Không ngờ Thánh công tử chính là Thánh Thượng. Lúc Địch Thanh nghe được câu này, cảm giác như sấm sét giữa trời quang.
Chuyện cũ từng màn lướt qua, nhất thời Địch Thanh cảm thấy hỗn loạn. Đúng rồi, Thánh công tử nếu không phải Hoàng đế, làm sao có thể dễ dàng thăng hắn làm Tán Trực, làm thân binh của Hoàng thượng? Thánh công tử nếu không phải Hoàng đế, làm sao có thể tùy tiện lấy ra đồ trong kho Nội Tàng? Thánh công tử nếu không phải Hoàng đế, chủ trì chùa Đại Tướng Quốc làm sao sẽ tự mình tiếp kiến? Lúc trước, tượng Phật Di Lặc bị hủy, Diệp Tri Thu vừa vặn xuất hiện, hơn phân nửa là tới bảo vệ Hoàng thượng. Lúc đấy thần sắc Diệp Tri Thu lộ vẻ cổ quái, ý có lẽ bảo hắn đi mau, chớ có nhiều chuyện.
Hết thảy đều là vì Thánh công tử chính là đương kim Hoàng đế – Triệu Trinh.
Địch Thanh nghĩ đến đây, lại cảm thấy nghi hoặc. Làm Hoàng đế sao lại yếu bóng vía như vậy? Đi chùa Đại Tướng Quốc kể khổ, muốn gặp Trương Diệu Ca cũng không được. Bị Mã Trung Lập truy đánh, thích chỗ phong hoa tuyết nguyệt, thậm chí – bị Địch Thanh hắn lừa gạt.
Còn bây giờ, vị Hoàng để này ngay cả ở trong cung, vì tránh né Hoàng hậu, cũng chính là để trốn tránh lão bà của mình, thà chui vào chuồng heo trốn sao? Vị Hoàng thượng này chả lẽ có bệnh? Vừa nghĩ đến đây, Địch Thanh dở khóc dở cười. Nhưng hắn biết, Quách Tuân tuyệt đối không nhìn lầm.
Thượng Thánh, Thánh Thượng… Địch Thanh tỉnh ngộ, hóa ra Thượng Thánh chính là Thánh Thượng đảo lại. Trách không được mỗi lần Diêm tiên sinh nói “Thánh” đều kéo dài âm. Không cần hỏi, thói quen khó sửa, Diêm tiên sinh thói quen kêu Thánh Thượng rồi.
Địch Thanh đang suy nghĩ miên man. Thánh công tử đã từ chuồng heo chui ra nói:
– Quách chỉ huy, ở đây gặp được ngươi, thật là đúng lúc.
Trên đầu anh ta có vài cọng rơm, còn dính chút phân heo trên người, nhưng trong giọng nói đã lộ ra vẻ uy nghiêm của Thiên tử Triệu Trinh, Hoàng đế trẻ của Đại Tống. Cho dù có chút chật vật, cho dù vừa từ chuồng heo ra, nhưng suốt ngày ở cung điện triệu kiến đủ loại quan lại, cũng sinh ra khí khái uy nghiêm.
Quách Tuân cũng đang kỳ quái làm sao Địch Thanh có thể quen biết Triệu Trinh, nghe thấy vậy nói:
– Vâng, có chút trùng hợp. Thánh Thượng có gì phân phó sao?
Quách Tuân ở lâu trong cung, làm việc cẩn thận, những việc không nên hỏi, tuyệt đối sẽ không hỏi.
Triệu Trinh lắc đầu nói:
– Không có gì phân phó, trẫm chỉ là muốn hít thở không khí sạch sẽ một chút.
Vừa nói đến hai chữ “Sạch sẽ”, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Quách Tuân nói:
– Vậy thì thần cáo lui.
Triệu Trinh gật gật đầu, phân phó nói:
– Địch Thanh, ngươi lưu lại ở cùng trẫm đi.
Địch Thanh đành phải gật đầu. Thầm nghĩ người trốn tránh lão bà, bảo ta cùng đi là có tính toán gì? Ta giống Trương Diệu Ca, cũng là bán nghệ không bán thân đấy.
