Ban đêm, dưới ánh trăng lấp lánh, bên trong Bắc Âu Huyễn Tượng, tiếng đàn Dương Cầm du dương vang lên.
Thời gian dùng bữa đã trôi qua, bên trong phòng lúc này chỉ toàn là khách quen đang vừa uống cà phê vừa nghe nhạc, đương nhiên cũng có không ít người làm việc trễ nên ăn muộn.
Nhà hàng Bắc Âu Huyễn Tưởng có đẳng cấp rất cao, bên trong được trang trí rất xinh đẹp, nhưng giá cả thì nhà hàng lại cố gắn bình dân một tí, bởi vậy ngoại trừ một số khách quý thì nhà hàng thường có một số dân trí thức đến đây ăn uống, nghe nhạc, ngắm nhìn xe cộ và người đi đường ở bên ngoài sau đó thả lỏng tâm trí của mình.
Tiêu chuẩn của người cho Dương Cầm ở nhà hàng này rất cao, người chơi Dương Cầm mới của nhà hàng không làm người khác thất vọng, một cô gái mười lăm mười sáu tuổi thì cho dù có luyện tập thế nào đi nữa thì cũng không thể bằng được với những người lão luyện, nhưng mà đàn Dương Cầm đưới tay cô bé lại có thể làm cho người khác say mê.
Khúc nhạc dường như có sinh mệnh, nó làm cho người nghe khi nghe xong không thể không nhớ về thời thơ ấu ngốc ngếch nhưng vui vẻ nhất trong cuộc đời của mình, khi nhìn vào khuôn mặt chăm chú của cô bé, cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Mái tóc buộc theo kiểu đuôi ngựa đơn giản, hai gò má mềm mại, đôi môi khép hờ, mười ngón tay trên phím đàn như đang nhảy múa, một màn này làm cho những người bên ngoài cửa không tự chủ được chăm chú ngắm nhìn.
Vài ngày nay tuy bọn họ có hỏi thăm nhà hàng về cô bé nhưng tin tức họ có được không nhiều, họ chỉ biết cô bé bây giờ là học sinh trung học, đến đây để làm thêm ngoài giờ, và một điều nữa đó là cái tên vô cùng tương xứng: Diệp Linh Tĩnh.
“Tốt, việc này ta sẽ nói lại với cha ta, Vương tiên sinh, tạm biệt, ta không tiễn xa.”
Gần mười giờ, Trương Cạnh Phong tiễn một người khách từ phòng làm việc của hắn.
Người nọ phất phất tay, đi được hai bước hắn quay đầu lại nói:
“Được rồi, Trương công tử thật tinh mắt, cô bé có khí chất như thế nếu đến Diễn Nghệ Khuyên của tôi thì tiền đồ sẽ không đoán trước được, không biết cô bé đó tên là…”
“À, cô bé đó gọi là Diệp Linh Tĩnh, cô bé hiện nay đang làm việc ngoài giờ ở chỗ tôi, nhưng mà… Vương tiên sinh, Diễn Nghệ Khuyên của ngài hỗn tạp như thế nào ai cũng biết, không phải là tôi ngăn cản ngài tìm kiếm nhân tài, thế nhưng đem một cô bé kéo vào thì quả thật có chút…”
“A, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, Trương công tử xin yên tâm… Tốt, tôi đi trước.”
“Tạm biệt.”
Đợi khi bóng người kia biến mất ở ngã rẽ, từ bên cạnh có một gã đẹp trai bước ra, trên mặt hắn còn mang theo chút tươi cười, hắn là một gã nhạc công khác trong phòng ăn, hắn cũng là bạn học kiêm bạn bè của Trương Cạnh Phong ở đại học tên là Trần Khắc An:
“Ác… Tôi có chút không rõ, hắn hiểu, Cạnh Phong, hắn hiểu cái gì? Lẽ nào hắn hiểu Linh Tĩnh là cô bé mà cậu thích hay sao?”
“Khắc An, rượu có thể uống bậy nhưng lời thì không thể nói lung tung, người ta vẫn chỉ là học sinh cấp 3 mà thôi.”
“Ân, là ta nói lung tung, nhưng quả thật là có chuyện đó, đúng không?”
“Mặc kệ cậu, cậu muốn nghĩ cái gì cũng được…”
Trương Cạnh Phong bất đắc dĩ nhún vai, nói:
“Được rồi, tớ hết việc rồi, việc ở đây cậu lo nhé.”
“Tan ca? Trước đây cậu ít nhất mười giờ mới tan ca mà?”
Trần Khắc An mở to hai mắt nhìn, sau đó lại bật cười, nói:
“Hiểu hiểu, cậu định bắt đầu tấn công phải không, lúc này…”
“Nói cái gì đó.”
