Ta chậm rãi nâng mắt lên nhìn hắn, lúc này không khỏi giật mình.
Do lo lắng nên lúc nãy ta không dám nhìn thẳng, giờ mới nhìn được tròng mắt đen
kia đã trở nên mơ hồ, tuấn nhan đỏ ửng, như đang say rượu. Say ư? Đối với một kẻ
luôn luôn phòng bị như hắn mà còn để say thì thật đáng lưu tâm.
Hắn dường như cũng đang nghiên cứu ta, một hồi liền dựa người vào
noãn tháp, hàng mi rủ xuống che đi màu đen sâu hút của đôi mắt, nói như tự lẩm
bẩm với chính mình:
” Sen tịnh đế tình cảm mãi không phai mờ? Thật châm chọc.”
Ta không rõ có phải hắn nói với ta hay không, chỉ đoán chắc hắn đang
nói về đám hoa sen tiên đế dành tặng cho thái hậu. Nhưng lại có điểm không đúng,
khi nhắc đến sen ở Lang Chi các, không ai không ca ngợi sủng ái của tiên đế dành
cho thái hậu, nam nhân yêu nữ nhân tới mức nào mà có thể bỏ đi khí thế hoàng tộc
kia mà tự tay trồng hoa tặng nữ tử kia chứ? Nhưng giọng điệu của Thiên Vũ hẳn
không phải là vui vẻ hâm mộ, mà lại là châm chọc… còn pha chút đau thương.
Ta không dám lên tiếng,cũng không biết nên nói gì, hắn lại im lặng
một hồi, lại mở mắt ra, nói tiếp:
” Ngươi luôn được phụ hoàng sủng ái, thử nói cho trẫm, đối với
một đứa trẻ sinh ra trong hoàng tộc, làm sao để có được tình cảm của bậc đế vương
kia?”
Ta lại càng mờ mịt hơn nữa, rõ ràng là nói chuyện với ta, nhưng lại
là toàn những điều ta khó hiểu. Ta còn chưa có diện kiến tiên đế Vân quốc, sao
lại được ông sủng ái, hơn nữa ta lại không phải là người của hoàng tộc sao lại
nói với ta như vậy,chỉ có thể là hắn say rượu rồi nhớ tới ai đó mà nói chuyện vô
thức đi?
Dường như không nghe được ta trả lời, hắn lại ngẩng
lên nhìn ta, đôi mắt tràn đầy thứ không thích hợp xuất hiện… sủng nịnh..:
”
Ngươi nói cho trẫm… Hàn Châu..”
Ta
cứng đờ người.. Hàn Châu? Công chúa mất tích của Ngạo quốc? Sao hắn lại nhìn nhầm
ta thành nàng?
Men
rượu lúc này dường như chính thức tác dụng, Thiên Vũ lảo đảo từ bảo toạ đi xuống
tiến về phía ta, nắm lấy hai vai mà lay mạnh:
”
Ngươi nói cho trẫm nghe, mẫu phi của ngươi được hoàng thượng sủng ái ra sao? Có
phải trơ mắt nhìn ông vì yêu nữ tử khác mà giết hại con mình hay không?”
Lời
nói của hắn càng lúc càng nhỏ dần, rồi bất tỉnh.
Ta
luống cuống dìu hắn vào tẩm cung, cả thân hình tráng kiệt nặng nề áp lên vai,
phải bước đi khá lâu mới đặt được hắn xuống giường.
Đến
khi ta thở phào định quay đi thì đột nhiên bị một lực đạo lớn kéo ngược lại phía
giường, đập
mạnh cả người lên ngực Thiên Vũ, hai tay hắn như thanh sắt cứng rắn vây ta
trong ngực, giãy thế nào cũng không thể thoát ra. Cảm nhận được ta phản kháng,
hắn càng xiết chặt hơn, xoay người nằm nghiêng để ta nằm bên trong. Ta đành cắn
răng chịu đựng, tới khi hơi thở của hắn dần đều đặn, lực đạo trên tay cũng hơi
thả lỏng để ta thoải mái, ta liền định gỡ tay ra rời đi nhưng lại bị ôm chặt vào
ngực. Ta bị áp mặt lên lồng ngực rắn chắc của hắn, nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ
trong lồng ngực nam nhân kia, cảm giác tim mình không hiểu sao ũng một hồi đập
nhanh, lại có phần ngại ngùng. Dù sao ta đối với hắn cũng không phải phu thê,
tiếp xúc thế này cũng thân mật quá đi.
