Sát Thủ Kiếm Vương

Chương 53: Ma công loạn thần



Sau một khoảng thời khắc luyện công Vô Minh, Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ giải tỏa nguyên khí. Thị mỉm cười khi cảm nhận nguyên thần trong nội thể của mình sung mãn vô cùng. Kiều Vĩ Hồ liền phát tác kiếm khí vô hình hướng về phía một trụ đá cách ả khoảng năm trượng.

Chiếc trụ đá bị chém ngang đổ sụp xuống, mà chẳng hề thấy kiếm khí xuất hiện từ lúc nào. Có chẳng chỉ nghe một âm vực vi vu thì chiếc trụ đá đã bị chém đứt rồi.

Phát tác xong đạo kiếm khí vô hình đó, Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ bật cười, nhưng nàng ngưng ngay tiếng cười bởi nghe giọng mình khác hẳn. Tiếng cười của thị không còn trong như ngọc lưu ly va vào nhau nữa mà lại là một thứ âm thanh đùng đục, khàn khàn của một gã biến thái ái nam, ái nữ.

Kiều Vĩ Hồ định thần, rồi lẩm nhẩm nói :

– Sao kỳ lại vậy?

Ðến ngay cả giọng nói cũng khác hẳn lúc trước. Nó không còn chất giọng của một mỹ nhân giai lệ mà thay vào đó là giọng nói của ai đó mà chính Kiều Vĩ Hồ cũng không nhận ra được giọng nói của mình.

– Ta đang là ai?

Kiều Vĩ Hồ từ từ đưa tay lên mặt. Ngón tay của Mông Diện Thần Nữ cũng khác hẳn ngày còn là một mỹ nhân giai lệ. Nó sần sùi một cách kỳ lạ, mặc dù làn da vẫn trắng trẻo.

Kiều Vĩ Hồ chợt rú lên một tiếng lanh lảnh :

– A…a… A Tiếng rú của Kiều Vĩ Hồ khiến cho cả gian mật thất luyện công rung chuyển, nàng không rú lên sao được khi phát hiện ra trên má mình bỗng xuất hiện một dúm râu bạc trắng.

Kiều Vĩ Hồ biến hẳn sắc mạt bước nhanh đến chiếc gương đồng. Ánh mắt của thị không còn tin vào chiếc bóng trong gương đồng chính là Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ ngày nào. Cái bóng của một giai nhân mỹ lệ đã từng khiến cho bao nhiêu nam nhân phải cúi đầu tuân phục không còn, mà thay vào đó là một kẻ xa lạ với nàng. Một mái tóc đỏ hoe dị kỳ, một khuôn mặt ái nam, ái nữ, người không ra người, quỉ chẳng ra quỉ và một dúm râu bạc phếch.

Kiều Vĩ Hồ lắc đầu :

– Ta đây sao… sao ta có thể như vậy được chứ.

Thị lắc đầu :

– Không… ta không thể như thế này được. Mông Diện Thần Nữ đâu rồi… ta đâu rồi.

Kiều Vĩ Hồ vừa nóivừa trút bỏ y trang. Cả thân hình nàng hiện ra trong chiếc gương đồng. Những đường cong giai lệ hôm nay không còn nữa, mà thay vào đó là một thân hình dị kỳ của một kẻ xa lạ nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ.

Kiều Vĩ Hồ ôm đầu mình rít lên :

– Vô Minh thần công như thế này ư… Vô Minh thần công lại có thế thay đổi ta khủng khếp như thế này ư?

Sau câu quát đầy sự phẫn uất đó thì những đạo kiếm vô hình ào ào phát ra từ mười đầu ngón tay của Kiều Vĩ Hồ chém xả vào chiết gương đồng.

Chỉ trong một chớp mắt, chiếc gương đồng đã bị những đạo kiếm vô hình chém thành những mảnh vụn nham nhở.

Kiều Vĩ Hồ gào lên :

– Không… ta không muốn như vậy đâu. Ta không thể là một kẻ dị hình dị dạng như thế này. Kiều Vĩ Hồ vừa nói, vừa khoác nhanh y trang rồi mở cửa mật thất bước ra ngoài. Tạ Ðình Côn đứng hầu bên ngoài, thấy Kiều Vĩ Hồ từ trong mật thất bước ra. Gã cau mày vì không nhận ra Kiều Vĩ Hồ nữa.

