Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 26: Lão đại UP



-Anh quen tôi sao?

Thừa Tuyết ánh mắt nhìn anh ta cũng không biểu lộ gì, chỉ cảm thấy anh ta không phải kẻ xấu. Ít nhất mà hiện tại.

-Tiểu Tam, em quên tôi nhanh vậy sao?-Trình Ngụy làm mặt đáng thương nói

-Anh có phải lầm người không? Tôi không phải Tiểu Tam mà anh nói.

-Tiểu Tam, em sốt sao? Ngay cả tôi mà em cũng quên.

Bây giờ anh nói là bạn trai cô, cô cũng không nhớ anh là ai cả.

-Tiểu Tam, em không nhớ thật sao?-Trình Ngụy thấy cô không giống như đang đùa giỡn thì nhíu mày hỏi

Cô gật đầu nhẹ, ánh mắt vẫn nhìn anh.

-Đã xảy ra chuyện gì với em?

-Tôi… tôi gặp tai nạn nên những chuyện lúc trước tôi quên cả rồi.-cô thú thật

-Quên hết mọi thứ?

-Phải.

-Cái gì cũng không nhớ?

-Phải.

Trình Ngụy đưa tay lên xoa xoa cằm mình, nếu như anh không đoán nhầm thì chuyện cô bị mất trí nhớ có liên quan đến Nhậm Tử Phàm. Trong khoảng thời gian một tháng qua, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra với cô?

-Nhưng mà… anh là ai vậy?

-Trình Ngụy, người mà em rất thích.

-Thích? Theo nghĩa nào chứ?

Cô không mấy tin lời anh nói.

-Em nghĩ sao? Em cứu tôi một mạng, tôi dùng thân thể mình báo đáp em.-Trình Ngụy cười một lúc càng rực rỡ

-Cái gì? Anh và tôi…-Thừa Tuyết nuốt nước bọt, nhìn anh rồi lại nhìn mình

Nói như vậy không lẽ cô và anh…

-Thân thể của tôi vẫn chờ em đến lấy.-anh bật cười lớn

Cô thở hắt ra, anh cứ nói kiểu lấp lửng khó hiểu như vậy có ngày cô bị dọa chết. Nói như vậy cô và anh chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

-Cảm ơn anh, nhưng mà tôi nghĩ thân thể của anh, nên để giành cho người khác đi.-Thừa Tuyết mặt mày méo sẹo nói

-Tôi không thể rút lời được, bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng chờ em đến lấy.

Đúng là đồ biến thái, bệnh hoạn. Cô không hiểu sao mình lại quen biết anh chứ?

-Nhưng mà… sao anh lại gọi tôi bằng Tiểu Tam?

Trình Ngụy suy ngẫm một lúc, nếu nói theo sự thật thì cô sẽ phản ứng ra sao chứ?

-Nhậm Tử Phàm nói gì với em vậy?-Trình Ngụy thích thú hỏi

-Nói gì là gì, anh ấy không phải là người chăm sóc cho tôi hay sao?-Thừa Tuyết nhìn anh hỏi

-Chăm sóc? Phải, Nhậm Tử Phàm là người chăm sóc em.-anh cười châm biếm

-Anh cười như vậy là có ý gì chứ?

Cô thấy anh khó hiểu, tự nhiên lại cười kì quặc, cô nói gì sai chứ?

Hay là không đúng sự thật?

-Không có gì, tự nhiên cảm thấy buồn cười thôi.

Trình Ngụy biết rõ là Nhậm Tử Phàm giấu cô nên không nói rõ với cô, soi mói những việc không tốt kia.

-Có muốn biết Nhậm Tử Phàm là người thế nào không?-Trình Ngụy hứng thú hỏi

-Không phải là thương nhân bình thường thôi sao?

-Thương nhân? Lại đây.

Trình Ngụy ngoắc cô, Thừa Tuyết hơi chòm người ta phía trước, Trình Ngụy nói nhỏ vào tai cô gì đó.

Thừa Tuyết có chút khó hiểu không biết ý định của anh là gì, nhưng mà trong lòng hoài nghi muốn biết sự thật nên cũng tin lời Trình Ngụy nói mà làm theo.

. . .

Phòng V.I.P ở bar Louis, Nhậm Tử Phàm ngửa đầu uống ly rượu Brandy trong tay, ngẩng đầu nhìn Dịch Thiên và Duẩn Hào trước mặt.

