Tháng sáu, một chị học khoá trên đã giới thiệu Quyển Nhĩ đến làm trợ lý giám đốc bản quyền trong một tập đoàn xuất bản. Trợ lý trước không làm nữa, mà giám đốc bản quyền đó lại là bạn của chị khoá trên
này, vì thế chị ấy đã giới thiệu Lục Quyển Nhĩ – người đang buồn phiền
vì vấn đề tìm việc tới mức mụ mị đầu óc.
Đây chưa chắc đã là công việc tốt nhất mà cô có thể tìm được, nhưng
do người quen giới thiệu, nên khả năng được tuyển dụng là rất lớn. Chỉ
riêng điều này thôi cũng khiến Quyển Nhĩ từ bỏ đợi vu vơ, những cuộc
phỏng vấn, những cuộc thi viết qua năm cửa chém sáu tướng. Lòng tự tin
của cô chỉ trong gần một tháng ngắn ngủi, đã bị hao mòn gần hết bởi vô
số những lời từ chối không đếm xuể. Lần tuyển dụng mà không cần phải
cạnh tranh này, khiến trái tim Quyển Nhĩ cảm thấy được an ủi rất nhiều.
Vì vậy gần như cô cũng chẳng buồn suy nghĩ xem công việc đó có thật sự
phù hợp với mình hay không, hay liệu có khả năng phát triển trong tương
lai hay không, mà đi thử việc ngay sau khi cuộc phỏng vấn thành công.
Cô đã có công việc, việc quan trọng trước mắt phải suy nghĩ đó là vấn đề nhà ở. Với mức lương của Quyển Nhĩ, ở chung phòng với người khác
hoặc thuê riêng đều có tính khả thi. Nhưng trước khi cô bắt đầu đi tìm
phòng, ba có gọi điện thoại tới, muốn cô thuê một căn phòng điều kiện
tốt, rộng một chút, tiền thuê phòng ba sẽ trả.
Quyển Nhĩ hiểu suy nghĩ của ba mẹ, trong mắt người lớn, bất cứ việc
gì của con cái mà không được giải quyết ổn thoả thì ba mẹ đều tự nhận
trách nhiệm về mình, cảm thấy ba mẹ không đủ năng lực, khiến con cái
phải khổ sở, ấm ức.
Vì muốn ba yên tâm, Quyển Nhĩ thuê một căn hộ có một phòng khách, một phòng ngủ tương đối rộng rãi. Khi ba mẹ tới thăm, cô có thể ra sofa ở
phòng khách nằm ngủ, ba người vẫn có thể ở được.
Căn phòng đó cũng khá cũ, tối và ẩm. Nhưng Quyển Nhĩ cũng vô cùng hài lòng,
một tháng tiền thuê là một nghìn tám trăm tệ, gần ga tàu điện ngầm,
quan trọng hơn cả là đi bộ tới đài truyền hình cũng chỉ mất mười mấy
phút.
Căn phòng nhỏ nên khi sắp xếp đồ đạc phải hợp lý. Cao Mạc tặng cô tủ
lạnh, còn máy giặt là đồ dùng cũ của nhà Nguyệt Hạ. Nguyệt Hạ đi, mặc dù đồ dùng trong nhà Tĩnh Mang không giúp anh xử lý được, nhưng cũng không thể giữ lại. Ba mẹ Nguyệt Hạ sớm đã li dị, căn phòng nhỏ ở thành phố A
này là của ông bà nội anh để lại. Dù là để lại cho anh, nhưng cũng không có di chúc về mặt giấy tờ. Chỉ là do anh vẫn sống cùng ông bà, lại
không qua lại với người mẹ ở bên kia đại dương, họ hàng bên này của ba
anh mới tạm thời không có hành động gì. Từ khi anh quyết định sang
Canada học, họ đã nghiễm nhiên coi như anh sẽ không quay về nữa, việc
tranh giành quyền sở hữu căn nhà cũng lộ ra ngoài mặt. Nguyệt Hạ muốn
Phạm Tĩnh Mang giúp anh xử lý đồ đạc trong nhà, anh sẽ bán rẻ lại cho ba anh căn hộ này. Không lấy tiền cũng không được, anh ra nước ngoài,
không phải lo sinh hoạt phí và học phí, được ở nhà mẹ nhưng có thể bị đá ra đường bất cứ lúc nào, điều này anh
Ngoài tủ lạnh, Quyển Nhĩ còn mang từ nhà Nguyệt Hạ về một bộ sofa và
chiếc giá sách. Bộ sofa bọc vải màu tím nhạt và chiếc giá sách kiểu Bắc
Âu màu trắng khiến căn nhà của Quyển Nhĩ như sáng bừng lên.
