Sát Thủ Kiếm Vương

Chương 41: Bướm hoa tao ngộ - Vô Minh thần công



Lập Ái từ sau tấm rèm bước ra. Gã cười mỉm với Kiều Vĩ Hồ :

– Thư thư quả đúng là kẻ có tài.

– Ngươi chỉ khen ta thôi đấy ư. Ngươi biết ngươi phải làm gì chứ.

Lập Ái cười khẩy bước đến bên cạnh Kiều Vĩ Hồ. Y thản nhiên trút bỏ lớp trang y quạ đen trên người Mông Diện Thần Nữ. Trên người Mông Diện Thần Nữ lộ ra lớp kim loại óng ánh, đó chính là chiếc áo “Kim Tỵ giáp” mà người mặc nó không sợ đao kiếm xâm nhập nữa.

Kiều Vĩ Hồ giang rộng hai tay, trong khi Lập Ái cẩn thận trút bỏ luôn chiếc áo Kim Tỵ giáp. Mông Diện Thần Nữ chẳng khác nào con tằm lột xác, hay đúng hơn là một pho tượng mỹ nữ được khắc tuyệt hảo bằng ngọc lưu ly chẳng có vết tỳ.

Lập Ái đứng ngây ra trước tấm thân kiêu sa gợi cảm của Mông Diện Thần Nữ, chính ngay cả Lập Ái, mặc dù đã cung hình vẫn còn thất hồn bởi vẻ đẹp tuyệt phàm của nàng huống chi kẻ nam nhân bình thường.

Kiều Vĩ Hồ thoáng cau mày bởi ánh mắt háo húc của Thiên Luân giáo chủ.

Nàng nhìn Lập Ái nói :

– Ngươi chẳng biết làm gì nữa à?

Lập Ái rối rít hẳn lên. Y đỡ lấy cánh tay phải của Mông Diện Thần Nữ, dìu nàng đi về phía chiếc gương đồng. Ðứng trước chiếc gương đồng đó, Mông Diện Thần Nữ nhìn bóng mình trong gương.

Cái bóng của nàng trong chiếc gương thâu hết thần nhãn Kiều Vĩ Hồ, thoạt trông ngỡ như nàng đang say mê với cái bóng của mình.

Chính ngay cả Kiều Vĩ Hồ còn mê say chiếc bóng của bản thân mình. Nàng chiêm ngưỡng những đường cong của cơ thể mình với nỗi háo hức và trân trọng.

Kiều Vĩ Hồ nhìn bóng mình trong gương đồng, nhoẻn một nụ cười :

– Chỉ có ta mới chung thủy với ta mà thôi.

Cái bóng của Lập Ái thoáng hiện ra trong chiếc gương đồng khiến vẻ mặt của Kiều Vĩ Hồ sa sầm lại. Nàng quay lại Lập Ái :

– Tại sao ngươi làm ô uế thân ta.

Lập Ái biến sắc, quỳ thộp xuống :

– Nô tài không dám… xin thư thư lượng thứ.

Kiều Vĩ Hồ cau mày :

– Ðứng lên đi.

Lập Ái nhón nhén đứng lên, nhưng cúi gằm mặt xuống. Thấy cảnh tượng Lập Ái và Kiếm Vương Hoàng Phong, không ai còn tin vào thân phận của họ nữa. Một người là Kiếm Vương, đã có lúc là Chưởng môn Kiếm môn, một người là Thiên Luân giáo chủ tất cả các bang phái trong giang hồ đều kiêng dè, thế mà lại quỳ sụp trước Mông Diện Thần Nữ có bản lĩnh gì, nhưng chỉ cần biết nàng khiến Kiếm Vương lẫn Lập Ái trở thành những gã nô bộc trung thành, đủ biết nàng có quyền lực vô biên không gì sánh bằng.

Kiều Vĩ Hồ bước đến cạnh Lập Ái :

– Ngươi hầu dịch cho ta chứ?

– Lập Ái sẵn sàng hầu phục thư thư.

Lập Ái dìu nàng đến tràng kỷ. Mông Diện Thần Nữ nằm duỗi dài trên tràng kỷ, phơi tất cả những đường cong mà tạo hóa đã ban cho nàng.

Lập Ái ngồi bên cạnh Mông Diện Thần Nữ. Gã đặt tay lên đôi chân thon dài của nàng một cách cẩn trọng rồi như nâng niu từng lớp da trắng như quả trứng gà đã bó vỏ.

Ðôi mắt Kiều Vĩ Hồ lim dim. Nàng khẽ cất tiếng nói :

– Theo ngươi trong giang hồ còn ai đẹp hơn ta nữa không?

Lập Ái lắc đầu :

– Dạ không, nếu có nữ nhân nào đẹp hơn thư thư thì nô tài không để cho thị tồn tại trên cõi đời này.

– Vậy có nam nhân nào đẹp hơn Lãnh Nhật Phong?

Lập Ái lưỡng lự một lúc rồi nói :

– Theo nô tài được biết, thì trong giang hồ ngoài Lãnh Nhật Phong là một mỹ nam tử thành nhân chi mỹ, còn người thứ hai cũng đáng được gọi là mỹ nam tử, nhưng người này không được thành nhân.

Kiều Vĩ Hồ cau mày :

– Người đó là ai?

– Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc. Theo thuộc hạ được biết y là một đại đạo hái hoa trên giang hồ.

Kiều Vĩ Hồ cười mỉm, gác tay lên chân Lập Ái. Lập Ái như biết ý muốn của Mông Diện Thần Nữ, y dời hai tay đang xoa nắn đôi chân lên cánh tay nàng.

