Càn Kình vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu, nhiếp chính vương không có bộ dạng nhiếp chính vương, hoàng đế bệ hạ cũng không ra dáng hoàng đế.
– Đa tạ!
Mộc Nột Thiên Sách cầm chìa khóa mật thất chạy như bay.
Không lâu sau Hắc Long Vệ cũng vào sân.
Càn Kình nhìn thủ lĩnh Hắc Long Vệ, ngẩn ra. Bàn Mộng Thừa, năm ngoái tiểu tử này thức tỉnh huyết mạch chung cực, không ngờ gã trở thành đại ca Hắc Long Vệ.
– Càn Kình đại ca.
Bàn Mộng Thừa khom lưng hành lễ với Càn Kình, nói:
– Làm phiền đại ca rồi. Hãy giao hoàng đế ra, không thì ta khó thể báo cáo với tứ vương gia. Lần này tứ vương gia lật bàn, dù gì cũng phải cho mặt mũi.
Càn Kình giơ tay chỉ hướng mật thất.
Bàn Mộng Thừa khom lưng, cúi đầu nói:
– Đa tạ Càn Kình đại ca.
Mấy phút sau trong sân vang tiếng gầm của Mộc Nột Thiên Sách:
– Càn Kình, tên khốn! Bán lão tử! Ngươi có còn xem lão tử là bằng hữu không?
– Hoàng đế bệ hạ, chú ý ảnh hưởng.
Bàn Mộng Thừa vừa ôm Mộc Nột Thiên Sách phòng ngừa gã bỏ chạy vừa cố gắng sửa xưng hô.
– Người nên xưng là trẫm chứ không phải . . .
– Nhảm nhí! Lão tử chưa bao giờ xưng trẫm với Càn Kình! Càn Kình, ngươi chờ đi, mồng hai lão tử sẽ đến! Lần sau lão tử đánh bạc quyết thắng đến ngươi không còn quần lót báo mối thù hôm nay!
– Lão tử là vua, các ngươi cho lão tử tự do một chút được không?
– Tổ cha nó, ôm chặt như vậy làm gì? Lão tử tự biết đi.
– Bệ hạ, ta biết người sẽ chạy trốn, hãy để thần hộ tống người trở về đi . . .
– Thần cái đầu ngươi! Bàn Mộng Thừa, lão tử tìm ngươi làm thủ lĩnh Hắc Long Vệ là để ngươi giúp bang lão tử, kết quả ngươi giúp tứ ca của ta. Ngươi hãy nghĩ đi ngươi nhận tiền lương là của ai?
– Tứ vương gia là đại thần tài chính có đồng ý là mời được người về sẽ tăng lương cho ta.
– Cha nó, lão tử mới là vua . . .
Trên đường cái vang vọng tiếng Mộc Nột Thiên Sách bất lực kêu gào. Các Chiến Sĩ mới đến không lâu rất tò mò nhìn chuyện xảy ra trước mắt. Đây có còn là hoàng đế Chân Sách hoàng triều không? Cái này . . . Thật không chính chắn chút nào.
– Thói quen là tốt rồi, thói quen.
Một Chiến Sĩ già ở chiến bảo mấy năm vỗ vai Chiến Sĩ mới, nói:
– Ngươi ở lâu vài năm sẽ thói quen, chút nữa càng náo nhiểt hơn.
– Phụ thân, khi nào phụ thân mới làm xong ma đạo khí xuyên thời gian?
Hai đứa bé mập mạp đáng yêu chạy ra khỏi phòng, ôm đùi Càn Kình liên tục đặt câu hỏi. Trong đó một bé có huyết thống nhân loại, cậu bé khác là con lai người ma.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đi ra khỏi phòng, nói:
– Lão công có rảnh ở đây nói chuyện không bằng sớm làm xong ma đạo khí xuyên thời gian.
– Ta muốn nhìn tám ngàn năm sau.
– Đúng đúng, phụ thân, chúng ta cũng muốn xem.
Hai tay Càn Kình mỗi tay ôm một bé, cười khổ nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy. Càn Kình thấy Cổ Nguyệt Gia Anh đứng sau lưng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cũng nhẹ gật đầu.
Từ khi biết ma đạo khí có thể xuyên qua thời gian thì Cổ Nguyệt Gia Anh rất chú ý, thứ này không chỉ xuyên đến tương lai mà còn có thể trở về quá khứ.
Tuy không thể thay đổi chuyện đã xảy ra, chỉ có thể đứng im nhìn nếu không thì tương lai sẽ hỗn loạn, nhưng chỉ cần nhìn Lôi Địch là Cổ Nguyệt Gia Anh đã rất thỏa mãn rồi.
Có thể xem mặt mẫu thân ruột của mình là giấc mơ lớn nhất hiện nay của Cổ Nguyệt Gia Anh. Mấy hôm nay Càn Kình bạn rộn không ngừng tay cũng là vì chuyện này.
– Chiến hữu, ngươi ngưng luyện thần cách chi tâm xong chưa? Huynh đệ đang chờ kinh nghiệm của ngươi đây.
