Sát Thần

Chương 43: Bắc Minh gia



Thạch lâm.

Mặt trời chói chang đã khuất, lưng đẫy đà của Mặc Nhan Ngọc dựa vào một tảng đá hình trứng, lông mi nàng hơi nhíu lại, hình như nghĩ đến chuyện gì đó.

Ở bên cạnh nàng, một tên cung phụng Mặc gia tướng mạo bình thường, trên mặt đầy rỗ, híp mắt cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Tiếng bước chân nặng nề, có chút hỗn độn, theo phía xa dần dần truyền đến.

Mặc Nhan Ngọc lông mi dài giật giật, mở đôi mắt ra, lãnh đạm liếc mắt Cường Sâm chạy nhanh tới, quát lớn nói:

“Ngươi hoảng cái gì?”

“Xuất hiện rồi!”

Cường Sâm dữ tợn nói:

“Hai người nữ, căn cứ theo tin tức của Ám Tinh sứ, chính là mục tiêu!”

Mặc Nhan Ngọc đôi mắt chợt sáng ngời, vẻ mặt bỗng băng hàn lại,

“Vậy có tiểu tử đó không?”

“Hình như không có…”

Cường Sâm dừng một chút, trấn định nói:

“Chỉ cần bắt được hai người nữ kia, khẳng định sẽ biết chỗ ẩn thân của tiểu tử kia.”

“Tin tức có truyền tới Tam thúc bên kia không?”

“Có tên Ám Tinh sứ đã qua đi.”

“Ở hướng nào?”

Thân thể yêu kiều của Mặc Nhan Ngọc đứng thẳng lên, chậm rãi hoạt động gân cốt,

“Cách chúng ta xa? Hay là cách bọn Tam thúc xa?”

“Cách chúng ta bên này xa hơn, không có chuyện ngoài ý muốn, chắc là bọn Tam gia sắp đến rồi.”

Cường Sâm đáp.

“À, vậy không cần sốt ruột.”

Mặc Nhan Ngọc cau mày, nói với một tên Mặc gia cung phụng mặt rỗ bên cạnh nói:

“Lý thúc, chúng ta có nên đi qua không?”

“Người chúng ta chờ lại không xuất hiện, không cần sốt ruột.”

Lý Hàn lắc lắc đầu, mỉm cười nói:

“Bên kia có Tam gia cùng người Ám Minh phối hợp, sẽ không có vấn đề gì. Một trạm này cũng rất quan trọng, chúng ta vẫn phải tiếp tục canh giữ cho tốt, mục tiêu chúng ta chính là tiểu tử kia, vạn nhất hắn chuồn mất theo trạm này, chúng ta đã có thể sẽ phí công nhọc sức.”

“Cũng đúng.”

Mặc Nhan Ngọc gật đầu, cũng không có nói cái gì nữa.

… … … … … … … … … … .

“U u u! U u u!”

Đứng bên cạnh nham thạch hình dạng mãng xà, Mục Ngữ Điệp lấy ra một kèn sừng trâu màu bạc, bắt đầu thổi lên.

Âm thanh của kèn, giống như cuộn sóng dập dờn truyền ra, phạm vi truyền đi cực kỳ rộng.

Các khu vực của thạch lâm, từng thân ảnh ẩn náu ở trong các thạch động, sau khi nghe được tiếng kèn, đều từ trong thạch động đi ra, nhanh chóng tụ tập đến phương hướng Mục Ngữ Điệp.

“Lan tỷ, không cần lo lắng, lập tức sẽ có người đến đây tiếp ứng chúng ta.”

Mục Ngữ Điệp thoải mái cười cười,

“Đến nơi đây, chúng ta đã thật sự an toàn, rốt cuộc không cần lo lắng người Ám Minh nữa.”

“Hy vọng là thế.”

Địch Nhã Lan miễn cưỡng cười cười, trong lòng vẫn là không buông bỏ Thạch Nham được, thở dài nói:

“Hy vọng hắn không có việc gì…”

Từng nhân ảnh, đột nhiên từ đằng xa lóe lên, một người dẫn đầu lại là Minh Nguyệt sứ của Ám Minh, ở bên cạnh hắn là hai người Mặc Triều Ca cùng Ba Nạp Đức, còn có vài tên Võ Giả Mặc gia, cùng Minh Tinh sứ của Ám Minh.

“Mục tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.”

