Rồi Sau Đó... (Afterwards...)

Chương 23



Nếu không sẵn sàng với tất cả, người ta sẽ không sẵn sàng với bất kì điều gì

Paul Auster

A beautiful sight, we’re happy tonight.

Walking in a winter wonderlanfd…[1]

Nathan nhẹ nhàng dạo những hợp âm cuối cùng của khúc hát Giáng sinh nổi tiếng. Anh đóng nắp dương cầm lại và xúc động nhìn cô con gái đang ngủ thiếp đi trên chiếc tràng kỷ bằng da trong phòng khách. Bên ngoài, màn đêm đã buông. Chân trời mới lúc trước còn bừng sáng những sắc đỏ, hồng và cam thì giờ đã nhuốm những sắc sẫm hơn. Anh tiếp một khúc củi vào lò sưởi và đảo lại những viên than đã gần tàn. Anh sang phòng bên và tìm thấy một tấm chăn thêu, anh giở tung nó ra để đắp lên chân Bonnie.

Anh và Bonnie đã có một buổi chiều thanh bình trong cái góc nhà tĩnh lặng này. Một buổi chiều bình yên và không có ai khác ngoài hai bố con với nhau. Sau bữa trưa, Lisa Wexler đã ra ngoài chọn quà Giáng sinh để phát trong dịp hoạt động từ thiện sắp tới, Jeffrey thì mượn chiếc ôtô địa hình của con rể lái đi Pitsfield để mua bộ đồ câu cá dự phòng trong những ngày đẹp trời.

Vậy là Nathan có vô khối thời gian ở bên con gái. Bữa trưa vừa kết thúc, Bonnie đã vội vàng chạy ra khu chuồng ngựa để ngắm con vật yêu của nó, một chú ngựa lùn giống Connemara tuyệt đẹp được con bé đặt cho cái tên Spirit. Nathan giúp con gái huấn luyện chú ngựa này để rồi chính mình cũng gắn bó với một trong những chú ngựa của trang trại Wexler. Hai bố con đã tranh thủ quãng thời gian còn lại của buổi chiều để cưỡi ngựa rong ruổi qua những triền đồi nhỏ trải dài bất tận quanh trang trại. Trong quang cảnh đẹp chẳng khác nào tấm bưu thiếp chúc mừng, anh đã không mảy may nghĩ đến cái chết. Anh để tâm trí cuốn theo nhịp vó ngựa và theo tiếng động thanh bình của những thác nước và sông suối. Trong khoảng vài tiếng đồng hồ ấy, không gì còn tồn tại nữa. Không gì ngoài nụ cười hồn nhiên của Bonnie, không khí trong lành và tấm áo tuyết mỏng manh đang bao phủ và đem lại cho vạn vật mộ vẻ tinh khôi thuần khiết.

Anh đang hồi tưởng lại khoảnh khắc em dịu đó thì cánh cửa phòng khách bật mở theo bước chân của bà Lisa Wexler.

– Chào cậu, Nathan, bà vừa nói vừa bước vào phòng.

Đó là một phụ nữ đứng tuổi những vẫn giữ được nét xuân sắc, người dong dỏng cao, vẫn luôn ăn mặc phục sức sang trọng và trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phô diễn phong thái quý tộc chỉ có thể được kết tinh qua nhiều thế hệ.

– Chào bà, Lisa, tôi không nghe thấy bà bước vào.

– Động cơ xe rất êm mà…

Với cái giá bà đã mua chiếc Bentley ấy thì…

– Hai bố con đi dạo vui chứ? Bà hỏi và quay lưng sang nhìn Bonnie vẻ xót xa.

– Rất tuyệt.

Vì đang sẵn muốn chọc tức mẹ vợ, anh không thể không buộc ra câu hỏi:

– Còn bà, “những người nghèo khổ của bà” thế nào rồi?

Bà ta ném về phía anh một ánh mắt nghi ngờ nhưng không trả lời. Khiêu khích và đùa cợt không phải những lĩnh vực Lisa Wexler muốn mạo hiểm thử sức.

– Jeffrey đâu rồi nhỉ? Bà vừa hỏi vừa hạ thấp mức đèn để không đánh thức cô cháu gái.

– Ông ấy sẽ về ngay thôi, ông ấy đi Pitsfield mua một bộ đồ câu mới.

Gương mặt đài các của Lisa thoáng sa sầm.

