Nhẹ nhàng đóng cửa sân, rồi nhanh chóng quay lại, Dương Niệm Ân nhấc chén rượu lên nói với Địch Thanh:
– Lão hủ mặt dày nhưng gọi ngươi một tiếng là Địch hiền chất có được không?
Địch Thanh nói:
– Dương lão trượng khách khí rồi. Ngài muốn gọi vãn bối như thế nàocùng được.
Dương Niệm Ân nói:
– Ta nói hiền chất mới là người khách khí. Nếu ngươi còn coi trọng ta thì sau này cứ gọi ta một tiếng bá phụ là được rồi.
Địch Thanh vội nói:
– Dương bá phụ
Dương Niệm Ân mỉm cười:
– Sắc trời vẫn còn sớm, ngươi tới lại muộn. Hôm nay phải uống thêm vài chén nữa. Không say không về.
Địch Thanh thầm nghĩ, “Mặt trời này vì một mình lão mà lên hay sao? Muốn sớm thì sớm, muốn muộn là muộn. Chuyện này làm xong thì là bá phụ, nếu không xong thì là lão trượng. Đúng là bá phụ thực sự nghe thân thích hơn còn lão trượng nghe xa lạ quá.
Dương Vũ Thường sẵng giọng:
– Uống rượu cũng phải có chừng mực. Nếu uống say thì làm sao mà về nhà được?
Địch Thanh thấy được sự quan tâm của Dương Vũ Thường, trong lòng thích thú, cười nói:
– Dương Bá phụ chỉ nói đùa thôi. Mọi người uống rượu cho ấm người, chứ sao có thể uống cho say được?
Dương Niệm Ân thấy rượu và thức ăn đã lạnh, liền quay sang căn dặn:
– Điêu quản gia, mau bảo đầu bếp hâm lại thức ăn, rồi đem trà Vũ Tiền quý giá mà ta cất lâu năm ra đây.
Địch Thanh vội hỏi:
– Dương bá phụ! Không cần thế đâu, ta cứ ăn thế này là được rồi.
Đột nhiên nhớ điều gì đó, Địch Thanh rút từ trong người ra một gói giấy dầu, mở ra nói:
– Vũ Thường! Ta đem tới cho nàng món nàng thích ăn đây nè, chỉ có điều….lạnh rồi.
Dương Vũ Thường nhận lấy đám cua đó, cúi đầu nhìn xuống mà im lặng mất một lúc lâu.
Địch Thanh đột nhiên nhìn thấy hai giọt nước mắt rơi xuống con cua. Biết Dương Vũ Thường đang rơi lệ, hắn cảm thấy kích động mà nói:
– Vũ Thường! Nàng không thích ăn sao? Lần sau ta không đem tới nữa.
Dương Vũ Thường chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng hết sức dịu dàng nhưng đẫm lệ. Nàng lên tiếng:
– Ta rất thích, nhưng, không muốn ăn ngay.
–
Nói xong Vũ Thường liền gói nó lại rồi giữ ở trong tay.
Địch Thanh ngơ ngác không biết mình đã làm sai điều gì mà khiến Vũ Thường rơi nước mắt. Đang trong lúc không biết làm gì, thì Dương Niệm Ân ở bên cạnh giục:
– Điêu quản gia! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi đem trà lại đây.
Dương lão gia là một cánh buồm, còn Điêu quản gia cũng là ngọn cỏ trên tường. Thấy lão gia thay đổi, liền vội vàng nhanh chân đi lấy trà tới. Dương Niệm Ân tự mình nấu nước, lấy ra bộ dụng cụ uống trà mà ngày thường lão rất thích, nói:
– Hiền chất. Cái đạo trà mà lần trước ngươi nói, sau đó ta mới ngẫm lại thì đúng là rất có lí. Thật ra loại Long Đoàn rất hiếm, uống cũng không cần thiết. Lão phu thấy đối với việc thưởng trà thì thấy ở Phúc Kiến, phía Nam Kiếm châu sinh ra mười hai tuyệt. Nhưng vùng Hoài Nam, Giang Nam, Kinh Hồ sản sinh ra trà tán lại tương đối nổi tiếng. Hay các loại như Vũ Tiền, Vũ Hậu, Long Khê cũng đều là cực phẩm. Bao năm qua, lão phu có cất rất nhiều danh trà ở các nơi trong thiên hạ. Sau này nếu có cơ hội sẽ từ từ cùng thưởng thức với hiền chất.
Địch Thanh đang nghĩ xem tại sao Vũ Thường lại khóc, mình đã làm sai gì sao? Chợt nghe thấy vậy thì chỉ đáp cho có lệ:
– Đa tạ lão bá phụ.
Dương Niệm Ân thấy Địch Thanh không có lòng dạ uống trà, thì thấy như mình vừa làm trò cho người mù xem vậy, nhưng có điều khó nói thẳng ra lờ.i
– Hiền chất! Ta chỉ biết gần đây ngươi mới được thăng chức làm Tán Trực, không biết rằng ngươi còn được tiếp chuyện với thánh thượng. Chuyện hôm nay, đúng là thiệt thòi cho hiền chất quá.
