Sát Tinh Tướng Công

Quyển 4 - Chương 8



Editor: Quân

Hôn mê!!

Ngồi ở trong kiệu hoa, ta thở gấp, cố gắng giữ cân bằng cho cơ thể đang không ngừng lắc lư, sợ không cẩn thận một chút thôi là cắn phải lưỡi, càng sợ mũ phượng cùng hỉ khăn đội trên đầu sẽ rơi xuống. Thật không hiểu nổi, vì sao nữ nhân thời cổ đại khi xuất giá phải chịu thống khổ như vậy? Không chỉ phải ngồi trên cái cỗ kiệu chết tiệt này, còn phải mặc tầng tầng lớp lớp hỉ phục, thoạt nhìn trông rất đẹp nhưng thật ra vướng bận vô cùng, lại còn phải đội cả một đầu trang sức nặng trịch … Có cảm giác cứ như là đóng gói rồi ‘giao hàng tận cửa’ vậy!

Đều tại mẹ, nói cái gì nữ nhi phải xuất phát từ nhà mẹ đẻ, nhưng bởi vì đường xá xa xôi nên đành từ bỏ. Về sau không biết bàn bạc với Ngọc nương suốt một đêm thế nào mà đột nhiên quyết định để ta ngồi kiệu đi từ sơn trang xuống … Không biết Ngọc nương nói thế nào với mẹ ta, sẽ không bảo đây là tổ chức sát thủ chứ?

Nhưng nếu mẹ biết con rể thân là Thái phó của mình thật sự là trang chủ một sát thủ sơn trang, cảnh tượng lúc đó … Bụng và miệng ta đột nhiên cảm thấy khó chịu. Chậc, xem ra bây giờ không phải lúc suy nghĩ lung tung …

Bất đắc dĩ nhấc lên một góc khăn voan, ta vén rèm kiệu lên, híp mắt nhìn tình huống bên ngoài…

“Kiệu hoa đến!”

Thân mình đột nhiên nhoáng lên một cái, ta chưa kịp phản ứng đã va vào vách kiệu cứng như đá, đau đến cắn răng nhắm mắt, liều mạng ngăn nước mắt chảy ra.

Tuy nói là khóc gả, nhưng ta vẫn thích không khí tưng bừng náo nhiệt hơn. Không như sáng nay bị một đống nữ nhân ôm lấy rồi khóc đến khàn cả giọng, cảm giác cứ như ta chuẩn bị đi chịu chết chứ không phải lập gia đình.

“Mời tân lang tiếp tân nương hạ kiệu!!”

Hả?

Đang lúc tim ta vẫn đập thình thịch, rèm kiệu đã bị vén lên. Nhìn xuống dưới theo góc hỉ khăn, ta thấy một bàn tay thon dài, lòng bàn tay ngửa lên vươn tới trước mặt ta.

Chần chờ một lúc, ta đặt tay mình vào bàn tay ấy, cảm nhận được nó ngay lập tức nắm chặt lại, sau đó dịu dàng đỡ ta xuống kiệu. Nhưng mà chân ta vừa chạm đất thì không hiểu sao ta lại thấy hoa mắt chóng mặt, dưới chân mềm nhũn như muốn ngã…

Cánh tay rắn chắc vòng bên hông ta, kéo ta dựa sát vào chủ nhân của cánh tay ấy, miễn cho ta một màn ngã thảm trên mặt đất. Diêm Sâm cúi đầu xuống, thanh âm tinh khiết vang lên bên tai: “Làm sao vậy?”

“Cỗ kiệu chết tiệt …” Hại hai chân ta tê rần.

Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, ta ta đoán chắc khóe miệng hắn giờ này đang nhếch lên cười rất tươi. Đang muốn xuất khẩu thầm oán thì đột nhiên thấy thân thể mình bay lên không, chớp mắt đã được người ta bế.

“Ngươi …”

“Suỵt!” Hơi thở nóng bỏng phả vào mang tai, trong giọng nói có lẫn ý cười vui vẻ: “Ta mang nàng đi bái đường.”

“…” Mặt đỏ bừng đến rối tinh rối mù, ta cắn môi quàng tay ôm cổ hắn, cứ thế được hắn ôm vào phủ trước ánh mắt kinh ngạc của hàng xóm láng giềng xung quanh cùng những tiếc chận chậc tán thưởng.

Rõ ràng là rất để ý hành động không bình thường này, nhưng trong lòng lại có tiếng nói bảo rằng rất thích sự đụng chạm ấy, cứ như chỉ cần có hắn bên cạnh thì cái gì cũng không còn quan trọng nữa … Cái tâm tình này mới ngọt ngào khiến người ta quyến luyến làm sao.

Đây có phải cảm giác thích một người không?

Đầu đội khăn voan thêu uyên ương nhiều màu, ta ngồi ở trên giường vừa vỗ vệ cái bụng không ngừng kêu âm ỉ, vừa cằn nhằn nguyền rủa cái tên không biết tốt xấu kia. Cô nãi nãi ta từ sáng đến giờ đã gần một ngày trời chỉ uống được mỗi chén cháo, vậy mà lúc này hắn còn chưa nhấc hỉ khăn. Muốn ta đói chết sao?

Nếu không phải trước lúc lên kiệu mẹ cùng Ngọc nương đã dặn dò kĩ càng rằng hỉ khăn phải để chính tay chú rể vén lên, nếu không sẽ gặp điềm xấu thì ta đã sớm vứt nó sang một bên rồi … Nhưng cái tên đáng ghét này, vì sao còn chưa tới?

“Chờ lâu rồi phải không?”

Ta cả kinh, lập tức hỉ khăn trên đầu được vén lên, trước mặt ta xuất hiện ánh mắt sáng lạn có pha ý trêu đùa của Diêm Sâm.