– Ý cậu muốn nói là ông ấy mượn ôtô của cậu sao?

– Đúng vậy. Có chuyện gì sao?

– Không … không có chuyện gì hết, bà ta lắp bắp, cố gắng che giấu thái độ bối rối.

Nhưng bà ta vẫn loanh quanh hồi lâu trong phòng khách rồi ngồi xuống tràng kỷ, vắt chéo chân và cầm đại một quyển sách đang nằm trên mặt bàn thấp. Được trời phú cho cái uy quyền tự nhiên là ngay lập tức tạo được khoảng cách đối với người đang đối thoại, bà rất khéo léo trong việc giúp đối phương hiểu rằng cuộc chuyện trò đã kết thúc. Nói cho cùng Nathan vẫn thích như thế hơn: những tiết lộ của Jeffrey về chiếc lắc tay bị đánh cắp vẫn còn đè nặng trong lồng ngực anh và anh biết rằng chỉ cần nói thêm vài câu nữa cũng đủ để cơn giận dữ bộc phát nhắm vào Lisa.

Để không phải ngồi lại mà không làm gì, anh tra cứu một trong những cuốn sách xếp san sát được bày biện rất sang trọng sau lớp kính của tủ sách. Anh sẽ sẵn lòng uống một ly, nhưng không sao tìm được một giọt rượu trong ngôi nhà này.

Thỉnh thoảng anh lại liếc nhanh về phía mẹ vợ. Lisa Wexler đang lo lắng, nỗi lo đó hiển hiện trên gương mặt bà. Trong vòng chưa đầy năm phút, bà đã tra giờ nhiều lần đồng hồ đeo tay.

Bà ta đang lo lắng cho Jeffrey.

Nathan buộc phải công nhận rằng người phụ nữ có vẻ ngoài trang nghiêm và khó gần này, sản phẩm thuần túy của tầng lớp quý tộc Boston, vẫn luôn khiến anh như bị mê hoặc. Nhưng nếu Lisa mê hoặc được anh thì chính là vì tính cách của Mallory được xây dựng hoàn toàn trái ngược với mặt tính cách lạnh lẽo và cứng nhắc của mẹ cô. Nathan đã luôn biết rằng vợ mình thần tượng cha đẻ hơn ai hết. Suốt một thời gian dài, anh thực sự không hiểu nổi nguyên nhân nào đã gắn kết hai con người ấy lại với nhau. Nhưng từ khi được nghe lời thú tội của Jeffrey, vừa mới sáng nay thôi, anh đã hiểu: điều Mallory vẫn ngưỡng mộ nhất ở cha mình, đó chính là mặt tính cách dễ bị tổn thương mà Nathan không bao giờ ngờ tới. Mallory luôn coi cha mình như một dạng “bạn chiến đấu”. Bởi cả hai cha con đều đang theo đuổi một cuộc chiến không có điểm dừng: Jeffrey chống lại chứng nghiện rượu của mình còn Mallory chống lại những cơn trầm cảm kinh niên. Bên cạnh họ, Lisa xuất hiện như thái cực mạnh và nổi bật của cả gia đình.

Thế mà điều ấy cũng không thể ngăn bà bị nỗi lo lắng giày vò khi biết chồng mình đã lên đường đi Pitsfield. Nathan có suy ngẫm mấy cũng hoài công, anh không tài nào hiểu nổi. Jeffrey không phải tuýp đàn ông phải xin phép vợ trước khi tiêu tốn vài nghìn đô la vào bộ đồ câu loại mới nhất trên thị trường.

Bỗng nhiên, như có giác quan thứ sáu mách bảo, Lisa đứng dậy và bước ra bậc thềm. Ra đến đó, với Nathan theo sát gót, bà bật toàn bộ đèn chiếu sáng lối đi chính và bật nút khởi động hệ thống mở cổng tự động.

Chẳng bao lâu sau đã nghe tiếng động cơ ù ù của chiếu 4×4. Ngay khi chiếc xe tiến tới trên lối đi chính, Nathan đã nhận thấy tay lái của Jeffrey đang giật lên từng hồi. Chiếc xe địa hình chạy ngoằn ngoèo, chệch choạc đến độ lạng lên thảm cỏ, nghiến nát hệ thống tưới nước tự động cùng một khóm hoa nhỏ không còn cơ hội khoe sắc vào mùa xuân năm sau. Khi chiếc Land Rover đã lọt vào vùng sáng, Nathan nhận thấy xe của anh có nhiều chỗ đã bị trầy xước và thiếu hẳn một trong hai vành bánh trước. Anh ngay lập tức hiểu rằng Jeffrey đã gặp phải một tai nạn xe cộ. Động cơ kêu lạo xạo và chiếc xe rốt cuộc cũng dừng lại trên một dải cỏ.

