Tử Nguyệt chân nhân không biết vị Chính Thủy Tổ Thiên Cơ Tông này rốt cuộc sống bao nhiêu tuổi, nhưng từ cái câu “ngắn vậy à” rất là khủng kia đến xem thì lão già này ít nhất sống hơn mấy vạn năm?
Trời mới biết.
Chính Thủy Tổ rốt cuộc quay đầu nhìn Tử Nguyệt chân nhân.
– Ngươi tên là gì?
Tử Nguyệt chân nhân lần nữa suýt dộng đầu vô tường. Lão già này chắc không phải mắc bệnh già lú lẫn đi? Ông là ai cũng quên mất?
Nhưng Tử Nguyệt chân nhân rất nhanh nghiêm túc đáp.
– Đệ tử là Tử Nguyệt, lần này Thủy Tổ bế quan đặc biệt mệnh đệ tử ở bên ngoài trông chừng.
– À, ra là Tử Nguyệt.
Chính Thủy Tổ gật đầu, lại quay đầu đi, hơn nửa ngày không lên tiếng, lặng lẽ bấm đốt tay.
Khác với Tử Nguyệt chân nhân đêm xem thiên tượng, bây giờ Chính Thủy Tổ cho dù ngồi trong động Thiên Cơ, chỉ cần trong lòng minh tưởng thì vũ trụ ngôi sao vạn vật đều hiện ra trong óc lão.
Đang lúc Tử Nguyệt chân nhân sắp nhịn không được định nhắc lại chuyện mới rồi xin Chính Thủy Tổ chỉ dẫn, thì lão rốt cuộc mở miệng vàng lời ngọc:
– Tử Nguyệt, ngươi đi kêu hoàng đế Tử Cấm thành đến Thiên Cơ truân, cùng hắn thôi diễn thiên cơ, trước chính ngọ ngày mai không được để y rời đi. Ta sẽ tự đi hoàng cung một chuyến, hộ thiên cương tinh độ qua kiếp nạn này.
– Vâng! Đệ tử tuân mệnh!
Tử Nguyệt chân nhân thở một hơi dài, thì ra lão già này trong lòng hiểu rõ hơn ai hết, vậy mà ở trước mặt mình thì giả bộ ngu.
Lại qua một lát, Chính Thủy Tổ lấy ra một lệnh bài hình rồng làm bằng ngọc giao cho Tử Nguyệt chân nhân.
– Tử Nguyệt à, ngày mai ta đi thì sẽ không quay về nữa, sau này trọng trách thủ hộ thiên đạo Viêm Hoàng sẽ giao cho ngươi.
Tử Nguyệt chân nhân nhận lấy lệnh bài, vội hỏi Chính Thủy Tổ một câu:
– Chính Thủy Tổ muốn đi đâu?
Việc thủ hộ thiên đạo Viêm Hoàng thì trước kia ông có nghe Chính Thủy Tổ nhắc tới. Thời viễn cổ tổng cộng có chín vị Thủ Hộ sử, nhưng truyền thừa đến nay dường như chỉ còn lại một vị Chính Thủy Tổ.
– Ta từ đâu tới đây thì quay về chỗ đó.
Chính Thủy Tổ nói xong mười chữ này thì lại nhắm mắt.
“Con bà nó!” Tử Nguyệt chân nhân thầm mắng trong lòng, Chính Thủy Tổ chỉ nói nửa câu, lời này rốt cuộc có ý gì thì Tử Nguyệt chân nhân chỉ có thể tự mình suy ngẫm. Nếu nghĩ không ra chỉ trách mình ngộ tính không đủ.
Khi mà loại ngẫm nghĩ không ra buồn bực này tích lũy nhiều thì Tử Nguyệt chân nhân bắt đầu dùng cùng cách đến buồn bực truyền nhân duy nhất của mình, Định Dung Hầu Vương Lâm. Mỗi khi nhìn Định Dung Hầu buồn bực muốn đập đầu vào tường là đáy lòng Tử Nguyệt chân nhân vô cùng sung sướng.
Truyện được copy tại
Truyện FULL
Tựa như lần trước “thiên cơ không thể tiết lộ”, nói xong sáu chữ thì Tử Nguyệt chân nhân chắp tay sau lưng đi đến vách đá lén cười thầm, để lại một mình Định Dung Hầu phát điên tại thạch trác.
……..
Ngày hôm nay, hắn vừa ăn xong điểm tâm không lâu thì Chu Kiền tìm tới. Đường Tiêu luôn chìm đắm trong luyện võ thế này mới nhớ tới, hội đấu giá Bảo Nguyên Đường sắp bắt đầu.
