Ăn mừng đến trời tối, đèn đường cũng thắp sáng hai bên ven đường, Diệc Thuần là kẻ sai nhất trong đám lời nói say mềm mà đi đứng xiêu quẹo.
Nhất Duy thấy vậy liền có ý định đưa Thừa Tuyết và Diệc Thuần về nhà, Thừa Tuyết chỉ uống vài lon vẫn còn tỉnh táo nên kêu Nhất Duy đưa Diệc Thuần về trước bản thân mình thì đón taxi về.
Đứng nhìn Nhất Duy lái xe đưa Diệc Thuần về, Thừa Tuyết ôm hai tay mình rảo bước lên con đường dài, xe cộ giữa đường chạy qua lại tấp nập âm thanh vang lên không ngớt mà dòng người đi hai bên vệ đường cũng hối hả đi qua lại.
Chiếc HyperSport lướt qua ngang cô, Thừa Tuyết thoáng nhìn theo ở trong thành phố này, loại siêu xe khó có ai sở hữu được. Cũng không hiểu vì sao từ khi nói chuyện điện thoại với anh đến bây giờ cô vẫn chưa gặp anh. Anh cũng không đến Hàn Lâm để tìm cô.
Xe dừng lại ở phía sau cô một khoảng, cô đứng yên tại chỗ hai mắt nhìn chằm chằm chiếc xe, cũng không rõ là mong chờ cái gì. Có lẽ là do xe đẹp hoặc là người bên trong xe.
Cửa mở, một đôi chân thon dài được chiếc quần xám bạc bao quanh ngay sau đó cả dáng người cao ráo thẳng tấp bước ra khỏi hẳn xe.
Thừa Tuyết nắm lấy quai ba lô trên lưng, lại nhìn Viên Hy bước ra xe.
-Chị Thừa Tuyết.-Viên Hy bước ra xe liếc thấy cô đứng đó nhìn Nhậm Tử Phàm thì gọi
-Trễ như vậy còn đi đâu sao?-cô giống như trả lời Viên Hy không giống là tò mò muốn biết
-Khi nãy anh dẫn em đi đến một nhà hàng mới mở, ở đó rất tốt đến bây giờ em vẫn còn muốn đi nữa.-Viên Hy hưng phấn kể
Cô không nói gì, ánh mắt nhìn sang Nhậm Tử Phàm thấy anh cũng đang nhìn mình, mày cương nghị hơi chau lại.
-Sao chị lại về trễ vậy?
-Chị thắng kiện nên rủ nhau đi ăn mừng, lúc nãy vui quá nên quên thời gian mất.
-Hèn gì mặt chị đỏ như vậy, chị đã uống rượu sao?
-Có sao? Chỉ có vài lon bia thôi.-cô đưa tay ôm má vừa ửng đỏ vừa nóng của mình
-Anh, hay là chúng ta đưa chị Thừa Tuyết về đi. Trễ lắm rồi.-Viên Hy ôm lấy cánh tay anh lay nhẹ
-Không cần đâu, hai người là về Ngự Biệt Uyển, còn tôi về Hàn Lâm, hai nơi này ngược đường nhau. Không thuận tiện, không thuận tiện.-cô vội nói chen vào trước khi anh nói
Rõ ràng cô nhìn thấy ánh mắt anh trầm xuống.
-Không phiền hai người nữa, tôi đi trước.-cô cười nói rồi xoay người đi, bước chân sải dài giống như chạy vậy
Cô không biết vì sao mình phải chạy trốn? Cũng không rõ vì sao nhìn hai anh em bọn họ, có cảm giác bị lừa dối.
Bên tai cô thoáng nghe Nhậm Tử Phàm bảo Viên Hy lên xe về trước, ngoài ra chẳng còn gì, xung quanh chỉ còn tiếng gió thổi làm con người ta cảm thấy lạnh mà không khỏi run lên.
Rất nhanh sau đó tay cô bị túm lại.
-Em chạy đi đâu?-anh nắm chặt lấy tay cô, thanh âm trầm thấp
-Đi về nhà.
Cô đáp rút tay mình về đáng tiếc lại bị anh nắm chặt lại.
-Tôi đưa em về.
-Anh đùa sao? Viên Hy còn đợi anh.-cô lại một lần nữa muốn lấy tay mình ra khỏi tay anh
Nhưng mà lần này anh lại càng giữ chặt hơn, giống như cô càng muốn làm việc gì thì anh càng làm trái ý cô.
-Tôi đã kêu người đưa em ấy về. Bây giờ đã về được chưa?-anh nhăn trán, lời nói giống như chê cô nhiều điều
-Được, nhưng mà…
-Lại sao nữa?
-Tôi…
Cô cúi đầu nhìn bụng mình. Nói là đi ăn mừng nhưng cô chẳng ăn được nhiều, trong bụng bia còn nhiều hơn đồ ăn nữa.
