Quyết Ý Đi Cùng Anh

Chương 28: Tự tìm đường chết



Buổi tối, khi họ cùng ăn cơm, còn gọi thêm Tăng Nghị. Tăng
Nghị sau khi tốt nghiệp đã vào Bộ Tổng tham mưu rồi được đưa đi huấn
luyện đặc biệt, mới quay về chưa bao lâu.

Đối với các bạn, mặc dù Đinh Mùi không nói rõ ràng về quan hệ giữa
anh và Quyển Nhĩ, nhưng cũng không hạn chế bản thân mình quá, lúc nào
cần gọi sẽ gọi, uống nhiều bắt đầu hưng phấn, còn kéo cô lại bẹo bẹo má. Chỉ cần để ý một chút là có thể cảm nhận được sự ấm áp phảng phất trong đó.

“Hôm nay tụ tập, ai cũng có đôi có cặp, định ức hiếp tớ hả? Ánh trăng nơi đâu? Ánh trăng có hiểu lòng tôi?” Tăng Nghị đã uống đến ba lon bia, đang ở trạng thái lơ mơ, cầm cốc đứng dậy đi loang quanh.

“Tìm ánh trăng để làm gì, chiếu lên cái bóng cô đơn của anh hả, hay
là anh muốn học đòi đi kết bạn với cái bóng của mình?” La Tư Dịch cũng
cụng một ly với anh ta, hai người đều cạn.

“Không đâu, không đâu.” Tăng Nghị một tay cầm cốc, một tay cầm lon,
vừa rót bia vừa nói, “Trước đây anh đã ngồi ngắm mặt trăng cả đêm,
thương lượng với Hằng Nga rằng, hãy đón anh lên đó, cô ấy không có bạn
trai, anh không có bạn gái, vừa khéo hợp thành một đôi. Nhưng sau đó anh lại nghĩ, anh thích tự do cơ, ngoài kia có rất nhiều cô gái đang đợi
anh tới chọn. Vì vậy anh đã thương lượng lại, nói cô ấy một trăm năm nữa hãy đón anh lên”.

“Nhưng theo anh biết, một ngày trên trời bằng một trăm năm dưới hạ
giới! Mọi người hành động nhanh quá, giờ chỉ còn mình anh cô đơn. Anh
phải tiến hành thương lượng lại với Hằng Nga, nếu chắc chắn cả đời này
anh sẽ phải sống cô độc thì tốt nhất cô ấy cứ mang anh lên sớm một chút
cũng được, tránh thần kinh của anh tiếp tục phải chịu ức chế mạnh mẽ
thêm nữa.”

“Đừng mà, không có anh thì ai làm nền cho hạnh phúc của bọn này chứ!
Nào, người đẹp uống với anh một cốc.” La Tư Dịch kéo tay Quyển Nhĩ đứng
dậy. Tuy nhiên, cô ấy nói uống một cốc, tức là Tăng Nghị uống một cốc,
còn La Tư Dịch và Quyển Nhĩ chỉ nhấp môi mà thôi. Tăng Nghị vốn không
kịp phản kháng, đã bị Sách Lang kéo sang uống tiếp trận nữa.

Năm người uống hết một thùng bia. Người uống ít nhất là Quyển Nhĩ, mà lúc ra ngoài gặp gió cũng cảm thấy có chút loạng choạng.

“Ngày mai mình mời, đợi điện thoại của mình đấy nhé!” Tăng Nghị xem
ra vẫn chưa hết hứng thú, muốn kéo dài thời gian thêm nữa nhưng không ai hưởng ứng, đành hẹn ngày mai.

“Ngày mai không được, mình đã hẹn bên môi giới để xem nhà rồi.” Đinh Mùi nói.

“Mua nhà sao?”

“Thuê nhà.” Gần đây Trần Hạo có bạn gái mới, hai người đang trong
giai đoạn mặn nồng, về cơ bản gần như đã dọn về căn hộ đó sống chung.
Mặc dù thời gian đi công tác của Đinh Mùi nhiều, nhưng cũng thấy bất
tiện, đặc biệt là khi Quyển Nhĩ đến. Hôm nay hai người đó tham gia tour
hai ngày một đêm, nếu không anh cũng phải ra ngoài, làm sao có thể đưa
người về nhà được.

