Hồi 10
Này, đã nói rồi nhé!
Phải ở bên anh mãi mãi.
Như thế,
Dù là chuyện gì cũng có thể tha thứ cho em.
Dù thế nào cũng không ghét bỏ em.
***
Chín giờ tối, gió rầm gú, những đám mây trĩu nước suốt cả ngày cuối cùng
cũng đã đổ xuống như trút.
Tô Hòa ngồi trước bàn làm việc trong tòa soạn nhìn những hạt mưa bắn
tung tóe trên cửa sổ, tâm trạng cũng giống như những hạt mưa, rất hỗn độn.
Không biết ở nhà thím và Tô Ngu thế nào rồi, với tính cách kiên cường của
thím, chắc không có vấn đề gì. Tiểu Ngu không sao, nhưng còn mình
Nhìn tấm ảnh Ôn Nhan Khanh mở choán hết màn hình để chuẩn bị PS , Tô [1]
Hòa cảm thấy rất đau đầu: Ôi, chán quá, chán quá, chán quá! Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét! Lẽ ra cô phải sớm nhận ra rằng anh chàng đó không phải là người tử tế, đôi mắt nhỏ dài nham hiểm, đôi môi mỏng đầy vẻ khinh mạn và vẻ mặt đàn ông sau chiếc kính của anh ta Sao lúc trước cô không chú ý đến những điều này mà lại chỉ đơn giản cho rằng kẻ biến thái ấy là người lạnh lùng, luôn kìm nén những ham muốn bản năng cơ chứ? Nhân lúc cô ngủ say, tự ý thay áo ngủ cho cô thì chớ, hôm nay lại còn dùng những tấm ảnh để bất ngờ hôn cô Ôi, ôi, ôi, ôi vì mười sáu bức hình mà cô đã phải trả
cái giá quá đắt!
[1] Photoshop.
Thấy Tô Hòa lúc thì nghiến răng, lúc thì vò đầu, một đồng nghiệp cùng làm
thêm ngồi bên cạnh bèn hỏi với vẻ quan tâm:
– Tô Hòa, cậu không sao đấy chứ? Bài viết đến đâu rồi?
– À ừ, đúng vậy – Tô Hòa cười ngượng ngùng.
Người đồng sự tỏ vẻ thông cảm, khẽ thở dài, nói:
– Chẳng còn cách nào khác đâu, ai bảo Lão Phật Gia lại nhằm đúng cung Xử
Nữ cơ chứ, lập dị bậc nhất, cậu cố chịu vậy. Tôi về đây, mọi người đang chờ về ăn cơm.
– Ừ, cậu cứ về trước đi.
– Cậu ở lại một mình không sao chứ?
– Không sao, đây đâu phải lần đầu tôi thức đêm làm thêm! – Tô Hòa xua
tay, người đồng nghiệp kia ra về, cả tòa soạn chỉ còn lại một mình cô.
– Ôi!
Cô thở dài, ngồi dựa vào phía sau ghế. Vô vị thật, không lẽ hôm nay phải
qua đêm ở đây thế này sao? Nhưng vừa mới trả tiền nhà, chẳng còn tiền mà đi thuê khách sạn, thôi đành cố chịu vậy. Có điều, so với việc nằm ngủ không thoải mái, thì việc cả buổi tối cứ phải nhìn những tấm hình của Ôn Nhan
Khanh mới là điều khiến cô không chịu nổi!
Nghĩ đến đây, Tô Hòa bèn giận dữ đóng PS lại. Thôi vậy, không sửa nữa! Đến lúc nộp bài cứ quăng đám ảnh này ra cho tổng biên tập, mặc chị ta muốn làm gì thì làm! Cũng chẳng hiểu sao bỗng dưng lại thấy ghét Ôn Nhan Khanh đến thế.
Mặc dù từ trước tới nay cô luôn coi thường thói gia trưởng và kiểu hành động kì quặc của anh ta, nhưng trong tâm thâm vẫn nghĩ rằng đó là “một con người thú vị”, nên mới đồng ý tiếp xúc với anh ta hết lần đến lần khác. Sau khi biết chuyện về Happen, cô còn nghĩ, “người này là một người có lẽ cũng dịu dàng và tốt bụng”, tưởng rằng mình đã nhìn thấy sự thật đằng sau vẻ mặt
lạnh như băng kia. Ai ngờ Hừ, vẫn chỉ là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi mà thôi.
Điều đáng ghét nhất là anh ta lại là kiểu đàn ông tưởng rằng mình có tiền, đẹp trai thì tất cả con gái đều phải chạy theo anh ta như lũ vịt. Anh ta dựa vào đâu mà muốn cởi thì cởi, muốn hôn là hôn? Cứ cho rằng trong xã hội hiện đại này, ở đâu cũng đầy rẫy những thỏa thuận ngầm trong quan hệ, nhưng không có nghĩa là cô cũng chấp nhận để mình như vậy.
Thật đáng ghét! Ghét sự kinh mạn của Ôn Nhan Khanh, và lại càng ghét sự nhu nhược của bản thân.
Và có lẽ, càng đáng ghét hơn đó là nhưng tình cảm tốt đẹp đối với Ôn Nhan
Khanh dần hình thành trong cô đã tan biến như một giấc mơ
Đúng lúc Tô Hòa đang suy nghĩ vẩn vơ thì chiếc điện thoại bên cạnh đổ
chuông. Cô uể oải đưa tay ra nhấc máy:
– Tạp chí Bách Bảo Tương đây. Xin chào. A lô!
Người ở đầu dây bên kia không lên tiếng.
Tô Hòa lắc lắc ống nghe, tưởng rằng nó bị hỏng, rồi đặt xuống.
Mười giây sau, điện thoại lại đổ chuông.
– A lô! – Khi cô nhắc máy lên, phía bên kia vẫn im lặng. Không biết trò gì
đây? Trong đầu cô chợt hiện lên một cái tên, Tô Hòa run lên – Ôn Nhan
Khanh, là anh phải không?
Ở đầu bên kia vọng đến tiếng thở gấp gáp của một người đàn ông.
KAO, anh chàng biến thái ấy còn dám chai mặt mà gọi điện cho cô cơ à? Tô
Hòa trợn tròn mắt lên, quát vào trong máy:
– Tôi chẳng có điều gì để nói với anh cả, anh đừng có gọi điện đến nữa!
Cô gác máy “xoạch” một cái, rồi vỗ tay thầm thán phục mình đã dám quát
lên với cậu ấm con nhà giàu ấy. Nhưng đáng tiếc, vui mừng chưa được ba giây, thì điện thoại lại đổ chuông, lần này là di động.
