Rồng Bay Phượng Múa

Chương 25: Hình như động tình



Phượng Trữ quăng thanh kiếm đang cầm trên tay sang một bên, phóng liền hai bước lại gần đưa tay lên cổ người nọ xem xem, mạch không còn đập, quả nhiên là đã chết: Tuy rằng kết quả này đã dự đoán được từ trước nhưng Phượng Trữ vẫn run lên:

Tiếng nữ tử thét chói tai khiến mọi người vây xung quanh xem, rất nhiều người xúm đen xúm đỏ vây quanh nơi này: Long Tam đột nhiên bước dài tới, ôm Phượng Trữ đang còn sững sờ vào trong ngực, Phượng Trữ còn chưa kịp phản ứng, hơi giãy dụa để thoát ra, Long Tam lại đem đầu nàng ấn ngược trở lại vào trong lòng, kéo sụp cái mũ xuống, che khuất toàn bộ gương mặt của nàng:

Long Tam nói to: “Ai nha, có người chết, dọa chết người: Tiểu phó của nhà ta té xỉu, làm ơn nhường đường một chút, Tiên nhi cô nương, phiền nàng dẫn ta đến nơi khác:”

Phượng Trữ mắt không thể nhìn, chỉ cảm thấy bên tai tiếng người ồn ào, hai tay Long Tam ôm nàng siết chặt: Phượng Trữ hiểu được, nếu kẻ giết đại hán này còn chưa đi xa, nếu hắn cùng với đại hán đều có cùng mục đích, nàng vừa rồi xuất hiện tại đây, chính là chui đầu vô lưới:

Phượng Trữ không khỏi có chút phát run, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao liên tiếp có người muốn giết nàng? Vì sao người muốn giết nàng cũng có họa sát thân?

Long Tam ôm nàng vào một gian phòng, Phượng Trữ nghe được thanh âm đóng cửa, sau đó nàng bị đặt ở trên một cái ghế: Nàng tự tay bỏ cái mũ xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn:

Vừa nhấc đầu, liền thấy khuôn mặt của Long Tam vừa nghiêm túc lại ẩn ẩn tức giận:

“Thời điểm ta xuất môn đã dặn ngươi như thế nào?”

“Không được nghịch ngợm gây sự, không được trốn đi theo, không được cáu kỉnh:” Phượng Trữ có nề nếp đáp, khóe mắt đảo quanh lại thấy nữ nhân vừa rồi cùng Long Tam ôm ôm ấp ấp đang ở cạnh cửa che miệng cười trộm, không khỏi quay đầu trừng nàng:

Cười cái gì mà cười? Bọn họ vợ chồng hai người nói chuyện, nàng này là người ngoài thì có quan hệ gì chứ?

Long Tam đưa tay nâng mặt của nàng lên: “Vậy ngươi vì sao không nghe lời ta nói?”

“Ngươi không nói không thể tới tìm ngươi: Ta sợ ngươi có nguy hiểm, cho nên đưa kiếm đến đây:” Phượng Trữ đáp, nguyên bản một chút chột dạ gặp nữ nhân cười trộm kia không còn sót lại chút gì, trong đầu chỉ còn lại oán khí:

Long Tam trừng mắt nhìn nàng, nàng trừng mắt nhìn nữ nhân kia, cuối cùng Long Tam đành phải nói với người kia: “Tiên nhi, nàng ra bên ngoài xem tình hình như thế nào?”

Nữ nhân tên Tiên nhi kia lại hướng Phượng Trữ cười cười, sau đó mới nhẹ nhàng nhấc bước đi ra ngoài: Cửa vừa đóng, Long Tam đưa tay kéo mặt Phượng Trữ lại, khiến cho nàng tập trung nhìn mình: “Nơi này có bao nhiêu nguy hiểm ngươi có biết hay không?”

