Sát Thủ Kiếm Vương

Chương 18: Đại náo Thiếu Lâm tự



Tiếng khánh chuông vang lên liên hồi, dồn dã, những tiếng khánh chuông đó khiến cho không gian tĩnh lặng của tòa cổ tự Thiếu Lâm bất giác xáo trộn hẳn lên. Bình thời, Thiếu Lâm thật vắng lặng, bởi đây là chốn tịnh tu của những bậc cao tăng đã đắc đạo tâm, là nơi văn cảnh của muôn loài, đến ngay cả những đàn chim phương xa cũng chọn nơi này náu thân vì sự thanh bình của tòa cổ tự.

Nhưng hôm nay những tiếng khánh chuông dồn dập kia khiến cho lũ chim bình thường hằng ngày từng dạn dĩ cũng phải hốt hoảng, túa nhau từng đàn bay vù lên bầu trời xanh.

Hàng ngày, tiếng khánh chuông của tòa cổ tự Thiếu Lâm nghe thật ôn hòa du dương và thanh tịnh, dù bất cứ ai có nỗi lòng trăn trở, trắc ẩn với đời nghe được cũng cảm thấy bớt đi phiền lụy, nhưng hôm nay tiếng khánh chuông khác hẳn bởi nó được gióng lên không phải từ tay các vị thiền sư Thiếu Lâm mà từ đôi ngọc thủ của Chu Thể Loan.

Nàng gióng hồi chuông bằng tất cả sự háo hức, cộng với niềm kiêu hãnh khoái trá của mình rồi quay lại đứng bên Lãnh Nhật Phong. Cạnh hai người là cỗ áo quan quét lớp vôi trắng trông thật là u trầm lạnh lùng.

Tiếng chuông còn vang động xa xa thì từ trong chánh điện hai hàng võ tăng trên dưới năm mươi người sầm sập chạy ra. Những võ tăng đó đứng dọc hai bên chính diện, vẻ mặt thâm trầm pha một chút gì đó của sự bất mãn bởi tiếng chuông kia của Chu Thể Loan.

Mặc nhiên với những khuôn mặt của những võ tăng, Thể Loan chỉ mỉm cười.

Hai hàng võ tăng yên vị xong thì từ trong Ðại Hồng bảo điện ba vị cao tăng dáng người thư thái, khoáng đạt bước ra. Thể Loan chú nhãn vào vị đại sư tay cầm phương trượng, thần sắc phương phi thoát phàm với đôi mắt nhân hậu mà đoán thầm :

– Có lẽ đây chính là Tuệ Tĩnh đại sư, chủ trì của Thiếu Lâm tự.

Quả đúng như nàng nghĩ, Tuệ Tĩnh đại sư nhìn cỗ áo quan đã cảm nhận có chuyện không lành, nhưng thấy chỉ có Thể Loan và Nhật Phong cũng không tỏ ra lo lắng lắm.

Ðại sư bước xuống bậc tam cấp hướng về Nhật Phong và Thể Loan từ tốn nói :

– A di đà Phật! Nhị vị thiếu chủ từ phương xa tới đây mang theo cỗ quan tài chắc là muốn bần tăng cầu siêu cho người quá cố.

Tuệ Tĩnh đại sư vừa nói vừa nhìn Lãnh Nhật Phong, bở đại sư cảm nhận từ trong thể trạng của Nhật Phong có sát khí lạnh lẽo ngùn ngụt tỏa ra.

Nhật Phong đứng trước cỗ quan tài trơ đôi mắt cá chết nhìn Tuệ Tĩnh đại sư, thần sắc trên khuôn mặt anh tuấn của chàng chẳng biểu lộ một cảm giác gì.

Tuệ Tĩnh đại sư nhìn Thể Loan rồi quay sang nhìn chàng :

– Vị thí chủ này có phải là Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong?

Thể Loan giờ mới lên tiếng :

– Ðại sư đã nhận ra y?