“Thuê nhà gì thế? Cậu kiếm được bao nhiêu tiền, có tiền thuê nhà thì
thà tiết kiệm lại rồi mua lấy một căn hộ. Chỗ mình có ký túc xá, tới chỗ mình ở.” Tăng Nghị lập tức nói. Bọn họ đều là người ở thành phố A nhưng chẳng ai chịu về nhà ở, vì vậy vẫn phải lưu tâm tới việc bố trí nơi ăn
chốn ở cho mình. “Phòng ký túc chỉ có mình mình ở, mà bảo vệ cũng biết
mình, mình đưa thẻ ra vào cho cậu, thích đến lúc nào thì đến.”

Đinh Mùi không trả lời ngay, trong lòng anh biết đây đúng là một cách giải quyết tốt. Hiện tại anh đã kiếm được nhiều hơn trước, nhưng mỗi
tháng cũng chưa đến bốn nghìn tệ, nhìn thì không phải là một con số nhỏ, nhưng cũng chẳng để dành được bao nhiêu. Nếu anh còn phải bỏ ra một
khoản để thuê nhà thì sẽ phải thắt lưng buộc bụng, rất đáng ngại. Nhưng ở cùng với Tăng Nghị thì có thể giải quyết được vấn đề kinh tế, nhưng nhà ai người nấy ở vẫn là xu hướng anh muốn chọn, đấy chỉ là một chiến
thuật hoãn binh tạm thời mà thôi.

Anh suy nghĩ một lúc, đang định từ chối, Tăng Nghị lại nói, “Còn nghĩ gì nữa, không ở với mình thì về nhà mà ở. Để mẹ cậu biết cậu thà thuê
nhà chứ không chịu về thì cậu chỉ có thảm thôi”.

“Vậy thì mình cũng không khách sáo nữa. Nhưng phải nói trước, không
ai được đưa bạn gái về phòng, về phòng chỉ để nghỉ ngơi thôi.”

Câu nói này của Đinh Mùi, về lý thuyết thì chẳng có gì là sai cả.
Tăng Nghị đã từng thích Quyển Nhĩ, bản thân anh cũng sẽ không đưa cô về
đấy. Mặt khác anh không muốn hai người chỉ vì người này muốn nhường chỗ
cho người kia làm việc, mà phải tránh đi chỗ khác, làm vậy sẽ ảnh hưởng
đến hòa khí, mất tình cảm. Nhưng anh lại chọn thời cơ không thích hợp,
nói

câu đó ngay trước mặt Quyển Nhĩ, như là

muốn nói cho cô nghe vậy.

Quyển Nhĩ có chậm hiểu tới đâu, lúc này cũng đã nghe đã được điều gì
đó. Còn làm cam kết với bạn cùng phòng mới, không được mang bạn gái về,
như vậy là có ý muốn trốn cô? Chẳng trách vừa rồi đã vày vò cô, ngấu
nghiến cô, phải chăng bản thân anh cũng rất day dứt?

Còn đang đứng ngẩn ra suy nghĩ thì Đinh Mùi đẩy nhẹ cô, “La Tư Dịch đã gọi xe rồi, đi thôi”.

Quyển Nhĩ theo đà đẩy của anh, chạy được hai bước về phía La Tư Dịch
lúc này đã lên xe, lúc quay đầu lại, thấy Đinh Mùi đang đứng cùng Tăng
Nghị, đành nuốt những điều mà hỏi vào trong.

Đây gọi là vui quá hóa buồn sao? Một buồn một vui, tất cả đều đột
ngột và trực tiếp như vậy. Đừng tưởng được cùng anh ấy ra ngoài gặp bạn
bè mà hí ha hí hửng, không được lên khán đài là không thể lên, thấy
chưa, bị đá xuống rồi đấy, bản thân lại không được chuẩn bị, người ta
cũng không hề thương tình.

Lên xe, xuống xe thế nào, về ký túc xá như thế nào, Quyển Nhĩ đều
không nhớ rõ. Cô chỉ nhớ rằng mình đã rất đau đầu. Ngày hôm sau tỉnh lại mới biết, cô đã không rửa mặt đánh răng, thậm chí còn không thay quần
áo, cứ thế mà trèo lên giường.