“Người nọ ngay tại trong thành này, ngươi mang ta đến đây, tất nhiên ở đâu cũng đều là nguy hiểm:” Phượng Trữ không phục:

“Ta đã an bài ngươi tại chỗ đó, nơi đó an toàn:”

“Người trong thiên hạ bộ dạng giống nhau thường rất nhiều, ta nếu không tự mình đối chiếu, ngươi làm thế nào có thể xác nhận người nọ đến tột cùng có phải là người ta tìm hay không?”

“Ta đều có biện pháp thử, đến thời điểm cần đến ngươi xác nhận, tất nhiên sẽ cho ngươi gặp:”

“Ôm nữ nhân đó là biện pháp thử sao? Biện pháp này thật là tốt a:” Phượng Trữ chu cái miệng dài đến mức có thể treo cái chai:

Long Tam trừng mắt nhìn nàng, nàng cũng trừng trở lại, Long Tam nhìn thấy trong ánh mắt Phượng Trữ có chút cảm xúc không xác định, hắn đột nhiên thở dài: “Phượng Trữ, chúng ta hiện tại như vậy làm bạn bè là tốt nhất, làm trượng nghĩa hảo hữu, như thế thì tốt, nhưng tiến thêm một bước, đối với ta và ngươi thì đều không thích hợp:”

Lời này nói ra, Phượng Trữ cũng hiểu được, nàng chấn động mạnh, chỉ cảm thấy hốc mắt phút chốc nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa trào ra, nàng trừng mắt nhìn nhìn, lại chớp chớp mắt, dùng sức lại chớp chớp mắt, nuốt hết tất cả cảm giác nghẹn chát cùng nước mắt vào lòng:

“Hảo, chúng ta không có, nếu ai thích đối phương thì người đó là heo!” Phượng Trữ đem chữ “heo” nhấn rất nặng, nói năng rất hùng hồn:

Long Tam khẽ cắn môi, đưa tay tính chạm vào mặt của nàng, lời nói trấn an còn chưa nói ra, lại bị Phượng Trữ chụp lấy tay: Nàng nói: “Người kia đã chết, vậy chúng ta bước tiếp theo nên làm thế nào?”

Long Tam nhìn nàng, trả lời: “Nơi này có bằng hữu của ta, có thể giúp chúng ta điều tra tiếp: Chúng ta tạm thời không thể rời đi, trước tiên ở lại nơi này hai ngày: Khách sạn bên kia ta sẽ nhờ người mang hành lý lại đây:”

“Vì sao phải ở lại nơi này?”

“Nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất: Nếu đối phương thật sự là bám theo ngươi, vậy lý do có kẻ giết chết đại hán kia khả năng lớn nhất là vì diệt khẩu, hắn biết hành tung cùng mục đích của chúng ta: Nơi này là hiện trường án mạng, hắn sẽ không nghĩ đến chúng ta trốn ở trong này không đi: Đợi đến lúc chúng ta điều tra rõ tình huống, xác nhận đã an toàn thì mới rời đi:”

“Hảo:” Phượng Trữ không nghi ngờ không phản bác, cũng không ghét bỏ nơi đây là kỹ viện như thế nào có thể ở lại? Nàng sảng khoái đáp ứng, sau đó cúi thấp đầu không hề nhìn hắn:

Long Tam nhìn chằm chằm đỉnh đầu của nàng đen bóng, bộ dáng nàng như vậy, trong lòng hắn cũng khó chịu nói không nên lời, hắn đưa tay chạm vào tóc của nàng, ôn nhu nói: “Phượng Trữ…”

Vừa mới mở miệng, chỉ thấy Phượng Trữ ngẩng đầu lên hung hăng trừng hắn: “Ngươi cũng đừng thích ta, ta đây khiến người thích cũng không phải là ta sai, ngươi nếu thích ta, ngươi chính là heo! Heo mập! Heo bẩn! Heo ngốc! Heo mất nết! Heo thịt quay …” Nàng trung khí mười phần la heo liên tiếp, Long Tam nhịn không được nở nụ cười:

“Cười cái gì mà cười! Heo cười ngu ngốc!”