“Thăm dò thời gian làm việc và nghỉ của người đẹp, sau đó lái xe đưa người ta trở về nhà, đây không phải là những việc cậu thường làm khi còn học đại học hay sao? Được rồi được rồi, tôi hiểu và hết lòng ủng hộ cậu. Nhưng mà có một số việc cậu nên rõ, bây giờ không phải là loại ngươi tình ta nguyện như thời học đại học, cô bé này cậu chỉ đùa vui một tí là được rồi.”
“Mặc kệ các cậu, tớ đi trước.”
Phất phất tay, Trương Cạnh Phong xoay người rời khỏi.
Lấy xe sau đó hắn lái xe ra ngoài, vừa ra đến con đường, hắn liền thấy một thiếu nữ xuất hiện từ cánh cửa ở con hẻm phía sau, trong tay cô bé cầm một cái bọc nhỏ, cô bé đang đứng dưới ngọn đèn đường để mặt cho cơn gió đêm thổi bay những sợi tóc đen của mình, trên đường không nhiều có nhiều người, thoạt nhìn qua thì cô bé giống như một đóa hoa nhỏ đang yên lặng nở ra.
Mở cửa xe ra, Trương Cạnh Phong cố gắng làm ra sắc mặt lơ đãng:
“Này, Linh Tĩnh, hết giờ làm rồi à?”
“A, ân, Trương quản lí cũng tan ca rồi à.”
Linh Tĩnh cười gật đầu.
“Mấy ngày nay cô làm rất tốt, chắc không bao lâu nữa những người khách đến nhà hàng đều trở thành Fans của cô đó. Được rồi, cô định quay về Thánh Tâm học viện ư?”
“Đúng vậy.”
“Ha ha, vừa lúc tiện đường, tôi đưa cô về, hiện giờ chắc là rất khó đón xe bus.”
Trương Cạnh Phong nói sau đó cười cười mở cửa xe bên cạnh ra, nhưng mà, tiểu mỹ nhân của chúng ta là nhanh chóng lắc lắc tay sau đó ngại ngùng cười nói:
“A, không cần, không cần, bạn học của tôi cũng tiện đường đến đây, mấy ngày trước hắn mới mua xe mới, ha ha…”
Trương Cạnh Phong hơi nhíu lông mày lại, trong Thánh Tâm học viện có rất nhiều con cái nhà giàu, theo lời của Diệp Linh Tĩnh thì cô và người bạn này có quan hệ rất thân thiết? Xe mới? Một chiếc xe thể thao mới ư?
Hắn biểu hiện ra không có chút nào tức giận mà chỉ thong dong cười nói:
“A, quên đi, tôi có việc nên đi trước, nói không chừng một lát nữa chúng ta còn có thể gặp lại, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Linh Tĩnh vẫy tay chào tạm biệt.
Xe thể thao khởi động nhưng còn chưa đi xa thì có một chiếc xe đạp chạy tới, sau một lát, khuôn mặt của Trương Cạnh Phong khi nhìn về phía kính chiếu hậu có chút thay đổi.
Hắn nhìn thấy một thiếu niên chạy xe đạp đến nói với Linh Tĩnh vài câu, sau đó Linh Tĩnh cười cười rồi nên lên lưng hắn vài cái sau đó ôm thắt lưng của thiếu niên rồi cô ngồi lên xe.
Khẽ cười khổ sau đó chiếc xe thể thao nhanh chóng tăng tốc. Đối thủ như vậy… thật là khó khăn a…
************************************************** *************
Mua xe đạp, mua TV là việc mà Linh Tĩnh làm vào ngày thứ hai, nhưng mà bởi vì một cái TV 14 inch lại mắt đến dọa người nên Linh Tĩnh và Sa Sa thương lượng chỉ mua một chiếc xe đạp để cho buổi tối sau khi ăn cơm xong Gia Minh đưa Linh Tĩnh đi làm rồi hơn mười giờ đón cô về nhà.
Trên thực tế, Linh Tĩnh cũng có xe nhưng mà cô và Sa Sa nhất trí là để cho Gia Minh đến đón với lý do là hai cô khi xem tiểu thuyết thì thường thấy nhân vật nam chính mỗi ngày đưa nhân vật nữ chính đi làm rất có cảm giác yêu đương.
Về phương diện khác, khi tỉ lệ thất nghiệp ngày càng tăng cao thì an ninh đang kém dần, tuy rắng Linh Tĩnh có thể đối phó một hai tên tiểu lưu manh, nhưng ai biết được đêm khuya có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Ở góc đường cách đó không xa Linh Tĩnh đang mua một cân hạt dẻ mà Sa Sa thích ăn, cô ngồi trên ghế phía sau ăn hai hạt sau đó lột ôột viên nhét vào miệng Gia Minh, Linh Tĩnh hít vào một hơi gió mát, sự tinh nghịch bắt đầu nổi lên trong lòng, cô đem Gia Minh lôi ra phía sau…
“Này này này… Coi chừng phía trước, cậu đừng có lắc lư như vậy nữa được không?”
