50: Thảm Án Về Việc Ba Người Ở Chung
Nhã Hàm nằm viện đến buổi tối ngày thứ ba, nghe nói Lưu Văn Lý thiếu gia trong lúc chơi bời ở một câu lạc bộ đã uống thuốc kích d*c quá liều, một đêm ngủ liền với nhiều cô gái, làm đến mức trên dưới phun máu rồi ngất xỉu, từ đó về sau trở thành người tàn phế.
Chuyện này sau này đã trở thành một truyền kỳ của thành phố Giang Hải, rất nhiều năm sau, một số công tử khi tham dự một vài sự kiện đến quá muộn đều nhớ đến tư thế oai hùng lúc bấy giờ của Lưu thiếu gia rồi thổn thức không thôi, cho dù bọn họ có dùng thuốc cũng không thể nào mạnh mẽ được như Lưu thiếu gia, huống chi sau khi kiểm chứng, thuốc kích d*c kia cũng chỉ là hàng thấp kém.
Chuyện truyền đến tai Nhã hàm, vị mỹ nữ vẫn nằm trên giường, cả người không có chút sức lực này mím môi cười ra nước mắt, lúc đó rất nhiều bác sĩ đang ở đây, thấy nàng cười liên tục ba phút đồng hồ, ôm bụng, toàn thân cũng co rút lại, đều sợ rằng nàng sẽ cười đến chết, chỉ là sau trận cười này, dường như Nhã Hàm cũng khôi phục lại được chút sức lực, sau đó bệnh tình cũng nhanh chóng khôi phục.
Cười như vậy lại có thể chữa bệnh, đây cũng xem như là một chuyện thú vị.
Sau khi nàng đỡ bệnh, người của Trương gia và Lưu gia cũng không hề nhắc tới chuyện đính hôn nữa, cũng xem như gác lại không có thời hạn.
Sau khi khỏi bệnh, Nhã Hàm trở lại học viện quý tộc tiếp tục dạy học, chỉ là số lần qua Diệp thị võ quán và biệt thự Liễu gia cũng tăng lên rất nhiều.
Giữa ba người thiếu nam thiếu nữ lại có thêm một cô bé lớn đầu nhưng tính tình trẻ con, ở trước mặt người ngoài luôn thích giả bộ làm người trưởng thành, mỗi ngày trôi qua càng thêm muôn màu muôn vẻ.
Giao thừa năm đó, bốn người trốn ra khỏi nhà, đến quảng trường Hòa Bình ở trung tâm thành phố nghe tiếng chuông chào đón giây phút đầu tiên của năm 1997, pháo hoa nổ đầy trời, Nhã Hàm hôn lên trán Gia Minh, nói:
“Cám ơn em.”
Gia Mình cười khổ lau vết son môi mờ nhạt trên trán đi, sau đó hai người gia nhập vào đội ngũ đốt pháo hoa của Linh Tĩnh và Sa Sa.
Nửa năm đầu của năm 1997 đối với bốn người Gia Minh mà nói cũng khá là yên bình, nhưng trong xã hội, quốc gia thúc đẩy cải cách tạo thành bóng ma, lại thêm vấn đề khó khăn về việc làm khiến một lượng lớn người bị cuốn vào.
Đến đầu tháng sáu lúc gần thi, chuyện này cũng gián tiếp ảnh hưởng đến Linh Tĩnh.
Nguyên nhân của chuyện này có lẽ phải nói đến từ học viện quý tộc, trường học này từ khi bắt đầu xây dựng ở thành phố Giang Hải tới nay đều được chiếu cố về mọi mặt, dù sao góp vốn xây dựng trường này đều là người có tiền, có quan hệ, phương tiện dạy học, năng lực của giáo viên tốt, về mặt tố chất đều tốt hơn bất kỳ trường trung học nào, vì vậy, về mặt học phí đương nhiên cũng phải cao hơn gấp mấy lần so với bất kỳ một trường trung học nào.
Đối với các gia tộc lớn như Hoàng gia, Trương gia mà nói, chút tiền nhỏ này không phải là vấn đề, chỉ cần là con cái đến độ tuổi trong gia tộc, đương nhiên là toàn bộ đều được đưa vào học tại học viện quý tộc.