Triệu Trinh đương nhiên là đoán không ra tâm sự của Địch Thanh. Đang lúc Địch Thanh suy nghĩ lòng vòng, Triệu Trinh cũng cảm thấy buồn phiền. Anh ta là thiên tử Đại Tống, có lẽ ở trong mắt rất nhiều người là phong quang vô hạn, vinh diệu vạn thiên. Nhưng anh ta có khổ khó nói. Triệu Trinh sống lâu trong thâm cung cực kỳ tịch mịch. Lúc tình cờ quen biết Địch Thanh, cảm thấy hắn láu cá mang theo nghĩa khí, thông minh mang theo tính con buôn, trong nội tâm không thấy ghét, mà ngược lại rất thưởng thức tính cách của Địch Thanh.
Anh ta xuất cung, đơn giản là trong lòng phiền muộn, lại không thích giống như con rối bị tiền hô hậu ủng. Bởi vậy, nhiều khi anh ta chỉ mang theo thái giám Diêm Văn Ưng bên người, vụng trộm xuất cung. Diêm Văn Ưng chính là Diêm tiên sinh mập trắng này, vốn là một thái giám.
Mỗi lần gặp được Địch Thanh, Triệu Trinh đều có thể trải qua những việc kích thích. Cho nên ấn tượng với Địch Thanh rất tốt. Lần này bị Quách Tuân vạch trần thân phận, Triệu Trinh đương nhiên buồn bã. Thầm nghĩ về sau chỉ sợ sẽ không còn người bạn này. Lại nghĩ, giờ đang có chuyện phải làm muốn nhờ Địch Thanh, giờ cho Địch Thanh thấy thân phận cũng không phải là việc xấu.
Quách Tuân rời khỏi mà trong lòng đầy nghi hoặc, chỉ có thể chờ Địch Thanh quay lại rồi hỏi cho ra nhẽ. Y ở ngoài cung bồi hồi, đang do dự nên chờ đợi hay không thì thấy có người đi đến trước mặt. Quách Tuân ngẩng đầu nhìn lên, thì có chút kinh ngạc nói:
– Diệp Bộ đầu, sao ngài lại ở đây?
Người tới chính là Bộ đầu trong kinh thành Diệp Tri Thu. Diệp Tri Thu mặt đầy bụi đất nhưng nhuệ khí lại không giảm. Y nhìn chằm chằm vào Quách Tuân nói:
– Quách chỉ huy, ta muốn cùng ngươi nói vài lời.
Quách Tuân biết Diệp Tri Thu không có chuyện se không làm phiền mình, trầm ngâm nói:
– Đi ra ngoài uống vài chén đi.
Diệp Tri Thu sảng khoái nói:
– Được.
Hai người tùy ý tìm một tửu quán. Diệp Tri Thu chọn một chỗ hẻo lánh ngồi xuống. Quách Tuân biết Diệp Tri Thu muốn tránh người bên ngoài nghe thấy. Thầm nghĩ, mấy ngày trước, Diệp Tri Thu rời khỏi kinh thành, cũng không biết y làm cái gì. Hình như y đang truy tìm tung tích tượng Phật Di Lặc, không biết có kết quả chưa?
Diệp Tri Thu trước rót đầy chén rượu cho Quách Tuân rồi mới nói:
– Quách huynh, những người mà cả đời tại hạ kính trọng không nhiều lắm, Quách huynh xem như là một trong số đó.
Quách Tuân nói:
– Tri Thu, nếu như ngươi có việc, cứ nói đừng ngại.
Anh ta thấy Diệp Tri Thu xưng mình là huynh, cũng thay đổi cách xưng hô. Lúc phá án, hai người hợp tác khá là ăn ý, nên cũng có giao tình.
Diệp Tri Thu nói:
– Lúc Địch Thanh bị bỏ tù, ta đã bị Thái hậu phái đi xử lý một vụ án. Là vụ án gì, ta không tiện nói rõ.
Trong lòng Quách Tuân hơi rét. Thầm nghĩ Diệp Tri Thu mở miệng là nói tới Địch Thanh. Chẳng lẽ việc Diệp Tri Thu muốn nói có liên quan đến Địch Thanh? Diệp Tri Thu thấy Quách Tuân im lặng, lại nói:
– Ta mặc dù không thể nói rõ vụ án này, tuy nhiên…Vụ án này có liên quan đến tượng Phật Di Lặc của chùa Đại Tướng Quốc bị hủy.