Hai thứ này trước kia do Phạm Tĩnh Mang mua, là tâm huyết của cô,
không mang đi được nhưng cũng không nỡ bỏ lại, đành tặng cho Quyển Nhĩ.
Cô phải đợi xem Nguyệt Hạ chọn vào học trường nào ở bên đó, rồi mới có
thể bắt tay vào làm thủ tục xuất cảnh của mình bên này. Hai người bọn họ chỉ có thể có hai kết cục, hoặc là cô đi theo anh sang Canada, hoặc là
chia tay. Mà cho dù là kết cục nào thì đồ đạc cô cũng không thể mang
theo, vì vậy tặng cho Quyển Nhĩ cô thấy yên tâm hơn.
Quyển Nhĩ đi mua một chiếc giường mới, lại mua thêm mấy thứ lặt vặt
nữa, màu sắc thống nhất, hài hòa. Cô chuyển hết đồ ở ký túc xá ra, bắt
đầu cuộc sống mới.
Những việc này nhìn thì có vẻ to tát nhưng từ lúc quyết định thuê
phòng cho tới lúc chuyển vào ở, tổng cộng cũng chỉ mất khoảng ba ngày.
Một mặt là bỏ nhiều tiền như thế ra thuê một căn hộ, không vào ở ngay
thì cũng thật đáng tiếc; mặt khác, ở trong ký túc xá đi làm không tiện,
từ xe bus phải đổi sang tàu điện ngầm, rồi lại đổi thêm một lần xe bus
nữa, mỗi ngày phải mất gần hai tiếng đồng hồ. Nghe nói, khoảng nửa năm
nữa công ty sẽ chuyển về gần ga tàu điện ngầm, quãng đường hai tiếng
đồng hồ của cô sẽ chỉ còn khoảng hai mươi phút, xem ra ngày đó cũng đáng mong đợi.
Sau khi chuyển nhà xong, cô mời những người bạn đã giúp mình đến ăn
cơm. “Hôm nay, vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, ăn uống no say,
ăn nhiều phúc
nhiều”, Quyển Nhĩ đi cụng ly với từng người
một, riêng Trịnh Bình Chất ngồi bên cạnh là cô lờ đi.
Quyển Nhĩ không muốn trẻ con như thế, nhưng đối với người sau khi tự
làm gãy móng tay của mình rồi lại tìm ra một góc nằm ngủ khèo như anh
ta, Quyển Nhĩ không thể bày tỏ lòng biết ơn được. Người đến giúp cô do
sự chỉ đạo của phụ huynh như Khúc Đông Quang còn làm nhiều hơn anh ta.
Lần trước sau khi hai người nói chuyện xong, Trịnh Bình Chất dường
như đã phát hiện ra thứ gì đó rất thú vị khi giáp mặt Quyển Nhĩ, mỗi khi gặp nhau anh ta đều tỏ ra yểu điệu. Ban đầu Quyển Nhĩ còn coi như không nhìn thấy, cho tới khi anh ta diễn quá lên, mới tỏ ra ngại ngùng, “Xem
ra anh cũng coi em là người nhà rồi, nên tính cách thật thế nào mới
không cần che giấu nữa. Có điều nói thật, lúc đầu em nghĩ anh là… kết
quả anh lại là…
Quyển Nhĩ cố ý không nói hết câu còn khiến anh ta tức nghẹn. Từ đó về sau mỗi lần gặp cô, Trịnh Bình Chất đều làm mặt như người bị mắc nghẹn
và có vấn đề về tiêu hóa vậy.