Chỉ là, trong nhà có tiền chưa chắc đã đại biểu rằng học sinh sẽ thông minh, giáo viên có giỏi hơn nữa cũng không thể đảm bảo được học sinh đều thi đậu đại học, để đảm bảo đủ định mức lên lớp, bộ giáo dục gần như đã thành lập chỉ tiêu chắc chắn, mỗi trường trung học tại thành phố Giang
Hải đều có mấy học sinh được nằm trong danh sách vào học viện quý tộc để học, nhưng yêu cầu học sinh được cử đi phải giỏi về nhiều mặt, sau đó được miễn phí đưa vào học viện quý tộc, nếu như học sinh được cử đi học thực sự giỏi, học viện quý tộc cũng sẽ báo đáp lại một chút lợi ích, xem như vừa đấm vừa xoa.
Vì vậy, ngay cả trường bao gồm cả tiểu học và trung học như Tinh Huy, hàng năm cũng đều chọn ra học sinh xuất sắc để cạnh tranh xuất vào học viện quý tộc, mặc dù có lẽ những người này không muốn nhưng mỗi một vị trí trên danh sách đều bị tranh giành.
Một mặt vì áp lực trong xã hội lớn, có thể cho con mình miễn phí đi học tại trường trung học tốt nhất, hơn nữa còn được xem là học sinh hạt giống để bồi dưỡng, đây đều là chuyện mà bậc làm cha mẹ hi vọng nhất, mặt khác, bản thân danh sách này cũng là một loại vinh dự và thừa nhận.
Trong số danh sách lần này, Linh Tĩnh là một trong số những học sinh ưu tú nhất, đương nhiên là sẽ chiếm được một vị trí, chỉ là sau đó, nghe nói là bởi vì có người đi cửa sau tặng quà, nhân viên trong nhà trường dĩ nhiên lại gạt bỏ Linh Tĩnh ra.
Trên thực tế, gạt bỏ ra cũng không sao, mặc dù kinh tế xã hội hai năm qua cũng không khởi sắc bao nhiêu, ngay cả việc làm ăn của Diệp gia võ quán cũng kém hơn một chút, nhưng gia đình Linh Tĩnh thực ra cũng không đến nỗi thiếu tiền, điều khiến người ta bực mình chính là, ngay trong mấy ngày diễn ra kì thi, thầy Tổng giám thị hói đầu đã làm ra quyết định kia thậm chí còn gọi cả ba người Gia Minh, Linh Tĩnh, Sa Sa vào phòng làm việc, nói ra lý do rồi mới công bố cái quyết định kia.
“Ừ, hôm nay gọi ba em tới đây chủ yếu là vì nhà trường đã đưa ra một quyết định, muốn thông báo với ba em.
Bởi vì từ rất sớm trước kia các thầy đã nhận được khiếu nại của một số học sinh, nói ba người các em thường ra ngoài ở chung vào chủ nhật, việc này gây ảnh hưởng rất lớn đến tác phong và kỷ luật của trường ta.
Trường học vốn cũng không xem chuyện này có gì to tát, dù sao ba người các em là bạn thân từ nhỏ, mặc dù hiện giờ tuổi đã lớn, nhưng nam nữ ở chung một chỗ cũng chỉ vui đùa nhốn nháo, chúng ta cũng coi như là chuyện bình thường, dù sao chúng ta cũng không phải là những lão già bảo thủ như trên ti vi vẫn chiếu.”
“Chẳng qua là, sau khi chúng ta điều tra lại phát hiện chuyện này dường như là có thật.
Ài, các em làm như vậy…!Lại còn là hai cô bé và một cậu bé, các thầy cô cũng rất đau lòng, các em đang tự phá hoại cuộc sống của chính mình đó.
Mặc dù hiện giờ đã gần đến kì thi, nhưng chỉ cần các em còn ở trường học một ngày, trường học vẫn phải gánh vác trách nhiệm về các em một ngày.
