Giang Trí Viễn thần sắc đỏ bừng đưa lưng về phía Giang Ngọc, đưa tay chậm rãi kéo mở vạt áo, chậm rãi cởi ràng buộc nhiều năm quấn trước ngực…
…
Giang Ngọc ở một bên nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Giang Trí Viễn động tác chậm chạp, nàng đưa tay nhặt lấy đoạn vải trắng được Giang Trí Viễn đặt ở một bên, ngạc nhiên nói: “Vì sao phải quấn nhiều vải như vậy? Không khó chịu sao?”
Giang Trí Viễn khẽ kéo vạt áo, dùng khóe mắt nhìn chủ tử đang tỉ mỉ quan sát đoạn vải quấn ngực được nàng đặt ở một bên, cuống quít đưa tay đoạt lại, xấu hổ cười nói: “Trí Viễn vẫn luôn dùng thân phận nam tử để hành sự, dùng nó cũng là vì thuận tiện hành sự mà thôi!”
Giang Ngọc khẽ động lông mày dán sát vào sau gáy của Giang Trí Viễn, cười xấu xa nói: “Có khoa trương như vậy sao? Để ta nhìn ngươi xem!”
Giang Trí Viễn nhất thời không hiểu ý của chủ tử, liền quay đầu nghi hoặc nhìn lại, vừa lúc đối diện gương mặt đang dán sát của Giang Ngọc, nhất thời dung mạo tuấn mỹ gần kề làm cho Giang Trí Viễn kinh hoàng không ngớt, nàng vội vàng dời mắt, nói lắp bắp: “Hầu gia muốn nhìn cái gì?”
Giang Ngọc nhíu mày mất hứng nhìn Giang Trí Viễn có ý định né tránh nàng, lại nở một nụ cười xấu xa: “Ta nói, để ta nhìn xem ngực ngươi có lớn hay không!” Nói xong, nàng lập tức kéo trung y vốn không chút phòng bị của Giang Trí Viễn xuống, cúi đầu hiếu kỳ quan sát…
Chỉ thấy trên mỹ mỹ trắng nõn, quả nhiên là hai khoải đẫy đà no đủ! Vẻ đẹp kia, tuy là bị băng vải siết đến hiện ra dấu đỏ, nhưng tuyệt nhiên chính là dáng vẻ thướt tha kiều mị của nữ nhi…
Giang Ngọc si ngốc nhìn thân thể xinh đẹp ẩn dưới trung y của Giang Trí Viễn, kinh ngạc nuốt xuống một ngụm nước bọt, nói: “Quả nhiên, quả nhiên là lớn hơn so với ta!”
Giang Trí Viễn nhíu mày kéo vạt áo lại, nổi giận nói: “Hầu gia, ngươi, ngươi không nên náo loạn!”
Giang Ngọc ngẩng đầu nhìn Giang Trí Viễn thần sắc đỏ bừng không chịu nổi, che miệng cười nói: “Nhìn ngươi đỏ mặt! Ở đây chỉ có hai người chúng ta, sợ cái gì!? Hừ ~ Hồng Ngạn sao lại hay xấu hổ như vậy! Không đùa không có ý nghĩa!”
Nói xong, nàng lại nhu thuận nằm xuống bên cạnh Giang Trí Viễn, ánh mắt vẫn đánh giá người quen thuộc rồi lại có một chút xa lạ bên cạnh, yếu ớt nói nhỏ: “Hồng Ngạn, trước đây ta thích làm gì nhất? Thích thứ gì nhất? Ta rốt cuộc là một người như thế nào?”
Ánh mắt của Giang Trí Viễn chậm rãi dời đi, nàng nhẹ nhàng dựa vào thạch bích, thần sắc phiêu hốt, nói: “Hầu gia trước đây thích nhất là uống những loại rượu ngon tinh khiết và thơm ngọt, thích nhất là thưởng thức trà, ngươi là một người có hùng tâm tráng chí…”
Giang Ngọc tinh tế nghe Giang Trí Viễn miêu tả chủ tử gần như là hoàn mỹ trong cảm nhận của nàng, lắc đầu khẽ cười nói: “Ngươi đang nói là người sao? Hừ ~ Ta mới không tin! Nếu như trước đây ta thật sự là người giống như ngươi nói, nhưng nếu ta thực sự không nhớ được chuyện trước kia nữa, cũng không trở lại được là chủ tử của trước đây nữa, ngươi, Hồng Ngạn, ngươi còn có thể tốt với ta như vậy sao?”
