“Hôm nay không được lên giường của tớ.”
Tắm rửa xong, Linh Tĩnh khuôn mặt đỏ bừng, cả người hương thơm ngào ngạt, đắp chăn nằm trên giường đọc sách, mắt thấy Gia Minh tới, ngọt ngào cười, nói:
“Cái kia của tớ tới rồi…”
“Xin chào vợ cả.”
Gia Minh rất có lễ phép nói một câu, sau đó không khách khí bò lên giường, nhảy qua ngồi ở trên người Linh Tĩnh, nói:
“Xem sách gì vậy?”
“Con đường Thế giới bình thường, tớ đang nghiên cứu xem cuộc sống thực sự nó như thế nào.”
Linh Tĩnh đem bìa sách giơ lên, sau đó bắt đầu đẩy Gia Minh, nói:
“Đi tìm Sa Sa đi, thực sự là nó tới rồi, a, cầm cái này, trước khi dùng nhớ phải thổi nó, đừng để bị rách…”
Nàng nói, cười cười đặt một hộp áo mưa vào trong tay của Gia Minh.
“Xem cái gì mà chăm chú như vậy, chưa từng thấy cậu chăm chú như vậy… mà dùng cái này còn phải thổi nữa à…”
Gia Minh làm làm ra thần thái bất đắc dĩ.
“Hi, xem cậu kìa… Tớ biết rất phiền phức, thế nhưng nhất định phải dùng, chúng ta tuổi vẫn còn nhỏ, nếu như có cục cưng thì sẽ rất phiền phức. Nếu như tớ có cục cưng, thì tớ chắc chắn sẽ không đi bệnh viện phá nó, Sa Sa cũng như vậy, đến lúc đó thì ba mẹ đánh chết chúng tớ à. Lần đầu tiên kia không có hiện tượng gì, cũng may là bụng không to lên…”
Linh Tĩnh hai gò má ửng đỏ, thè lưỡi, Gia Minh nhanh miệng, hé miệng nhào tới, hai người y y ô ô một trận mới xa nhau, gương mặt của hai người dán vào làm một, Gia Minh nói:
“Được rồi, biết Linh Tĩnh là hiền thê lương mẫu, khí chất và trí thông minh nội liễm, được chưa.”
Linh Tĩnh đỏ mặt đẩy hắn vài cái:
“Nói là được, đừng có làm, đi tìm Sa Sa.”
“Sa Sa đang tắm.”
“Hi, vậy thì cậu tắm cùng cậu ấy, chẳng phải cậy muốn vậy ư?”
“Sa Sa biết sẽ đánh tớ tàn phế, cho nên đợi khi nào hai người các cậu tắm tớ xông vào mới được, có cậu bảo vệ, chỉ ít tớ còn chút hơi thở.”
Linh Tĩnh trợn mắt nói:
“Không được nói Sa Sa như vậy, Sa Sa thương cậu, trong lòng của cậu ấy rất thương cậu.”
“Tớ đương nhiên biết, cho nên, lần quốc khánh này, tới quyết định mời hai vị mỹ nữ đi ra ngoài du ngoạn.”
Lấy năm cái vé tàu ra, Gia Minh không chút khách khí đem việc này tính làm công lao của riêng mình, nói:
“Hôm nay có 5 tờ vé, có thể đi du ngoạn trên du thuyền xa hoa ba ngày, ba người chúng ta cầm 3 tờ, còn lại hai tờ thì bán đi, nó cũng có giá trị vài ngàn đồng đấy, Sa Sa thích chơi game ở máy vi tính, cho nên chúng ta sẽ mua một tấm thảm rải để ngồi là được…”
Trong lúc đang nói, thì Sa Sa đã tắm xong, mặc một chiếc áo sơ mi vọt vào, bò tới giường của Linh Tĩnh, phát hiện tấm vé tàu, nói: “Đây là cái gì?”
Gia Minh nói lại lai lịch của chúng, Sa Sa cười nói:
“Dù sao là cũng là chị Nhã Hàm mời khách, đương nhiên là phải đi rồi, Linh Tĩnh, cậu nói vé mời này có thật không?”
“Chắc là thật, bên kia nói mỗi tháng có thể có bốn ngày nghỉ ngơi, lễ quốc khánh nhận được thưởng gấp 3 lương, a, như vậy đi, vừa lúc ở đây có 5 tấm vé, chúng ta chia cho Huân và Nghị Đình mỗi người một vé, thế nào? Dù sao…”
Nhớ tới chuyện cái tên của CLB, Linh Tĩnh không khỏi buồn cười, nói:
“Dù sao CLB của chúng ta cũng muốn cứu vớt thế giới, cho nên coi đây là phúc lợi đầu tiên của CLB đi.”
Cái chủ ý này chiếm được Sa Sa ủng hộ, nhưng Gia Minh sắc mặt lại có chút khổ não:
“Cái phúc lợi này thực sự quá sang… ba ngàn đồng của tớ, tớ thảm rồi…”
“Ít nói nhảm đi, xú nam nhân này đi chết đi!”