Đoạn Phong Bất Nhị đi vào sân kéo cái ghế đá ngồi xuống, lười biếng nhìn Càn Kình.
Đoạn Phong Bất Nhị nói:
– Thành thần, bây giờ ta có hứng thú với cái này nhất.
Càn Kình không biết nên nói cái gì nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Mỗi ngày Đoạn Phong Bất Nhị đều suy nghĩ nên thành thần như thế nào, thời gian khổ luyện nhiều hơn người khác. Nay Đoạn Phong Bất Nhị thấy Càn Kình, câu đầu tiên là tham khảo về ngưng luyện thần cách chi tâm.
– Cái này . . .
Càn Kình khẽ thở dài:
– Ngày hôm qua ta nói rồi, ngưng luyện thần cách chi tâm chắc còn cần năm năm nữa. Ngươi cũng thấy là bây giờ ta rất bận.
– Cũng đúng . . .
Đoạn Phong Bất Nhị cười gian nhìn Càn Kình, nói:
– Ai bảo ngươi là Chiến Sĩ mạnh nhất, thân thể tốt nhất. Nếu không thì có nhiều lão bà như vậy chắc ngươi bận không kịp thở.
– Tiểu tử Phần Đồ Cuồng Ca còn đang trong tuần trăng mật với muội muội Càn Thành Niệm của ngươi đúng không? Bây giờ bọn họ đi đâu rồi? Năm nay có quay về không?
Đoạn Phong Bất Nhị rất tò mò đánh giá bốn phía, hỏi:
– Tiểu tử Mộc Nột Thiên Sách chưa đến hay bị tiểu đệ của ta bắt về rồi?
– Tiểu Lục Tử bị bắt về.
Càn Kình ôm hai đứa con đong đưa cánh tay, nói:
– Đến bây giờ Cuồng Ca chưa có tin tức.
Ngoài sân, một Chiến Sĩ mới gia nhập đưa thư lên trước mặt Càn Kình:
– Hội trưởng, thư của người.
– Đa tạ.
Càn Kình giao con cho Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, Cổ Nguyệt Gia Anh, mở thư Phần Đồ Cuồng Ca gửi, nhìn sơ.
Càn Kình cười phá lên:
– Cuồng Ca và Niệm Thành đi Cổ Hoang Sa Hải, 1 dùng chuẩn ưng gửi thư về là muốn nói với ta hắn lạc đường, miêu tả hoàn cảnh xung quanh, kêu chúng ta dẫn hắn ra.
– Không thể nào? Phần Đồ Cuồng Ca là quân nhân xuất sắc nhất.
Đoạn Phong Bất Nhị cười gian nói:
– Thật thú vị. Đi đi đi! Chúng ta đi đón hắn ra.
– Lão công . . . Đi nhanh về nhanh, chúng ta chờ ma đạo khí xuyên thời gian.
– Lão công, đi nhanh về nhanh, ta đợi đi bái phỏng Âu Lạp Lạp.
– Càn Kình, ta muốn đi cùng ngươi.
Đây là yêu cầu của Cửu Dương Phong Hoa.
Cổ Nguyệt Gia Anh lướt đến bên cạnh Càn Kình, khẽ thở dài:
– Nếu ngươi thật sự để ý nàng thì đây thật sự là người cuối cùng.
Càn Kình cười khổ, chuyện gì vậy trời? Càn Kình tưởng sau khi thành thân sẽ sinh hoạt như trong cổ tích, kể quả là cường giả mạnh nhất thế gian sống rất vui vẻ, hạnh phúc nhưng vẫn có nhiều rối rắm. Cuộc sống chính là cuộc sống.
– May mắn rất hạnh phúc mỹ mãn.
Càn Kình ngửa đầu nhìn lên trời, nói:
– Ta rất thỏa mãn.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhìn tấm lưng rộng của Càn Kình đi ra cửa, bỗng nhớ đến phụ thân của mình. Không biết bây giờ Đại Ma Vương bệ hạ đang ở đâu, làm gì?
Đạo Pháp đại lục . . .
Đại Ma Vương bệ hạ mặc áo xanh đi trên đường nhộn nhịp, sau lưng gã có một thanh niên tuấn tú, cao ráo phát ra hơi thở anh kiệt sắc bén, hai bên tay áo dài có một chữ ma rồng bay phượng múa.
Nhưng không ai trong Đạo Pháp đại lục biết chữ ma này.
– Sư phụ Đại Ma Vương, chúng ta đi dạo trên đườn đã mười ngày, rốt cuộc sẽ đi đâu?
– Không có mục đi, đi dạo.
– Thế này hơi lãng phí thời gian đi, không bằng dành nhiều thời gian tu luyện tốt hơn.
– Đi dạo cũng là một loại tu luyện, nếu tâm tình không đạt tới thì vô dụng. Ngươi cần đưa nhìn đi tìm đạo thuộc về ngươi, không thể cứ nhìn ta hoặc người nào đó, vậy thì thành tựu của ngươi sẽ có hạn.