Tạ Ðình Côn buột miệng hỏi :

– Ngươi là ai?

Kiều Vĩ Hồ nhìn sững vào mặt Tạ Ðình Côn bằng ánh mắt cay độc.

Mụ gằn giọng cất tiếng eo éo :

– Ngươi không nhận ra bản nương à?

Tạ Ðình Côn biến sắc tháo lui ba bộ :

– Sao lại như vậy được chứ… Nương Nương… Ðây chính là Thần Kiếm nương nương sao?

Kiều Vĩ Hồ bước đến trước mặt Tạ Ðình Côn :

– Ngươi không nhận ra bản nương à?

Tạ Ðình Côn biến sắc bởi chất giọng quá tàn độc của Kiều Vĩ Hồ.

Họ Tạ càng hãi hùng hơn khi Kiều Vĩ Hồ buông một câu lạnh lùng hơn đến độ khi nghe cột sống của Tạ Ðình Côn gai lạnh :

– Ai không còn nhận ra Mông Diện Thần Nữ này nữa thì người đó phải chết.

Tạ Ðình Côn vừa nghe xong lời cay cú của Kiều Vĩ Hồ vội vội vàng vàng quỳ thụp xuống :

– Tạ hộ pháp bái kiến Thần Kiếm nương nương.

Kiều Vĩ Hồ nhìn gã bằng ánh mắt oán độc rồi gằn giọng hỏi :

– Tổng hộ pháp Hồ Phúc đang ở đâu?

– Khải bẩm Nương Nương, Tổng hộ pháp đang ở cung Nguyệt Tình.

Kiều Vĩ Hồ rít lên :

– Cung Nguyệt Tình.

Mụ vừa nói dứt lời thì khẽ lắc vai. Thân pháp của Mông Diện Thần Nữ chỉ trong chớp mắt đã lướt đi mất hút rồi.

Trong khi Tạ Ðình Côn còn chưa biết Mông Diện Thần Nữ còn đứng đó hay đã đi.

Họ Tạ từ từ ngẩng lên không nhận ra hình dáng của Kiều Vĩ Hồ mới thở phào nhẹ nhõm. Y rón rén bước vào gian mật thất. Trong mắt Tạ Ðình Côn là một mớ hỗn độn bởi sự tàn phá của Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ.

Tạ Ðình Côn gõ tay vào trán mình :

– Chẳng lẽ một giai lệ như Thần Kiếm nương nương lại biến đổi khủng khiếp như vậy sao. Mụ đã biên thành quỷ dạ xoa rồi ư.

Tạ Ðình Côn lắc đầu :

– Mình không thể ở lại đây được nữa. Làm sao Tạ mỗ lại thể sống chung với con quỷ dạ xoa được.

Nghĩ như vậy, Tạ Ðình Côn liền dáo dác nhìn quanh rồi trổ khinh công nhằm cửa chính bỏ đi.

Trở lại Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ.

Thị dùng khinh công tối thượng của Vô Minh thần công, thân pháp chẳng khác nào bóng ma quỷ dị, thấy bóng mà không thấy hình lướt lên cung Nguyệt Tình.

Với thân pháp Vô minh tối thượng thì Kiều Vĩ Hồ đã vào trong cung Nguyệt Tình rồi mà Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc vẫn không sao phát hiện được.

Gã vẫn nằm ưỡn trên tràng kỷ, trên người chẳng có mảnh trang y nào.Hai bên có hai ả kỹ nữ ngồi hầu phục. Ðôi tay của Hồ Phúc cứ rà qua rà lại trên hai bắp chân của hai nàng kỹ nữ đó, mắt thì lim dim tận hưởng.

Ngay phía dước tràng kỷ của gã nằm là hai ni sư Hằng Sơn phái đang co rúm người, nhìn xuống đất, mặt lộ vẻ hãi hùng hoảng sợ.

Hồ Phúc tằng hắng nói :

– Hai nnàng có thấy những ả hầu bổn Tổng quản hẳn phục như thế nào rồi chứ. Ðến lượt hai người thì cũng phải bắt chước họ phục vụ bổn Tổng quản. Nếu không khéo thì bổ Tổng quản sẽ cho các người theo hầu lão sư thái đó.

