Tới nơi, mắt tôi chữ O mồm chữ A ngẩn ngơ trước phong cảnh của thành phố Hokkaido. Càng đi tôi càng kinh ngạc. Thì ra mùa đông ở Hokkaido có tuyết (thứ lỗi cho em nó vì tầm hiểu biết có hạn) Tập thể lớp bắt gặp Duy ở khách sạn- nơi mà chúng tôi sẽ nghỉ ngơi trong chuyến du lịch này
Hình ảnh người lớp trưởng khó tính với gương mặt ác quỉ- khắc tinh của tôi ngày nào mà bây giờ giống như lột xác trở thành 1 người hoàn toàn khác. Hắn vận bộ vest Âu lịch lãm, dáng cao ráo, khuôn mặt lạnh tanh và cử chỉ rất chững chạc, trưởng thành. Ôi…tôi như chết ngất trước dáng vẻ ấy, nhưng không giống mấy đứa kia- đám đang kêu la inh ỏi ngoài kia, tôi chỉ đứng lặng 1 góc nào đó để ngắm gương mặt vô cảm của người con trai ấy. Không hiểu tại sao lòng tôi lại dâng lên 1 niềm cảm xúc khó tả
1 khoảng thời gian sau đó, trên ngọn đồi tuyết phía sau khách sạn, bên phải thì là tôi, Bạch, Ngọc còn phía tay trái là hắn, Hoàng, Tấn cả đám chúng tôi đứa này không săn ống quần lên thì đứa kia cũng săn tay áo, mỗi bên, bên nào bên nấy chất cả đống tuyết (chắc biết làm gì rồi ha)
—————————15′ trước———————–
Tôi và 2 đứa bạn (Bạch & Ngọc) đang yên vị trên chiếc giường êm ái mà từ lâu cả 3 đứa chúng tôi đã “thầm thương trộm nhớ”. Đang mơ màng trong thế giới chiêm bao như là: vương quốc bánh kẹo (nghe thôi là biết chủ của giấc mơ này là ai rồi…híc); “hot boy nổi loạn”; những tình tiết trong phim Hàn Quốc;…thì đột nhiên vang bên tai chúng tôi là tiếng chuông cửa đang “kêu la” thảm thiết khiến cho bao nhiêu giấc mơ thiên đường của chúng tôi trong chốc lát đã trở thành ác mộng
-Má ơi, con không muốn ăn nữa đâu….no quá rồi…-Bạch rên khẽ, có lẽ nó đang mơ về cái hôm mẹ nó nổi hứng nhồi cả núi thức ăn vào họng nó rồi nhỏ nhẹ, nho nhã mà nói 1 câu:”Ăn nhiêu đó chắc là no cho tới hôm kia (nghĩa là hôm thứ 2 của chuyến đu lịch) nên qua bên đấy con liệu mà biết cách sử dụng tiền một chút, mẹ bắt con ăn như vậy là để cho con để dành tiền mà mua sắm, ăn như vậy chắc cũng tiết kiệm được không ít đâu, đừng quên mua quà về cho mẹ nhé!” Tiếc thay cho bác là phí ăn uống + sinh hoạt thì các bậc phụ huynh đã đóng từ trước rồi hay sao? Vậy nên ba cái đó không phải là nhà trường sẽ lo hết hay sao? Vậy tại sao bác lại hành con bạn thân của cháu tức là con gái bác như thế kia chứ?…(ôi tội nghiệp con bé)
Ngọc thì……..:”Anh ơi…em yêu…” thôi hay bỏ qua con này nha (nhưng giấc mơ của nó các bạn có thể tự biên tự diễn)
Vâng, có thể nói là đứa tỉnh nhất trong 3 đứa chính là tôi. Tuy nhiên bé vẫn còn mơ mơ màng màng nên không buồn mở mắt ra tiếp khách mà quát đại 1 câu:
-Cửa không khoá thích thì cứ việc vào (không biết độc giả có suy nghĩ gì về con người này)
Sau 5′ mơ màng tôi vẫn chưa đủ độ siêng để mở mắt ra nhìn trời thì lảng vảng bên tai tôi vài câu nói khẽ:
-Lẹ lên coi chừng nó thức bây giờ
-Khẽ thôi vậy nó mới thức á (thức nãy giờ rồi mấy ba)
-Gần mở khoá được rồi
-……..
