Rồng Bay Phượng Múa

Chương 4: Hành tung khả nghi



Phượng Trữ từ trong miệng Dư nương biết được mình không thể về nhà mẹ đẻ, lý do là đầu óc nàng bị đánh thương, đến bây giờ vẫn không tìm được nguyên nhân, còn phải tiếp tục uống thuốc trị liệu: Nếu trở về nhà mẹ đẻ, lặn lội đường xa, ngưng dược đối với thân mình không tốt: Hơn nữa Dư nương nói, trên đường nếu xảy ra chuyện gì, Long gia bọn hắn như thế nào cùng Phượng gia công đạo?

Phượng Trữ nghe xong đương nhiên cảm thấy thực thất vọng, nhưng Dư nương nói hợp tình hợp lý, nàng cũng không phản bác cái gì: Dù sao hiện tại mỗi bữa đều được ăn cơm, ăn no ngủ tốt, đối với tình trạng bây giờ nàng tạm thời vừa lòng:

Mắt thấy Dư nương lại đây một chuyến không dễ dàng gì, hơn nữa lần này thái độ thân thiết rất nhiều, Phượng Trữ chạy nhanh lôi kéo nàng ngồi xuống chậm rãi tán gẫu:

“Dư nương a, ngươi nói cho ta biết, ta là như thế nào gả tới?”

Nàng nghĩ người ta sẽ không để ý tới nàng, kết quả Dư nương chậm rãi uống một ngụm trà, còn thật sự cùng nàng nói chuyện xưa:

Nguyên lai hai nhà Long Phượng xem như thân thiết, tổ tông trước kia có giao tình: Lão gia tử hai nhà cùng nhau tung hoành thiên hạ, cùng hoạn nạn, vì triều đình làm không ít chuyện, hộ quốc bình loạn, nổi danh lừng lẫy, ai cũng biết Long Phượng cùng có công: Tại thời điểm kia, lão nhân hai nhà có ước định, cho bọn hậu bối định hôn ước, cùng trao đổi tín vật: Sau lại, hai nhà đều sinh con trai, vì thế việc này không được nhắc lại: Sau đo không biết vì sao, Phượng lão gia đột nhiên từ quan, mang theo cả nhà xuống phía nam, mà Long lão gia thân mình cũng không tốt, cũng buông tay lùi về phía nam: Sau hai nhà liền dần dần cắt đứt lui tới, không có tin tức:

Long lão gia tử có con trai độc nhất kêu Long Thắng, kế thừa phụ nghiệp vào triều làm quan, hắn sinh ba con trai, lão đại Long Đằng, lão nhị Long Dược, lão tam Long Phi, sau khi lão đại Long Đằng cưới vợ, Long Thắng chết trên sa trường, long phu nhân bi thương quá độ, đau buồn mà chết, khi đó trong triều phân tranh hỗn loạn, kẻ thù bên ngoài không ngừng quấy nhiễu biên cương, Long Đằng giống cha hắn, cầm lấy chiến đao, lao tới sa trường: Long Dược ở nhà lo sự vụ, hai đại trưởng bối cố gắng dốc sức bảo trụ gia nghiệp: Long Phi cũng bái biệt sư phụ, chạy về hiệp trợ huynh trưởng: Tuổi của bọn họ cũng đâu lớn bao nhiêu, vất vả tất nhiên không cần phải nói, Long gia cây to đón gió, đương nhiên rước lấy quỷ kế không ít, cũng may huynh đệ đồng lòng, qua vài năm, rốt cuộc bình chiến loạn, ổn gia nghiệp, trở về những ngày bình an:

Phượng Trữ nghe thế, giơ ngón tay cái lên khen, “Thật sự là rất giỏi:”

Dư nương nhìn nàng, tựa hồ muốn từ trên mặt nàng tìm được cái gì, Phượng Trữ không để ý, thúc giục nàng nói tiếp: Vì thế Dư nương lại tiếp tục nói, “Tại thời điểm kia, Phượng gia đã chuyển nhà xuống phía nam đột nhiên tìm tới cửa, cầm tín vật chứng từ, mang theo nữ nhi, yêu cầu Long gia thực hiện hôn ước:”

Phượng Trữ thấy kỳ lạ, “Không phải hôn ước đã mất đi hiệu lực sao?”

