Nhìn Lệ Tuyệt Linh một lúc, Thân Xương Ngọc thốt:
– Trên đời này hiểu ta thì chẳng có mấy kẻ đâu.Ai ai cũng cho là ta chai đá, chứthực ra ta rất trọng lễ nghĩa, biết phân biệt thị phi.Ta không hề ỷ mạnh mà bạohành.Ta cũng như đệ, đều bị người đời hiểu lầm mà xét đoán sai, vì ánh thépchớp lên mãi mà không thấy rõ con người vung ánh thép đó cũng có quả tim như mọingười, cũng có lương tri như mọi người.Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
– Đệ có chí hướng, đệ hành động theo chí hướng đó, không mong cầu người kháctìm hiểu.Giả như họ có lầm lạc thì đệ cũng chẳng nao núng mảy may.Thân Xương Ngọc gật đầu:
– Nếu muốn cho mỗi người trên giang hồ thấu đáo tâm tình của chúng ta thì thậtlà phí thời gian quá.Vả lại cũng là một việc rất khó làm.Bởi trên con đường tiến,chúng ta lắm lúc không thể dừng chân để chờ một phê phán của võ lâm, hoặc biện hộcho mình.Hoàng Quân Nhã bỗng chen vào:
– Thân đại hiệp.Đại hiệp và Lệ đại hiệp là đôi bạn thân?
Thân Xương Ngọc gật đầu:
– Phải !Hoàng Quân Nhã tặc lưỡi:
– Hai vị đã làm được một việc khó!Thân Xương Ngọc cau mày:
– Cô nương nghĩ sao mà nói vậy ?
Hoàng Quân Nhã điểm một nụ cười:
– Tiểu nữ nghe người ta nói làø hai con hổ không thể nào ở chung chuồng.Loài hổkhông bao giờ có bạn.Hai vị tài cao, tánh khí quật cường, thà chết chứ không khuấtphục trước một ai.Mà đã là bạn thì phải có sự nhường nhịn, có sự chịu đựng lẫn nhaumới tránh được sự va chạm mỗi khi quan niệm bất đồng.Như vậy sự chung chạ giữahai vị là một điều khó.Làm sao tránh được sự sóng gió trong sự tiếp cận lâu ngày dàitháng?
Hai con người tự cao tự đại không thể dung nhau được.Thân Xương Ngọc gật đầu:
– Cô nương nói phải, song tại hạ và Lệ Tuyệt Linh vượt qua ngoài định luật đó.Đối với nhau, bọn tại hạ không còn quan niệm cá nhân nữa mà chỉ có một ý chí hoàđồng.Bởi gặp nhau trong hoạn nạn, kết giao với niềm sanh tử, bổn tánh của nhân loại.Thì tự nhiên thừa sức chịu đựng lẫn nhau.Lệ Tuyệt Linh tán đồng:
– Lão ca nói phải đó !Hoàng Quân Nhã cười nhẹ:
– Cái đó có thể gọi là tiếc lẫn nhau.Các vị là những siêu nhân và siêu nhân thìtiếc tài, tiếc mạng nhau chứ không đố kỵ lẫn nhau.Thân Xương Ngọc cũng cười:
– Cho rằng bọn tại hạ là siêu nhân thì quá đáng.Đại khái là cô nương nói đúng.Hoàng Quân Nhã ca ngợi sự kết giao của hai kẻ đồng hành một lúc nữa, đoạnday qua Lệ Tuyệt Linh, hỏi:
– Đại hiệp nói có một bọn người đang theo đuổi các vị ở sau kia, bọn đó có phảilà Hắc Lâu không?
Lệ Tuyệt Linh điềm nhiên:
– Chính bọn đó!Hoàng Quân Nhã tiếp:
– Họ hung dữ lắm?
Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
– Phải!Hoàng Quân Nhã chớp mắt:
– Chừng như những người trong phái Thập Toàn nói là Thân đại hiệp thuộc HắcLâu kia mà?
Thân Xương Ngọc mỉm cười:
– Cái đó không sai!Hoàng Quân Nhã kinh dị :
– Thế là nghĩa làm sao ?