– A di đà Phật! Lãnh thí chủ từ Giang Đông đến Thiếu Lâm thật là hạnh ngộ cho bần tăng.

Tuệ Tĩnh đại sư quay lại nhìn Thể Loan :

– Lãnh thí chủ và cô nương đưa người thân đến Thiếu Lâm cầu siêu, quả là người quá cố có đại phúc.

Thể Loan mỉm cười nhún vai :

– Ðại sư đã biết chúng tôi đến Thiếu Lâm để cầu siêu, nhưng có biết chúng tôi đến để cầu siêu cho ai không?

– A di đà Phật! Bần tăng quả không biết. Nhưng dù bất cứ ai, dù kẻ hàn hay người trưởng giả khi chết có tâm nguyện về Tây Thiên chầu Phật tổ đều có ý được cầu siêu ở Thiếu Lâm tự. Huống chi người quá cố lại là người thân của Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong.

Tuệ Tĩnh đại sư nhìn lại hai vị cao tăng đứng sau lưng mình, từ tốn nói :

– Chuẩn bị tế đàn.

Hai vị cao tăng đồng loạt cúi đầu :

– Thưa vâng.

Thể Loan khoát tay :

– Ðại sư đừng gấp như vậy, người muốn cầu siêu chưa chết thì lập tế đàn sớm làm gì, với lại chúng tôi muốn đưa người chết từ Thiếu Lâm tự về Thiên Luân bang.

Tuệ Tĩnh đại sư nheo mày :

– A di đà Phật! Nữ thí chủ nói như vậy có ý gì? Bần tăng quả là ngạc nhiên không hiểu được.

Thể Loan nhướng mày :

– Ðại sư không hiểu à?

– A di đà Phật! Lời nói của nữ thí chủ có quá nhiều ẩn ý, bần tăng không thể hiểu được.

Thể Loan cười khảy rồi nói :

– Tiểu nữ chẳng giấu giếm với đại sư làm gì, tiểu nữ và Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong được huấn lệnh của Giáo chủ Thiên Luân đến Thiếu Lâm cung nghinh đại sư về Thiên Luân cung.

Tuệ Tĩnh đại sư cau hẳn đôi mày bạc phết. Tay cầm thiền trượng của đại sư bất giác run nhẹ :

– A di đà Phật! Thiên Luân giáo vốn không giao du với Thiếu Lâm, và Thiếu Lâm cũng không hề giao du với Thiên Luân giáo, bởi bản giáo này chỉ huấn luyện ra những sát thủ giết người đặng thành danh, bần tăng làm sao theo nữ thí chủ đến Thiên Luân cung được?

Tuệ Tĩnh đại sư vừa nói vừa dời mắt nhìn Lãnh Nhật Phong. Từ khi đại sư xuất hiện đến giờ, chưa từng thấy Nhật Phong mở miệng nói mà cứ chằm chằm đôi mắt cá chết cô hồn nhìn người.

Tuệ Tĩnh đại sư nhìn Nhật Phong hỏi :

– Thần Kiếm Giang Ðông một mình vùng vẫy trong giang hồ, ai ai cũng biết thần kiếm vô địch, sao lại đầu nhập Thiên Luân.

Nhật Phong vẫn câm như hến khiến cho Tuệ Tĩnh đại sư cau mày :

– Lãnh thí chủ không nghe bần tăng hỏi à?

Chàng vẫn im lặng.

Tuệ Tĩnh đại sư quay lại nhìn Thể Loan :

– Lão nạp xin mạn phép hỏi nữ thỉ chủ. Hình như có điều gì đó không được ổn cho Lãnh Nhật Phong.

Thể Loan nhún vai :

– Chẳng có chuyện gì cả đâu. Lãnh Nhật Phong đang suy tính làm cách nào bỏ được đại sư vào cỗ quan tài để đưa về Thiên Luân cung.

Lời của Thể Loan vừa dứt, thì hai vị cao tăng đứng sau Tuệ Tĩnh như không dằn được sự phẫn nộ bởi sự xúc xiểm bất kính của nàng, đồng bước tới chỉ vào mặt Thể Loan.