Long Tam mở to miệng cười ha ha : “Ta cũng không hiểu sao mỗi lần cảm xúc thật tệ, không khí chán nản, ngươi đều có thể chọc ta cười:”

Phượng Trữ dùng sức trừng hắn, trừng mắt, trừng mắt, trừng hắn lại cười, ôn nhu chống lại ánh mắt của nàng: “Ngươi đó, là một cô nương tốt:”

Phượng Trữ cắn răng: “Hắn gạt người:”

“Ai:”

“Có người nói cho ta biết, chỉ cần lấy tâm đối đãi, sẽ có người hồi báo, hắn nói không đúng: Ta lấy tâm đối đãi, những chuyện đã qua, lại không hề có người hồi báo:”

Nàng nghẹn ngào, đỏ hốc mắt: “Ta ngay cả chính mình đã làm chuyện gì cũng không biết, nhưng ai cũng đều bởi vì những việc này mà không thích ta: Có người muốn giết ta, có người chán ghét ta, lại không ai yêu quý ta, ta một hồi lo lắng cho mình là người xấu, một hồi lo lắng cho quá khứ mình đã quên, nhưng là không có ai để ý: Long Tam, đối với ta như vậy không công bằng, ta sẽ sợ hãi, ta thật sự sợ hãi:”

Nàng nghẹn ngào nói mãi, cuối cùng nhịn không được, nước mắt mới rơi xuống: “Thật tình đối đãi cũng vô dụng, ta trước kia không tốt, các ngươi tất cả đều nhớ thật rõ, ta hiện tại dù cho làm gì cũng vô dụng, sẽ không có người thích ta:” Nàng càng nói càng thương tâm, oa oa khóc lớn lên:

Long Tam đem nàng kéo vào trong lòng: “Phượng Trữ, không phải như thế:”

“Chính là như thế! Ngươi sợ ta thích ngươi, ngươi sợ ta bám lấy ngươi, ngươi chỉ có thể chiếu cố ta giống như chiếu cố bằng hữu, ngươi đồng tình ta, coi ta như là một người bạn bình thường mà giữ lại: Ngươi chính là có ý này!”

“Phượng Trữ, ngươi nghĩ ta là như vậy?” Long Tam kéo mặt của nàng mặt ra, nhìn vào ánh mắt của nàng:

Phượng Trữ bĩu môi nói: “Ngươi chính là vậy:”

“Ngươi biết rõ ta không phải: Trong lòng ngươi rành mạch:”

“Ngươi chính là vậy:” Phượng Trữ lại đem đầu hướng vào trong lòng hắn mà dụi, nước mũi nước mắt cứ chùi hết lên người hắn đi:

“Ngươi nếu như nghĩ ta như vậy, sẽ không đối với ta như vậy:” Long Tam nhẹ nhàng phủ tay lên tóc của nàng, nàng hỏi vấn đề ngốc nghếch này, hắn như thế nào lại không rõ ý tứ?

“Lúc trước ta thấy rõ ràng, ngươi đối với nữ nhân khác đều rất tốt, ngươi luôn đối với các nàng cười, đối với các nàng ôn ôn nhu nhu:” Phượng Trữ vùi đầu ở trong lòng hắn nói chuyện:

“Ta sẽ không lo lắng các nàng đói hay không đói bụng, không lo lắng các nàng có thể hay không gặp ác mộng ngủ không được…” Hắn còn chưa nói xong, Phượng Trữ phút chốc ngẩng đầu lên: “Không cho ngươi thích ta, bằng không ngươi chính là heo!”

