền, những hotsearch liên quan ùn ùn kéo lên hết cái này đến cái khác, lúc nhiều nhất trên bảng hotsearch có đến bảy tám cái liên quan.
Cộng đồng mạng giỏi giang quả thực là đào ra được chuyện hai người họ từng học chung một trường Đại học, lần này thì người hóng càng nhiều hơn, cậu một bài tôi một bài suy ngẫm rất lâu, đào ra được những vết tích nhỏ nhoi, dựa vào sức tưởng tượng vô cùng phong phú, mà có thể đoán đúng được hơn phân nửa đầu đuôi câu chuyện.
Cùng lúc đó, tin xấu của nhà họ Đoạn cũng bởi vì quan hệ khó mà nói rõ giữa Lê Lạc và Đoạn Minh Dương mà luôn nhận được sự chú ý, độ hot không những không giảm xuống, mà ngược lại còn tăng cao hơn, đạt được hiệu quả còn tốt hơn trong tưởng tượng.
Nhà họ Đoạn rốt cuộc vẫn không thể khống chế được sức ảnh hưởng của dư luận, những người có liên quan đồng loạt bị cảnh sát gọi đi điều tra, hơn nữa tạm thời không nói đến kết quả cuối cùng là như thế nào, nhưng ít nhất là có thể khiến cho họ rơi vào thế bị động.
Lê Lạc đắc ý mà đòi được thưởng vì hành động này: “Xem đi, rất cảm kích tôi đúng không?”
Đoạn Minh Dương đang xử lý chuyện công, nghe vậy ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh: “Anh có biết là để giữ được tài nguyên và đại ngôn cho anh, trên dưới công ty đã cố gắng biết bao hay không?”
Đặng Lương đứng bên cạnh gật đầu như trống bỏi: “Đúng rồi đúng rồi, mấy ngày nay bọn em chạy đi xin lỗi như là mấy con chó con vậy đó, nếu không thì hôm nay hoạt động này cũng chưa chắc là có thể tham gia được.”
Bọn họ đang trên đường đi đến buổi fanmeeting của bộ phim mới, Lê Lạc là nam chính của phim, vốn dĩ nên tham gia, nhưng bởi vì gần đây anh dính nhiều tin đồn, fanmeeting người vừa đông lại chen chúc, có mối hiểm họa tiềm ẩn, nên bên tổ chức xém chút quyết định hủy lịch trình lần này của anh rồi.
Lê Lạc: “Không cho tôi đến có được không? Hơn một nửa người là đến vì tôi.
Lần này ban tổ chức cũng khá là có ý đó, cũng chẳng phải là tôi làm sao, lại xem tôi như là thú dữ hay lũ lụt làm gì.”
Kim Nhân: “Tuy là nói như vậy, nhưng mà dù gì anh Lạc cũng dính vào chuyện xấu của nhà họ Đoạn, lại thêm việc ghi chép về chuyện ba anh phạm tội bị lộ ra, bất kể là xem từ góc độ nào cũng là tin xấu, hơn nữa sau khi phía hợp tác thấy hành động chia sẻ bài của anh, thì cũng là anh sẽ làm ra những chuyện bướng bỉnh hơn nữa, cho nên cắt đứt hợp tác cũng là chuyện dễ hiểu.”
Lê Lạc chặn lời của Kim Nhân: “Cậu nói tôi hiểu hết, chẳng qua là làu bàu chút thôi.
Dù gì nếu có ai đến gây phiền phức, hai cậu đừng có mà nhịn nhục khom lưng, để Giám đốc Đoạn của chúng ta ra tay, đảm bảo có thể dẹp yên.”
Nói xong, Lê lạc mới như là nhớ ra điều gì, nhìn về phía Đoạn Minh Dương ở bên cạnh: “Ái chà, tôi xém chút quên mất, Giám đốc Đoạn bây giờ trong mắt người khác, có lẽ là còn giống thú dữ hay lũ lụt hơn cả tôi ấy chứ, sợ là không dẹp yên được rồi.”
Đặng Lương nghe mà hoảng sợ không thôi, nhìn gương mặt lạnh lùng của Đoạn Minh Dương, dù nhìn thế nào cậu cũng thấy có khi hắn sẽ vứt Lê Lạc ra khỏi xe, cũng không biết là chủ nhân nhà cậu lấy gan hùm mật gấu ở đâu mà lại dám trêu đùa cấp trên như vậy chứ.
Đoạn Minh Dương chẳng thèm để ý đến anh, Lê Lạc tự thấy chán.
Đúng lúc xe chạy vào cửa hội trường, bên ngoài hàng rào ngoại trừ fan, còn có một nhóm giới truyền thông, đều đến để tìm kiếm những thông tin mới nhất, nhưng mà đáng tiếc là trên cửa sổ xe có dán lớp bảo vệ, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy đen thui, không nhìn thấy được gì cả.
Lê Lạc cười hỏi: “Giám đốc Đoạn, có muốn tạo CP với tôi nữa không?”
Đặng Lương mở to mắt nhìn Đoạn Minh Dương mím chặt môi lại, giống như là đang chuẩn bị nổi giận, liền vội nói: “Anh Lạc, đừng làm bừa, hai người cùng ra ngoài chắc chắn lại lên trang nhất nữa đó.”
Nhưng mà vừa nói xong câu này, cậu lại thấy Đoạn Minh Dương đứng dậy, mở cửa, bước xuống xe, động tác liền mạch lưu loát, không kịp lên tiếng ngăn cản, nháy mắt liền lọt vào trong tầm ngắm của ống kính xung quanh.
Có tiếng hét của fan ở nơi không xa và tiếng đèn chụp hình vang lên liên tục, rõ ràng là đã nhận ra hắn rồi.
Nhưng Đoạn Minh Dương lại làm như không biết gì cả, quay người lại, đưa tay vào trong xe:
“Qua đây.”
Đặng Lương mắt chữ A mồm chữ O.
Tiếp đó, bóng dáng của Lê Lạc lướt qua tầm mắt cậu, bước một bước xuống xe, tay đặt lên tay của Đoạn Minh Dương, giọng nói mang theo ý cười vang lên:
“Nắm chặt tay tôi, đừng buông tay đó.”.