Editor : Quân
“Cạch !” Đặt mạnh cái bát đã trống không xuống bàn, ta lại thét : “Tiểu nhị, một chén nữa !”
“Này này này !” Nhã Nhã ngồi đối diện trừng lớn mắt như muốn bật ra, “Ngươi còn ăn nữa ?”
“Làm sao ?” – Ta bất mãn trừng mắt nhìn nàng – “Ngươi có ý kiến gì ?”
“Đương nhiên là có !” – Nàng cũng trừng mắt nhìn lại – “Có phải ngươi bỏ tiền ra đâu.”
“Quỷ keo kiệt !”
“Như nhau !”
Ta bĩu môi, không để ý tới nàng nữa, chuyên tâm giải quyết bát bánh trôi táo đỏ trước mặt.
“Ta nói này …” – Nàng nhìn mặt ta một chút rồi nói – “Không phải ngươi nói là đang rất buồn bực sao ? Vì cái gì lại cứ ăn canh táo đỏ không ngừng thế ?”
“Ừm … rất buồn bực …”
“Buồn bực thì phải mượn rượu tiêu sầu mới đúng chứ ?! ”
“… Uống rượu thì có thể uống rượu ngon không ?”
“Hừ ! Ta thấy ngươi chẳng qua là muốn mài răng, nhân thể bóc lột tiền túi của ta thì đúng hơn.” – Nàng quyệt miệng – “Thái Phó nhà ngươi không phải mỗi tháng đều cho ngươi không ít tiền tiêu vặt …”
“Đừng có nhắc đến tên khốn nạn đó trước mặt ta !”
Nhã Nhã hoảng sợ : “Làm sao vậy ? Sao đột nhiên lại dùng vẻ mặt hung tợn đó nhìn ta ?’
Ta tức giận nói : “Hắn đi chết đi thì hơn !” Chẳng lẽ tưởng rằng ta muốn ở bên cạnh hắn sao ? Không cần cũng không muốn, ta còn mừng là bản thân được thanh nhàn đây.
“Các ngươi … cãi nhau ?”
“Không có !” Tâm bình khí hoà nói ra lời này xong, không hiểu sao ta lại càng tức giận.
“Chắc chắn là có, nhìn mặt ngươi đanh lại như đá tảng vậy.” – Nàng hai tay nâng cằm, chớp mắt nói – “Diêm Thái phó cả ngày cười hì hì, không giống kẻ có thể nói ra lời làm tổn thương người khác …”
“Hắn ? Không làm tổn thương người khác ! Ha ! Ta khinh !” – Ta hừ lạnh một tiếng – “Hắn chê ta phiền rồi còn muốn đuổi ta đi nữa đây.”
“Hả ?! Vì sao ?”
“Ngươi hỏi ta thì ta cũng không biết hỏi ai.” Lý do gì cũng không nói, chỉ có một câu ‘Không có lý do gì, cũng không có tư cách’ … Bị quỷ ám sao ?
Cái gì mà ‘nỗi khổ tâm’, gì mà ‘không muốn nói’ … Chẳng qua nể ngươi là chủ tử của ta nên ta mới hỏi vài câu, người khác thì ta đã mặc kệ sống chết từ lâu rồi. Chê ta rầy rà vướng bận, muốn đuổi ta đi thì cứ trực tiếp nói ra là được, cũng chẳng ai trách ngươi.
“Ừm … một lời giải thích cũng không có, như vậy xem ra lần này là Diêm Thái phó không đúng rồi …”
Ta tức giận đập cái bát trống không xuống, lấy tay lau miệng rồi đứng dậy. “Đi thôi.”
“Hử ? Không ăn nữa sao ?”
“Ăn món này mãi cũng ngấy, thay đổi khẩu vị …” Trong lúc vô tình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ta bị một màn trước mắt doạ ngây người.
“Cuối cùng cũng có thể đi. Sở nhi, ngươi …. A! Kia không phải là Diêm Thái phó sao?” Theo tầm mắt của ta nhìn lại, Nhã Nhã kinh ngạc hô lên: “Sao hắn lại ở đây?”
“Đâu, chỉ, có, vậy …” Nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nữ tử diễm lệ đang kề vai ngồi cạnh Diêm Sâm, nhìn bọn họ cười cười nói nói, một sự phẫn nộ chẳng biết từ đâu bùng lên trong lòng ta. “Nhã Nhã.”
“Sao?”
“Ngươi biết nữ tử kia không?”
“À, để ta nghĩ xem đã …. Tòa lâu đối diện hẳn là Tiêu Dao cư … A, nhớ rồi!” – Nàng vỗ tay một cái – “Hoa khôi nổi tiếng nhất Tiêu Dao cư tên là Ngọc Đường, mọi người đều gọi nàng là Đường nhi. Nghe nói nàng ấy dung mạo tuyệt săc, khuynh quốc khuynh thành, khiến cho không ít quan to hiển quý, thậm chí là cả nhân sĩ giang hồ cũng phải ái mộ không thôi. Hơn nữa xoay quanh mỹ nhân này còn có không ít những chuyện tranh giành đấu đá nhau bằng bạo lực, hình như còn có người bởi vậy mà chết …”
Nhướn mi, “Chính là nàng?”
“Bằng vào đôi mắt kim tinh ‘mật thám’ khắp kinh thành của ta thì … tám chín phần mười là như vậy.”
“…” Được lắm Diêm Sâm. Còn tưởng ngươi là người luôn giữ mình trong sạch, không ngờ ngươi cũng chẳng khác gì những nam nhân khác … Thì ra, trêu cợt ‘gừng tươi’ tất cả là vì để ngươi có thể tận hưởng khoái lạc với nữ tử phong trần này.