Do đó Quyển Nhĩ cho rằng, mình không chúc rượu anh ta, đối với anh ta cũng là việc tốt. Nhỡ khi anh ta uống ly rượu cô rót, lại chết vì nghẹn thì sao?
Buổi tối La Tư Dịch ở lại. Ai cũng biết là hai cô sẽ nói chuyện cả đêm nên đều biết ý tản về sớm.
Hai người nằm sát vào nhau, im lặng một lúc, La Tư Dịch mới nói: “Sao mình cứ có cảm giác cậu không vui, là vì Đinh Mùi?”.
“Không phải, anh ấy đi công tác rồi”.
Đúng là cô không vui, nhưng nguyên nhân hoàn toàn không liên quan gì
đến Đinh Mùi. Từ lúc tìm công việc cho tới khi tìm nhà ở, Đinh Mùi không tham gia bất kỳ ý kiến nào. Thái độ của anh rất rõ ràng, đây hoàn toàn
là việc của Quyển Nhĩ, lựa chọn thế nào đều do cô tự quyết định, anh vô
can.
Những điều này ngay từ khi bắt đầu cô đã có thể đoán được, nên mặc dù cũng có chút không dễ chịu nhưng cô hoàn toàn không để trong lòng. Anh
có để ý chăm lo cho cô hay không thì chẳng phải cô cũng vẫn phải sống
hay sao?
“Mình chỉ không thể ngờ rằng, mình lại không vui như mình nghĩ. Rời
xa trường học, có một chốn đi về của riêng mình ở thành phố này lại
không khiến mình cảm thấy vui hơn.”
“Làm gì thế, đang là mùa hạ mà, đừng có lôi kiểu nỗi buồn man mát mùa thu ra.”
“Buổi sáng, mình xuống dưới nhà đứng đợi các cậu, người qua người lại rất nhiều, trên khuôn mặt của mỗi cô gái đều rạng rỡ nụ cười tươi sáng
khiến mình cảm thấy nụ cười đó lâu rồi mình không có. Mình vội vàng lớn
lên, chỉ biết nhìn anh ấy, không biết từ khi nào mình đã không quan sát
bản thân mình một cách chăm chú cần nữa?”
“Giờ hãy bắt đầu tự chăm sóc cho mình đi cũng đâu có muộn! Cậu mới
bao nhiêu tuổi chứ!” Đúng là đối với một người đi học sớm như Quyển Nhĩ, năm nay cô cũng chỉ bằng tuổi những sinh viên chính quy mới tốt nghiệp.
“Mình vừa đứng trước gương và tự ngắm mình rất lâu, đã thử cười,
nhưng cố gắng thế nào cũng không thể giống như nụ cười của họ nữa.” Cô
nhớ đến khuôn mặt cười tươi như trăng rằm đó, nhớ tới ánh mắt dịu dàng,
trong lòng cảm thấy nuối tiếc vô cùng. Tất cả những gì thuộc về độ tuổi
này, cô đã bỏ lỡ rồi, chúng đã trôi qua khi cô không nhận ra.
La Tư Dịch vỗ vỗ tay Quyển Nhĩ, biết rằng cô bạn mình chỉ tự thương
cảm nhất thời mà thôi. Có thể cười thì sao chứ, Đinh Mùi có biết thưởng
thức không?
“Tiểu La, cậu có từng hối hận khi còn đi học, đã không ở bên Sách Lang không?”
“Ít nhiều cũng có. Nhưng nếu không có sự chia tay khi ấy thì lúc này chưa chắc mình đã hạ quyết tâm để lấy anh ấy.”
