Sai Lầm Nối Tiếp

Chương 17



Mùa đông buông xuống, lặng yên không một tiếng động. Mùa đông Singapore không lạnh nhưng mưa nhiều.

Năm giờ chiều, tôi tan tầm. Lúc này trời đang mưa.

Một ngày trước tôi nhận được điện thoại của Diêu Khiêm Mặc, anh ta họp lớp, không có bạn gái.

Tôi không muốn liên quan đến cuộc sống của Diêu Khiêm Mặc, nhưng ở nhà của anh ta, nói ra lời cự tuyệt, tôi làm không được. Chần chờ, đến cuối cùng vẫn là đồng ý.

Nhưng anh ta nói muốn tới đón tôi lúc tan tầm, tôi dứt khoát từ chối. Lúc tan tầm là giờ cao điểm, đường rất đông. Tôi đứng ở bên đường, sắc trời u ám, mưa mù mịt tầm mắt. Một chiếc xe dừng trước mặt tôi.

Cửa xe kéo xuống.

“Không phải anh cố ý đến đón em.” Diêu Khiêm Mặc nhún vai nói xong, nhếch môi cười, “Lên xe đi.”

Tôi hơi khom lưng, nhìn người ngồi ở ghế phụ, mím môi, trong đầu giãy dụa một chút, vẫn quyết định lên xe.

****************************

“Hồ tổng.”

Tôi chủ động chào hỏi, Hồ Khiên Dư ngồi ở ghế phụ vẫn như cũ lạnh lùng nghiêm mặt, xuyên qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn tôi một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Khuỷu tay Diêu Khiêm Mặc khẽ đẩy hắn, lại chuyển hướng đến tôi, “Bây giờ là giờ tan tầm, anh ta không phải cấp trên của em, em không phải là nhân viên của anh ta, không cần câu nệ như vậy.”

Tôi cười, đối với việc này từ chối cho ý kiến. Tôi cùng Hồ Khiên Dư có một tầng quan hệ khác, Diêu Khiêm Mặc làm sao biết được.

Trái lại thái độ của Hồ Khiên Dư, rõ ràng là muốn giấu diếm.

Như vậy cũng đúng ý, tôi phối hợp vào trong xe, ai cũng không để ý đến, lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ.

Xe dừng ở khách sạn Tân Hải.

Diêu Khiêm Mặc đến bãi đỗ xe, để lại mình tôi đối mặt cùng Hồ Khiên Dư.

Hồ Khiên Dư đi ở phía trước, theo sự chỉ dẫn của phục vụ, chúng tôi tiếp tục sắm vai người lạ.

Không ngờ hắn đột nhiên dừng lại, quay người chặn lấy tôi.

“Hai người rất thân?”

Tôi bất ngờ, giương mắt nhìn hắn khó hiểu.

Hắn dường như cảm thấy bực mình, nắm mạnh lấy cổ tay tôi: “Em, cùng Diêu Khiêm Mặc rất thân?”

Tôi hiểu ra, làm bộ ngoan ngoãn suy nghĩ: “Coi như vậy đi!”

“Cái gì gọi là coi như vậy đi?”

Biểu tình trên mặt hắn gần như là mỉm cười.

“Chúng tôi học cùng trường.” Tôi bổ sung.

“Chỉ như vậy thôi?”

“Ừm!”

“Em cùng em gái anh ta rất thân?”

Người này nhắc đến Lộ Tây làm tôi có chút kinh ngạc, lập tức che dấu, thả nhiên đáp: “Ừm!”

Hắn có chút đăm chiêu, gật gật đầu, không để ý đến tôi, bước vào phòng.

Tôi đi theo sau hắn vào cửa, thấy hắn xoay người, vung tay, cửa liền ở phía sau khép lại. Tôi ngửa đầu, đón lấy tầm mắt hắn.

Hai tay hắn chống lên cửa, vòng lấy tôi, “Nửa tháng không gặp, thật là nhớ.”

Những câu bỡn cợt như thế này, hắn lại nói được bài bản hẳn hoi như vậy. Tôi bị sự chân thành tha thiết trong mắt hắn mê hoặc. Khi phản ứng được, cằm đã bị hắn giữ lấy.

“Còn em? Nhớ anh không?”

“……”

“Nhớ? Hay không?”

Trong phòng chỉ có hai chúng tôi.

Hắn rất giỏi khống chế người khác, tôi trốn không xong, đơn giản hào phóng mà hỏi lại: “Hồ tổng? Ngài muốn nghe cái gì?”

Hắn buông tôi ra, cười một cái: “Tại sao lại nghe giống như là anh đang đùa giỡn em?”

“Ai nói không phải đâu?”

Tôi giương mắt dò xét hắn, hỏi lại.

*****************************

Không khí lúc này không tệ, trong mắt Hồ Khiên Dư có ý cười, vẻ ngoài ám muội. Bất đắc dĩ ngày vui ngắn chẳng tày gang, bên tai truyền đến tiếng gõ cửa, mặt hắn thoáng chốc trầm xuống, giữ lấy vai tôi, đem tôi đè lên cánh cửa, thuận tay khóa lại.

