Đã dùng đến chữ chuyển, cái kia chính là nói, Giang Trần ngươi muốn cái gì, có thể tùy tiện lấy.
Giang Trần nghe vậy, đối với Vân Niết trưởng lão nhiều thêm vài phần tôn trọng. Đại nhân vật có thể làm đến đường chủ, khí độ quả nhiên bất phàm.
Chỉ từ ban thưởng, còn có danh ngạch Huyễn Ba Sơn đan đấu, liền có thể thấy được, Vân Niết trưởng lão này hoàn toàn chính xác đã làm được câu dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng.
Đi vào phủ kho, Giang Trần bị Linh Dược chồng chất như núi chấn trụ rồi. Bất quá mặc dù Vân Niết trưởng lão nói để cho hắn tùy tiện lấy, nhưng Giang Trần không có khả năng thật sự càn quét, mà rất có tính nhắm vào, lấy một bộ phận, ước chừng đủ hắn và các tùy tùng dư dả dùng một năm.
Ly khai Vân Niết động phủ, Giang Trần giải quyết vấn đề tài nguyên một năm, tinh thần thoáng cái trở nên sảng khoái, cảm thấy sinh hoạt ở tông môn, cũng rất có ý tứ.
– Đan Trì Thánh giả, Vân Niết trưởng lão… Nhìn ra được, hai vị này đều là người một đường. Đan Càn Cung có thể trở thành Tứ phẩm tông môn, tại Vạn Tượng Cương Vực ở vào vị trí đỉnh tiêm, cũng không phải là may mắn. Có nhân vật như vậy tọa trấn, Đan Càn Cung ở Vạn Tượng Cương Vực, số mệnh trong mấy trăm năm, là tuyệt đối không cần lo lắng.
Không thể không nói, Giang Trần cùng Vân Niết trưởng lão ở chung không đến một ngày, nhưng đối với Vân Niết trưởng lão này, cảm nhận lại rất tốt.
Ngoại giới thịnh truyền hắn hung ác đến cỡ nào, đánh người cỡ nào, xem ra hơn phân nửa là phóng đại.
Có thể ở lần thứ nhất gặp mặt, liền cho Giang Trần hắn danh ngạch Huyễn Ba Sơn đan đấu, phần khí độ cùng khí phách dùng người này, đầy đủ để Giang Trần bội phục.
Khi Giang Trần vui vẻ đi ra Bách Lão Phong, mấy thủ vệ đều hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt hồ nghi.
Giang Trần biết rõ tại sao những người này phản ứng như vậy, nhưng lại cười cười đi qua.
Chứng kiến bóng lưng nhẹ nhàng của Giang Trần, mấy thủ vệ đều không hiểu ra sao.
– Không phải đâu? Chẳng lẽ tiểu tử này không có đi động phủ của Vân Niết trưởng lão?
– Không thể nào? Bách Lão Phong trọng địa, nếu như hắn không tiến vào một động phủ, ở bên ngoài mò mẫm đi dạo, sớm đã bị đội ngũ tuần tra bắt được.
– Nói cũng đúng. Vậy hắn đã tiến vào, lại xin nhiệm vụ của Vân Niết trưởng lão, sao không bị đánh? Thoạt nhìn, giống như hắn còn rất vui vẻ nha?
Trước kia, khi Giang Trần tiến vào Bách Lão Phong, lão Lý kia nhìn tốt về hắn, lúc này đắc ý cười nói:
– Nhìn xem, vẫn là lão Lý ta tinh mắt. Ta sớm nói, Giang Trần này là thiên tài đan đạo, có lẽ lần này không giống lúc trước, không nghĩ tới bị ta nói trúng rồi. Ha ha ha, ta càng ngày càng bội phục ánh mắt của mình.
Mấy thủ vệ khác đều không phản bác được, bọn hắn thật sự không rõ. Chẳng lẽ Giang Trần này, đã hoàn thành nhiệm vụ của Vân Niết trưởng lão?
Nhìn về phía trên, làm sao lại cảm thấy không chân thực như vậy nhỉ? Hai ba mươi năm qua, nhiệm vụ Bát Tinh mà không ai có thể hoàn thành, lại bị một người trẻ tuổi mới vừa vào tông môn không bao lâu giải quyết?
Trở lại động phủ của mình, Giang Trần liền bắt đầu bế quan luyện đan.
Từ chỗ Vân Niết trưởng lão lấy được Linh Dược, làm cho Giang Trần tạm thời thoát khỏi nghèo khó, cáo biệt thời đại ăn nhín nhịn thèm.
Lúc này luyện đan, hắn là vì Câu Ngọc luyện chế Cố Linh Đan.
Mộc Cao Kỳ lấy ra Cố Linh Đan, tuy số lượng không ít, nhưng trên phẩm chất, Giang Trần không quá hài lòng. Hơn nữa số lượng cũng không có ưu thế tuyệt đối.
Nhìn những thiên tài kia của Đan Càn Cung, loại Cố Linh Đan cơ bản này, đều coi là cơm ăn.