Vị đại sư có khuôn mặt chữ điền, bực dọc nói :

– Cô nương nghĩ Thiếu Lâm là chốn giang hồ bụi trần dơ bẩn mà muốn nói gì thì nói, muốn bắt phương trượng thì bắt sao?

Vị đại sư đó khoát tay :

– Hai người mau rời khỏi Thiếu Lâm, mang theo cả chiếc quan tài nham nhở kia đi.

Thể Loan bật cười khanh khạch. Tiếng cười của nàng nghe vừa thô vừa đùng đục nhưng lại khiến cho Tuệ Tĩnh đại sư cau mày.

Ðại sư thở dài một tiếng.

Vị đại sư có khuôn mặt chữ điền gằn giọng nói :

– Quỷ nữ cười được à? Ngươi và gã kia không rời Thiếu Lâm thì chớ trách bần tăng là kẻ tu hành nhưng không định chế được lòng trần đó.

Thể Loan càng cười nhiều hơn sau câu nói của vị tăng đó. Nàng cất tràng cười kiêu ngạo nghe buốt tai, nhìn nhà sư có khuôn mặt chữ điền trầm giọng nói :

– Nếu hòa thượng có thể đuổi được Lãnh Nhật Phong thì bản nương sẽ tự mình cõng chiếc quan tài này về Thiên Luân cung.

Tuệ Tĩnh đại sư nheo mày, tay lần hạt chuỗi, khoát tay không cho nhà sư đó nói :

– A di đà Phật! Thiếu Lâm là cửa tu của những bậc đạo hạnh cao tăng không tranh đoạt với người ngoài giang hồ. Bần tăng cũng không muốn bụi trần nhuốm vào mình.

Tuệ Tĩnh đại sư quay lại các vị võ tăng đứng hai bên Ðại Hồng bảo điện :

– Tất cả hay quay vào chùa.

Vị thiền sư có khuôn mặt chữ điền bất nhẫn toan mở miệng, nhưng Tuệ Tĩnh đại sư đã nạt ngang :

– Hành Không, không được nói nữa.

Hành Không lườm Thể Loan, gục đầu nhìn xuống.

Tuệ Tĩnh đại sư trở gót. Thể Loan gọi giật lại :

– Lão đại sư sao lại bỏ đi?

Tuệ Tĩnh đại sư không màng đến lời nói của Thể Loan mà bình nhiên từng bước đi vào Ðại Hồng bảo điện.

Thể Loan tấy Tuệ Tĩnh đại sư không màng đến lời mình, hừ nhạt một tiếng nói :

– Thiếu Lâm nổi tiếng là sao Bắc Ðẩu của võ lâm Trung Nguyên, thế mà chỉ có hai đại cao thủ Thiên Luân giáo mà đã trở thành những con rùa trọc đầu rụt cổ rồi.

Hành Không nhăn mặt, dừng bước nạt lớn :

– Quỷ nữ… ngươi vừa nói gì?

Thể Loan tủm tỉm :

– Hòa thượng không nghe hay giả vờ không nghe.

Tuệ Tĩnh đại sư quay lại Hành Không. Lão đại sư nghiêm mặt :

– Hành Không.

Hành Không thở hắt ra :

– Sư huynh không nghe quỷ nữ này nói gì à?

– Hành Không… Tuệ Tĩnh này có còn là sư huynh của ngươi hay không. Nếu như sư đệ không còn coi ta là sư huynh là phương trượng trụ trì thì hãy chống lại ta.

Tuệ Tĩnh nói xong, quay bước bỏ đi thẳng một mạch vào Ðại Hồng bảo điện.

Tất cả những nhà sư chùa Thiếu Lâm đều bước theo Tuệ Tĩnh. Cửa Ðại Hồng bảo điện đóng sập lại. Chu Thể Loan nhìn Tuệ Tĩnh và các sư tăng Thiếu Lâm bỏ vào Ðại Hồng bảo điện, tỏ ra lúng túng vô cùng.