Tiếng đập cửa lập tức vang lên. Một tiếng lại một tiếng như gõ vào dây thần kinh đang căng thẳng của tôi.

Tôi hạ giọng: “Mở cửa đi.”

Hắn liếc tôi một cái, thần sắc không dao động: “Đừng, mất hứng …”

Tiếng nói vừa dứt, miệng cũng rơi xuống.

Hắn hôn môi rất mạnh mẽ, như là thích ăn lớp son môi của phụ nữ, đầu lưỡi lưu luyến, rất lâu không chịu rời đi.

Người ngoài cửa không kiên nhẫn, tiếng đập cửa càng lúc càng lớn.

Tôi cắn môi, ngăn không cho hắn tiến vào. Hai tay hắn ở trên vai tôi lại càng thêm mạnh, tựa như nếu tôi không chịu mở miệng, không cho hắn tiếp tục, hắn sẽ không cho những người ngoài cửa đi vào.

Tôi không nói gì, hắn cũng không quan tâm đến cách tôi từ chối. Cuối cùng, tôi vẫn thỏa hiệp, mở miệng, mặc đầu lưỡi hắn tiến vào.

Cửa mở, Diêu Khiêm Mặc đi vào, phía sau có rất nhiều người. Một, hai … nhìn đều rất quen mắt, nhưng cũng chỉ là quen mắt mà thôi.

Diêu Khiêm Mặc nhìn thấy tôi còn chưa vào, mà Hồ Khiên Dư lại ngồi ngay ngắn chính giữa sofa, tầm mắt khó hiểu dừng lại ở Hồ Khiên Dư.

Cuối cùng, Diêu Khiêm Mặc vội ho một tiếng, “Em cũng ngồi đi!”

Sau đó, tầm mắt lướt qua tôi, quay trở lại trên người Hồ Khiên Dư, “Xin cậu, đừng có tỏ vẻ cấp trên dọa cô ấy!”

Người đi vào sau Diêu Khiêm Mặc, từ lúc vào cửa vẫn chăm chú nhìn tôi bên này, ngồi xuống, vẫn không chịu rời tầm mắt, đột nhiên anh ta cao giọng nói, tay chỉ phía tôi: “Anh nhớ rõ em! Chính là hoa hậu giảng đường Đức Minh của chúng ta!”

Trong mắt anh ta như phóng ra tia lửa điện, tôi nhất thời kinh ngạc, nụ cười khó tránh trở nên cứng ngắc: “Xin chào!”

Những người trong phòng giờ phút này đều hứng thú đổ dồn ánh mắt về phía tôi.

Chốc lát, Diêu Khiêm Mặc ôm lấy thắt lưng tôi kéo đi, tôi cứng đờ nhưng không tránh, nghe được giọng nói anh ta vang bên tai: “Đây là Lâm Vi Linh, tôi mời đến …”

“Cô ấy là thư kí của tôi,” Hồ Khiên Dư ngắt lời anh ta, “Khiêm Mặc không có bạn gái, thư kí của tôi, anh ta mượn dùng tạm một chút!”

Mượn?

Tôi nghe Hồ Khiên Dư dùng từ như thế, không khỏi bật cười.

Diêu Khiêm Mặc cực kì xấu hổ, nhưng anh ta che giấu cảm xúc rất tốt, không bao lâu đã khôi phục bộ dáng bình thường không chút gợn sóng.

**************************

Gọi đồ ăn xong, cảnh tượng trước mắt giống như một tiệc trà, giới thiệu xong cái này đến giới thiệu cái kia. Nhưng người này đều là những nhân vật có tiếng từ thời còn đi học. Ngay hồi đó, từ gia thế đến bạn gái, không có ai sánh được.

Bây giờ, tất cả đều trở thành những người có sự nghiệp trong xã hội, ở trước mặt đồng môn, danh thiếp nào là CEO, CFO … đủ loại.

Đương nhiên, bạn gái cũng là thể diện.

Làm một trong số đó, tôi đau đầu.

“Hoa hậu giảng đường! Còn nhớ anh không?”

Nói xong, người này đưa danh thiếp đến trước mặt tôi. Tôi nhận lấy, không trả lời.

Vị này nhìn qua tuấn tú tinh anh, nhưng tôi không có hứng thú. Đối phó với những người này, khó hơn nhiều so với việc tính toán cổ phiếu.

“Em chỉ học ở Đức Minh một năm thì chuyển đi, biết có bao nhiêu người đau lòng hay không?”

Nghe vậy, tôi cười, lại cười, không khỏi nghiêng đầu nhìn phía đối diện, tên đầu sỏ gây ra – Hồ Khiên Dư.

*********************

Sau đó không lâu, so với tôi còn một người càng bị nhiều người để ý.