“… Ngươi muốn hù chết ta sao?!” Hoảng hốt một hồi, câu đầu tiên ta thốt ra đã chẳng phải tốt đẹp gì. “Đi đường cũng không phát ra thanh âm nào, ngươi là u linh hay cái gì vậy?”

Để hỉ khăn sang một bên, hắn cười thật sáng lạn: “Ta không phải u linh, cũng chẳng phải ‘cái gì’ khác. Ta là tướng công của nàng, vừa mới bái đường.”

“…” Cắn môi dưới, ta trừng mắt nhìn hắn một cái rồi quay mặt sang chỗ khác, bĩu môi ra vẻ khinh thường. “Thiết!”

“Ha ha …” Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm không lớn không nhỏ truyền vào tai ta, nhưng không hiểu sao lại khiến trái tim ta càng đập càng nhanh, càng đập càng nhanh …

“Ngươi … ngươi làm gì?” Kinh hoảng nhìn cánh tay hắn đang vươn ra, ta phản xạ có điều kiện siết chặt quần áo, vẻ mặt đề phòng từ từ lùi lại phía sau. “Ta … chúng ta không phải đã nói với nhau rồi sao, chỉ là giả vờ giả vịt thôi, ngươi … ngươi không thể có ý nghĩ không an phận với ta.”

Diêm Sâm dường như có chút cười khổ, ngón tay thon dài lại căn bản không có ý thu về, ngược lại còn chậm rãi vuốt ve gương mặt ta, ôn tồn và dịu dàng như đang che chở, khiến cho ta mới đầu còn có ý phản kháng giờ hết thảy đều tan rã, chỉ có thể ngơ ngác nhìn sâu vào đôi mắt tràn ngập nhu tình của hắn …

Tới khi phục hồi lại tinh thần, ta phát hiện hắn đã giúp ta tháo mũ phượng, mái tóc xõa dài sau lưng, còn hắn thì đang cầm một lọn tóc lên mũi ngửi, đôi mắt đẹp mê hồn mỉm cười với ta:

“Nàng thơm quá!”

“…” Không cần nghĩ cũng biết mặt ta bây giờ tuyệt đối đỏ không thua kém gì hỉ phục trên người. Ta cuống quít giật tóc lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Không cho phép ngửi nữa!”

“Tại sao?” Hắn vẻ mặt vô tội hỏi lại.

“Đây là tóc của ta, ta không thích cho ngươi ngửi!”

“Nhưng nàng là thê tử của ta, cả người nàng đều là của ta, huống chi là mái tóc?” Thừa dịp ta trợn mắt há hốc mồm, Diêm Sâm một tay ôm trọn ta vào lòng, vững bước đi về phía cái bàn, trên mặt lộ ra nụ cười giả dối vô cùng: “Có phải không, nương tử?”

“Ngươi …” Bị một câu ‘nương tử’ của hắn làm nghẹn họng. Lại còn cái câu lớn mật vừa rồi nữa, hắn dám nói cả người ta đều là của hắn … Không phải là hắn đã quên ước định giữa ta và hắn đấy chứ?

Nhưng … cảm giác được hắn gọi ‘nương tử’ … hình như cũng không tệ …

“Đửng đỏ nữa.”

“Sao cơ?”

“Ta nói mặt nàng đấy.” Dọn xong bàn rượu, Diêm Sâm ung dung nhìn ta, đôi mắt xinh đẹp rạng ngời ánh nhìn mê ly mị hoặc lòng người. “Nếu còn đỏ nữa thì ta cũng không dám chắc sẽ không làm gì nàng đâu.”

“…” Ta xấu hổ hai tay che kín mặt mình, cố lắm mới mở miệng được. “Gia …”

“Gọi ta tướng công.”

“…” Thiên tài muốn gọi thế. “Gia, ngươi không phải đã quên chúng ta thành thân chỉ là theo nhu cầu cá nhân rồi chứ? Bất kể trên phương diện nào, ngươi cũng không thể chiếm tiện nghi của ta.”

“Chiếm tiện nghi của nàng?” Đánh giá ta từ trên xuống dưới một lần. “Ta chiếm tiện nghi gì của nàng?”

Cắn răng chỉ tư thế của hai chúng ta. “Xin hỏi đây là cái gì?”

“À, nàng nói chuyện này sao.” Nheo mắt lại cười cười, cái tên vô sỉ này càng ôm ta chặt hơn, hoàn toàn không để ý đến ta đang tức giận. “Đây chẳng qua là vợ chồng thân mật với nhau thôi, sao có thể tính là chiếm tiện nghi được?”

‘Vợ chồng thân mật’ cái con khỉ! “Nhưng chúng ta chỉ là giả thành thân!”

“Vậy thì sao?”

“Cái gì mà ‘vậy thì sao’ … Chúng ta không phải vợ chồng chân chính, cho nên ngươi không thể làm như vậy.” Cố gắng gạt tay hắn ra, ta như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, bổ sung thêm: “Đương nhiên cũng không thể làm như thế.”

“Như thế?” Trong đôi mắt hoa đào chợt hiện lên một tia sáng kỳ dị, bàn tay đặt bên hông chẳng hề có ý định buông ra. Diêm Sâm cười cười lại gần ta, tiếng nói trầm ấm dịu dàng ngay sát bên tai. “Như thế nào cơ?”

Tim lại bắt đầu tăng nhịp đập. Ta không thể không chống tay lên ngực hắn, ngăn không cho hắn tiến gần thêm nữa. “Như thế là … như thế, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?”

“Ta thật sự không hiểu.” Nắm lấy tay ta, đôi mắt hắn tối tăm thâm thúy dần hiện lên ánh lửa. “Hay là nàng dạy cho ta đi?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.