“Ra ăn cháo đi, dạ dày có đau không?” Phạm Tinh Mang thấy Quyển Nhĩ đang vội vàng thay bộ quần áo đầy mùi bia ra, cười giục cô.

“Không sao, mình uống nước đã.” Quyển Nhĩ uống một hơi cạn cốc nước
mới dừng lại, cô không thấy đau dạ dày, chỉ cảm thấy cổ họng mình như
muốn bốc cháy.

Quyển Nhĩ uống nước rồi ăn một bát cháo nóng hôi hổi mới lấy lại được sức lực. Có sức rồi, não bắt đầu hoạt động, sự hoạt động của bộ não lần này rất không được cô hoan nghênh.

Muốn hỏi cho rõ, nhưng phải hỏi thế nào đây? Hỏi anh ấy có muốn tiếp
tục quan hệ của hai người nữa hay không? Với tư cách gì, lập trường gì?
Mối quan hệ có mà như không này vẫn cần cô chủ động níu kéo chút thoi
thóp hơi tàn hay sao?

Quyển Nhĩ ở bên Đinh Mùi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mối quan hệ của họ thật mong manh. Thì ra muốn ở bên nhau hoàn toàn
không dựa vào việc bản thân mình không suy nghĩ quá sâu, không truy cứu
tới cùng, hay cho đi một cách mù quáng là được. Dù cô có cố gắng nhiều
hơn nữa, nhận lại ít hơn nữa, đều là việc của riêng cô, hoàn toàn không
ảnh hưởng tới sự quyết đoán của Đinh Mùi.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Quyển Nhĩ cảm thấy sợ khi phải nghe điện
thoại, cô từ chối những tin tức có thể thông qua tín hiệu đường dây điện thoại truyền tới cho cô. Tắt máy di động, điện thoại phòng ký túc xá
nếu là con trai gọi tới, cô không nghe.

Những lúc Phạm Tinh Mang có ở phòng, cô ấy giúp cô lọc các cuộc gọi.
Nếu chỉ có mình cô trong phòng, cô dứt khoát giật phắt giắc điện thoại
ra.

La Tư Dịch vẫn có thể đảm bảo việc liên lạc của Quyển Nhĩ, vì vậy cô
không thấy có vấn đề gì. Cao Mạc gọi liền mấy cuộc không gặp, liền đích
thân tới ký túc tìm cô.

“Em đang trốn ai?” Anh vừa thoáng nhìn bộ dạng gầy gò thảm hại của Quyển Nhĩ, đã không cho cô cơ hội che giấu, hỏi thẳng.

“Trốn chính em.” Mấy ngày đầu, đúng là cô có ý tránh nghe các cuộc
điện thoại do Đinh Mùi gọi đến. Nhưng sau đó cô nghĩ, sao lại không thử
dùng cách cắt đứt liên lạc này để thăm dò thái độ của Đinh Mùi chứ.
Phương thức này không hề khiến Đinh Mùi có phản ứng gì mà chỉ khiến cô
thất vọng càng thêm thất vọng.

“Có việc gì không thể đối mặt nói cho rõ sao, trốn tránh thì có ích
gì?” Cao Mạc không đồng ý với phương thức không dứt khoát của Quyển Nhĩ.

“Nói cho rõ, chẳng phải cũng chẳng có chuyển biến gì hay sao?”

“Em muốn có chuyển biến gì? Em co người vào thụ động trong vỏ, bị
chặn giữa đường em cũng không chịu thò đầu ra mà tự vượt qua, không dịch được người ta sang một bên thì không đi được đường vòng, tạo ra đường
mới sao?”

“Tự em đã tạo ra một đường cụt rồi sao?”

Cao Mạc không nói gì thêm nữa, anh kéo Quyển Nhĩ đi ăn một bữa thật
ngon. Có chuyển biến thật sự, trong đầu cô đã nghĩ thông rồi, con đường
phía trước của cô cũng tự nhiên trở nên thông suốt. Nếu không, cứ trì
trệ mãi thì kết cục sẽ rất bi thảm.