Mặc dù thu nhập hiện nay của Sách Lang rất khả quan, nhưng rất không
ổn định. Dường như gần đây công việc không được thuận lợi, sau khi hết
giờ làm hoặc là anh về nhà nhưng im lặng không nói gì, hoặc là ra ngoài
uống rượu với bạn, rất muộn mới về.
La Tư Dịch biết đó là do gia đình cô đã tạo áp lực quá lớn với anh,
đến việc đưa cô đi theo cũng khiến anh cảm thấy không thoải mái. Chỉ
mong cho những khó khăn trong công việc của anh sớm qua đi, cô sẽ thuận
tiện hơn trong việc điều hòa quan hệ giữa anh và gia đình mình. Thực ra
ba mẹ cô cũng rất quan tâm anh, nhiều lúc còn gọi cô đến lấy những món
ăn mà anh yêu thích về. Lúc về nhà cũng rất biết cách tiếp chuyện anh,
có điều nội dung câu chuyện lại giống như soi mói bới móc, nghe chẳng
vào tai chút nào.
Cả hai bên cô đều không nói được, chỉ cố gắng hành động thận trọng hơn thôi.
“Hai cậu lại cãi nhau sao?”
“Không.” Giờ thì không cãi nhau được nữa, trở thành người một nhà nên cũng có nhiều việc phải suy nghĩ hơn. Quá mong
muốn mình sống hạnh phúc cho người khác
thấy nên những lời muốn nói đều phải nuốt vào trong. Nhưng sự thanh
bình bề ngoài này có thể duy trì được bao lâu nữa? La Tư Dịch như đã
nhìn thấy những vết nứt trên đó cứ dần dần to lên.
“Sáng mai mình đánh cho cậu một bộ khóa, muốn đến lúc nào thì cứ
đến.” Quyển Nhĩ biết, giờ Tiểu La không có chỗ nào yên tĩnh để giãi bày
tâm sự nữa”>
“Mình đến đây, anh ta thì sao?” Anh ta ở đây là muốn nói tới Đinh Mùi. Chuyện với Đinh Mùi, cô chưa bao giờ giấu Tiểu La.
“Anh ấy sẽ không đến đây đâu.”
Ngày mà Quyển Nhĩ quyết định thuê căn hộ này, cô có gọi điện cho Đình Mùi. Anh vừa nghe nhắc đến tên của khu chung cư, đã tỏ ý muốn Quyển Nhĩ chuyển sang chỗ khác. Quyển Nhĩ hỏi anh tại sao chỗ này lại không được, nhưng anh không nói.
Quyển Nhĩ vì đi tìm nhà, đã phải bận rộn gần nửa tháng. Lên mạng tìm, gọi điện, sau đó những ngày nghĩ đều chạy khắp nơi để tìm phòng. Khó
khăn lắm mới chọn được căn phòng này, cũng đã nói với ba mẹ cả rồi, bảo
cô không được hỏi lý do mà phải chuyển đi nơi khác, cô không làm được.
Trong thời gian chuyển nhà, cô nghĩ mình đã tìm ra nguyên nhân mà
Đinh Mùi không thể nói ra kia. Những người ra vào khu chung cư này, nhìn mặt rất quen, những khuôn mặt đó chỉ có thể gặp trên ti vi mà thôi, mặc dù không nổi tiếng nhưng với Đinh Mùi mà nói, cũng có thể gọi là người
quen. Vì vậy anh ấy có không đến thì cũng không trách được người khác,
ai bảo cô tự cho mình là thông minh.
Dừng một lát, La Tư Dịch mới nói, “Sao cứ nói đến chuyện gì cũng không thể nói tiếp được thế?”.
“Bởi vì xung quanh bọn mình đều là những ngõ nhỏ, mà lại là ngõ cụt.”
“Công việc thì sao, cũng không thuận lợi?”
