Sất Trá Phong Vân

Chương 61: Thiên Lô Sống Lại (1)



Một nữ tử xinh đẹp khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi từ bên trong đi ra.

Nữ nhân đứng ở trước cửa, làn da trắng, ngay cả y phục cũng màu trắng. Mái tóc vàng nhạt gần như thành màu trắng, được vấn thành búi tóc trên đỉnh đầu, lộ ra cái cổ đẹp thon dài. Toàn thân giống như từ trong bức tranh đi ra.

Càn Kính vừa nhìn, mí mắt khẽ chớp.

Lẽ nào đi nhầm?

– Càn Kính, vào đi.

Nữ nhân chậm rãi khoát tay áo, động tác lộ ra sự ôn nhu vô hạn. Nàng chậm rãi xoay người đi vào trong phòng.

Càn Kính xác định mình không đi nhầm, vội vàng đi vào trong nhà, không nhanh không chậm đi ở phía sau nữ nhân kia, tò mò quan sát bước chân của nàng.

Nữ nhân kia bước đi không tính là ôn nhu, thậm chí có thể nói là hơi lười nhác. Cảm giác này lại không làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng, trái lại lộ ra vẻ thờ ơ, đặc biệt phù hợp với khí chất trên người nàng.

Trong chớp mắt vừa gặp, Càn Kính có cảm giác, nữ nhân này hình như không để tất cả mọi thứ ở trong lòng.

Đi qua nhà trước, đi tới chính sảnh.

Lôi Địch đang chắp hai tay ở sau lưng, nhìn một thanh trường kiếm đặt ở trên kệ phía trước người hắn. Nghe được tiếng cửa mở ra, hắn chậm rãi quay đầu lại. Khi nhìn thấy Càn Kính, ánh mắt cô đơn liền được nụ cười ấm áp thay thế.

– Ngươi đã tới sao? Ngồi đi.

Lôi Địch đưa cánh tay phải chỉ về phía ghế mềm, trong động tác lộ ra sự dũng khí của một chiến sĩ:

– Ta dậy từ rất sớm chờ tới bây giờ, còn tưởng rằng ngày hôm nay ngươi sẽ không đến.

Càn Kính hành lễ của một người khách xong, lúc này mới ngồi xuống, vội vàng cười nói:

– Nói thật, ta sợ ngài chưa rời giường, hoặc là ngài đang tu luyện đấu khí, đến quấy rầy sẽ không tốt.

Lúc này, nữ nhân như bức tượng điêu khắc bằng băng bưng lên cho Càn Kính một chén trà, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng. Tuy rằng từ đầu đến cuối nàng vẫn duy trì lễ phép, nhưng lại có cảm giác bất kỳ điều gì trên đời đều không có liên quan đến nàng.

Lôi Địch cười ha ha một tiếng:

– Ta thích ngươi thẳng thắn thành khẩn. Ta còn kinh ngạc hơn, không ngờ ngươi đã là chiến sĩ lục cấp.

Trong lòng Càn Kính tấm tắc, không hổ danh là người bảo vệ Áo Khắc Lan. Nếu như dưới tình huống không động thủ phát lực, chỉ sợ ngay cả viện trưởng đại nhân cũng không có cách nào nhìn thấu mình. Nhưng Lôi Địch chỉ liếc mắt một cái đã biết. Người bảo vệ mỗi thành thị quả nhiên không hề kém cỏi.

– Tới đây! Để ta xem một chút, người thiếu niên mạnh nhất hệ chiến sĩ năm nhất của học viện Áo Khắc Lan có năng lực chiến đấu thế nào!

Lôi Địch đứng lên, một cánh tay nhẹ nhàng đặt ở phía sau, tràn ngập mong đợi nhìn Càn Kính.

Chiến sĩ mạnh nhất năm nhất?

Càn Kính cười cười đứng dậy. Ở chỗ này, thực lực chiến sĩ lục cấp mặc dù không quan sát trận quần chiến ở vườn trường buổi sáng, không ngờ lại có thể đoán ra thân phận mạnh nhất. Học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ xuất hiện chuyện học viên chiến sĩ năm nhất là chiến sĩ lục cấp.

Càn Kính đứng dậy nhìn Lôi Địch, có một cảm giác như mình đang đối mặt với ngọn núi lớn khổng lồ hùng tráng, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy ý chí chiến đấu, nóng lòng muốn thử sức.

Không đưa ra bất kỳ thông báo nào, Càn Kính nhanh chóng bước ra một bước. Trong phút chốc, đấu lực ép đến đỉnh phong, dựa vào cước bộ đạp lên đất xoay thắt lưng, cánh tay buông thõng ở sau người có cảm giác như chiến đao được rút ra khỏi vỏ, lộ ra khí thế cương liệt. Một thức căn bản của chiến sĩ, kỹ năng đột kích chạy chém được đánh ra!