Nàng dằn vai Nhật Phong :

– Nhật Phong, ngươi hãy làm gì đi chứ, chẳng lẽ cứ bất động như vậy.

Nhật Phong vẫn trơ trơ nhìn về phía cửa Ðại Hồng bảo điện, chẳng có biểu lộ gì sau câu nói của Thể Loan.

Thể Loan dậm chân :

– Hừ… Ta không hiểu tại sao nghĩa phụ chưa luyện ngươi biết nghe lời thì đã sai ta đem ngươi đi làm loạn rồi. Cái lão đó thật là đáng ghét.

Trong Ðại Hồng bảo điện.

Tuệ Tĩnh đại sư ngồi kiết đà, hai mắt lim dim tịnh thiền. Tất cả mọi sư tăng chùa Thiếu Lâm nhìn Tuệ Tĩnh đại sư mà tự hỏi thầm :

– Không biết phương trượng đại sư đang nghĩ gì?

Tuệ Tĩnh đại sư từ từ mở mắt ra, đưa ánh mắt trang nghiêm nhìn tất cả mọi người.

Ðại sư cất tiếng thật trang trọng :

– Các vị chư tăng dù có nghe bất cứ lời gì của ai cũng không được rời khỏi Ðại Hồng bảo điện. Tất cả nghe rõ chưa.

Mọi người đồng loạt cúi đầu :

– Chúng tôi sẽ giữ uy nghiêm của phương trượng.

– Bây giờ ta muốn mọi người hãy tịnh thiền.

Tuệ Tĩnh đại sư nói xong từ từ nhắm mắt lại để tham thiền nhập định.

Tất cả các vị chư tăng Thiếu Lâm đã được mệnh lệnh của Tuệ Tĩnh, cùng bắt đầu đọc khẩu quyết Phật môn, khí tập trung vào Đan điền để vận công điều tức hầu nhập vào cảnh giới tham thiền nhập định.

Cả tòa chính sảnh Ðại Hồng bảo điện hơn năm mươi vị sư thế mà phẳng lặng như tờ. Những nhà sư Thiếu Lâm như những pho tượng bồ tát ngồi bất động với vẻ mặt thâm trầm trang nghiêm.

Trong các vị cao tăng Thiếu Lâm duy nhất chỉ có một người vẫn không sao để tâm vào cửa thanh tâm hỏa dục được, người đó chẳng ai khác hơn chính là Hành Không.

Trong cảnh tĩnh lặng tuyệt đối đó, hai lỗ tai Hành Không vẫn nghe văng vẳng những lời nói miệt thị của Thể Loan.

Hành Không xoay đầu mình nhủ thầm :

– Thiếu Lâm đường đường là Bắc Ðẩu của võ lâm Trung Nguyên thế mà chỉ có mỗi một con quỷ nữ và một gã sát thủ, lại chịu cái nhục bị coi là những con rùa trọc rút cổ. Không dạy cho chúng bài học thì chúng còn coi Thiếu Lâm ra gì nữa. Nay mai nếu mình có đi lại trên giang hồ cũng có thể bị thiên hạ cho là con rùa trọc rụt đầu.

Hành Không thở dài một tiếng, rồi bật ra tiếng nói :

– Tức chết đi được.

Chợt từ bên ngoài có tiếng giễu cợt của Chu Thể Loan :

– Mấy con rùa trọc đầu đâu hết trơn rồi, nếu không ra thì ta sẽ gỡ tấm bảng Ðại Hồng bảo điện đó.

Hành Không trợn ngược đôi chân mày. Lão vừa thở dốc vừa nhìn về phía Tuệ Tĩnh đại sư. Hành Không cảm thấy Tuệ Tĩnh không hề biểu lộ cảm xúc gì trên nét mặt, người như đã để tâm thức của mình vào cõi thiên định hư vô.