Cô nhìn số gọi đến, quả nhiên là của Ôn Nhan Khanh, cô mở máy trong cơn
giận dữ vẫn chưa nguôi:
– Đã nói rằng anh đừng gọi điện đến cho tôi nữa. Rốt cuộc anh muốn gì,
hả?!
– Đừng có gọi nữa? – Giọng mói của Ôn Nhan Khanh nghe qua điện thoại đầy sức lôi cuốn và ý vị.
Đáng tiếc là, cho dù giọng nói có hay đến mấy thì cũng vẫn chỉ là một kẻ
biến thái!
– Đúng vậy, đừng có gọi điện đến nữa, anh không thấy như thế là quá
phiền phức à?
Ôn Nhan Khanh im lặng một lúc rồi đáp:
– Lúc trước tôi không gọi điện cho cô.
Tô Hòa cười khẩy:
– Thôi đi, không phải anh gọi thì là ma gọi à. Chỉ có anh mới biết số điện –
Chữ “thoại” chưa kịp thốt ra thì “reng, reng, reng”, tiếng chuông điện thoại bàn lại vang lên một lần nữa.
Lần này thì Tô Hòa thực sự sửng sốt. Cô ngây người nhìn chiếc di động trong tay, rồi lại nhìn chiếc máy bàn đang không ngừng đổ chuông, nếu người đang nói chuyện điện thoại đi động với cô là Ôn Nhan Khanh, vậy thì người
đang gọi đến máy bàn là ai?
– Đừng có, đừng có đùa, đùa với tôi nữa Anh đang dọa tôi, đúng không? – Trong văn phòng trống vắng chỉ có một mình cô và tiếng chuông điện thoại không ngừng réo, nhận ra điều này, toàn thân Tô Hòa lạnh toát.
– Cô đang ở phòng làm việc? – Từ đầu dây bên kia Ôn Nhan Khanh hỏi.
– Vâng – Tô Hòa đáp, giọng như sắp khóc.
– Máy điện thoại bàn đang kêu?
– Vâng mấy lần rồi, nhưng nhấc máy lên thì lại không nghe thấy ai nói gì
– Càng nghĩ Tô Hòa càng thấy sợ, càng nghĩ càng thấy căng thẳng, toàn thân run lên bần bật.
Ôn Nhan Khanh đột nhiên nói như ra lệnh:
– Ra nhấc máy lên.
– Sao cơ?
– Ra nhấc máy lên, để xem ai đó muốn làm gì.
Tô Hòa run rẩy, vừa cầm chặt chiếc di động vừa nhắc máy bàn lên, nhưng
khi ngón tay cô vừa chạm vào chiếc ống nghe thì chuông điện thoại ngừng bật. Cô vừa thở phào một cái thì mắt chợt nhìn thấy một vật, cô lập tức kêu ré lên.
– Sao thế? – Giọng của Ôn Nhan Khanh lo lắng.
– Tôi, tôi nhìn thấy ở ngoài cửa sổ có một bóng trắng! Thật đấy, tôi không
nhìn sai đâu! – Cô vội vơ lấy túi – Không thể ở đây được nữa, tôi phải về nhà
đây!
– Khoan đã!
– Không, tôi không muốn ở đây nữa, tôi muốn về nhà
– Bên ngoài có thể có người, nếu bây giờ cô mở cửa, thì hắn ta sẽ xông vào.
Tô Hòa giật mình:
– Vậy phải làm thế nào?
– Kiểm tra lại xem cửa sổ đã đóng chặt chưa, hãy tìm một vật gì đó có thể
làm vũ khí, sau đó chờ ở đấy. Bây giờ tôi sẽ tới chỗ cô.
Tô Hòa vội kêu lên:
– Anh đừng tắt máy! Tôi Tôi sợ lắm
– Tôi sẽ không tắt máy. Cô hãy tìm một vật gì đó làm vũ khí đi!- Ôn Nhan
Khanh dừng một chút, rồi đột nhiên nói ra một câu mà Tô Hòa chưa bao giờ được nghe thấy từ miệng anh – Ngoan.
Và câu nói đó đã có hiệu quả rõ rệt. Tô Hòa cảm thấy đỡ căng thẳng hơn,
quay đầu lại nhìn thấy chiếc ô ở trên bàn, bèn hỏi:
– Chiếc ô có được không? Loại có đầu nhọn ấy?
– Ừ, được. Bây giờ hãy đi kiểm tra cửa sổ đi.
Tô Hòa run rẩy, dốc hết can đảm bước tới bên cửa chính, cửa chính đóng
rất chặt, cô cảm thấy yên tâm hơn, rồi sau đó lại đi tới chỗ cửa sổ, vì trời mưa, nên cửa sổ cũng đã đóng rất chặt, lúc này cô mới thực sự yên tâm.
– Thế nào? – Ôn Nhan Khanh lại hỏi.
– Đóng chặt rồi.
– Rất tốt. Tiếp theo, hãy trốn xuống dưới gầm bàn, nhớ là hãy mang theo
cả chiếc điện thoại bàn của cô.
– Vì sao lại phải mang theo cả điện thoại bàn?
– Nếu có người xông vào mà tôi chưa đến kịp, thì cô hãy gọi báo cho cảnh
sát. Còn nữa, nếu người nào đó lại gọi điện đến, cô hãy cứ nghe máy nhé.
– Vẫn cứ nghe à? – Giọng Tô Hòa run run.
– So với việc để hắn xông vào chỗ cô thì việc bị quấy nhiễu bằng điện thoại
chắc hẳn còn dễ chịu hơn nhiều, đúng không? Yên tâm đi, chỉ qua âm thanh thì không gây tổn hại gì tới thân thể đâu.
– Vâng – Cô ôm theo chiếc điện thoại bàn rồi trốn xuống dưới gầm bàn làm việc, ngoan ngoãn như một học sinh nghe lời thầy giáo.
– Tôi có nên tắt đèn đi không?
– Cứ bật lên.
– Nhưng, nếu tắt đi chẳng phải sẽ an toàn hơn sao.
– Cô chịu đựng được cùng lúc cả hai áp lực là nỗi sợ hãi và bóng tối à?
Tô Hòa giật mình, vội lắc đầu quầy quậy. Dường như ở đầu dây bên kia Ôn
Nhan Khanh cũng nhìn thấy động tác đó của cô, nên nói tiếp một cách rất tự
nhiên:
– Vậy thì hãy cứ ngoan ngoãn chờ ở đó. Chú ý trốn cho kín vào, đừng phát ra tiếng động.