Địch Thanh trấn tĩnh lại tinh thần,
– Thực ra vãn bối may mắn được giúp thánh thượng vài lần. Thánh thượng đối xử với vãn bối cũng tốt. Lần này thăng cho vãn bối làm Tán Trực. Sau đó vãn bối lại nhớ tới chuyện của Bá phụ, nên thuận miệng nói với thánh thượng, đúng lúc thánh thượng tâm trạng đang vui, liền cho người đi xử lí luôn.
Thái độ của Dương Niệm Ân trở nên kính nể.. Lão vẫn cho Địch Thanh có chỗ dựa vững chắc, nhưng chắc chắn tiền tài không nhiều. Không lẽ nào chỗ dựa của Địch Thanh chính là hoàng để! Có hai vị đại nhân của Các Học vụ là chỗ dựa, thì việc làm ăn của mình chẳng phải thuận buồm xuôi gió lắm không? Vừa nghĩ đến đây, Dương Niệm Ân vui như hoa nở, trong lòng nghĩ con gái mình đúng là không nhìn nhầm người. Thấy Địch Thanh liên tiếp nhìn về hướng Dương Vũ Thường, Dương Niệm Ân hiểu ra vấn đề, liền chắp tay nói:
– Ta già rồi, rượu cũng không uống được nhiều nữa, mới có vài chén đã đau đầu chóng mặt rồi. Vũ Thường, ta về phòng nghỉ ngơi trước, con cùng với Địch hiền chất ngồi một lúc vậy.
Nói xong lão liền đứng dậy cáo từ.
Địch Thanh biết Dương Niệm Ân lâu như thế, cuối cùng cũng phát hiện ra Dương Niệm Ân cũng có lúc lại hiểu lòng người đến thế. Sau khi khách khí tiễn Dương Niệm Ân tới trước sảnh, đợi cho tới khi Dương Niệm Ân và quản gia đi khuất, Địch Thanh vội hỏi
– Vũ Thường, nàng không được khỏe sao? Hay là về nghỉ ngơi đi
Dương Vũ Thường lắc lắc đầu:
– Không có! Ta chỉ không muốn gặp La Đức Chính, nên mới nói trong người không được khỏe. Địch đại ca! Huynh vất vả quá.
Nàng gọi một tiếng Địch đại ca hơi kéo dài ra một chút rồi mặt lại đỏ lên. Địch Thanh cũng cảm thấy kích động, hạ giọng nói:
– Vũ Thường! Ta chỉ nhân tiện mà làm thôi. Hơn nữa vì nàng thì chuyện khó hơn nữa ta cũng sẽ làm.
Địch Thanh thường đấu võ mồm với người ngoài, ít khi nhường nhịn ai, nhưng trước mặt Vũ Thường thì lại toàn những lời cứng nhắc, nhưng những lời nói của hắn hoàn toàn xuất phát từ nội tâm với một thái độ chân thành. Dương Vũ Thường nghe thấy vậy trong lòng cảm động, nhất thời cũng không nói được nên lời.
Hai người đều im lặng, tận hưởng khoảng thời gian ấm áp bên nhau.
Bầu trời bên ngoài thi thoảng lại có một đám mây lẻ loi lững lờ trôi qua. Một trận gió bắc tràn tới khiến cho những bông tuyết bám trên cành cây bay phất phới trong không trung như những cánh hoa, Địch Thanh nhìn cảnh vật bên ngoài thì cảm thấy so với cánh hoa tuyết lẻ loi kia mình còn hạnh phúc hơn gấp nhiều lần. Một cơn gió thổi vào trong phòng, Dương Vũ Thường cảm thấy lạnh liền rùng mình một cái. Địch Thanh không dám ôm mà chỉ dám nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng.
Thân thể mềm mại của nàng run lên, bàn tay để mặc cho Địch Thanh nắm, cũng không rút ra. Địch Thanh chỉ cảm thấy bàn tay nàng mịn màng nhưng lại lạnh như băng, liền ân cần nói:
– Vũ Thường, ở đây rất lạnh, hay là nàng về đi?
Dương Vũ Thường nhẹ nhàng dựa vào ngực Địch Thanh mà nói nhỏ:
– Địch đại ca, thế này…không phải là ấm rồi sao?
Trên mặt nàng có chút ngượng ngùng, nhưng trong ánh mắt lại chứa đầy niềm vui.
Địch Thanh tỉnh ngộ lại, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Dương Vũ Thường. Mũi hắn ngửi thấy mùi hương xử nữ liền cảm giác mình như đang lơ lửng trên mây. Kể cả hắn có là Hoàng Đế đi chăng nữa thì cũng không thể hạnh phúc bằng hôm nay. Địch Thanh đầy cảm khái lên tiếng:
– Vũ Thường! Ta là người lỗ mãng, không hiểu được ý của người khác. Nnếu có chuyện gì làm không tốt, nàng đừng trách ta nhé.
