Trans: Khánh Khánh
Thẩm Tấn dùng mu bàn tay chống thái dương, thong thả nhấc mí mắt, thản nhiên đánh giá cô vài lần, cười nhạt một tiếng.
Thu Tuỳ có chút không hiểu, cô đã làm gì đắc tội anh?
Trong mắt cô hiện lên vẻ hoang mang cùng nghi ngờ.
Trong điện thoại vang lên một thanh âm nhàn nhạt: “Sơn lại bao nhiêu tiền?”
Giọng nói của Thu Tuỳ đầy khó hiểu: “Tôi nhìn thoáng qua mà biết phí sơn lại là bao nhiêu thì chắc bây giờ tôi là chủ tịch của cửa hàng ô tô 4S* rồi.”
*gồm Sales – Bán hàng, Service – Dịch vụ, Spare Parts – Phụ tùng chính hãng, Global System – Hệ thống toàn cầu
Thẩm Tấn lười biếng cười: “Tôi còn tưởng rằng đây cũng là một trong những lĩnh vực bói toán của cô.”
Thu Tuỳ: “…”
Mọi người có thể thấy rằng cô lúc đó chỉ cố gắng giảm bớt sự xấu hổ bằng cách bậy bạ xem tướng mặt, cũng không biết tại sao Thẩm Tấn lại khó chịu về điều đó.
Thu Tuỳ trầm mặc hai giây, bắt đầu nói sang chuyện khác: “Tôi phải nhắc nhở anh, chiếc xe này là của Trương Gia Ninh, anh có phải là nên kéo cô ấy vào nói chuyện không?”
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
“Cô nói đúng,” Thẩm Tấn chậm rãi nói: “Nhưng Gia Ninh không phải đã rời khỏi nhóm sao? Tôi chỉ có thể buộc phải liên lạc với cô.”
Thu Tuỳ sửng sốt một lát: “Trương Gia Ninh đã rời nhóm rồi?”
Cô lướt qua khung gọi thoại giữa mình và Thẩm Tấn rồi liếc nhìn màn hình.
Chính giữa màn hình hiển thị – Trò chuyện nhóm (2).
Không khí yên tĩnh mấy giây, Thu Tùy vội vàng nói vào điện thoại: “Trước tiên tôi hỏi Gia Ninh sao lại thế này? Lát nữa cùng anh nói chuyện sau.”
Thẩm Tấn chậm rãi nói: “Được.”
Gọi điện cho Gia Ninh, Thu Tùy giọng điệu không quá bình tĩnh: “Cậu sao vậy? Cậu đã rời nhóm rồi à?”
Trương Gia Ninh trả lời khá tự nhiên: “Đúng vậy, Thẩm Tấn cũng kết bạn với tớ trên WeChat, nhưng tớ đã xóa đi.”
Thu Tùy khóe miệng giật giật: “Sao lại xóa anh ta?”
Trương Gia Ninh tự tin nói: “Tớ sẽ không kết bạn với bạn trai của bạn thân mình trên WeChat.”
Thu Tuỳ im lặng: “Anh ta không phải bạn trai tớ, anh ta chỉ là bạn trai cũ mà thôi.”
Trương Gia Ninh: “Bạn trai cũ không phải là một trong những loại bạn trai sao?”
Thu Tuỳ nhất thời không nói nên lời: “Vậy là cậu để tớ một mình đối mặt với bạn trai cũ à?”
“Cái này sao có thể gọi là ở một mình?” Trương Gia Ninh hỏi, “Cậu thêm WeChat chưa?”
Thu Tuỳ: “Không thêm.”
“Vậy thôi”, Trương Gia Ninh phản bác, “Các cậu chỉ là ở trong một nhóm WeChat, cùng lắm chỉ là bạn bè cùng nhóm chat thôi”
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu: “Một nhóm chỉ có Thẩm Tấn và tớ?”
“Khá tốt”, Trương Gia Ninh ngáp một cái, “Có thể xử lý viêc đuôi xe bị dâm mà không phải gửi lời mời kết bạn, một công đôi việc. Được rồi, tớ đang ở spa. Nếu tớ tiếp tục trò chuyện với cậu, hiệu ứng spa sẽ biến mất, tớ cúp máy đây.”
Cô còn chưa kịp nói, Thu Tuỳ chỉ nghe thấy tiếng “bíp bíp” cúp máy.
Thu Tuỳ vô thức siết chặt ngón tay trên điện thoại.
Nếu gọi lại cho Trương Gia Ninh, đoán chừng cô ấy sẽ không bắt máy.