Vì để chuyện này sau này không xảy ra một lần nữa, trường học quyết định phạt nặng các em một lần, Linh Tĩnh, tên của em đã bị hủy bỏ trong danh sách cử đi học tại học viện Thánh Tâm, hi vọng các em có thể hiểu được nỗi khổ tâm của các thầy cô…”
Đến khi tên hói đầu kia làm bộ làm tịch đưa bản văn kiện của trường học cho Linh Tĩnh, Linh Tĩnh vẫn cúi đầu không nói một lời, đôi mắt Sa Sa thì đã gần như phun ra lửa, Gia Minh lại chỉ cau mày nhìn.
Linh Tĩnh cũng không cần cái danh sách kia, nếu như có bạn học nào gia đình khó khăn, nói nàng nhường lại cũng không sao, nhưng hiện giờ tên hói đầu này lại thực sự quá đáng rồi.
Mấy năm làm thầy Tổng giám thị, tiếng xấu của người này ở trong trường học ai cũng đều biết, nhận quà, nhận hối lộ, hèn mọn, háo sắc, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng, lúc trước vì chuyện danh sách, một số người đã đút lót cho hắn, sau đó tin tức một người bị gạt bỏ đã sớm được truyền sôi sục khắp toàn trường, chỉ không ngờ được khi hắn gạt bỏ người ta lại còn dùng tới lý do như vậy.
Nhìn tên đầu hói kia, Gia Minh lập tức suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể khiến hắn thân bại danh liệt chỉ trong một đêm, việc này thực sự quá đơn giản, chỉ là còn chưa nghĩ được cách nào đặc sắc một chút thì Linh Tĩnh đã đột nhiên ném văn kiện kia lên bàn rồi xoay người đi ra ngoài.
Cho đến nay, trong mắt mọi người, Linh Tĩnh luôn là học sinh giỏi, ngoan ngoãn, nhưng nếu tiếp xúc lâu tự nhiên sẽ biết trong con người nàng cũng có tính cách phản nghịch, cực đoan, chẳng qua đây cũng là lần đầu tiên nàng trực tiếp biểu hiện sự bất mãn của mình trước mặt giáo viên.
Sau đó, Sa Sa cũng không nói một lời đi ra ngoài, Gia Minh lắc đầu, hai tay đút vào túi quần đi theo phía sau.
Ba người không học cùng lớp, vừa rồi chuyện ba người ở chung nghe đến rợn người bị tuyên bố ra, lúc này Gia Minh cũng không thể an ủi Linh Tĩnh, lại trở lại phòng học vùi đầu ngủ.
Mới qua một lát, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào nhốn nháo!
Chạy ra cửa phòng học, mấy người bảo vệ của trường học đang khẩn trương chạy từ phía dưới dãy nhà dạy học đến, rất nhiều học sinh vây kín lấy cửa phòng hội đồng, bên trong nhốn nháo như gà bay chó sủa, Linh Tĩnh từ bên dưới chạy lên:
“Chuyện gì vậy? Mình nghe bọn họ nói Sa Sa chạy đi gây rối…”
“Không thể nào…”
Gia Minh há to miệng, sau đó kéo theo Linh Tĩnh chen vào giữa đám người, thấy hai người bọn họ, tất cả mọi người đều tự giác tránh ra một còn đường.
Bên trong phòng hội đồng, chỉ thấy Sa Sa đang vung gậy bóng chày đuổi đánh thầy giám thị kia, mấy thầy cô khác đã tránh đi rất xa, sách vở, bài thi bay tán loạn trong phòng hội đồng.
Sa Sa đi học muộn, về sau lại bị rớt lại một năm, hiện giờ đã mười sáu tuổi, vóc dáng đã như một thiếu nữ trưởng thành, hơn nữa lại thường xuyên rèn luyện võ thuật, bình thường hai người đàn ông cũng không đến gần nàng được, vì vậy thầy tổng giám thị đầu hói kia bị đuổi đánh đến gào khóc ầm ĩ, Linh Tĩnh và Gia Minh đang muốn xông vào kéo nàng ra thì mấy người bảo vệ của trường học cũng chạy tới, mấy người này lao vào phòng hội đồng, một mặt bảo vệ thầy tổng giám thị, một mặt cầm ghế, chổi lên chào hỏi Sa Sa.