-Bỏ rơi mỹ nhân rồi sao?-Dịch Thiên lúc nào cũng đùa được

Nhậm Tử Phàm liếc hắn, sau đó mở miệng: “Vẫn chưa.”

-Wow… mỹ nhân đúng là có khách, chịu được hai tháng rồi đó nha.-Dịch Thiên làm bộ mặt kinh ngạc cùng tán thưởng

-Cậu bớt lôi thôi đi. Một tháng trước vừa xảy ra tai nạn, quên hết những chuyện lúc trước rồi.-Nhậm Tử Phàm hai tay khoác lên vai hai người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh mình nói

-What? Accident?

-Chỉ là một tai nạn nhỏ. Tốt nhất cái miệng của cậu đừng nói lung tung.-Nhậm Tử Phàm cảnh cáo

-Ok. Nhưng mà sao không ở nhà với cô ấy đi, đến đây tìm người khác. Không đủ thỏa mãn sao?

-Câm miệng.

Cái miệng của tên này, có ngày anh may cái miệng này của hắn lại.

-Nhưng mà khi nào bỏ cô ấy thì nhớ nói tớ.-Dịch Thiên dặn trước

-Sẽ…

-Được rồi hai cậu, chuyện đó cứ để lúc khác nói, bây giờ vào chuyện chính đi.-Duẩn Hào chen vào

-Lại là chuyện của Nhị thiếu chứ gì?-Dịch Thiên chán chường nói

-Hắn ta không đơn giản như những kẻ khác. Nghe nói đã có nhiều tổ chức xã hội đen quy hàng hắn. Lãnh địa ngày càng mở rộng.-Duẩn Hào theo những gì mình điều tra được nói

-Đã sao? Không phải đã có Tử Phàm sao?-Dịch Thiên cười càn rỡ

-Nhị thiếu ghét Tử Phàm như vậy chỉ muốn trừ cậu ta, nghĩ xem Nhị thiếu sao lại không muốn diệt trừ?

-Duẩn Hào này, cậu cũng xem thường Tử Phàm quá rồi đấy. Nhưng mà chuyện Bạch Lão rõ ràng biết có Nhị thiếu nhúng tay vào vậy mà Tôn Thúc lại không truy… ngay cả chúng ta cũng không được nhắc tới.-Dịch Thiên tay vừa lướt qua làn da của cô gái bên cạnh mình vừa nói

-Tôn Thúc cũng đã bắt Bạch lão và Hạ lão rời khỏi UP rồi, vả lại bọn họ cũng không được phép xuất hiện trong thành phố nữa.

-Như vậy còn nhẹ. Đường đường là người được kính trọng trong UP lại làm ra chuyện phản bội.-Dịch Thiên khinh thường

-Điều quan trọng bây giờ là đối phó với Nhị thiếu. Chúng ta không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo.

Nhậm Tử Phàm nãy giờ vẫn im lặng không nói tiếng nào. Cũng không rõ anh đang nghĩ gì.

Anh trầm giọng, ánh mắt xanh lam lãnh khốc nói: “Chúng ta cứ im lặng quan sát, đến khi đúng lúc hãy ra tay. Ngồi yên hưởng lộc.”

-Ngồi yên coi Nhị thiếu đấu với ai chứ?

-Mộ Dung Cảnh.

-Cảnh thiếu?

Nhậm Tử Phàm cười lạnh lẽo, nụ cười làm người ta rợn tóc gáy.

. . .

Thừa Tuyết sau bữa ăn tối thì ở phòng khách bật tivi xem, coi được vài phút thì có người nhấn chuông cửa. Tâm Nhi chạy ra mở cửa cho người đó vào.

Thừa Tuyết xem chú tâm tivi đến khi Tâm Nhi dẫn người đó vào cũng không hay, mãi khi cô gái đó cất giọng trong trẻo của mình lên cô mới giật mình.

-Chào chị.

Thừa Tuyết di chuyển tầm mắt, ngẩng đầu nhìn cô gái vừa lên tiếng.

-Cô là?

-Em là Tư Nguyên. Mặc Hàng kêu em đến đây.-Tư Nguyên mỉm cười đáp

-A, là Tư Nguyên. Em sao lại đến giờ này chứ? Trễ như vậy rồi.-Thừa Tuyết nhanh chóng kéo Tư Nguyên ngồi xuống

-Không sao đâu chị, ban ngày em phải đi làm đến tối mới rãnh nên chỉ có khoảng thời gian này là đến chỗ chị thôi.

-Vậy thì khi nào em trở về?