-Không phải nói đi ăn mừng sao?
-Hay là đi về đi, ở nhà có mì ăn liền.-cô ngẩng đầu cười sau đó rất nhanh lấy tay mình ra bỏ đi
-Đừng ép cái bụng của mình.
Anh nhoẻn miệng tiến lên kéo tay cô bước đi.
.
-Món này ngon thật đó.
-Lần đầu tiên ăn sao?
-Đúng vậy. Ngon thật đó.
Thừa Tuyết cùng Nhậm Tử Phàm ngồi ở băng ghế trong Vòm Lá Phong, tay cô cầm hộp đồ hộp trên tay cầm đũa gấp ăn.
-A, đây là món gì?-ăn được một lúc cô mới nhớ chưa biết tên nó
-Em muốn gọi nó là gì thì gọi đi.
-Anh đặt tên đi.
-Tôi gọi là mì Uyên Ương. Uyên Ương Uyên Ương, ăn xong quên hết âu lo, ăn xong mãi mãi vui vẻ, về sau chỉ ở bên cạnh nhau.
“Uyên Ương Uyên Ương
Ăn xong quên hết âu lo
Ăn xong mãi mãi vui vẻ
Về sau chỉ ở bên cạnh nhau.”
Năm đó, mẹ anh thường làm món mì này cho cả nhà, bà còn đọc bài thơ này chỉ là mong muốn cả nhà hòa thuận vui vẻ ở bên nhau. Đáng tiếc từ lúc giả vờ chết đi anh không còn ăn được.
Vài năm gần đây anh mới phát hiện ở Rosso bên vệ đường có người bán hàng bán loại mì này, thật ra mì này chỉ có ở quê mẹ anh nên rất ít người thành phố biết đến, khi anh gặp được quầy hàng này thì thường xuyên mua ăn trong lúc tăng ca, ăn xong lại nhớ đến cảnh gia đình quây quần.
-Tên hay thật đó. Nếu có cafe thêm một tí sữa và hai viên đường thì chắc ngon hơn.
-Đúng vậy, mì Uyên Ương phải uống cùng cafe Uyên Ương.
-Anh cũng biết cafe đó sao? Tôi nhớ mình chỉ pha một lần.
-Lúc trước có người thường làm cho tôi, về sau muốn cũng không được.
Cô nhìn ra được sâu thẳm trong ánh mắt của anh là sự cô đơn cùng nhung nhớ vô bờ bến.
-A, vừa ăn vừa ngắm sao thích thật.
Cô nói lảng sang chuyện khác.
-Ngày mai là chủ nhật, em có đi đâu không?
Cô ngước nhìn anh, suy nghĩ gì đó thì nói: “Vốn là định đi thăm mẹ tôi, nhưng mà nếu anh có gì cần tôi có thể không đi.”
-Mai tôi đưa em đi thăm bà, sau đó đi cùng tôi đến lễ khánh thành.
Cô đang ăn nghe cô nói thì suýt sặc, khó khăn nhai hết thức ăn trong miệng nhìn anh như thể vì sao lại là cô?
-Là đầu tư của Trình Ngụy, em nên đến chúc mừng.
Gì đây? Đang nói móc cô hay là anh ghen?
Ừm, khả năng thứ hai rất khó xảy ra nha. Trả lời một câu an toàn vậy: “Cũng được.”
Ăn xong anh đưa cô quay về Hàn Lâm, cô cứ tưởng đã khuya anh sẽ ở lại không ngờ anh lại chỉ đưa cô vào đến nhà sau đó cũng bỏ đi.
Trong lòng có chút mất mác ánh mắt cô vẫn dõi theo cho đến khi anh lên chiếc xe do Mặc Hàng lái đến chạy đi mất.
-Chị Thừa Tuyết, chị và thiếu gia có phải tình cảm tốt hơn rồi không?-Tâm Nhi thấy sắc mặt cô có khởi sắc
-Tâm Nhi.
-Em rất mong chị và thiếu gia tình cảm sẽ tốt hơn, không chừng sau này chị sẽ là nữ chủ nhân của Ngự Biệt Uyển.
-Em đó đừng có nói bậy bạ nữa.
Cô không phải không thừa nhận nhưng mà lời Tâm Nhi nói quả thật rất… vừa lòng mình, hai má cũng ửng hồng.
-Em nói sự thật thôi, chị nhìn xem thái độ của thiếu gia với chị thay đổi rất tốt. Chị lại là người ở đây lâu nhất.
-Được rồi, em cứ như chị gái đang dạy dỗ em gái vậy.
-Để em đi pha nước nóng cho chị thay đồ.
Cô mỉm cười đi lên lầu.
