Quyển Nhĩ nhẹ nhàng mở cửa phòng ký túc, Tôn Mộc Nam chạy ra đón, đỡ lấy bình nước trên tay cô.
“Mọi người uống hai phích nước này trước đi, bốn phích kia đợi chút
nữa đi tập quân sự về xong cùng nhau đi lấy.” Để một mình Quyển Nhĩ đi
lấy nước, cô cũng cảm thấy không thỏa đáng, vì thế Quyển Nhĩ vừa ra khỏi cửa, cô đã muốn đuổi theo.
La Tư Dịch lại nói, “Dù sao cậu ấy cũng chỉ có thể mang hai bình về
thôi, số còn lại buổi chiều bọn mình sẽ tự mang về. Ai nỡ thực sự bắt
cậu ấy đi chứ!” Tôn Mộc Nam thấy cũng có lý, nên cứ ngồi trong phòng đợi Quyển Nhĩ về.
“Bốn phích còn lại ở dưới lầu, mình xuống mang lên, nhanh thôi mà.”
“Một mình em làm sao mang hết về được?!” Tôn Mộc Nam nghĩ Quyển Nhĩ
đã đi đi lại lại giữa ký túc và phòng nước mấy lần để mang hết số phích
đó về, cảm thấy áy náy với bạn, liền vội vàng theo cô đi xuống.
“Có người giúp em mang về. Chính là anh bạn buổi sáng bị phạt cùng em đấy, chị nhớ không? Anh ta chẳng phải cũng không tham gia hành quân
khẩn cấp sao? Vì thế nên bị phái đi lấy nước, anh ta giúp em mang về
trước.” Hai người vừa đi xuống lầu vừa nói chuyện. Quyển Nhĩ rất quý Tôn Mộc Nam, chỉ riêng việc chị ấy không ngủ trưa mà ngồi đợi cô, cũng
khiến Quyển Nhĩ rất cảm động, vì thế có gì nói đấy, không hề giấu giếm.
“Là Đinh Mùi phải không?”
“Chị quen anh ta à?”
“Oh, chị biết cậu ta.”
Hồi học trung học, Đinh Mùi chơi trong đội bóng rổ của trường Tứ Trung, vừa đẹp trai vừa chơi bóng giỏi.
Khi đó đội bóng rổ của trường Tứ Trung cùng với đội bóng trường Phụ
Trung của Tôn Mộc Nam đều lọt vào vòng chung kết của cuộc thi bóng rổ
liên trường, tổng cộng phải đấu ba trận. Rất nhiều nữ sinh của trường
Phụ Trung đã nối giáo cho giặc, quay sang cổ vũ đội Tứ Trung, mà ma lực
hấp dẫn họ chính là anh chàng Đinh Mùi trên sân bóng. Tôn Mộc Nam mặc dù không dám ngang nhiên ngồi bên phía Phụ Trung mà lại cổ vũ cho Đinh
Mùi, nhưng sau khi Tứ Trung giành thắng lợi cuối cùng, cô cũng qua đó
trà trộn vào đám đông để ký tên. Thời đại này là thời đại của thực lực,
cũng không thể quá hẹp hòi phải không?
Họ xuống dưới lầu, Quyển Nhĩ chạy tới bên Đinh Mùi, “Để tôi giới thiệu, đây là chị Tôn Mộc Nam cùng phòng với tôi”.
Đinh Mùi gật đầu, cất tiếng chào “Chào cậu”, sau đó nói với Quyển Nhĩ, “Nước để ở đây cả rồi, anh đi trước nhé”.
Quyển Nhĩ vội nói, “Cảm ơn anh!”, thấy Đinh Mùi quay người bước đi,
đột nhiên nhớ ra điều gì đó rồi vội đuổi theo, “Chắc anh chàng Hầu Ủy
Viên đã đi lấy nước về rồi, anh cứ về thẳng phòng đi”.
Đinh Mùi đứng lại “Hầu Ủy Viên nào?”.
Quyển Nhĩ mở to mắt, “Chính là anh chàng cầm đầu đám la hét đó, chẳng phải anh ta tên là Hầu Ủy Viên sao? Chính anh ta đã nói với tôi như thế mà!”.