Tô Hòa cuống lên:
– Nhưng anh phải nói chuyện với tôi, nếu không thì tôi sợ lắm!
-
Đầu dây bên kia im lặng một lúc:
– Cô muốn nghe tôi nói gì?
– Nói gì cũng được, chỉ cần là anh nói thôi.
– Cô có muốn nghe hát không?
– Sao cơ? – Không thể phủ nhận, đề nghị này vượt ra ngoài dự liệu của Tô
Hòa – Như thế cũng được sao?
– Ừ.
Sau đó Ôn Nhan Khanh bèn cất tiếng hát. Anh hát một bài hát tiếng Anh,
đó là bài hát ấy Tô Hòa biết, của Gareth Gates sáng tác, có tên là With you all the time. Giọng của Ôn Nhan Khanh trầm ấm, khi hát trở nên rất dịu dàng, nhất là câu: “You know that I’m with you, that I’m with you all the time” ( Em nên biết, anh ở bên em, anh luôn ở bên em). Hơi thở nồng nàn, sâu lắng dường như đang bao bọc quanh cô.
Tô Hòa dần dần lấy lại bình tĩnh.
Bên ngoài trời vẫn mưa rất to, trong phòng làm việc chỉ có một mình cô,
còn bên ngoài thì có một kẻ xấu liên tục quấy nhiễu bằng điện thoại. Vốn dĩ cô
rất sợ hãi vì không có người giúp đỡ, nhưng nhờ có tiếng hát đó mà cô cảm
thấy như có một sức mạnh lớn lao nhất trên thế gian này đang che chở cho mình.
You’ re on your own but not alone (Em chỉ có một mình, nhưng em không cô đơn).
When you’re down and you’re rife (Khi cảm thấy mất mát, khi em không được chú ý).
And the world tells you no-one cares (Khi thế giới khiến em biết không có ai quan tâm).
You can rest assured im always there (Em có thể yên tâm, đã có anh ở đó).
Even when you Fall and it all goes wrong (Cho dù khi em vấp ngã, và mọi
chuyện xảy ra sơ suất).
You know that I’m with you (Em nên biết rằng, anh đang ở bên em).
That I’m with you all the time (Anh mãi mãi ở bên em).
Say a little prayer for the restless heart (Cầu nguyện dù chỉ một chút thôi
cho trái tim mệt mỏi).
We shall never ever drift apart (Chúng ta sẽ không lạc mất nhau và rời xa nhau).
Know that I’m with you (Nên biết rằng, anh sẽ ở cùng em).
I’m with you all the time (Anh sẽ mãi mãi ở bên em)
Ca từ của bài hát là một sức mạnh vô cùng lớn lao.
Thêm vào đó là sự dịu dàng, kiên định, mà Tô Hòa không thể nào hình
dung ra nổi trên đời này lại có âm thanh nào tuyệt vời hơn thế.
Bài hát vừa hết, nhân lúc Ôn Nhan Khanh lấy hơi, đột nhiên Tô Hòa khẽ
gọi:
– Ôn Nhan Khanh
– Ừ?
– Anh hát hay lắm.
Ở đầu dây bên kia dường như có tiếng cười rất khẽ.
– Tôi có thể chọn bài hát được không?
– Được.
“Thế thì tốt quá, tôi muốn nghe bài Mua bán tình yêu.”
Tút tút tút Điện thoại đột nhiên bị cắt ngang một cách vô tình.
Cô vội gọi lại:
– Tôi không nói đùa đâu! Thực ra, anh hát bất cứ bài gì cũng được, thật
đấy!
– Hết rồi!
Tô Hòa cuống lên:
– Vì sao lại hết rồi?
– Mở cửa ra đi.
– Gì cơ?
– Tôi đang đứng ngoài cửa đây này.
– Sao cơ? – Nhanh như vậy sao? Tô Hòa không thể tin được, cô chui ra khỏi
gầm bàn, chạy tới mở cửa, trước khi mở còn đưa mắt nhìn quanh, và giấu chiếc ô ở phía sau, định rằng nếu người ngoài cửa là kẻ khác thì cô sẽ cho đối phương một đòn nhớ đời.
Cánh cửa từ từ hé ra một chút.
Một mái tóc dài bị ướt, một chiếc áo khoác sũng nước mưa và cả một đôi
mắt sâu thẳm, cho dù là trong ánh sáng mờ mờ vẫn sáng rực như ánh sao.
Tô Hòa buông rơi chiếc ô trong tay xuống đất, liền sau đó cả người cô nhào ra, lao vào vầng ngực rộng của Ôn Nhan Khanh.
-Ôn Nhan Khanh Anh, anh, anh đã đến đây rồi Vừa rồi, tôi đã rất sợ
Ánh đèn chiếu xuống mặt Ôn Nhan Khanh, dưới cặp kính không gọng hình
bầu dục, có gì đó lấp lánh, sau đó chìm trong sự dịu dàng vô cùng – Không sao nữa rồi – Anh nói, tay khẽ vuốt ve mái tóc cô – Ngoan nào.
Bên ngoài, gió mưa vẫn như cũ.
Còn trong căn phòng làm việc nhỏ bé ấy, bỗng chốc ấm hẳn lên.
– Em làm gì ở đây?
Mấy phút sau, khi Tô Hòa đã hết cơn xúc động, phản ứng đầu tiên là nhanh
chóng rời khỏi lòng của Ôn Nhan Khanh, rồi sau đó giả bộ như không có chuyện gì, quay người đi túm tóc lên, Ôn Nhan Khanh lên tiếng hỏi.
– Làm thêm.
– Thế đã xong chưa?
– Việc ấy có thể nói là đã hoàn thành rồi thì phải? – Tô Hòa nhớ đến
mười sáu bức ảnh mà cô ném trong máy tính, và cũng là nguyên nhân khiến
cho tâm trạng của cô tối nay rối như tơ vò. Lúc trước rõ ràng là thấy căm hận
đến muốn chết, thế mà lúc này người trong những tấm hình đó xuất hiện vào lúc mà cô cần đến sự giúp đỡ nhất, thì cô lại chẳng thể nào căm hận được nữa. Không những không hận mà còn thấy rất cảm kích.
Tô Hòa thầm tự chửi mình: Đúng là đồ vô tích sự! Chỉ cần được mấy cái kẹo
là quên ngay vết thương!
Đáng tiếc là người đầu têu của mọi chuyện lại dường như không hiểu được tâm trạng phức tạp ấy của cô lúc này, hoặc có thể anh biết nhưng giả như không biết. Ôn Nhan Khanh nhìn bốn phía căn phòng vừa nhỏ, vừa bừa bộn,
rồi nói:
– Đi nào!
