Hôm sau bầu trơi âm u, từng cơn gió đông thổi vào, Tâm Nhi giúp Thừa Tuyết sửa soạn chọn bộ quần áo dày một chút có thể giữ ấm cơ thể.
Tâm Nhi đang chải tóc cho cô thì Nhậm Tử Phàm từ ngoài đi vào, anh đi đến cầm cây lược từ tay Tâm Nhi, phất tay bảo Tâm Nhi đi ra.
Tâm Nhi nhẹ nhàng rời khỏi, Nhậm Tử Phàm cầm một lọn tóc lên chải mượt tóc cho cô.
-Tâm Nhi, chị muốn ra ngoài, em giúp chị buộc tóc đi.
Anh nghe cô nói muốn ra ngoài thì nhíu mày, đặt lược xuống hai tay túm lấy tóc cô.
Tay anh chạm vào da thịt cô, Thừa Tuyết cảm nhận được không giống là tay của Tâm Nhi liền đưa tay giữ lấy.
-Tôi buộc cho em xong, sẽ dẫn em ra ngoài.
-Không cần anh giúp.
Cô hung hăng dùng tay gạt tay anh ra.
-Em như vậy ra ngoài rất bất tiện.-anh mặc dù có chút giận dữ nhưng mà lại kìm nén dịu giọng nói
-Tôi không muốn đi cùng anh, tôi không biết sẽ chết lúc nào không hay.-cô mỉa mai, đứng dậy mò đường ra khỏi phòng
-Em… bình tĩnh nói chuyện không được hay sao? Nếu một may em xảy ra chuyện gì thì…
-Tôi không cần anh quan tâm.
Cô gắt gỏng, lời nói dứt khoác. Anh trao cho cô bao nhiêu đau khổ là đủ lắm rồi.
-Tâm Nhi… Tâm Nhi…
Cô lần theo tường tìm ra cửa, gọi lớn tên Tâm Nhi.
-Một là tôi đưa em đi, hai là chúng ta đều ở nhà.-anh giữ tay cô lại, kiên quyết
-Bỏ ra. Tâm Nhi đưa tôi đi.-cô giùng giằng muốn rút tay về
-Tâm Nhi là người làm của tôi. Không có lệnh của tôi, cái gì Tâm Nhi cũng không làm theo lời em.
-Anh… bỏ ra. Tôi tự đi.-cô quả quyết, giựt mạnh tay mình ra
-Tôi thấy em chưa xuống tới cầu thang thì đã té chết rồi.
-Mặc kệ tôi.
Cô đưa hai tay ra mò mẫm đường đi. Nhưng mà chỉ cần đi được vài bước thì đụng trúng cái này không thì vấp phải cái kia. Khi ra khỏi phòng cũng té hết hai ba lần.
-Còn nói không cần. Tôi đưa em đi. Em mà lên tiếng tôi sẽ quăng em xuống hồ bơi.
Anh cảnh cáo cô xong liền sải chân đi đến bế thốc cô lên.
Cô kinh ngạc, phản ứng đầu tiên chính là giãy giụa.
-Nhậm Tử Phàm, thả tôi xuống.
-Em không tin lời nói lúc nãy của tôi sao?
Cô mím môi, nhất thời quy phục.
-Tới cầu thang thả tôi xuống.
Thấy không có tiếng trả lời cô nghĩ là anh đồng ý nên im lặng.
Xung quanh cô bị mùi hương nam tính vây quanh, từng nhịp tim đều đặn vang lên.
Thình thịch… thình thịch…
Giống như nhịp tim của cô bây giờ.
Lúc cô ở trong lòng anh, nhịp tim anh và cô như hòa làm một, tất cả mọi thứ của anh cô đều muốn có được, con người, lí trí cả trái tim của anh.
Cô có được con người cùng trái tim của anh, đáng tiếc lại không nắm giữ được lí trí. Anh vốn không có trái tim nên dù là yêu cô, anh vẫn quyết tâm làm cô đau khổ!
Nhưng mà đáng tiếc, cô lại dùng cả trái tim mình để yêu anh, anh gieo ở tim cô một loại quả, đáng tiếc khi gặt hái lại là loại quả đắng. Cực đắng!
-Thả tôi xuống.
-Vẫn chưa hết cầu thang.
Cô nhăn mày, anh đi nãy giờ vẫn chưa hết cầu thang, gạt ai chứ.
Chắc chắn là anh gạt cô.
Nghĩ đoạn cô liền lần tay nắm cánh tay anh, không suy nghĩ gì liền há miệng cắn lấy.
Nhậm Tử Phàm không đề phòng liền bị cô cắn đau nên tay nới lỏng vì vậy thả cô ra, Thừa Tuyết nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay anh, nhưng chính là chân cô không chạm đất.
Nửa bàn chân đụng vào bậc thang không có thế liền ngã người về sau.
Rõ ràng… vì sao vẫn còn cầu thang?
Anh nhìn thấy cô té ngã về sau, liền bắt lấy tay cô kéo cô vào lòng chính vì vậy mà cả hai té nhào xuống cầu thang.
