Sát Thần

Chương 39: Thiên Địa Nhân tam hỏa



Ba viên tinh thể kỳ lạ hào quang chói mắt, bỗng nhiên từ trong túi lòi ra, chiếu rọi thạch động sáng rực rỡ.

Ba viên tinh thể, một viên là hình thoi, hai viên còn lại là hình trứng, đều lóng lánh trong suốt, giống như thủy tinh thuần khiết không tỳ vết, cũng có từng đợt dao động kỳ dị từ giữa tỏa ra.

Rất hiển nhiên, trong ba viên tinh thể này, nhất định ẩn chứa năng lượng bất phàm.

“Yêu tinh!”

Địch Nhã Lan kinh hô một tiếng, sắc mặt vui mừng.

“A!”

Mục Ngữ Điệp cũng thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói:

“Xem ra vận khí chúng ta thật sự rất tốt, thế mà lại có được yêu tinh. Ha ha, nếu chúng ta có thể còn sống đi ra ngoài U Ám sâm lâm, chỉ bằng ba viên yêu tinh này, nửa đời còn lại của chúng ta cũng không cần lo âu gì.”

Địch Nhã Lan ngồi xuống, cẩn thận nhìn tỉ mỉ ba viên tinh thể kia, hồi lâu mới nói:

“Chắc là yêu tinh trên người yêu thú cấp sáu, nhưng ta không nhìn ra là từ trên người yêu thú nào.”

“Lan tỷ, ta nghe nói yêu thú có thể trực tiếp hấp thu năng lượng của yêu tinh, nhưng ba viên yêu tinh nếu thuộc về Lôi dực ngân lang, vì sao nó không có hấp thu ba viên yêu tinh này, để tăng cường thực lực của mình chứ?”

“Nghe nói trước đó không lâu Lôi dực ngân lang sinh tiểu lang, Lôi dực ngân lang con nếu muốn trưởng thành nhanh chóng, biện pháp tốt nhất là hấp thu năng lượng của yêu tinh. Nếu lời đồn là sự thật, ta nghĩ ba viên yêu tinh trên người yêu thú cấp sáu này, chắc là chuẩn bị cho chú Lôi dực ngân lang con.”

“Hóa ra là như vậy a.”

“Năng lượng ẩn chứa trong yêu tinh, là tài liệu tu luyện tốt nhất cho Luyện Dược Sư và Luyện Khí Sư, những tên này chỉ liếc qua yêu tinh là có thể đủ phán đoán ra yêu tinh đến từ loại yêu thú nào. Ừm, ba viên yêu tinh, vừa khéo ba người chúng ta mỗi người một viên, thế nào?”

“Ta cũng không làm cái gì, hay là khỏi đi.”

Mục Ngữ Điệp lắc lắc đầu, đôi mắt liếc qua Thạch Nham đang nhắm mắt tu luyện,

“Ta cảm thấy, hai người các ngươi chia nhau được rồi, ta không cần. Nếu không có ta, các ngươi cũng sẽ không bị nguy hiểm như vậy…”

“Chờ tiểu tử kia tỉnh lại, chúng ta nói chuyện chia thế nào.”

Địch Nhã Lan nhíu mày, lại cúi đầu bắt đầu lục túi tiếp.

“Ồ!”

Lại là một tiếng thở nhẹ, Địch Nhã Lan từ trong túi trên mặt đất, cầm lấy một bình ngọc trong suốt, nhìn trong bình ngọc có chất lỏng màu đỏ rực, rồi suy nghĩ xuất thần.

Chất lỏng trong bình ngọc, giống như từng đợt hỏa viêm, theo Địch Nhã Lan lay động, chất lỏng kia cũng đong đưa theo, như ngọn lửa nhỏ liên tục lắc lư, rất thần kỳ.

Địch Nhã Lan giống như nhớ tới cái gì, ngơ ngác nhìn chất lỏng trong bình ngọc.

Hồi lâu sau, thân thể mềm mại của Địch Nhã Lan run lên, đột nhiên kinh hô:

“Địa tâm hoả dịch!”

“Chúc mừng Lan tỷ!”

Mục Ngữ Điệp sửng sốt một chút, cũng đột nhiên phản ứng lại, kinh hỉ nói:

“Lan tỷ, thứ này thật đúng là rất có ích cho ngươi! Thật không nghĩ tới chuyến này Lan tỷ thu hoạch lớn như vậy, chẳng những thức tỉnh Võ Hồn, còn có được Địa tâm hoả dịch.”