Đinh Mùi nghe thấy vậy liền phá lên cười “Hầu Ủy Viên, còn là ủy viên trưởng nữa chứ! Tai của em thật là, anh ấy tên là Hầu Duy Nguyên. Bọn
anh đều gọi là anh Ba”.
Quyển Nhĩ xua xua tay, “Cứ gọi là Hầu Ủy Viên cho dễ nhớ. Dù gì thì
cũng chính là anh ta, anh biết thế là được rồi. Nếu anh ta đã nhận lời
mà không làm, anh cứ nói lại với tôi, tôi sẽ tìm anh ta để tính sổ”.
Đinh Mùi cũng vẫy tay “Được, nếu đúng là có oan tình, anh nhất định
sẽ tìm em để nhờ đòi lại chính nghĩa. Mau về đi, chiều gặp lại.” Giờ anh phải nhanh chóng quay về để tiến hành phê bình kiểm điểm những lỗi mà
đồng chí Hầu Duy Nguyên kia mắc phải. Đồng thời cũng sẽ yêu cầu đồng chí Hầu Duy Nguyên tự phê bình.
Trên đường quay về, Quyển Nhĩ và Tôn Mộc Nam không ai nói gì. Những
vấn đề xoay quanh anh chàng Đinh Mùi kia rất nhiều, nhưng chẳng ai chịu
nói. Ấn tượng của Quyển Nhĩ đối với Đinh Mùi trước và sau có sự thay đổi mạnh mẽ, đánh giá tổng thể về con người này thay đổi liên tục, nhất
thời không biết nên nói điểm nào trước. Tôn Mộc Nam đã nhận ra điều gì
đó khác lạ từ thái độ của Đinh Mùi dành cho Quyển Nhĩ, quan hệ của hai
người đó sau này chắc chắn sẽ rất kỳ diệu, tốt nhất cô cứ làm khán giả
chờ xem thôi.
Trải qua buổi làm quen ban đầu, sau này rất dễ gặp lại, Quyển Nhĩ và
Đinh Mùi cũng tuân theo định luật đó. Họ ngẫu nhiên gặp nhau ở sân chơi, ở nhà ăn, trên đường, thậm chí là ở siêu thị. Do Đinh Mùi là người khá
sôi nổi, Quyển Nhĩ cũng dễ gần, vì thế hễ gặp nhau là sẽ cùng đi chung
một đoạn đường, nói dăm ba câu chuyện vui về cuộc sống sinh viên. Vì mới nhập trường nên cuộc sống sinh viên còn khá nhiều mới mẻ, họ có rất
nhiều đề tài có thể nói, từ đó dễ dàng kéo khoảng cách giữa hai người
lại gần hơn. Chỉ vài ngày với tần suất gặp gỡ dày đặc như thế, họ nhanh
chóng trở nên thân thiết như đã biết nhau từ lâu.
Tối thứ Sáu, phải tham gia liên hoan văn nghệ đợt huấn luyện quân sự
khiến toàn bộ tân sinh viên hét tới lạc cả giọng, đầu óc trong tình
trạng thiếu khí trầm trọng. Sáng hôm sau được nghỉ, ba giờ chiều mới
phải tập trung. Tuy nhiên chỉ cần chút thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức đó
thôi, cũng đủ để làm trái tim người lính của họ phấn chấn trở lại.
Quyển Nhĩ nhỏ người, thường phải ngồi ở đầu hàng, nhưng việc duy nhất cô quan tâm bây giờ là buổi hẹn với Cao Mạc vào sáng mai, vì thế chẳng
còn tâm trí đâu với việc biểu diễn văn nghệ nữa, đến khi hát đối cũng
đối không xong, vì thế nhân trời tối nhập nhoạng cô liền lủi xuống phía
dưới ngồi. Liên đội trưởng còn đang bận phối hợp với các liên đội khác
hoặc bận điểm danh, không phát hiện ra hành động của cô.
