Sanh Tử Kiều

Chương 52: Khí thế cường hào



Đại Không hoà thượng động thiền trượng xuống đất bộp bộp, hét vang:

– Nghiệt chướng, sao chưa cúi xuống huỳnh tuyền, còn chờ gì nữa?

Nhà sư trông thấy Tạ Tông trợn trừng đôi mắt cứ tưởng y căm hờn mìnhđã xuống tay độc.Thân Xương Ngọc lắc đầu thốt:

– Hắn đã chết rồi, lão trọc la hét làm chi?

Đại Không bật cười ha hả:

– Lành thay, trừ ác là tích đức, kẻ xuất gia phải hành thiện bảo trì phúc đức.Thân Xương Ngọc bước tới gần hơn, hỏi:

– Vết thương nơi đầu vai áo có nặng lắm không?

Đại Không cao giọng:

– Nặng hay nhẹ cũng chỉ là cái xác phàm chịu đựng, xác thối tha hữu hình có lúcphải hủy hoại, không đáng phải quan tâm.Thân Xương Ngọc khoát tay:

– Cho ta xin cái thứ ngôn ngữ đó đi.Rồi y tiếp:

– Cũng tại ngươi sính tài, không muốn cho ai tiếp trợ, nên mới có tình trạng đó.Đại Không hoà thượng hừ một tiếng:

– Nào ta có sính tài đâu, làm cái việc trừ nghiệt chướng, ta có dám tránh né đểcho người khác mạo hiểm mà làm đâu?

Thân Xương Ngọc thở dài thốt:

-Cũng được, bỏ qua việc của ngươi đi, chúng ta còn mặt trận kia, nơi đó đangnáo nhiệt không kém.Phải, mặt trận đó náo nhiệt thật, bởi đấu thủ là hai tay đầu não Lệ Tuyệt Linh vàLa Nhữ Cường.Cả hai ác chiến đến mức độ vong ngã rồi, họ không còn cố đến bảnthân mà chỉ quyết làm sao hạ được đối tượng thật nhanh, càng nhanh càng hay.Còn lại một mặt trận khác, giữa Vô Tướng tam tăng và ba cao thủ thuộc hàngNgân ưng, tình huống cũng ác liệt vô cùng.Xa xa Hà Tinh Huỳnh có phần nào thắng thế trước Thoa Đầu Sa Thường Đại Dần.Riêng Tiểu Không hoà thượng thì chỉ một mình chấp Lam Diện Quỷ Phán Thiệu Đạt vàChùy Đầu Sa Đỗ Lập, nhà sư thừa sức quay hai đối tượng như đùa với trẻ nít.Thân Xương Ngọc, Đại Không và Hắc Nhai Tam Long cùng bước về phía đó, soátqua các mặt trận.Vân Hà Tẩu Đoan Mộc Thụy cũng đã băng bó thương tích cho đồ đệxong, thấy bọn Thân Xương Ngọc bước đi cũng theo luôn.Thân Xương Ngọc hỏi:

– Triệu Hùng có sao không?

Đoan Mộc Thụy bình tĩnh đáp:

-Thương thế nặng, song không nguy đến tính mạng, bất quá hắn ngưng hoạt độngnửa năm là khôi phục lại công lực như cũ.Đại Không hoà thượng toan đem cái thuyết sống tạm ra giảng giải, Thân XươngNgọc khoát tay:

– Cho ta xin luôn cái luận điệu của ngươi.Trước khi về với vĩnh cửu, an dưỡngtinh thần, con người dù muốn dù không cũng phải thắm thía cái đau của cuộc sốngtạm.Nên làm cái gì thiết thực hơn giúp kẻ đau bớt đau.Cả bọn cùng cười, nự cười biểu hiện cảm thông, cho nhau và cũng cho hoàncảnh, kiếp sống đã chọn.Nhìn qua cuộc đấu, Đại Không tặc lưỡi:

– Lệ Tuyệt Linh quả nhiên là một tay khá.Thân Xương Ngọc hỏi:

– Y có bằng ngươi không?

Đại Không mỉm cười:

– Hơn ta nhiều, ta chỉ có sức mạnh còn vOõ công thì không bằng y đâu.Thân Xương Ngọc cũng cười:

– Ngươi biết phục thiện từ bao giờ thế?

Đại Không trừng mắt:

– Thế ngươi cho rằng ta ngông cuồng, tự cao tự đại à?

Thân Xương Ngọc cười mỉa:

– Kẻ xuất gia không nên giận dỗi.Tất cả phá lên cười.Bỗng Đoan Mộc Thụy hỏi:

– Chú ý, sắp có việc phi thường ở nơi Lệ Tuyệt Linh kìa.Lúc đó Lệ Tuyệt Linh đã sử dụng đến tuyệt kỹ Lục Sát Đao Pháp.Chàng lần lượtxuất phát những chiêu Phản Chiếu, Luân Hồi, Đầu Sanh, Lạc Trần, quay tơi bời La NhữCường.Dù vậy, La Nhữ Cường không hổ là bảo chủ Ưng Bảo, chiếc thất khúc xà mâu củay cũng linh động vô cùng.Cũng có phút giây y làm cho Lệ Tuyệt Linh phải bở vía vìmâu pháp thần xuất quỷ hóa của y.Lệ Tuyệt Linh đưa ra chiêu thứ năm, Tiêu hồn.Toàn thân đẫm ướt mồ hôi, La NhữCường biết là một chiêu tuyệt độc, muốn tránh nhưng không còn kịp lùi lại được nữa.Bắt buộc, y phải hoành ngọn xà mâu với ý định gạt đầu đao ra ngoài.Lệ Tuyệt Linh trịnh mũi đao xuống tránh ngọn xà mâu, lạng mình lướt tới, sát bênđịch thọc mũi đao qua, đồng thời tay tả quật ngược chiếc võ đao, nhắm ngọn mâu quétmạnh.La Nhữ Cường rú lên một tiếng lớn, máu nơi bụng vọt ra, mũi đao Sanh Tử Kiềuchọc thủng một lỗ, trỗ ra sau lưng.Thanh thất khúc xà mâu bay đi, bắn về hứng HàTinh Huỳnh.Lệ Tuyệt Linh thét gọi:

