Sát Vương

Chương 333: Nước chảy đá mòn



– Ta tới chậm rồi.

Bách Thảo ma trong lòng hối hận vô cùng nàng tuyệt đối không ngờ Đường Tiêu lại bi thương nặng như vậy, hắn trên thực tế đã tử vong.

Nếu như nói hắn chính thức tử vong hoặc vẫn còn một chút tin tức yếu ớt về thần hồn thì nàng còn cứu dược nhưng lúc này thần hồn của hắn đã không còn ở trên thế giới này nữa, mà đi tới một thế giới khác tiếp tục kiên trì không hoàn toàn chết đi.

Một khi thần hồn của hắn ở thế giới kia bị diệt vong thì hắn cũng hoàn toàn bị xóa sổ khỏi thế giới này, không bao giờ tỉnh lại nữa.

– Hắn… thật sự hết thuốc chữa sao

Dực Thai công chúa run giọng hỏi Bách Thảo ma.

– Ta muốn dẫn hắn đi, Bách Thảo cốc mới đầy đủ dược liệu cứu tính mạng của hắn.

Bách Thảo ma nói với Dực Thai công chúa một câu.

Đương nhiên nàng biết nàng nói dối hiện tại ở tình hình này cho dù đem Đường Tiêu trở về Bách Thảo cốc Bách Thảo ma cũng chưa chắc có thể cứu hắn, chỉ là ở trong Đường phủ nàng sợ rằng sẽ gây ra động tĩnh quá lớn không cách nào thử nghiệm các loại cứu chữa.

– Ta dựa vào điều gì mà tin ngươi?

Dực Thai công chúa ngăn Bách Thảo ma lại.

– Bởi vì hắn từng có ơn cứu mạng ta hơn nữa, ta yêu hắn…

Bách Thảo ma nhìn Dực Thai công chúa không e dè mà nói.

Dực Thai công chúa cảm thấy vô cùng đau khổ nàng nhìn thấy lệ quang ở trong mắt của Bách Thảo ma.

– Hắn không còn bao nhiêu thời gian nữa đầu đừng làm trễ nải nữa, ta phải lập tức đưa hắn đi Bách Thảo cốc.

Bách Thảo ma bối rối nói.

– Ta cùng đi với ngươi nêu không ngươi đừng hòng mang hắn đi.

Dực Thai công chúa trầm thấp nói với Bách Thảo ma một tiếng.

– Ngươi dẫn chúng ta đi ra ngoài, trong phủ ta không thể ngự không phi hành.

Bách Thảo ma hướng về phía Dực Thai công chúa mà gật nhẹ đầu, xem như đồng ý điều kiện của nàng.

Khánh Đô phu nhân sau khi hôn mê bất tỉnh tỉnh lại thì đi tới bên giường của Đường Tiêu khóc suốt cả đêm, lúc buổi sáng lại ngất đi Dực Thai công chúa nói với Manh Ngọc rằng nàng muốn đem Đường Tiêu vào cung chữa thương, sau đó một đoàn người đồng hành với Manh Ngọc và Mục Thương, cùng lên đường mang Đường Tiêu đi.

Sau khi rời khỏi Thai kinh thành, đến chỗ không người Bách Thảo ma dùng niệm lực chế trụ bọn họ, sáu miếng lá Bạc Hà óng ánh mang theo Dực Thai công chúa, Đường Tiêu và Thạch Miêu vương bay vù vù về phía Bách Thảo cốc.

Dực Thai công chúa lúc trước được Đường Tiêu mang đi phi hành còn nhìn thấy cảnh vật rút lui nhưng hiện tại được Bách Thảo ma mang đi thì chỉ thấy tiếng gió ù ù bên tai trước mắt không thấy rõ gì cả, hoặc có thể nói con mắt ngay cả mở cũng không được.

Chỉ nửa canh giờ là tới nơi, Bách Thảo ma lấy băng đông kín người của Đường Tiêu lại.

– Ngươi làm như vậy không phải sẽ khiến cho hắn bị lạnh chết sao?

Dực Thai công chúa lập tức kêu lớn.

– Muốn cứu hắn thì đừng nói nhiều, cũng đừng động tới hắn. Ta đi tới Bách Thảo cốc lây đồ.

Bách Thảo ma để cho Thạch Miêu vương ở lại với Dực Thai công chúa và Đường Tiêu, sau đó nhanh chóng biến mất ở trên đỉnh núi.

Năm phút đồng hồ trôi qua Bách Thảo ma đã trở lại đỉnh nàng dùng ống tay áo cuốn lấy linh đan diệu dược đưa vào trong miệng của Đường Tiêu, sau đó nàng tế ra sáu miếng ý niệm kết thành một Thiên Nguyên đỉnh cực lớn đem Đường Tiêu bao vào trong đó.