Lúc trước Đường Tiêu và Mục Thương đã nghiên cứu qua danh sách của Bảo Nguyên Đường, mặt trên có không ít đan dược có thể cho Đường Tiêu dùng, nếu giá hợp lý thì có thể mua về. Những đan dược này bình thường không thể mua tại dược đường, chỉ có thể đấu giá trong đấu giá hội, đều là từng tổ, một tổ mười hai bình, có thể tăng rất lớn tốc độ tu luyện cho võ giả cấp nhân nguyên.
Lúc này đấu giá hội còn có một vật rất quý giá, sau này Đường Tiêu có thể dùng tới, là một viên Địa Nguyên Đan.
Địa Nguyên Đan, ăn vào có thể tăng lớn xác suất võ giả đỉnh Nhân Nguyên thành công đột phá vào cấp Địa Nguyên.
Nhưng thứ tốt thì sẽ không rẻ tiền. Một Địa Nguyên Đan khởi giá là năm vạn lượng, bây giờ thêm vào tất cả ngân phiếu trong tay Đường Tiêu cũng chưa tới năm vạn sáu ngàn lượng. Mục Thương nói giá thành giao của Địa Nguyên Đan chắc trên tám vạn lượng, khả năng Đường Tiêu dùng năm vạn sáu ngàn lượng đấu giá về được viên Địa Nguyên Đan là cực kỳ nhỏ nhoi.
Tại quân đội Đại Minh triều, một võ giả cấp Địa Nguyên có thể làm đến đại tướng quân, lập đủ quân công thì có thể phong hầu. Cho nên rất nhiều gia tộc lớn vì có thể tài bồi ra một võ giả cấp Địa Nguyên chắc chắn không tiếc vốn liếng, tám vạn lượng bạc đối với một võ giả cấp Địa Nguyên, đối với phát triển tương lai của gia tộc là đáng giá.
Đường Tiêu phát hiện Mục Thương đặc biệt chú ý viên Địa Nguyên Đan này, lúc nói đến nó thì mắt sáng ngời.
Có thể tưởng tượng Mục Thương quanh quẩn tại đỉnh cấp Nhân Nguyên đã bao năm, trong lòng khát vọng có thể tiến vào cấp Địa Nguyên bao nhiêu. Nhưng Đường Tiêu cũng là lực bất tòng tâm. Tuy Mục Thương là tùy tòng của hắn, nhưng hắn không cảm thấy gã đáng giá hắn dùng nhiều tiền như vậy đấu giá về một viên Địa Nguyên Đan cho gã.
Nếu thật sự có thể đấu giá được Địa Nguyên Đan, Đường Tiêu còn phải để lại cho mình dùng xông vào cấp Địa Nguyên.
Trừ Địa Nguyên Đan ra, lần này hội đấu giá còn có hai màn quan trọng, một là pháp khí hạ phẩm cấp Địa Nguyên, cùng với một yêu thú nhỏ cấp Địa Nguyên.
Pháp khí cấp Địa Nguyên là pháp khí chỉ võ giả trên cấp Địa Nguyên mới sử dụng được. Võ giả tu luyện với tứ cấp cấp Địa Nguyên thì có thể cùng với yêu thú Địa Nguyên ký kết linh hồn khế ước. Một khi thành công ký khế ước, võ giả cấp Địa Nguyên trong lúc chiến đấu có thể triệu hoán ra yêu thú Địa Nguyên, hơn nữa đem linh hồn bám vào người yêu thúc Địa Nguyên tiến hành chiến đấu.
Một khi võ giả bám vào người yêu thú Địa Nguyên thì các mặt năng lượng đều tăng lớn. Chỉ là võ giả Địa Nguyên bình thường rất khó thu phục một yêu thú Địa Nguyên, muốn cùng nó ký kết khế ước linh hồn thì càng khó khăn vô cùng. Một khi không có đủ ý chí mạnh mẽ và linh hồn cứng cỏi, trong lúc ký kết khế ước linh hồn với yêu thú Địa Nguyên thậm chí sẽ bị nó đảo khách thành chủ, trái lại xâm chiếm thân thể võ giả Địa Nguyên, khiến võ giả đó biến thành cái xác biết đi chỉ có bản năng yêu thú.
Tại Áo Bỉ Đảo, trong mười võ giả cấp Địa Nguyên chưa chắc có thể có một võ giả ký kết khế ước linh hồn với yêu thú Địa Nguyên. Dù sao đây là việc cực kỳ khó khăn và vô cùng nguy hiểm.
Yêu thú Địa Nguyên thường chạy trên mặt đất, linh thú Thiên Nguyên thì có thể bay trên trời. Võ giả Địa Nguyên tiến vào cấp Thiên Nguyên rồi thì có thể cùng linh thú Thiên Nguyên ký kết khế ước linh hồn. Võ giả có rất nhiều cách có thể ngự không phi hành, tựa như ngưng hóa khí điêu của Đường Tiêu, dùng cách hao phí nhiều chân khí để bay là cách bay cấp thấp nhất, vừa tiêu hao nội lực nhiều và không thể bay xa.