Cô sững sờ, hoảng sợ, cái gì cũng không biết.
Cơ thể bị ai đó ôm rất chặt, chỉ đau một vài chỗ nhưng không nặng. Cô đưa tay sờ người bên cạnh.
-Tử Phàm… Tử Phàm…
Cô gọi thêm vài tiếng, lay người anh.
Viên Hy từ ngoài đi vào nhìn thấy Nhậm Tử Phàm đang ôm Thừa Tuyết mặt mày anh nhăn nhó tỏ vẻ đau đớn thì thất thanh gọi: “Anh…”
Ngay sau đó liền chạy tới đỡ lấy anh, đồng thời đẩy Thừa Tuyết ra.
-Viên Hy, em xem anh ấy có bị sao không?-cô gấp gáp, vạn phần lo lắng
Viên Hy thấy mắt cô cứ nhìn đâu đâu lại nhìn chằm chằm, hai tay quờ quạng khắp nơi thì nhíu mày.
Nhậm Tử Phàm ôm cô lăn vài vòng bậc thang, trên trán bắt đầu rỉ máu, khi tỉnh táo lại liền gạt Viên Hy ra khẩn trương xem khắp người cô.
-Em… không sao chứ?-anh khàn giọng, hình như rất đau
-Anh có bị làm sao không? Sao lại đỡ tôi?-sóng mũi cô đỏ ửng lên
-Không sao là tốt.
Lúc nãy thật ra là anh cố ý đi lên xuống cầu thang, chẳng qua anh muốn bế cô lâu một chút, lúc cô quay về đã xa cách anh, bây giờ có cơ hội nên anh không muốn bỏ lỡ. Không ngờ lại ra cớ sự này.
-Anh… trán của anh…
Viên Hy thấy máu anh rỉ máu ngày càng nhìn thì lo lắng vô cùng.
-Không sao.
-Anh bị làm sao?-cô đưa tay ra sờ tay anh, lại lần đến mặt sờ lung tung
-Được rồi, tôi không sao. Em sờ một hơi mặt tôi sẽ biến dị đó.
Anh túm lấy tay cô, cười dịu dàng lại đỡ cô đứng lên.
Viên Hy đối với nụ cười đầy dịu dàng này của anh quả là không quen. Từ bao giờ anh lại quan tâm người con gái khác hơn cô chứ?
-Chị Thừa Tuyết, mắt chị làm sao vậy?-Viên Hy đối với Thà Tuyết chính là căm ghét, nhưng trước mặt Nhậm Tử Phàm lại thay đổi
-Mắt chị… do bị một số vấn đề nên không nhìn thấy được.
Cô cười chua xót.
-Viên Hy, đúng lúc Thừa Tuyết muốn ra ngoài, em đi với cô ấy đi.
-Em… thôi được rồi.
Viên Hy vốn nghe tin Thừa Tuyết đã quay về nên định qua xem thế nào, lại không nghĩ mắt cô lại không nhìn thấy gì mà anh lại có thể thay đổi đến không nhận ra.
-Em giúp chị đến Rosso, chị muốn gặp bạn.
-Em đưa chị đi. Nào.
Viên Hy nắm lấy tay cô, dìu cô đi.
Nhậm Tử Phàm đợi Viên Hy dắt Thừa Tuyết mới ngồi xuống ghế sô pha.
Líc nãy anh cái gì cũng không nghĩ tới, nhìn thấy cô ngã xuống cầu thang thì hoảng sợ bội phần, không cần biết gì liền đỡ lấy cô.
Có lẽ đây là yêu!
Đáng tiếc, lúc này đây chỉ anh yêu cô.
.
Viên Hy dẫn Thừa Tuyết ra Rosso, đi vào Vòm Lá Phong chọn một chỗ ngồi thích hợp.
-Bạn chị đâu?-Viên Hy nhìn xung quanh cô hỏi
-Là em.-Thừa Tuyết cười nhẹ
-Em sao?
-Lúc đầu chị định Tâm Nhi dẫn chị ra đây rồi chị điện thoại cho em. Không ngờ em lại đến Hàn Lâm.
-A, chị tìm em có gì không?
-Chị chỉ có vài chuyện muốn hỏi em. Em hứa hãy trả lời chị thật lòng.-cô nắm lấy tay Viên Hy
-Em hứa.
-Thật ra anh em… và chị là như thế nào?
Cái cô muốn là tìm lại kí ức của mình, cho nên cô mới bắt đầu từ Viên Hy.
Viên Hy sững người trước câu hỏi của cô, suy nghĩ một lát lại ra vẻ khó xử nói: “Em… không rõ. Hay là chị đi hỏi anh ấy đi.”
-Em rõ. Làm ơn nói với chị đi.-cô năn nỉ gần như cầu xin
-Nhưng mà chị hứa đừng… kích động quá.
Lòng ai khi yêu không ích kỉ? Có người sẽ nhượng bộ nhưng có người sẽ bất chấp để có được tình yêu.