“Chứng từ kia viết Long Phượng hai nhà kết thân, cũng không có ghi lứa nào, cho nên năm đó hai lão gia tử ý tứ là hậu bối kết thân, nhưng theo chứng từ, tôn bối cũng có hiệu lực:”

“Cho tên Long Tam bị bức phải cưới ta?”

“Ngay từ đầu Phượng gia cố ý phải gả cho đại gia, đại gia đã có thê, không muốn thú nữa, vì thế Phượng gia muốn gả Nhị gia, Nhị gia đương nhiên cũng không muốn, cho nên việc này lúc đó rất ồn ào, sau đó bất quá Tam gia mới nhảy ra nói hắn thú, nếu không lấy có thể cút đi: Việc này mới lắng xuống:”

Phượng Trữ mở lớn miệng kinh ngạc, “Tam gia thật sự là dũng cảm hy sinh:”

Nàng tựa hồ hoàn toàn không có tự giác mình là đương sự, Dư nương ở trong lòng thầm so đo, không biết nàng ngốc thật hay giả ngốc: Kỳ thật việc Phượng gia bức thân, kỳ quái ở chỗ mục tiêu của bọn họ ở trên người lão đại làm quan cùng lão nhị chưởng quản, lão tam mặc dù tuấn tú lịch sự, nhưng bọn họ cư nhiên lại chướng mắt:

Năm đó hai nhà mất liên lạc, hiện tại lại đột nhiên cường ngạnh nhét nữ nhi lại đây, thật là làm người ta cảm thấy kinh ngạc: Hai năm này, nữ nhi Phượng gia lộ không ít dấu vết ở Long gia, cuối cùng thật sự không quấy rối được, muốn trộm bí bảo của Long gia, trộm cái giả chạy thoát ra ngoài, bị nắm trở về, lại xưng chính mình mất trí nhớ: Nhưng nào có cái chuyện khéo như vậy?

Phượng Trữ cũng không biết chuyện Dư nương suy nghĩ, nàng lại hỏi, “Cha nương ta có từng đến xem ta?”

“Có:”

“Nương xem, ta cùng cha nương quan hệ có thân cận hay không?”

“Cảm tình không sai:”

“Bọn họ biết ta ở đây quấy nhiễu nên ghét ta sao? Bọn họ cho rằng ta đã làm cái gì sao?”

Lời này làm Dư nương nghẹn nghẹn, sau khi Phượng Trữ đụng phải đầu, ngôn ngữ thẳng thắn thực làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, cũng không biết đây là cái chiêu gì: Dư nương lấy lại bình tĩnh trả lời: “Phu nhân ở Long gia chúng ta, cũng không quá kém: Long gia chúng ta mặc dù không phải người lương thiện, nhưng chuyện bạc đãi con dâu thực chưa từng làm qua,ở đây ăn ngon mặc đẹp, tự nhận không thấy hổ thẹn với lương tâm:”

Phượng Trữ nhớ tới căn phòng trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, chỉ e mọi người không kịp có thái độ, đều xa lánh, ăn ngon có nơi ở cũng đã làm cho người ta quá vui mừng: Nàn thở dài trong lòng, chỉ có thể tiếp tục hỏi, “Vì sao ta lại rơi xuống sông?”

Dư nương nhíu mắt lại, “Làm sao ngươi biết ngươi bị rơi xuống sông?”

“Khi ta tỉnh lại, ta phát hiện mình ở bên bờ……:” Phượng Trữ nói một chút, rốt cuộc vẫn là che dấu chuyện nam nhân hỏi nàng cái gì đó, nàng nói tiếp, “Thời điểm ta đụng đến huyết trên đầu mình, sau đó có người giơ cây đuốc lại, ta lại hôn mê:”

“Vậy chuyện trước đó?”

“Không nhớ rõ:”

Dư nương uống một ngụm trà, quyết định thử nàng, “Phu nhân, lần đó trước khi ngươi bị thương, Long gia chúng ta phát hiện thiếu một bảo vật:”

Phượng Trữ giật mình trừng lớn mắt, chỉ vào cái mũi của mình, “Ý ngươi là, ta trộm?”

