Đừng nói hiện tại Giang Trần có việc, dù nhàn rỗi, hắn cũng không phải loại người tùy tiện sai sử kia.
Không phải nói Giang Trần hắn gọi bất động, mà là hắn căn bản không biết Hồng Đồ sư huynh này, giao tình cũng không tới trình độ nghe gọi liền đến kia.
Mà Ngôn Hồng Đồ này, rõ ràng cho thấy có ý ra oai phủ đầu, Giang Trần há sẽ theo tiết tấu của đối phương?
Tùy tùng kia thấy thái độ của Giang Trần như vậy, cũng trợn mắt há hốc mồm.
Hiển nhiên, ở trong thế giới của hắn, Hồng Đồ sư huynh là thiên, là hết thảy.
Hắn căn bản không nghĩ tới, ở Lăng Vân khu Đan Hà cốc, sẽ có người dám can đảm cải lời của Hồng Đồ sư huynh. Từng có đệ tử hạch tâm không phục Hồng Đồ sư huynh, cuối cùng đều bị Hồng Đồ sư huynh giáo huấn thảm.
Đan Hà cốc tổng cộng có bốn khu, Tuy Lăng Vân khu là cấp bậc thấp nhất, nhưng Ngôn Hồng Đồ làm một trong các lão Đại, lại có uy tín tuyệt đối.
Những năm gần đây, còn thật không có nhân vật mới nào, dám can đảm đối mặt Hồng Đồ sư huynh triệu hoán, mà lề mà lề mề không đi.
– Giang Trần sư huynh, ngươi cần phải hiểu rõ. Bây giờ ngươi không đi, về sau muốn đi, có khả năng sẽ không có cơ hội.
Sắc mặt của Giang Trần phát lạnh:
– Lúc ta muốn đi, tự nhiên sẽ đi. Ta không muốn đi, hẳn chủ nhân nhà ngươi còn muốn mạnh mẽ buộc ta đi sao?
Giang Trần cũng nổi giận.
Tùy tùng kia rốt cuộc là tùy tùng, ở trước mặt đệ tử hạch tâm, cũng không dám giương oai quá phận, hắc hắc cười lạnh, hướng Giang Trần quăng đi một ánh mắt thương cảm bi ai.
Hiển nhiên, ở hắn xem ra, nhân vật mới đắc tội Hồng Đồ sư huynh, tiền đồ ở Đan Hà cốc, trên căn bản là xong đời.
Ngôn Hồng Đồ, là một thiên tài hơn hai mươi tuổi của Đan Càn Cung, dáng người thon gầy, mũi ưng, vẻ ngoài có chút hung ác, hắn ở trong động phủ tốt nhất của Lăng Vân khu, khống chế lấy đại thế của Lăng Vân khu.
Dùng tu vi và thực lực của hắn, hoàn toàn có thể tiến vào khu vực khác cao cấp hơn, nhưng mà, hắn thích hưởng thụ loại uy phong khi khống chế một khu này.
Thà làm đầu gà, không làm đuôi trâu.
Hắn tình nguyện ở Lăng Vân khu làm lão Đại, cũng không muốn đi khu vực cao cấp hơn nghe người khác sai sử.
Những năm này, Ngôn Hồng Đồ ở Lăng Vân khu, thực lực, quyền uy cá nhân, đều ở vào một loại trạng thái đỉnh phong, nói một không hai.
Có đệ tử hạch tâm Lăng Vân khu nào, dám không cho Ngôn Hồng Đồ hắn mặt mũi?
Nghe tin tức mà thủ hạ mang về, sắc mặt của Ngôn Hồng Đồ thoáng cái liền trầm xuống.
– Có rảnh lại tới bái phỏng?
Ngôn Hồng Đồ giận tím mặt.
– Lúc nào nhân vật mới của Lăng Vân khu, có cá tính như vậy?
– Ngôn sư huynh, tiểu tử kia một bộ Hai lúa, rõ ràng không có để ngài vào mắt. Dùng ta xem, loại du mộc ở nông thôn này, không gõ, hắn căn bản không biết Lăng Vân khu đến cùng là người nào định đoạt.
Tùy tùng kia cũng thêm mắm thêm muối, trong lời nói, mang theo ý châm ngòi nồng đậm.
– Hừ, Giang Trần, nghe nói hắn ở Bảo Thụ Tông ra rất nhiều danh tiếng, đến Đan Càn Cung, chỉ sợ thực coi mình là một nhân vật rồi.
Trên khuôn mặt hung ác nham hiểm của Ngôn Hồng Đồ, lộ ra một chút trào phúng.
– Phi, hắn tính toán cái gì? Loại địa phương nhỏ bé như 16 quốc, ở Đan Hà cốc, hắn chỉ là một thái điểu.
Tùy tùng kia theo khẩu khí của Ngôn Hồng Đồ, kêu gào nói.
Ngôn Hồng Đồ ra oai phủ đầu, thật không có vượt qua Giang Trần ý liệu.
Không nói trước kia Đan Trì Thánh giả đã nhắc nhở hắn, dù không có nhắc nhở, loại sự tình này Giang Trần cũng đoán trước.