– Lão miêu chết tiệt mau hỗ trợ.

Bách Thảo ma hướng về phía Thạch Miêu vương quát to một tiếng.

– Được.

Thạch Miêu vương cũng vội vàng tế ra sáu đạo linh phù gia nhập vào thiên nguyên đỉnh.

Thân thể của Đường Tiêu ở trong đó bồng bềnh kịch liệt xoay tròn, ở trong đó các loại linh thảo không ngừng lăn lộn, bị cưỡng ép đánh vào người của hắn, tuy Dực Thai công chúa ở trên đỉnh núi băng phát run nhưng Bách Thảo ma và Thạch Miêu vương lại mồ hôi đàm đìa.

Cuối cùng cái đỉnh cũng từ từ ngưng lại thân thể của Đường Tiêu trở nên xanh lại, mồ hôi trên người của Bách Thảo ma ngày càng ngưng trọng.

– Hắn sao rồi tại sao chưa tỉnh lại?

Dực Thai công chúa kéo tay của Bách Thảo ma, lo lắng hỏi nàng.

Bách Thảo ma lắc đầu sau đó đi tới bên cạnh Đường Tiêu mà ngồi xuống, sờ lên trên mặt của hắn. Nàng vừa rồi cùng với Thạch Miêu vương làm tất cả chỉ khiến cho thân thể của Đường Tiêu chậm chạp thối rữa mà thôi.

– Ngươi nói chuyện đi hắn sao rồi?

Dực Thai công chúa dùng sức đẩy Bách Thảo ma.

– Ngươi rất phiền đó, có tin ta nuốt ngươi không?

Thạch Miêu vương ở bên cạnh há cái miệng rộng hướng về phí Dực Thai công chúa nhìn trừng trừng.

– Ngươi muốn biết tình huống hiện tại thực sự của hắn không?

Bách Thảo ma dùng tay vuốt ve mặt của Đường Tiêu lạnh lùng nói với Dực Thai công chúa.

– Ngươi nói mau đi.

Dực Thai công chúa cũng đặt tay lên người của Đường Tiêu, lúc này nàng mới phát hiện toàn bộ thân thể của Đường Tiêu đã bị Bách Thảo ma đóng băng.

– Thần hồn của hắn đã rời khỏi thân thể, thân thể đang thối rữa nghiêm trọng, nhưng thần hồn của hắn liều mạng giãy dụa mới không bị tiêu vong, ta cho ngươi biết hiện tịa hắn đang ở một nơi cực kỳ tàn khốc, lạnh như băng vô cùng hắc ám, mỗi một giây đối với hắn dài như một năm, hơn nữa từ giờ trở đi, mỗi một giây trôi qua thì thần hồn của hắn cũng thêm một phần bị tiêu vong không cách nào trở lại thân thể, có thể kiên trì hay không tất cả quyết định ở tín niệm của hắn.

– Ngươi cứu hắn đi hắn không phải là một người dễ dàng bỏ cuộc.

Dực Thai công chúa loạng choạng nhìn Bách Thảo ma trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Bách Thảo ma dùng một giọng nói cực kỳ tàn khốc lạnh như băng nói với Dực Thai công chúa:

– HIện tại chỉ còn một biện pháp mà thôi.

Bách Thảo ma nhìn Dực Thai công chúa, nàng tựa hồ đã lấy được quyết tâm.

– Tiểu Thảo ngươi ngàn vạn lần đừng…

Thạch Miêu vương ý thức được điều gì đó nhưng đã bị lời nói của Bách Thảo vương cắt đứt.

– Biện pháp gì?

Dực Thai công chúa vội hỏi Bách Thảo ma một câu.

– Hiện tại trừ phi có người yêu hắn nguyện hi sinh tính mạng cứu vớt hắn, thừa nhận thay hắn những nỗi thống khổ kia, chịu hắc ám tra tấn.

Bách Thảo ma nhìn Dực Thai công chúa rồi nói.

Ở trong hắc ám hư không, hồn phách của Đường Tiêu bất kỳ lúc nào cũng có thể bị thiêu hủy.

Ở trên Áo Bỉ Đảo một ngày giống như một nghìn năm ở trong hắc ám hư không, người bình thường chịu đựng thống khổ ngắn ngủi là điều bình thường nhưng muốn cho người ta chịu đau khổ một nghìn năm một vạn năm, vài vạn năm cô độc tịch mịch cho dù nội tâm tín niệm cố chấp cũng phải giống như tiểu cửu cửu quên hết tất cả mà trở nên đàan độn không có mấy người có thể kiên trì được.

Nước chảy đá mòn thời gian có thể mài mòn đi tất cả cứng cỏi còn có thể kiên trì đơn giản là thời gian không đủ dài mà thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.