Kiều Vĩ Hồ hỏi :

– Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc là một mỹ diện thư sinh không thua Lãnh Nhật Phong?

Lập Ái gật đầu :

– Thưa vâng.

– Nếu bây giờ ta muốn gặp gã Ngọc Diện thư sinh đó trước khi lên đường đến Hắc Mộc Nhai, ngươi có tìm ra y được không?

– Nếu thư thư cần gã thì nô tài nhất định sẽ tìm ra.

Kiều Vĩ Hồ bật ngồi lên :

– Ta cần gặp Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc. Ngươi đi bắt gã về đây cho ta.

– Thưa vâng.

Kiều Vĩ Hồ lại ngã người nằm trở lại với tư thế của dâm nữ có một không hai. Với tư thế nằm của nàng thì dù kẻ đã ngoài thất tuần e rằng cũng động lòng rạo rực bởi dục vọng dâng trào.

Nàng lơ đãng nhìn lên trần gian đại sảnh. Ciếc lư đồng vẫn tỏa mùi trầm hương ngào ngạt :

– Kiếm môn không còn thì đâu còn môn phái nào có thể cản chân Mông Diện Thần Nữ độc tôn giang hồ, xưng bá võ lâm. Lãnh Nhật Phong, nếu ngươi biết được vì sao Kiều Vĩ Hồ khuấy động Kiếm môn đến độ tuyệt diệt thì ngươi chắc không thể nào sống nổi trên cõi nhân gian này.

Hai gã đồng nam trạc mười bốn bước vào bưng theo một cái chậu nước tỏa mùi thơm của hoa nhài. Họ bưng chậu đặt xuống ngay bên dưới tràng kỷ.

Hai gã đồng nam như đã quá quen thuộc với cách sinh hoạt của Mông Diện Thần Nữ. Họ đỡ Kiều Vĩ Hồ vào trong ngồi lên thả đôi chân vào chậu nướchoa nhài, rồi kính cẩn xoa nắn từng chút một cách nâng niu cẩn thận. Xem động tác của hai gã đồng nam đó cứ ngỡ chỉ một chút bất cẩn của họ thôi thì sẽ nhận một hậu quả không thể nào ngờ được.

Kiều Vĩ Hồ thoáng cau mày. Nàng rú lên thất lớn :

– Ơ…

Hai gã đồng nam giật mình.

Kiều Vĩ Hồ khom xuống. Thì ra trong chậu nước rửa chân của Kiều Vĩ Hồ có một sợi tóc bạc. Kiều Vĩ Hồ nhặt lấy sợi tóc đó. Nàng cau mày nhìn hai gã đồng nam :

– Sợi tóc này của ai?

Hai gã đồng nam biến sắc :

– Dạ…

Cả hai cúi đầu nhìn xuống.

Kiều Vĩ Hồ gằn giọng :

– Ta hỏi hai ngươi, sợi tóc bạc này của ai?

Hai gã đồng nam xét nét. Một gã lí nhí nói :

– Có lẽ đó là sợi tóc của nương nương.

Kiều Vĩ Hồ rít lên :

– Ta mà có tóc bạc à?

Cùng với câu nói đầy phẫn nộ đó, song thủ của nàng đã biến thành trảo thộp thẳng vào yết hầu hai gã đồng nam.

– Bụp…

Cái thộp của Kiều Vĩ Hồ trông thật nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát, nhưng yết hầu của hai gã đồng nam đã nát bét rồi.

Kiều Vĩ Hồ rít lên :

– Ta mà có tóc bạc à… Mông Diện Thần Nữ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà lại có tóc bạc à.

Nàng vừa nói vừa bước thẳng luôn đến chiếc gương đồng, xỏa mái tóc dài đen mượt xuống. Nàng muốn tìm xem trên mái tóc kia có sợi nào bạc không.

Thân ảnh Kiều Vĩ Hồ thoạt run lên bần bật. Bởi trước mắt nàng có một sợi tóc trắng ẩn hiện lên trong mái tóc đen tuyền.

Kiều Vĩ Hồ quay ngoắt lại :

– Tóc ta bạc rồi ư… Không… Ta không thể nào như vậy được.

Mông Diện Thần Nữ hối hả vận lại xiêm y, và khoác vội lên đầu chiếc khăn lụa đen. Nàng bước nhanh ra ngoài gian chính sảnh.

Vừa đi Kiều Vĩ Hồ vừa nói :

– Nhất định ta phải vào được Lăng cấm… Nhất định Mông Diện Thần Nữ phải vào được Lăng cấm trước khi mái tóc này bạc trắng.

Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ ra khỏi tòa chính sảnh xăm xăm hướng về khu cấm địa của Thiên Luân giáo. Khu cấm địa đó được canh gác cẩn thận bởi những cao thủ Thiên Luân giáo, thỉnh thoảng lại có một tốp độ mười người cầm vỏ khí tuốt trần đi tuần tra.

Khi Mông Diện Thần Nữ bước đến cửa vào khu cấm địa thì bọn thuộc hạ Thiên Luân giáo đồng loạt quỳ xuống :

– Thần nữ nương nương vạn an.

Mông Diện Thần Nữ lạnh nhạt nói :

– Ðứng lên hết đi.

Nàng bước qua mặt bọn thuộc nhân Thiên Luân giáo tiến thẳng về phía gian thạch lầu đen ngòm cất ngay chính giữa. Gian thạch lầu này được kiến tạo bằng đá tảng, một thứ đá hoa cương chắc chắn vô cùng, và lối kiến trúc cũng vững chãi trông như một ngôi đền bát quái.