Có những thứ tình cảm không muốn nảy nở cũng không ngăn được, sớm nhận biết còn có cơ hội tự mình không cứ thế lún sâu, nhưng không nhận ra lại trở thành một nổi cực hình.
– – –
Sáng hôm sau đúng như đã nói Nhậm Tử Phàm đưa cô đến bệnh viện thăm mẹ cô.
Hôm nay bà có một đợt kiểm tra sức khỏe, cô vừa đến đúng lúc bác sĩ đang khám cho bà.
Cô vào rất nhẹ nhàng, nhưng có lẽ do ánh mắt đã nhiều năm không nhìn thấy nên đôi tai rất thính.
-Thừa Tuyết, con đến sao?
-Mẹ, phải là con.
Cô đáp lời bà, đi đến bên giường.
Nhậm Tử Phàm đứng ở ngoài cửa cũng không đi vào, dựa người vào tường, ánh mắt ảm đạm lạ thường.
Bác sĩ khám xong bảo cô một lát qua gặp ông, cô cũng không khỏi lo lắng. Không phải bệnh mẹ cô nặng hơn chứ.
-Mẹ, bệnh của mẹ sao rồi? Đã tốt hơn chưa?
-Bệnh của mẹ không sao, phỏng chừng mẹ có thể về nhà được.
Tay bà đưa ra lần lần kiếm tay cô.
Cô đưa tay nắm lấy quả quyết nói: “Không được, chờ khi bác sĩ nói bệnh của mẹ tốt hơn đã.”
-Mẹ cảm thấy rất tốt, con đã bắt mẹ ở đây mười mấy năm rồi.
Mặc dù bà không có lời trách mắng cô nhưng cô nhận ra sự bất mãn cùng mong muốn rời khỏi đây.
-Không phải con ép mẹ ở đây, là bệnh không muốn đi mẹ hãy mau chóng khỏe lại đi.
-Con đúng là giống như cha con, đã quyết định gì rồi thì không thay đổi.
-Vậy thì mẹ mau khỏe lại, con chắc chắn sau khi mẹ khỏe sẽ cho mẹ về nhà.
-Được.
.
Nói chuyện hàn huyên với bà một lúc Thừa Tuyết đi đến phòng gặp bác sĩ, Nhậm Tử Phàm cũng không đi theo chỉ là xuống nhà xe chờ cô.
Cô vào phòng, bác sĩ chỉ ghế đối diện mời cô ngồi xuống.
-Bác sĩ, bệnh của mẹ tôi sao rồi?
-Mắt của mẹ cơ vốn do duy truyền nên khả năng nhìn thấy là rất khó. Còn về bệnh suy tim của bà tôi nghĩ không nên kéo dài nữa.-Bác sĩ đưa cô bảng xét nghiệm
-Vậy… phải làm sao?-cô chỉ có bà là người thân nếu bà xảy ra chuyện gì thì cô biết phải làm sao
-Cần phải làm phẫu thuật. Nhưng mà…
-Nhưng mà sao ạ?-Thừa Tuyết gấp gáp hỏi
-Cần tìm người hiến tim thích hợp, phẫu thuật cũng chưa chắc thành công.
-Bác sĩ dù thế nào ông cũng phải giúp mẹ tôi. Cho dù lấy tim tôi đổi cũng được.-cô khẩn khoản lời nói nghẹn ngào
-Tôi sẽ cố gắng. Cô nên chăm sóc tốt cho bà.
-Tôi nhất định. Ngài phải chữa khỏi cho mẹ tôi.
.
Rời khỏi phòng bác sĩ cô đi ra cổng, Nhậm Tử Phàm ở trong chiếc Ferrari chờ cô, vẫn luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Cô suy kiệt, đi đến mở cửa xe ngồi vào.
Anh nhấn ga vòng xe chạy về phía ngược lại.
-Thế nào?-anh giống như thuận tiện hỏi hơn là hỏi han
-Tình hình của bà không khả quan lắm. Bác sĩ nói phải làm phẫu thuật.
-Không cần lo lắng quá.
-Nếu không tìm được tim thích hợp thì tôi sẽ thử. Dù sao bà cũng là mẹ tôi.
-Em điên sao?-anh thắng gấp, thanh âm rõ tức giận
-Tôi không thể nhìn mẹ tôi chết được.
-Vậy là em lấy mạng mình ra cược hay sao?
-Không phải cược mà là trao đổi.
-Có khác gì nhau. Mạng sống của em là do tôi cứu, có thế nào cũng do tôi quyết định.
Người đàn ông đúng là ngang ngược lại không nói lí lẽ.
-Em không cần lo. Tôi sẽ giúp em lo chuyện đó.
Anh dường như vô tâm tới lời cô nói tiếp tục cho xe chạy đi.
Cô biết rõ một khi anh đã quyết định thì sẽ không thể nào thay đổi được cho nên tạm thời không cãi với anhh.