Trước đây chưa có người nào trêu đùa tình cảm của ta, khiến cho thân thể ta không ngừng run rẩy như vậy. Tranh giành tình nhân ư … Hiện tại, ta bắt đầu hoài nghi không biết hai sát thủ kia liệu có liên quan đến bốn chữ này hay không. “Không muốn nói” à? Hừ, nếu lý do là trêu hoa ghẹo nguyệt thì hẳn là cũng xứng với cái gọi là “nỗi khổ tâm” trong lòng ngươi …
“Sở nhi?” – Nhã Nhã quơ tay trước mặt ta – “Ngươi làm sao vậy?”
“… Không có gì.” Dời tầm mắt khỏi một màn khiến ta lạnh như băng từ đầu đến chân, ta ra vẻ bình tĩnh, xoay người. “Chúng ta đi.”
…
“Huyền Huyền, mang trà cho gia đi.”
“Không đi.”
Ngọc nương kinh ngạc nhìn ta. “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói là: Không đi! Muốn đi thì tự ngươi đi.” Ta còn lâu mới hầu hạ cái kẻ trên người đầy mùi kỹ nữ!
“…” Miệng nàng há to tới mức có thể nhét vừa một đầu tượng. “Trời ạ … Hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao? Hay là ta nhiều tuổi quá nên tai có vấn đề rồi?”
Ta trợn mắt nhìn nàng. “Mặt trời vĩnh viễn đều mọc đằng đông, lặn đằng tây, điều này là không thể nghi ngờ. Về thính lực của ngươi … tuy là ngươi cũng đã già, nhưng còn chưa đến mức lãng tai.”
“… Ngươi nói là … ‘không đi’?”
“Không đi!”
“Vì sao? Bình thường ngươi vẫn luôn tích cực mà.”
“… Hôm nay, à không, từ nay về sau, ta sẽ không tích cực nữa.” Đỡ khiến người ta thấy phiền.
“Đứa nhỏ này, hôm nay ngươi làm sao vậy …. À, hay là gia làm gì ngươi?”
Khóe mắt nhìn lướt qua cái tên đang đi vào phòng, ta chẳng thèm hừ một tiếng, quay lưng lại với hắn.
“Mới từ trong cung trở về, muốn uống ngụm nước.”
“A … Thật sự rất xin lỗi gia … Vừa rồi ta có nói Huyền Huyền mang trà qua cho ngài.” Bàn tay để ở sau lưng của nàng vụng trộm kéo kéo ta. “Hay là ngài cứ trở về phòng chờ một lát đi?”
“Không cần, uống ở đây luôn cũng được.”
“Vậy … xin gia đợi một lát, bây giờ ta phải đi …”
“Trở về.”
“Dạ?”
“Ngọc nương, ngươi đi làm việc khác. Ở đây có nhóc con Sở Hyền là được rồi.”
Một cảm giác bức bối dần tích tụ trong lòng khiến ta cắn răng trừng mắt nhìn hắn. Tên khốn này, thật sự nghĩ ta là quả hồng nhũn muốn làm gì thì làm sao?
“Nhưng mà nàng …”
“Ngọc nương!” Ta bỗng nhiên đứng dậy, quay sang lạnh lùng nhìn hắn. “Chẳng phải chỉ uống nước thôi sao, có ta là được rồi.: ”
Diêm Sâm hơi nhướn mày, không nói gì.
“Huyền Huyền, ngươi …”
Cầm tách trà trên bàn từ từ đi tới chum nước, chậm rì rì múc một ly nước lã đầy, sau đó lại chậm rì rì đặt trước mặt Diêm Sâm trong cái nhìn trân trối của Ngọc nương. “Gia, uống ‘nước’.”
Nếu giờ phút này tròng mắt của ta có thể biến thành kim châm thì Diêm Sâm đã sớm thành con nhím rồi.
Ngọc nương hô thất thanh. “Trời ạ, Huyền Huyền, ngươi sao có thể … A! Gia, đừng …”
Không riêng gì nàng, ngay cả ta nhất thời cũng ngây ngẩn cả người. Dù thế nào ta cũng không ngờ tới …
Hắn cư nhiên lại cầm tách trà uống một hơi hết sạch, mắt cũng không chớp lấy một cái.
“… Có phải rất hối hận không?” Diêm Sâm đặt tách trà lên bàn, khóe môi giương lên ý cười thản nhiên. “Hối hận vì không hạ độc ta?”
Ta hung hăng cắn răng. “Nếu ngươi muốn thì ta không ngại.”
“Ha ha …” Hắn cười như thể đó thật sự là điều rất vui vẻ. “Thật sự muốn ta chết sao?”
“Người muốn ngươi chết còn chưa tới lượt ta.” Làm kẻ trăng hoa phụ tình, ngươi cho là mình có mấy cái mạng?
“Vậy sao …” Diêm Sâm nhắm mắt lại, môi vẫn cười, nhưng vẻ mặt lại có chút mệt mỏi. “Được rồi, ta về phòng nghỉ ngơi trước … Nhóc con Sở Huyền,” Con ngươi tinh lượng lại lần nữa mở ra, nhìn thẳng vào khuôn mặt ta. “Ta có thể cự tuyệt bất cứ kẻ nào tới lấy mạng ta, nhưng chỉ có ngươi …”
“Sao?”
“Ta sẽ rất thích ý đem hai tay dâng tặng tính mạng này.”
“…”
Nhìn bóng dáng màu trắng càng lúc càng xa, ta rốt cuộc không còn chút sức lực nào nữa, ngã ngồi trên ghế …