Cô ngồi cuối cùng, chỉ khi nào liên đội trưởng vòng xuống phía dưới
hô hào mọi người hò hét hưởng ứng, cô cũng mở miệng hô đáp lại vài
tiếng. Thời gian còn lại, cô đều bịt tai không nghe những tiếng la,
tiếng hét inh tai nhức óc phía trước, toàn tâm toàn ý tập trung vào việc lên kế hoạch cho lịch trình ngày mai. Lịch trình sau khi hai người gặp
nhau, đương nhiên không đến lượt cô phải lo, cứ nghe theo Đảng, làm theo Đảng là được, Cao Mạc chính là tín ngưỡng của cô.
Việc mà cô suy nghĩ chính là ngày mai phải dậy thật sớm, tắm rửa
trang điểm thật xinh đẹp rồi mới xuất hiện trước mặt Cao Mạc! Còn một
vấn đề quan trọng nữa là mặc bộ quần áo nào và kết hợp bộ đồ đó với đôi
giày nào. Đồ cô mang theo tới đây chủ yếu là âu phục, mấy ngày nay thử
đi thử lại, mặc lên người vẫn có cảm giác không tự nhiên, cứ như đang
mặc trộm quần áo của mẹ mình vậy, không đủ dũng khí để mặc đi chơi. Giày dép lại càng phức tạp, dù đôi giày đó chỉ là hơi cao một chút nhưng khi đi vào cô có cảm giác mình lắc lư như sắp ngã đến nơi, thế mà các bạn
cùng phòng lại nói nhìn dáng đi rất uyển chuyển, rất có phong cách.
Quần áo của cô được bầy ra, thu hút rất nhiều các bạn nữ ở những
phòng quanh đấy. Mọi người xôn xao bàn tán góp ý cho cô, không khí nhanh chóng trở lên sôi nổi. Bọn họ nghe nói cô có hẹn, đều tích cực tư vấn.
Đương nhiên, cũng có ý tưởng hay, cũng có ý tưởng dở, cái này là xuất
phát từ kinh nghiệm của cá nhân mỗi người, nhưng tóm lại là ai cũng muốn đem ý tưởng của mình áp dụng trên người Quyển Nhĩ. Thực ra tính cách
của Quyển Nhĩ khá xuề xoà, nhưng vì bản thân cũng quá mong chờ vào cuộc
hẹn này, nên cũng không thể qua loa đại khái, đối với sự nhiệt tình và
ủng hộ của mọi người, cô chỉ mỉm cười đón nhận.
Mọi người đều cho rằng Quyển Nhĩ mặc đồ tây là hợp nhất, có bạn còn
cho cô mượn đồ trang sức để kết hợp. Nhờ đó cô mới biết, thì ra con gái
có rất nhiều những thứ đồ trang sức nho nhỏ xinh xinh, còn cô chỉ có vài cái dây buộc tóc cho nên bị bọn họ chỉ trích là nhà quê. Có cô bạn khéo tay, còn giúp cô làm tóc, nói là đã học lén được kiểu tóc này trong một buổi dạ hội, rất phù hợp với khí chất và kiểu trang điểm của cô.
Quyển Nhĩ mặc âu phục, đi giày cao gót, mang trên đầu kiểu tóc mà cô
cho là quá phá cách, dưới sự yêu cầu của mọi người cô run rẩy đi đi lại
lại một vòng, cuối cùng ngã ập xuống giường mà cười.
Nếu cô xuất hiện với bộ dạng này, với tính cách của Cao Mạc, không
chừng sẽ kéo cô đến một nơi nào đó để cải tạo lại từ đầu cũng nên. Hồi
nhỏ, có một lần cô ham chơi, lén lấy thỏi son của mẹ để bôi, kết quả là
bị anh lôi ra trước vòi nước, xả nước lạnh bắt cô lau bằng sạch. Cho tới tận bây giờ, Quyển Nhĩ vẫn không dùng bất cứ loại son có màu nào, chính là vì ấn tượng quá sâu từ lần nghịch đó.
Quyển Nhĩ coi trọng cuộc hẹn này như vậy, là bởi vì hai người đã quá
thân thiết, lại chơi với nhau từ nhỏ. Muốn rủ nhau đi chơi, thường thì
chỉ cần qua nhà và gọi một câu là xong, đều là những cuộc gặp gỡ nhất
thời, gọi là đi. Đi chơi thì cũng chỉ thường cùng một nhóm tụ tập trong
khu vui chơi của khu. Cô cần một cuộc hẹn hò chính thức để thay đổi cục
diện quan hệ giữa hai người, để mối quan hệ của họ có thể tiếp túc phát
triển lên nữa.