Gió
đêm lạnh lẽo từng cơn thổi vào tẩm cung của ta, nếu là ngày thường ta đã sớm co
mình trong chăn nhưng đêm nay lại ấm áp lạ kì. Cả người Thiên Vũ đều toả ra hơi
ấm khác hẳn với bề ngoài lạnh lẽo của hắn, ta lại không thể ngủ, nằm ngây ngốc
nhìn khuôn mặt hắn ở cự li gần sát mình. Gần tới nỗi từng hơi thở ấm nóng của hắn
phả vào mặt, vào tai, da đầu ta tới đỏ ửng. mãi tới khi gần sáng, ta mới mệt mỏi
mà thiếp đi.
Tỉnh
giấc đã là gần trưa, Thiên Vũ đã sớm rời đi.Ta kêu cung nữ vào hầu hạ, rồi lưu
lại Tố Như giúp chải tóc.
Nàng
thành thục búi từng lọn tóc của ta thành búi tóc Thiên Vân, lại cài trâm ngọc
xanh biếc rủ xuống một bên cùng vòng bạo tinh xảo vòng qua trán, nhìn có vẻ như
công chúa vùng thảo nguyên hào phóng, tinh nghịch.
Đợi
cho nàng làm xong, ta mới hỏi:
”
Tố Như, ngươi nói xem hôm qua ở Lang Chi các xảy ra chuyện gì?”
Tố Như như suy nghĩ một lát, mới chậm rãi trả
lời:
”
Nương nương, nghe nói hoàng thượng cùng thái hậu tới Lang Chi các ngắm sen, đến
chiều thì thái hậu mệt mỏi, hồi điện Liên Bảo. Hoàng thượng liền ở lại cùng Lệ
tần thưởng hoa. Nghe cung nhân trong Lang Chi các nói, Lệ tần đặc biệt ghi lại
một đoạn ca ca ngợi tình cảm giữa tiên đế
và thái hậu, nội dung vô cùng cảm động. Vậy mà chẳng hiểu sao nghe xong tâm trạng
hoàng thượng lại không tốt, uống rượu tới say rồi đến chỗ chúng ta.”
Ta
không hỏi thêm nữa. Dù sao cũng đoán được qua thái độ của hắn hôm qua, có vẻ như
tình cảm giữa tiên đế và thái hậu thực không tốt. Ngay cả với hắn, cũng không có
thương yêu như lời đồn.
Nhưng
ta lại có dự cảm Thiên Vũ biết tung tích vị Hàn Châu công chúa kia. Nếu không sẽ
không thể tự nhiên như vậy nghĩ rằng mình đang nói chuyện với nàng đêm qua.
Ngẩng
đầu nhìn qua cửa, từng mái xanh đỏ mĩ lệ của hoàng cung cảm giác như gần chọc tới
trời, những con đường dải đá trắng toát, hoa cỏ xanh mượt, cảnh đẹp lại hoa lệ
tới mức đã chèn ép cả sự thanh nhã của thiên nhiên thực sự. Chốn này vốn có nhiều
bí mật không phải dễ dàng biết được, người sống nơi đây lại càng khó nắm bắt hơn,
nói chi đến tâm tình của nam nhân sống trên đỉnh cao của quyền lực.
Đến
giữa trưa khi vừa dùng thiện xong, liền có một thái giám mang tới the hương vân
nói hoang thượng ban thưởng. Tan liền kêu Hương Trầm mang tới xem thử.
The này
mền mịn lại mỏng mang, may một bộ y phục hè mát mẻ hẳn là phù hợp.
Chớp mắt, hè
cũng tới rồi…
Hương
Trầm đưa cho thái giám kia một chút bạc rồi cho hắn lui.
Ta
mang theo xấp lụa vào trong tẩm cung, cẩn thận sở loạn một hồi, cũng phát hiện
góc trái trên cùng chó chút dày bất thường.
