Cô ngủ một giấc đúng bằng thời gian kim đồng hồ chạy hết một vòng. Lúc Quyển Nhĩ tỉnh lại phải mất vài phút cô mới thực sự nhận thức được mình đang nằm trên giường trong phòng ký túc xá. Tìm đồng hồ, nhìn thời gian, lúc ấy đã là rạng sáng của ngày hôm sau.
La Tư Dịch không ở lại phòng, chắc là đã về nhà rồi. Trên bàn có để
đồ ăn, hẳn cô ấy không biết khi nào cô sẽ tỉnh dậy nên toàn mua đồ ăn
vặt, lúc nào cũng có thể dùng để lót dạ.
Quyển Nhĩ úp một gói mỳ tôm, tì cằm vào nắp hộp cơm, trong lúc đang
nghĩ có nên ăn thêm một chiếc xúc xích hay không thì chuông điện thoại
reo.
“Alô, xin chào.”
“Mình đây.” Là La Tư Dịch, giọng nói có vẻ gấp gáp, “Cậu chuyển ra
ngoài không nói với Đinh Mùi sao? Mới sáng sớm anh ta đã gọi điện thoại
về nhà mình, đúng là điên”.
“Mình có nói, nhưng anh ấy không hỏi ngày nào chuyển đi. Hôm kia đi thì anh ấy đi công tác, vì thế…”
“Đừng bởi vì với lại vì vậy nữa. Cậu mau gọi cho anh ta đi. Mình nói
cậu không ở nhà mình, thế là anh ta ném lại một câu, bảo cậu gọi lại cho anh ta ngay rồi cứ thế cúp máy. Thằng cha này, phá rối giấc ngủ của
người khác, lại còn ngang ngược khiến mình tới giờ vẫn sốc.”
La Tư Dịch không kìm được, oán thán một lúc rồi mới chịu cúp máy.
Cô gọi cho Đinh Mùi, còn chưa kịp nghe thấy đầu dây bên kia đổ chuông đã có người nhấc máy: “Em đang ở đâu?”.
“Ở Ký túc.”
“Sao chuyển đi mà không nói lấy một câu
Hỏi cũng thẳng thắn đấy, không cần thấy tận mắt, Quyển Nhĩ vẫn cảm
nhận được từng luồng gió lạnh truyền tới từ phía bên kia ống nghe. Vì
thế cô trả lời cũng rất thận trọng, quên mất là mình đang giận anh: “Anh đi công tác mà? Còn Tiểu La đặt vé ngày nào, em cũng đâu biết”.
“Liên quan gì đến cô ấy?”
“Ờ, trước đấy em cũng không biết ký túc xá đã mở cửa.”
Bên kia Đinh Mùi không nói gì nữa. Sáng sớm anh về tới nhà, sau khi
thu dọn xong, đi ăn chút gì đó, định đợi Quyển Nhĩ dậy rồi mới ngủ. Anh
đi đi lại lại trong phòng, cảm thấy có gì đó rất lạ, một lúc sau mới
phát hiện đồ của Quyển Nhĩ không còn ở đây nữa. Phải mấy phút sau, khi
đã trấn tĩnh lại, anh mới mở cửa phòng Quyển Nhĩ, chỉ thấy căn phòng
trống không, anh tức giận vô cùng. Chuyện này là thế nào, không nói một
tiếng, cứ thế là trốn đi sao. Đang sống rất tốt, cô ấy đột nhiên nhắc
tới việc mình sẽ chuyển đi. Cô ấy trốn vào bếp khóc thầm, không muốn bị
anh bắt gặp, tất cả đều xảy ra quá đột ngột, quá kỳ lạ. Anh vốn nghĩ xa
nhau khoảng hai ngày có lẽ tình hình sẽ tốt hơn, chỉ cần cô ấy bình tĩnh lại, chỉ cần cô ấy đồng ý nói ra thì có vấn đề gì không giải quyết được cơ chứ. Suốt hai đêm liền anh không chợp mắt, chỉ mong tới giờ lên máy
bay nhanh chóng về dỗ dành cô. Kết quả thì sao, cô ấy lại giở chiêu bỏ
nhà ra đi. Con gái thật phức tạp, chiếm được rồi, lại phải đối phó vơi
tính khí thất thường đột xuất của họ. An ủi không kịp thời, bọn họ lập
tức bỏ nhà ra đi.