Nhà Cao Mạc và nhà Quyển Nhĩ có thể gọi là thế giao, cha của họ là
bạn thân với nhau từ thời đại học, sau khi tốt nghiệp cùng đầu quân về
làm cho một bệnh viện, một người khoa Ngoại, một người ở khoa Thận. Mẹ
của hai người cũng là bạn tâm giao với nhau, từ yêu, rồi đến kết hôn,
rồi cùng định cư ở nơi công tác, cùng ở một khu nhà, hai gia đình thường xuyên qua lại như những người họ hàng thân thích. Vì thế, từ nhỏ Quyển
Nhĩ đã thích chạy qua chạy lại đi chơi với anh hàng xóm lớn hơn cô bốn
tuổi là Cao Mạc. Cao Mạc đi đâu chơi cũng dắt cô theo; nếu không cô sẽ ở nhà và khóc một trận kinh thiên động địa, khóc cho đến khi Cao Mạc đến
thì thôi. Cao Mạc cũng không phải dễ bắt nạt, có một lần cô khóc ghê
quá, Cao Mạc đã đưa cô đi cùng, nhưng tới đó cô vẫn khóc, Cao Mạc liền
đánh vào tay cô. Nói kể cũng lạ, bị đánh mà cô lại dần dần nín khóc, cố
giữ những giọt nước mắt ầng ẫng ở khóe mắt, không cho chúng rơi xuống,
cô nhận ra rằng, nếu còn khóc nữa thì chắc chắn anh sẽ không chơi với
cô.
Từ đó về sau, lần nào đi đâu Cao Mạc cũng cố gắng hết sức để có thể
đưa cô đi cùng, mặc dù cô không thể tham gia những trò chơi cùng với họ, nhưng cũng có một vị trí nhất định, dần dần cả bọn cũng quen với việc
đem theo một con nhóc lếch thếch đi khắp nơi. Lúc còn nhỏ, họ sẽ cùng
nhau đi leo núi, tìm hang động, trèo cây bắt tổ chim, mùa đông sẽ trượt
tuyết, chơi con quay. Nói về những trò chơi thì rất đa dạng, bốn mùa
không trò nào lặp lại. Lớn hơn, họ cùng nhau đi đá bóng, đánh bóng, mặc
dù thần kinh vận động của Quyển Nhĩ không được phát triển lắm, nhưng
cũng biết nhặt bóng và có thể ngồi bên ngoài làm trọng tài. Họ cũng có
thể cùng nhau đến trung tâm để chơi game, đi đến quán internet để
online, hoặc đến các quán bia hơi uống bia, buổi tối có thể cùng nhau đi lang thang trên phố với một đám bạn. Chơi nhóm có thú vui của chơi
nhóm, nhưng sẽ có nhiều ánh mắt soi mói hơn, Quyển Nhĩ dù có to gan đến
đâu cũng không dám để lộ sự ngưỡng mộ của mình dành cho Cao Mạc, dù chỉ
là một tí xíu. Hình thức hoạt động của nhóm bạn này là phá đám lẫn nhau, lật gót Asin[1] của nhau, không tha cho bất kỳ ai, con gái cũng không
ngoại lệ.
Quyển Nhĩ từ trước tới nay cũng không cảm thấy họ coi mình là con
gái. Đương nhiên, phải rất nhiều năm sau đó cô mới hiểu, nhóm bạn đó đối với cô thân thương, quen thuộc biết bao, đã mang lại cho cô những niềm
vui ngây thơ của thời niên thiếu, khiến cô có thể sống trong sáng, tích
cực, đồng thời luôn tràn ngập niềm tin vào cuộc sống.