Khuôn mặt Dư nương không tốt lắm, đáp lại, “Thời điểm ở bên bờ tìm được phu nhân, phu nhân mặc y phục dạ hành: Trước lúc phu nhân gặp chuyện không may, luôn luôn hỏi thăm nơi đặt bảo vật, lúc trong phủ phát hiện phu nhân mất tích cũng là lúc phát giác mất bảo vật: Lão thân là hạ nhân, không dám vọng ngôn, bất quá phu nhân bị đánh thương, đầu óc mất đi trí nhớ cũng thực phiền toái: Nói không chừng phu nhân biết được vật kia rơi xuống ở đâu thì sao?”

Phượng Trữ ngẫn ngơ, không lo lắng giọng điệu chế giễu ám chỉ của nàng, nàng nhớ tới cái đêm bị thương đó, nam nhân không thấy rõ mặt kia tìm sờ soạng trên người nàng cũng hỏi nàng “Vật kia đâu?” Chẳng lẽ chính là chỉ bảo vật của Long gia? Nàng thực sự làm chuyện xấu xa này?

Nàng chống lại ánh mắt của Dư nương, lắc đầu, có chút gian nan phun ra một câu : “Ta thật sự cái gì cũng không nhớ:”

Dư nương không buông tha mỗi một biểu tình của nàng, cuối cùng nói, “Chứng bệnh này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, sợ không phải ở dưới sông đụng phải cái gì, mà là đụng phải ta, ta đi an bài, vì phu nhân tìm cái cao tăng chọn ngày lành trừ tà:” Phượng Trữ trong lòng cò nghĩ đến việc mình đã làm chuyện không tốt, cũng không để ý gì đó, “Nga” một tiếng ứng phó:

Từ lúc đó Phượng Trữ cũng không có tinh thần, nàng rầu rĩ ngủ trưa, đạy vẫn cảm thấy tâm tình không tốt, vì thế đi đến phòng bếp, lại trộm đi điểm tâm buổi chiều của Long Nhị, lần này không phải bánh bao, là xíu mại gạch cua: (không có tinh thần gớm)

Phượng Trữ ôm một chén xíu mại lớn, lặng lẽ chạy đến cái cây cao nhất trong nhà, nàng bỗng nhiên xúc động muốn lên xem: Nàng lên rồi, lúc trước nàng không biết chính mình có võ, nàng chỉ cảm thấy mình có thể đi lên, dù sao điểm mũi chân một chút, bàn tay vỗ ở thân cây, cả người liền nhẹ bay bay lên đỉnh:

Cái cây này quả thật rất cao, nhánh cây trên đỉnh nhẹ lay trong gió, Phượng Trữ ngồi ở trên lắc lắc, lắc lắc, lại tuyệt không không sợ hãi: Nàng ở trên cao nhìn xuống toàn bộ Long phủ, thậm chí có thể nhìn cảnh phố phường bên ngoài cổng lớn, nàng một bên nhìn, một bên tắc miệng, thức ăn trong bát không có, cảm thấy tâm tình thiếu thứ gì:

Taynghề Canh trù thật tốt, nàng thầm nghĩ như vậy: Nàng ngẩn người nhìn cửa lớn Long phủ, nàng hoàn toàn không có ấn tượng, phong cảnh bên ngoài cửa lớn như thế nào? Ngã tư đường xa lạ, người xa lạ, nàng từng đi ra ngoài sao?

Kỳ thật ngay trong nhà này, người cùng vật cũng xa lạ: Nàng từng nghĩ tướng công có thể giúp nàng, nhưng hiện tại ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy: Nàng thất vọng lại thất vọng, nàng cũng không muốn gặp, dù sao ai cũng nói bọn họ không thân cận, theo cách Dư nương nói, thậm chí thú nàng đều là hắn bị bắt buộc, làm sao có thể thân cận được?