Qua ba năm, công việc của La Tư Dịch đã tương đối ổn định. Do biểu
hiện xuất sắc, dưới cô ấy còn có mấy nhân viên nữa, phụ trách một mảng
công việc. Gần đây cô đang suy nghĩ để nhảy việc. Nhân lúc đang kiếm
được tiền thì cố gắng kiếm, sau khi chuyển đến đơn vị công tác mới, sinh một đứa con và nuôi nó khôn lớn, có cơ hội tốt lại nhảy. Công việc đối
với cô ấy mà nói, chưa bao giờ là vấn đề. Nhưng đề tài này, không thể
nhắc tới khi ở nhà, cô không muốn Sách Lang không vui.
“Công việc vẫn ổn, dần dần cũng quen việc rồi, áp lực vẫn rất lớn.
Lúc học thì chỉ mong tới kỳ thi là xong. Còn khi bắt tay vào làm việc,
mới thấy thi cử không phải là chuyện đáng sợ nhất. Đáng sợ là những sợi
dây thắt vòng trong vòng ngoài quanh cổ, mà không biết đến khi nào mới
tháo ra được.””>
“Đến mức vậy sao? Có phải cậu không thích việc này? Làm công việc mình thích, mới cảm thấy vui vẻ.”
“Mình nghĩ cứ làm một thời gian nữa, mình thích gì, đến mình còn không biết nữa là.”
Có căn hộ của riêng mình, bắt đầu bước chân vào xã hội, bắt đầu làm việc, bắt đầu một cuộc sống độc lập.
Mặc dù Quyển Nhĩ thấy rất lơ mơ, rất chán nản, nhưng vẫn chỉ biết dựa vào bản thân mình để bước những bước đầu tiên.
Lần đầu tiên Đinh Mùi đến nhà cô, là vào một đêm rất khuya. Lúc đó là hai hay ba giờ đêm, Quyển Nhĩ cũng không nhớ rõ nữa. Đầu tiên là điện
thoại di động của cô đổ chuông, cô nhấc máy thì nghe thấy giọng Đinh
Mùi, “Em ở khu nhà nào, số nhà?”.
Quyển Nhĩ ngủ say tới mức không thể phân biệt được là mơ hay là thật, bị anh giục tới hai lần mới đọc được địa chỉ cho anh nghe. Đúng là có
người bấm chuông cửa, lúc đó cô mới dám tin tất cả đều là thật.
Buổi tối hôm đó, hình như Đinh Mùi đã uống kha khá, cho nên cũng
không giày vò cô nhiều, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Nhưng cũng chính
lần này đã khiến Quyển Nhĩ sáng hôm sau suýt chút nữa thì không dậy nổi. Lâu quá rồi không làm chuyện đó, các bộ phận trên người cô đều đang tố
cáo rằng chúng không thích ứng được.
Cô miễn cưỡng ra khỏi giường, vội vội vàng vàng đi tới công ty để
quẹt thẻ, lúc đó cô mới nhớ ra, tối qua thậm chí họ còn không nói với
nhau câu nào. Là cô không hỏi hay anh không trả lời? Cô quên mất rồi.
Thật đơn giản, quan hệ của hai người phát triển tới cuối cùng, ngày càng đơn giản, đến việc trao đổi trò chuyện cũng bị lược bớt đi, vốn thứ duy trì quan hệ của hai người cũng không phải là những thứ đó. Nhưng rốt
cuộc thì là gì? Bản thân Quyển Nhĩ cũng không tìm ra đáp án.
Giờ nghỉ trưa, đoán rằng anh cũng đã dậy, Quyển Nhĩ gửi tin nhắn “Trong nhà có mỳ ăn liền”.
Đinh Mùi trả lời, “Anh đi công tác rồi, đã khóa cửa.”
Từ sau lần đó, thỉnh thoảng Đinh Mùi lại đến vào giữa đêm. Quyển Nhĩ bị anh áp đặt thời gian, không hề hẹn trước, thực sự cô
rất bất bình bởi việc đó ảnh hưởng đến gi
ngủ của cô. Hoặc là không ngủ được, hoặc là ngủ rồi giữa đêm đột
nhiên phải tỉnh dậy. Giờ không giống như hồi còn đi học, nếu buổi tối
không ngủ đủ giấc, ban ngày còn có thể ngủ bù, đã đi làm thì dù có mệt
mỏi, buồn ngủ cũng vẫn phải chịu đựng. Một thời gian qua đi, cô cảm giác mình thức nhiều tới mức không thể chịu đựng hơn được nữa.