Lần đi công tác này của anh thật ra rất khó khăn. Trách nhiệm nặng nề nhưng là cơ hội tốt để thể hiện bản thân, cũng đồng nghĩa với việc làm
không tốt sẽ ảnh hưởng tới sự đánh giá, liên quan tới việc sau khi tốt
nghiệp anh có được vào đài hay không. Bây giờ anh đã rất thành thạo về
mặt nghiệp vụ, phương diện này thì chắc không có sai sót gì, vấn đề là ở người đưa anh đi công tác.
Lần này nơi mà anh tới có chút vấn đề. Hôm đến nơi, anh nhận được
điện thoại của Trương Đào: “Chị Lưu vẫn ở đài, cậu đi với ai thế?”. Hai
ngày trước anh ấy đi với một chị đồng nghiệp tới Tứ Xuyên, vừa quay về
thành phố A.
“Với anh Trịnh.” Đinh Mùi lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cuộc phỏng vấn lần này không phải là phỏng vấn chiếu lệ bình thường, mà
là làm triển lãm. Tất cả các loại triển lãm trước đó đều không làm thành chuyên đề riêng. Anh Trịnh nói muốn đưa mấy cuộc triển lãm có ảnh hưởng lớn làm thành một chương trình, anh thấy cách nghĩ này cũng rất hay,
đúng lúc không có việc gì, thế là đi theo đến đây. Đã làm được hai triển lãm, đều cho anh ra mặt với danh nghĩa phóng viên thực tập, mục đích
mang anh theo đã thể hiện rất rõ ràng. “Sao thế anh?”
“Chị Lưu không bố trí, sao cậu lại chạy lung tung như thế? Ở đây nước sâu lắm, cậu không suy nghĩ gì mà cứ thế lao xuống rồi.” Anh cũng biết
chuyện đã tới nước này, nói nhiều cũng vô ích, bèn nói vài câu rồi cúp
máy.
Suốt hai ngày nay, đầu óc Đinh Mùi chỉ suy nghĩ tới chuyện này, không biết mình sai ở đâu. Nhìn bề ngoài, quan hệ giữa chị Lưu và anh Trịnh
rất tốt, thậm chí còn có
thể nói là khá hữu nghị, lần nào bọn họ đi
chơi với nhau, hai người đều rất thân mật. Nên khi anh Trịnh đưa ra
gợi ý, anh mới không nghĩ tới việc phải hỏi qua chị Lưu, anh cứ nghĩ
chắc bọn họ cũng đã nói với nhau rồi, anh Trịnh muốn anh đi cùng cũng là vì đã có sự đồng ý của chị Lưu. Một mình anh chạy trong chạy ngoài bận
rộn vô cùng, không ngờ hành động của mình lại vô tình tham gia vào cuộc
đấu đá nội bộ.
Trong lúc không tìm ra hướng giải quyết anh đã đau đầu lắm rồi, thế mà Lục Quyển Nhĩ lại còn giở chứng.
Đinh Mùi không nói gì, Quyển Nhĩ cũng ấp úng mãi rồi mới nói một câu
khiến cô còn mất mặt hơn, nhưng là một câu chân tình: “Thực ra em cũng
không muốn chuyển đi”.
“Tùy em, dù sao anh cũng rất bận, không có thời gian chăm sóc em, em về đấy ở cũng tốt.”
