Sa Mạc Thần Ưng

Chương 41: Vết thương chí mạng



– Không sai!

Lữ Tam nói :

– Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Hắn là đối thủ duy nhất trong đời ta.

Nếu như ngay cả hắn là người thế nào, ta cũng không biết. Như vậy có thể thắng được hắn sao?

– Ngươi thật sự cho rằng hắn là đối thủ duy nhất trong đời ngươi?

– Đúng vậy!

– Còn Bốc Ưng thì sao?

– Bốc Ưng?

Lữ Tam cười cười :

– Bốc Ưng không cần phải bận tâm đến.

– Tại sao?

Tề Tiểu Yến không nhịn được hỏi :

– Mọi người đều nói Bốc Ưng là một anh hùng hào kiệt đương thời. Tại sao người lại xem thường Bốc Ưng như vậy?

Lữ Tam trầm ngâm thật lâu, sau đó mới trả lời :

– Bốc Ưng và Ban Sát Ba Ná không hề giống nhau. Bốc Ưng tuy là một anh hùng tài giỏi, nhưng thiên tính thích bình yên. Hắn giết người chẳng qua chỉ vì muốn đề phòng. Bề ngoài hắn tuy có vẻ lãnh đạm vô tình, nhưng kỳ thật lại là con người lòng dạ yếu mềm.

– Còn Ban Sát Ba Ná thì sao?

– Ban Sát Ba Ná ngược lại không giống.

Lữ Tam nói :

– Thiên tính của hắn là một con người chiến đấu, hơn nữa nhất định phải chiến thắng. Hắn không hề tiếc phải trả giá như thế nào, và không từ bất cứ thủ đoạn gì để chiến thắng cho bằng được. Đối với hắn chỉ có thắng mà không có bại, nếu không thể thắng thì chỉ có chết.

Lữ Tam đột nhiên buông một tiếng thở dài :

– Kỳ thật, xưa nay ta rất thích con người của Bốc Ưng, hơn nữa còn rất tôn kính hắn ta. Nếu như hắn không chết, sau này không chừng bọn ta sẽ trở thành bằng hữu của nhau.

– Nếu như Bốc Ưng không chết?

Tề Tiểu Yến không nhịn được hỏi :

– Chẳng lẽ ngươi cho rằng Bốc Ưng đã chết?

Lữ Tam gật đầu.

Tề Tiểu Yến lại hỏi :

– Là ngươi giết hắn ta?

Lữ Tam lắc đầu :

– Muốn giết Bốc Ưng thật sự không dễ chút nào, đến ngay cả ta cũng không thể làm được.

Lữ Tam lại thở dài nói :

– Bởi vì ta là kẻ thù của hắn mà không phải là bằng hữu.

– Ngươi cho rằng chỉ có bằng hữu của Bốc Ưng mới có thể giết được hắn ta?

Lữ Tam chậm rãi đáp :

– Chỉ có một mình Ban Sát Ba Ná, ngoài ra không có ai khác.

– Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?

Bọn họ xưa nay là hảo bằng hữu, tại sao Ban Sát Ba Ná phải giết hắn?

Lữ Tam từ từ đưa tay ra, trong tay lão là một thỏi vàng sáng chói :

– Chính vì cái này!

– Vàng à?

Tề Tiểu Yến nói :

– Ngươi cho rằng Ban Sát Ba Ná sẽ vì vàng mà giết Bốc Ưng sao?

Lữ Tam nhìn Tề Tiểu Yến gật đầu nói :

– Từ xưa đến nay, những người vì cái này mà giết người có thể nói không phải ít.

– Chẳng lẽ ngươi cho rằng lý do này hợp lý?

Tiểu Yến không hiểu hỏi.

Lữ Tam lại giải thích :

– Số vàng này là do hai người bọn họ cướp từ chỗ ta. Thế nhưng mục đích của họ lại không giống nhau.

– Có gì không giống?

– Bốc Ưng cướp đi số vàng của ta là vì muốn ngăn cản ta lợi dụng số vàng này, để thực hiện lý tưởng của mình. Cho nên hắn chỉ muốn đem số vàng kia vĩnh viễn chôn sâu dưới lòng đất. Chỉ cần Bốc Ưng còn sống, hắn tuyệt đối không để bất kỳ ai đụng đến số vàng đó.