Càn Kính dùng sức mạnh bổ nhào tới, chưởng phong như côn kích, phát ra một tiếng động. Y phục trên vai Lôi Địch xuất hiện chút dao động, thật giống như bị gió thổi qua.

– Kình đạo mạnh mẽ dứt khoát, chỉ cần đơn giản không cần hoa lệ.

Trong lòng Lôi Địch thầm tán thưởng một tiếng, vội vàng tránh về phía sau.

Lôi Địch vừa tránh, Càn Kính liền tiến lên trước vừa vặn đứng ở vị trí của đối thủ, sau đó một chân đá cao, gót chân như chiến búa nện xuống, nặng nề đánh về phía đầu Lôi Địch.

Lúc trước lấy tay làm đại đao, không ngờ bây giờ hắn lại lấy chân làm đại đao! Lôi Địch lại tán thưởng đối với Càn Kính.

Ngay cả công kích chuyển hoán liên tiếp lưu loát, hầu như không hề có sơ sót. Kiến thức cơ bản vững chắc giỏi giang, không theo đuổi đấy kỹ cao đoạn, đặc biệt nắm chắc những kỹ năng cơ bản nhất. Sợ rằng học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, chỉ có học viên đỉnh cấp năm ba mới có thể đánh với hắn một trận?

Căn phòng rộng mở, Càn Kính không ngừng công kích. Ở trước mặt một người bảo vệ thành thị, hắn căn bản không cần phải lo lắng tới phòng thủ. Ngoại trừ theo bản năng không sử dụng khôn đấu kỹ của Càn gia ra, Càn Kính hầu như mang ra toàn bộ vốn liếng của mình. Tốc độ tranh đấu giữa hai người càng lúc càng nhanh. Đánh giá của Lôi Địch đối với hắn càng ngày càng cao.

Sự chịu đựng!

Đối với một gã chiến sĩ mà nói, sự chịu đựng là tố chất vô cùng quan trọng. Càn Kính toàn lực xuất thủ đã hơn mười chiêu, lại hoàn toàn không thấy một chút mệt nhọc nào. Cứ một chiêu chém nghiêng lại một chiêu chém dọc. Lôi Địch lui lại, bàn chân đạp xuống đất thân thể kia đẩy ngược tới, xông về phía Càn Kính.

Chỉ điểm! Cái gì là chỉ điểm?

Liên tục né tránh, không có cách nào thực sự chỉ điểm được. Lôi Địch phải nói cho Càn Kính biết hắn đã làm sai chỗ nào mới tốt.

Ngay trong chớp mắt khi Càn Kính vừa thu chân, Lôi Địch đã mãnh liệt tấn công vào, cổ tay ở bên hông đột ngột đâm tới.

Trong phút chốc, Càn Kính bỗng nhiên cảm giác được một lực quyền cực nóng, tập trung ở trên ngực mình. Hầu như theo bản năng, hắn giơ bàn tay lên thật cao chém xuống, đột nhiên nắm ngón tay co lại trở thành nắm đấm. Hắn quên mất chính mình đang ở trong cuộc chiến.

Cảm giác cực nóng tập trung, khiến thân thể Càn Kính nhớ lại tình huống khi ở bên cạnh lò lửa rèn sắt, khổ học đánh búa cả đêm. Không chút nghĩ ngợi, hắn trực tiếp sử dụng phương pháp hít thở rèn sắt!

Lôi Địch mỉm cười, trong chớp mắt đưa bàn tay ra. Trong ánh mắt nhất thời kinh ngạc. Thực lực trước đó của hắn phát ra đấu lực lục cấp trực tiếp tăng tới đấu lực thất cấp. Thắt lưng dùng sức đột ngột phát lực tiến hành công kích trước.

Ầm!

Vai Lôi Địch khẽ run lên, vai trúng một quyền giống như búa sắt của Càn Kính, nhưng đồng thời một quyền cũng đánh trúng bụng dưới của Càn Kình, khiến hắn bay thật cao ra ngoài, trực tiếp đụng vào giá đỡ treo kiếm.

– Cái này…

Lôi Địch kinh ngạc nhìn Càn Kính. Không ngờ mình lại bị người trẻ tuổi này đánh trúng! Nếu như không phải thực lực của mình cao hơn Càn Kính rất nhiều, một quyền công kích vào bụng dưới kia căn bản không có cơ hội đánh hết, cùng với đẳng cấp chiến sĩ chênh lệnh, nếu không mình đã thua.

– Vừa rồi…

Lôi Địch nhìn Càn Kính nằm trong đống ngổn ngang, trong đầu rất nhanh nhớ lại hình ảnh về một đòn cuối cùng vừa rồi.

Rất kỳ quái, phương thức công kích kia rất kỳ quái!

Lôi Địch lại không nói được rốt cuộc kỳ quái ở chỗ nào. Một đòn kia rất giống bộ dạng thợ rèn vung búa sắt, nhưng lại không phải là rèn sắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.