Minh Nguyệt sứ ánh mắt âm lãnh, giống như độc xà quét lên người Mục Ngữ Điệp, lạnh lùng nói:

“Thật đúng là cô có thể trốn thoát tới nơi này, đáng tiếc à, cuối cùng cô vẫn còn chưa bước vào Thương Minh, đã bị ta áp tải đi.”

“Sao? Thật không?”

Mục Ngữ Điệp lạnh nhạt cười, không chút khẩn trương.

Minh Nguyệt sứ nhướng mày, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, Mục Ngữ Điệp lúc này đây, quá mức trấn định, khác xa mọi khi.

“Tên tiểu tử theo cùng các ngươi đâu?”

Mặc Triều Ca đi tới, nhìn lướt qua hai nàng, không khách khí nói:

“Nói cho ta biết kia tiểu tử ở đâu, bằng không ta sẽ giết nàng trước.”

Mặc Triều Ca chỉ vào Địch Nhã Lan.

“Nàng là của ta!”

Ba Nạp Đức hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Triều Ca, thân ảnh như điện, nhanh chóng lược đến bên cạnh Địch Nhã Lan, không khách khí đích thân thủ chụp vào Địch Nhã Lan.

“Tưng!”

Tiếng đàn âm vang mạnh mẽ, đột nhiên vang lên, tiếng đàn giống như lợi khí, hung hăng đâm mạnh về thần kinh những người đó.

Thân hình Ba Nạp Đức chấn động, trên mặt chợt dần hiện ra vẻ thống khổ, vội vàng lui về phía sau một bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Mục Ngữ Điệp.

Mục Ngữ Điệp cầm đàn cổ trong tay, đã ngồi trên mặt đất, khóe miệng chứa hàn ý, lạnh lùng nhìn Ba Nạp Đức, nói:

“Còn muốn thử không?”

Đầu óc Ba Nạp Đức giống như bị cương châm đâm vào, hiện tại đầu cực kỳ đau đớn, nghe nàng vừa nói thế, trên mặt Ba Nạp Đức âm tình bất định, lại không dám tiếp tục tiến lên.

“Không thể!”

Minh Nguyệt sứ biến sắc, trong mắt lần đầu hiện ra vẻ kinh hoảng,

“Lúc này mới mấy tháng, Âm Luật Võ Hồn của ngươi, không thể khôi phục lại nhanh như vậy!”

Dừng một chút, Minh Nguyệt sứ dường như nhớ tới cái gì, đột nhiên cười lạnh nói:

“Ta hiểu rồi, lúc này cô mạnh mẽ thúc dục gân mạch vỡ, đây là cô tự tìm đường chết!”

“Sao?”

Mục Ngữ Điệp vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên nói:

“Ngươi có thể đến thử xem, ta biết ngươi có tu vi cảnh giới Bách Kiếp, nhưng mà trước khi tiến vào U Ám sâm lâm, ta đã dùng Âm Luật Võ Hồn của ta, từng giết chết một gã Minh Nguyệt sứ có tu vi giống ngươi, chắc là ngươi còn nhớ rõ chứ?”

Lời này vừa nói ra, chẳng những Minh Nguyệt sứ do dự, ngay cả Ba Nạp Đức cùng Mặc Triều Ca đều là hơi kinh hoảng, nhìn nàng có chút không dám tin.

“Sứ giả? Đây… có phải sự thật không?”

Mặc Triều Ca khóe miệng có chút lắp bắp, hơi lui về phía sau một bước, hướng đến Võ Giả Mặc gia ý bảo bọn họ không cần xúc động.

“Âm Luật Võ Hồn của nàng nếu ở thời kỳ toàn thịnh, đích thực có năng lực này… nhưng bây giờ ư, ta không tin!”

Minh Nguyệt sứ hừ hừ nói.

“Ha ha, sứ giả, vậy ta xem thủ đoạn của ngươi.”

Mặc Triều Ca lại lui về phía sau lui, đi đến chính giữa đám Mặc gia Võ Giả, nói rõ mình sẽ không động thủ trước.

“Ai lên trước, ai chết trước.”

Mục Ngữ Điệp lạnh lùng nói một câu, chợt cúi đầu xuống, không hề trả lời.

Địch Nhã Lan đứng ở bên cạnh nàng, vẻ mặt cảnh giác, không dám thả lỏng.

Tình thế đột nhiên bắt đầu căng thẳng.

Minh Nguyệt sứ tuy rằng hoài nghi, cũng không dám làm bừa.