Hắn là người từ ngoài đến, đột nhiên tiến vào địa bàn của đệ tử hạch tâm, muốn mọi người tiếp nhận ngay, cơ hồ là không có khả năng.
Huống chi, hắn còn mang theo danh khí lớn như vậy, Thánh giả vì Giang Trần hắn, mà không tiếc hạ mình kết minh với Bảo Thụ Tông.
Chỉ là điểm này, liền để cho Giang Trần trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Tất cả mọi người là thiên tài, thiên tài tầm đó ai sẽ phục nhau?
Giang Trần là thiên tài từ địa phương nhỏ bé, đột nhiên được Đan Trì Thánh giả coi trọng như vậy, trong nội tâm ai không có chút cách nghĩ? Ai không có chút ghen ghét?
Ngôn Hồng Đồ này, chẳng qua là một đại biểu trong đó.
Đương nhiên, Giang Trần cũng biết, nếu muốn sinh tồn ở trong tông môn, những sự tình này là quấn không qua, phải đối mặt.
– Thiếu chủ, xem ra Đan Hà Cốc cũng không gì hơn cái này, tiểu nhân như quỷ.
Câu Ngọc thở phì phì nói.
Giang Trần ngược lại rất lạnh nhạt:
– Địa phương có người, thì có giang hồ; Địa phương có giang hồ, thì có tranh đấu. Đã đến nơi này, thì theo quy củ của nó a.
Đang muốn phản hồi tiểu viện, ngoài cửa lại truyền tới một giọng nói.
– Giang Trần đạo hữu dừng bước.
Lúc Giang Trần quay đầu lại, thì chứng kiến một thiếu niên thần thái phiêu dật, mặt mày tuấn tú, quần áo và trang sức tự do, không phải là đạo bào, tuổi còn trẻ, nhưng đã có một loại tiên vận xuất trần.
– Tiểu đệ Mộc Cao Kỳ, ở trước ngươi, là đệ tử hạch tâm tân tấn cuối cùng tiến vào Đan Hà Cốc. Mộ danh mà đến, trước tới bái phỏng, không biết có mạo muội hay không?
Mộc Cao Kỳ này, niên kỷ so với Giang Trần còn nhỏ hơn một hai tuổi.
Người tới là khách, Giang Trần cũng không phải người bất cận nhân tình. Nói sau, thò tay không đánh mặt người cười. Mộc Cao Kỳ này khách khí tới bái phỏng, thoạt nhìn, tựa hồ cũng không có ác ý gì.
– Mời đến.
Giang Trần gật đầu, dẫn Mộc Cao Kỳ vào động phủ.
Có khách mới đến, những nữ tùy tùng như Câu Ngọc, Ôn Tử Kỳ, đều chủ động tránh lui.
Về phần Hoàng Nhi, càng là ru rú trong nhà, căn bản không có khả năng lộ diện ở trước mặt người ngoài.
Sau khi Tiết Đồng dâng trà lên, cũng chủ động thối lui. Hiển nhiên, vừa rồi tiến vào Đan Hà Cốc, tao ngộ cười nhạo khắp nơi, làm cho trong nội tâm bọn người Tiết Đồng hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút tự ti, sợ dừng lại lâu, sẽ khiến Giang Trần mất mặt.
– Tiết Đồng, ngươi không phải ngoại nhân, ở chỗ này, nghe đệ tử thiên tài của Đan Càn Cung nói chuyện một chút, cũng là cơ hội để ngươi học tập.
Giang Trần không muốn đạo tâm của thủ hạ mình xuất hiện vết rách, hắn làm như vậy, chính là muốn bọn người Tiết Đồng chiến thắng tâm lý tự ti kia.
Mộc Cao Kỳ vội vàng hạ thấp người, cười nói:
– Không dám nhận, không dám nhận.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
– Giang mỗ mới đến, không biết quy củ của Đan Hà Cốc. Một chén trà thô này, trước kính Mộc huynh.
Mộc Cao Kỳ làm người khiêm tốn, thấy Giang Trần chủ động kính trà, cũng là thụ sủng nhược kinh.
Giang Trần nhìn mặt mà nói chuyện, thấy Mộc Cao Kỳ này tuổi còn trẻ, ngược lại không giống như đến bới móc. Nhìn Mộc Cao Kỳ này làm việc, cẩn thận chặt chẽ, mọi cử động cẩn thận từng li từng tí, thoạt nhìn cùng thiên tài tông môn khác có bất đồng rất lớn, hẳn không phải là loại vênh váo hung hăng.
– Giang Trần huynh, luận niên kỷ, có lẽ tiểu đệ nhỏ hơn ngươi một hai tuổi. Ngươi gọi ta Tiểu Mộc, hoặc Cao Kỳ là được rồi. Đại danh của Giang Trần huynh, những ngày này ta ở Đan Càn Cung cũng là như sấm bên tai. Lần này mạo muội tới bái phỏng, cố ý dâng một ít đan dược, kính xin Giang Trần huynh không nên ghét bỏ.