Tiếng hét của Thể Loan tru tréo cất lên :

– Thiếu Lâm hòa thượng, các ngươi bộ điếc hết cả rồi hay sao.

Hành Không chẳng kềm được sự phẫn nộ dâng trào. Hai nắm tay của hắn nắm chặt lại. Y rón rén đứng lên, rồi nhẹ chân bước lần về phía cửa Ðại Hồng bảo điện.

Hành Không tâm niệm trong đầu :

– Thiếu Lâm không phải là trốn hoang vu để các người làm loạn.

Hành Không bước ra ngoài đại điện thuận tay với lấy một cây thiết côn sầm sầm bước thẳng đến trước mặt Chu Thể Loan.

Hòa thượng chỉ thiết côn vào mặt Chu Thể Loan :

– Nha đầu, ta sẽ dạy cho ngươi một bài học để ngươi nhớ suốt đời mà không còn càn gở quấy nhiễu kẻ tu hành.

Thể Loan nhún vai :

– Ê… trước khi lão hòa thượng muốn dạy bản nương thì hãy thử tài với gã nô dịch của bản nương kìa.

– Hừ… ai cũng được, Hành Không sẽ đuổi cả hai ngươi ra khỏi tòa cổ tự này.

Thể Loan gật đầu :

– Tốt lắm, khí khái lắm, chỉ sợ lão hòa thượng con rùa trọc rút cổ thôi.

Thể Loan lui lại đứng sau lưng cỗ quan tài để cho Hành Không đối mặt với Lãnh Nhật Phong.

Hành Không nhìn Lãnh Nhật Phong chằm chằm. Ðôi mắt cá chết vô hồn của Lãnh Nhật Phong cũng đóng dính vào mặt Hành Không hòa thượng.

Hành Không nghiến răng rít lên bằng giọng phẫn nộ :

– Tiểu tử, từ lúc đến đây ngươi không nói gì, bần tăng biết ngươi bị người ta bức ép mà thôi, mau quỳ xuống lạy tạ tội bần tăng sẽ cho ngươi rời khỏi nơi đây.

Nhật Phong vẫn thờ ơ nhìn Hành Không.

Hành Không cau mày, giơ thiết côn toan mở lời nói tiếp. Thiết côn vừa dựng lên, Hành Không đâu biết đó là cái ranh giới cuối cùng một khi đôi mắt chết vô hồn của Nhật Phong cảm nhận được điều mà y phải hành động.

Thể Loan mỉm cười.

Hành Không vừa mở lời thì một đạo bạch quang sáng ngời do Thanh Long kiếm rút ra khỏi vỏ.

Ðạo bạch quang kiếm ảnh khiến cho Hành Không lóa mắt và cảm nhận luôn cổ mình mát lạnh. Sự biến đó có thể nói chỉ diễn ra đúng trong một cái chớp mắt của Hành Không.

– Coong!…

Cây thiết trượng rời khỏi tay Hành Không rơi xuống đất tạo ra một âm thanh khô khốc. Nhưng chính âm thanh đó đã len vào cửa Ðại Hồng bảo điện bắt các vị sư tăng giật mình.

Mọi người không thể tịnh thiền được đồng loạt đứng lên, cùng lúc Tuệ Tĩnh đại sư cũng mở mắt chiếu thần nhãn sáng quắc nhìn những vị sư tăng đó.

Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống cúi đầu :

– Phương trượng.

Tuệ Tĩnh đại sư thở dài :

– Hành Không đâu rồi?

Tuệ Tĩnh đại sư đứng lên. Mọi chư tăng cũng đứng lên theo Tuệ Tĩnh đại sư, đại sư tay cầm chuỗi hạt, nghiêm mặt nói :

– Hành Không sư đệ đã không tuân theo chỉ dụ của ta nên đã chết rồi. Giờ các chư tăng cũng không muốn theo ta nữa à?

Mươi vị sư tăng ngẩng mặt lên hướng về Tuệ Tĩnh đại sư.