Nàng bước vào trong tòa lầu bát quái đó. Bên trong trông thật âm u rùng rợn, bởi chỉ có ánh sáng của những ngọn bạch lạp leo lét tỏa ra từ những cái đèn treo trên vách.

Kiều Vĩ Hồ đẩy cánh cửa đá hình vòm.

Tuệ Tĩnh đại sư đang ngồi kiết đà, tĩnh thần. Khi Mông Diện Thần Nữ bước vào, lão đại sư liền lần chuỗi hạt niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật… Nữ thí chủ vào trong thạch lao của lão nạp ắt có chuyện muốn cầu xin.

Mông Diện Thần Nữ hừ nhạt một tiếng rồi nói :

– Lão trọc già có thể cho bản nương biết có cách chi giữ mãi nhan sắc của mình không.

Tuệ Tĩnh đại sư vẫn không ngước lên nhìn nàng, mà trầm giọng thật ôn tồn nói :

– Ðâu có gì tồn tại mãi mãi trong cõi luân hồi này. Nhan sắc của nữ thí chủ cũng như cánh hoa sớm nở chiều tàn, đâu có cách chi giữ nó đẹp mãi trong cõi luân hồi. Nếu nữ thí chủ muốn có sự đẹp đẽ thì phải hướng tâm đến cõi Như Lai, để thoát khỏi vòng khổ ải sinh tử luân hồi. Ðó mới là cách tốt nhất để giữ vẻ đẹp mãi mãi trong cõi vĩnh hằng niết bàn.

Mông Diện Thần Nữ cau mày :

– Bản nương không thích nghe những lời rao giảng đó, mà muốn hỏi người có cách chi để giữ vẻ đẹp của ta mãi mãi trong cõi thực này thôi. Còn cõi Như Lai, hay vòng luân hồi gì đó thì lão hãy giữ lấy.

– A di đà Phật. Chỉ có chốn niết bàn của đức Như Lai mới là chốn vĩnh hằng để giữ được sự an vui, và sắc giới cho nữ thí chủ.

Mông Diện Thần Nữ hừ nhạt một tiếng :

– Bản nương không cần đến cõi Như Lai niết bàn của Phật gia.

Nàng chấp tay sau lưng bước đến trước mặt Tuệ Tĩnh :

– Bản nương nghe nói Thiếu Lâm cổ tự có một pho chân kinh có tên là Lôi Âm ma công. Thật ra pho Lôi Âm ma công này không phải của Thiếu Lâm mà của môn phái Chu Sa. Nhưng vì pho Lôi Âm ma công quá độc hại nên Thiếu Lâm mới thâu hồi nó.

– A di đà Phật. Nữ thí chủ đừng nên tơ tưởng đến pho bí kíp Lôi Âm ma công.

– Hừ… ta đang cần pho bí kíp đó, bởi nó có thể hấp thụ nguyên ngươn của các đồng nam mà giữ sự thuần khiết nguyên thần. Giữ được nguyên thần thì giữ được sắc đẹp của bổn nương rồi.

– A di đà Phật. Nữ thí chủ không biết đấy thôi. Một khi luyện Lôi Âm ma công thì nữ thí chủ đã phạm phải tội sát giới, tội không sao tránh được.

– Ta không cần biết. Bản nưong chỉ cần biết pho bí kíp đó có thể giữ được sắc đẹp của bản nương.

– A di đà Phật.

Tuệ Tĩnh đại sư cúi đầu nhìn xuống tay chấp ngang ngực lim dim mắt kệ một bài kinh Tam tạng.

Mông Diện Thần Nữ thở hắt ra một tiếng :

– Lão trọc, lão có nói khẩu quyết rút nguyên ngươn trong bí kíp Lôi Âm ma công không?

Mặc cho Mông Diện Thần Nữ thần nữ rít lên bằng sự phẫn nộ nhưng Tuệ Tĩnh đại sư vẫn bình nhiên kệ kinh.

Mông Diện Thần Nữ giận đến biến sắc. Những ngón tay của nàng cong lại như những móng vuốt chim ưng, từ từ giở lên cao toan thộp xuống đỉnh đầu Tuệ Tĩnh đại sư.

– Lão muốn chết.

Mặc cho nàng hăm dọa, Tuệ Tĩnh đại sư vẫn kệ kinh chẳng màng đến Kiều Vĩ Hồ.

Kiều Vĩ Hồ rít lên :

– Lão nói ra khẩu quyết đó không.

– Bần tăng không hề biết khẩu quyết nào cả.

– Nhà Phật dạy cho các ngươi đường tu là không được ngoa ngôn, lão là một đại hòa thượng mà không giữ giới, còn nói ai nữa.

– A di đà Phật, bần tăng không hề nói dối.

– Lão thầy chùa có ngoa ngôn hay không, ta không cần biết, nhưng bản nương nhất định sẽ tìm ra những khẩu quyết đó. Nếu sự thật bí kíp Lôi Âm ma công đang có trong Thiếu Lâm thì các người đừng trách bản nương sau khi tựu thành pháp lực vô biên trong Lăng cấm sẽ san bằng tòa cổ tự.

Mông Diện Thần Nữ nói xong xăm xăm bước ra ngoài thạch lao. Nàng đứng ngay ngưỡng cửa thạch lao nói :

– Kể từ ngày hôm nay, lão trọc sẽ không được dùng cơm nữa.

– A di đà Phật.

– Lão muốn giữ giới qui của Phật môn đặng đến cõi niết bàn Như Lai gì đó thì ráng mà ăn cơm mặn.