Người trong Hắc Lâu theo đuổi Lệ đại hiệp, rồi Thân đạihiệp lại là bạn của Lệ đại hiệp, lại đi theo Lệ đại hiệp?
Lệ Tuyệt Linh cười nhẹ:
– Có gì khó hiểu đâu Hoàng cô nương.Để tại hạ tóm lượt tình hình cho cô nươngbiết.Tại hạ có thù với Hắc Lâu, Hắc Lâu phái thuộc hạ đi tìm cừu nhân.Thân đại ca làmột nhân vật trọng yếu trong Hắc Lâu, được giao phó quyền điều động toàn toán thuộchạ đó.Thay vì chống tại hạ lại quay đầu chống lại Hắc Lâu.Bởi cái sự giao tình giữa tạihạ mà Thân Xương Ngọc chọn bạn và ly khai Hắc Lâu .Hoàng Quân Nhã hỏi:
– Thế lúc đầu, người trong Hắc Lâu không biết sự liên lạc giữa hai vị ?
Lệ Tuyệt Linh đáp:
– Đương nhiên là không.Chứ nếu biết thì làm gì chúng giao phó sứ mạng đó cholão ca chứ?
Hoàng Quân Nhã ạ một tiếng:
– Như vậy Hắc Lâu sẽ hận Thân đại hiệp hơn là đại hiệp nữa!Thân Xương Ngọc điềm nhiên:
– Cái đó khỏi phải nói!Hoàng Quân Nhã tỏ vẻ lo lắng:
– Chỉ sợ Hắc Lâu sẽ theo đuổi gấp hơn.Thân Xương Ngọc vẫn điềm nhiên:
– Cái đó khỏi phải nói luôn !Hoàng Quân Nhã tiếp:
– Hai vị có võ công cao cường như vậy, song tôi nghe lén hai vị nói chuyện dọcđường thì chừng như hai vị cũng quan tâm đến họ …Thân Xương Ngọc thở dài:
– Phải quan tâm chứ cô nương.Bởi lực lượng của bọn tại hạ không lấy gì làmmạnh cho lắm.Trong Hắc Lâu cũng có lắm người có võ công ngang ngữa với bọn tạihạ, điều đó chẳng nói làm chi, ngại vì chúng đông người, mà người đông thì thế phảimạnh …Hoàng Quân Nhã nghiêm giọng:
– Võ sĩ chân chính chỉ một đối một, đâu có thể cậy đông …Lệ Tuyệt Linh cười vang:
– Nhưng chúng đâu phải là những võ sĩ chân chính.Nhất định là chúng sẽ ápdụng chiến thuật biển người.Hoàng Quân Nhã lộ vẻ bất bình :
– Thế thì còn gì là đạo nghĩa?
Bạo lực! Tất cả mọi việc trên đời đều do bạo lực giải quyết sao?
Hoàng Quân Nhã trầm ngâm một lúc lâu.Con người vì giành sự tồn tại mà phảidùng đến bạo lực sao?
Bạo lực áp dụng dưới mọi hình thức?
Dù cho dưới sự chủ độngnào, bạo lực cũng là tàn nhẫn.Thế ra trời sanh cái tâm thiện lương của con người để làm gì?
Thiện lương đụngđầu với bạo lực thì thiện lương có còn tồn tại được chăng?