-Tối ạ. Lúc nào cũng được bởi vì Mặc Hàng sẽ đến đón em.-Tư Nguyên cười không mấy thoải mái nói

-Hình như Mặc Hàng rất quan tâm em.

-Chẳng qua là trách nhiệm thôi. Anh ta quan tâm em, em cảm thấy thật xui xẻo.-Tư Nguyên cười giễu mình

-Sao lại vậy? Mặc Hàng thì có điểm gì không tốt?-Thừa Tuyết giật mình

-Người nhìn gia đình chị bị giết chết, chị cầu xin người đó nhưng người đó vẫn lạnh lùng không cứu, vậy thì có điểm gì tốt không?

Tư Nguyên nghĩ đến đêm đó ba và bà mình bị giết chết, Tư Nguyên khóc cạn nước mắt, yếu đuối van xin Mặc Hàng cứu nhưng anh vẫn tuyệt nhiên không cứu.

-Sao chứ? Mặc Hàng…

-Em đối với Mặc Hàng, ngoài căm hận ra thì không thể nào có loại tình cảm khác. Có lẽ chị không biết nhưng Mặc Hàng em không thể yêu.

Làm sao có thể yêu người gián tiếp giết chết gia đình mình được chứ? Đó là điều rất đau khổ.

Một tháng qua là khoảng thời gian Tư Nguyên cảm thấy bài xích đau khổ nhất, chẳng qua ba cô là một tài xế cho Bạch lão, ông theo lệnh làm việc lại giữ chứng cớ phản bội tổ chức, Bạch lão sợ bị bại lộ liền kêu người đến giết ông lấy lại con chip lưu trữ tư liệu, Mặc Hàng cũng phụng lệ đến lấy con chip từ ba cô.

Vậy mà khi ba cô mất, anh không thể lấy được con chip, xem như chưa hoàn thành nhiệm vụ định về báo cáo, nếu không phải vì cứu cô thì anh cũng bỏ mặc cô, anh chính là có ơn trả, có thù báo, không ơn không thù không quan tâm đến. Ba cô là mục đích anh cần, ông chết rồi nhiệm vụ anh đã xong, cô cứu anh, anh cứu lại cô, bà cô không cứu anh không gây oán với anh, anh không quan tâm đến mạng sống của ba.

Một con người máu lạnh như anh, Tư Nguyên mãi mãi không thể yêu.

-Tư Nguyên, tuy chị không rõ chuyện cả hai, nhưng mà đừng cứng ngắc quá, yêu thì yêu, để sau này sẽ hối hận.-Thừa Tuyết mặc dù không rõ chuyện của hai người nên không thể cho ý kiến được

-Em cảm thấy rất thích chị, sau này em sẽ đến nói chuyện với chị, vả lại Phàm thiếu cũng muốn như vậy.

-Thật tốt quá. Chị ở đây cũng không có ai để nói chuyện nếu em đến được thường xuyên thì chị rất vui.-Thừa Tuyết nắm lấy tay Tư Nguyên nói

-Vâng ạ.

Cả hai nói chuyện rất hợp, không chỉ tâm sự còn lâu lâu chọc cười nhau, những câu chuyện phiếm đơn giản, những cuộc bình luận về một bộ phim ca khúc cả hai từng nghe, cô và Tư Nguyên thật sự rất hợp tính, có nhiều điểm giống nhau nên rất dễ nói chuyện.

Đến khoảng mười giờ tối, Tư Nguyên mới điện cho Mặc Hàng, Mặc Hàng chưa đến mười phút đã đến nơi đưa Tư Nguyên về.

Thừa Tuyết đứng ngoài ban công nhìn chiếc xe rời đi, chỉ mong họ có duyên sẽ có phận, đừng để lỡ một mối tình đẹp.

. . .

Ngày hôm sau Diệc Thuần đến Khởi Lạc rất sớm, lúc đó cả phòng Hoa Lạc chưa có ai đến, Diệc Thuần đặt cặp lên bàn, đi khỏi phòng Hoa Lạc.

Diệc Thuần đi chưa được mười phút đã có một người đi vào phòng Hoa Lạc.

Diệc Thuần đi xuống căn-tin mua một phần ăn sáng sau đó đi đến cầu thang bộ ngồi ăn.

Cũng không hiểu vì sao Diệc Thuần lại muốn ở đây ăn nốt phần ăn sáng của mình.

Có lẽ là yên tịnh… hoặc là mong chờ ai đó.

-Diệc Thuần, mày đúng là khùng điên mà.