Sự chỉ điểm của Cao Mạc, nếu ví là thả con săn sắt bắt con cá rô thì
thật sự đã khiến Quyển Nhĩ dám ngẩng đầu nhìn trăng rồi, những lời này
là Phạm Tinh Mang nhận xét.

“Cậu làm ơn hãy lấy lại tinh thần đi, môn Ngữ pháp mà cậu còn nghỉ nữa thì khỏi cần thi luôn.”

Tim Quyển Nhĩ đột nhiên thắt lại, mình đã bệ rạc tới mức này rồi sao? Từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ cô thi trượt bất kỳ môn nào.

Cô tự vỗ vỗ vào mặt mình, “Cậu dạy

mình đi, làm thế nào để nhanh chóng lấy lại tinh thần?”.

“Cởi mở một chút, hoặc cởi mở hết đi?” Phạm Tinh Mang cầm bút gõ nhẹ
vào đầu bạn, đây là động tác cô thường làm khi phải suy nghĩ điều gì đó, “Cậu trốn tránh buồn bực thì cũng chỉ khổ cậu thôi. Lẽ nào cậu lại ngốc tới hết thuốc chữa như thế?”.

“Phải làm thế nào?”

“Phương thức, phương pháp đều chỉ là thứ yếu, quan trọng là cậu nghĩ
thế nào. Lấy ví dụ như việc chia tay, có những người nói chia tay rất
nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn tan tan hợp hợp, có những người không hề
nói ra lời chia tay, nhưng lại làm rất tốt, rất gọn.”

Mặc dù Quyển Nhĩ chưa từng kể chi tiết chuyện của mình cho Tinh Mang
nghe, nhưng ở cùng gần một năm, Phạm Tinh Mang chỉ cần nhìn thôi cũng
đoán được phần lớn câu chuyện.

“Dễ dàng thế sao?”

“Không dễ đâu. Hai người phải hết sức chia tay đâu phải việc có thể
đem ra để đùa. Mình thấy, nói gì cũng không quan trọng, quan trọng là
cảm giác của hai người thế nào thôi.”

Quyển Nhĩ nghĩ suốt một ngày mới nhận thấy sự nghi ngờ của mình thật
là vô lý, nghĩ đến đó lại thấy như mất hết không khí trong phổi, sau đó
là cuộn tròn lại, không nghĩ, không nghe, không nhìn. Tính cách trái
khoáy đó, thật chẳng đáng yêu chút nào.

Cô mở chiếc di động đã tắt máy gần một tháng nay ra, liên tiếp nghe
thấy tiếng chuông báo có tin nhắn, cô mở từng tin ra đọc, Đinh Mùi chỉ
gửi có hai tin. Tin gửi sớm nhất là một tuần sau buổi tối hôm trước:
“Sao lại tắt máy? Gọi lại cho anh”.

Có lẽ là do Quyển Nhĩ tắt máy liên tục khiến anh phát hiện ra điều gì đó, tin cuối cùng anh gửi là khoảng năm ngày trước, nội dung như sau:
“Anh đến Ali, về sẽ tìm em”.

“Ali có chuyện gì?” Quyển Nhĩ cảm giác thấy có điều không ổn.

Cô lên mạng tìm kiếm một lúc, động đất

6,2 độ richter. Cô lại tiếp tục search tin tức, search video, cuối
cùng đã tìm ra được hình ảnh và tin của Đinh Mùi trong mục “Mạng Tin
tức” hôm nay. Đây không phải là lần đầu tiên tên anh xuất hiện trong
chương trình tin tức của Đài Truyền hình trung ương, nhưng lại là lần
đâu cô được nhìn thấy anh ở hiện trường.

Đinh Mùi mặc một chiếc áo khoác kẻ sọc xanh đỏ, chắc là đồng phục vì
mấy người đang bận rộn phía sau anh cũng mặc như thế. Anh đen hơn rất
nhiều, thoáng chốc mà trông như già đi năm, sáu tuổi. Lúc anh đứng đọc
tin, vừa đọc vừa thở dốc.