Rời khỏi nhóm là không được, va chạm từ đuôi xe phải có người đứng ra giải quyết.
Về phần Thẩm Tấn, Thu Tuỳ cúi đầu liền nhìn thấy hai bức ảnh đại diện của cô và Thẩm Tấn cạnh nhau trên WeChat.
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Trong một nhóm chỉ có hai người họ.
Cả hai bên đều biết rõ về mối quan hệ trong quá khứ của họ.
Chỉ là, rất xấu hổ.
Thu Tuỳ còn chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó thì tin nhắn của Thẩm Tấn đã truyền tới.
Thẩm Tấn: [Hỏi xong chưa?]
Thu Thủy: [Ừ, hỏi rồi.]
Thẩm Tấn: [Tại sao Trương Gia Ninh lại xóa kết bạn với tài khoản WeChat của tôi?]
Nhìn thấy câu hỏi này, Thu Tuỳ do dự.
Cô không thể nói với Thẩm Tấn vì Trương Gia Ninh không muốn thêm bạn trai cũ của cô làm bạn trên WeChat.
Cho dù cô và Thẩm Tấn đã nhận ra nhau từ lâu, cũng không thể trắng trợn chọc thủng tầng giấy này như vậy được.
Thu Tuỳ mím môi dưới, chậm rãi gõ chữ: [Hôm nay cô ấy ra ngoài bị cản trở, cảm thấy xui xẻo nên đi xem bói.]
Thẩm Tấn: [?]
Thu Tuỳ: [Thầy bói nói rằng cô ấy và người họ Thẩm trời sinh mâu thuẫn với nhau, vì vậy cô ấy nhớ giữ khoảng cách vì sự an toàn của mình.]
Thẩm Tấn: [……]
Thu Tuỳ: [Vậy là cô ấy rời nhóm thực sự là để giữ an toàn cho bản thân.]
Một lúc sau, Thẩm Tấn mới trả lời: [Vậy thì cô ấy khá mê tín. Thầy bói có bao giờ khuyên cô nên giữ khoảng cách với những người họ Thẩm không?]
Thu Tuỳ trả lời câu hỏi này rất nhanh.
Thu Tuỳ: [Thầy bói cũng khuyên tôi, nói rằng nếu không giữ khoảng cách với người họ Thẩm, tôi có thể gặp tai họa đẫm máu.]
Thẩm Tấn: [Vậy cô khá mê tín rồi.]
Thu Tuỳ: [Dù sao thì tôi cũng là người xem tướng mắt. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp. Vì sự an toàn tính mạng của tôi, tôi vẫn mong anh hợp tác và mau chóng giải quyết chuyện này để tôi có thể rời nhóm càng sớm càng tốt, bảo toàn tính mạng]
Thẩm Tấn: [……]
Thẩm Tấn: [Bây giờ cô còn thể nói như vậy.]
Thu Tuỳ: [Quá khen, đây chỉ là thói quen nghề nghiệp thôi.]
Thẩm Tấn: [Thật sao? Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, cô không nói được nhiều như vậy.]
Thu Tuỳ suy nghĩ một lúc, khi cô và Thẩm Tấn gặp lại nhau trên máy bay, cô cũng có thể nói hươu nói vượn.
Cô trề môi dưới: [Khi tôi xem khuôn mặt của anh, nói ra cũng được vài điều]
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Một lúc sau, tin nhắn của Thẩm Tấn hiện lên: [Tôi đang nói về lúc chúng ta ở trong rừng.]
Nhìn thấy những lời này, lưng của Thu Tuỳ cứng đờ, máu trong cơ thể không ngừng dâng lên, suy nghĩ trong giây lát trở nên trống rỗng.
Tầng mối quan hệ mà cả cô và Thẩm Tấn đều biết rõ này đã bị Thẩm Tấn vạch trần một cách không thương tiếc và thẳng thắn vào lúc này.
*
Cô, Trương Gia Ninh và Thẩm Tấn học cùng lớp từ năm thứ hai trung học, nhưng trên thực tế, cô và Thẩm Tấn đã gặp nhau ngay từ năm đầu trung học.
Lần đầu tiên cả hai gặp nhau là trong khu rừng của trường trung học cơ sở số 1 Thượng Hải.
Khi đó, Thu Tuỳ vẫn còn là học sinh năm nhất trung học.
Cô đã nhận được những bức thư tình và quà tặng từ cùng một người trong nhiều ngày liên tiếp.
Những bức thư tình và món quà này được cho vào hộp quà và nhét vào ngăn kéo bàn học của cô mà không ai hay biết.