Lữ Tam nói tiếp :

– Còn Ban Sát Ba Ná muốn lợi dụng số vàng kia để đả kích lại ta, chiến thắng ta.

Hắn ta cho rằng đem số vàng kia chôn sâu xuống đất, là một việc hoàn toàn không đúng.

– Nhưng đáng tiếc hắn không cách gì thuyết phục Bốc Ưng.

Cuối cùng Tề Tiểu Yến cũng hiểu :

– Mệnh lệnh của Bốc Ưng, Ban Sát Ba Ná không dám cãi lại.

– Cho nên hắn ta chỉ còn có cách giết chết Bốc Ưng, hơn nữa còn để cho người khác nghĩ rằng chính ta đã giết Bốc Ưng!

– Nếu như Bốc Ưng không phải do ngươi giết, vậy tại sao ngươi không chịu công khai phủ nhận?

– Tại sao phải phủ nhận?

Lữ Tam cười nhạt :

– Muốn giết Bốc Ưng không phải là chuyện dễ, không phải bất kỳ ai cũng có thể giết hắn ta. Nếu như mọi người đều cho rằng ta đã giết Bốc Ưng, như vậy há chẳng phải là việc vinh hạnh hay sao? Vậy tại sao ta lại phải phủ nhận?

Trong nụ cười của lão bỗng nhiên lộ vẻ tà ác :

– Huống hồ ta cũng đã từng giết nhiều người, nếu thêm một người nữa có hề gì chứ?

Nghe đến đây, Tề Tiểu Yến liền rời mắt khỏi ống kính quay lại nhìn Lữ Tam.

Dường như nàng muốn xem trong mắt lão nói câu này là thật hay giả?

Nhưng nàng không nhìn ra được gì cả, cho nên lại hỏi :

– Tại sao ngươi biết được là do Ban Sát Ba Ná giết Bốc Ưng? Tại sao ngươi biết được cách nghĩ của hắn ta?

Lữ Tam vẻ đắc ý nói :

– Có lẽ ngươi nói đúng. Ta và Ban Sát Ba Ná quả thật cùng một hạng người. Thật ra ta cũng không biết điều này. Nhưng sau khi quan sát kỹ hắn ta mới phát hiện ra.

Tề Tiểu Yến nói :

– Kỳ thật ngươi phải sớm nhìn ra ngươi và Ban Sát Ba Ná có rất nhiều điểm tương đồng thậm chí đến ngay cả ta còn nhận ra được điều đó.

– Thật vậy sao?

– Hai người đều là những hào kiệt trong thiên hạ, đều có ý xưng bá, hơn nữa đều cô độc. Tuy hai người có thể khiến cho người khác vì mình mà chết, nhưng ngược lại ngay cả một người bằng hữu cũng không có. Bởi vì các ngươi chưa từng tin tưởng qua một ai.

Lữ Tam cười nhạt :

– Chắc cũng có lẽ vì lẽ đó, cho nên chúng ta mới sống đến ngày nay.

Tề Tiểu Yến cũng cười nhạt :

– Cũng có lẽ vì lẽ đó, cho nên hai người dù cũng sống và có được mọi thứ, nhưng các ngươi không khi nào cảm thấy vui vẻ.

Lữ Tam nhìn Tiểu Yến nói :

– Còn ngươi thì sao? Chẳng lẽ ngươi không phải hạng người như vậy?

Tiểu Yến không trả lời Lữ Tam mà hỏi ngược lại :

– Ngươi đã quan sát hắn ta rất lâu, hơn nữa rất cẩn thận. Vậy ngươi đã nhìn ra được những gì?

Lữ Tam không trả lời, mà hỏi ngược lại :

– Nếu như có một người đi giữa sa mạc mênh mông, không có nước cũng như không có bạn đồng hành. Ngươi nghĩ người đó sẽ như thế nào?

– Hắn ta nhất định sẽ rất cô độc như con dã thú, và xem ra nhất định vừa ốm lại vừa bẩn thỉu.

– Thế thì ngươi xem Ban Sát Ba Ná có giống như vậy không?

Tề Tiểu Yến nói :

– Không giống! Hắn ta tuyệt đối không giống như vậy.