Giang Trí Viễn thu hồi tâm tư phiêu hốt, cúi đầu nhìn tiểu hầu gia gần như đã trở thành một người khác, đưa tay ôn nhu vuốt mái tóc đen của nàng, nặng nề cười nói: “Mặc kệ hầu gia đã quên bao nhiêu việc, thay đổi bao nhiêu, lòng trung thành của Hồng Ngạn đối với ngươi mãi mãi cũng sẽ không thay đổi! Ngoại trừ ngươi, thế gian này không người nào đáng giá Chúc Hồng Ngạn ta nỗ lực tất cả để bảo vệ nữa!”
Giang Ngọc nhìn Giang Trí Viễn ôn nhu thâm tình bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ngọt ngào ấm áp, từ trong lòng đang từ từ dâng lên, nàng ngẩng đầu lên, ôn nhu làm nũng: “Hồng Ngạn, ta có một chút khát nước! Có thể là ở đây quá nóng!”
Giang Trí Viễn nhíu mày, khẩn trương nói: “Ngươi chờ một chút, Hồng Ngạn lập tức đi lấy ngươi cho ngươi giải khát!”
Nói xong, nàng thả người nhảy xuống khỏi tảng đá lớn, rất nhanh hướng về phía hồ nước đỏ tươi như máu, chuẩn bị múc nước về cho chủ tử giải nhiệt…
…
Trong tay Giang Trí Viễn đang cầm loại nước đỏ tươi như máu, cẩn cẩn dực dực đến trước mặt Giang Ngọc, nhẹ giọng nói: “Hầu gia, mau đến uống một ngụm nước! Uống xong sẽ không nóng nữa!”
Giang Ngọc nhìn về phía Giang Trí Viễn mọi cách cưng chiều nàng, trong lòng đã cảm động một mảnh, nàng dần dần khẽ động đôi môi anh đào hồng nhuận, mềm mại đáng yêu nâng cánh tay nghiêng người chống thân, ưu mỹ quyến rũ cười nói với Giang Trí Viễn: “Đút ta uống!”
Giang Trí Viễn rất ngạc nhiên nhìn chủ tử mị hoặc chúng sinh lúc này, nghi hoặc nói: “Hầu gia, ngươi, ngươi nói cái gì?”
Giang Ngọc ánh mắt mềm mại nhẹ nghịch ngợm khẽ cười nói: “Ta muốn Hồng Ngạn đút ta uống!”
Nói xong, chỉ thấy Giang Ngọc bướng bỉnh lúc này, hé mở đôi môi hồng nhuận, biểu tình cực kỳ giống tiểu hài tử đòi kẹo, ngọt ngào, khả ái…
Giang Trí Viễn phản ứng kịp, cuối cùng lắc đầu, tự nhận không may mà thuận theo ý của chủ tử đang làm nũng, vươn một tay, nâng gương mặt tuấn mỹ của Giang Ngọc, tay kia lại cẩn thận đem nước trong chiếc lá thong thả rót vào giữa đôi môi anh đào xinh đẹp…
Chất lỏng đỏ rực theo khóe môi của giai nhân trong lòng, chậm rãi trượt xuống, nhiễm đỏ một mảnh xuân sắc trước ngực.
Vạt áo vốn dĩ nửa che nửa lắp cũng theo tư thái kiều mị của nữ tử mà chậm rãi tiết lộ vóc người lả lướt…
Giang Trí Viễn cúi đầu nhìn vóc dáng vô cùng mê hoặc kia, hô hấp không khỏi hỗn loạn một phen, nàng vội vàng hoảng loạn dời ánh mắt đi, không dám đem ánh mắt nhìn về phía da thịt tuyết trắng của người đó nữa, mà chỉ đưa tay ôn nhu lau đi vết nước trên khóe môi của người kia, yếu ớt hỏi: “Hầu gia, hiện tại cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Giang Ngọc thuận theo mà gật đầu, đưa tay ôm lấy thắt lưng Giang Trí Viễn, tựa đầu vào lồng ngực mềm nhũn của người đó, tựanhư trẻ sơ sinh đang ở trong lòng mẫu thân, mới vừa bú sữa xong, mỉm cười ngọt ngào nói: “Ta rất tốt, Hồng Ngạn thật tốt, hiện tại chỉ cần ôm ngươi ngủ là tốt rồi!”