Diệc Thuần dùng muỗng đánh vào đầu mình, sao cô lại có thể chờ anh được chứ?

Nhưng mà đã lâu rồi vẫn chưa gặp được anh…

Mặc Phong đứng ở cầu thang phía trên nhìn xuống thấy Diệc Thuần một mình ngồi ăn sáng, cảm thấy cô rất kì quặc, trong Khởi Lạc thiếu gì chỗ ăn thoải mái vậy mà cứ ngồi ở cầu thang bộ ăn.

Đúng là kì lạ.

Mặc Phong bước xuống dưới tần hắng vài cái.

Diệc Thuần nghe thấy tiếng người, môi lại cong lên nhưng liền hạ xuống quay đầu lên nhìn.

-Mặc phó tổng…-Diệc Thuần vội đặt phần ăn xuống

-Ngồi đi.

Mặc Phong thấy cô định đứng lên thì giơ tay bảo cô ngồi xuống, chính mình cũng ngồi ở bậc thang cạnh cô.

-Sao không ăn trong căn tin cứ thích chạy tới chỗ này ăn?-anh hỏi

-Cũng không biết, chắc tại vì ở đây không ồn ào.-Diệc Thuần đáp

-Cô đúng là kì quặc, có bàn ghế đàng hoàng không chịu.

-Kệ tôi đi. Nhưng mà sao anh lại thích đi thang bộ vậy?

Mặc Phong im lặng một lát sau đó nói: “Không phải chen lấn.”

Thật ra đi thang bộ là để rèn luyện thêm, giúp anh chạy nhanh và sẵn tiện tập thể dục, nhưng mà nói ra có chút buồn cười.

-Đường đường là phó tổng mà sợ người khác giành đi thang máy với anh sao? Có khi người ta nhường cho anh ấy.-Diệc Thuần trề môi

-Kệ tôi đi.

-Anh đang nói lại lời tôi sao?-Diệc Thuần lườm anh

-Cô nghĩ sao thì cho là vậy đi.-anh nhún vai

-Anh… được lắm.

Diệc Thuần cầm ly nước lên uống một ngụm cho đỡ tức.

-Nhưng mà… chuyện của Thừa Tuyết là sao?-Diệc Thuần sực nhớ, đặt ly nước xuống hỏi

Mặc Phong lặng thinh, không biết là nên trả lời thế nào.

-Vì sao cậu ấy lại thành ra như vậy?

-Tôi không biết. Chuyện của cô ấy tôi chỉ mới biết từ hai tuần trước.

-Có liên quan đến Nhậm Tử Phàm?

-Bây giờ có liên quan đến ai đi nữa thì cũng đã xảy ra rồi.

-Tôi thật không hiểu các người, đã không thể bảo vệ người ta thì đừng bắt ép người ta ở bên mình, cái tên Nhậm Tử Phàm đó làm Thừa Tuyết đau lòng thì thôi đi…

-Cô đừng la nữa. Phàm thiếu làm gì cũng có lí do riêng.-Mặc Phong cắt ngang lời Diệc Thuần

-Lí do của anh ta lúc nào cũng gây khó dễ cho người khác, tôi thật không biết Thừa Tuyết đã gây ra lỗi gì với anh ta mà anh ta lại năm lần bảy lượt hành hạ cô ấy.

-Chuyện của bọn họ, cô làm sao hiểu nổi?

-Đàn ông như các người, kẻ thì máu lạnh vô tình, kẻ thì tàn nhẫn vô tâm, thà là đừng dính dáng vào chứ đã dính vào thì chỉ có kết cục đau khổ thôi.

Diệc Thuần phất phất tay, cầm phần ăn của mình đứng lên đi khỏi.

Mặc Phong thở dài, gục mặt nhìn mặt đất.

“Đã không bảo vệ được người ta còn ép buộc người ta ở bên mình.”

Câu nói này của Diệc Thuần, làm Mặc Phong phải suy nghĩ rất nhiều.

Diệc Thuần quay lại phòng Hoa Lạc cũng vừa đúng giờ, thấy Thừa Tuyết đã đến thì giơ tay chào rồi ngồi xuống bàn mình.

-Mới đến sao? Đã ăn sáng chưa?-Diệc Thuần hỏi

-Mình vừa mới đến, vẫn chưa ăn sáng.-Thừa Tuyết cười đáp

-Đi nói chuyện với đối tác công ty Mỹ Ảnh sao rồi?-Diệc Thuần hỏi

-Họ đồng ý với hợp đồng chúng ta đưa, tuần sau có thể quay.-Thừa Tuyết đưa tay mở hộc tủ ra

-Hôm qua mình không khóa sao?