– Tôi biết ngay mà! Lisa thốt lên và chạy vội về phía chồng.

Jeffrey khó nhọc lết ra khỏi xe và đẩy vợ ra không chút khách khí. Cách cư xử của vị luật sư đứng tuổi cho thấy rõ ràng: ông ta đang đang say đến độ không biết trời đất gì nữa.

– Tao muốn đi đái! Ông ta thét lên chỏng lỏn.

Nathan tiến lại gần bố vợ để giúp Lisa dìu ông vào nhà. Người ông ta nồng nặc mùi rượu.

– Để tôi giúp ông, Jeffrey, đi với tôi nào.

– Biến đi cho tao nhờ! Tao không cần mày giúp… Tao chỉ muốn đi đái thôi…

Wexler cởi khuy quần và bắt đầu tiểu tiện ra bãi cỏ, ngay gần cầu thang dẫn lên bậc thềm.

Nathan sững người và tràn ngập trong anh là một cảm giác hổ thẹn xen lẫn lo lắng cho bố vợ.

– Đây không phải là lần đầu tiên, Nathan ạ… Lisa ôm chặt lấy cánh tay anh, thì thầm.

Nathan thoáng xúc động vì cử chỉ thân mật nhỏ nhặt này, quá bất thường ở bà, nó cho thấy bà đang rất cần được an ủi.

– Nghĩa là sao?

– Vài tháng trước đây, Jeffrey bị bắt gặp lái xe trong tình trạng say rượu. Mối quan hệ của gia đình ta với bên cảnh sát tốt đẹp là thế nhưng ông ấy vẫn phải nộp phạt một khoản lớn và bị treo bằng lái một năm. Tất cả xe cộ đăng kí dưới tên ông ấy đều bị tịch thu.

– Gì kia, ý bà muốn nói là Jeffrey lái xe mà không có giấy phép sao?

Lisa gật đầu xác nhận.

– Nghe này, chuyện này rất nghiêm trọng, Nathan nói tiếp. Chúng ta nhất định phải đảm bảo rằng ông ấy đã không gây ra thiệt hại gì trên cả quãng đường.

Một lần nữa, anh lại tiến về phía Jeffrey. Đôi mắt của ông già sáng rỡ hơn bao giờ hết.

– Ông đã gây tai nạn phải không Jeffrey?

– Không hề! Ông ta gào rống lên.

– Tôi nghĩ là có đấy.

– Không hề! Ông ta lặp lại câu trả lời, tao đã tránh được nó!

– Ông đã tránh được ai kia Jeffrey?

Nathan túm lấy cổ áo măng tô của bố vợ.

– Ông đã tránh ai hả Jeffrey? Anh vừa lặp lại câu hỏi vừa lắc thật mạnh.

– Cái xe đạp… tao đã… tránh nó.

Nathan có một dự cảm chẳng lành. Jeffrey muốn vùng thoát ra nhưng lại thành ngã vật xuống tuyết. Nathan đỡ ông ta dậy và dìu ông ta vào nhà. Jeffrey buộc phải tỏ ra dễ bảo hơn và để mặc vợ đưa về phòng. Những giọt nước mắt tủi hổ giàn giụa trên khuôn mặt Lisa.

Quay về phòng khách, Nathan vớ lấy cái áo khoác của mình rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Lisa đuổi kịp anh trên bậc thềm.

– Cậu đi đâu vậy?

– Hãy chăm sóc ông ấy, Lisa, tôi sẽ lái nó ngược trở lại để xem có tìm được gì không.

– Đừng hé với ai chuyện này, Nathan. Tôi van cậu, đừng nói ai biết cậu đã thấy ông ấy trong tình trạng này.

– Tôi thì nghĩ bà nên báo cảnh sát và gọi bác sĩ đến. Chúng ta không thể biết thực sự đã xảy ra chuyện gì đâu.

– Đừng hòng có chuyện tôi báo với ai, bất kể là ai đi nữa! Lisa cả quyết trước khi khép cửa lại.