Giang Trí Viễn cúi đầu nhìn chủ tử đang cọ loạn trong lòng mình, không tự chủ được mà nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại, nhẹ nhàng đặt Giang Ngọc không an phận nằm trên tảng đá lớn, mỉm cười trầm thấp nói: “Được, chỉ cần hầu gia muốn Hồng Ngạn ôm, Hồng Ngạn sẽ ôm…”
Giang Trí Viễn cúi người chậm rãi tiếp cận dung nhan làm trái tim nàng si mê, môi đỏ mỏng trước mặt, vì sao lại dụ hoặc như thế…
Giang Ngọc có chút mê man không giải thích được mà nhìn người đang gần trong gang tấc, nàng khẽ vươn tay, vuốt ve gương mặt của người đang có chút thở dốc kia, cười hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Khó chịu sao?”
Giang Trí Viễn nghe được câu hỏi của Giang Ngọc, vội vàng nhắm mắt lại, nỗ lực khống chế tình triều đang dâng lên, lẩm bẩm: “Không có gì, hầu gia, ngươi ngủ đi!”
Nói xong, nàng cũng yên tĩnh nằm bên cạnh người đó, hai tay gắt gao ôm lấy người mà trong lòng nàng khát vọng đã lâu.
…
A, Giang Ngọc như vậy, có lẽ là mọi người chưa từng tưởng tượng qua, nàng không hề là tiểu hầu gia cao cao tại thượng của trước kia.
Nàng lúc này là một giai nhân cực kỳ giống một tiểu thư bích ngọc, nhu thuận quyến rũ….
Có lẽ là bởi vì nàng đã quên mất, từ bỏ tất cả ràng buộc cùng gánh nặng của kiếp này, mà nàng của hiện tại, mới là một nữ nhi thuần mỹ tự nhiên vốn có…
Nàng trước đây sống quá nặng nề, quá u sầu, giải thoát ngắn ngủi hôm nay, đối với nàng mà nói, cũng không phải một chuyện không tốt!
…
Ngươi thử ngẫm lại, quên tất cả, đối với mọi người trên thế gian này mà nói, có lúc coi như là một chuyện vô cùng hạnh phúc…
Mặc kệ thế nào, đã không có gánh nặng, quả thật là nhẹ nhõm thoải mái hơn không ít!
Chỉ là, lại khổ cho người hồng trần vẫn đang đặt nàng ở trong lòng…
….
Giang Ngọc ở cạnh huyết trì nghịch nước, màu nước đỏ tươi, thanh mát khiến nàng đặc biệt yêu thích, nàng khẽ nhướng mày, đứng lên, nâng tay kiều mị cởi bỏ y phục. Lại nghiêng đầu nhìn trộm Giang Trí Viễn vẫn đang ở một bên tinh tế nghiên cứu sơn động, nàng thè lưỡi, cẩn cẩn dực dực bước xuống huyết trì, nàng rất muốn thống thống khoái kɦoáı ƈảʍ thụ cảm giác vô tận tươi mát sảng khoái…
Nàng chậm rãi tiến sâu xuống huyết trì, đến nơi những đóa hoa đỏ tươi đẹp nhất, nàng vong tình cong đôi môi đỏ mọng, mặc cho nước của những đóa hoa thơm mát rơi vào trong miệng mình.
….
Hồi lâu, Giang Trí Viễn cuối cùng lấy lại tinh thần, lại phát hiện trong sơn động lúc này dĩ nhiên thiếu đi vị chủ tử quan trọng nhất đối với nàng, lúc nãy vốn dĩ vẫn chơi đùa ở bên kia. Nàng lo lắng tìm một vòng lại một vòng trong sơn động, lại hô hoán rất lâu, rất lâu vẫn là không chút hồi âm.