Câu nói vừa rồi của Quyển Nhĩ chính xác là cô muốn làm nũng anh, đây
là điều Đinh Mùi không thể chấp nhận được. Anh không có sức lực, mà cũng không muốn hao tâm tổn trí chỉ để đi an ủi cô những lúc tính khí cô
thất thường. Anh chưa bao giờ nghĩ phải dùng thủ đoạn với Quyển Nhĩ,
nhưng vừa quyết tâm hạ nhiệt cái đầu nóng của cô, làm cô trở nên tỉnh
táo hơn nhiều.
Quyển Nhĩ cầm ống nghe đứng bần thần một lúc mới nhớ là phải đặt ống
nghe xuống. Lại thế, lại thế? Mỗi lần cô hạ mình, có ý muốn làm lành,
anh lập tức tránh né, càng nhanh càng tốt.
Cần thay đổi gì, cần làm gì cô đều đã làm rồi nhưng anh vẫn không
thay đổi! Là không thể thay đổi hay không muốn? Quyển Nhĩ không dám nghĩ tiếp nữa. Mỳ tôm đã trương phềnh cả lên, mùi bay khắp phòng. Cô ra
ngoài đổ bát mỳ đi, nếu tâm sự trong lòng cũng có thể đổ đi như thế này
thì tốt rồi. Quyển Nhĩ bị sốc, một lúc sau mới quay lại mép giường, ngồi xuống, rồi nằm xuống. Rõ ràng không hề buồn ngủ, nhưng mệt mỏi vô cùng. Rõ ràng rất đói, nhưng nhìn thứ gì cũng không muốn ăn.
Tới buổi trưa thì La Tư Dịch quay lại. Cô vào phòng thấy Quyển Nhĩ
nằm bất động, cũng không nói gì, đến khi thấy Quyển Nhĩ cựa mình mới
gọi: “Dậy ăn sủi cảo đi, mẹ mình làm riêng cho cậu đấy!”.
Quyển Nhĩ đáp lại một tiếng rồi ra ngồi vào bàn. Sủi cảo nhân chay,
chỉ nhìn thôi cũng biết đấy là tấm lòng của Tiểu La. Ăn một cái, hai
cái… Đầu tiên thấy rất khó khăn, nhưng nuốt xuống rồi, lại muốn ăn
thêm nữa, càng ăn càng thèm, ăn liền một lúc mười mấy cái mới dừng lại.
“No chưa?”
“Ừ, không dám ăn thêm nữa.” Quyển Nhĩ uống một ngụm nước. Phải đến
hai ngày gần như không ăn gì, ngay một lúc ăn quá nhiều, dạ dày cũng
phản đối.
“Ăn no rồi thì ngủ đi.” La Tư Dịch ăn hai cái rồi đứng dậy thu dọn.
Quyển Nhĩ thấy La Tư Dịch rất lạ, tâm trạng lúc này không hợp với cô
ấy. Đợi cô ấy quay lại, giường trên giường dưới nằm yên vị, Quyển Nhĩ
mới hỏi: “Sao thế?”.
“Bệnh cũ.”
“Hả?” Cô ở bên Tiều lâu như thế nhưng thật sự không biết cô ấy mắc bệnh gì.
“Lúc ở sân bay mình còn nới với Sách Lang là hãy đợi mình, sang năm
mình sẽ thi vào chỗ của anh ấy, mình sẽ tới chỗ anh ấy. Nhưng quay về
gặp người nhà, mình lại thấy mình thật bất hiếu. Chỉ biết nghĩ đến bản
thân mà không quan tâm gì tới họ.”
“Sau này hai cậu cùng quay về đây làm việc là được mà.”
“Chuyển đi thì phải cắt khẩu. Năm đó ba mẹ mình không muốn mình cắt
khẩu chuyển đi, vì thế tất cả các nguyện vọng chỉ đăng ký ở thành phố
này, thi không đỗ thì sang năm thi lại, quyết không thỏa thuận.”