– Tiểu Như Ý …Nhưng có Thân Xương Ngọc, Đại Không, Đoan Mộc Thụy các người lướt tới, cùngngăn đón.Trong khi đó, Hà Tinh Huỳnh lùi lại, bọn Thân Xương Ngọc khỏi phải xuất thủ,xà mâu lệch cái đích, rớt xuống.Không may cho Thường Đại Dần tiến theo Hà TinhHuỳnh, vô hình trung hứng ngọn xà mâu, đâm vào yết hầu.Chẳng chậm trễ, Hà TinhHuỳnh vung tay, ba mũi thanh đồng như ý vút đi, vẽ thành ba vệt sáng xanh bắn tới LaNhữ Cường.Đã bị thương nơi bụng, máu ra nhiều, y không còn chịu được nổi, ngãxuống, như ý bay qua trúng phải hai cao thủ trong hàng Thiết Ưng.La Nhữ Cường bị hạ rồi, số còn lại như rắn không đầu, bọn Thân Xương Ngọcphản công thu dọn dễ dàng.Thân Xương Ngọc nhìn qua Lệ Tuyệt Linh, thấy có dấumáu, hỏi dồn:

– Đệ thọ thương ư?

Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:

– Chỉ là vết thương ngoài da.Thân Xương Ngọc nghiến răng:

– La Nhữ Cường quả nhiên là lợi hại.Lệ Tuyệt Linh tiếp:

– Bây giờ đệ mới thức ngộ một việc.Thân Xương Ngọc cau mày:

– Việc gì thế?

Lệ Tuyệt Linh buông gọn:

– Khi một kẻ liều, có sức mạnh đánh trăm ngàn người.Thân Xương Ngọc trầm ngâm một lúc lâu.Trong tâm y kiểm soát lại mọi diễnbiến tiến tại cục trường như mỗi lần có cuộc ác đấu để rút tỉa kinh nghiệm, tự sai sửa,ngoài ra còn chỉ điểm cho đồng bọn những chỗ sơ suất tai hại.Y nghĩ, bọn La NhữCường quả đáng sợ, nếu bọn y không dự liệu trước, thì chắc chắn y và Lệ Tuyệt Linhkhó thoát nổi thủ đoạn của bọn Ưng Bảo rồi.Và cái ơn mách tin của Hà Tinh Huỳnhđáng ghi nhận lắm.Tổng kết tình hình, song phương đều có thương vong, nhưng phe La Nhữ Cườngthảm bại nặng nề.Trong khi mỗi người nhìn thảm cảnh cuộc chiến, theo đuổi niềm suytư riêng biệt, bất thình lình Đỗ Lập đứng lên.Ai cũng tưởng bọn La Nhữ Cường đềuchết hết thì Đỗ Lập còn sống sót, hắn đứng lên máu me bụi cát đầy mình, hắn thở hổnhển vì quá gắng gượng chập choạng đôi chân tiến về phía Thân Xương Ngọc.Mọi người giật mình.Đại Không hoà thượng nhào tới, Đoan Mộc Thụy lướt theo.Lệ Tuyệt Linh chụp tay vào đốc đao, song nghĩ sao chẳng rõ lại buông tay xuống.Có lẽchàng cho rằng trong tình trạng đó, Đỗ Lập chẳng làm gì được, bất quá hắn bước đi vàibước, tất phải ngã xuống nên chẳng cần phải ra tay ngăn chặn.Thân Xương Ngọc điểm một nụ cười, khoát nhẹ tay, chiếc búa bay ra, quét ngangngực Đỗ Lập, rọc một đường vừa sâu vừa dài.Số lượng máu còn lại trong người hắn bậttuông ra, hắn tắt thở, đi theo đồng bọn về bên kia thế giới.Thân Xương Ngọc bình tĩnh thu hồi chiếc búa, thốt:

– Đệ lại bỏ qua một việc đáng lẽ phải làm nữa rồi đó.Lệ Tuyệt Linh thở dài:

– Bỗng nhiên đệ nhớ đến những lời của Hoàng cô nương, nhớ đến cuộc đánh cágiữa đệ và nàng.Thân Xương Ngọc cười hì hì:

– Phần ta, ta cứ theo quy cũ mà hành động, nhổ cỏ không dứt rễ sang năm cóphát sanh, ta không muốn di dưỡng niềm phiền phức sau này cho địch có dịp báophục.Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

– Lão ca nói phải.Thân Xương Ngọc gằn giọng:

– Ta khuyên đệ từ bi là tánh tốt song nên dùng đúng người đúng chỗ, đệ nghĩ xemvới cục diện này, nếu địch sống sót thì trong tương lai chúng ta sẽ vất vả như thế nào.Lệ Tuyệt Linh hơi bực:

– Chẳng hiểu sao đệ lại sanh ra do dự …Thân Xương Ngọc không nói gì nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.