“Tớ đang nhìn mà, ha hả, thật là nhột, Gia Minh cậu cố ý, thả lỏng ra, a… Không được sờ loạn, ha ha…”
” Tớ có sờ loạn đâu…”
Gia Minh tất nhiên là không thừa nhận rồi, hắn nói:
“Cậu cứ lung lay lắc lắc như vậy nếu không ôm chặt thì ngã mất… Ở nhà cũng không phải là chị chưa từng ngứa qua…”
“Ha hả, cậu thật đáng ghét, còn sờ nữa thì tớ cho cả hai té xuống đó… A — ”
Cái tốt không linh cái xấu lại linh, khi lời còn chưa dứt thì chiếc xe đạp đã lắc lư dữ dội sau đó ngả xuống, Gia Minh ôm eo Linh Tĩnh sau đó chống mạnh chân mới không bị ngã, hắn cười khổ nói:
“Bó tay… không ngờ cậu thật sự dám làm đổ xe…”
“Hừ… Đều tại cậu…”
Linh Tĩnh cười đánh hắn một chút sau đó hai người nâng xe đạp lên, lần này Gia Minh không dám t đùa nàng nữa mà thành thật ôm eo nàng, xe đạp hơi có chút lắc lư nhưng sau đó đã có thể vững vàng chạy.
Linh Tĩnh cười nói:
“Được rồi, Sa Sa nói tên Câu lạc bộ cậu đã nghĩ ra rồi? Tớ thấy thành lập CLB có gì vui đâu.”
“Tớ nào biết trong trường lại có nhiều CLB như thế, những cái tên tốt đều bị người khác dùng hết, những người có chút hứng thú gia nhập xã đoàn thì bị những xã đoàn khác lôi kéo hết, tớ thì không có hứng thú gia nhập CLB của người khác…”
“Nhưng cậu rất thích máy tính mà.”
“Ân, tuy là vậy nhưng CLB máy tính đã được thành lập, bọn họ lại quá tệ, tớ không muốn tham gia.”
“Hừ, nói không biết ngượng.”
Linh Tĩnh nhăn mũi sau đó nói:
“Gia Minh, nếu từ bây giờ chúng ta để dành tiền thì đến bao giờ mới đủ tiền mua máy tính?”
“Ách? Không cần thiết ba…”
“Thế nhưng cậu thích a.”
Linh Tĩnh quay đầu cười, nói:
“Tớ đã hỏi bạn học vay một hai vạn, cộng thêm tiến bán Phòng Lang Phún mấy hôm nay và tám trăm tiền lương của tớ… Gia Minh, hay là chúng ta mượn thêm tiền nhà mua một cáy máy vi tính, thế nào?”
Gia Minh vốn định nói gi đó thế nhưng lời tới cửa miệng lại nuốt xuống, hắn ôm thật chặt eo Linh Tĩnh, Linh Tĩnh thì dịch về phía sau, dựa người vào thân thể của Gia Minh, cả hai đều không nói gì.
Một lát sau, Linh Tĩnh thấy ở phía trước xuất hiện một đám người thì bỗng nhiên có chút bối rối, cô nói:
“Không tốt rồi.”
Chiếc xe đạp chuyển hướng chạy vào một con hẻm ven đường.
“Sao vậy?”
“Đám người phía trước chính là bạn học của chúng ta, nếu để bọn họ thấy chúng ta ôm nhau thì hỏng bét.”
Hai người ở trong con hẻm lén lút ló đầu ra nhìn về phía đám bạn học đan nói cười ở phía trước, khi nghe lý do của Linh Tĩnh Gia Minh cười nói:
“Không có gì, chỉ là đi chung một chiếc xe đạp, bọn họ nhìn thấy thì có sao.”
“Cũng đúng.”
Linh Tĩnh lúc này mới phản ứng, cô lè lưỡi, nói:
“Tớ quá khẩn trương.”
Quay đầu xe lại, Gia Minh nhướng mày, “Ưm” có một tiếng vang nhỏ từng bên trong hẻm phát ra, Gia Minh lấy từ trên người ra một chiếc đèn pin nhỏ chiếu vào bên trong com hẻm, hắn thấy một người nam đang cầm một con dao nhỏ đang bụm miệng một cô gái, gương mặt hắn có chút sợ hãi gắt gao nhìn về phía này…