Rõ ràng hôm qua cô khóa tủ rồi mà, sao hôm nay lại không cần dùng chìa khóa đã mở được chứ?

-Vậy thì tốt quá. Làm việc thôi.

Diệc Thuần cười sau đó bắt tay vào làm việc.

Thừa Tuyết cười đáp lại, mở tủ ra, bên trong không mất gì, tư liệu về bộ phim hợp tác với Mỹ Ảnh và hợp đồng vẫn còn nguyên vẹn. Có lẽ hôm qua cô quên khóa lại, là do cô đa nghi thôi.

Đến tối tan sở Thừa Tuyết không về Hàn Lâm, cô dặn bác Tân quay về trước bảo là mình phải cùng bạn cùng phòng đi ăn tối.

Đợi bác Tân cho xe chạy đi, thì một chiếc Lamborghini Veneno trắng dừng trước mặt cô.

Thừa Tuyết không nghĩ ngợi liền mở cửa ở ghế sau ngồi vào.

-Nin, chạy xe đi.

Trình Ngụy nhìn Nin ra lệnh.

Hôm qua Trình Ngụy dặn cô nếu muốn biết phải nghe lời anh bảo, chuyện đầu tiên chính là hôm nay sau giờ tan sở sẽ đi cùng anh.

-Mình đi đâu?-Thừa Tuyết hỏi

-Một lát em sẽ biết.

Thừa Tuyết không biết Trình Ngụy định đưa cô đi đâu, nhưng mà lúc cô nói Nhậm Tử Phàm chỉ là một thương nhân bình thường Trình Ngụy lại bảo muốn cô biết thương nhân mà anh nói với cô là thế nào.

Khi xe giảm tốc độ lại, Thừa Tuyết nhìn ra ngoài cửa kính.

Cảng biển!!!

Sao lại đưa cô đến cảng biển chứ?

Thừa Tuyết nhìn anh không hiểu vì sao lại đưa cô đến đây, Trình Ngụy không nói gì đã đi xuống xe.

Thừa Tuyết vội vã chạy xuống theo.

Cảng biển này rộng lớn vô cùng, có rất nhiều tàu cùng ca nô đậu sát bờ, tiếng sóng biển ồ ạt đập vào bờ đá vững chắc, từng cơn gió đêm thổi vào bờ gây cảm giác lành lạnh.

-Sao lại đến đây?-Thừa Tuyết đứng bên cạnh Trình Ngụy hỏi

-Em xem.

Trình Ngụy giơ tay ra phía trước, ánh mắt thích thú quan sát thái độ của cô.

Thừa Tuyết mặc dù không hiểu nhưng vẫn nhìn theo hướng tay Trình Ngụy chỉ. Cách đó không xa cô nhìn thấy hai nhóm người đang đứng nói chuyện gì đó.

Người đứng đầu một nhóm chính là Nhậm Tử Phàm vì anh đứng đối diện ngay cô, phía sau anh là Mặc Hàng và Mặc Phong còn có vài người áo đen khác.

Anh cùng người bên nhóm kia nói gì đó, sau đó mấy người phía sau anh khiêng một thùng hàng từ mười mấy chiếc thùng phía sau lên.

Người bên kia mở nắp, từ bên trong lấy ra một… khẩu súng.

Thừa Tuyết cả kinh, hai mắt mở to. Nhậm Tử Phàm, buôn bán súng!???

Thừa Tuyết kiên nhẫn nhìn theo bọn họ, khoảng cách khá xa nên cô không thể nghe được bọn họ nói những gì, nhưng mà rõ ràng người kia nói gì đó, Nhậm Tử Phàm cười lạnh thì Mặc Hàng đã chĩa súng vào đầu hắn.

Hình như là người kia muốn bán giá cao nhưng anh không đồng ý.

Trình Ngụy đứng một bên hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn diễn cảnh trước mặt, lại càng thích thú khi cô nhìn thấy màn này.

Nhậm Tử Phàm đã cố ý giấu cô, vậy thì anh làm kẻ xấu giúp cô biết được sự tình.