Tin tức này được truyền đi khi họ thâm nhập vào trung tâm cơn địa
chấn, bị mấy hòn đá to do lở núi rơi xuống chặn ngang đường. Trong đoạn
tin anh đưa chỉ ngắn gọn vài câu, không nhấn mạnh nguy hiểm như thế nào. Nhưng nhìn qua video, mấy tảng đá đó rất lớn, chỉ cách chỗ xe tin tức
của bọn anh vài mét. Khoảng cách gần như thế, họ lại bị kẹt trong khu
đó, liệu còn tảng đá lở nào nữa không? Liệu có còn nguy hiểm nào rình
rập nữa không?

Quyển Nhĩ xem đi xem lại tin tức đó, xem suốt một đêm, trong lòng cô
không chỉ là cảm giác lo lắng, mà nhiều hơn là sự cảm ngộ. Cô cảm thấy
vẻ mệt mỏi trong đôi mắt anh, cũng thấy sự phấn khích trong đó, đó chính là cảm giác được tham gia vào một việc lớn, là trạng thái tích cực khi
được khẳng định bản thân mình. Quyển Nhĩ biết, đó là điều mà Đinh Mùi
luôn luôn theo đuổi, dùng ánh mắt của anh ấy, dng giọng nói của anh, để
đi thu thập, đi truyền đạt; dùng sức mạnh tinh thần để huy động sức lực
nhiều hơn mức mà bản thân anh vốn có.

Khi trời sáng, Quyển Nhĩ trả lời tin nhắn của Đinh Mùi, “Em đợi anh”.

Sự chờ đợi này kéo dài thêm một tháng nữa. Khi Đinh Mùi trở về, thành phố A đã bước vào mùa hè rực rỡ. Lần đi Tây Tạng công tác này có tổn
hại lớn đối với sức khỏe của Đinh Mùi, quay về không lâu anh nhập viện.

Quyển Nhĩ gặp anh sau khi anh ra viện về nhà tĩnh dưỡng, khi gặp nhau cả hai đều cảm thấy đối phương có thay đổi lớn.

“Sao anh béo thế?”

“Còn em gầy gò như ma vậy.”

Đúng là Đinh Mùi béo lên, má hơi phúng phính. Nhưng cũng không làm
mất đi vẻ đẹp trai vốn có của anh, ngược lại còn làm các nét trên khuôn
mặt anh trở nên hài hòa hơn trông càng hấp dẫn.

Còn Quyển Nhĩ, vì quá gầy nên đôi mắt có vẻ to hơn. Đang mùa đông nên mọi hoạt động chỉ ở trong phòng, nhìn mặt cô không có chút khí sắc,
theo như lời Phạm Tinh Mang tả thì là, mặt trắng bệch như mặt người
chết.

Quyển Nhĩ cảm thấy Thượng đế quá thiên vị, sao người khác dù có béo
hay gầy vẫn xinh đẹp hấp dẫn, còn cô nếu có thay đổi thì toàn theo chiều hướng xấu.

Đinh Mùi đưa tay ra bẹo má Quyển Nhĩ, “Được rồi, thế này còn có tí khí sắc. Đi thăm người ốm, sự tôn trọng tối thiểu là

người đi thăm trông phải khỏe mạnh, để

người ta còn muốn cố gắng phục hồi.”

“Anh sao vậy?” Quyển Nhĩ xích lại gần ôm lấy anh.

“Tác dụng phụ của thuốc khiến anh bị suy thận cấp. Bị khiêng về.”

“Giờ thế nào rồi?”

“Không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi thôi.” “Anh bị bệnh ở đó sao? Sao anh đi lâu

thế?”>

“Bị cảm, càng chữa càng nghiêm trọng. Vốn phân công mỗi tổ ở đó nửa
tháng, nhưng nữ phóng viên tới thay cho anh sát ngày lên đường thì bị
cảm, anh đành phải trụ lại đó.”

“Ở đài chỉ có hai phóng viên bọn anh thôi sao?”

“Anh đi từ đầu nên thành thạo hơn người khác. Chủ nhiệm của bọn anh nói, xong lần này thì anh có hy vọng vào biên chế.”