Bên
trong là tờ giấy trắng, hơ dưới ngọn nến liền hiện lên một bàn cờ có hai màu trắng
và hồng, rõ ràng bên màu trắng đang thất thế, không thể gỡ ra.
Xem
ra, vị trí Thần phi này cũng là có dụng tâm không nhỏ.
Màu
hồng… Tường Vy?
Trắng
chẳng phải là Khiết Nhi hay sao?
Cẩn
thận đốt đi tờ giấy xong thì Hương Trầm xin bẩm báo, ta liền truyền nàng vào. Hương
Trầm tuy cũng là như Tố Như là sát thủ nhưng ta lại không mấy thân thiết nàng,
nàng rất bình tĩnh, luôn yên lặng chứ không tìm cách tiếp cận ta.
Chỉ
thấy Hương Trầm nhanh nhẹn hành lễ, sau đó kính cẩn nói:
”
Nương nương, thái y vừa chuẩn đoán Quý phi ở Thanh Vân cung mang long thai hai
tháng. ”
Ta đã hiểu, liền nhanh chóng nói với Hương Trầm:
”
Vậy ngươi mau chóng chuẩn bị lễ vật cùng bản cung tới chúc mừng Quý Phi nương nương.”
Ngồi
trên một cỗ kiệu nhỏ tới Thanh Vân cung, từ xa đã thấy náo nhiệt.
Hoàng
thượng mới hai mươi hai tuổi, đây lại là con đầu lòng nên đương nhiên sẽ gây náo
nhiệt không nhỏ. Người chịu đả kích lớn nhất cũng là hoàng hậu giả đoan trang
hiền thục kia đi.
Thong
thả bước vào điện, khom người thành thục hành lễ:
”
Thần thiếp tham kiến hoàng hậu.”
Trương
hoàng hậu đang cùng đám phi tần chúc mừng Quý Phi, quay lại nhìn ta bình thản lên
tiếng:
”
Thần phi muội mau chóng đứng lên, không cần câu nệ.”
Ta
từ từ đứng lên, đa tạ hoàng hậu , lại quay về phía Quý phi đang ngồi trên giường,
gương mặt nàng hồng hào toả ra hào quang mà chỉ nữ nhân đang chìm trong hạnh phúc
mới có, tay đặt cẩn thận trên bụng, môi thoáng chốc lại nở một nụ cười. Nhẹ nhàng
tiến tới hai bước, chúc mừng nàng:
”
Quý phi nương nương, nghe tin người có hỉ mạch, thần thiếp liền mang tới một số
đồ có lợi cho sức khoẻ biếu nương nương. Thần thiếp lại không có gì trân quý chúc
mừng nương nương, chỉ có tấm lòng, mong nương nương nhận.”
Hà
Khiết Nhi ngước lên nhìn ta một cái, rõ ràng là không cho ta vào mắt, chỉ lạnh
nhạt nói:
”
Lã muội, chúng ta đều là phi tần của hoàng thượng, không cần gọi tỷ xa lạ như vậy,
lần sau cứ gọi tỷ tỷ là được. ”
Nói
đến đây, mắt nàng chợt loé, lại cố ý cao giọng như muốn cho tất cả đám nữ nhân
nơi đây nghe thấy:
”
Tỷ mang trong mình huyết mạch của hoàng thượng, người liền ban thưởng rất nhiều
trân châu ngọc quý, đồ dưỡng thai cũng dặn là phải tốt nhất. Vậy nên muội cũng
không cần lưu tâm, đến thăm tỷ là được.”
Ta
và nàng cũng chỉ qua lại mấy câu, rồi cùng ngồi tán gẫu với những phi tử khác.
Hà
quý phi là thiên kim tiểu thư của Hà đại tướng quân nhị phẩm. Từ nhỏ được nuông
chiều nên có chút kiêu ngạo. Đưa nàng vào cung cho thấy Hà tướng quân cũng không
sáng suốt. hà tướng quân trong triều lại ỷ con mình là Quý phi mà kiêu ngạo, hẳn
là đã làm phật lòng hoàng thượng rồi đi? Giờ Hà Khiết Nhi lại có long thai, nếu
không hạ bớt nhuệ khí của Hà gia, đợi khi nàng sinh ra hoàng tử thì sẽ càng hống
hách.