Mặc dù những bức thư tình này không để lại chữ ký nhưng Thu Tuỳ có thể nhận ra chúng qua nét chữ và tất cả đều là của cùng một người.
Thu Tuỳ hàng ngày đều cẩn thận đến lớp sớm, đem hết những bức thư tình, quà tặng này nhét vào cặp sách, không dám để ai phát hiện, đặc biệt là người nhà.
Mọi sự yên bình, tĩnh lặng đều bị phá vỡ cho đến một ngày gần cuối năm nhất trung học.
Bức thư tình được gửi kèm theo món quà có nội dung “Hẹn gặp lại em trong rừng cây nhỏ vào ngày mai”.
Từ “rừng cây nhỏ” không có nhiều ý nghĩa nhưng nếu đặt trong môi trường trung học, thì rất tự nhiên sẽ tràn ngập bầu không khí yêu sớm.
Sự thật cũng chính là như vậy.
Khu rừng ở trường trung học số 1 Thượng Hải nổi tiếng là thánh địa yêu sớm.
Vị trí vắng vẻ, rợp bóng cây xanh, ấm áp về mùa đông, mát mẻ về mùa hè, là nơi thích hợp để tình yêu nảy mầm và cũng là lựa chọn hàng đầu để các chủ nhiệm giáo dục chạy KPI bắt học sinh.
Những thông báo phê bình được công bố dưới quốc kỳ vào thứ Hai hàng tuần và số lần xuất hiện của rừng cây nhỏ luôn ở mức cao.
Thu Tuỳ do dự cả ngày, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm.
Cô cất tất cả những món quà và thư tình nhận được trong khoảng thời gian này vào một chiếc túi lớn, Thu Tuỳ quyết định bỏ lại những thứ này trong khu rừng mà không nói một lời.
Thu Tuỳ nhớ rõ hôm đó là thứ Sáu.
Cô đợi cho tất cả học sinh trong lớp ra về rồi sợ hãi xách một chiếc túi lớn đi vào rừng.
Khu rừng ở trường trung học cơ sở số 1 Thân Thành không lớn cũng không nhỏ.
Nếu đi vào nhìn một lượt, liền có thể biết bên trong có bao nhiêu người.
Thật trùng hợp, ngày hôm đó Thu Tuỳ chỉ nhìn thấy một người trong rừng.
Chàng trai đứng dựa lưng vào tường, quay lưng về phía cô, dưới chân là một quả bóng rổ, cúi đầu như đang nhìn vào điện thoại di động.
Anh ta ăn mặc giống như mọi học sinh ở trường trung học cơ sở số 1 Thân Thành, áo sơ mi trắng xanh và quần đen đơn giản.
Lẽ ra anh ấy phải giống như hầu hết mọi người, nhưng cố tình nhìn lại phá lệ bất đồng.
Đôi chân của chàng trai trẻ vô cùng dài, lưng thẳng tắp, dáng người cao gầy, khí chất xuất chúng.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Mặc dù đang mặc bộ đồng phục học sinh bình thường nhất nhưng tỉ lệ dáng người chỉ cần nhìn qua một lần liền khó quên, nổi bật lên những đường nét sắc sảo của vai và lưng.
Thu Tuỳ không suy nghĩ nhiều mà chỉ lặng lẽ bước đến phía sau chàng trai trẻ.
Cô hơi cúi người xuống, không dám gây ra quá nhiều tiếng động, chỉ đặt chiếc túi cách chàng trai một khoảng ngắn.
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Tuân thủ nguyên tắc xử lý cẩn thận, Thu Tuỳ cảm thấy trong lòng như có một tảng đá rơi xuống, cô đặt chiếc túi chứa đầy thư tình và quà tặng xuống, khi ngẩng đầu lên, cô bất ngờ đối mặt với một khuôn mặt kì lạ.
Chàng trai rất cao, khi nhìn cô, ánh mắt hơi cụp xuống, lưng không thẳng nhưng vẫn có thái độ điềm tĩnh.
Anh ta có nước da trắng lạnh lùng, sống mũi cao, quai hàm sắc bén, đường nét trên khuôn mặt lưu loát rõ ràng, đôi mắt phượng quyến rũ, hàng mi dài cong vút, khi nhìn cô, không duyên cớ mang theo vài phần quyến rũ, toàn thân toát lên phong thái yêu tinh phong lưu.
Ánh mặt trời xuyên qua rừng cây chiếu vào anh, hơi thở tràn ngập hương hoa cỏ mùa hè, mát lạnh lại mờ ảo.
Thu Tuỳ dừng lại.