Hồ Phúc bật dậy, nhìn hai ni sư Hằng Sơn phái, nạt lớn :

– Hai người nghe bổn Tổng quản nói chứ.

Hai ni sư giật mình, ôm cứng lấy nhau.

Hồ Phúc chặc lưỡi :

– Xem ra hai người cũng đúng là một mỹ nhân của Hằng Sơn phái lắm đó. Nếu hai người ngoan ngoãn nhất định bổn Tổng quản sẽ để mắt đến mà chăm sóc cho hai người.

Hồ Phúc nói xong mấy lời nham nhở đó từ từ đặt lưng xuống tràng kỷ. Ðôi mắt của y lại nhắm nghiền tận hưởng khoái cảm nhục dục.

Có bước chân của ai đó bước đến bên tràng kỷ, Hồ Phúc mỉm cười đắc ý nói :

– Hai người xem ra ngoan ngoãn đó.

Hổ khẩu của Hồ Phúc được ai đó nắm lấy, nhưng gã lại cảm nhận sự lạnh lẽo thì đúng hơn. Hồ Phúc mở choàng hai mắt.

Trước mắt gã là một người dị hình, dị dạng khiến y há hốc miệng.

Hồ Phúc chưa kịp hỏi thì Mông Diện Thần Nữ kéo ghịt hắn lên.

Hai ả a hoàn đang ngồi hầu hai bên Hồ Phúc rú lên thật lớn :

– Quỷ Tiếng quỷ còn đọng trên miệng hai ả a hoàn thì những đạo kiếm vô hình đã phanh thây họ thành những khúc thịt rồi. Máu rưới khắp tràng kỷ rải đầy mình Ngọc Diện thư sinh.

Cái chết khủng bố của hai ả a hoàn khiến Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc biến sắc. Sắc diện của gà tái nhợt, những thớ thịt trên mặt y giựt giần giật.

Hồ Phúc nhìn Kiều Vĩ Hồ chằm chằm ngỡ như hai con ngươi của gã sắp lọt ra ngoài.

Trong khi đó hai ni sư Hằng Sơn phái cũng hồn phi phách lạc, ôm nhau lê vào góc Nguyệt Tình cung.

Hồ Phúc lắp bắp nói :

– Người… người là ai?

Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ rít lên :

– Tổng hộ pháp không nhận ra ta à?

Nghe nàng nói mà da thịt Hồ Phúc nổi đầy gai óc.Y gượng nói :

– Thần kiếm… Thần Kiếm nương nương.

– Ta lạ lắm sao?

Hồ Phúc chẳng còn giữ nổi tịnh tâm nữa. Y nhảy thộp xuống tràng kỷ quỳ mọp dưới chân Kiều Vĩ Hồ :

– Tổng hộ pháp khấu kiến Nương Nương.

Mông Diện Thần Nữ kéo gã đứng lên :

– Ngươi hãy nhìn kỹ đi nào.

Hồ Phúc gượng đối nhãn với Kiều Vĩ Hồ. Gã muốn nhắm mắt để né tránh khuôn mặt quái gở của thần nữ Kiều Vĩ Hồ nhưng lại chẳng dám nhắm mắt.

Y gượng gạo nói :

– Nương Nương đã luyện tới tầng tối thượng của Vô Minh thần công?

Kiều Vĩ Hồ rít lên bằng giọng eo éo :

– Luyện đến tầng tối thượng của Vô Minh thần công mà để ta biến thân thành con quỷ dạ xoa hả, Hồ Phúc, nói cho ta biết Vô Minh thần công còn chương nào nữa không để ta có thể luyện tiếp đặng trở lại nguyên trạng như xưa.

Hồ Phúc tái mặt lí nhí nói :

– Vô Minh thần công chẳng còn chương nào hết, vốn nó được tạo ra bởi bởi… bởi một vị thái giám. Thuộc hạ quả là chẳng biết hậu quả luyện Vô Minh thần công lại như thế này.

– Ngươi không biết ư?

– Khải bẩm Nương Nương quả là thuộc hạ không biết.

– Không biết hay ngươi không muốn cho ta biết.