– Sao cơ? Đi đâu?
– Đưa em về nhà.
– Khoan đã! Tôi không thể về nhà được! – Thấy Ôn Nhan Khanh nhướn
mày, cô vội vàng giải thích – Mẹ của Tiểu Ngu tới, thím ấy có chuyện muốn nói với Tiểu Ngu, vì thế Tôi sợ mình ở nhà sẽ gây bất tiện cho họ, nên để họ ở nhà với nhau. Tôi đã nói với họ là đêm nay thức để làm thêm ở tòa soạn và không về nhà. Bây giờ chắc họ đã ngủ rồi, tôi không muốn về đánh thức dậy
Tô Hòa càng nói giọng càng nhỏ, vì ánh mắt của Ôn Nhan Khanh càng lúc
càng lộ vẻ giễu cợt. Quả nhiên, anh lên tiếng:
– Đúng là một người tốt bụng vô tích sự.
– Cái gì? Tình cảm vĩ đại với người thân của tôi, kiểu người như anh thì làm
sao mà hiểu được.
– Thôi được rồi, dù vậy thì cũng phải đi!- Anh vơ lấy chiếc túi của cô choàng sau lưng ghế.
– Đi đâu cơ?
Hồi 10.2
– Một nơi phù hợp để ngủ.
– Trường S.S à? – Phản ứng đầu tiên của Tô Hòa là lùi và tránh về phía sau
– Tôi sẽ không tới phòng làm việc của anh đâu!
Đừng có đùa, buổi chiều đã bị hôn ở đó rồi, đêm hôm như thế này chỉ có một
nam một nữ thì lại càng nguy hiểm, chưa biết chừng lại xảy ra tai họa ấy c h ứ.
Ôn Nhan Khanh nhìn cô một cái, gật đầu:
– Biết rồi, không tới S.S, đi nào! – Nói rồi anh quay người đi trước dẫn
đường.
Tô Hòa định hỏi tiếp, nhưng nhìn thấy chiếc áo khoác của Ôn Nhan Khanh
liên tục rỏ nước xuống, thì vội cầm lấy cuộn giấy và chiếc ô trên bàn:
– Này, chờ chút đã, hãy lau nước trên quần áo đi đã. Nếu không lau thì
cũng phải chờ xòe ô ra đã rồi hãy đi!
Ôn Nhan Khanh vẫn cứ bước đi như không nghe thấy, Tô Hòa đành giương ô
lên, che lên trước Ôn Nhan Khanh và đi theo. Hai người sánh đôi bước ra
khỏi tòa nhà của tạp chí. Chiếc xe Volkswagen Phaeton của Ôn Nhan Khanh
đỗ ở bên đường, không những không khóa mà ngay cả cửa của buồng lái cũng vẫn mở toang. Nước mưa bắn vào làm ướt cả chiếc ghế bằng da thật.
Tô Hòa trợn mắt:
– Anh không đóng cửa xe mà chạy lên ngay ư? Anh không sợ bị trộm lấy
cắp mất
Ôn Nhan Khanh lên xe, không để tâm đến nước trên mặt ghé mà ngồi luôn xuống, rồi ra hiệu cho cô vào xe.
Tô Hòa cụp ô, chui vào trong xe, nói:
– Anh đến nhanh quá, cảm giác như vừa nghe xong bài hát thì anh đã tới.
– Tôi đã hát sáu lần đấy.
– Sao cơ? – Nhiều như vậy sao? Cô hoàn toàn không nhận ra điều đó.
Ôn Nhan Khanh nhìn cô:
– Thắt dây an toàn lại.
– Vâng! Lôi thôi quá – Tô Hòa trề môi, vừa thắt dây an toàn với vẻ lơ đãng,
vừa nhìn ra ngoài cửa xe, cô chợt kêu lên – Là người kia!
– Gì thế? – Ôn Nhan Khanh đang cho xe nổ máy, nghe vậy bèn dừng lại.
– Cái bóng trắng ấy! Chính là người kia vừa rồi đã nhìn trộm tôi ngoài cửa
sổ!!! Ôi! Hắn chạy mất rồi! – Ở góc phố, một bóng người chạy vụt vào một lối
rẽ và biến mất. Đến khi Ôn Nhan Khanh chạy tới thì ngoài một thùng rác
đổ ra đất, chẳng còn thấy gì nữa. Đôi mắt của anh chợt lóe sáng.
Tô Hòa hỏi với giọng run run:
– Làm thế nào đây? Hắn đã nấp ở bên ngoài mãi mà không đi! – Vừa nghĩ
đến chuyện nếu như lúc trước Ôn Nhan Khanh không ngăn cô mở cửa ra thì tên
trộm ấy rất có thể đã xông vào, Tô Hòa càng run cầm cập, cô quay sang
nhìn Ôn Nhan Khanh với ánh mắt đầy biết ơn.
– Có lẽ đó là một
tên lưu manh chờ cơ hội gây án. Đừng để ý đến hắn nữa, đi thôi! – Ôn
Nhan Khanh quay đầu xe, lái chiếc Volkswagen Phaeton lao vào màn mưa, để lại đằng sau nỗi sợ hãi, nỗi lo lắng của Tô Hòa và cả sự việc chưa xảy
ra.
Nửa tiếng sau, chiếc xe chạy đến trước một tòa nhà trông như khách sạn. Ôn Nhan Khanh lấy chiếc thẻ từ quẹt vào đầu máy giám sát,
cánh cửa của nhà xe tầng trệt từ từ mở ra.
Tô Hòa nhìn quanh với vẻ tò mò, hỏi:
– Đây là đâu?
Ôn Nhan Khanh không trả lời cô. Anh cho xe dừng hẳn, rồi đưa cô vào cầu
thang máy đi lên tầng trên cùng. Khi thang máy mở ra, trước mặt là một hành
lang dài chừng năm chục mét, phía cuối hành lang có một cái cửa, sau khi quẹt thẻ, cánh cửa điện tử “Reng” một tiếng và tự động mở ra.
Cùng lúc đó, đèn ở cửa cũng lần lượt bật sáng, giống như một người chủ nhà hiếu khách, dịu dàng mở cửa nhà mình ra chào đón.
Tô Hòa đứng ở cửa, bất giác thốt lên đầy vẻ kinh ngạc:
– Oh, my God!
Hiện ra trước mắt cô là một căn phòng vô cùng rộng rãi, chiếc rèm cửa sổ
tự động đang từ từ kéo ra, để lộ một khung cửa sổ bằng kính khổng lồ, cảnh tượng đẹp lung linh và náo nhiệt của thành phố trải dài ra trước mắt.