Ban Sát Ba Ná xem ra vừa anh tuấn lại vừa kiện tráng, tuyệt đối không phải là người có hình thù như vậy.

Y phục của Ban Sát Ba Ná lúc nào cũng sạch sẽ và thẳng nếp. Thậm chí ngay cả đầu tóc và móng tay y cũng đều sạch sẽ.

– Vẫn còn một điểm rất kỳ quái!

– Là điểm nào?

– Vừa rồi ngươi nói rất đúng!

Lữ Tam nói :

– Một người nếu như quanh năm sống cô độc rày đây mai đó thì hành vi cử chỉ của hắn sẽ rất giống dã thú và trở nên thô bạo.

Tề Tiểu Yến đồng ý điểm này :

– Đúng thế!

Lữ Tam nói :

– Nhưng ngược lại Ban Sát Ba Ná không giống! Vừa rồi ta đã quan sát hắn rất kỹ lưỡng, cho dù có là con nhà thế gia được giáo dục kỹ càng, thì khi ăn cũng không thể có lễ mạo bằng hắn ta.

Tề Tiểu Yến lại thở dài :

– Những điều mà ngươi nhìn ra được quả thật không ít.

– Ta tin rằng ngươi cũng đã nhìn ra được những điểm này.

Tề Tiểu Yến không hề phủ nhận.

Lữ Tam nói :

– Bây giờ ta chỉ hỏi ngươi, từ những điều đó ngươi có thể nhìn ra được bí mật của Ban Sát Ba Ná hay không?

Hai mắt của Tề Tiểu Yến không hề chớp :

– Bí mật gì?

Lữ Tam nhìn nàng chằm chằm, dường như lão đang nhìn xem có phải nàng ta nói dối hay không?

Thế nhưng lão cũng nhìn không ra.

Về điểm này Lữ Tam cảm thấy rất không hài lòng, nhưng lão vẫn tiếp tục hỏi :

– Y phục Ban Sát Ba Ná lúc nào cũng sạch sẽ, thân hình thì kiện tráng. Như thế chứng tỏ ràng tuy hắn qua lại ở trong sa mạc, nhưng không hề thiếu nước và lương thực.

Ở trong sa mạc mênh mông, Ban Sát Ba Ná làm thế nào lấy đâu ra được số lương thực và nước dồi dào đến thế?

Đây quả là một việc kỳ qụái, nhưng Tiểu Yến không lên tiếng hỏi. Nàng chỉ im lặng lắng nghe Lữ Tam nói tiêp :

– Hành vi cử chỉ của hắn hoàn toàn nhã nhặn. Xem ra không những có lễ mạo, hơn nữa còn rất uy nghiêm.

Lữ Tam nói tiếp :

– Điểm này đủ để nói hắn ta hoàn toàn không giống một người cô độc lặng lẽ. Mà rất có thể đang sống chung cùng một số người.

Tề Tiểu Yến vội hỏi :

– Vậy những người đó là ai?

– Là những người kính phục hắn và dám hi sinh cả tánh mạng mình vì hắn.

Lữ Tam nói :

– Chính vì cùng sống chung với những người này, cho nên hắn ta mới có những cử chỉ hành động lễ độ như thế. Để dùng hành vi của mình dẫn dắt những người này.

– Như vậy là thế nào?

– Như vậy có nghĩa là trong sa mạc nhất định có một nơi giấu thân bí mật. Hơn nữa địa hình trong sa mạc, không có ai hiểu rõ hơn Ban Sát Ba Ná. Chỉ có một mình hắn mới có thể tìm ra một nơi như vậy. Cũng chỉ có một mình hắn biết được bí mật này.

– Đến ngay cả Bốc Ưng cũng không biết.

– Bốc Ưng đương nhiên là không biết.

Lữ Tam nói :

– Hắn đã lợi dụng nơi này để huấn luyện một đám người sẵn sàng vì hắn mà chết.

Chính Bốc Ưng đã chết trong tay đám người này.

Lữ Tam cười vẻ rất sáng khoái :

– Hắn muốn giết ta, ta cũng muốn giết hắn, nhưng giữa hai chúng ta không hề có hận thù, ta không hận hắn và có lẽ hắn cũng không hận ta.

Giết người vốn không phải chỉ vì hận thù.