Kiều Vĩ Hồ vừa nói vừa đặt trảo công vào yết hầu Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc.

Kiều Vĩ Hồ gằn giọng :

– Hồ Phúc… ngươi biết ta quý nhan sắc của mình như thế nào không? Nhưng giờ đây ta lại như thế này. Tại sao lại như thế này?

Hồ Phúc run bần bật :

– Nương Nương, quả thật thuộc hạ không biết Vô Minh thần công lại có hậu quả này. Thuộc hạ chỉ một lòng lo cho Nương Nương.

Kiều Vĩ Hồ rít lên :

– Lo cho ta mà trong khi ta vận công luyện tuyệt kỹ, và khi ta trở thành một quỷ nhân, nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ, người không ra người, ma chẳng ra ma thì ngươi lại giở trò trăng hoa ngay trên cung Nguyệt Tình.

Mông Diện Thần Nữ nghiến răng nói gằn từng tiếng :

– Nếu không có bí kíp Vô Minh thần công của ngươi ta đâu như thế này. Còn bây giờ thì muộn quá rồi phải không.

– Thuộc hạ biết lỗi của mình. Nương Nương tha tội. Nhưng xét cho cùng, chính Vô Minh thần công đã giúp Nương Nương đạt đến ngai vị chủ tôn võ lâm.

Kiều Vĩ Hồ ngửa mặt phát ràng cười đùng đục. Ả cất tràng tiếu ngạo đầy ý niệm chua chát nhìn Hồ Phúc nói :

– Ta không còn nhan sắc ngày xưa thì đâu còn là Mông Diện Thần Nữ nữa. Dù ta có là chủ tôn võ lâm ta cũng không màng nếu như không còn là một mỹ lệ giai nhân.

Kiều Vĩ Hồ nheo mắt :

– Ta nhìn diện dung Phan An, Tống Ngọc của ngươi tâm của ta càng đau xót biết chừng nào. Rồi đây mọi người sẽ xa lánh ta, và trong những người đó có ngươi nữa.

– Thuộc hạ không dám rời bỏ Nương Nương.

– Tâm địa của ngươi ta hiểu hơn ai hết. Tất cả những gì ngươi nói ra đều đầu môi chót lưỡi.

Kiều Vĩ Hồ thở dài một tiếng :

– Ðã là quỷ sứ dạ xoa như Kiều Vĩ Hồ rồi thì ham muốn của ta lúc này là tất cả mọi người đều phải chết. Chết hết, và những mỹ nam tử như ngươi là những kẻ phải chết trước.

Hồ Phúc run bắn toàn thân :

– Nương Nương, thuộc hạ thề không bao giờ xa rời Nương Nương.

Miệng Hồ Phúc thì nói vậy nhưng y lại âm thầm vận công đến mức cao độ.

Hồ Phúc nghĩ thầm :

– Ðến lúc này thì ta phải tiên hạ thủ vi cường. Giết con quỷ cái này rồi Hồ mỗ cũng có thể trở thành tôn chủ võ lâm.

Hồ Phúc bặm môi, cố rặn hai giọt nước mắt. Y cất giọng đầy xúc cảm :

– Nương Nương, trong tâm của thuộc hạ chỉ có một mình Nương Nương mà thôi. Dù Nương Nương có biến thân như thế nào trong ý niệm của thuộc hạ Nương Nương vẫn là một giai nhân như thuở nào.

Hồ Phúc cúi đầu nhìn xuống :

– Nương Nương còn hoài nghi thuộc hạ thì ngay lúc này thuộc hạ cũng sẵn sàng tế trời, tế đất nguyện thành thân giai ngẫu với Nương Nương đặng sớm hôm hầu dịch người.

Kiều Vĩ Hồ thở dài một tiếng.

Mặc dù thị biết những lời nói vừa rồi của Hồ Phúc đều là những lời nói chót lưỡi đầu môi, chứ không phải tâm gã nói ra, nhưng thị vẫn cảm nhận một cái gì đó lâng lâng trong lòng.

Kiều Vĩ Hồ nghĩ thầm :

– Mất Hồ Phúc rồi, mình cũng cô độc vô cùng. Hay mình giữ gã lại bên mình.