Đêm cuối tuần, lần đầu tiên Quyển Nhĩ mất ngủ. Sau khi đặt đồng hồ
báo thức xong, cô lên giường nằm, mong muốn ngủ một giấc để khuôn mặt
tươi tỉnh vào hôm sau, nhưng thần của giấc ngủ lại chần chừ không muốn
ghé thăm. Bên tai lần lượt nghe thấy tiếng các bạn cùng phòng lên
giường, rồi chìm vào giấc ngủ say, Hà Bố còn rất biết cách kích thích
người khác bằng cách nói mơ vài câu, Quyển Nhĩ cứ nằm nhắm mắt suông như thế, hy vọng có hiệu quả, nhưng cho tới khi cô cảm thấy mắt mình cay
cay vì đã dùng sức quá mức, cô vẫn không hề có cảm giác buồn ngủ.
Không ngủ được, cũng không thể nằm mãi được, thế là liên tiếp dậy đi
toilet. Mỗi lần ra khỏi toilet về giường lại chắc mẩm lần này sẽ ngủ
được, nhưng vẫn cứ lăn qua lăn lại mãi. Bởi vì là giường tầng, La Tư
Dịch lại nằm ngay giường tầng trên, Quyển Nhĩ sợ ảnh hưởng tới bạn, mỗi
lần trở mình lại rất thận trọng, đầu tiên là lật phần thân trên, sau đó
mới từ từ lật đùi và chân theo. Động tác của cô chậm, nhưng cũng vì thế
mà thời gian của một lần lật người bị kéo dài, nên khoảng cách với lần
sau rất gần, khiến mật độ lật người có vẻ như cao hơn.
Khi cô giơ cánh tay lên chuẩn bị lật sang phía bên kia, La Tư Dịch
nằm tầng trên lên tiếng, “Mình nói này, cậu để cho mình được thoải mái
chút đi, kiểu lật người bán thân bất toại của cậu, khiến mình có cảm
giác như đang ngủ trên biển ấy, sắp say sóng đến nơi rồi”.
Quyển Nhĩ ngồi dậy, “Xin lỗi, mình sẽ chú ý, cậu mau ngủ đi.” Cô nhìn chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh gối, đã sắp hai giờ rồi. Cô nằm xuống,
chọn một tư thế nằm mà tự mình cũng thấy không được thoải mái lắm, chờ
cơn buồn ngủ kéo tới. Nhưng càng muốn ngủ, càng cảm thấy nằm ở đó không
sao thoải mái được. Cô cũng ngại không dám trở mình nữa, mở mắt nhìn
trừng trừng lên trần giường, đau khổ cảm nhận cảm giác làm một cương
thi.
Một lúc sau, La Tư Dịch lại nói, “Cậu cứ trở người đi, đừng có nằm cứng ở đó, chúng mình cùng trở”.
Quyển Nhĩ như nhận được đại ân xá, vội vàng lật người, nằm nghiêng.
La Tư Dịch nằm giường trên cũng nhẹ nhàng trở mình. Nếu như đối với Tôn
Mộc Nam là cảm giác thân thiết gần gũi, thì với La Tư Dịch cô có cảm
giác thân thiết một cách hết sức tự nhiên. La Tư Dịch là một cô gái cởi
mở và rất có sức hấp dẫn, cách nhìn nhận vấn đề của cô ấy sắc bén mà độc đáo, không nói nhiều nhưng vẫn khiến người khác phải phục. Sự quan tâm
chăm sóc của cô ấy dành cho người khác, không thể hiện rõ ràng, nhưng
Quyển Nhĩ cảm nhận được sự yêu mến quan tâm âm thầm lặng của cô ấy. Sự
cởi mở vui tươi của La Tư Dịch không bộc lộ rõ ràng, trong ấn tượng của
Quyển Nhĩ, cô ấy có chút thần bí. Mỗi thứ cô ấy biết một ít và tham gia
tất cả những buổi tối tụ tập tán gẫu trong phòng, chỉ có điều cô ấy
không bao giờ nói về mình. Trong phòng, người nào mà chẳng thông minh
tinh tế, mỗi lần nói chuyện đề cập tới chủ đề đó đều bị cô nhẹ nhàng nói lảng đi, mọi người cũng không dám hỏi nữa.