Trong lòng Quách Tuân vừa động, mơ hồ đã đoán ra cái gì, chỉ ồ lên một tiếng. Diệp Tri Thu uống hết một chén rượu rồi mới nói:
– Quách huynh đương nhiên cũng biết, tượng Phật Di Lặc kia là bị Đa Văn Thiên Vương phá hủy. Lúc Thánh Thượng đang ở chùa Đại Tướng Quốc, ta phụ trách hộ vệ. Lúc ấy ta cứ nghĩ rằng Đa Văn Thiên Vương là có ý dương đông kích tây nhằm hành thích Thánh Thượng. Không nghĩ ra gã chỉ muốn lấy đi một vật.
Quách Tuân biết mà còn hỏi:
– Y lấy đi cái gì?
Diệp Tri Thu nhìn chằm chằm Quách Tuân thật lâu. Thấy thần sắc y trầm tĩnh, dời ánh mắt đi và nói:
– Việc kia rất quan trọng, Thái hậu ra lệnh cho ta lén điều tra. Dặn rằng nếu có người lấy vật kia thì lấy lại, thuận tiện giết luôn người nọ.
Quách Tuân rét run, gật đầu nói:
– Ngươi nói với ta điều này, chả lẽ muốn ta giúp ngươi phá án?
Diệp Tri Thu thở phào một cái, nói tránh đi:
– Nếu như để cho Quách huynh phá án, không biết huynh bắt đầu từ đâu đây?
Quách Tuân lập tức nói:
– Nếu là Đa Văn Thiên Vương hủy hoại tượng Phật, đương nhiên là bắt đầu từ thân phận của Đa Văn Thiên Vương rồi.
Diệp Tri Thu gật đầu nói:
– Ta cũng nghĩ như Quách huynh vậy. Trận chiến lúc trước ở thung lũng Phi Long, Tứ Đại Thiên Vương đã chết ba người, chỉ có Đa Văn Thiên Vương là trốn thoát. Đương nhiên Phật Di Lặc cũng trốn theo. Ta vẫn truy tra án này, mấu chốt vụ án đều trên người Đa Văn Thiên Vương. Lúc đấy Phật Di Lặc đã nói qua một câu tiếng Tạng, ta đã tra nghĩa của nó một thời gian.
Quách Tuân chậm rãi nói:
– Có lẽ y muốn đánh lạc hướng của ngươi, khiến ngươi mất phương hướng tra án.
Diệp Tri Thu đồng ý nói:
– Quách huynh nói không sai. Về sau ta cũng đã nghĩ đến. Nhưng gần đây ta lại có manh mối, nói Đa Văn Thiên Vương có khả năng liên quan với người Tạng, và đang một lần nữa trốn ở Tạng.
Diệp Tri Thu không nói tới tin tức truyền từ đâu, Quách Tuân cũng không truy vấn, chỉ dò hỏi:
– Vậy lần này…Có chút tin tức gì không?
Diệp Tri Thu nói:
– Ở biên giới Tây Tạng chưa nghe thấy tin tức gì…
Quách Tuân đã nghe ra ngụ ý của Diệp Tri Thu, xúc động nói:
– Chẳng lẽ nói, ngươi ở địa phương khác tra được thân phận của Đa Văn Thiên Vương?
Về trận chiến ở thung lũng Phi Long, Quách Tuân khắc cốt ghi tâm. Y bị Phật Di Lặc đánh lén, khiến Địch Thanh thống khổ nhiều năm. Oán hận lần đó mặc dù Quách Tuân không nói, nhưng không có ngày nào là không quên. Biết được tin tức của Đa Văn Thiên Vương, ý nghĩ chiến đấu của Quách Tuân đã nổi lên.
Diệp Tri Thu chậm rãi nói:
– Ta từ biên giới Tây Tạng trở về, đi ngang qua Tây Bắc, tình cờ nghe được bài ca dao…
Không đợi Quách Tuân ngắt lời, Diệp Tri Thu đã nói:
– Câu ca dao này chỉ có bốn câu là:
“’Tây bắc Nguyên Hạo Đế Thích Thiên,
Ngũ quân bát bộ phận vọng phong yên.
Dạ Xoa tam la ma cản bộ,
Bất cập Cửu vương thiên ngoại tiên.”
Quách huynh đã từng nghe qua câu ca dao này chưa?