Tề Tiểu Yến hiểu được ván đề này :

– Ta biết người mà ngươi hận không phải là Ban Sát Ba Ná, mà là một người khác.

– Vậy người ta hận là ai?

– Là Tiểu Phương! Tề Tiểu Yến nói :

– Không những ngươi hận hắn, Độc Cô Si cũng hận hắn, thậm chí ngay cả Ban Sát Ba Ná không chừng cũng hận hắn.

– Tại sao?

– Bởi vì các ngươi đều biết có một người rất thích hắn ta. Thiên hạ thường nói một người đáng yêu, nhất định cũng có rất nhiều người hận.

Hiển nhiên Lữ Tam hiểu rõ đạo lý này. Thế nhưng nụ cười trên môi lão lập tức tắt ngay.

Tề Tiểu Yến nói :

– Ta biết người mà ngươi hận chính là Tiểu Phương. Điều này Ban Sát Ba Ná đương nhiên cũng biết. Cho nên lần này Ban Sát Ba Ná hạ lệnh công kích nhất định hắn muốn cho ngươi biết mũi tấn công chủ lực chính là Tiểu Phương.

– Tại sao?

– Bởi vì Ban Sát Ba Ná biết rõ mục đích tấn công lần này của hắn, là vì muốn tìm manh mối của ngươi. Và dù như thế nào thì ngươi cũng bị lừa. Bởi vì ngươi cũng muốn lợi dụng lần tấn công này để dẫn Tiểu Phương vào chỗ chết.

Tiểu Yến từ tốn nói tiếp :

– Cho nên lần này Tiểu Phương nhất định sẽ chết.

Lữ Tam vốn là một con người vô cùng cẩn thận. Đối với những người xung quanh, lão đều quan sát rất kỹ càng.

Nhưng hiện tại Lữ Tam dường như hoàn toàn không có chú ý đến phản ứng của Tề Tiểu Yến về chuyện này. Lão hình như hoàn toàn không biết cảm tình giữa nàng và Tiểu Phương.

Lữ Tam đột nhiên đổi giọng :

– Có phải hiện giờ Tiểu Phương và Ban Sát Ba Ná đã đi?

– Bọn họ đã đi.

– Bọn chúng không giết Lữ Cung?

– Không có.

– Bọn chúng cũng không mang Lữ Cung theo?

Tề Tiểu Yến lắc đầu :

– Ta vốn cho rằng Ban Sát Ba Ná sẽ mang Lữ Cung đi, bởi vì sau này Lữ Cung vẫn còn hữu dụng. Không ngờ rằng hắn lại không làm vậy.

Lữ Tam mỉm cười :

– Hạng người giống như Ban Sát Ba Ná mỗi khi hành sự, thông thường rất ít có ai hiểu được.

Tề Tiểu Yến nói :

– Nhưng chỉ có một mình ngươi nghĩ ra mà thôi.

Lữ Tam mỉm cười vẻ rất thần bí mà vui vẻ.

Đột nhiên lão hỏi Tiểu Yến :

– Những việc ta làm, ngươi đoán thử xem hắn cũng có thể đoán ra hay không?

* * * * *

Ban Sát Ba Ná không có áy.

Bình thường y rất ít khi uống rượu, cũng như rất ít có người thấy y uống rượu. Thế vậy mà hôm nay y uống rất nhiều rượu và mọi người đều nghĩ rằng y nhất định sẽ say.

Vậy mà y không hề say.

Ngược lại Tiểu Phương đã mấy phần say.

Bọn họ cùng đi trên một con đường dốc yên tĩnh và vắng vẻ. Gió nhẹ từng cơn thổi qua mang theo mùi của cây cỏ.

Đột nhiên Ban Sát Ba Ná hỏi Tiểu Phương một câu rất tuyệt :

– Lữ Tam có phải là một con lợn hay không?

Tiểu Phương đáp :

– Hắn ta không phải.

– Thế tại sao hắn vô cớ tốn nhiều công sức như vậy để đãi không chúng ta một bữa chứ?

– Ta không biết.

– Ta vốn cũng không biết!

Ban Sát Ba Ná nói :

– Nhưng bây giờ ta đã nghĩ thông suốt. Hắn cố tình giữ bọn ta lại nhất định là vì muốn quan sát ta, xem ta thật ra là người như thế nào?