Thừa Tuyết hoang mang vô cùng, người mà cô tin tưởng từ lúc mất trí nhớ đến giờ là Nhậm Tử Phàm, lời anh nói cô hoàn toàn tin bởi vì anh không có lí do gì lừa gạt một kẻ mất trí như cô, anh nói với cô anh là một thương nhân bình thường, cô tin anh nhưng mà hôm nay cô biết được anh cùng bọn người kia buôn bán vũ khí, như vậy là phạm pháp, lúc trước cô cũng đồng ý cho anh làm việc này hay sao?

Thừa Tuyết ngẩng đầu nhìn Trình Ngụy, lòng có một khúc mắc: “Vì sao anh biết được chuyện này? Anh có phải cũng như anh ta?”

Trình Ngụy không trả lời, chỉ cong môi cười nhún nhẹ vai.

-Anh cũng là làm chuyện phi pháp như anh ta đúng không?-cô có chút mất bình tĩnh

-Phải. Người ta gọi tôi là Nhị thiếu, ở Las Vegas gia tộc tôi đứng đầu về sòng bài, còn có tổ chức mafia ở đó là do tôi đứng đầu. Tuy nhiên, làm sao sánh bằng Nhậm Tử Phàm?-Trình Ngụy cười lạnh, không chối bỏ thân phận của mình

-Nhậm… Nhậm Tử Phàm là ai?

-Lão đại tổ chức UP, một tổ chức đứng đầu trong thế giới ngầm.

Thừa Tuyết đưa tay lên bịt miệng mình, bọn họ đều là lão đại xã hội đen, đều là những kẻ buôn bán phạm pháp, giết người không gớm tay. Cả người đứng trước mặt cô và người mà cô tin tưởng nhất.

Dường như mọi thứ quay cuồng, Thừa Tuyết khó khăn thích ứng kịp với mọi thứ. Sao lại thế? Vậy thì lúc chưa mất trí nhớ, cô có tán thành việc làm của Nhậm Tử Phàm không? Cô có biết được mọi chuyện hay là anh vẫn giấu cô như lúc này?

Rối ren. Cứ như tơ vò, không thể suy nghĩ được gì.

Lúc cô mất trí chỉ có Nhậm Tử Phàm, anh nói gì cô đều tin, bởi vì đơn giản anh là người duy nhất cô có thể tin. Cô ước gì bây giờ mình có thể nhớ lại mọi chuyện lúc trước.

Thật ra giữa cô và anh có như lời anh nói hay không?

Thừa Tuyết sợ hãi hai người đàn ông này, bọn họ giống như một quả bom, bây giờ không nổ, sau này không nổ nhưng nhất định sẽ có một ngày nổ. Nhưng mà không phải nhanh chóng mà là từ từ…

Thừa Tuyết nhìn phía trước, những thùng hàng đựng súng kia đã được vận chuyển lên một con tàu lớn, chắc hẳn giao dịch đã thành công. Thừa Tuyết không muốn ở lại lâu liền quay người rời đi.

Trình Ngụy nhếch môi cười, chuyện này đúng là thú vị hơn anh tưởng, nhìn đám người kia cũng không hề có độ ấm, sau đó liền quay người đi.

. . .

Thừa Tuyết về Hàn Lâm thì Tư Nguyên cũng vừa vặn đến, hôm nay Tư Nguyên đi taxi đến, Mặc Hàng không thể đưa cô đi nhưng mà nói chắc chắn sẽ đón cô về.

Thừa Tuyết biết rõ là vì nguyên do gì mà Mặc Hàng không thể đưa Tư Nguyên đến đây.

Bây giờ cô đã hiểu vì sao Tư Nguyên nói Mặc Hàng lạnh lùng vô cảm giết người không gớm tay, là vì anh ta đi theo Nhậm Tử Phàm.

-Tư Nguyên, em hiểu Mặc Hàng bao nhiêu?-Thừa Tuyết hỏi

-Một chút cũng không hiểu. Con người như Mặc Hàng em không nắm bắt được.-Tư Nguyên lắc đầu

-Em biết Mặc Hàng là người thế nào không?

-Sát thủ. Anh ta là sát thủ của UP. Cái này chị phải rõ hơn em chứ?

-Chị chỉ hỏi thôi, chứ chị cũng biết mà.-cô cười qua loa

Bọn họ, đều là kẻ sát nhân. Tất cả đều là sát nhân. Không ai là người tốt. Bây giờ lời anh nói cô có nên tin nữa hay không? Thật ra đâu mới là thật đâu mới là giả?

Diệc Thuần kêu cô cẩn thận với anh, có phải là do Diệc Thuần cũng biết được chuyện này không? Vậy thì chuyện Diệc Thuần, Mộc Ngân, Hướng Luật nói là sự thật.