Một người dõng dạc nói :

– Phương trượng, đại sư Hành Không vì danh dự Thiếu Lâm mà chết bởi ác tặc ma nữ, chẳng lẽ chúng tôi lại bàng quang tịnh thiền tọa thị sao?

Tuệ Tĩnh đại sư chắp tay nhiệm Phật hiệu :

– A di đà Phật! Thiếu Lâm và tòa cổ tự được Ðạt Ma sư tổ lập ra cốt để cho bá tánh hướng về Thiếu Lâm mà trút bỏ ba cảnh giới tham sân và si. Võ công của Thiếu Lâm cũng do Ðạt Ma sư tổ sáng tạo ra nhằm cho các chư tăng được yên vui, khỏe mạnh mà tăng tiến trong đời tu đạo và hoành khai Phật môn, chứ không phải dụng võ công của Thiếu Lâm để tranh đoạt chức vị ngoài giang hồ.

Hai cái lẽ đó đã là căn cơ cội rễ để tòa cổ tự Thiếu Lâm được bá tánh coi là sao bắc đẩu.

Tuệ Tĩnh hướng về pho tượng Phật tổ Như Lai :

– Ðường học đạo có lúc này lúc khác. Khi bình lặng, khi có sóng to gió lớn, như Ðức Như Lai ngày xưa đã từng đối mặt với ma vương. Hôm nay ma vương đã đến Thiếu Lâm cốt là để chiêu thỉnh Tuệ Tĩnh. Ta sẽ ra gặp ma vương, nhưng các chư tăng phải hứa với ta.

Mọi người đồng thanh lên tiếng :

– Phương trượng đừng ra, hãy để tên ác tặc và ma nữ đó cho chúng tôi.

Tuệ Tĩnh đại sư lắc đầu :

– Thiên Luân giáo đã để mắt đến Thiếu Lâm, tất họ đã có chủ tâm, nên ta không muốn các vị chư tăng Thiếu Lâm liên lụy vào chốn bụi trần.

Tuệ Tĩnh quay lại nhìn tất cả mọi người :

– Khi Tuệ Tĩnh này đi thì các hư đệ hãy cử người đến Nhất Thiền Tự cung thỉnh Mông Thiền đại sư về Thiếu Lâm. Nếu không thỉnh được đại sư Mông Thiền thì các sư đệ phải bế môn Thiếu Lâm.

Tất cả nghe rõ rồi chứ?

Mọi người cúi đầu nhìn xuống.

Tuệ Tĩnh niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật! Những lời ta nói ra với các chư huynh đệ đều có lý do của nó. Nếu các vị vẫn không nghe ta thì Thiếu Lâm chỉ còn là đống đổ nát hoang tàn, sau này viên tịch về Tây phương chầu Phật tổ làm sao chúng ta có thể gặp mặt được sư tổ Ðạt Ma.

Mọi người im lặng.

Tuệ Tĩnh đại sư cau mày :

– Mọi chư tăng có nghe Tuệ Tĩnh này nói không?

Mọi người cùng ngẩng lên, bùi ngùi nói :

– Thưa, các đệ tử Thiếu Lâm đang nghe.

– Ðã nghe thế các chư huynh đệ có làm trái những gì ta nói không?

Tất cả mọi người lại cúi đầu nhìn xuống.

Tuệ Tĩnh đại sư thở dài.

– Mấy ngày qua trên giang hồ, Tuệ Tĩnh đã biết rất nhiều chuyện xảy ra rồi, và ta nghĩ cũng có ngày Thiên Luân giáo cũng đến Thiếu Lâm, và ngày đó đã đến. Ta đã sắp xếp cho cái ngày này các chư huynh đệ phải nghe theo Tuệ Tĩnh mà tránh cho Thiếu Lâm không trở thành trốn bình địa máu chảy đầu rơi. Dù hôm nay các vị chư tăng có đuổi được ma vương ra khỏi chùa thì ngày mai cũng không bình yên đâu, mà sóng gió càng mạnh hơn nữa. Khi nào Mông Thiền đại sư đến đây, các chư huynh đệ sẽ hiểu vì sao ta nói ra những lời này.