Chỉ trong chốc lát, bà đã tìm lại được vẻ cay nghiệt và bản năng tự vệ của mình.

Nathan ngồi vào sau tay lái chiếc Land Rover và đánh lái vòng trở lại. Anh sắp sửa tăng tốc thì Bonnie lao ra chắn trước xe.

– Con đi với ba! Con bé vừa mở cửa xe vừa kêu lên.

– Không con yêu, quay vào trong nhà ngay! Đến giúp bà ngoại con đi. Đừng bỏ bà lại một mình.

– Con thích đi với ba cơ.

Con bé trèo lên xe và sập cửa lại.

– Xảy ra chuyện gì vậy ba? Con bé vừa hỏi vừa lấy tay quệt gương mặt non nớt vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ.

Con bé không gặp phải ông ngoại nó say bí tỉ. Vậy càng hay.

– Ba con mình sẽ nói chuyện đó sau, bé con, con thắt dây an toàn vào đi.

Nathan vào số và lao nhanh xuống dốc.

Anh lái thẳng hướng trung tâm thành phố.

– Nghe cho rõ này, con yêu, lấy giúp ba điện thoại cầm tay ba để trong hộc đựng găng, ấn số gọi 911 và xin gặp văn phòng cảnh sát trưởng.

Hân hoan vì được tham gia một cuộc phiêu lưu quan trọng đến thế, Bonnie mau mắn thi hành nhiệm vụ giao cho với vẻ mẫn cán. Cực kì hãnh diện, con bé đưa điện thoại cho bố ngay sau hồi chuông thứ hai.

– Văn phòng cảnh sát trưởng Stockbridge xin nghe, xin cho biết quý danh, viên sĩ quan trực nhận cuộc gọi yêu cầu.

– Tôi tên là Nathan Del Amico, nhưng hiện giờ tôi đang ở tại nhà bố mẹ vợ, Jeffrey và Lisa Wexler. Tôi muốn biết liệu người ta có báo cho các vị về một vụ tai nạn ôtô nào đó trong vùng không.

– Đúng chúng tôi vừa nhận được tin báo về một vụ tai nạn ở đoạn giao nhau giữa đường Lenox và đường số 183. Ông đã mục kích thấy chuyện gì chăng?

– Tôi… tôi cũng không rõ, xin cám ơn, tạm biệt.

Anh gác máy, không để viên cảnh sát kịp nói thêm câu nào.

Chưa đầy năm phút sau, anh đã đến nơi vừa được chỉ, một ngã tư đường nhỏ ngay cửa ngõ thành phố. Ba chiếc ôtô cảnh sát đã có mặt tại hiện trường, đèn hiệu bật sáng. Một viên sĩ quan điều khiển xe cộ lưu thông để dọn lối cho một chiếc xe cứu thương đang lao đến từ hướng ngược lại, hú còi ầm ĩ. Khi tiến lại gần bản giao hưởng những tín hiệu ánh sáng và âm thanh nổi bật trong cảnh tối tăm ấy, Nathan ngay lập tức hiểu rằng xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Sự náo động ấy đã khiến anh không nắm bắt được ngay lập tức mức độ nghiêm trọng của những thiệt hại, bởi không trông thấy chiếc xe gây tai nạn, cũng không thấy nạn nhân nào cả.

– Xảy ra chuyện gì vậy ba? Xảy ra chuyện gì vậy? Bonnie hỏi, mỗi lúc một thêm kích động.

– Ba không biết con yêu.

Một cảnh sát ra hiệu cho anh đỗ gọn hơn một chút vào vệ đường. Luật sư làm theo, rồi ngồi lại trong xe theo đúng quy định, tay đặt trên vô lăng, chờ viên sĩ quan cảnh sát có thì giờ quay sang anh. Từ vị trí này anh có thể nhìn thấy những nhân viên cứu thương đang hối hả quanh một thân thể nhỏ bé nằm bất động vừa được đưa ra từ rãnh nước lên. Đó là một đứa bé, hẳn là cùng độ tuổi với con gái anh, mặc trên người chiếc áo mưa phản quang để những người điều khiển ôtô dễ dàng nhận ra trong đêm tối.

Chúa ơi, cậu bé đáng thương! Jeffrey gặp rắc rồi lớn rồi.