Sa Sa chân ngọc đạp ngang một cái, đẩy Gia Minh xuống khỏi người của Linh Tĩnh, nói:
“Cậu đừng lúc nào cũng nghĩ tới chuyện kia, hôm nay tớ ngủ cùng Linh Tĩnh, một mình cậu ngủ, trong sách có nói, làm chuyện đó nhiều không tốt với sức khỏe.”
Cuối cùng thì là ai nóng nhất trong chuyện này… Gia Minh liếc mắt, sau đó vô tội giải thích:
“Tớ làm gì có ý nghĩ lộn xộn như vậy đâu.”
“Còn nói không muốn, cậu cầm trên tay cái gì? Còn không đưa đây!”
Đoạt lấy hộp áo mưa trong tay Gia Minh, Sa Sa đem nó nhét vào đầu giường, nét mặt rất là đắc ý.
Gia Minh vô tội thở dài, Linh Tĩnh nhịn không được cười rộ lên, ba người ở trên giường nói chuyện một lúc nữa, Gia Minh bò xuống giường, sau đó tắt đèn, nói: “Chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.”
Linh Tĩnh ở trong chăn phất tay.
Sa Sa cũng quay đầu lại, cười nói:
“Buổi tối không được len lén chạy sang đây.”
Linh Tĩnh lên:
“Tốt nhất là nửa đêm cậu ôm Sa Sa đi, cậu ấy ngủ rất hay lăn đi lăn lại.”
“Tớ đâu có…”
Nghe hai gã thiếu nữ ở trên giường cãi nhau ầm ĩ, Gia Minh cười đóng cửa đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, tiếng động của trò chơi điện tử ở tầng dưới vang lên rất rõ, ba người thành một gia đình nhỏ, tất cả đều chìm trong mộng đẹp…
Đêm khuya.
Mặc quần áo xong, Gia Minh đẩy cửa ra, đi tới giường của Linh Tĩnh, thấy hai cô gái giống như trẻ sinh đôi ôm chặt lấy nhau, khóe miệng hắn nở nụ cười, ngồi xuống bên giường một lúc, thì thào tự nói:
“Hai người cuối cùng cũng không phải là Hoa Bách Hợp…”
Nhìn trong chốc lát, hắn lần thứ hai đứng dậy, ra khỏi nhà, xuống lầu, tiếng ồn ã của cửa hàng game đã ít đi, nhưng mà mở quán game kiểu này thì cửa quán lúc nào cũng mở, Gia Minh chuyển mình đi vào một ngõ hẻm sâu hun hút. Không bao lâu sau, hắn xuất hiện trên quảng trường trước học viện Thánh Tâm, bên cạnh bồn hoa, Nguyệt Trì Huân đang đứng dưới một cái cột đèn, đang bị mấy tên tiểu lưu manh đùa giỡn.
Mấy tên tiểu lưu manh kia chắc là say rượu, lúc đi ngang qua lại thấy Nguyệt Trì Huân xinh đẹp, yểu điệu đứng cạnh cột đèn, cho nên mới tới gần. Nhưng mà cho dù họ có nói cái gì đi nữa, Nguyệt Trì Huân cũng chỉ giả bộ cúi đầu, không trả lời, biểu tình hờ hững vô cùng.
Gia Minh bất đắc dĩ lắc đầu, bảo cô ở nơi này chờ, cô đứng ở nơi nào không đứng, lại đi đứng ngay ở bên cạnh cột đèn, trong khoảng thời gian này làm gì còn cô gái nào đứng như vậy nữa đâu, đứng thế này chỉ khiến người khác chú ý, bởi vì chỉ có kỹ nữ mới như vậy…
Hắn đứng ở phía xa nhìn, Nguyệt Trì Huân phát hiện ra hắn, đang muốn bước tới, thì lại bị một tên tiểu lưu manh chắn trước người, đưa tay định sờ một cái. Sau một khắc, Gia Minh phảng phất giống như là không đành lòng nhìn thấy máu tanh, lập tức, tiếng kêu thảm thiết vang lên, có vẻ thê lương vô cùng giữa đêm khuya yên tĩnh.
Nét mặt không có nửa điểm biểu tình, Nguyệt Trì Huân chỉ nhàn nhạt đưa tay, tóm lấy tay của người kia quăng một cái, động tác thuần thục lưu loát hơn mấy hôm trước không biết bao nhiêu lần. Người thứ nhất bị ngã, mấy người còn lại lập tức vọt tới chỗ của Nguyệt Trì Huân, nhưng mà cây đao ở tay trái của thiếu nữ này đột nhiên xuất hiện, không tiếng động lia ngang một cái, người thứ hai lập tức ngã xuống. Bây giờ, nhìn bóng hình lãnh đạm kia, không một tên nào dám xông lại nữa.
Một trước một sau, hai đạo thân ảnh không tiếng động đi vào trong bóng tối…
“Chờ đã bao lâu?”
“… Bảy giờ ba mươi hai phút.”
“… Xong học là cô đứng ở chỗ này?”
“Cậu bảo tôi chờ cậu.”
“… Có chút muốn đánh cô rồi đấy, thế nhưng… quên đi, tôi có chút loạn, chớ đi theo tôi, lúc này tôi rất tự ti…”
“Cậu tức giận?”
“Tôi nào dám… Cô quá vĩ đại, còn tôi sao mà nhỏ bé tới vậy…