Đồ vật trong phòng được bày biện với hai gam màu chính là màu sữa và màu nâu. Chiếc sa lông hình cánh cung mềm mại, bộ bàn trà bằng kính chịu
lực màu nâu sẫm, và những chiếc giá sách xếp thành hàng xung quanh chiếc sa lông
Tô Hòa nguýt Ôn Nhan Khanh một cái, rồi nói với giọng không có gì là vui
vẻ:
– Anh đã nói là không đưa tôi tới S.S.
– Đây là căn hộ của tôi, không phải là S.S.
– Có gì khác nhau đâu! – Tô Hòa tức giận nắm tay lại, bước nhanh vào bên
trong, nói – Anh nhìn chiếc sa lông này đi, giống hệt nhau! Cả chiếc bàn trà
này nữa, cũng hệt như vậy! Còn đây là những giá sách, có khác gì đâu!
Anh
nhìn những cuốn sách này đi, cũng
– Khoan đã! – Ôn
Nhan Khanh ngắt lời cô với vẻ rất nghiêm túc – Tôi cam đoan, số sách ở
đây không có cuốn nào trùng với những cuốn sách trong phòng làm việc ở
S.S.
-
Tô Hòa không nói được gì nữa.
Con người biến thái này, bố trí nhà ở của mình chẳng khác gì với phòng làm
việc, chứng cầu toàn của anh ta không biết nặng đến mức nào Khoan! Nhà?
Nhà!!! Sau khi ý thức được mấu chốt của vấn đề, Tô Hòa đột nhiên quay
người lại, nói với vẻ hoảng hốt:
– Đây, đây là nhà của anh?
Cũng có nghĩa là, ngoài trường S.S, Ôn Nhan Khanh còn có một chỗ dừng
chân khác ở thành phố B, và đó chính là:
Chỗ này!
Ngay lập tức, trong đầu của Tô Hòa chợt vang lên câu “tránh vỏ dưa, gặp
vỏ dừa”. Cô cuống quýt vớ lấy chiếc ô, vừa lùi về sau vừa quan sát xung quanh.
Nhìn thấy điệu bộ ấy của cô, Ôn Nhan Khanh nhướn mày lên:
– Cô sợ à?
– Không sợ! – Tuy giọng nói rất to, nhưng chiếc ô liên tục nhỏ nước xuống
đất như đã ngầm tố cáo nỗi lo sợ của chủ nhân.
“Xoạch”, một vật được ném xuống dưới chân của Tô Hòa, cô cúi đầu xuống, đó là chiếc thẻ từ.
Ôn Nhan Khanh đứng ở chỗ cách cô chừng mười bước, vẻ mặt lạnh lùng:
– Đây là chìa khóa của cổng lớn, hơn nữa, di động của cô đang trong tay
cô. Nếu có chuyện gì bất ngờ, cô có thể bỏ chạy hoặc báo cho cảnh sát – Ý của nhưng lời nói này là anh sẽ không làm gì cô.
Trước hành động ấy của Ôn Nhan Khanh, Tô Hòa ngượng ngùng, nói:
– Thực ra, cũng không cần, không cần phải
– Giá sách phía sau cô có một nút nhắn, nhắn vào đó, nó sẽ tự động mở ra,
bên trong là phòng ngủ và phòng tắm. Được rồi, nếu không có việc gì, tối nay hãy ngủ cho ngon.
Nhìn thấy Ôn Nhan Khanh quay người đi, Tô Hòa vội gọi:
– Thế còn anh thì sao? Anh không ở đây à?
Ôn Nhan Khanh đứng bên cửa, hơi cúi đầu xuống, đôi mày rậm che kín đôi
mắt, anh khẽ trả lời:
– Ừ.
Ánh đèn in bóng anh lên tường, làm toát ra một vẻ yên tĩnh đến khó tả.
Tô Hòa chợt cảm thấy rất áy náy. Trong buổi tối hôm nay, Ôn Nhan Khanh
đã phải đội mưa đến cứu cô, thấy cô không thể về nhà được đã đưa cô về nhà mình, thế mà cô còn đòi này đòi nọ, lại còn muốn chủ nhân phải rời khỏi đó, để căn nhà rộng lớn cho một mình cô. Dù nghĩ kiểu gì thì đó cũng là một việc
làm rất thất lễ!
– Thế này thì tôi khó nghĩ lắm
– Thật à?
– Thực ra Tôi cũng không sợ anh như vậy đâu Cái chính là Tóm lại
Đúng lúc cô đang cố sức tìm những lời lẽ để an ủi đối phương thì Ôn Nhan
Khanh quay người lại, nói:
– Cũng phải. Thế thì tôi không đi nữa.
– Sao cơ? – Tô Hòa mở to mắt. Này, này, cô chỉ tiện mồm nói thế thôi chứ
đâu có ý giữ anh ở lại thật
Ôn Nhan Khanh nhìn cô rất bình tĩnh, rồi bình thản nói:
– Quần áo của tôi ướt rồi.
– Cho nên?
– Nếu không cởi ra và tắm nóng ngay thì có thể sẽ bị ốm.
– Thế nên?
– Cô nói đúng, tôi nên ở lại. Tôi đi tắm đây.
Nói rồi nam chủ nhân tự nhấn vào chiếc nút phía sau Tô Hòa, chiếc giá sách
từ từ dịch chuyển, để lộ căn phòng ở bên trong. Ôn Nhan Khanh sải bước đi
vào, trong khoảng khắc đi qua Tô Hòa, anh nhìn thấy rất rõ – vị khách,
con cừu non rơi vào miệng hổ – đang đứng ngây ra như hóa đá.
Nước xối ào ào.
Nước mắt cũng chảy thầm trong lòng Tô Hòa. Cô thấy hối hận tới cả trăm
ngàn lần vì vừa rồi không hiểu sao mình lại nói nhiều như thế, vì sao lại
không từ chối kiên quyết, mà lại để cho đối phương có cơ hội.
Bây giờ phải làm sao đây? Nhanh chóng bỏ đi tìm một nơi trú thân khác, hay
là? Sau khi sờ vào chiếc ví tiền trong túi, thì lựa chọn đầu tiên của cô cũng vụt tan biến.
Lẽ nào chỉ còn cách ở lại chung trong một
căn phòng với anh chàng đại biến thái này? Ký ức không nên nhớ lại của
buổi chiều lại hiện lên trong đầu cô, Tô Hòa rùng mình. Đúng lúc đó, cô
nhìn thấy trên giá sách đối diện cũng có một nút nhấn chạm trổ hình trái đào.