– Cậu ấy chết rồi sao? Bonnie hỏi sau khi đã nhổm dậy trên băng ghế và chứng kiến toàn bộ sự việc.

– Ba hy vọng là không, con yêu, có lẽ cậu bé chỉ bị bất tỉnh thôi. Ngồi xuống đi con, đừng nhìn cảnh đó nữa.

Anh vòng tay ôm con gái. Con bé tựa cái đầu nhỏ nhắn của mình vào hõm vai anh và anh chuyển động đu đưa nhè nhẹ như an ủi con bé.

Khỉ thật, tại sao Jeffrey lại bỏ trốn cơ chứ? Ông ấy là luật sư kia mà. Ông ấy thừa biết là gây thương tích rồi bỏ trốn đã quá đủ để cấu thành tội phạm hình sự kia mà.

Nathan nghiêng đầu sang bên. Anh nhận thấy rõ viên cảnh sát đang tiến thẳng về phía mình. Hai cánh của xe cứu thương đã khép lại, mang theo đứa trẻ chạy thẳng về khoa cấp cứu của một bệnh viện… hay một nhà xác nhỉ?

Chúa ơi, xin hãy phù hộ cho thằng bé qua khỏi.

Một lần nữa, Nathan lại quay nhìn về phía rãnh nước. Chiếc xe đạp đã bẹp rúm sau cú va chạm. Một thành viên đội cứu hộ đang từ dưới rãnh trèo lên. Anh ta cầm trong tay chiếc ba lô rách toạc cùng chiếc mũ bảo hiểm mà chắc chắn cậu bé đã chịu khó đội lên đầu. Nathan nheo mắt lại. Tay kia người đàn ông đang cầm chiếc vành bánh trước bằng nhôm của xe anh.

Nếu thằng bé chết, Jeffrey sẽ bị buộc tội sát nhân.

Nathan cảm thấy trong con người mình, phần luật sư đang thắng thế.

Lái xe không giấy phép, tái phạm lỗi điều khiển xe trong tình trạng say rượu, gây tai nạn rồi bỏ trốn, không cứu trợ người đang gặp nguy hiểm… tất cả tình tiết gia tăng án phạt đều hội đủ.

Anh biết trong trường hợp tương tự, tổng hình phạt có thể lên đến hai mươi lăm năm tù giam. Anh cũng từng biết một vụ thẩm án đã kết tội cố ý giết người cho một kẻ tái phạm lỗi kiểu này và tuyên án tù chung thân.

Bỏ tù! Bỏ tù! Thực tế này nhấp nhấy trong tâm trí anh.

Viên cảnh sát lia đèn pin về phía chiếc Land Rover. Anh ta đi vòng quanh chiếc xe và bất chấp bóng đêm dày đặc, vẫn ngay lập tức nhận ra những vết tróc sơn cùng vành bánh xe còn thiếu.

Jeffrey sẽ không chịu nổi chuyện này đâu. Ông ấy sẽ không thể sống sót quá vài tháng trong nhà giam. Còn Lisa, bà ấy sẽ không bao giờ nguôi ngoai được nếu chồng mình phải đi tù.

Còn Mallory nữa chứ! Nathan sắp chết, giờ thì anh đã biết điều ấy. Anh sẽ không còn trên đời này để an ủi cô và cô sẽ chỉ còn một mình, hoàn toàn bấn loạn. Chồng chết, bố ngồi tù và mẹ thì hao mòn vì hổ thẹn.

Đó sẽ là hồi kết, anh tự nhủ, hồi kết của gia đình Wexler.

– Ba ơi, chai rượu này là của ba sao? Bonnie vừa hỏi vừa lắc lắc một chay whisky đã cạn hết ba phần tư, con bé vừa tìm được thứ đó dưới gầm ghế của nó.

Chỉ còn thiếu mỗi nước này nữa thôi.

– Đừng động đến nó, bé con.

Viên cảnh sát khua đèn pin ra hiệu cho anh hạ cửa kính xe.

Luật sư chậm rãi thực hiện yêu cầu đó.

Không khí lạnh lẽo của đêm thù địch này đột ngột ùa vào khoang lái. Nathan chợt nghĩ đến Mallory. Những giờ sắp tới sẽ rất khó khăn. Anh hít một hơi thật sâu.

– Là tôi… chính tôi đã lái xe đâm phải đứa bé.

[1] Ca khúc Winter wonderland của Dick Smith và Felix Bernard


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.