Giang Trí Viễn dần dần nóng nảy đổ mồ hôi ướt đẫm toàn thân, nàng thế nào có thể đánh mất nàng ấy, thế nào có thể đánh mất nàng ấy chứ!
Hoàn cảnh lạ lẫm như vậy, nếu như thực sự tìm không được nàng ấy, vậy nàng phải làm như thế nào!
…
” Ha ha ha…”
Một tiếng cười thanh thúy vang lên từ chỗ huyết trì, Giang Trí Viễn khẩn trương nhíu mày nhìn lại, chỉ thấy chủ tử nghịch ngợm của nàng, yếu ớt từ trong huyết trì bơi ra…
Giang Ngọc hài lòng chỉ Giang Trí Viễn, cười xấu xa nói: “Ha ha ha, Hồng Ngạn quá thú vị rồi, ha ha ha, xem ngươi nóng lòng kìa, sơn động này chỉ có thế, ta còn có thể chạy đi nơi nào? Ngươi xem ngươi ngay cả bãi cỏ cũng phải lật tìm, lẽ nào ta còn có thể trốn ở dưới cỏ sao? Ha ha, Hồng Ngạn quá ngốc, hồ nước lớn như vậy vì sao ngươi không nghĩ sẽ tìm ta ở đây! Ha ha…”
Giang Trí Viễn nhìn chủ tử lúc này đang hành động liều lĩnh, cười xấu xa, mi tâm của nàng càng nhíu càng chặt, nàng gấp đến độ sắp lửa cháy đến nơi, mà người đó lại còn không biết sai lầm nhìn người khác lo lắng mà vui vẻ cười lớn!
Giang Trí Viễn nặng nề nhìn chằm chằm chủ tử đang vui cười, bước chân dần dần tiến về phía huyết trì, nàng không nói được lời nào mà bước xuống hồ nước, lại chậm rãi đến gần Giang Ngọc đang cười hả hê…
Nội sam bạch sắc nhẹ nhàng nổi trên mặt nước, hiện ra một màu trắng nhợt nhạt…
…
Bước tiến của Giang Trí Viễn mang theo lửa giận cùng bá đạo, khiến Giang Ngọc đang cười lớn sợ đến dần dần thu hồi tiếu ý, nàng có chút sợ hãi chậm rãi lui về phía sau, nói: “Ngươi, ngươi đừng tức giận, là, là ta sai rồi, ta, ta không nên hù dọa ngươi! Hồng Ngạn không nên tức giận! Sau này, ta sẽ không hù dọa ngươi nữa!”
Giang Trí Viễn đưa tay kéo chủ tử đã sợ đến lui về phía sau đến bên cạnh, vẻ mặt tức giận nói: “Hồng Ngạn không phải đã nói rồi sao! Không nên đến chỗ huyết trì này chơi đùa, không nên nơi nơi chạy loạn, đừng làm Hồng Ngạn không tìm được nàng ngươi! Hầu gia vì sao không nghe? Ngươi biết vừa rồi Hồng Ngạn có bao nhiêu sợ hãi không? Hồng Ngạn rất sợ hầu gia lại xảy ra chuyện gì! Sợ hầu gia sẽ rời bỏ Giang Trí Viễn!”
Giang Ngọc kinh hải nhìn vào ánh mắt phẫn nộ đến đỏ bừng của người kia, nàng biết nàng sai rồi, nàng khiếp đảm ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào đôi hắc đồng tràn ngập tức giận, nhỏ giọng cầu xin tha thứ: “Xin lỗi, xin lỗi, là ta sai rồi, Hồng Ngạn đừng trách ta nữa! Sau này ta nhất định sẽ không làm ra chuyện như vậy nữa! Xin lỗi!”
Cánh tay của Giang Trí Viễn bỗng nhiên gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại quang lỏa kia, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng, điên cuồng chiếm đoạt đôi môi mềm mại mà trái tim nàng mộng tưởng đã lâu….
Nàng ấy chọc giận nàng, nhưng cũng đơn giản khơi dậy tình yêu ẩn sâu trong lòng nàng, các nàng vốn không nên phát sinh tình cảm vượt quá giới hạn, mà nay, lại cứ như vậy bị chủ tử hoàn toàn phá vỡ…
….