Địch Nhã Lan vui mừng không tự kìm hãm được, hưng phấn liên tục gật đầu, lắc lắc bình ngọc trong tay, nói năng lộn xộn:

“Ta, ta cũng không đoán được sẽ có chuyện tốt này, ha ha, Địa tâm hoả dịch đó!”

Thạch Nham đang yên lặng điều tức thân thể, vừa lúc chấm dứt tu luyện ba vòng đại chu thiên, nghe vậy trong lòng khẽ động, trợn mắt hỏi:

“Địa tâm hoả dịch? Cái này và cô có liên quan gì sao?”

“Ồ? Thế mà ngươi không biết Địa tâm hoả dịch sao?”

Địch Nhã Lan ngạc nhiên kêu một tiếng,

“Ngươi cái tên này, sao lại không biết những kiến thức thông thường đó chứ? Rốt cuộc có phải ngươi là Võ Giả hay không vậy?”

Thạch Nham hờ hững, nói:

“Nói nghe một chút.”

“Ngươi có biết Thiên Địa Nhân ba loại hỏa diễm không?”

“Không rõ lắm.”

“Sao, ngay cả cái này ngươi cũng không biết?”

“Ừm.”

Địch Nhã Lan cười khổ lắc lắc đầu, làm bộ dáng không có biện pháp với Thạch Nham.

Dừng một chút, nàng mới chậm rãi giải thích: “Thiên Địa Nhân ba loại hỏa diễm, là chỉ Nhân hỏa, Địa hỏa, Thiên hỏa. Trong đó Nhân hỏa, đó giống như ‘Lam Ma Viêm’ của ta, là hỏa viêm kỳ lạ trong thân thể nhân loại Võ Giả, Nhân hỏa là căn bản tu luyện của Luyện Dược Sư và Luyện Khí Sư. Mỗi một tên Luyện Dược Sư và Luyện Khí Sư cảnh giới cao thâm, trong thân thể đều sẽ có một loại Nhân hỏa, chỉ có như vậy mới có thể lĩnh ngộ kỹ xảo luyện dược, luyện khí đến mức cao thâm.”

Thạch Nham gật đầu, không có trả lời, tiếp tục nhìn nàng.

Địch Nhã Lan trầm ngâm một chút, lại nói: “Địa Hỏa cùng Thiên hỏa, là hỏa viêm tồn tại trong thiên địa, thí dụ như ‘Địa tâm chi hỏa’ trong Địa Tâm vạn trượng, lại thí dụ như ‘Vạn năm hỏa sơn tâm viêm’ trong lòng Vạn Năm hỏa sơn, Địa Hỏa và Thiên hỏa, chính là do tự nhiên hình thành, chỗ khác nhau là một loại có ý thức, một loại không có ý thức.”

“Lời này có ý gì?”

Thạch Nham bắt đầu hứng thú.

“Hỏa viêm tự nhiên không có ý thức, xưng là Địa Hỏa, loại hỏa viêm này ngươi có thể coi nó như một loại bảo vật, giống như là khoáng thạch trân quý nào đó. Nhưng Thiên hỏa lại khác, Thiên hỏa giống với chúng ta, có được sinh mệnh ý thức, sẽ suy nghĩ, có trí tuệ, hơn nữa có được lực lượng kỳ dị, đây là một loại sinh mệnh thể đặc thù thần kỳ nhất thế gian, gần như sẽ không bị vẫn diệt… . Có Thiên hỏa, lúc Thần Ân đại lục hình thành là đã tồn tại.”

Trên khuôn mặt Thạch Nham biểu tình vẫn lãnh đạm, trong lòng lại như dấy lên sóng to gió lớn.

Hắn không phải người thế giới này, những tri thức hắn biết hoàn toàn khác biệt với thế giới này.

Trước đó, hắn chưa từng nghĩ tới hỏa viêm lại có thể có sinh mệnh, còn có thể suy nghĩ, có trí tuệ cực cao.

Địch Nhã Lan vừa nói như vậy, hắn càng nhận thức sâu sắc hơn chỗ thần kỳ của thế giới này.

Ở đây, có đủ loại hiện tượng thần bí mà nằm mơ hắn cũng không thể tưởng tượng được, thí dụ như Võ Hồn, thí dụ như yêu thú… Bạn đang đọc truyện được lấy tại

TruyệnFULL.vn

chấm cơm.

“Địa tâm hoả dịch này là Địa Hỏa?”

Sửng sốt một hồi lâu, Thạch Nham mới lại mở miệng.