La Tư Dịch lại thở dài: “Hộ khẩu trong mắt người nhà mình, giống như
con gà đẻ trứng vàng, là một trong những tài sản quan trọng nhất mà họ
để lại cho mình, làm sao có thể để mình tùy tiện từ bỏ chứ!”.
“Chuyện này chẳng phải cậu đã biết từ trước rồi sao?”.
“Đúng là đã biết rất rõ, thế mà vẫn còn hứa hẹn, tự làm khó bản thân, mình ngốc lắm phải không?”
Quyển Nhĩ không trả lời. Tiểu La không ngốc, cũng không phải đã cả
nghĩ, hoàn cảnh của cô ấy quyết định mỗi việc cô ấy làm, huống hồ việc
này đâu có dễ. Cô ấy muốn có Sách Lang, tới chỗ anh ấy chưa chắc đã có
được, nhưng nếu không đến thì việc ở cùng nhau là hoàn toàn không thể.
Cô ấy muốn người nhà yên tâm nên lúc nào cũng ở bên cạnh họ, sắp xếp
cuộc sống của mình theo nguyện vọng của họ. Lựa chọn tốt nhất của cô ấy
bây giờ là tìm một anh chàng nào đó có nhà ở thành phố này, hai người
lại còn phải tâm đầu ý hợp nữa. Nhưng trên đời này làm gì có việc vẹn
toàn đôi đường như thế, cô muốn tự cân nhắc, nhưng cũng muốn biết điều
mình mong muốn nhất là gì.
“Đừng lúc nào cũng nghĩ tới kết cục xấu nhất như thế. Hãy nhìn vào
thứ cậu hy vọng nhất để cố gắng có được không?”. Quyển Nhĩ vùi đầu mình
vào gối, “Nghĩ xa đến đâu,
nhìn xa đến đâu thì cũng phải nhìn đường
dưới chân mình trước. Cậu nói cậu sẽ thi, nhưng liệu cậu có thi đỗ không?”.
“Haizz, đừng nói nữa, đúng là rất có lý. Mình sẽ chuẩn bị sẵn sàng từ bây giờ, đợi vận may tới gõ cửa, kỳ tích xuất hiện, thế nào?”.
“Mình tán thành.”
Đối với lời đề nghị mình đưa ra, Quyển Nhĩ cũng không tự tin đến vậy, có thể khiến Tiểu La phấn khích như thế, thật cô cũng không ngờ.
Thực ra, thứ cô khoác lên trên người không phải là áo giáp, mà chì là một cái áo giấy, không thể dùng để chống lại kẻ địch, chỉ có thể dùng
để an ủi chính bản thân mình mà thôi.
Quyển Nhĩ trước sau vẫn không kể ra chuyện giữa mình và Đinh Mùi cho
La Tư Dịch nghe, bởi vì cô thấy không thể mở miệng ra được, suy nghĩ
thêm chút nữa thì thấy chẳng có gì đáng nói cả.
Sau khi vào học, Đinh Mùi sống một cuộc sống ẩn dật, ngoài giờ lên
lớp đều ở trong phòng ký túc, đến bóng rổ cũng không chơi. Nhưng cho dù
chân không bước ra khỏi phòng, những khi tới nhà ăn, thư viện, đi học,
cũng có lúc phải gặp nhau. Lần đầu tiên bọn họ gặp lại nhau, Quyển Nhĩ
đã biết, anh đã chỉnh lý lại mối quan hệ giữa anh và cô, chính là không
tiến không lùi, lúc có lúc không. Cô không hiểu tại sao anh lại như thế, chỉ có thể giải thích rằng, anh không thích cô nữa, í nhất thì cũng là
không đủ thích. Tất cả những việc xảy ra trước đó đều là ngẫu hứng mà
thôi.
Quyển Nhĩ cũng nhanh chóng điều chỉnh lại hình ảnh của mình, Phật thì phải có hương, còn người thì phải có chí khí, cô không thể để anh coi
thường mình.