Vì sao… mọi thứ lại thế này???

-Tư Nguyên, hôm nay chị mệt, có lẽ không thể nói chuyện với em nhiều.-Thừa Tuyết mệt mỏi nói

-Không sao đâu chị. Em kêu Mặc Hàng đến đón em là được mà.

-Ừ, sau này em không cần thường xuyên đến, rãnh hãy đến đây cũng được.

-Vâng.

Thừa Tuyết đợi Tư Nguyên đi thì nằm ịch xuống giường, hai mắt mở to nhìn trần nhà trắng phau kia, trong lòng vô cùng rối bời.

– – –

Thừa Tuyết đến Khởi Lạc từ sớm, nhưng mà vừa bước vào đã cảm nhận có gì đó khác lạ.

Mặt mày ai cũng nhăn nhó, lo lắng đặc biệt là đều chĩa vào cô.

Cô lại gây ra họa gì sao? Không có nha.

-Thừa Tuyết, Hướng Luật kêu cậu vào trong gặp.-Diệc Thuần chỉ vào trong phòng

-Tớ sao?

Thừa Tuyết chỉ mình rồi nhìn căn phòng giám đốc kia, sau đó dẹp ba lô lên bàn đi vào trong.

Bên trong Hướng Luật đang xem tư liệu, nghe thấy có người vào thì nâng mặt lên. Sau đó chỉ tay vào chiếc ghế đối diện mình.

-Em ngồi đi.

-Anh kêu em vào có việc gì?-Thừa Tuyết ngồi xuống ghế hỏi

-Bộ phim mới của em.-Hướng Luật dẹp đống tư liệu qua một bên

-Thì sao? Đã kí xong hợp đồng với Mỹ Ảnh, tuần sau là bắt đầu quay.-Thừa Tuyết nói

-Phải. Đó chính là điều chúng ta lo lắng bây giờ.-Hướng Luật hai tay đan vào nhau đặt lên bàn

-Vì sao lại phải lo lắng? Kí được hợp đồng không phải tốt lắm sao?-Thừa Tuyết không hiểu

-Em xem đi.

Hướng Luật quăng quyển tạp chí Điện Ảnh đến trước mặt cô. Thừa Tuyết nhìn vào trang anh lật cho mình xem.

-Cái gì cơ chứ?

“Công ty điện ảnh Gia Cát chuẩn bị ra bộ phim mới có tựa là Kiếp Sau Vẫn Yêu Em, bộ phim xoay quanh câu chuyện tình yêu của Trác Bằng (do nam diễn viên Đình Nguyên thủ vai) và Hà Mẫn Mẫn (do nữ diễn viên Tư Giai thủ vai) nội dung là một tình cảm nối dài từ thời trung học nhưng bị chia cắt vì hiểu lầm, Trác Bằng cứ nghĩ là Mẫn Mẫn không yêu mình vì anh nghèo khó nên đã quyết tâm trở thành giàu có, đến khi cả hai gặp lại thì Trác Bằng đã là một giám đốc công ty lớn còn Mẫn Mẫn là một thư ký. Cả hai vô tình chạm mặt, Trác Bằng luôn tìm cách gây khó dễ cho Mẫn Mẫn nhưng mà càng làm gì thì tình cảm của anh dành cho cô càng nhiều thêm, tình yêu của bọn họ đến khi nào mới được hóa giải? Bộ phim Kiếp Sau Vẫn Yêu Em hứa hẹn sẽ cho chúng ta một trải nghiệm đầy sâu lắng, về một mối tình đẹp nhưng cũng hài hước….”

Thừa Tuyết không thể đọc tiếp, đóng cuốn tạp chí lại, đây là kịch bản của cô đã kí với Mỹ Ảnh, sao công ty Gia Cát lại có thể có đượ nội dung bộ phim giống y hệt như vậy, ngay cả tên nhân vật cũng rất giống.

-Cái này… sao lại thế? Rõ ràng đây là kịch bản của em.-Thừa Tuyết biết được điều anh lo lắng lúc nãy là gì thì vội giải thích

-Nhưng mà vì sao Gia Cát lại có một nội dung y như vậy? Bọn họ còn đăng lên báo cho mọi người biết, người bên Mỹ Ảnh thể nào cũng kiện chúng ta đòi bồi thường.-Hướng Luật biết rõ cô không thể nào đi lấy kịch bản của người khác

-Chắc chắn có người hãm hại em. Rõ ràng đây là do em nghĩ ra, nếu biên kịch ở Gia Cát cũng nghĩ ra một kịch bản như vậy em có thể qua loa cho rằng trùng hợp nhưng ngay cả tên nhân vật cũng giống thì rõ ràng có người đem kịch bản của em cho bọn họ.-Thừa Tuyết vội nói

-Em nghĩ lại xem em có cho ai biết nội dung kịch bản hay đưa kịch bản cho ai không?