Trước cơ may đến bất chợt, con người cũng trở nên linh
hoạt hẳn lên. Tô Hòa bước nhanh đến và nhấn nút, sau hai tiếng “soạt,
soạt”, chiếc giá sách ấy
cũng từ từ dịch chuyển, để lộ ra căn phòng bên trong, cũng là một phòng ngủ
khép kín!
Cũng có nghĩa là, căn nhà này có hai phòng ngủ!
Đúng lúc đó thì tiếng nước chảy dừng lại, có lẽ Ôn Nhan Khanh đã tắm
xong và sắp ra, Tô Hòa quyết định bước vào căn phòng ngủ thứ hai và tìm thấy nút nhấn có thể khóa trái cửa, rồi đóng chặt cửa lại. Trên màn hình
tinh thể lỏng của chiếc khóa điện hiện lên chữ “OFF”, và chiếc chìa khóa thẻ từ đang ở trong tay cô.
Bây giờ thì an toàn tuyệt đối rồi!
Khi người được thả lỏng thì sẽ thực sự cảm thấy rất mệt. Sau một buổi
chiều rồi đến một buổi tối với nhiều biến cố, Tô Hòa không thể nào chống chọi lại được với cơn buồn ngủ, cô lập tức buông mình xuống chiếc giường êm
ái.
Chiếc giường thật sự rất êm ái, chăn gối thơm tho, nhiệt độ trong phòng cũng ở 260 – một nhiệt độ rất phù hợp.
Tiếng mưa rơi miêm man, cơn buồn ngủ cứ bám riết. Tô Hòa nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ rất mê mệt.
Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy có tiếng lạch cạch rất khẽ. Cô sực tỉnh,
tiếng động này hình như là tiếng của cánh cửa bằng giá sách được mở! Cô định
mở mắt ra xem đó là chuyện gì, nhưng người cứ nhũn xuống không chút sức
lực, mí mắt nặng trĩu như có cả ngàn cân kéo xuống, không sao mở ra
được.
Chuyện gì thế nhỉ?
Rồi loáng thoáng có một bóng người đi đến bên giường.
Cô vô cùng sợ hãi và cất tiếng kêu to.
Nhưng người kia cười hà hà, rồi vươn bàn tay rất dài, ấn cô xuống.
Ôn Nhan Khanh, anh định làm gì thế?!
Cô cố gắng giãy giụa, nhưng người kia chẳng thèm để ý gì đến phản ứng
của cô, vẫn dùng cánh tay đầy sức mạnh giữ chặt lấy cô, còn tay kia thì bắt đầu cởi áo của cô ra.
Cứu với! Cứu với! Đừng! Đừng mà!
Cô vừa tức giận vừa xấu hổ, chân tay cô mềm nhũn như bún, rõ ràng là rất
muốn đẩy người kia ra, nhưng không hiểu sao, cuối cùng lại biến thành hai dải mì trắng, ngượng ngùng quấn lấy người ấy.
Những nụ hôn, những cái bám riết, cảm giác rối ren trong trạng thái ý thức không rõ ràng.
Bậy bạ.
Bừa bãi.
Cuối cùng cô cũng đã mở được mắt ra.
Bức rèm cửa sổ đã ngăn hết ánh sáng bên ngoài, mọi thứ trong phòng vẫn
mờ mờ, ảo ảo, rất không rõ ràng. Chỉ có thể thấy, trong phòng ngủ, chỉ có một mình cô.
Tô Hòa lập tức tỉnh hẳn.
Việc đầu tiên là cô ngồi dậy, kiểm tra mình, tối hôm qua cô đã thiếp đi trong
trạng thái vô cùng mệt mỏi, đến áo ngoài cũng không kịp cởi, lúc này, chiếc
áo ấy đã trở nên rất nhàu nhĩ. Cũng có nghĩa là, tất cả quần áo vẫn ở
nguyên trên người cô, vậy thì tất cả những chuyện vừa rồi là sao nhỉ?
Không lẽ là
trong mơ?
– Ôi trời! – Tô Hòa kêu lên một
tiếng, lấy chăn trùm lên mặt. Đúng là xấu hổ quá! Mơ thì cũng là chuyện
bình thường, nhưng mà đối tượng mơ đến lại là
Ôn Nhan Khanh! Không biết rốt cuộc mình đang nghĩ linh tinh những gì thế
này?
Căn phòng này chắc chắn đã bị yểm bùa, hoặc là mùi thơm trên chăn gối được
tẩm chất kích dục, vì thế mới hại cô trở nên như thế này chứ! Phải rồi,
chắc chắn là như vậy! Phải nhanh chóng ra khỏi đây thôi.
Nghĩ
vậy, Tô Hòa nhanh chóng xuống khỏi giường. Cô định kéo rèm cửa để nhìn
thời tiết bên ngoài, nhưng chiếc rèm được điều khiển tự động, vì thế
không thể kéo được. Sau một lúc không tìm thấy công tắc, Tô Hòa đành vén một góc lên nhìn, quả nhiên trời đã sáng tỏ, nhưng mặt trời vẫn chưa
lên. Bên ngoài không có những tòa nhà cao ngang bằng, vì vậy mà chỉ cần
phóng tầm mắt ra là đã có thể nhìn thấy cả nửa thành phố. Những tòa nhà
cao thấp nhấp nhô và những con đường chạy ngang dọc, trong ánh sáng mơ
màng của buổi sớm mai, mang một vẻ đẹp rất trầm tĩnh, yên bình. Nghĩ lại những cú điện
thoại đáng sợ tối hôm qua, tưởng chừng như chuyện đã xảy ra lâu lắn rồi.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Tô Hòa mở cánh cửa điện tử, bước ra phòng
khách, và rồi cô lập tức nhìn thấy Ôn Nhan Khanh đang nằm trên sa lông!
Tô Hòa khẽ giật mình. Anh chàng này sao có giường mà không ngủ, lại ngủ
trên ghế sa lông thế này? Cô bước tới phòng ngủ bên kia nhìn qua, rõ
ràng là có đủ cả chăn gối. Đúng là Ôn đại biến thái, thà cuộn mình trong chiếc chăn mỏng nằm ngủ trên chiếc ghế sa lông, chứ nhất định không
chịu vào phòng ng ủ.
Có điều bước lại gần và nhìn kĩ, dáng điệu của Ôn Nhan Khanh trong khi ngủ trông càng đẹp hơn.