Kiều Vĩ Hồ quay trở lại gian đại sảnh của nàng. Ngồi trước chiếc gương đồng, lòng nàng bồn chồn vô cùng. Thỉnh thoảng lại vạch mái tóc đen mượt để tìm tóc bạc. Nàng như kẻ vô thức với những hành động kỳ quặc.

Lập Ái từ ngoài bước vào :

– Lập Ái khấu kiến thư thư.

Kiều Vĩ Hồ không quay lại mà cứ nhìn vào trong gương.

Lập Ái nói lớn hơn :

– Thư thư.

Kiều Vĩ Hồ thở dài một tiếng.

Nghe tiếng thở dài của nàng, Lập Ái bối rối vô cùng. Y ngẩng lên nhìn Kiều Vĩ Hồ :

– Lập Ái đã đưa Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc đến diện kiến thư thư. Và còn có tin quan trọng của Bang chủ Cái bang Trần Bá Tùng.

Kiều Vĩ Hồ quay lại.

Lập Ái nhận ra sắc diẹen của nàng có vẻ đăm chiêu tư lự. Y lí nhí nói :

– Thư thư có chuyện không vui.

– Trong giang hồ có phương cách chi giữ mài được sắc đẹp của ta không?

Lập Ái ngơ ngác bởi câu nói của Mông Diện Thần Nữ.

Kiều Vĩ Hồ thở dài :

– Ngươi có thể ép lão hòa thượng thúi, hay thẳng đến Thiếu Lâm vào tàng kinh các lấy pho bí kíp Lôi Âm ma công mang về cho ta.

– Thư thư… Bang chủ Cái bang được thuộc hạ Cái bang thông báo, Mông Thiền đại sư và Vạn Dược Thần Y đã đến Võ Ðang gặp Thái Ất chân nhân. Xem chừng bọn họ muốn kéo đến Thiên Luân cung.

Kiều Vĩ Hồ cau mày :

– Ðến Thiên Luân cung này à. Ta không nghĩ đến những người đó, mà ta đang tơ tưởng đến pho bí kíp Lôi Âm ma công.

– Thư thư… nếu họ kéo đến đây thì e rằng chúng ta khó giữ được Thiên Luân cung.

– Người nghĩ thế à. Nếu ngươi sợ thì có thể lấy tín vật của ta mà bảo cho Hỏa Thần giáo cùng Thần Long hội đến Thiên Luân cung hỗ trợ.

– Tuân lệnh thư thư.

Lập Ái đứng lên :

– Còn gã Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc, thư thư tính xử trí thế nào.

– Ta không còn hứng thú với gã nữa.

– Nghĩa là sao?

Mông Diện Thần Nữ buông một câu lạnh nhạt :

– Giết gã đi.

– Tuân lênh thư thư.

Lập Ái toan lùi bước trở ra nhưng Kiều Vĩ Hồ đã gọi giật lại :

– Khoan đã…

Lập Ái nhìn nàng :

– Thư thư chỉ bảo điều gì?

– Thôi, đưa gã Ngọc Diện thư sinh vào đây cho ta xem mặt.

– Thưa vâng.

Lập Ái quay trở ra, chỉ khoảnh khắc sau nắm tay Hồ Phúc xềnh xệch kéo vào.

Hồ Phúc vừa bước vừa nói :

– Hồ mỗ không thù, không oán với Thiên Luân giáo, cớ sao các người lại bắt ta về đây?

Hồ Phúc giằng tay giẫy nẩy :

– Thả ta ra ngay.

Lập Ái hừ nhạt :

– Ngươi muốn sống thì hãy ngoan ngoãn phủ phục dưới chân thần nữ.

Lập Ái ấn Hồ Phúc quỳ xuống.

Mặc dù Hồ Phúc là một đại đạo hái hoa, nhưng khi vào trong gian đại sảnh của Kiều Vĩ Hồ, và đập vào mắt gã là dáng vẻ thanh tú của Kiều Vĩ Hồ, nhưng y không sao giữ được tịnh tâm.

Hồ Phúc quỳ sụp xuống sau lưng Mông Diện Thần Nữ, lí nhí nói :

– Tiểu nhân Hồ Phúc bái kiến thần nữ.

Giọng của gã thật êm ái, thật ấm, một chất giọng mà bất cứ ai nghe cũng nảy sinh thiện cảm.

Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc vừa nói vừa úp mặt xuống sàn đá. Gã tự nhủ thầm với mình :

– Kệ nó, chịu nhục một chút còn hơn mất mạng với Thiên Luân giáo.

Kiều Vĩ Hồ từ từ quay lại.

Nàng nghiêm giọng nói :

– Ngẩng mặt lên bản nương xem.

– Tiểu nhân không dám ngẩng lên.

– Tại sao?

– Tiểu nhân sợ đắc tội với thần nữ.

Kiều Vĩ Hồ hừ nhạt :

– Bổn nương nghe nói ngươi là một mỹ diện thư sinh, nên mới muốn xem mặt ngươi. Ngươi không cho bản nương xem mặt hóa ra xem thường bản nương.

Hồ Phúc đập đầu xuống sàn :

– Không… không… tiểu nhân không có ý đó.

– Thế thì bản nương lịnh cho ngươi phải ngẩng mặt lên.

Hồ Phúc run bắn toàn thân, mặc dù nghe chất giọng của thần nữ trong vắt như tiếng ngọc lưu ly chạm vào nhau. Mồ hôi tuôn ra ướt sũng cả mặt gã.

Hồ Phúc hít một hơi dương khí rồi cố lấy hết can đảm từ từ ngẩng lên. Trong đầu gã tưởng tượng mình sẽ đối mặt với một lão bà có khuôn mặt khắc khổ, và độc ác nhưng võ công thì đã đạt đến cảnh giới siêu quần đoạt phách.