Những người này có người là bộ đội giải ngũ, có người là lưu manh ở gần đây, hai người trong đó bị đánh trúng mấy gậy nhưng cũng liên tục đẩy lui Sa Sa, thầy tổng giám thị kia thấy đã an toàn liền ở phía sau hét lớn:
“Bắt lấy nó, nó phát điên, bắt lấy nó!”
Đang lúc hét lớn, một người đột nhiên lao đến, vung ghế lên đập cho hắn nằm thẳng cẳng trên mặt đất, đó dĩ nhiên lại là Gia Minh bình thường vẫn luôn biểu hiện thành thật, hướng nội tại trường học.
Mắt thấy xung đột vẫn leo thang, đám học sinh đang xem đánh nhau ngoài cửa không khỏi càng thêm hưng phấn, chỉ trỏ rất là náo nhiệt.
Hai gã bảo vệ ở phía sau thấy thầy tổng giám thị bị đánh liền xông lên muốn đánh hội đồng Gia Minh, một bóng dáng khác lại lao vào giữa hai bên, hai tay chặn lại nắm đấm của một người, đồng thời một cú đá xoáy xinh đẹp mà tiêu chuẩn cũng đá bay một người khác ra ngoài, đây cũng là Linh Tĩnh mới vừa rồi đã phải nhịn cả một bụng tức giận.
Mà phối hợp với động tác của Linh Tinh, tên bảo vệ vừa bị Linh Tĩnh chặn lại kia còn chưa kịp đánh quyền ra một lần nữa, cánh tay đã bị Gia Minh xông lên ngay theo đó bắt được, dưới nách bị đánh một quyền mãnh liệt, đồng thời đau đớn từ bụng bắp chân cũng truyền đến, sau mấy đòn Tiệt Quyền đạo liên tiếp, xinh đẹp, dứt khoát, người này cũng nằm trên mặt đất không bò dậy nổi.
Trong nháy mắt hai tên bảo vệ đã nằm xuống, Gia Minh phủi tay:
“Công tác bảo vệ trong trường học cần phải tăng cường.”
Linh Tĩnh không nói một lời, đi về phía Sa Sa đang bị vây lại.
Trước đây đám học sinh ở bên ngoài làm gì thấy được màn biểu diễn thực chiến như vậy, lại nhớ đến ba người đều có bối cảnh võ thuật, trong thời gian ngắn tiếng cảm thán vang lên không dứt..
51: Bắt Đầu Từ Hôm Nay
Mở mắt ra, đầu đau như muốn vỡ tung, trong lòng mơ hồ cảm thấy một số chuyện đã xảy ra…
Cúc áo bị cởi hết ra nhưng áo vẫn còn ở trên người, Sa Sa nằm sấp trên ngực ngủ say, thiếu nữ đã dậy thì gần như trưởng thành toàn thân tr@n truồng, ôm chặt lồ ng ngực hắn, đôi nh* hoa nhỏ ép lên thân thể hắn. Hắn nhìn Sa Sa, trong lòng không biết phải làm thế nào.
Cho dù chỉ bằng cảm giác cũng biết quần đã bị cởi ra, song trên đùi là cái gì? Mơ mơ màng màng mười mấy giây, hắn giãy dụa thân thể, lại là một thân thể tr@n truồng có vẻ ngây ngô đập vào mắt hắn, Linh Tinh đang ôm chặt bắp đùi hắn ngủ say sưa, tóc đen mềm mãi lòa xòa, tình cảnh giữa hai ch@n hắn phản ánh rõ ràng, cảm giác… thực sự hơi quái dị.