Ánh nắng buổi sớm lọt qua rèm cửa chiếu vào trong phòng, soi rõ làn da đàn
ông sạch sẽ nhất mà Tô Hòa từng nhìn thấy, đôi mày lưỡi mác, chiếc mũi
cao và thẳng, chỉ duy nhất một điều đáng tiếc nho nhỏ là làn môi hơi
mỏng. Mẹ cô nói, đàn ông môi mỏng thường là những người rất bạc tình. Có điều,
không thể không công nhận, bờ môi với làn môi mỏng này trông rất gợi cảm.
Nghĩ đến chuyện đôi môi gợi cảm này ngày hôm qua đã từng hôn mình, mặt của
Tô Hòa nóng ran và đỏ bừng lên. Ôi, thật là đáng chết, đáng chết!
Chắc là mình trúng phải tà rồi, nếu không thì sao cả đêm mơ như vậy, rồi sáng
ngày ra lại ngây người ngắm nhìn vẻ mặt đang ngủ của người đàn ông ấy?
Đúng lúc cô khẽ tát lên mặt mình với vẻ căm ghét, thì mi mắt Ôn Nhan Khanh khẽ động đậy.
Phản ứng đầu tiên của Tô Hòa là quay mặt đi, rồi huýt sáo: “Trên cây đa
bên bờ ao, lũ ve sầu gọi mùa hè râm ran”
Ôn Nhan Khanh đưa tay xem đồng hồ, chau mày, tung chăn ra, đứng dậy.
Cảm ơn trời đất, anh chàng này không có thói quen ở trần khi ngủ, lúc này
quần áo trên người rất chỉnh tề.
Tô Hòa nghĩ một chút, thấy rằng nên cảm ơn anh, vì thế ấp úng:
– À tối hôm qua cảm ơn anh đã cho tôi ở nhờ. Ồ, à, sắp tám giờ rồi, tôi
phải đi làm đây! – Rất tốt, và bây giờ thì đi thôi, ở lại đây thêm giây nào thì sẽ thêm ngượng giây ấy.
Tô Hòa cầm vội chiếc ô ở góc nhà lên định đi, thì Ôn Nhan Khanh vừa mở
rèm cửa vừa nói với giọng bình thản:
– Nếu cô chờ thêm hai mươi phút nữa, thì tôi đảm bảo cô sẽ được thưởng thức một bữa sáng ngon nhất trong đời.
Bước chân của Tô Hòa khựng lại. Cô từ từ quay đầu lại:
– Hai mươi phút?
– Ừ – Tấm rèm cửa được mở rộng, khắp phòng là một luồng ánh sáng buổi
sớm dịu dàng, và Ôn Nhan Khanh như đang tắm mình dưới ánh nắng tuyệt đẹp ấy, mỉm cười với cô – Tôi xin cam đoan đấy.
Ôi, hỡi người cha ở dưới suối vàng, cha có nhìn thấy không?
Nụ cười ấy nụ cười ấy là nụ cười có lẽ chỉ thiên sứ mới có được?
Sức cám dỗ của một bữa ăn ngon và một dung nhan đẹp, cuối cùng đã giữ
được Tô Hòa ở lại.
Ôn Nhan Khanh không nuốt lời, sau khi mở một giá sách nữa, bên trong là
một căn bếp rộng, có đầy đủ các vật dụng, chỉ riêng dao thái các loại đã có tới mười hai con.
Tô Hòa bước lại gần nhìn, tất cả đều là hàng của hãng Zwiling.
Ôn Nhan Khanh đeo tạp dề. Kể cũng lạ, ngày thường anh luôn trong dáng
vẻ của người nổi tiếng trong giới làm ăn, mặc comple, đeo cravat, thế mà
lúc này khi đeo tạp dề vào, trông anh vẫn không hề thấy lạ mắt và khó
coi, mà ngược lại còn khiến người ta có cảm giác dịu dàng, nền nã của
một người đàn ông tốt trong gia đình.
Tô Hòa mở to mắt nhìn anh
với vẻ tò mò, nhìn anh đập trứng, nướng bánh như một nhà ảo thuật, rồi
sau cùng bê một đĩa thức ăn kiểu Tây đặt lên bàn, tất cả mọi việc hoàn
thành đúng trong hai mươi phút, không hơn không kém. Đúng là chính xác
chẳng khác gì một chiếc đồng hồ! Trong lòng Tô Hòa vô cùng thán phục. Từ trước đến nay cô luôn là người tự do, lơ đãng, vì thế cô rất phục những người làm bất cứ việc gì cũng rất chú ý đến thời gian.
Trong
đĩa, có hai chiếc bánh mì tròn và hai chiếc bánh mì vuông, ngoài ra còn
có một cốc đồ uống đang tỏa hương thơm ngào ngạt, nhưng Tô Hòa không
biết đó là mùi hương gì.
Không nén được, cô lên tiếng hỏi:
– Cái miếng vuông vuông trông giống như bánh Egg Tart là gì vậy?
– Là bánh mì Toast.
– Sao cơ? Chưa thấy bao giờ.
Cầm một miếng lên, cho vào miệng, cô không biết nói gì nữa, ngoài việc
thốt lên “Ôi, ôi” một cách đầy cảm kích.
Từ trước tới giờ, cô chưa từng ăn loại bánh Toast nào ngon như thế! Vỏ
bánh thì giòn, ruột lại rất mềm, thêm vào đó là mùi bơ béo ngậy, tan ngay
trong miệng, cảm giác ấy giống như, giống như tình yêu! Cầm cốc đồ uống
bên cạnh lên, uống một ngụm, tiếng “ôi” lập tức thay bằng “Ôi cha, ôi cha”.
– Cái này, cái này, cái này!
Tô Hòa ra sức đưa ngón tay chỉ vào cốc đồ uống, Ôn Nhan Khanh gật đầu:
– Trà bột sữa nóng. Cũng có thể làm thành lạnh, nhưng vì thời gian không
cho phép.
Sau cùng thì nếm đến loại bánh mì tròn tròn, bên trên lốm đốm đen hơi cháy
và trông rất không đẹp mắt. Sau khi cho vào miệng, cảm giác loại bánh
này mang đến khác hẳn với loại bánh mì Toast. Nhìn thì thấy cháy, nhưng
khi cắn vào thì rất giòn, và khi nhai thì lại thấy rất mềm, lại còn có
cả vị ngầy ngậy của những hạt vừng đen, khiến cho ăn rồi lại muốn ăn
nữa.
– Đây là bánh mì sữa chua toàn mạch và vừng đen – Thấy cô
ăn ngon lành đến mức miệng dính đầy hạt vừng đen, Ôn Nhan Khanh bèn rút
một tờ giấy ăn đưa cho cô, mắt hơi cụp xuống, giấu một nụ cười hiếm thấy – Từ từ thôi, không có ai tranh với cô đâu.