Phượng Trữ ngồi trên đỉnh đại thụ hoảng a hoảng, nghĩ a nghĩ, lại thấy không vui, nàng cảm thấy nàng còn cần một chén điểm tâm an ủi, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm nhiều ngày như vậy, chiều nào điểm tâm cũng chỉ có một phần, dường như trừ bỏ nhị bá, những người khác đều không khấu này:

Nàng thật sự còn muốn ăn một chén, vậy phải làm sao mới tốt bây giờ? Phượng Trữ nhảy xuống đại thụ, quyết định lại đến phòng bếp coi trộm một chút, vạn nhất có thể có cái ăn:

Kết quả thật sự có! Thịt viên chưng gạo nếp, chính là thịt mạt, duẩn đinh, nấm hương tạo thành hình dạng thịt viên, bên ngoài lăn qua một tầng gạo nếp đã chưng qua, một đám tròn vo thơm ngào ngạt dụ hoặc nàng: Phượng Trữ không chút do dự, quyết định thật nhanh đem toàn bộ thịt viên đổ vào trong bát, bỏ chạy:

Vừa bước ra phòng bếp, ngoài cửa sổ xa xa có phó dịch cõng búa muốn tới hậu viện bên này bổ củi, Phượng Trữ phản ứng nhanh chóng, mũi châm điểm một chút, xoay người nhảy lên nóc nhà phòng bếp: Tục ngữ nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, trong đầu nàng bỗng nhiên toát ra những lời này, chỉ là không nhớ rõ là ai nói cho nàng:

Nàng bưng chén lớn ăn một cách ngon lành: Vừa ăn vừa nghe động tĩnh dưới phòng bếp, nguyên lai là Canh trù cùng một trù công khác đang nói chuyện phiếm, đầu tiên là trù công kia hỏi: “Canh trù, nghe nói thiêu mạch bị trộm, ngươi chuẩn bị lấy cái gì để báo cáo kết quả công tác a?”

Tiếp theo là Canh trù đáp, “May mắn ta có nặn nấm đinh hương để làm canh cho bữa tối, chỉ đơn giản lăn thành thịt viên chưng qua, đây cũng là thứ Nhị gia thích ăn:” Canh trù nói xong, cũng là tức giận, “Nếu để cho ta biết vương bát đản là ai, ta làm thịt hắn:”

Phượng Trữ trên nóc nhà sửng sốt, ngay sau đó lại đem cái thịt viên bỏ vào trong miệng, nhất định phải ăn no trước:

Trù công kia nói: “Đừng nóng, lần này sẽ không có vấn đề, không có người nào lại trộm hai nồi:”

Canh trù hừ một tiếng, nói, “Sau này ta sẽ chú ý, một khi nấu ăn tuyệt không rời đi phòng bếp: Chuẩn bị điểm tâm, ta cũng phải chuẩn bị hai phần mới được:”

Phượng Trữ nghe xong ở trên nóc nhà liên tục gật đầu, chuẩn bị hai phần thật tốt, hai phần có một phần của nàng: Nàng nghĩ về sau có ăn liền cao hứng, thịt viên chưa chín trong miệng nàng cũng không để ý, cảm thấy hương vị đó hết sức ngon:

Một lát sau, chợt nghe tại phòng bếp một trận rít gào, “Con mẹ nó, rốt cuộc là người nào ngàn đao giết bọn chuột nhắt, ngay cả thịt viên cũng không buông tha? Kia cũng chưng đã chín đâu: Ăn, ăn chỉ có biết ăn thôi…:Vậy phải làm sao bây giờ a?”

Trù công kia lắp bắp khuyên, “Nếu không, Canh trù, hay là dùng gạo nếp chưng thành thịt viên xem sao?”

Di, Phượng Trữ nghĩ nghĩ trong lòng, như vậy ăn ngon sao? Đáng tiếc nàng không có cơ hội lấy: Bởi vì canh trù từ sau chuyện đó, lại không rời phòng bếp, nửa cơ hội cũng không cho nàng: Kết quả là, nghe nói lần này Nhị gia tự mình đến phòng bếp xem kỹ một phen, cuối cùng tự mình nhặt được một cái bát không:

Ngày hôm sau, ba bữa cơm của Phượng Trữ, lượng đồ ăn đều tăng gấp nhiều lần, người nào đó còn dặn Tiểu Thanh nói với nàng: “Ăn no, đừng gây chuyện:” Đến thật lâu sau, Phượng Trữ mới tỉnh ngộ lại, té ra Nhị gia nghĩ đệ muội của hắn là cố ý giành ăn với hắn:

Chỉ là nàng không để ý, chuyện cái bát không không chỉ bại lộ chuyện nàng có võ, đối với Long gia mà nói, mục đích nàng gả đến Long gia càng ngày càng khả nghi:


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.