– Hắn ta có thể nhìn thấy được ngươi?

– Tuy chúng ta không nhìn thấy hắn, nhưng ta tin chắc hắn nhất định nhìn thấy bọn ta. Có thể hắn ta nấp vào một nơi nào đó nhìn trộm chúng ta, hơn nữa hắn ta không phải dùng mắt để nhìn.

– Nếu như không phải dùng mắt để nhìn vậy dùng cái gì?

– Dùng một thứ kính rất đặc biệt.

– Kính đặc biệt?

– Đương nhiên đấy không phải là loại kính sử dụng hoàn ngày. Thậm chí còn không thể coi là kính.

Ban Sát Ba Ná nói :

– Ta chỉ có thể nói như vậy bởi vì quả thật ta không nghĩ được tên gọi nào khác.

Ban Sát Ba Ná hỏi Tiểu Phương :

– Ngươi còn nhớ những người chế tạo ra những người sáp kia không? Bọn họ đã từ nơi nào đên?

– Từ một nơi rất xa trung thổ.

Ban Sát Ba Ná nói :

– Ta dám nói ở đấy có một loại kính có thể nhìn thấy một người hoặc một vật từ rất xa. Tựa như Thiên Lý nhãn trong chuyện thần thoại của chúng ta.

Ban Sát Ba Ná nói tiếp :

– Nhất định hắn ta dùng loại kính này nhìn trộm chúng ta.

– Lữ Tam nhìn trộm chúng ta để làm gì?

– Xem thần thái của chúng ta, xem hành động của chúng ta. Xem chúng ta thật ra là con người như thế nào?

Ban Sát Ba Ná nói :

– Bởi vì biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng được. Nhất định hắn đã xem chúng ta là đối thủ của hắn.

Ban Sát Ba Ná nhìn Tiểu Phương :

– Đặc biệt là ngươi, bởi vì hắn hận ngươi!

Tiểu Phương im lặng.

Ban Sát Ba Ná nói :

– Chính vì hắn hận ngươi, nên muốn đích thân chính tay giết ngươi, chính vì lẽ đó hắn nhất định sẽ trúng kế của bọn ta và lộ ra hành tung.

Trầm ngâm giây lát, Ban Sát Ba Ná nói tiếp :

– Bởi vì chính thù hận thường hay khiến con người tạo ra những sơ hở và lỗi lầm không thể tha thứ được. Chúng ta cố tình tuyên bố phát động mệnh lệnh toàn diện.

Đương nhiên khiến hắn phải nghĩ ràng, chúng ta dùng cách này để tìm ra hành tung của hắn. Việc này ngay cả ta và ngươi cũng có thể nghĩ ra được.

Tiểu Phương thừa nhận điều này.

Ban Sát Ba Ná nói tiếp :

– Thế nhưng ngược lại hắn vẫn trúng kế. Bởi vì hắn muốn tương kế tựu kế, định lợi dụng cơ hội này để chính tay giết ngươi.

– Hóa ra là vậy sao?

– Cho nên hắn nhất định phái toàn bộ bọn thuộc hạ tinh nhuệ đến đấy, để tung lưới bắt bọn ta.

– Ta cũng nghĩ như vậy.

– Nhưng đáng tiếc vì hắn hận ngươi quá sâu, nên khó bề tránh được sai lầm.

Ban Sát Ba Ná nói :

– Ít ra thì hắn cũng đã tính sai hai việc.

– Đó là hai việc gì?

– Thứ nhất, hắn nhất định sẽ xem thường thực lực của chúng ta.

Ban Sát Ba Ná nói vẻ chắc chắn :

– Những người mà ta chuyên tâm luyện mấy năm nay, tất cả đều lợi hại hơn hắn nghĩ rất nhiều. Nếu như chúng ta dốc hết toàn bộ lực lượng, cũng giao đấu với thuộc hạ của hắn, thì phần thắng nhất định nghiêng về chúng ta.

– Còn điều thứ hai?

Ban Sát Ba Ná nói :

– Hắn nhất định cho rằng ta sẽ đi, nhưng ta sẽ không đi, bởi vì chúng ta đã nắm chắc phần thắng trong tay. Ta sẽ thừa lúc hắn tập trung toàn bộ lực lượng đối phó ta, ta sẽ đi làm một số chuyện khác. Để sau khi hắn bại trận không còn đường thối lui.