Tô Hòa nuốt hết miếng thức ăn trong miệng, nói với giọng cảm kích:
– Đây đúng là bữa sáng ngon nhất mà tôi từng ăn!
Chợt nhớ đến chuyện trước đây cô cũng đã từng ăn đồ của Ôn Nhan
Khanh, nào là Cookies, nào là Tiramisu Không lẽ tất cả đều do anh chàng
này tự tay làm?
Ôi, Thượng đế ơi! Sức mạnh của một người đàn ông biết nấu ăn thật sự
cực kì đáng sợ! Đặc biệt khi đó lại là một người đàn ông rất đẹp trai!
Nhất định phải đưa chi tiết này vào trong bài viết mới được!
Thấy cô tay chân cuống quýt lôi điện thoại ra, Ôn Nhan Khanh hơi chau
mày lại:
– Làm gì thế?
– Chụp ảnh. Nhân lúc bài viết chưa lên khuôn, để cho những món ăn này
cũng được ra mắt độc giả.
Tô Hòa không mang theo máy ảnh, nên phải dùng tạm bằng điện thoại. Nếu ảnh của những món ăn này mà đưa lên mặt báo, chắc chắn sẽ khiến cho rất
nhiều nữ độc giả phải nhỏ nước miếng vì thèm cho mà xem! Đúng lúc Tô Hòa đang điều chỉnh góc độ để chụp sao cho đẹp hơn một chút thì đột nhiên
Ôn Nhan Khanh cầm lấy chiếc đĩa của cô, không nói năng gì, đổ hết thức
ăn ở trong đó vào thùng rác bên cạnh.
Tô Hòa ngạc nhiên, dừng ngay động tác:
– Anh làm gì thế?
Mặt Ôn Nhan Khanh lấy lại vẻ nghiêm nghị, sầm sì như hồi đầu cô mới gặp,
ánh mắt lạnh lùng, nói:
– Tôi cứ nghĩ người được tôi mời ăn là một người bạn, chứ không phải là
một biên tập viên tò mò mang ý đồ đưa cuộc sống riêng tư của tôi lên mặt báo cho công chúng xem.
Tô Hòa ngây người, còn Ôn Nhan Khanh thì không cho cô thêm thời gian để
ngây ra như vậy nữa:
– Tám rưỡi rồi. Tạm biệt.
Anh ấy đang đuổi khách? Tô Hòa lúng túng. Ý định chụp ảnh chẳng qua
chỉ là phản ứng theo bản năng nghề nghiệp trong chốc lát, chứ cô không hề
nghĩ rằng nó lại gây phản cảm cho Ôn Nhan Khanh như vậy, có điều nghĩ kĩ thì thấy, hành động đó của cô đúng là rất thất lễ, chả trách mà anh
giận như vậy.
– Ôn Nhan Khanh, thực ra, tôi – Cô định giải thích, nhưng Ôn Nhan Khanh
đã cúi đầu, làm động tác mời khách về.
Tô Hòa cảm thấy mặt nóng bừng, vừa lúng túng vừa xấu hổ, và thêm một chút
mất mát rất khó tả, nhưng ở lại cũng không phải cách hay. Vì thế cô lặng
lẽ đứng dậy, ngập ngừng nói:
– Vậy, vậy tôi đi đây Xin lỗi
Ôn Nhan Khanh vẫn ngồi yên tại chỗ.
Tô Hòa cầm ô và túi bước ra khỏi phòng, thang máy đang chờ phía bên
ngoài, nhấn nút một cái, cánh cửa cabin mở ra. Cô vừa bước vào trong một bước, dường như chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên quay đầu lại.
Không ngờ, Ôn Nhan Khanh cũng đang chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt hai người gặp nhau.
Ôn Nhan Khanh đang định cử động thì đã thấy Tô Hòa bất ngờ le lưỡi ra,
làm điệu bộ chọc cười, rồi nhanh như một tia chớp, quay trở vào, cầm chiếc
đĩa trước mặt anh cùng với những thức ăn trong đó lên, sau đó lại chạy
về phía thang máy.
Một loạt động tác ấy diễn ra trong chưa đầy mười giây.
Trong khoảng khắc cánh cửa cabin thang máy từ từ khép lại, từ trong vọng
ra tiếng cười khúc khích của cô:
– Không cho tôi chụp, thì sẽ phải đền đủ thức ăn cho tôi, bản cô nương
nhận hết chỗ bánh mì này. Bye bye!
Một tiếng “tinh tang” vang lên, cửa thang máy cuối cùng đã đóng hẳn.
Tiếng của Tô Hòa dường như vẫn còn vọng lại trong không gian ở đây.
Ôn Nhan Khanh vẫn ngồi trên ghế, dường như cả người anh đã bị đóng
đinh ở đó. Không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, sau cùng anh từ từ đưa
tay lên trán, rồi cúi người xuống, lặng lẽ mỉm cười.
Cô tiểu thư rắc rối này
Đúng là hết cách
M àn t hứ b a
Nghìn năm trước
Có một lần
Vì sự giao kèo với ma quỷ
Không tiếc đổi thay điều kì diệu thiêng liêng
Chiếc hộp báu của Pandora vỡ tan [1]
Bay ra đàn bướm từ địa ngục
Tham lam, tàn giết, rủi ro – được gọi tên thành tai ương
Và đã có ai từng mổ xẻ
Đó là những lời thề, đã vỡ tan vì loài người bội tín.
[1] Pandora được cho là người phụ nữ đầu tiên, làm từ đất sét. Trong Thần thoại Hi
Lạp, Pandora (tiếng Hi Lạp cổ,, bắt nguồn từ là “tất cả” và ώv “món quà”) xuất hiện trong một số phiên bản thần thoại được ghi
chép với những chi tiết không giống nhau. Trong phiên bản được biết đến
rộng rãi nhất, thần thoại của Hesiod, Zeus ra
lệnh cho Hephaestus nặn ra cô từ đất như một sự trừng phạt loài người vì sự đánh cắp
lửa của Prometheus, và tất cả các vị thần đã dự phần vào việc tặng cho cô
những “món quà cám dỗ”. Cô được gửi xuống chung sống cùng Epimetheus, em trai Prometheus dưới trần gian, cùng với một chiếc bình đậy kín. Vì
tính tò mò, một ngày Pandora đã mở chiếc bình, từ trong bình tất cả các
tai họa và những điều xấu xa bay ra và lan tràn mặt đất. Pandora vội đậy bình lại và chỉ còn lại hi vọng nằm lại ở đáy bình với con người.