Trước đây, hắn cũng không phải loại người bảo thủ luôn để ý đến vấn đề trinh tiết, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng giữa đôi chân của hai thiếu nữ tr@n truồng này, thậm chí trên mặt thảm đều có máu tươi, hắn thật sự cảm thấy luống cuống chân tay…
Sa Sa ôm hắn rất chặt, Linh Tĩnh lại càng không có chút dấu hiệu sẽ buông tay nào. Nhẹ nhàng giãy dụa thân thể muốn ngồi dậy, song bị đau đầu ảnh hưởng, sự nhạy cảm cũng giảm bớt đi vài phần, vừa mới vươn tay ra phía sau liền đụng phải một cái bình, sau đó…
Choang…
“Ô…”
Sa Sa thấp giọng hô, chỉ một lát sau liền lắc đầu tỉnh lại, Linh Tĩnh cũng nằm trên đùi Gia Minh mở ra đôi mắt mông lung, sau một lát liền ngô nghê nói:
“Ồ… Sa Sa, Gia Minh… Buổi sáng tốt lành.”
Sau đó, hai thiếu nữ đều giật mình tại chỗ!
Ba cặp mắt lần lượt đảo qua trong phòng lớn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đặc biệt là không có tiếng la hét, thậm chí ngay cả tiếng nói chuyện cũng không có, Gia Minh che kín trán, Sa Sa lùi lại ghế salon, tiện tay quơ lấy mộ bộ quần áo che kín những chỗ nhạy cảm trên thân thể.
Linh Tĩnh lùi lại bên cạnh một bình hoa ở góc tường, không thể tìm được thứ gì che lại thân thể, nàng khép đầu gối lại, đôi tay lặng lẽ ôm lấy, thân thể tr@n truồng dường như trở thành một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Gia Minh rất nhanh cũng tìm được quần dài của mình, mặc lên người khi quần con vẫn còn chưa mặc.
Ba người ngồi ở ba chỗ, trong thời gian ngắn không ai nói lời nào. Qua rất lâu, A Sửu hoạt bát đi từ trên lầu xuống, nghiêng đầu nhìn ba người chủ nhân trong phòng, dường như rất nghi ngờ đối với trạng thái của bọn họ lúc này, sau một lát, nó đi về phía Linh Tĩnh vẫn luôn cưng chiều nó nhất, cúi đầu li3m lên bàn chân trần đáng yêu của nàng. Linh Tĩnh nhấc chân lên muốn đẩy nó ra, nhưng cuối cùng chú mèo nhỏ vẫn không chịu lui lại.
Gia Minh và Sa Sa nhìn tình cảnh con mèo nhỏ chơi đùa với bàn chân, sau đó giọng nói mềm mại dịu dàng kèm theo một chút bất lực của Linh Tĩnh trở nên nức nở.
“Chúng ta… Làm sao bây giờ…”
Làm sao bây giờ?
Đó là một vấn đề khó khăn, chuyện đã phát triển đến nước này, ngay cả Gia Minh cũng không có biện pháp nào, chẳng lẽ nói mình sẽ chịu trách nhiệm với các cậu, sẽ cưới các cậu sao?
Hắn không nói gì, một lát sau, Sa Sa cũng rơi nước mắt:
“Linh Tĩnh, mình xin lỗi cậu…”
Nghe những lời này của nàng, không chỉ Gia Minh cảm thấy kỳ quái, ngay cả Linh Tĩnh cũng ngơ ngẩn, sau đó mới nhớ tới chuyện mình thích Gia Minh, Sa Sa còn giúp mình bày mưu tính kế, nào ngờ chuyện lại phát triển đến nước này, nàng lau nước mắt:
“Không, Sa Sa, chúng ta là bạn tốt nhất.”
Sau đó là sự yên lặng khó nói nên lời, chỉ có con mèo trắng nhỏ đi quanh chân Linh Tĩnh li3m tới li3m lui. Đây rốt cuộc là tình yêu hay tình bạn? Gia Minh vốn chưa bao giờ trải nghiệm qua loại tình cảm như vậy, trong lòng tự hỏi về hết thảy mọi chuyện, tỉnh táo lại, đang muốn đề nghị mọi người mặc quần áo vào trước thì Linh Tĩnh lại bỗng nhiên đứng lên.