-Anh hai… vốn không yêu chị, tất cả đều do anh hai sắp đặt. Em nhớ lúc anh hai đưa chị về đã đối xử không tốt với chị, ép chị đi đến cái chết. Lúc đó chị lao ra đường lại may mắn không chết chỉ mất đi kí ức nên anh hai mới tương kế tựu kế dàn xếp mọi chuyện.
Thừa Tuyết tưởng chừng mọi thứ xung quanh đều sụp đổ, trong lòng cô hàng vạn hàng nghìn con dao nhọn đâm thủng. Lời nói của Viên Hy chẳng khác nào lưỡi dao giết chết cô.
Sự thật này quá đỗi tàn nhẫn với cô, so với cái chết còn đau đớn trăm vạn lần.
Nếu biết yêu anh chỉ gây tổn thương cho cô thì cô thà rằng ngay từ đầu đã không bắt đầu mối quan hệ này, nhưng đáng tiếc dù cho có phép màu cũng không cứu vãn được.
Nước mắt nóng hổi rơi ra khỏi hốc mắt, giống như từng hạt thủy tinh trong suốt rơi xuống mặt ướt đẫm hai tay cô.
Lòng cô đau đớn, trái tim chết lặng.
Viên Hy nhếch môi cười, nhìn thấy Thừa Tuyết đau khổ như vậy quả thật lòng Viên Hy rất sung sướng. Thứ mà Viên Hy muốn, một là của Viên Hy, hai là ai cũng đừng hòng có.
-Nhậm Tử Phàm, vì cái gì phải làm như vậy? Tôi hận anh, tôi hận anh…
Tiếng kêu oán hận của Thừa Tuyết như xé nát không gian, mọi người qua đường đều dừng lại nhìn cô, tất cả đều là ánh mắt tội nghiệp.
Viên Hy đứng lên, lùi về sau nhìn Thừa Tuyết.
-Cô xem, cô bây giờ tội nghiệp bao nhiêu, mọi người đều đang tội nghiệp cô. Tô Thừa Tuyết, nếu cô còn không cách xa anh ấy ra thì tôi nhất định làm cô đáng thương hơn.
Viên Hy cười cay độc, ánh mắt xinh đẹp ngày nào chỉ còn có sự ghen ghét đố kị thù oán.
– – –
Tư Nguyên hòa vào dòng người đông đúc cầm theo máy ảnh chụp phong cảnh Ma Cao.
Tư Nguyên định là đi theo Mặc Hàng tạo cho anh sự bất ngờ khi nhìn thấy nhưng mà lại sợ ánh mắt lạnh lùng kia của anh. Quả là không có can đảm.
-Hay là đi về? Không được, không được.
Trong lòng Tư Nguyên chiến tranh giữa ở lại và đi về, không tìm được đường thõa.
-Hay là hỏi chị Thừa Tuyết? Ấy không được, Mặc Hàng nói quan hệ giữa chị ấy và Phàm thiếu không tốt, không nên quấy rầy.
Tư Nguyên vừa đi vừa lẩm bẩm, vài người qua đướng nhìn cô như đang nhìn kẻ không được bình thường.
Tư Nguyên vuốt lại tóc, rối rắm trong lòng.
-Cô à…
Phía sau có người vỗ vai cô, Tư Nguyên quay lại nhìn thấy một bà lão.
-Bà bà, bà biết nói tiếng Việt sao?
-Ta là người Việt qua Ma Cao sinh sống.-bà lão cười nhân hậu nói
-A, vậy bà bà gọi cháu có gì không?-Tư Nguyên khom người hỏi bà
-Ta mang theo nhiều đồ không vác nổi, cháu giúp ta mang về nhà được không?
Tư Nguyên nhìn thấy hai túi đồ to dưới chân bà lão suy nghĩ vài giây, có thể vừa giúp bà lão vừa suy nghĩ chuyện nên về hay ở lại. Thuận cả đôi đường.
-Được ạ, bà để cháu xách.
Tư Nguyên vui vẻ nhận lời cầm lấy túi đồ.
-Cảm ơn cô gái, cô thật tốt bụng.
Bà lão dẫn Tư Nguyên đi qua vài con đường nhỏ, rẽ vài khúc quẹo, cuối cùng đi vào một con hẻm nhỏ.
-Bà bà à, nhà bà cũng xa thật nha.
-Gần tới rồi, gần tới rồi.
Bà lão chỉ về trước lại tiếp tục đi.
Đi một lát Tư Nguyên lại không đuổi kịp bà lão, nhìn khắp nơi cũng không nhìn thấy bà. Sao bà lại đi nhanh thế a?
-Bà bà… bà bà…
-Ta ở đây.
Tư Nguyên nghe giọng nói ở phía sau thì mỉm cười quay đầu không ngờ lại bị thổi bột thuốc mê.
Tư Nguyên lảo đảo lùi về sau, trước mắt dần mờ mịt. Trước khi ý thức mất hẳn cô nghe được giọng nói của bà lão: “Cô gái, xin lỗi cô. Là cô không nên giúp lão.”