– Thế khi nào ta mới có thể đánh nhau với người tên Càn Kình mà sư phụ nói? Ta rất muốn biết hắn thật sự mạnh như sư phụ nói sao?
– Sẽ có cơ hội.
Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương ngẩng đầu nhìn trời, tự tin lạnh nhạt nói:
– Sẽ có cơ hội.
– Đúng rồi, Đại Ma Vương sư phụ, sư phụ luôn nói đến tới đây là vì hoàn thành mộng tưởng, giấc mơ của sư phụ là gì?
– Giấc mơ của ta chính là du lịch, làm lão sư.
Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương ngoái đầu cười, nhìn đồ đệ ưu tú của mình.
Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương nói:
– Chân Ma, bây giờ ta đang thực hiện giấc mơ của mình, còn mộng tưởng của ngươi thì sao?
– Mộng tưởng của ta?
Chân Ma cười sáng sủa nói:
– Mộng tưởng của ta ta chính là trở thành đệ nhất nhân Đạo Pháp đại lục, xnưg bá Đạo Pháp đại lục, xóa đi chiến tranh quốc gia.
Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương mỉm cười nói:
– Vậy sao?
– Như thế nào? Giấc mơ này có vấn đề?
Chân Ma tò mò kèm theo ba phần cuồng ngạo, tiêu sái.
Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương cười nói:
– Rất tốt.
Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương gật đầu, nói:
– Nhưng giấc mơ này hơi mệt, nhiều người có lẽ sẽ tranh giành mộng tưởng này với ngươi.
– Giấc mơ mà không ai tranh giành thì không phải mộng tưởng đẹp.
Chân Ma nhún vai nói:
– Có lẽ những người có cùng giấc mộng sẽ trở thành bằng hữu của ta, chúng ta cùng nhau hoàn thành mộng tưởng.
Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương híp mắt:
– Bằng hữu . . .
Chân Ma rất tò mò, muốn nhìn thấu Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương suy nghĩ cái gì nhưng phát hiện thật là người nào nhìn thấu được Đại Ma Vương.
– Chắc bây giờ quê nhà là năm mới rồi.
Lộ Tây Pháp Đại Ma Vương mỉm cười nói:
– Chắc ăn tết rất vui.
* * *
– Càn Kình, đi theo ta, đi theo ta. Ta phát hiện có một chỗ vẫn còn vong linh, chúng ta đi chung đi!
Xà hoàng Bàn Hoành Cơ hưng phấn chặn Càn Kình trước cửa, éo tay hắn đi ra ngoài:
– Đi chơi với tiểu tử ngươi luôn sẽ được cảm ngộ mới, lần này ta không thể bỏ qua!
Đoạn Phong Bất Nhị phản đối:
– Đại thúc, ta hẹn với Càn Kình trước . . .
– Ta là trưởng bối của ngươi, ngươi nên biết tôn trọng trưởng bối.
– Trưởng bối nên tìm trưởng bối chơi đi. Hay người kiếm Bát Hoang Vô Sinh?
– Lão già Vô Sinh đi du lịch rồi, ta không tìm thấy.
– Thế thì người tìm Mộc Quy Vô Tâm đại thúc cũng được.
– Mỗi năm vào lúc này Mộc Quy Vô Tâm sẽ ở Vĩnh Lưu thành tảo mộ cho Lôi Địch, rồi khóc một tuần lễ, ta đi cũng vô dụng.
– Các vị, chờ chút.
Càn Kình lùi ra sau một bước, nói:
– Ta thấy ta cần ở một mình một lúc, các ngươi chờ ta.
Vô Tận thế giới
Càn Kình dứng trước cửa Bố Lai Khắc đại thúc. Thợ rèn già vẫn đang hút thuốc nhưng không còn sự tối tăm, biểu tình rất hưởng thụ.
– Đại thúc, năm mới vui vẻ.
– Trong Vô Tận thế giới một tháng sau mới tết.
Bố Lai Khắc đại thúc nhìn Càn Kình, nói:
– Thời gian hơi sớm.
– Năm năm nữa chắc ta có thể ngưng luyện thần cách, đến lúc đó có lẽ sẽ nối Chân Sách hoàng triều và Vô Tận thế giới được . . .
– Không cần, bây giờ ta rất tĩnh lặng, cần chi ra ngoài làm gì? Ngưng luyện thần cách xong nhớ nói cho ta cách làm là đủ.
– Ừm! Được.
Cổ Hoang Sa Hải.
– Đây rốt cuộc là đâu?
Phần Đồ Cuồng Ca nhìn hoàn ảnh hoa cỏ um tùm, nói:
– Cổ Hoang Sa Hải còn có chỗ như vậy đúng là kỳ tích, phải để đám Càn Kình nhìn thấy mới được.
– Càn Kình ca ca sẽ nhanh đến.
Càn Niệm Thành vui vẻ nằm trong đống cỏ hưởng thụ ánh nắng ấm áp sưởi ấm. Tất cả thật đẹp, hạnh phúc.