Mãi đến bây giờ Hoàng Quân Nhã mới bắt đầu thức ngộ được điểm này.Thức ngộ một cách chua xót.Đoàn người hai nam một nữa lại tiếp tục hành trình, thỉnh thoảng họ lại đàm đạođể quên con đường dài thăm thẳm.Rồi đến một hôm, ngày mười sáu tháng sáu, họ vàođịa phận Thanh Câu Điền, thời gian đã quá ngọ.Dưới sự hướng dẫn của Lệ Tuyệt Linh,họ đi thẳng đến khu rừng tùng.Nói là rừng vì nhiều cây rậm rạp và ở vùng hoang vắng, chứ nó chỉ rộng độ bốnnăm mươi trượng vuông.Gió từ xa cuốn đến quét qua đầu ngọn tùng làm cành lá chạmnhau xào xạc.Gió lộng từng cơn, cành lá oằn oại từng cơn như những lượn sóng xanhrờn đùa giỡn xô đuổi nhau.Họ vào rừng.Nắng không vào đây được, gia dĩ lại có gió mát, ba người cảm thấy khoan khoáivô cùng.Càng khoan khoái hơn là họ sắp được nghỉ chân một lúc.Toà lương đình kiarồi.Dĩ nhiên là nó phải cũ kỹ, gần như điêu tàn, dù vậy nó vẫn giữ được cái vẻ trangnhã lồng cái thanh u huyền ảo.Người nào đó dựng nên toà lương đình tại đây hẳn phải có tâm hồn cao đẹp.Hưởng nhàn ở một địa điểm như thế này đương nhiên phải là người tuy chưathành tiên song đã thoát tục trọn vẹn rồi.Hoàng Quân Nhã lấy khăn lau mồ hôi mặt,thở một hơi dài khoan khoái thốt:
– Mát quá ! Khoan khoái hết sức !Lệ Tuyệt Linh xuống ngựa, điểm một nụ cười:
– Sánh với con đường dài dưới nắng như đốt thì dĩ nhiên nơi đây hẳn là một đấtlành.Chàng đỡ Hoàng Quân Nhã xuống theo rồi cùng Thân Xương Ngọc vào tronglương đình.Hoàng Quân Nhã luôn miệng tán địa điểm tốt.Thân Xương Ngọc tìm chỗngồi, nhắm mắt lại, thốt:
– Còn thừa thì giờ làm một giấc!Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
– Tuỳ tiện lão ca!Hoàng Quân Nhã mỉm cười:
– Nghe Thân đại hiệp nói mà tôi cũng buồn ngủ theo!Lệ Tuyệt Linh giũ bụi, lau mặt, buông gọn:
– Thì cứ ngủ! Chưa tới giờ hành động đâu!Hoàng Quân Nhã lắc đầu:
– Không! Ai ngủ được ! Coi kỳ quá!Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
– Trong mấy hôm nay, cứ đến đâu là cô nương rút vào một xó kín đáo, chừng nhưsợ bọn này ăn thịt vậy.Hoặc giả nếu có đi luôn đêm thì cô nương lại lơi ngựa xa xa làmcho tại hạ và Thân Xương Ngọc sợ hãi, tưởng cô nương đã lạc lối rồi.Hay bị ma quỷbắt, thú dữ vồ tha đi nào rồi!Hoàng Quân Nhã thoáng đỏ mặt :
– Tiểu nữ đâu có ý gì đâu ?
Chẳng qua tiểu nữ … không quen …Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
– Tại hạ hiểu.Là một tiểu thơ khuê môn bất xuất, khi đêm về thì làm gì dám tiếpcận nam nhân?
Huống chi lại đi trên con đường vắng vẻ.Tuy nhiên ngộ biến phải tùngquyền, điều này có cái lợi là tránh gây lo lắng cho nhau, mình phải vượt qua một vàicâu thúc, cô nương ạ.Sự biến quyền đó không vi phạm lễ giáo chút nào.Hoàng Quân Nhã bối rối:
– Lệ đại hiệp nói vậy làm tiểu nữ áy náy quá, mường tượng là ngờ tiểu nữ có ýkhinh miệt hai vị, không muốn thân cận nhiều…Thân Xương Ngọc vụt thốt:
– Hai người không ngủ thì cứ nói chuyện đi.Tại hạ xin ngủ trước.Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:
– Có ai cấm lão ca đâu?
Bỗng y mở mắt ra nhìn chung quanh đoạn tiếp:
– Ta với đệ đánh cuộc đi!Lệ Tuyệt Linh lấy làm lạ :
– Đánh cuộc về cái gì ?
Thân Xương Ngọc cười hì hì :
– Nếu ta tìm được nơi đệ dấu ngọc thì đệ phải biếu ta một hạt.Bằng như tìmkhông được thì ta thua đệ mười lạng vàng.Lệ Tuyệt Linh cười lớn:
– Thế thì lão ca lời quá ! Mỗi hạt ngọc của đệ trị giá ít nhất cũng trăm lạng vàng,lão ca mất thì chỉ có mười lạng mà lại được hơn trăm, như vậïy là tiện nghi cho lão calắm.Lão ca khôn ghê.Thân Xương Ngọc cũng cười:
– Nói thế hẳn là đệ cho rằng ta không tìm ra?