“Ân, ta biết:” Long Tam cư nhiên đáp ứng: Hai người, ngươi nhìn ta rồi ta nhìn ngươi, không có nói chuyện: Hơn nửa ngày, Phượng Trữ nhu nhu ánh mắt, nàng nghe thấy Long Tam nhẹ giọng nói: “Ngươi đã quên tất cả, đối với ta xa lạ sẽ sợ hãi, ta nhớ rõ chuyện cũ, đối với ngươi xa lạ, cũng sẽ bàng hoàng:”

Phượng Trữ tưởng tượng biểu tình Long Tam sợ hãi vặn vẹo, tự chọc cười chính mình: Nàng suy nghĩ, cảm thấy Long Tam nói cũng có lý, nếu là nàng ở vị trí của hắn, chỉ sợ không được rộng rãi như hắn vậy đi, nàng nhất định sẽ đem người trước kia đá đi rất xa, mặc kệ nàng đi tìm chết: Mà hắn đối nàng không chỗ nào là không phải:

Nàng nghĩ nghĩ, lại gật đầu: “Chúng ta đây sẽ không ai thích ai, cứ thế hảo hảo ở chung thôi:”

“Ân:” Long Tam đáp ứng, vấn đề này là hắn đề ra, cũng là thỏa mãn điều hắn mong muốn, nhưng hắn lại cảm thấy trong lòng một trận mất mát:

“Long Tam, ngôn ngữ của người nọ nói không phải là tiếng ở Tiêu Quốc:” đề tài của Phượng Trữ xoay chuyển mau, nhưng Long Tam cũng theo kịp:

“Ngươi lúc nào nghe qua hắn nói chuyện? Ngươi nhớ tới cái gì sao?”

“Ta hôm qua lại mơ thấy hắn: Hắn nói đều do ta xen vào việc của người khác: Ta ở trong mộng không để ý lắm, vừa rồi đột nhiên nhớ tới, kia không phải là tiếng ở Tiêu quốc, mà là tiếng Hạ quốc:” Phượng Trữ thực tự nhiên lưu loát nói ra một câu tiếng Hạ quốc, tự dọa sợ chính mình:”Long Tam, ta làm sao có thể biết ngôn ngữ của Hạ quốc? Hạ quốc là ở đâu? Ta tự nhiên biết tiếng ở đó:”

Long Tam cũng vừa sợ vừa nghi hoặc, nhưng hắn nói: “Có lẽ là trong mộng ngươi nghe xong liền nhớ kỹ: Hạ quốc ở bên cạnh Tiêu quốc, tất nhiên có qua lại lẫn nhau, trước đây có thể ngươi từng nghe qua người khác nói rồi: Như ta cũng có thể nói được vài câu, cũng không phải là việc gì quá kỳ lạ:”

“Ngươi vào Nam ra Bắc, tất nhiên không kỳ lạ, nhưng ta là tiểu thư khuê các nha:” Nàng tuyệt không khách khí khen chính mình, lại chọc cười Long Tam: Hắn cừa cười, Phượng Trữ liền nhịn không được muốn trừng hắn:

Long Tam ho nhẹ hai tiếng, nói: “Việc ngươi vừa nói, ta sẽ nhớ kỹ: Ta sẽ tra lai lịch của người này, còn có nhà mẹ đẻ của ngươi bên kia có cùng người Hạ quốc qua lại hay không:” Phượng Trữ gật gật đầu, Long Tam lại nói: “Lần này ngươi sẽ nghe lời, tuyệt không chạy loạn, đúng hay không?” /rourou/

Phượng Trữ giương mắt ai oán nhìn hắn, Long Tam lại nói: “Ta đi ra ngoài tra việc, thực không thể mang ngươi theo: Phòng ở này khá sạch sẽ, ở đây cũng thanh tĩnh, không có người quấy rầy ngươi:” Hắn cầm kiếm của hắn đem lại đây: “Cầm lấy, kiếm của ta cho ngươi bảo quản, đừng loạn đánh mất nữa, ta thực quý nó:”