[1] Tức Achilles, một vị anh hùng, bán thần nổi tiếng trong Thần
thoại Hy Lạp. Là con của nữ thần biển Thetis với vua Peleus. Vì để cho
con mình trở nên bất khả xâm phạm, nữ thần đã nhúng chú bé Achilles vào
nước sông Styx ở âm phủ để chú bé có được tấm thân bất diệt, nhưng nữ
thần lại bỏ sót gót chân nơi nữ thần nắm. Sau này Achilles tham dự cuộc
chiến thành Troy, đánh đâu thắng đó, đánh bại rất nhiều anh hùng. Cuối
cùng chàng bị thần Apollon mượn tay hoàng tử Paris của thành Troy bắn
một mũi tên vào gót chân và mất mạng. Gót chân Achilles về sau được dùng để ám chỉ yếu điểm chí mạng của một người.
“Lục Quyển Nhĩ, cậu hồi hộp đến thế sao?” La Tư Dịch hỏi nhỏ.
“Mình không thấy hồi hộp, nhưng không sao ngủ được. Trong đầu như có
một Lục Quyển Nhĩ khác, đang từng bước diễn lại toàn cảnh cuộc gặp gỡ
ngày mai, đến cài nút áo như thế nào cũng diễn lại vài lần rồi.” Quyển
Nhĩ ôm chặt lấy đầu mình, chiếc áo sơ mi mà cô định mặc có sáu chiếc
cúc, thật không phải sự hành hạ bình thường!
“Lúc không ngủ được, cậu có cố ngủ thì cũng không được đâu.” Trong
giọng nói của La Tư Dịch ẩn chứa sự thương cảm, Quyển Nhĩ rất muốn xem
xem, bộ dạng của cô ấy lúc này như thế nào. La Tư Dịch cao hơn Lục Quyển Nhĩ nhiều nhưng lại gầy như cô, khiến Lục Quyển Nhĩ thấy cô ấy rất nữ
tính. Vẻ đẹp của cô ấy không phải loại mạnh mẽ, nhưng cũng khiến người
ta hồn xiêu phách lạc. Trong đám con gái cùng tuổi, cô ấy rất nổi bật.
Yêu cầu của Lục Quyển Nhĩ về mặt diện mạo, chỉ cần dễ nhìn là được,
nhưng khi lần đầu tiếp xúc với La Tư Dịch, cô đã ngắm cô bạn này khá
lâu. Trong phòng, mỗi người mỗi vẻ, nhưng La Tư Dịch là nổi trội nhất,
dù sao thì Quyển Nhĩ cũng cảm thấy như thế.
“Vậy mình phải làm thế nào? Ngày mai chẳng phải sẽ mang theo đôi mắt
sưng mọng này đi sao!” Quyển Nhĩ buồn rầu, thật tiếc cho mấy miếng mặt
nạ các bạn tặng, mất ngủ, da đẹp làm sao được?
Kế hoạch ban đầu là dậy sớm tắm rửa, không biết có đổ bể không. Huyết áp của cô vào sáng sớm thường thấp. Bao nhiêu dự định tốt đẹp, đều tự
mình làm hỏng hết cả.
“Không sao đâu.” Giọng nói cố gắng kiềm chế âm lượng của La Tư Dịch
dường như rất có sức mạnh trấn an người khác, “Các cậu đâu phải mới quen biết, cũng đâu phải chỉ gặp nhau một hai lần, còn có nhiều cơ hội để
anh ấy ngắm nhìn cậu lúc cậu đẹp nhất”.
“Cũng phải, mình có thể trang điểm một lần, trang điểm hai lần, nhưng bảo mình lần nào cũng trang điểm, thế chẳng phải là đòi lấy cái mạng
nhỏ này của mình sao?!” Quyển Nhĩ thật sự muốn quẳng gánh nặng trong
lòng xuống, cô nói nhanh với vẻ ngại ngùng.
“Nhưng ngày mai rất quan trọng!” Ngày mai cô muốn thổ lộ với Cao Mạc, cô đã đợi ngày này từ rất lâu rồi. Cô không biết chính xác mình đã rung động từ lúc nào, nhưng mỗi năm khi chuông đồng hồ điểm vào thời khắc
giao thừa, cô đều ước, ước được ở bên Cao Mạc mãi mãi. Phải làm thế nào
mới có thể ở bên nhau mãi mãi chứ, sau này lớn lên dần dần cô đã hiểu,
phải là bạn gái của anh ấy, trở thành vợ của anh ấy, trở thành người nhà của anh, thì mới có thể vĩnh viễn ở bên anh.