Lại nhìn những thủ hạ của mình, từ 16 quốc đến giờ, đều là cùng tới.
Đến Đan Càn Cung, Giang Trần mới biết được người ta bồi dưỡng thiên tài như thế nào. Nghèo văn giàu võ, thế giới võ đạo này, nghèo và giàu tầm đó, chênh lệch thật đúng là rất lớn.
Muốn nói bọn người Câu Ngọc, thiên phú võ đạo cũng không thấp, tuyệt đối không kém đại bộ phận thiên tài của Đan Càn Cung. Nhưng mà so sánh với bạn cùng lứa tuổi, tu vi của bọn hắn kém lớn như vậy, nguyên nhân ngay ở tài nguyên.
Lần này, Giang Trần muốn triệt để giải quyết chênh lệch về tài nguyên.
Nửa tháng sau, Giang Trần xuất quan.
Mang ra hơn một ngàn viên Cố Linh Đan. Hơn nữa thuần một sắc đều là Thượng phẩm, càng có một phần mười là Cực phẩm Cố Linh Đan.
Giang Trần theo như đầu người phân phối, bọn người Câu Ngọc và Tiết Đồng, một người hai trăm viên. Còn có Thang Hồng ở nội môn, cũng chia hai trăm viên.
Về phần bọn người Liên Thương Hải, Giang Trần chỉ tượng trưng cho mười viên.
Bởi vì cái gọi là tiền tài không lộ ra ngoài, không phải bằng hữu của mình, tự nhiên không có tư cách hưởng thụ phúc lợi ngang nhau. Nếu không phải nhìn mặt mũi của Diệp lão gia tử, thậm chí Giang Trần không muốn quản ba người kia.
Có hai trăm viên Cố Linh Đan này, Giang Trần tin tưởng, đủ để cho bọn hắn dùng đến Tiên cảnh đỉnh phong, cũng không cần vì tài nguyên tu luyện mà sầu muộn.
Nhất là Thang Hồng, hôm nay đã là Thiên Linh cảnh. Có hai trăm viên Cố Linh Đan này trợ giúp, có lẽ trong vòng một năm, sẽ tiến vào Linh Vương cảnh, đạt được tư cách trùng kích Nguyên cảnh.
Giang Trần không thừa nhận cũng không được, so với Đan Càn Cung, tài nguyên của Bảo Thụ Tông thật sự là bần cùng đến đáng thương.
Mặc dù là Xan Hà Thần Quả, một trái xích quả, công hiệu nhiều lắm là tương đương với hai mươi viên Cố Linh Đan.
Mà ở Bảo Thụ Tông, một trái Đan Hà xích quả cấp bậc thấp nhất, không phải thiên tài đỉnh cấp, là không có tư cách hưởng dụng.
Mà ở Đan Càn Cung, luyện chế Cố Linh Đan, trên cơ bản từng trưởng lão đều có thể nhẹ nhõm luyện chế mấy ngàn viên. Hơn nữa, có chút thiên tài trẻ tuổi kiệt xuất, cũng có thể luyện chế Cố Linh Đan.
Không thể không nói, chênh lệch trên tài nguyên, Thất phẩm tông môn Bảo Thụ Tông, tăng gấp 10 lần cũng kém Đan Càn Cung.
Bọn người Câu Ngọc, đã nhận được Cố Linh Đan, có thể nói là như cá gặp nước, xu thế tu luyện lập tức phóng đại.
Nhất là Câu Ngọc, đã bắt đầu trùng kích Thiên Linh cảnh.
Giang Trần cũng không buông lỏng, ước định với Mộc Cao Kỳ, còn có hơn hai tháng thời gian. Hai tháng này, Giang Trần tự nhiên không có khả năng sống uổng.
– Sau khi tiến vào Nguyên cảnh, mới biết được cùng thiên tài đỉnh cấp của thế giới này, chênh lệch vẫn lớn như vậy. Giang Trần ta, cuộc đời này sẽ không kém ai.
Tung tung một viên tinh thể trên tay, Giang Trần quyết định, bắt đầu luyện hóa tinh hạch cảu Chu Lân Hỏa Tích. Tinh hạch cấp bậc Nguyên cảnh, nếu luyện hóa, đủ cho tu vi của Giang Trần tăng vọt trong thời gian ngắn.
Giang Trần đoán chừng, khi Chu Lân Hỏa Tích còn sống, tu vi có thể so với Địa Nguyên cảnh. Một khi luyện hóa viên tinh hạch này, đủ để cho Giang Trần trong thời gian ngắn trùng kích Địa Nguyên cảnh.
Cộng thêm Bồi Nguyên Đan, mục tiêu của Giang Trần, là trong ba năm, trùng kích Thiên Nguyên cảnh.
Tuy bây giờ Giang Trần là Nguyên cảnh nhất trọng, cách Nguyên cảnh thất trọng còn kém sáu tiểu cảnh giới, nhưng Giang Trần rất có nắm chắc.