Lệ Tuyệt Linh rùn vai:
– Tự nhiên!Thân Xương Ngọc đứng lên:
– Đệ sẽ thấy là mình lầm to!Lệ Tuyệt Linh ra vẻ trịnh trọng:
– Xin mời Thân đại hiệp thực nghiệm!Thân Xương Ngọc lại đảo mắt nhìn quanh toà lương đình lượt nữa rồi hỏi:
– Đệ dấu rương ngọc trong toà lương đình hay ở ngoài.Phải cho ta biết điều đó!Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:
– Cứ tìm.Đừng hỏi dò!Thân Xương Ngọc cao giọng :
– Ta nhất quyết là đệ giấu trong toà nhà này!Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
– Đúng!Thân Xương Ngọc mỉm cười:
– Ta sẽ tìm ra!Lệ Tuyệt Linh bước tới chỗ Thân Xương Ngọc vừa rời khỏi, nằm xuống thốt:
– Đệ nghỉ một chút nhá.Khi nào tìm được thí cứ gọi đệ một tiếng.Đệ sẽ để tùylão ca chọn một hạt thích nhất .Thân Xương Ngọc quả quyết, như nắm chắc phần thắng trong tay:
– Ngươi thua cuộc là cái chắc.Trong toà lương đình này có chỗ nào bí ẩn đâu!Lệ Tuyệt Linh mắt nhắm mắt mở:
– Cứ tìm đi, đừng đắc ý vội !Thân Xương Ngọc gật đầu:
– Mời đệ đứng lên cho ta !Lệ Tuyệt Linh giật mình, song cũng đứng lên, hỏi:
– Để làm gì?
Lão ca định lục soát trong mình đệ ?
Bỗng chàng thức ngộ, bật cười vang :
– Lão ca tinh ý quá ! Thấy đệ ngồi xuống đó, lão ca nghĩ liền… lão ca đoán là đệmuốn che dấu chỗ giấu ngọc …Thân Xương Ngọc quan sát chỗ đó, lộ vẻ thất vọng, bỏ đi nơi khác.Lệ Tuyệt Linh lại ngồi xuống, đưa mắt theo dõi hành động của Thân Xương Ngọc.Hoàng Quân Nhã cũng chú ý một cách thích thú bảo:
– Cố gắng lên nhé Thân đại hiệp !Thân Xương Ngọc vừa tìm tòi vừa đáp:
– Thế nào tại hạ cũng thắng cuộc!Lệ Tuyệt Linh khích:
– Chịu thua đi, trao mười lạng cho đệ là xong.Đừng phí công vô ích!Thân Xương Ngọc gắt:
– Chưa chắc đâu lão đệ!Y tìm được một lúc nữa rồi ra ngoài, tung mình lên nóc toà lương đình, nhìn dáodác, rồi kêu lên:
– Sao lạ vậy?
Lệ Tuyệt Linh hỏi:
– Có muốn đệ mách nước tí ti chăng?
Thân Xương Ngọc lắc đầu:
– Khỏi!Đoạn y cười vang tiếp:
– Ta đang làm cái việc loại trừ, gạn lọc đây! Từ trăm giả thuyết ta loại bỏ phầnlớn, giữ lại mười, rồi từ mười ta chọn một.Ta khởi tổng quát, mở rộng phạm vi là taphải gặp đúng địa điểm.Lệ Tuyệt Linh cười nhẹ:
– Đệ tin chắc lão ca thua cuộc!Y lại nhảy xuống đất nhấc thử đá ở bậc thềm lên .Vẫn chẳng thấy gì.Y càu nhàu:
– Có lẽ ta thua mất!Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
– Chịu thua đi , đệ chỉ cho!Thân Xương Ngọc buông gọn:
– Chịu ! Thế đệ giấu ở đâu?
Lệ Tuyệt Linh tiếp:
– Đệ biết lão ca phải thua.Thua từ lúc chưa tìm kiếm !