Trước kia cô không nói là bởi vì cô thấy mình chưa xứng đáng với anh, chưa có tư cách để bày tỏ tình cảm. Giờ đây cô đã bước vào ngôi trường
nơi có anh ở đó, cảm thấy như mình đã bước một bước có tính lịch sử. Lúc này không nói, chỉ sợ dũng khí của cô sẽ bị mài mòn bởi thời gian chờ
đợi và sự hoài nghi. Cao Mạc mang lại cho cô cảm giác vừa rất gần lại
vừa rất xa, cô biết rất nhiều chuyện về anh nhưng lại không dám nói mình hiểu anh được bao nhiêu.
“Pha cốc sữa nóng?” La Tư Dịch gợi ý.
“Sợ lại đi vệ sinh, càng không ngủ được.”
“Nghe CD?”
“Mình nghe một lúc rồi, nghe những ca từ đó lại càng lo lắng.”
“Haizz, anh ấy đáng sợ vậy sao?”
“Vốn cũng không đáng sợ đến thế, nhưng xa cách hai năm, giờ mình lại
có tưởng tượng kỳ quặc. Mình vừa nhắm mắt lại thì hình ảnh của anh ấy
hiện lên đều giống hệt quái thú.”
“Cậu có tưởng tượng kỳ quặc, không phải chính cậu mới là quái thú đấy chứ?”
“Ây,” Quyễn Nhĩ thật thà trả lời, “Mình là tiểu quái thú, anh ấy là đại quái thú”.
“Tiểu quái thú mà lại muốn ăn thịt đại quái thú sao?” La Tư Dịch trêu bạn.
“Chỉ cần nuốt trôi là được rồi.” Quyển Nhĩ đáp, không biết là do nửa
đêm nên đói hay là do chuyện gì, không nhịn được nuốt ực một tiếng, vốn
chỉ là một âm thanh nhỏ, nhưng do không gian quá tĩnh lặng mà bị phóng
đại lên gấp mấy lần, đến chính cô cũng cảm thấy âm thanh mình vừa tạo ra rất lớn, liền co vai rụt cổ, như muốn lấp liếm đi.
La Tư Dịch cười nhỏ, “Phải nói là cậu cũng hơi nóng vội đấy.” La Tư
Dịch không biết đối phương liệu có trân trọng, đón nhận tâm ý của Lục
Quyển Nhĩ hay không, nhưng theo những gì cô biết, con trai không mấy
thích những món hàng được tiếp thị tới tận nhà, khả năng là vì nó thiếu
đi tính cạnh tranh, mất đi niềm vui của sự chinh phục, hoặc là vì có
được dễ dàng quá nên sẽ nảy sinh cảm giác lo lắng…, mà cô gái thầm yêu họ, lại chính là món hàng đầu tiên kiểu như thế mà họ gặp vào thời niên thiếu.
“Nóng vội không ăn được đậu phụ nóng phải không?”
“Nóng vội sợ là đậu gì cũng không ăn được, mà toàn thân còn dính đầy mùi tanh của đậu phụ ấy chứ.”
Lời của La Tư Dịch như ám chỉ điều gì dó, nhưng trong lúc Quyển Nhĩ
nói chuyện với cô ấy, hai mí mắt bắt đầu nặng trình trịch, chỉ đáp “Sao
có thể tanh được, mùi của anh ấy cũng giống như con người anh ấy, rất
thanh khiết”.
Quyển Nhĩ nói xong liền chìm vào giấc ngủ, La Tư Dịch thấy bạn không
động tĩnh gì, cũng không nói thêm nữa, trong lòng thầm ngưỡng mộ Quyển
Nhĩ. Người con trai chỉ khiến cô ấy nhìn thấy mặt thanh khiết của mình
kia, chắc cũng sẽ thật lòng với cô ấy thôi!
Tờ mờ sáng mới ngủ nên đương nhiên Quyển Nhĩ không thể dậy sớm. Tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu đinh tai nhức óc cùng đám bạn cùng phòng
lục đục trở dậy cũng không thể khiến Lục Quyển Nhĩ tỉnh giấc mộng đẹp.
