Chương 1339
Sau khi lướt nhìn một lượt, ánh mắt của Lý Dục Thần dừng trên một bức ảnh trong đó, sau đó nhìn sang cô gái, muốn biết người mà cô ta chọn có giống mình không.
Cô gái nhìn một lượt, dừng lại, chỉ vào một người trên bức tường nói: “Tôi muốn đăng ký người này”.
Lý Dục Thần mỉm cười, quả nhiên lựa chọn của hai người giống nhau.
Không ít người xung quanh cũng kinh hãi thốt lên.
“Ha, nhìn cũng chuẩn thật đấy! Đại phu Bạch Kính Đình này chính là con trai của Bạch Cảnh Thiên, cũng la đệ nhất danh y hiện nay của Bách Thảo Đường, người thủ đô đều biết!”
“Ấy, ảnh của đệ nhất danh y tại sao không đặt trên đầu, đặt ở giữa làm gì? Bệnh viện người ta đều đặt chuyên gia giỏi nhất lên đầu tiên”.
“Anh không hiểu phải không, y thuật của Bạch đại phu là đệ nhất, nhưng bối phận không phải đứng thứ nhất. Nhà họ Bạch coi trọng quy tắc, bác sĩ bên trên đều là người họ Bạch, sắp xếp theo bối phận”.
“Thì ra là vậy à, đúng là thần, thực sự dựa vào bức ảnh có thể nhìn ra ai lợi hại ư?”
“May mắn thôi!”
“Cũng chưa chắc, trò xem tướng rất kỳ diệu, không dễ nói”.
“Vậy cũng là thầy bói mới biết xem, một cô gái nông thôn như cô ta biết xem cái gì? Tôi thấy cô ta giả bộ không biết chữ!”
…
Mọi người bàn tán xôn xao.
Cô gái hỏi bảo vệ: “Anh à, đại phu này tên là gì?”
Bảo vệ nói: “Đây là đại phu Bạch Kính Đình, những cô đừng nghĩ nữa, ông ấy đã hết số, rồi, đã đủ người rồi”.
“A, đủ rồi ư? Vậy tôi đăng ký lấy số ngày mai của ông ấy”.
“Ngày mai không có số, đại phu Bạch một tuần ngồi khám hai ngày”.
“Vậy tôi đăng ký số tuần sau”.
“Tuần sau cũng không có, tuần sau nữa cũng không có, số đăng ký đại phu Bạch xếp đến tháng sau rồi”, bảo vệ nói: “Cô đổi người khác đi, đại phu ở đây đều là danh y thủ đô”.
Nhưng cô gái dường như đã chắc chắn Bạch Kính Đình, không từ bỏ nói: “Tôi ra cửa sổ đăng ký hỏi xem”.
“Cô đi hỏi đi, cô đi hỏi cũng vô ích”, bảo vệ hơi khó chịu.
Cô gái đến ô cửa sổ. Cô ta vẫn xếp hàng theo quy tắc, đợi đến khi tới lượt cô ta, mới hỏi có số của Bạch Kính Đình không.
Quả nhiên như bảo vệ nói, số của Bạch Kính Đình xếp đến tháng sau.
Cô gái khom lưng, bò lên thềm ô cửa sổ, cầu xin nói: “Cô gái, có thể thêm cho tôi một số không? Con trai tôi bệnh rất nặng, không cầm cự được quá lâu, tôi cũng không có chỗ ở, cho tôi thêm một số đi, hôm nào cũng được”.
“Hết số là hết số!”, nhân viên trong quầy khó chịu nói: “Ai cũng xin thêm số như cô, bác sĩ có được nghỉ ngơi không? Đừng chặn ở đây, người tiếp theo!”
Cô gái khom lưng càng thấp hơn, trong đôi mắt trong veo ngấn lệ: “Cô gái, xin cô đấy, tôi từ Tây Tạng đi thẳng đến đây, đã đi ba năm mới đến được thủ đô. Ở đây là hy vọng cuối cùng của tôi rồi!”
“Đã nói với cô không được là không được! Nào, người tiếp theo!”
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chó sủa.