Hồ Phúc vừa ngẩng lên, mồ hôi đã nhiễu xuống khi mắt gã nhướn lên. Trong tầm nhìn nhập nhoạng, mờ mờ, ảo ảo bởi mồ hôi nhưng Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc vẫn nhận ra trước mắt mình là khuôn mặt của một giai nhân tuyệt thế. Một dung nhan mà y có nằm mơ cũng không thể hình dung ra.

Tim của Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc bất giác đập loạn trong lồng ngực và cảm tưởng như cổ họng mình có cái gì đó chẹn ngang không thể thốt lên thành lời.

Hồ Phúc ngây ra nhìn Mông Diện Thần Nữ chằm chằm. Gã không thể nào tin được trước mắt mình lại là một giai nhân tuyệt sắc như vậy.

Hồ Phúc bối rối, y lúng túng vô cùng. Y chẳng biết phải nói ra lời nào cho phù hợp với tình huống này, mặc dù Ngọc Diện thư sinh thường tự hào là một người có miệng lưỡi nhất trong thiên hạ. Nghĩ mãi chẳng ra câu gì, Hồ Phúc đành đập đầu xuống sàn đại sảnh thư phòng của Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ :

– Hồ… Hồ Phúc khấu kiến thần nữ… khấu kiến thần nữ…

Kiều Vĩ Hồ như đọc được ý nghĩ trong đầu Ngọc Diện thư sinh và biết cả nguyên cớ nào y lại lúng túng như vậy. Nàng chỉ mỉm cười.

Nàng muốn trêu cợt với gã đại đạo hái hoa này, nên thản nhiên bước đến trước mặt Hồ Phúc. Ðôi hài thêu của Kiều Vĩ Hồ lọt thỏm vào ánh mắt của Hồ Phúc, cùng với mùi phấn thơm thoang thoảng xen vào hai cánh mũi của gã khiến trái tim gã đập rộn hơn.

Hồ Phúc muốn ngẩng lên nhìn Kiều Vĩ Hồ, nhưng y lại từ bỏ ngay ý nghĩ đó mà giữ nguyên tư thế úp mặt xuống sàn đại sảnh.

Kiều Vĩ Hồ mỉm cười đặt tay lên đầu Hồ Phúc.

Nàng chạm tay rất nhẹ, nhưng không hiểu sao Ngọc Diện thư sinh lại rùng mình.

Kiều Vĩ Hồ ôn nhu nói :

– Chàng đứng lên đi.

Hồ Phúc từ từ ngẩng lên. Gã tưởng như vừa rồi mình nghe lầm, hay đang tưởng tượng mới có câu nói đó lọt vào tai.

Hồ Phúc nhìn Mông Diện Thần Nữ lí nhí nói :

– Thần nữ vừa mới nói…

Kiều Vĩ Hồ mỉm cười :

– Trong gian đại sảnh mê cung này ngoài thiếp là nữ nhân ra, đâu còn ai nữa.

Hồ Phúc ngây dại nhìn Kiều Vĩ Hồ :

– Hồ Phúc có đáng được thần nữ xưng hô như vậy không. Trái tim ta có thể vỡ nát bởi những lời nói của thần nữ.

– Tại sao chàng lại không được nghe những lời tình tứ đó chứ. Từ trước đến nay ta chưa từng thấy ai có dung mạo phong độ như chàng.

Kiều Vĩ Hồ vừa nói vừa đỡ Hồ Phúc đứng lên.

Hồ Phúc như kẻ nằm mơ không tin được sự thật đang diễn ra trước mát mình. Y lắc đầu nguầy nguậy và miệng lẩm nhẩm suốt :

– Ta có nằm mơ không…

Y lại xoa tráng mình :

– Ðây là mơ hay là thật.

Kiều Vĩ Hồ đặt tay lên vai Hồ Phúc :

– Chàng không nằm mơ đâu, tất cả đều là sự thật đang ở trước mắt chàng.

Hồ Phúc quay sang nhìn Kiều Vĩ Hồ :

– Thần nữ ơi… phải Hồ Phúc đang hóa thân thành Từ Thức để được sống trong mộng ư. Giấc mộng này rồi sẽ tan và ta phải…

Y lắc đầu. Theo bản năng đã trở thành tính cách của Ngọc Diện thư sinh. Hồ Phúc nghĩ ngay ra một câu nói chiêu dụ Mông Diện Thần Nữ :

– Nếu đây là cõi mộng, Ngọc Diện thư sinh nguyện sống mãi trong giấc mộng này. Nếu đây là sự thật, Ngọc Diện thư sinh chắc phải có tiền kiếp đại phước.

Kiều Vĩ Hồ nắm tay Hồ Phúc :

– Vừa là mộng vừa là thật.

Nàng ngửa mặt cười khanh khách. Tiếng cười của nàng lọt vào lỗ tai Ngọc Diện thư sinh khiến gã càng ngớ ngẩn hơn.

Gã nhìn Mông Diện Thần Nữ mà nghĩ thầm :

– Ôi sao trên đời lại có một nữ nhân hoàn mỹ như thần nữ. Phải chăng ta và nàng có tiền duyên định số nên mới có đặng cơ hội.

Hồ Phúc còn đang nghĩ vẩn, nghĩ vơ thì Kiều Vĩ Hồ cất tiếng cười giòn giã. Ngớt tràng cười nàng đứng nép sát hơn vào người Hồ Phúc. Bây giờ thì Ngọc Diện thư sinh không chỉ ngửi được mùi phấn hương mà cả mùi da thịt của nữ nhân hòa quyện trong mùi phấn hương kia tạo ra một thứ mùi hương đặc dị trong khứu giác của gã.