Thân thể thiếu nữ tr@n truồng trắng nõn, nàng đứng lên như vậy mà không che chắn chút nào, c ắn môi dưới, đưa tay lên lau nước mắt, nàng đi tới trước mặt Sa Sa, kéo người bạn thân thể cũng tr@n truồng của mình đứng lên.
“Linh Tĩnh…”
Bất tri bất giác bị Gia Minh ảnh hưởng, trước đây giữa ba người, thoạt nhìn Sa Sa tính cách sôi nổi nhất thường trở thành trung tâm của đoàn thể, nhưng trên thực tế, đề nghị của Linh Tĩnh với tính cách nhìn như nhu nhược nhưng lại chững chạc mới thường là quyết định chung của đoàn thể nhỏ này. Mặc dù lúc này vẫn còn nghi ngờ nhưng Sa Sa cũng không từ chối.
Kéo Sa Sa đi tới trước mặt Gia Minh, Linh Tĩnh để mặc thân thể không còn chút bí mật nào phơi bày trước mắt Gia Minh, vừa lau nước mắt vừa nói:
“Mình cũng không biết chúng ta nên làm gì bây giờ… Nhưng bắt đầu từ hôm nay, cậu phải đối xử tốt với bọn mình, không được bắt nạt bọn mình, không được rời xa bọn mình, phải vĩnh viễn ở cùng một chỗ…”
Cũng không biết tâm tình như thế nào, nàng vừa nói, nước mắt vừa chảy ra, nàng cũng chỉ biết đưa tay lên liều mạng lau đi.
“Ba người chúng ta… bĩnh viễn phải ở chung một chỗ…”
****
Anh quốc, London.
Đây là một gian phòng nhỏ cực kỳ bừa bộn, ánh sáng mờ nhạt do màn hình máy vi tính và các loại thiết bị chớp động trong bóng tối, dây điện rối tung giăng loạn trên sàn nhà, các loại khăn tay đã dùng qua, hộp cơm, vỏ bánh cùng các loại rác rưởi bị ném loạn trên mặt đất, trên chiếc giường cũng bẩn thỉu như vậy, một người đang ngáy o o ngủ.
Tóc đen dài mà rối tung, khuôn mặt trái xoan, từ ánh sáng phát ra từ màn hình máy vi tính có thể thấy được, người này dĩ nhiên là một thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, bàn tay thon dài mảnh khảnh lộ thò ra ngoài chăn, trong tay cầm… Ặc, là một dụng cụ để “tự sướng” vẫn còn đang xoay tròn, mặt ngoài chiếc hộp được ném trên giường có một dòng chữ bằng tiếng Anh, “Người bạn tốt nhất của phụ nữ”…
Trong lúc này, một bóng đèn nhỏ màu đỏ ở bên giường đột nhiên sáng lên, tiếng thét chói tai kinh người vang lên trong phòng, cô gái nằm trên giường gần như vô ý thức vung dụng cụ “tự sướng” lên, gõ vào một cái nút bên giường, tiếng thét chói tai dừng lại, đồng thời, nàng cũng từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thông tin trên màn hình máy vi tính.
“Thật tốt quá, ngươi lại tới nữa rồi!”
Tùy tiện nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh máy tính, 3h31 sáng, sau một lát, ngón tay của nàng gõ lên từng chữ cái trên bàn phím như một người biểu diễn đàn dương cầm chuyên nghiệp nhất, thỉnh thoảng lại huýt sao tỏ vẻ tán thưởng. Năm phút sau, bờ vai của thân thể tr@n truồng mà hoàn mỹ kia sụp xuống, bởi vì trên màn hình đã xuất hiện mấy từ tiếng anh.
“Cô lại thua, lần này là năm phút chín giây.”
Thở dài, thiếu nữ co quắp ngồi trên giường, bàn tay chạm đến dụng cụ “tự sướng” vẫn đang xoay tròn kia, cũng không còn chút hăng hái nào, cầm lên ném qua một bên giường, chỉ là một lát sau, đôi mắt nàng lại sáng ngời, bởi vì trên màn hình máy tính lại xuất hiện một hàng chữ:
“Kelly Denime, nữ, mười chín tuổi, bằng cấp trung học, tốt nghiệp tại…”
Kế tiếp là tư liệu thật dài về nàng.