Quyển Nhĩ đành chủ động đưa cho Đinh Mùi một bộ chìa khóa. Chìa khóa
cô vốn cũng đã chuẩn bị từ trước, nhưng cô hy vọng anh sẽ hỏi cô, hoặc
sẽ dùng cách nào đó lén lút đánh lấy một bộ. Kết quả là sự nhiệt tình
của cô bị ngược đãi.
“Đưa anh làm gì, anh không cần.” Đinh Mùi cũng cảm thấy mình đã nặng
lời, bèn giải thích thêm, “Để ở chỗ anh, chưa kịp dùng thì đã rơi mất
rồi”. Anh nói là làm rơi mất thì cũng không chính xác lắm, có điều khi
muốn dùng đến sợ không tìm thấy. Anh đi phỏng vấn, không ngồi cố định
một chiếc xe, lúc ra hiện trường đồ đạc mang theo rất nhiều và đều để
trong xe cả. Nhiều hôm vội quay về đài cắt phim, quên thứ gì đó trên xe
cũng là chuyện thường tình. Có quay lại cũng không tìm thấy, lại quá
phiền phức. Vì vậy anh đã tự tạo cho mình thói quen, chỉ mang theo người tiền và di động, thêm bất kỳ thứ gì cũng trở thành gánh nặng.
“Anh cầm đi, anh không cầm, em không ngủ được.” Quyển Nhĩ day day đầu mình lúc này đang đau như búa bổ, quyết định phải tranh cãi một lần.
“Đến mức đó sao?” Đinh Mùi đón lấy bộ chìa khóa, móc vào ở bao điện
thoại, “Anh phải nói trước, đây không thể coi là bộ cuối cùng đưa cho
anh đâu đấy”.
“Biết rồi!” Chìa khóa để ở chỗ La Tư Dịch thì còn có khả năng được
dùng đến. Đối với người không thường xuyên đến này, anh ấy không gõ cửa
bấm chuông đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Thường xuyên bị đánh thức dậy giữa đêm, dần dần cô cũng quen với giờ
giấc sinh hoạt như thế. Những lúc anh rảnh rỗi cũng giúp Quyển Nhĩ thu
xếp đồ đạc trong phòng, nấu cơm. Anh cũng đến đón Quyển Nhĩ khi hết giờ
làm, cũng có lúc hai người cùng nhau ăn cơm, đương nhiên những giây phút như thế vô cùng hiếm hoi.
Quyển Nhĩ đã trải qua thời gian rèn luyện lâu như thế, đã không còn
ngu dốt và nông cạn như lúc ban đầu nữa, không phải hoàn toàn lờ đi,
nhưng cũng không còn cảm thấy vui mừng tột độ khi thấy anh làm gì cho
mình nữa.
Tại sao lại như thế? Quyển Nhĩ không bao giờ việc anh qua lại chỗ
mình thường xuyên là cô đã có được anh. Đinh Mùi có được chìa khóa nơi
cô ở, những lúc đi công tác về anh sẽ về thẳng nhà cô, nhưng rõ ràng là
anh không coi nơi đó là nhà của mình. Đi đi về về, những gì anh để lại
chỗ cô cũng chỉ là một, hai bộ quần áo anh mang theo để thay khi đi công tác mà thôi. Nếu tạm thời anh có nhiệm vụ gì đó, sẽ đi khỏi chỗ cô,
mang theo cả túi xách, tới lúc đó thì căn phòng không còn chút dấu vết
gì về việc anh đã từng đến ở.
Cùng anh tạm trú ở đây, Quyển Nhĩ hiểu rất rõ rằng, quan hệ của hai
người cũng chỉ mang tính tạm thời, không có khả năng phát triển lên nữa.