Người này, tôi nhìn cũng thấy quen mắt, nghĩ lại một hồi liền nhớ ra – Thương Nhiên Vi.

Người đẹp vừa bước vào cửa, tất cả mọi người đều nhìn qua.

Thương Nhiên Vi bị vây làm trung tâm, lập tức đi đến ngồi xuống bên cạnh Hồ Khiên Dư. Thương Nhiên Vi cùng Hồ Khiên Dư, hai người ngồi trước mặt mọi người, kề mặt hôn, ghé tai nói nhỏ giống như diễn trò, thỏa mãn sự tò mò của quần chúng.

Rốt cục Hồ Khiên Dư cũng nhớ lại còn rất nhiều người ở đây, hướng mọi người giới thiệu: “Đây là Thương Nhiên Vi.”

Ngôi sao nữ lúc này nở nụ cười. Không cần mở miệng đã đẹp đến chừng ấy, nhưng giọng nói của cô còn đẹp hơn, trong trẻo mà lạnh lùng, “Chào mọi người.”

Giọng nói dịu dàng, cũng không ra vẻ kênh kiệu hơn người.

Tôi đang xem kịch, bỗng nhiên Diêu Khiêm Mặc tiến đến bên tai nói: “Em thấy cô ta thế nào?”

Tôi nhất thời nghẹn lời, cúi đầu nghĩ nghĩ, trả lời: “Rất được.”

Hắn nhìn tôi một lát, nửa cười nửa không rời tầm mắt, lấy đĩa rau cho tôi.

Tôi nhận lấy, “Cảm ơn!”

“Anh cảm thấy cô ta có chút giống em.” Diêu Khiêm Mặc đột nhiên nói.

Tôi cười ra tiếng, giương mắt, đón nhận ánh mắt Diêu Khiêm Mặc đang hạ xuống: “Nếu anh đang khen em xinh đẹp, em không phải nên cảm ơn?”

Đến cuối bữa ăn, tôi thực sự ngồi không được, lấy trong túi ra điếu thuốc cùng bật lửa, tìm cớ ra khỏi phòng, trốn đến toilet hút thuốc.

Toilet không có điều hòa như trong phòng, vì đi dự tiệc nên bên trong áo khoác chỉ mặc một chiếc váy mỏng, lúc này mới cảm thấy lạnh, một điếu chưa hút hết đã không chịu nổi. Tôi dập nửa điếu thuốc, tìm chai xịt miệng, trang điểm lại rồi mở cửa đi ra ngoài.

********************************

Cửa vừa mở, tôi liền nhìn thấy Hồ Khiên Dư tựa vào tường đối diện. Hắn một tay ôm trước ngực, một tay cầm thuốc, trước mặt khói mờ mịt.

“Hồ tổng đang đợi tôi?”

Tôi cười hỏi.

Hắn mím môi, không để ý đến lời tôi nói, cúi sát vào tôi hít hít, “Hút thuốc?”

Tôi không thèm quan tâm, đẩy hắn ra bước đi.

“Đừng hút, không tốt cho sức khỏe.”

Hắn đột nhiên nói.

Tôi cười, quay lại nhìn điếu thuốc trên tay hắn, “Anh cảm thấy bên hút thuốc bên nói nhưng lời này có ý nghĩa gì?”

Hắn nhìn tôi quay đầu, không nói lời nào. Tôi sợ nhất nhìn thẳng hắn, cho nên xoay người. Hắn đi theo phía sau, đến cửa phòng, tôi đang muốn mở cửa, tay hắn bỗng nhiên phủ lên tay tôi đang cầm nắm cửa.

Tôi tránh hắn, tay hắn càng giữ chặt.

“Không đi vào?”

Hắn lắc đầu: “Muốn về nhà.”

Đối với người trước mặt này, tôi thật không còn gì để nói, “Thương Nhiên Vi của anh vẫn còn ở bên trong.” Nói xong lập tức thấy không ổn, vì thế sửa miệng, “Thương tiểu thư còn ở bên trong.”

Tay hắn, từ mu bàn tay dần vuốt lên cánh tay tôi, cười: “Không phải ‘của anh’, em có hiểu không?”

*****************************

Tôi đang định trả lời, vừa mở miệng, cửa từ bên trong đột nhiên mở ra.

Trời không chiều lòng hắn, Hồ Khiên Dư không cho tôi đi vào, bên trong đã có người đi ra, mà người đó, là người mà vài giây trước đó chúng tôi đã nói đến, Thương Nhiên Vi.

Thương Nhiên Vi thấy hai chúng tôi ngoài cửa, sắc mặt không tốt, nhưng rất nhanh nở nụ cười giữ chặt lấy cánh tay Hồ Khiên Dư, “Mọi người đang hỏi anh trốn đi đâu vậy, thì ra là ở đây.”

Hồ Khiên Dư buông lỏng cánh tay đang đặt lên tay tôi.

Mà tay tôi một lần nữa lại được tự do, theo bản năng giấu về phía sau lưng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.