“Rốt cuộc ngươi cũng chịu liên lạc với ta, ngươi là ai?”
Nàng suy nghĩ một lát, sau đó lại bổ sung thêm,
“Có phải là đại mỹ nữ không?”
“Có một số tiền, cho cô xử lý.”
“Xử lý tiền? Ta tự lo lắng được cho bản thân mình, ngươi muốn ta xử lý tiền giúp ngươi? Bao nhiêu? Phải làm thế nào?”
“Bảy tỷ đô la Mỹ, cô muốn là gì thì làm, mục đích sử dụng tiền không cần thông báo cho ta, không cần chịu trách nhiệm với ta.”
“Bảy tỷ…”
Thiếu nữ ngồi trước máy vi tính phiền não xoay ngón tay, sau một lát mới trả lời:
“Ngươi muốn mua mạng ta sao? Ngươi cảm thấy như vậy là đủ rồi?”
“Ta chỉ hi vọng đến một lúc nào đó, cô có thể giúp ta vài việc trong khả năng của mình. Đương nhiên, hi vọng thời điểm như vậy sẽ vĩnh viễn không xuất hiện.”
Thiếu nữ cau mày suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc cũng đánh một chữ OK trên màn hình:
“Ngươi tự nghĩ cách chuyển tiền cho ta, ta nhận được hay không là việc của ngươi. Còn nữa, một tháng sau ta sẽ gia công tốt tường lửa của mình, ngươi lại thử xâm nhập một lần.”
Máy vi tính bên kia không truyền tin tới nữa, thiếu nữ ngồi trên giường tự hỏi về tất cả mọi chuyện, từ hơn một năm trước, người thần bí kia liên tục đột phá tường lửa của nàng, kĩ thuật xâm nhập mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng nổi, song cho đến tận hôm nay hắn mới chịu liên lạc với mình, mục đích lại là cho mình bảy tỷ đô la Mỹ để tiêu xài, rốt cuộc là tại sao? Cho dù thế nào, mình cũng chỉ là một cô bé đầu óc thông minh một chút thôi mà.
Thật hi vọng đối phương là đại mỹ nữ mà… Sau một lát, trên khuôn mặt thiếu nữ lộ ra nụ cười cổ quái.
Đương nhiên, lúc này Kelly Denime vĩnh viễn không biết được, nếu không có tên hacker này, nàng sẽ trở thành một người như thế nào.
****
Rời khỏi bàn phím, Gia Minh cũng nở nụ cười cổ quái, trong ký ức của hắn có một phần tài liệu như thế này:
Kelly Denime, được coi là Vận Mệnh chi nữ trong thế giới ngầm, năm 2001 một mình gia nhập thế lực hắc ám lớn nhất của Bắc Âu là U Ám Thiên Cầm, bằng trí tuệ siêu tuyệt đã trở thành cố vấn đứng đầu của U Ám Thiên Cầm, quyền lực gần với “Nữ Hoàng”, người đứng đầu U Ám Thiên Cầm, cô gái này ở bất kỳ phương diện nào đều có thiên phú kinh người, có rất nhiều đam mê, nhưng bất kể có đam mê trên phương diện nào, nàng đều hoàn thành tất cả, hoàn mỹ giống như kỳ tích. Khi ở U Ám Thiên Cầm, nàng từng chỉ dùng trí tuệ của mình khiến Bùi La gia thiếu chút nữa sụp đổ.
Mặc dù sau đó Bùi La gia có nền móng vững chắc rất nhanh đã khôi phục lại được, tiến hành vây diệt U Ám Thiên Cầm để nhổ tận gốc, Nữ Hoàng bị vây giết, nàng vẫn có thể sống sót thoải mái như trước, sau đó tự mình liên hệ với các tổ chức như Viêm Hoàng Giác Tỉnh của Trung Quốc, Tạo Vật Kỳ Tích, Trí Tuệ Thiên Quốc của Bắc Mỹ, triển khai phản công Bùi La gia. Bùi La gia triển khai bốn mươi bảy lần ám sát nàng với kế hoạch tỉ mỉ nhưng không có một lần thành công nào.