-…….. (Vâng thưa…xác định)
Mồ hôi đã bắt đầu nhễ nhại trên vầng trán “thông minh” của tôi. Híc…không ngờ 1 câu nói hết sức “tỉnh” mà đã khiến mọi việc như thế này đây. Híc, nhưng yên tâm tôi sẽ tìm cách tống khứ mấy tên này càng sớm càng tốt (tuy nhiên…kết quả sẽ xảy đến thì hên xui có gì cho tôi xin lỗi 2 đứa bạn cùng phòng trước)
1 điều lạ là hình như tôi không bị trói hay bịt mắt bịt miệng giống trong phim (đừng trách tôi vì cái tính vô duyên bẩm sinh mà hãy học hỏi tôi vì trong thời khắc này mà vẫn suy nghĩ được như vậy, cuộc sống phải lạc quan thế đấy bạn à)
Lợi dụng sơ hở tôi chạy lại “binh” cho hắn 1 cái và thế đấy, nhưng kết quả thật khiến cho con người ta bất ngờ
Híc… 1 điều mà ngay cả đứa có óc tưởng tượng phong phú như tôi cũng không ngờ được là khi tôi định chưởng cho tên vô giáo dục đang lục lộ đồ dùng riêng tư của người khác (của tôi chứ ai) thì bất ngờ hắn ta quay lưng lại, càng bất ngờ hơn nữa khi tên đó chính là TRƯƠNG BẢO DUY và thế rồi không biết đi tôi không nén nổi sự ngạc nhiên + 1 chút sợ hãi hay là vấp phải 1 cái gì đó ( như là con kiến chẳng hạn) nên đã ngã uỳnh lên người hắn 1 cách công khai và chân tôi cũng vô tình huých mạnh ngay “chỗ hiểm” của hắn khiến cho khuôn mặt của hắn phút chốc trở nên khó coi tới mức buồn cười.
Tôi cười 1 cách cuồng dại nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì đó rồi quay lại sau lưng+nhìn+hỏi
-2 con kia thức hồi nào vậy?
-Không biết nữa nhưng đủ để xem xong màn kịch hay
2 đứa nó ý tôi là Bạch và Ngọc đồng thanh trả lời. Giọng điệu có vẻ rất bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng hình như câu nói ấy có pha 1 chút giễu cợt và độ nham hiểm cũng rất ư là ít. Và chính câu nói đó đã dẹp hết mấy cái âm thanh lộn xộn ban nãy và bao trùm quanh căn phòng bây giờ là bầu không khí ngạt thở. Thế là như thường lệ tôi vẫn là người đứng ra giải quyết:
-Tấn, Hoàng…tên lớp trưởng kia! Mấy người tới đây làm gì?
-Đi chơi, nói đúng hơn thì tụi tui định rủ nhóm bà đi nén tuyết- Tấn vừa dứt câu nói thì gương mặt của Bạch và Ngọc bỗng dưng sáng lên riêng tôi thì xụ mặt xuống ra vẻ chán nản rồi lợi dụng mọi người không để ý mà leo lên giương
Không may tôi đã bị phát hiện và thế là chương trình đọc diễn văn trực tiếp chính thức bắt đầu
Và vài phút sau có người lên tiếng:
-Thôi cô ta không đi thì chúng ta đi, tôi nghĩ chắc có lẽ cô ta ngại khi đi với 1 người đẹp trai như tui thôi (Hả?! Gì cơ)
“Bụp”!!!*3, 3 cái gối định mệnh cùng 1 lúc phi thẳng vào mặt hắn
-Tên kia! Hôm nay cậu bị “tẩu hỏa nhập ma” hả? Mà ma nào nhập cậu vậy?