Hồ Phúc thoạt liếc trộm Lập Ái, gã tự nhủ :

– Nếu không có Thiên Luân giáo chủ ở đây chắc ta khó kềm được lửa dục đang thiêu cháy thân ta.

Mặc dù ý tưởng nghĩ như vậy, nhưng Ngọc Diện thư sinh cũng không dám vọng động, Hồ Phúc thừa trí để suy nghĩ, đứng bên cạnh y không phải là những nữ nhân bình thường, mà là một thần nữ của Thiên Luân giáo. Chỉ cần gã có hành động sơ xuất thì cái mạng của gã khó mà bảo toàn.

Hồ Phúc lí nhí nói :

– Thần nữ triệu hồi tại hạ đến Thiên Luân cung để sai khiến điều chi?

– Chàng biết vì sao thiếp triệu hồi chàng đến đại sảnh mê cung này không?

Hồ Phúc gượng lắc đầu.

Kiều Vĩ Hồ vuốt má gã. Cái vuốt má của nàng có chủ định dùng năm đầu ngón tay tạo ra cảm giác vừa nhột vừa rát khiến Hồ Phúc vừa sợ vừa lâng lâng. Cả hai cảm giác đó quyện vào nhau khiến trái tim Hồ Phúc đập loạn hơn.

Y tưởng tượng trái tim mình sắp vỡ nát, nếu như thần nữ tiếp tục hành động như vậy. Y hồi hộp đến nghẹn thở, không thốt ra lời. Bình thường, Ngọc Diện thư sinh vốn có tài nói năng lưu loát nhất là những khi có ý định chinh phục một nữ nhân nào đó, lần này đối mặt với Mông Diện Thần Nữ, y lại trơ nên ngờ nghệch chẳng khác nào gã nhà quê chỉ quen cày bừa.

Y cố nghĩ lắm mới nói ra một câu :

– Tại hạ không hề đắc tội với thần nữ. Nếu đây không là mộng là mơ mà là sự thật thì có lẽ tại hạ và thần nữ cũng ở chung một giấc mộng liêu trai.

– Chàng nói hay quá. Ðây đúng là một giấc mộng liêu trai giữa thiếp và chàng.

Kiều Vĩ Hồ thở dài một tiếng rồi nói :

– Thiếp triệu hồi chàng đến đại sảnh mê cung này bởi vì nghe thiên hạ nói trong giang hồ có hai mỹ nam tử, một là Lãnh Nhật Phong, hai là Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc nên thiếp muốn xem mặt chàng.

– Thần nữ vừa nói đến Lãnh Nhật Phong?

Kiều Vĩ Hồ gật đầu ôn nhu hỏi :

– Chẳng lẽ Lãnh Nhật Phong cũng không thể sánh với chàng sao?

Hồ Phúc lắc đầu :

– Không thể sánh bằng Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc. Rồi Thần Kiếm Giang Ðông sẽ biến thành một lão già lọm khọm hom hem, chứ Hồ Phúc thì không Kiều Vĩ Hồ cau mày :

– Chàng nói như vậy có ý gì?

Hồ Phúc nghe Mông Diện Thần Nữ đổi giọng, giật mình đến thót ruột, nhăn mặt :

– Ơ…

Kiều Vĩ Hồ lập lại câu hỏi của mình :

– Tại sao Lãnh Nhật Phong lại phải già nua còn chàng thì không. Phải chăng chàng có bí ẩn gì đó không thể nói ra được à?

Hồ Phúc nhăn nhó :

– Tại hạ chẳng có bí ẩn gì đâu. Tại hạ nói vậy, bởi vì Lãnh Nhật Phong đã thể giữ mãi sự xinh đẹp của gã với thời gian, còn tại hà chỉ cần thấy sự già nua ập đến thì đã tự tìm cho mình một hố huyệt rồi.

Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc vừa nói xong, thì Mông Diện Thần Nữ bật cười khanh khách. Tiếng cười của nàng lần này khác hẳn lần trước, tiềm ẩn trong tiếng cười có cái gì đó vừa khủng bố vừa tàn nhẫn. Nếu như vừa rồi Ngọc Diện thư sinh nghe Kiều Vĩ Hồ cười thì ngây ngất tâm trí, nhưng lần này nghe tiếng cười của nàng toàn thân gã lại nổi đầy gai ốc.

Y nhìn chằm chằm Kiều Vĩ Hồ.

Kiều Vĩ Hồ cắt tràng cười nhìn thẳng vào đáy mắt của Hồ Phúc. Mắt nàngt rong veo, lóng lánh và thật là gợi cảm, nhưng trong cái gợi cảm kia, thì ẩn chứa một ý tưởng rất tàn độc mà Hồ Phúc nhìn vào ngỡ như mình nhìn thẳng vào ánh mắt của câu hồn sứ giả từ a tỳ gửi lên để lấy mạng hắn.

Hồ Phúc rùng mình lắp bắp hỏi :

– Sao thần nữ nhìn tại hạ như vậy?

– Thiếp muốn nói cho chàng biết nguyên cớ vì sao chàng được thiếp triệu hồi đến đây. Nếu như lúc đầu thì thiếp chỉ có ý tưởng đùa cợt với chàng thôi, nhưng lúc này quả thật cái già nua đang đến với chàng rồi. Khi cái già đến thì Ngọc Diện thư sinh sẽ tìm hố huyệt chôn mình. Chàng nói rất đúng.

Nhưng chàng không phải nhọc công như vậy. Thiếp sẽ giúp chàng đến hố huyệt của chàng.