Thừa Tuyết suy nghĩ, khi viết kịch bản xong thường thì cô cho Diệc Thuần biết đầu tiên, sau đó là mọi người trong phòng để tham khảo ý kiến, rồi mới đưa cho Hướng Luật xem xong mới đi kí hợp đồng với Mỹ Ảnh. Như vậy thì ai mới là kẻ đáng nghi nhất.

-A, hôm qua lúc vừa đến phòng Hoa Lạc, tủ của em không khóa. Em nhớ rõ hôm trước sau khi tan sở đã khóa lại.-Thừa Tuyết sực nhớ liền nói

-Vậy thì đã có người mở tủ em ra sau đó xem nội dung kịch bản. Em nghĩ xem ai là kẻ khả nghi nhất?

-Em không biết. Lúc em vào đã là 7h, lúc đó hầu như ai cũng có mặt trong phòng.

-Được rồi, bây giờ chúng ta đi xuống phòng theo dõi xem camera.

Hướng Luật nói xong thì đứng lên cùng cô đi khỏi.

Mọi người trong phòng Hoa Lạc đều biết rõ sự việc, nhưng cũng không hỏi nhiều, đợi Hướng Luật và Thừa Tuyết đi mới bắt đầu bàn tán.

-Nói xem, vì sao Thừa Tuyết phải làm vậy?

-Tôi nghĩ bên Gia Cát cho thêm tiền nên mới làm vậy.

-Theo tôi thì là do không nghĩ ra được nên mới ăn cắp thôi.

Diệc Thuần nghe bọn họ nói thì tức giận, đập tay xuống bàn một cái: “Các người im đi. Uổng công Thừa Tuyết tốt với các người vậy mà các người nói cậu ấy như vậy. Chuyện này chắc chắn có kẻ khác hãm hại cậu ấy.”

-Chúng tôi cũng chỉ nói suy nghĩ của mình thôi.

-Đúng vậy, làm gì dữ vậy.

-Các người cứ coi đi, sẽ tìm được kẻ chủ mưu thôi.-Diệc Thuần tức tối nói

Có người trề môi, có người cho là Diệc Thuần bênh Thừa Tuyết ra mặt giống như cùng một giuộc với Thừa Tuyết.

Khoảng mười phút sau Thừa Tuyết và Hướng Luật quay trở lại, nhưng không vào phòng giám đốc. Hướng Luật cùng Thừa Tuyết đứng nhìn mọi người. Hướng Luật hỏi: “Hôm qua ai đến sớm nhất?”

-Chị Liên đó.-Tố Quyên đứng lên nói

-Không phải, hôm qua là tôi đến sớm nhất nhưng mà tôi nhìn thấy cặp của Diệc Thuần, tôi nghĩ Diệc Thuần là người đến sớm nhất.-chị Liên đứng lên nói

-Diệc Thuần?

-Phải, hôm qua tôi đến sớm nhất, nhưng tôi vừa đến đã đi xuống căn tin ăn sáng.-Diệc Thuần nói

-Lúc cậu đi xuống căn tin có thấy ai không?-Thừa Tuyết hỏi

-Không, chỉ có mình tớ thôi.

Diệc Thuần lắc đầu, vừa nói xong thì hiểu gì đó liền nói: “Không phải hai người nghi ngờ tôi đó chứ?”

-Không phải, nhưng mà camera ở phòng chúng ta hôm qua không hiểu vì sao không xem được.-Thừa Tuyết nói

-Hôm qua rôi đến đã đi xuống căn tin mua đồ ăn sáng, sau đó lên đây thấy Thừa Tuyết đã vào rồi.-Diệc Thuần tự nhiên bị vu oan nên có chút tức giận

-Vậy thì lúc đó có ai ở cùng cậu không?

Bởi vì nếu có người chứng minh ở cùng Diệc Thuần thì Diệc Thuần sẽ không bị nghi ngờ nữa.

-Là…

Diệc Thuần định nói ở cùng Mặc Phong nhưng sau lại im lặng.

-Không có.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.