Phượng Trữ tiếp lấy thanh kiếm, ôm vào trong ngực, nghĩ lại chính mình vừa rồi tùy tay quăng loạn có chút ngượng ngùng: Long Tam ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt của nàng nói: “Ta rất nhanh sẽ trở về, ân:”

Long Tam đi ra thực nhanh, hắn vừa đi, Phượng Trữ cảm thấy bên người chính mình trống rỗng: Nàng ôm kiếm của hắn, ngồi ở trong phòng ngẩn người, trong đầu thực loạn, lại trống rỗng: Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng ẩn ẩn nghe ngoài cửa có giọng nữ cao cao nói: “… thực hoạt bát, lượng cơm ăn không ít, thực yêu cười…”

Phượng Trữ nghe không rõ, nàng giật giật, phát hiện chính mình cư nhiên nằm úp sấp ở trên bàn ngủ: Nàng mơ hồ, thấy Long Tam đẩy cửa tiến vào: Nàng xoa hai mắt cùng cơ mặt cứng ngắc, xem vẻ mặt của hắn biết hắn muốn nói cái gì, giành nói: “Ta không có ngủ, ta đang chờ ngươi nha: Có tin tức gì không?”

Long Tam trả lời: “Xác thực là có người hỏi thăm ngươi, ta an bài người đem hắn dẫn tới thành khác, nếu thuận lợi, hắn rất nhanh sẽ rời đi: Chúng ta đây ngày mai liền theo hướng khác rời đi:”

Phượng Trữ cau mày: “Vậy cũng không thể cho ta vụng trộm nhìn hắn một cái sao? Nói không chừng ta có thể nhớ ra cái gì đó:”

“Chỉ sợ bọn họ là có tổ chức, hiện tại không rõ tình huống, vẫn không cần mạo hiểm:” Long Tam giải thích: “Trước mắt không thể khẳng định người đang dò hỏi về ngươi có phải chính là hung thủ giết người tại đây hay không, đã có người theo dõi hắn, có tin tức ta sẽ biết: Mặt khác đại hán hôm nay bị giết xác thực không phải người Tiêu quốc, tạm thời chưa phát hiện hắn còn có đồng lõa khác không, nhưng không thể không phòng: Nếu hết thảy đều như kế hoạch của ta, chúng ta ngày mai liền cải trang rời đi:”

“Long Tam, ta có cái chủ ý:” Phượng Trữ cảm thấy kiên nhẫn chính mình mau hết:

“Hiện tại không thể dùng chủ ý của ngươi, người của chúng ta không đủ nhiều, ta không có nắm chắc:”

Phượng Trữ đô miệng: “Ta còn chưa nói là chủ ý gì, ngươi như thế nào liền biết không được?”

“Không phải là ngươi muốn dùng chính mình làm mồi nhử, đem người dẫn đến đây sao?” Long Tam thật sự là nhìn thấu ý định trong đầu nàng, hắn khuyên: “Ngươi đừng vội, chân tướng chắc chắn sẽ tìm ra, không đáng lấy mạng chính mình ra cược:”

Ngày hôm sau, hết thảy đều như Long Tam sở liệu, người ngầm hỏi thăm Phượng Trữ bị lừa đi hướng một thành khác, Long Tam an bài người tại trong thành kia cầm chân hắn: Long Tam chuẩn bị tốt hành lý, mang theo Phượng Trữ xen lẫn trong thương đội từ một phương hướng khác ra khỏi thành, hắn tính đi theo đường vòng, trước đem Phượng Trữ mang về nhà, để nàng ở nơi an toàn, sau mới tính đến chuyện khác:

Lúc hoàng hôn, hai người bọn họ ngồi trong rừng cây, cùng ăn lương khô: Long Tam đem hành lý trên lưng ngựa để xuống, thả ngựa ở trong rừng ăn cỏ, hắn trải tấm thảm ở bên đống lửa, tính đêm nay ở tại đây qua đêm:

Phượng Trữ làm bộ vội vàng ăn cái gì đó, ngầm vụng trộm nhìn hắn, liếc mắt một lần, hai lần… khiến Long Tam cả người không được tự nhiên: Hắn vót nhọn vài cành cây, hướng dòng suối nhỏ bên cạnh bắt cá:

Hắn cởi giày, cuốn ống quần, bước xuống dòng suối: Phượng Trữ thấy hắn đưa lưng về phía mình, vì thế mở mắt to nhìn chằm chằm vào hắn: Long Tam chỉ cảm thấy sau lưng hỏa lạt lạt ngứa, động tác nào cũng lóng ngóng, con cá linh hoạt bơi vòng quanh chân hắn, hắn đâm vài lần đều đâm trật:

Phượng Trữ nhìn hắn động tác vụng về, oán thầm : “Thực tệ, đổi lại là ta, sớm đã bặt được bảy tám con rồi:” Nàng nhìn chằm chằm Long Tam, càng xem càng cảm thấy hắn quá tệ, ha ha cười rộ lên:

Nàng không đắc ý lâu lắm, chợt thấy Long Tam cầm một cành cây, xoay người lại đằng đằng sát khí bước lại gần, Phượng Trữ còn chưa phản ứng kịp, đã bị hắn dùng hai tay nhấc cả người lên, hướng về phía con suối:

Phượng Trữ chợt hiểu ra hắn tính làm gì, kích động oa oa kêu to, tuy mực nước trông chỉ tới thắt lưng của Long Tam, nhưng trong lòng suối khá dốc, Long Tam khuyên thật lâu nàng mới chịu ngồi cách dòng suối hơi xa xa, nếu không phải vì Long Tam xắn quần lội xuống suối, nàng sẽ không đời nào nhìn về hướng con suối đâu: Hiện tại hắn muốn đem nàng thả vào đó sao? Nàng sẽ chết mất:

Phượng Trữ oa oa kêu to, hai cái cánh tay ôm chặt gáy của Long Tam, lớn tiếng cầu xin tha thứ: “Đại hiệp, ta sai lầm rồi, đừng thả ta xuống: Tam gia, ta sai lầm rồi, ta biết sai rồi:”

“Ngươi sai thế nào?” Long Tam tức giận, nữ nhân điên này sẽ quấy rối hắn hoài, nếu không hù dọa nàng thật sự là không thể giải được”mối hận” trong lòng hắn:

Phượng Trữ mở to mắt nhìn Long Tam: “Đúng nha, ta là sai cái gì?” Nàng cứng người, cố gắng không thèm nghĩ đến dưới thân chính là nước, xem ra Long Tam cũng không có thực đem nàng thả xuống, nàng ôm chặt Long Tam lại kiêu ngạo hẳn lên: “Ta cái gì cũng chưa làm, ta là sai cái gì?”

Nàng bày ra bộ dáng vô tội đáng thương thật là linh động đáng yêu, Long Tam nhìn nàng nhưng lại nhất thời cũng nói không nên lời, hai người ngươi nhìn ta rồi lại ta nhìn ngươi, ánh mắt giằng co: Ánh hoàng hôn vàng rực bao phủ khắp nơi, toàn bộ không khí tựa hồ đều ấm áp hẳn lên:

Một tiếng xé gió đột nhiên vang lên từ phía sau, Long Tam vừa nghe thấy, nhanh chóng quay đầu, một mũi tên nhọn đã bắn tới trước mắt: Nếu ở tại chỗ né tránh, Phượng Trữ chắc chắn sẽ bị rớt xuống suối, Long Tam theo bản năng xoay người chắn tên, hai tay ôm chặt Phượng Trữ vào lòng:

“Phập” một tiếng bén ngọt, mũi tên nhọn đâm vào đầu vai hắn:

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngao ngao, Long Tam của nhà ta bị thương, mọi người mau tới đau lòng a ~~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.