Ngọc Diện thư sinh tròn mắt :

– Thần nữ định lấy mạng tại hạ.

– Chàng há chẳng nói, một khi cái già nua đến thì chàng sẽ tự tìm cho mình một hố huyệt kia mà.

– Nhưng tại hạ đâu đã già nua.

– Nếu chàng không già nua thì thiếp già nua rồi sao?

Hồ Phúc lắc đầu :

– Không… không, trong mắt tại hạ thần nữ vẫn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

– Nhưng cái già đã đến với thiếp rồi, mà nó lại chưa đến với chàng. Thiếp sẽ già lắm, mà chàng lại là một đại đạo hái hoa trên giang hồ, chính vì lẽ đó, để thiếp giữ được Ngọc Diện thư sinh thì phải tiễn chàng đi trước khi tóc của thiếp bạc trắng.

Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc biến sắc, thối lui ba bộ :

– Tại… Tại hạ… Tiểu nhân không thù, không oán với thần nữ, và… bà tiểu nhân không muốn chết… Thần nữ hãy tha cho tiểu nhân được sống.

– Chàng sống thì sẽ xem thiếp là lão bà à?

Mông Diện Thần Nữ lắc đầu :

– Chàng phải chết. Nhưng trước khi chàng chết, thiếp còn muốn biết Ngọc Diện thư sinh có phải là một nam nhân hoàn mỹ hay không, hay chỉ được mỗi khuôn mặt khôi ngô tuấn tú.

Mông Diện Thần Nữ đổi giọng thật lạnh lùng, ra lệnh cho Lập Ái :

– Lập Ái công công, phiền người cởi y trang của Hồ công tử.

– Nô tài tuân phục.

Lập Ái lướt đến. Hồ Phúc thất kinh toan tràng bộ lách tránh và thoát chạy ra ngoài. Nhưng Ngọc diệnt hư sinh Hồ Phúc thì sao đủ tài cán để có thể thoát ra khỏi tòa đại sảnh mê cung của Mông Diện Thần Nữ, hắn chỉ có mỗi một khuôn mặt và chút võ biền mà thôi.

Lập Ái như chẳng tốn một chút hơi sức nào. Chỉ mỗi một cái lắc vai mà trảo thủ của Thiên Luân giáo chủ đã thộp được vào gáy Ngọc Diện thư sinh rồi.

– Xoạt…

Ngọc Diện thư sinh mặt cắt như chàm đổ. Y toan thối về sau hai bộ thì chiếc trường y nho nhã đã bị Lập Ái xé nát thành nhiều mảnh vải nham nhở.

Hồ Phúc trần như nhộng, mặt thẹn đến chính đỏ.

Mông Diện Thần Nữ nhìn Hồ Phúc :

– Hồ công tử cũng khá hoàn mỹ đó.

Hồ Phúc khoát tay :

– Thần nữ hãy tha cho tiểu nhân đi.

Mông Diện Thần Nữ lắc đầu :

– Mỹ nam tử như Hồ công tử phải chết trước khi tóc thiếp chuyển màu.

Nàng vừa nói hết lời thì Lập Ái chồm tới.

– Bựt…

Chiếc thắt lưng của Hồ Phúc bị bứt đứt khỏi người y. Nhưng lần nay Hồ Phúc như quyết liều lĩnh không để cho Lập Ái đoạt chiếc dây lưng, mà cố sức ghì lại :

– Gã rít lên :

– Thiên Luân giáo chủ không được lấy chiếc dây lưng của tiểu nhân.

Hồ Phúc lo đoạt lấy chiếc dây lưng mà quên hẳn cả chiếc quần tụt xuống quá nửa đầu gối, trông y giờ thật nực cười.

Mông Diện Thần Nữ cau mày.

Lập Ái thấy Hồ Phúc cương cường quyết không để cho lão đoạt cái dây lưng của gã, phẫn nộ rít lên :

– Ngươi muốn chết thật rồi.

Lập Ái vừa nói vừa xoạc chân, hữu thủ giơ lên toan thộp trảo và yết hầu Hồ Phúc.

Hồ Phúc biến sắc, mặt chẳng còn chút máu, nhưng tuyệt nhiên vẫn cố ghì lấy chiếc dây thắt lưng của mình. Gã như chẳng còn nghĩ đến sự sống chết nữa mà chỉ nghĩ đến chiếc dây lưng của mình mà thôi.

Khi thế trảo của Lập Ái thộp đến, sinh mạng của Hồ Phúc xem như đã được câu hồn sứ giả đặt tay vào gáy thì Mông Diện Thần Nữ quát lớn :

– Dừng tay!

Thiên Luân giáo chủ vừa thộp trảo tới liền đổi thế rụt tay lại. Cách rút thế công của Lập Ái cũng nhanh không thể tưởng ví như y muốn xuất thủ thì xuất thủ, muốn lấy chiêu công về thì lấy mà chẳng hề thấy có sự lúng túng nào.

Lập Ái nhìn Mông Diện Thần Nữ :

– Thư thư…

Ngọc Diện thư sinh vẫn ghịt giữ chiếc dây lưng của gã.

Kiều Vĩ Hồ bước đến bên Hồ Phúc :

– Sao Hồ công tử lại quý chiếc dây lưng này quá vậy?

Hồ Phúc thở hổn hển nói :

– Nó… nó chính là… chính là vật gia truyền của tiểu nhân.

– Chiếc dây lưng mà là vật gia truyền hả. Hay trong chiếc dây lưng này có ẩn dấu điều gì nữa.