“Đây là chất lỏng khi Địa tâm chi hỏa lột xác thành Thiên hỏa lưu lại, không phải Địa Hỏa, cũng không phải Thiên hỏa, nó ở giữa hai loại.”

“Địa Hỏa còn có thể lột xác thành Thiên hỏa?”

Thạch Nham lại bị kinh sợ nói.

“Đương nhiên, Địa hỏa tồn tại ngàn vạn năm, nếu cơ duyên may mắn, quả thật có khả năng sinh ra ý thức, lột xác thành Thiên hoả. Nhưng mà xác suất rất nhỏ, cũng rất khó phát sinh, hơn nữa cũng không phải tất cả Địa hoả đều có cơ hội lột xác thành Thiên hoả.”

Địch Nhã Lan vẻ mặt vui vẻ, cười nói:

“Nhưng mà Địa tâm hoả dịch này, đích xác là chất lỏng do Địa tâm chi hỏa trước khi lột xác thành Thiên hoả lưu lại… . Loại chất lỏng này, đối với những người trong thân thể có Nhân hỏa như chúng ta mà nói là cực kỳ quý giá!”

“Quý giá chỗ nào?”

“Nó có thể làm cho Nhân hỏa phát sinh biến hóa, có được uy lực hỏa viêm bá đạo của Địa hỏa, cũng chính là Võ Hồn tiến hóa!”

Địch Nhã Lan hưng phấn vui sướng cứ như muốn hoa chân múa tay,

“Nhân hỏa đến từ chính nhân thể, nhiệt độ rất khó cao hơn những hỏa viêm tồn tại trong thiên địa, trừ phi là những Võ Giả đạt tới Thần cảnh, sau khi Nhân hỏa ở trải qua nhiều lần tăng cường, mới có thể đủ có được nhiệt độ có thể so với hỏa viêm trong thiên địa.”

“Ta hiểu rồi.”

Thạch Nham gật đầu,

“Địa tâm hoả dịch này có thể làm cho ‘Lam Ma Viêm’ của cô phát sinh biến hóa, tiến hóa thành hỏa viêm có được nhiệt độ đột cháy như Địa hỏa?”

“Đúng là như thế!”

Địch Nhã Lan gật mạnh đầu, con mắt sáng nhấp nháy nhìn hắn, do dự một chút, ngượng ngùng nói:

“Vậy…”

“Không cần phải nói, Địa tâm hoả dịch này về cô.”

“Ta…”

Trong lòng Địch Nhã Lan mừng rỡ, lại cảm thấy chính mình chiếm tiện nghi lớn, muốn nói cái gì đó.

Thạch Nham thản nhiên nói:

“Địa tâm hoả dịch kia ta giữ cũng vô dụng, ta lại không có Võ Hồn hỏa diễm, cần gì chiếm đoạt cô cứ cầm đi.”

“Ngươi dùng không được, nhưng nếu ngươi có Địa tâm hoả dịch này, ngươi có thể từ trong tay Tam Đại Dược Vương của Dược Vương Cốc đổi lấy đan dược nào đó.”

“Được rồi, cô cứ giữ đi.”

Thạch Nham nhíu mày, tùy ý nói:

“Còn không phải có một quyển Linh cấp vũ kỹ sao?”

Nghe hắn nói như vậy, Địch Nhã Lan cũng đúng phản ứng lại, vội vàng lại bắt đầu lục lọi trong túi.

“Chính là nó.”

Địch Nhã Lan cầm một quyển kinh thư cổ xưa màu vàng tối, liếc mắt nhìn kinh thư cổ xưa kia, liền lắc đầu nói:

“Đây là văn tự cổ đại, ta không biết, xem ra muốn biết rõ nội dung trong kinh thư này, còn phải tìm nhân tài chuyên môn mới được.”

“Đưa ta xem thử.”

Thạch Nham đưa tay đòi lấy rất tự nhiên.

Chủ nhân khối thân thể mà hắn phụ thân này, chính là người thích nhất thăm dò di tích cổ, người này tuy rằng không có kiến thức về võ đạo, nhưng vần đề nhận biết cổ văn và di tích cổ, vượt xa đa số người gọi là hiền giả trên đại lục này.

Một quyển kinh thư cổ xưa màu vàng tối tới tay, Thạch Nham liếc mắt nhìn thể chữ cổ xưa trên bìa như chữ giáp cốt, thấp giọng lẩm bẩm nói:

“Từ Cức Vực Trường…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.