Kiều Vĩ Hồ thở dài, nâng cằm Hồ Phúc :

– Ngươi nguyện với lòng như vậy chứ.

Hồ Phúc nhìn thẳng vào đáy mắt Kiều Vĩ Hồ :

– Thuộc hạ thề với lòng như vậy. Sống thuộc hạ hầu dịch Nương Nương, chết cũng làm ma theo hầu Nương Nương.

– Ngươi có thể coi ta là nương tử được không?

Hồ Phúc gật đầu.

Kiều Vĩ Hồ thả trảo công ra khỏi yết hầu gã.

Hồ Phúc điểm một nụ cười ý nhị.

Kiều Vĩ Hồ nói :

– Ngươi không thấy ta là một quỷ xú nữ à?

Hồ Phúc lắc đầu :

– Không.

Hồ Phúc đổi giọng thật ôn nhu, biểu cảm tình yêu :

– Nương tử…

Nghe hai tiếng nương tử Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ thoáng một chút sững sờ.

Nhưng sự sững sờ của ả chỉ thoáng qua, hai tiếng kia còn đọng trong thính nhĩ của Kiều Vĩ Hồ thì Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc đã xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn.

Gã vừa nói vừa phát luôn hai đạo chỉ Vô minh nhắm đôi mắt của Kiều Vĩ Hồ tập kích.

Với một tình thế hoàn toàn bất ngờ, Kiều Vĩ Hồ chỉ kịp lắc đầu qua bên, nhưng cũng hứng trọn một đạo chỉ Vô minh của Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc vào mắt trái.

– Bụp!

Cảm giác rát bỏng, khiến Kiều Vĩ Hồ rú lên thối lui ba bộ :

– Ngươi…

Bất ngờ tập kích Mông Diện Thần Nữ thế mà cũng chỉ thọc đui một mắt của đối phương. Hồ Phúc nghĩ thầm :

– Muốn sống mình phải thoát khỏi nơi đây trong khi Kiều Vĩ Hồ còn chưa kịp thi thố võ công của ả.

Hồ Phúc nghĩ vậy liền xoay mình, không màng đến trang y toan trổ khinh công thoát ra ngoài cung Nguyệt Tình.

Nhưng Hồ Phúc sững sờ khi Kiều Vĩ Hồ đã đứng chắn ngay ngưỡng cửa cung Nguyệt Tình với con mắt đang rỏ máu.

Khuôn mặt của Kiều Vĩ Hồ lúc này trông càng khủng khiếp hơn, Hồ Phúc tháo lui lại bốn năm bộ.

Kiều Vĩ Hồ rít lên :

– Ðê tiện, bỉ ổi, tiểu nhân, ngươi đúng là kẻ vô tâm tàn nhẫn nhất trong thiên hạ.

Kiều Vĩ Hồ nói xong trổ luôn Vô minh bộ pháp cùng với một thế trảo lao thẳng đến Hồ Phúc. Hồ Phúc biết mình phải đối phó với một cao thủ tuyệt đại tối thượng của võ lâm, nên cũng chuẩn bị sẵn, nhưng chỉ một cái lắc vai của Kiều Vĩ Hồ thì Hồ Phúc chẳng thấy thị đâu cả. Gã lúng túng, theo bản năng nhảy thóat về sau ba bộ áp lưng vào vách Nguyệt Tình lầu.

Lưng Hồ Phúc vừa áp vào tường thì đan điền gã cũng buốt nhói. Hồ Phúc nhìn xuống mới nhận ra tất cả lục phủ ngũ tạng của mình đều bị lôi hết ra ngoài.

Gã rùng mình buột miệng thốt :

– Trời…

Hồ Phúc ôm lấy lục phủ ngũ tạng của mình thì nghe tiếng Kiều Vĩ Hồ thốt lên bên tai :

– Lòng dạ ngươi thối tha quá.

Cùng với câu nói đó thì trảo công của Kiều Vĩ Hồ thọc luôn vào ngực của Ngọc Diện thư sinh.

– Bụp!…

Trái tim của y lại bị moi ra ngoài, sau cùng với một đạo kiếm khí vô hình thì thủ cấp của Hồ Phúc lăn lông lốc xuống sàn gạch Nguyệt Tình cung.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.