Kiều Vĩ Hồ vừa nói vừa gỡ tay Hồ Phúc. Bàn tay với những chiếc ngón thon dài của nàng nhẹ như bông đặt lên tay Hồ Phúc gỡ ra khỏi chiếc dây lưng.

Trong khi Lập Ái phải dụng đến võ công mà Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc vẫn khư khư giữ lấy, nhưng với Kiều Vĩ Hồ, chỉ đặt tay vào tay Hồ Phúc thôi thì y đà tự nguyện buông sợi dây lưng ra rồi.

Kiều Vĩ Hồ cầm lấy chiếc dây lưng của Hồ Phúc ngắm nghía. Chợt nàng cau mày nhìn thẳng vào mặt Hồ Phúc :

– Hồ Cửu U, trong chiếc dây lưng này có bí ẩn gì?

Hồ Phúc lưỡng lự, y thở dài nói :

– Nếu tiểu nhân nói, thần nữ hứa tha mạng cho tiểu nhân đi.

Kiều Vĩ Hồ gật đầu :

– Nếu Hồ công tử không dối gạt bản nương thì bản nương đâu nỡ đẩy công tử xuống a tỳ.

– Vậy tại hạ nói. Trong chiếc dây lưng này là pho bí kíp Vô Minh thần công.

Kiều Vĩ Hồ cau mày :

– Lần đầu tiên bản nương nghe nói đến bí kíp Vô Minh thần công. Bản nương không dám tự hào mình là người có kiến văn quảng bác, nhưng có thể nói bản nương đã từng biết đến cả Dịch Cân kinh của Thiếu Lâm. Âm Dương Thái Cực của Võ Ðang, và Tâm kiếm của Kiếm môn, nhưng chưa từng nghe đến Vô Minh thần công.

Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc gãi đầu :

– Thần nữ không biết là đúng rồi.

Mông Diện Thần Nữ nghe Hồ Phúc nói thoáng đỏ mặt vì thẹn.

Hồ Phúc bối rối :

– Tại hạ lỡ miệng, thần nữ lượng xá.

Kiều Vĩ Hồ mỉm cười hỏi :

– Thiếp không trách chàng đâu, miễn chàng nói cho thiếp biết sự thật về Vô Minh thần công.

– Tại hạ đọc trong gia phả để lại, Vô Minh thần công là một công phu tối thượng võ lâm từ ngày xưa. Ơ, từ hồi Ðạt Ma sư tổ còn tại thế.

– Vậy Vô Minh thần công của Thiếu Lâm à?

Hồ Phúc lắc đầu :

– Không phải. Vô Minh thần công là bí công của gia tộc tại hạ, trước đây do chính tiền nhân sáng chế ra và đã dùng Vô Minh thần công tỷ đấu với Ðạt Ma sư tổ.

Kiều Vĩ Hồ tròn mắt :

– Vô Minh thần công đó có thể ứng phó với cả Ðạt Ma sư tổ à. Hồ công tử không nói khoác đấy chứ?

– Tại hạ biết được điều đó vì đã đọc qua gia phả để lại.

– Hồ công tử kể tiếp đi.

– Mặc dù có bí kíp Vô Minh thần công, nhưng tại hạ chẳng sao luyện được bở không hiểu hết tất cả những khẩu quyết trong đó. Ðến ngay cả chương “Lôi Âm ma công” cũng không thẩm thấu được.

Kiều Vĩ Hồ phấn chấn hẳn lên :

– Hồ công tử nói “Lôi Âm ma công” cũng chỉ là một chương trong Vô Minh thần công à.

Hồ Phúc gật đầu :

– Tiền nhân của gia tộc tại hạ vốn ham mê võ học, nên chế tác ra Vô Minh thần công để tỷ thí với Ðạt Ma sư tổ là đại tổ sư của tất cả các bang phái trong giang hồ. Mặc dù đánh bại được tiền nhân của gia tộc tại hạ nhưng ngay cả Ðạt Ma sư tổ cũng phải mất bao nhiêu tâm lực. Trong khi giao thủ Ðạt Ma sư tổ mới biết Vô Minh thần công lợi hại như thế nào, nhưng luyện thì không dễ chút nào.

Chắc có lẽ người thấy có điều gì đó bất ổn trong Vô Minh thần công nên đã hủy bí kíp này đi.

Kiều Vĩ Hồ cau mày :

– Vậy tại sao còn cái bí kíp trong chiếc dây lưng của chàng?

– Ðây là phiên bản phụ mà gia tộc đã ghi chép lại để hậu truyền cho con cháu. Nhưng tại hạ bất tài vô đức nên chỉ giữ nó mà không sao hiểu hết những gì ghi trong đó. Nếu không hiểu mà vẫn cố luyện thì rất nguy hiểm.

Kiều Vĩ Hồ gật đầu :

– Ðược lắm… thiếp sẽ thay chàng nghiên cứu Vô Minh thần công.

Kiều Vĩ Hồ quay lại Lập Ái :

– Lập công công bảo người thu xếp cho Hồ công tử nghỉ ngơi và dọn tiệc tẩy trần.

– Tuân lệnh thư thư.

Vĩ Hồ quay lại Hồ Phúc :

– Chàng hãy theo Lập công công. Nếu có gì cần thiếp sẽ sai người đến mời chàng.

Ngọc Diện thư sinh thở phào một hồi, ngỡ như gã vừa trút xong một cái gánh quá nặng trên vai mình.

– Thần nữ có điều chi cần chỉ giáo cứ gọi Hồ Phúc.

Mông Diện Thần Nữ mỉm cười, nắm tay Hồ Phúc :

– Biết đâu chúng ta là kẻ có duyên với nhau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.