Tất cả các vị sư tăng Thiếu Lâm đều thở dài ảo não.

Tuệ Tĩnh nói tiếp :

– Tất cả hãy ngồi xuống tọa thiền tĩnh tâm.

Chỉ dụ của Tuệ Tĩnh ban ra, các vị chư tăng Thiếu Lâm dù muốn hay không muốn cũng bất nhẫn ngồi trở lại thế kiết đà.

Tuệ Tĩnh hướng về tượng Phật tổ Như Lai hành đại lễ rồi sửa lại tăng y, bình nhiên bước thẳng ra ngoài Ðại Hồng bảo điện. Ðại sư Thể Loan đứng ngay trên mái hiên nhìn xuống sân. Hành Không chỉ còn là cái xác, thân một nơi đầu một nơi trông thật hãi hùng. Tuệ Tĩnh chắp tay niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật!

Thể Loan mỉm cười nhìn đại sư Tuệ Tĩnh nói :

– Bản nương ngờ đâu lão hòa thượng rúc mãi trong tòa đại điện đó chứ.

– A di đà Phật! Lão nạp không muốn sóng to gió lớn đến với chốn Thiền tự nên mới bước ra đây.

– Thế thì lão hòa thượng còn chờ gì nữa mà không xuất thủ hạ sát Lãnh Nhật Phong đi. Hay lão lại cũng muốn đứng im mà nhận cái chết như Hành Không hòa thượng.

– Lão nạp và Thần Kiếm Giang Ðông không thù không oán. Chẳng qua Lãnh Nhật Phong chỉ phụng mạng Thiên Luân giáo chủ đến đưa lão nạp về Thiên Luân cung thôi.

Thể Loan chỉ cỗ áo quan :

– Lão hòa thượng nghĩ vậy thì còn chờ gì nữa mà chưa chịu chui vào áo quan.

Thể Loan vừa nói vừa nghĩ :

– “Nếu như lão đại sư Thiếu Lâm mà không rút binh khí động thủ với Lãnh Nhật Phong thì mình khó xử đây.”

Mặc dù nghĩ thâm như vậy, nhưng Thể Loan vẫn tin đại sư Tuệ Tĩnh nhất định sẽ trả thù cho sư đệ Hành Không của mình.

Nàng nhìn Tuệ Tĩnh đại sư chờ đợi.

Lão đại sư tay lần chuỗi hạt từ từ bước xuống bậc tam cấp. Mỗi bước chân thâm trầm, với phong thái uy nghi khiến Thể Loan căng thẳng nhìn đại sư không chớp mắt. Nàng liếc trộm qua Lãnh Nhật Phong thấy chàng vẫn thờ ơ với những bước chân của Tuệ Tĩnh.

Thể Loan khẽ thở dài một tiếng :

– Xem ra lão hòa thượng này không biểu lộ sát khí gì nên Lãnh Nhật Phong mới bàng quang như vậy.

Tuệ Tĩnh đại sư bước nhanh qua mặt Nhật Phong, đôi mắt cá chết vô hồn vô cảm của chàng vẫn đóng đinh vào đại sư mà không biểu lộ chút cảm giác nào.

Tuệ Tĩnh đại sư đứng ngay trước đầu áo quan, nhìn Thể Loan nói :

– A di đà Phật. Lão nạp đến cung Thiên Luân bằng cỗ áo quan này?

Thể Loan gật đầu :

– Ðại sư Tuệ Tĩnh liền đẩy nắp áo quan, bình thản chui vào rồi tự đại sư dụng nội công đóng nắp áo quan lại.

Thể Loan cau mày. Nàng thoáng một chút bối rối bởi lối hành sự của lão đại sư.

Nàng nhìn cỗ quan tài :

– Như vậy cũng được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.