Đinh Mùi có hộ khẩu ở thành phố A, có được vào biên chế hay không
không ảnh hưởng tới việc đăng kí hộ khẩu, tiền kiếm được cũng không
chênh nhau mấy. Đối với Đinh Mùi mà nói, biên chế cũng không quá quan
trọng gì. Nhưng nếu được vào biên chế thì có nghĩa anh đã trở thành nhân viên chính thức của đài, cảm giác ấy mới quan trọng hơn cả.

“Không phải vì thế mà anh mới xông pha vào nguy hiểm đấy chứ?” Quyển
Nhĩ đương nhiên biết anh đang có hứng chuyện trò nên mới trêu anh.

“Sao phải thế? Bọn anh đều là những phóng viên được huy động tạm
thời, luôn trong tình trạng phải xuất phát bất cứ lúc nào, làm gì có ai
dám đưa ra điều kiện hay đòi lập công lĩnh thưởng chứ!” Bộ dạng của anh
giống như một đứa trẻ vừa được người lớn cho kẹo, vô cùng thích thú.

“Biết rồi, anh không hề có tư lợi cá nhân gì, hoàn toàn hiến mình vì sự nghiệp.”

“Đương nhiên là thế.”

Quyển Nhĩ phì cười, thay đổi đề tài, “Anh được nghỉ bao lâu, chỉ ở nhà nghỉ ngơi thôi phải không?”.

“À, đồ đạc của anh ở chỗ Tăng Nghị, phải nhờ mẹ anh mang về mới được. Mẹ anh bảo bệnh thận không thể đùa được, muốn chăm sóc bồi bổ cho anh,
bảo anh phải chú ý tới sức khỏe hơn. Sau này chắc anh phải chuyển về nhà ở, mẹ sợ anh ở bên ngoài lại làm trò lung tung.”

“Hả?”

“Em đừng có nói là em không hiểu đấy.” Đinh Mùi hỏi xong, chính anh cũng phải đỏ mặt.

Không muốn ư? Nhất định là rất muốn. Có điều phải dựa vào ý chí để
khống chế ham muốn đó, nhưng ngày nào cũng uống hết bát to bát nhỏ thuốc bổ, anh như bị chính ngọn lửa trong người thiêu cháy.

Quyển Nhĩ không hề nghĩ mình chính là người châm ngòi cho ngọn lửa
đó, “Điều ấy thì có gì mà không hiểu, ngày nào ti vi chẳng chiếu quảng
cáo.” Huống hồ, ba mẹ cô đều là bác sỹ, cô cũng được trang bị những kiến thức cơ bản. Có điều cô không ngờ lý do mẹ anh muốn anh về nhà, lại còn ẩn chứa hàm ý sâu xa như thế, nên cô mới buột miệng ra hỏi mà thôi.

Lần dưỡng bệnh này của anh đã giúp quan hệ giữa hai người họ dịu đi.
Dường như họ đã đạt đã sự thỏa thuận ngầm với nhau, không nhắc lại
chuyện cũ. Đinh Mùi lờ đi không nhắc tới hành động bất thường trước đó
của cô, anh biết đó chẳng qua là trò giận dỗi trẻ con, là chiêu quen
thuộc của mà Quyển Nhĩ hay dùng, chỉ cần mặc kệ thì cô sẽ tự trở về
trạng thái bình thường. Càng hỏi nhiều cũng có nghĩa là càng phiền phức
nhiều.

Quyển Nhĩ thì sao, cô thấy mình có lỗi, những suy đoán hoang đường đó đều là cô không đúng, dù sao Đinh Mùi cũng đã quên hết mọi chuyện cô
gây ra thì sao cô lại phải chủ động nhắc tới chứ. Hơn nữa, điều quan
trọng nhất là suốt một tháng mà Đinh Mùi ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mỗi lần hai người gặp nhau đều trong sáng tới mức không thể trong sáng hơn
được nữa.

Cho dù Đinh Mùi có nghĩ gì đi nữa thì Quyển Nhĩ lại cảm thấy hài lòng vì việc này. Nếu không có bước đệm trong mối quan hệ đó, mà anh vẫn
muốn gặp cô, liệu có phải đối với anh cô còn có ý nghĩa gì khác không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.