Chẳng
thể so với Trương hoàng hậu luôn biết giả đò đoan trang, nhà mẹ đẻ là Tể tướng,
có nhà ngoại vững chắc như vậy Hà quý phi lại chọc vào, lộ liễu như vậy không
phải là thông minh!
Hơn
nữa, thế lực nhà họ Trương chẳng phải nhỏ. Trương Tường Vy đường đường là hoàng
hậu, sao có thể yên tâm để người khác sinh ra con trai trước mình?
Xem
ra đứa trẻ này là có không đúng lúc, lại có mẫu thân vô dụng.
Lúc
trở về, ta liền muốn đi bộ, cho cung nữ hồi Cam Tuyền cung trước, dẫn theo Hương
Trầm đi từ từ.
Thật
ra ta cũng không phải không biết, lần này Thiên Vũ là nhắm vào đứa bé trong bụng
Hà Khiết Nhi. Tuy không còn cách nào khác, nhưng ta lại cảm thấy tội lỗi, không
nói tới nữ nhân kia cao ngạo, hài tử vô tội lại phải mất đi, tàn nhẫn như vậy
sao?
Thiên
Vũ hắn sẵn sàng bỏ đi hài tử của bản thân chỉ vì cái gọi là thiên hạ, hắn không
biết có hay không thương tâm lại làm vậy.
Hương
Trầm ngày thường luôn không nói một câu thừa thãi với ta, hôm nay lại phá lệ lên
tiếng:
”
Nương nương, nghe nói ở vùng Giang Nam có một cây hoa đào đầu xuân không
hề nở hoa, lại nở đúng vào dịp cuối thu.”
Ta
ngạc nhiên quay lại hỏi nàng:
”
Thực có chuyện như vậy? Hoa đào vốn là nhờ tiết trời ấm áp vào xuân mà nở, sao
có thể nở vào cuối thu?”
Nhận
thấy vẻ nghi hoặc của ta, Hương Trầm đầu hơi nghiêng, tiếp tục nói:
”
Là thực, nhưng cây đào ấy cũng không qua bao lâu liền không còn hoa.”
Ta
liền hỏi:
”
Là do lạnh mà héo sao?”
Hương
Trầm khẽ mỉm cười, giải thích:
”
Không, là người dân thấy lạ, tranh nhau hái về mỗi người một cành đem đi khắp nơi,
một ngày liền hết.”
Ta
không nói gì, biết rõ Hương Trầm đang nói với ta về hài tử trong bụng Hà Khiết
Nhi. Dù cho Thiên Vũ không ra tay, cũng khó sống sót.
Đi
qua ngự hoa viên, liền nhìn thấy một nữ tử có phần quen thuộc vận y phục màu vàng
đang quay lưng về phía ta, tay nắm chặt một viên đá, tâm tình hẳn là không tốt.
Theo
nàng có sáu cung nữ hầu hạ, xem ra cấp bậc vẫn là không quá cao nhưng vẫn có địa
vị.
Một
ý tưởng loé lên trong đầu, ta liền bước về phía nàng.
Một
trong số cung tỳ đã nhận ra ta, liền nhẹ giọng bẩm báo với nàng. Tới khi nữ tử
kia quay lại, tư thái dịu dàng, dung nhan ngọt ngào quen thuộc làm ta ngạc nhiên.
Cũng thật là trùng hợp sao lại là Lệ tần.
Nàng
thấy ta cũng hành lễ, hỏi han qua loa rồi đột nhiên mời ta ra đình nói có chuyện
muốn cùng ta thương lượng. Ta liền cho Hương Trầm ở lại, cùng nàng ra thuỷ đình.
Nhìn
mặt hồ tĩnh lặng một hồi như cố ý chờ ta lên tiếng trước, nàng mới chần chừ cất
giọng thăm dò:
“Quý
phi nương nương thật là có phúc khí, liền mang con trưởng của hoàng thượng, hẳn
là được người yêu thương vô cùng. Thần Phi nương nưong, người nói xem có phải
hay không?”