Tiểu Phương hỏi Ban Sát Ba Ná :

– Ngươi thật sự cho rằng lần này chúng ta nhất định sẽ chiến thắng? Chẳng lẽ ngươi đã quên đi Độc Cô Si?

Ban Sát Ba Ná hỏi ngược lại Tiểu Phương :

– Chẳng lẽ ngươi lại tin lời Lữ Cung, thật sự cho rằng Tề Tiểu Yến và Độc Cô Si đã qui phục hắn ta sao?

Ban Sát Ba Ná lại hỏi :

– Lữ Cung là nô bộc nhiều năm của Lữ Tam, tại sao lại đem bí mật của Lữ Tam kể với chúng ta? Chúng ta có lợi ích gì cho Lữ Cung chứ?

Tiểu Phương trầm ngâm im lặng.

– Ta vốn cũng đã từng nghĩ qua, Độc Cô Si rất có khả năng đã đầu phục Lữ Tam.

Ban Sát Ba Ná nói :

– Nhưng sau khi nghe Lữ Cung nói như thế, ta đã hoàn toàn không nghĩ như vậy.

Ban Sát Ba Ná mỉm cười :

– Cho nên tin chắc lần này ngươi nhất định sẽ thành công và lần này Lữ Tam sẽ chết chắc.

Ban Sát Ba Ná và Tiểu Phương vừa đến ngã ba đường, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa. Một con tuấn mã từ xa phi đến.

Khi còn cách vài trượng, người kỵ sĩ mặc thanh y đã phóng mình xuống khỏi ngựa.

Thân pháp của người này cực kỳ nhẹ nhàng, mặc dù thân hình to béo.

Tiểu Phương dường như đã thấy qua người này. Đợi khi người kia ngẩng lên, Tiểu Phương mới nhận ra. Đây là người phụ nữ to béo, đã bóp nát yết hâu gã chủ tiệm hôm đó.

Người phụ nữ này đương nhiên cũng là một trong số những sát thủ đã được Ban Sát Ba Ná huấn luyện mấy năm gần đây.

Người phụ nữ này mang một bức họa đồ đến cho Ban Sát Ba Ná và Tiểu Phương xem. Trên bức họa đồ có vẽ tất cả những sào huyệt của Lữ Tam. Ngoài ra trên bức họa đồ còn có nhiều mũi tên chĩa vào một điểm.

Điểm này rất có thể là một thành thị, một con sông, một lùm cây hay là một con suối nào đó.

Ban Sát Ba Ná đưa tay chỉ bức họa đồ nói :

– Có phải Lữ Tam tập trung toàn bộ lực lượng tinh nhuệ đến nơi đây.

Người phụ nữ kia trả lời rất khẳng định :

– Nhất định là như vậy!

Ban Sát Ba Ná lập tức hạ lệnh :

– Vậy thì người của chúng ta nhất định đến đây trước ngày mốt.

– Vâng!

Ban Sát Ba Ná nói :

– Vậy trước giờ tí các ngươi nhất định phải tập hợp trong khu rừng ngoài thị trấn.

Nếu thiếu một người, ta sẽ lấy đi một bộ phận trên người của ngươi.

Bộ phận đó có thể là mắt, mũi, hay tay chân gì đấy.

Giọng Ban Sát Ba Ná trở nên lạnh lùng :

– Và cũng có thể là đầu của ngươi!

– Vâng!

Sau khi nhận mệnh lệnh của Ban Sát Ba Ná, người phụ nữ này lập tức tung người phóng lên ngựa đi mất.

Tiểu Phương liền lên tiếng hỏi :

– Nơi đó là nơi nào vậy?

– Là một tiểu trấn rất náo nhiệt, tên gọi Hồ Tập. Trước giờ tí ngày mốt, ngươi nhất định cũng đến đấy. Nếu không thì…

– Nếu không thì ngươi cũng lấy một bộ phận trên người ta phải không?

Ban Sát Ba Ná lắc đầu :

– Nếu như ngươi không đến, e rằng ta phải lấy một bộ phận trên người ta xuống trao cho ngươi.

Ban Sát Ba Ná gượng cười :

– Bộ phận ấy cũng rất có thể là đầu của ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.