Là một thiên tài như vậy, đồng thời, nàng cũng là một người đồng tính luyến ái, hoặc là nói là một người đồng tính luyến ái thuần khiết, nàng chán ghét đàn ông, hơn nữa, nàng cũng chưa từng lên giường với bất kỳ nữ nhân nào, mặc dù đến tận bây giờ nàng cũng chưa từng công bố nữ nhân mình thích, nghe nói người này cực kỳ ghét thói quen ngủ cùng giường với người khác, vì vậy nàng cũng chưa bao giờ đụng vào nữ nhân nào. Câu nói cửa miệng là: “Đồng tính luyến ái không đáng xấu hổ, điều đáng xấu hổ là người đồng tính luyến ái không xinh đẹp.”
Là một sát thủ, điều thiếu hụt nhất chính là cảm giác an toàn, trước kia Gia Minh vẫn một thân một mình, có chuyện gì xảy ra cũng có thể tự mình giải quyết, nhưng nếu có thêm hai người không thể tự bảo vệ mình, có nhiều thứ cũng phải phòng ngừa chu đáo hơn. Con cờ ngầm này ngày sau có thể phát huy tác dụng thế nào, lúc này hắn cũng không tưởng tượng ra được, nhưng hẳn là… sẽ mang đến vui mừng cho người khác…
Ngồi trên ghế suy nghĩ như vậy, sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, hai thiếu nữ mặc áo tắm, khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt đều mất tự nhiên bước vào, một lát sau, vẫn là Linh Tĩnh mở đầu nói:
“Ồ… Bọn mình đã tắm xong, Sa Sa nói… Cậu ấy hơi mệt, muốn ngủ một lát, cho nên… À, nước đã chuẩn bị xong, mình đi lấy quần áo cho Gia Minh, cậu… cậu cũng đi tắm đi…”
“Ừ.”
Gia Minh gật đầu, sau đó hai thiếu nữ vừa mới mất đi lần đầu tiên liền chạy rầm rầm lên lầu, Gia Minh cười bất đắc dĩ, tắt máy vi tính, đi vào phòng tắm.
****
Hai ngày sau, bằng chứng thầy tổng giám thị của trường trung học Tinh Huy nhận hối lộ, số dư tài khoản ngân hàng không bình thường và một số bằng chứng khác xuất hiện trên bàn làm việc Cục trưởng Cục Giáo Dục của thành phố (ở Trung quốc cấp Tỉnh không gọi là Sở, mà là Cục), mà cùng thời gian đó, mấy tờ báo cũng nhận được bằng chứng này đều đăng bài lên, thầy tổng giám thị kia bị bắt lại.
Ngoài ra dưới hành động toàn lực của Nhã Hàm, ba người Gia Minh cũng chỉ bị phạt nặng một lần, chuyện lớn đánh thầy giáo, đánh bảo vệ liền bị đè ép xuống. Hơn mười ngày sau mấy người tham gia thi tuyển sinh trung học, có chỗ dựa là Nhã Hàm, xem ra lấy được tư cách vào học tại học viện Thánh Tâm cũng chỉ là chuyện đơn giản.
Cùng với việc thầy tổng giám thị bị tố giác, toàn bộ thế giới ngầm cũng nổi lên một cơn lốc nho nhỏ, hơn bảy tỷ đô la Mỹ trong tài khoản tại ngân hàng Thụy Sĩ của tôt chức sát thủ mạnh nhất thế giới là Bùi La Gia không cánh mà bay, nhưng cuối cùng cũng không điều tra được bất kỳ đầu mối nào.
Cũng trong tháng bảy, bắt đầu từ Thái Lan, một cơn lốc tài chính rộng khắp Đông Nam Á bộc phát ra. Vào lúc này, trong một khu biệt thự ven biển tại thành phố Giang Haỉ, ba thiếu nam, thiếu nữ vị thành niên bắt đầu cuộc sống, phản xã hội, phản nhân loại của bọn họ.