Dương Vũ Thường khẽ cười nhưng không nói gì. Địch Thanh chỉ cảm thấy nụ cười dịu dàng đó thật mê hoặc liền không nhịn được nói:
– Vũ Thường, lúc nãy sao nàng lại khóc? Người ngốc nghếch như ta tới tận bây giờ vẫn không thể hiểu được sao nàng lại thích ta.
Dương Vũ Thường không trả lời câu hỏi mà chỉ nói nhẹ nhàng:
– Thích một người có khi không cần lí do. Nếu thực sự muốn biết lí do rõ ràng, thì muội cũng giống như cha là vì chuyện làm ăn.
Địch Thanh không kìm nổi mà bật cười.
– Nàng không đồng ý với cha nàng ư?
Thực ra lệnh tôn cũng không có ý gì, chỉ nghĩ tới chuyện làm ăn thôi. Trước kia chẳng phải nàng đã từng kể rằng khi ở Giang Nam, nhà nàng vốn là một gia tộc lớn., cha nàng phải nuôi cả một gia đình lớn, mới phải lăn lộn chốn kinh thành nhưng lại không có nhiều mối quan hệ nên thực sự không dễ dàng đâu.
Dương Vũ Thường hạ giọng nói:
– Thực ra, thực ra….
Nàng ta nhìn gói cua rất lâu, mới quyết định nói:
– Thực ra đó không phải là cha đẻ của muội.
Địch Thanh giật mình,
– Dương Niệm Ân không phải là cha nàng, vậy cha nàng là ai?
Đôi mắt Dương Vũ Thường rưng rưng nói nhỏ:
– Muội cũng không biết cha đẻ là ai, nhưng mẹ của muội cải giá vào Dương gia.
Địch Thanh thấy Dương Vũ Thường đau lòng, không biết cách nào an ủi, chỉ biết dùng tay khẽ vuốt mái tóc của nàng, nhưng cảm giác được mái tóc của nàng cũng lạnh, từng sợi từng sợi lạnh như băng.
Dương Vũ Thường nói:
– Muội nghe kế phụ nói, sau khi mẹ sinh ra muội thì bị chia cắt với cha đẻ, rồi đến họ Dương. Cha dượng của muội vốn biết mẹ nên vẫn một mực đợi mẹ của muội. Vì thế mà người vui vẻ chấp nhận mẹ con ta. Nhưng sau khi mẹ muội được gả vào Dương gia thì luôn buồn bã, rồi quá đau lòng mà chẳng được bao lâu sau thì mất.
Địch Thanh cảm thấy đau lòng mà nói:
– Hóa ra, nàng còn đáng thương hơn ta. Ít nhất ta còn có đại ca chăm sóc. Cha dương nàng, ông ấy….
Dương Vũ Thường nhẹ giọng nói:
– Đại ca của chàng đối với chàng rất tốt, cha dượng cũng đối xử không tồi với muội. Sau khi mẹ muội mất, ông ấy cũng rất buồn, nhưng rất yêu thương muội. Năm mẹ muội mất đã cầu xin ông ấy chăm sóc cho muội, nhưng phải để cho muội tự lựa chọn vị hôn phu. Cha dượng ta đã đồng ý, không ép ta lấy ai. Còn về việc tới nói chuyện với La Đức Chính, cũng chỉ là một trong những thủ đoạn làm ăn mà thôi. Năm đó khi muội ở Giang Nam, trong gia tộc có không ít người để ý muội, nhưng muội đều không thích. Cha dượng cũng không ép buộc. Khi ông ấy muốn tới kinh thành làm ăn liền mang theo muội đến đây. Sau đó muội mới gặp được chàng.
Địch Thanh áy náy nói:
– Ngày ấy khi ta va vào nàng thật sự là vô tâm không có ý gì. Nàng đừng giận nhé.
Dương Vũ Thường mim cười nói:
– Chẳng nhẽ tới hôm nay, chàng vẫn còn khách khí với ta sao? Lúc đó khi ta nhìn vào ánh mắt chàng đã biết lúc đó chàng rất buồn,. Chuyện va vào ta hoàn toàn không phải là hành động của một kẻ phóng đãng. Địch đại ca, lúc đó sao chàng lại uất ức căm phẫn đến thế? Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, chàng có thể nói được không?
Địch Thanh liền kể hết lại chuyện hôm đó. Dương Vũ Thường nghe xong, cảm khái nói:
– Hóa ra là như thế, chả trách hôm đó chàng lại lo lắng đến vậy, tiếc là cuối cùng cũng không tìm được người hại chàng. Giữa hai người vốn không có khúc mắc, nhưng lại không thể tránh được va chạm. Sao con người lại buồn cười như vậy?
Địch Thanh trầm mặc hồi lâu mới nói:
– Ta mà gặp lại gã, ta sẽ bắt gã, không vì điều gì khác…chỉ vì đám dân chúng vô tội.