Hai người Ba Nạp Đức cùng Mặc Triều Ca, sau khi biết Mục Ngữ Điệp có năng lực đánh chết cao thủ Bách Kiếp, đột nhiên đều hiền lành lại, một đám dùng ánh mắt nhìn về Minh Nguyệt sứ, hình như đang thúc giục hắn nhanh xuống tay thử tình huống chân thật của Mục Ngữ Điệp.

Nhưng vào lúc này, từng thân ảnh, từ bên trong nham thạch bốn phương tám hướng xuất hiện ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Truyện FULL

Một thân ảnh anh tuấn, trong thời gian ngắn, trực tiếp đứng ở bên cạnh Mục Ngữ Điệp, nhẹ giọng nói:

“Mục tiểu thư, cô không sao chứ?”

Trong hiện trường nhiều người như vậy, bao gồm cóba người Minh Nguyệt sứ, Mặc Triều Ca, Ba Nạp Đức tu vi Bách Kiếp, đều không có thấy rõ hắn làm thế nào xuất hiện ở bên cạnh Mục Ngữ Điệp.

Người nọ giống như u linh, cứ như thế đột ngột xuất hiện ở bên cạnh Mục Ngữ Điệp, không có một chút dấu vết có thể tra xét.

“Thuấn Di Võ Hồn! Bắc Minh gia!”

Mặc Triều Ca vẻ sợ hãi biến sắc, nhịn không được kinh hô một tiếng.

“Ta còn tưởng ai chứ, hóa ra là người Mặc gia à.”

Thanh niên tuấn lãng kia xuất hiện ở bên cạnh Mục Ngữ Điệp, vẻ mặt kiêu căng, lạnh lùng nói:

“Thế nào? Muốn động võ với Bắc Minh gia chúng ta sao?”

“Không dám.”

Mặc Triều Ca hít sâu một hơi, lập tức bình tĩnh lại, ngượng ngùng cười nói với thanh niên kia:

“Hóa ra là Tam thiếu gia đến đây, ta nói làm sao Mục tiểu thư không có sợ hãi chứ. Tam thiếu gia, ta không biết Mục tiểu thư được Bắc Minh gia các người bảo hộ, nếu sớm biết thế, ta cũng sẽ không đến đây, thỉnh Tam thiếu gia thông cảm cho…”

Bắc Minh Sách phất tay, không kiên nhẫn nói:

“Chuyện này không quan hệ với Mặc gia, các ngươi nhanh chóng mang theo người của ngươi rời đi, ta muốn thu thập người Ám Minh, ngươi cũng đừng tham gia.”

Lúc hắn nói chuyện, từng Võ Giả mặc trang phục của Bắc Minh gia, một người tiếp một người xuất hiện.

Trong đó có hai lão nhân một gầy một béo, lặng lẽ đứng ở bên cạnh hắn, con ngươi âm hàn phân biệt tập trung vào Mặc Triều Ca cùng Minh Nguyệt sứ.

“Được, ta rời đi.”

Mặc Triều Ca vẻ mặt tươi cười hài hòa, không nói hai lời, thật sự quay đầu bước đi.

Những Võ Giả Mặc gia, sau khi phát hiện người tới dĩ nhiên là Bắc Minh Sách, cũng đều đột nhiên thành thật lại, cúi đầu lặng lẽ đi theo Mặc Triều Ca rời khỏi đây.

Còn Ba Nạp Đức, vừa thấy Mặc Triều Ca sắp đi, cũng không dám ở lâu, thân hình lui lại, ẩn vào trong thạch lâm.

“Thỉnh Tam thiếu gia giúp ta giết tên đó.”

Mục Ngữ Điệp ngón tay nhẹ nhàng gảy dây đàn.

“Tưng!”

Tiếng đàn lại vang lên.

Thân hình Ba Nạp Đức đột nhiên run lên, bước chân loạng choạng, thiếu chút nữa không đứng vững, chợt vội vàng lánh vào sau một tảng đá, bắt đầu liều mạng chạy trốn.

“Âm lão, phiền toái rồi.”

Bắc Minh Sách thản nhiên phân phó một câu.

Một lão nhân gầy yếu đứng ở phía sau hắn, bỗng nhiên giống như quỷ mị đuổi lên, thân ảnh chợt lóe, lập tức biến mất không thấy.

Ba giây sau, từ trong trong thạch lâm kia, truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Ba Nạp Đức khiến người ta nổi cả da gà.

Năm giây sau, lão nhân gầy yếu mà Bắc Minh Sách gọi là Âm lão, lại như quỷ ảnh bay vút trở về, một lần nữa đứng ở bên cạnh Bắc Minh Sách, không có nói một câu nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.