Mọi người đều đang do dự xem có nên đánh thức cô không thì từ chiếc loa
đặt trong phòng đã phát ra tiếng gọi “Lục Quyển Nhĩ, Lục Quyển Nhĩ,
phòng 415, Lục Quyển Nhĩ có ở đó không?”.
Giọng nói sang sảng của dì gác cổng đột nhiên vang lên khiến mấy
người trong phòng đều giật mình, quay sang nhìn cô bạn Lục Quyển Nhĩ vẫn còn đang ôm gối ngủ rất say sưa.
“Có! Có!” Hà Bố trả lời thay Quyển Nhĩ, “Cô ấy sẽ xuống ngay!”.
Tôn Mộc Nam nhìn Quyển Nhĩ, đành nói, “Để chị gọi nó, ai xuống dưới nhà nói với Cao Mạc một tiếng”.
Bọn họ ai cũng nghe đến thuộc lòng cái tên Cao Mạc, nhưng nhanh như vậy đã có thể gặp mặt trực tiếp thì đúng là hơi bất ngờ.
Hà Bố lập tức giơ tay, “Em đi, để anh ấy đứng đợi một mình dưới đó cũng không ổn”.
La Tư Dịch vẫn nằm trên giường chưa chịu dậy, “Phải đợi cũng không
đáng sợ, chỉ sợ anh ấy bị cậu dọa cho chạy mất”. Tính cách của Hà Bố có
chút khác người, người bình thường không thể lĩnh ngộ được sự khác người ấy của cô.
“Để hai đứa em đi.” Sở Phi Bình nói, “Em với Tiểu Vũ cũng đang định
đi ăn sáng, bảo anh ấy đợi thêm một lát phải không?”. Cô và Tề Vũ là hai người có tính cách rất thoải mái, vì thế thường hay đi cùng nhau, phối
hợp rất ăn ý.
Hà Bố lập tức nói, “Em cũng đi, cho em được nhìn vị cao nhân ấy ở cự ly gần một chút đi mà”.
Tôn Mộc Nam nói, “Mau đi đi, mang về cho chị một quả trứng gà”. Cô đã bắt đầu lay gọi Quyển Nhĩ. Con bé Lục Quyển Nhĩ này, lại còn hất tay cô ra, lật người vào phía trong tiếp tục ngủ.
Không còn cách nào khác, cô ghé sát vào tai Quyển Nhĩ hét lớn, “Lục Quyển Nhĩ, Cao Mạc đến rồi!”.
Quyển Nhĩ mắt nhắm mắt mở, miệng lẩm nhẩm hỏi lại, “Chị nói ai đến cơ?”.
“Cao Mạc đang đợi dưới lầu, em mau dậy đi.” Tôn Mộc Nam đỡ cô ngồi dậy.
Quả nhiên Lục Quyển Nhĩ như bừng tỉnh, vơ lấy bộ quần áo đã chuẩn bị để sẵn ở đầu giường, rồi vội vàng mặc vào người.
“Đừng vội, cài sai nút áo rồi kia kìa.”
Tôn Mộc Nam hoàn thành nhiệm vụ đánh thức Quyển Nhĩ, ngồi cạnh bàn nhìn cô nàng hốt hoảng mặc quần áo.
Quyển Nhĩ cúi đầu nhìn, không thể nào, xem ra mọi hành động diễn tập
trước đó đều trở thành vô ích. Mặc quần áo, rửa mặt, đánh răng, đi giày
và ra khỏi cửa, tổng cộng chưa dùng hết mười phút, bởi vì cô không chải
đầu, chỉ dùng tay cào cào mấy nhát rồi buộc túm lên chạy xuống lầu.
Cô bước từng hai, ba bậc cầu thang một, còn mấy bậc cuối cùng cô cứ
thế nhảy thẳng xuống, nhưng vẫn có cảm giác như hết lần cầu thang này
tới lần cầu thang khác, đi mãi không hết.
Khi cô nhảy xuống ba bậc cuối cùng, đang định chạy ra ngoài thì cánh
tay bị ai đó nắm lại, “Lần sau không được nhảy như thế, nguy hiểm lắm”.