Ta
thoải mái trả lời, không hề vướng mắc:
”
Quý Phi vốn hiền lương đức độ, hoàng thượng yêu thương nàng cũng là đương nhiên.”
Ta
tất nhiên sẽ không hùa theo nói về hài tử của Quý phi trước.Nàng nghe ta nói vậy
khuôn mặt liền vặn vẹo khó coi, lập tức lên tiếng:
”
Nương nương cũng không thể nói hoàn toàn là vậy. Các vị phi tần trong cung ai cũng
biết Quý phi là nhờ có mang trong mình huyết mạch của hoàng thượng, liền được
người chiều chuộng.”
Có
lẽ do quá kích động nên không giấu được tâm tình, nàng buột miệng mà nói. Hoặc
cũng có thể nàng đoán ta cũng đang oán hận Quý phi như nàng nên muốn cùng ta xuống
tay. Nhưng đáng tiếc vẫn là chọn nhầm người, nếu những lời này nói cùng hoàng hậu,
liền có thể giúp nàng toại nguyện hơn chăng.
Tuy
nhiên, ta cũng sẽ cho nàng được như ý.
Ta
chỉ nói với nàng vài câu, đại khái hướng nàng về phái hoàng hậu. Ta tin nàng hiểu,
Hà Quý phi, giữ được hài tử hay không đành phải chờ bản lĩnh của ngươi rồi.
Đúng
lý lẽ mà nói, lần này dụng tâm của Thiên Vũ quá rõ ràng, ta phải trực tiếp ra mặt
gây mâu thuẫn giữa hoàng hậu cùng quý phi nhưng là lần đầu tiên, ta muốn từ chối
nhiệm vụ.
Có
lẽ trong lòng mỗi người đều có một chút mềm yếu,ta cũng không đành lòng xuống
tay với sinh mệnh còn chưa chào đời. Tuy nhiên, ta cũng sẽ không giúp đỡ, bản
thân cũng không phải một người tuỳ tiện, đi sai một bước, có thể sẽ mất mạng.
Chẳng
qua muốn cho mình chút thanh thản mà thôi…
Tối
hôm ấy, Thiên Vũ lật bài tử của ta. Đợi trong cung lên đèn, hắn liền tới.
Ta
như thường bồi hắn ngự thiện, rồi cho cung nữ cùng thái giám lui xuống, bình tĩnh
chờ hắn nói.
Thiên
Vũ gắt gao nhìn ta bình thản, lại có chút nóng giận mà hỏi:
”
Ngươi biết bản thân đang làm ra hành động gì chứ?”
Ta
biết, biết rõ mình đã không làm theo lời hắn, nhưng vẫn không hề sợ hãi mà trả
lời:
”
Ta tự biết mình làm cái gì.”
Mày
kiếm càng nhíu lại, hắn một tay đập ” ba” lên bàn, hỏi ta:
“Ngươi
muốn làm phản?”
Bình
tĩnh ngước lên nhìn hắn, ta nói nhỏ:
”
Không phải, nhưng xin người đừng làm khó ta, chuyện này.. hay là tha cho nàng một
con đường, dù sao đó cũng là nhi tử của người ?”
Không
có Thiên Vũ động tay, có thể Hà Khiết
Nhi còn qua được, nếu hắn ra tay, liền không còn đường thoát.
Sắc
mặt hắn càng âm trầm hơn nhìn ta, giọng nói mang theo nộ khí:
”
Chuyện ta đã quyết định, ngươi không có quyền quản. Theo ta liền sống, nếu dám
làm loạn ngươi không tin ta sẽ giết ngươi?”
Ta
thở dài, nhìn hắn đã xoay lưng lại với mình, bàn tay nắm lại, nổi rõ gân xanh,
cố gắng nói thêm:
”
Đó là hài tử của hoàng thượng.”
Bóng
lưng hắn cứng đờ trong chốc lát, lại phất tay bước đi, đến khi bóng dáng ấy khuất
sau sa trướng, chỉ nghe một giọng nói từ xa vọng lại:
”
Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối.”