-Cô bị hâm hả? Chẳng qua lúc nãy vô tình tôi thấy cô nhìn tôi đắm đuối nên tôi nghĩ cô đã phải lòng tôi thôi
1s sau mọi thứ trên người tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, không chỉ vậy người tôi còn tỏa ra 1 ngọn lửa rực rỡ và gần như cháy nhà
-Nè tên kia tôi nói cho cậu biết lúc đó thứ tôi nhìn là con ruồi phía sau cậu chứ không bao giờ có chuyện tôi nhìn cậu đâu nên đừng có ảo tưởng sức mạnh-Tôi nhìn qua mấy đứa kia chắc tụi nó cũng chuẩn bị xong lâu rồi nên tôi cũng theo đó mà xách vũ khí ra khỏi phòng trước vừa đi vừa nói- Cuộc đấu này là tôi thách cậu và nếu 1 trong 2 ta thua thì chiều nay người thua sẽ phải chiêu đãi mọi người 1 bữa hoành tráng
—————————Hiện tại————————
Có thể nói bây giờ không ai trong chúng tôi không bị đinh đạn và trong số đó có 2 người không ra người nhất là Duy và tôi. Hiện tại thì đôi bên đang ngang tài ngang sức, chưa thể phân rõ thắng bại. Còn mấy đứa kia thì có lẽ đã biết kết quả ngay từ phút mở màn rồi. Và cứ giữ phong độ đó chúng tôi đấu tranh kịch liệt với nhau từ 9h sáng cho đến 5h chiều
Đúng 6h chiều khi mặt trời xế bóng, chúng tôi đã tập trung đông đủ tại 1 quán ăn ở 1 nơi mà ai cũng biết tới (chính xác là chợ)
Trên chiếc bàn mà chúng tôi đang “định cư” hầu như toàn là thức ăn và người bao nguyên 1 chầu đó không ai khác chính là tên vô tình bị vấp ngã và bị tôi lợi dụng thời cơ đó mà tấn công ác liệt rồi dành phải giơ cờ xin hàng- Trương Bảo Duy
-Há ha ha…vui quá đi…tôi thắng cậu rồi nhá “lớp trưởng”…đồ ăn ngon quá đi mất…tôi không khách sáo đâu nhé….”kẻ thua cuộc”…
Sau khi khiêu khích hắn xong, tôi nhào vào ăn tới tấp. Do vậy nên tôi đã vô tình tự đẩy mình vào trạng thái “sặc”
Từ 1 gương mặt hậm hực tức giận đột nhiên mặt hắn chuyển màu và dĩ nhiên chẳng tốt lành gì mấy đâu:
-Stupid (ngốc nghếch), cô ăn kiểu như bị bỏ đói 10 năm như vậy không sặc mới lạ
Nói xong hắn đưa li “nước ngọt” cho tôi. Vì thời thế cấp bách, tôi không suy nghĩ nhiều mà chộp ngay nước và uống hăng say. Sau khi uống gần hết tôi mới chợt ngộ ra hình như nước ngọt có cái vị gì đó kì kì và tôi lại tiếp tục thử thêm 1 ngụm nữa để xác định đó là thứ nước gì thì:…
-MÁ ƠI CỨU CON!!! Tên kia muốn tôi chết thì cậu cứ nói đại đi chứ việc gì phải đầu độc tôi bằng nước tương…. Ôi trời ơi nó mặn…
Sau khi bị bại lộ thì hắn cười không ngưng, cười tới nỗi đau bụng rồi mới hắng giọng trả lời tôi:
-Ồ…hoá ra tôi cho cô uống nước tương hả…ha ha….tôi…tôi cứ tưởng đó là soda muối ha ha ha
-CẬU CHÊ TUỔI THỌ CỦA MÌNHDAIF QUÁ RỒI HẢ TÊN KIA!!! TÔI GIẾT CẬU!!!
Thế là cuộc chiến lại 1 lần nữa nổ ra khiến mọi người gần đó cười rộ lên và bầu không khí quanh đó cũng tươi vui hơn hẳn