Chỉ cần liếc nhìn một cái, cô đã nhận ra chàng trai trẻ trước mặt là ai.
Trường trung học số 1 của Thượng Hải nổi tiếng một đứa con cưng của trời, khuôn mặt như hoa như ngọc đầy lạnh lùng và luôn đứng đầu trong bảng xếp hạng – Thẩm Tấn.
Tuy học cùng khối với cô nhưng lại khác lớp, lần duy nhất hai người gặp nhau là cùng tham gia các cuộc thi môn học do trường tổ chức.
Nhưng chỉ vậy thôi, chắc chắn không phải là quen biết, họ chỉ là những người xa lạ lướt qua nhau, đó là mối quan hệ mà khi gặp nhau họ thậm chí còn không gật đầu chào nhau.
Thu Tuỳ mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô vô thức liếc nhìn khu rừng lần nữa – vẫn chỉ có cô và Thẩm Tấn, ngoài ra không có ai.
Thu Tuỳ khẽ cau mày, đè nén mọi phỏng đoán và giả định lộn xộn trong lòng.
Tuy cô không tin những bức thư tình và quà tặng này là do Thẩm Tấn gửi đến, nhưng trong bối cảnh hiện tại, xem ra chỉ có một sự lựa chọn là Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ mím môi dưới, hơi cúi đầu, thấp giọng đến gần như không nghe được: “Tôi đã trả hết cho cậu rồi, sau này đừng đưa cho tôi nữa.”
Thẩm Tấn không lên tiếng.
Thu Tuỳ thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cô xoay người rời đi thì đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói lười biếng: “Dừng lại.”
Đầu óc cô chưa kịp phản ứng, bước chân Thu Tuỳ đã bất giác dừng lại.
Cô không tự chủ được mà quay lại nhìn Thẩm Tấn.
*
Thẩm Tấn nhếch khóe môi, nhìn về phía Thu Tùy với đôi mắt ngọc mày ngài.
Cô gái trước mặt có khuôn mặt rất nhỏ, làn da trắng nõn trong suốt, mái tóc dài mượt mà xõa xuống vai, tuy nhiên, khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ thuần khiết này lại điểm xuyết những đường nét hung hãn.
Thẩm Tấn đã nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên – Thu Tuỳ.
Không lâu sau khi vào trường, anh đã trở thành người tình trong mơ của vô số học sinh trường trung học cơ sở số 1 Thượng Hải. Sau nhiều kỳ thi lớn, anh đã trở thành một nhân vật học bá nổi tiếng.
Sự kết hợp giữa một mỹ nhân và một học sinh đứng đầu là sự kết hợp trời ban, ở trường trung học số 1 Thượng Hải, có thể nói không ai là không biết đến họ.
Tuy nhiên, nữ sinh xinh đẹp trước mặt đã nổi tiếng một thời khi mới vào trường và sau vài kỳ thi lớn đầu tiên, danh tiếng tụt dốc và độ nổi tiếng cũng không cao.
Thẩm Tấn đã gặp Thu Tuỳ vài lần nhưng cô luôn cô đơn, không có bạn bè bên cạnh.
Khi đi, cô luôn cúi đầu, không dám nhìn người khác, dù ở đâu cũng hơi khom người, khi nói chuyện giống như một con muỗi.
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Cô là loại mọt sách bị học sinh khinh thường nhất thời đi học, tính tình rụt rè và hèn nhát.
Trong lời đồn xinh đẹp thì cũng có, nhưng vô hồn, không năng động, không còn gây chú ý nữa cũng là điều hợp lý.
Lúc này Thu Tùy cũng giống vô số lần mà anh đã gặp qua, cúi đầu không dám nhìn anh, như đã làm sai điều gì.
Thẩm Tấn đút một tay vào túi, xắn nửa tay áo sơ mi lên, để lộ cẳng tay duyên dáng cùng xương cổ tay xinh đẹp thanh tú, chậm rãi đi về phía Thu Tùy.
Động tác của anh tản mạn ưu nhã, ngón tay thon dài trắng nõn, toàn bộ quá trình giống như một cuộn tranh chậm rãi mở ra, trên cuộn tranh là hình ảnh một mỹ nữ được tạo hoá cẩn thận chế tác.
Thu Tuỳ sợ hãi đến mức lập tức lùi lại vài bước, hơi thở trở nên dồn dập, mặt đỏ bừng và đầu càng cúi thấp hơn.
Thẩm Tấn chậm rãi dừng lại, nói từng chữ một: “Trước khi rời đi hãy nói rõ ràng.”