Nếu đã không có ý định gặp nhau thì nhất định phải làm được. Vı̀ vậy, ngoài lần đầu tiên gặp lại mà cô đã lúng túng cứng ngắc như một cương
thi ra, sau đó thể hiện của cô ngày một trôi chảy, cười nói như không,
hoàn toàn không còn khúc mắc gì nữa.
Thực tế, tất cả những hành động đó đều phải trải qua không biết bao
nhiêu lần tự lẩm nhẩm nhắc nhở mình như đọc thần chú mới có được.
Sau khi tình yêu không còn cuồn cuộn trào dâng nữa, Lục Quyển Nhĩ nhớ lại quyết tâm và sự kiên trì cùng bao nhiêu nhẫn nại thời gian đó mà
thường xuyên thở dài. Những nỗ lực đó dùng vào việc gì cũng không sợ
thất bại, thế mà lại đi dùng vào việc thử sức chính mình, tự làm mình
tổn thương, thật đúng là vô tác dụng, tự nhiên lãng phí bao nhiêu ngày
tháng thanh xuân như thế.
Họ mặc dù ít gặp nhau, nhưng cũng không phải hoàn toàn không gặp
nhau. Trước và sau tết Nguyên tiêu, những người bạn vẫn chơi với nhau tụ tập lại cùng ăn một bữa cơm, không khí vừa chán nản lại pha chút thương cảm. Thời gian đâu có thể quay ngược trở lại, ngày lễ tết muốn tụ tập
đông đủ thế này quả là không dễ. Mọi người đối với tiền đồ, có chút mong ước, lại có gì đó như không xác điṇ h.
Trong đám đó Quyển Nhĩ là ngoại lệ, sau kỳ nghỉ Quốc khánh, cô xác
định được trường gửi đi học. Là người đứng đầu trong chuyên ngành đang
học, cô được nhà trường khen thưởng và gửi đến Đại học K, vẫn chuyên
ngành ấy, nhưng do sự khác nhau về thực lực của từng trường, cô có thể
coi là vượt tới tận long môn rồi, sau này ra trường, bằng cấp sẽ rất
oai!
Các bạn cùng phòng, người thì được cử đến trường đó học, người thì
chuẩn bị thi cao học. Ngoài La Tư Dịch ra, không ai dự định rời khỏi
thành phố A. Vì vậy nếu nói là có chút buồn chính là bởi cô không muốn
Tiểu La rời xa nơi này. Còn khoảng mười ngày nữa là đến thời gian thi
cao học, cho dù tỉ lệ cô ấy đi làm hay học tiếp cao học mỗi thứ đều
chiếm một nửa, nhưng Quyển Nhĩ biết, nếu Tiểu La thi đỗ, kiểu gì thì cô
ấy cũng phải đi. Thời gian này cô ấy không nhắc đến Sách Lang nữa, hai
người đó dường như cũng không liên hệ với nhau nhưng nhìn cô ấy vùi đầu
vào học thì biết ngay cô ấy đang rất quyết tâm.
Thi đỗ rồi ít ra cũng còn cơ hội được lựa chọn, nếu thi trượt thì cơ
hội nào cũng không có, quan hệ của hai người khó mà duy trì. Tiểu La
không muốn chút hy vọng đó bị hủy trong tay mình, cô ấy phải tạo ra hy
vọng.
Mặc dù nói có chút chán nản đối với tương lai phía trước, nhưng mọi
người ai ai cũng tràn đầy hy vọng vào tình hình sau khi tốt nghiệp, sẵn
sàng ứng phó với cạnh tranh, với sự thay đổi sau đó. Mọi người trao đổi
với nhau kinh nghiệm và tin tức trong vấn đề thi cao học và tìm việc
làm, kể về những chuyện xấu hổ mà bản thân mình gặp phải để chọc cười
người khác. Chuyện này nhanh chóng khiến mối quan hệ của Quyển Nhĩ và
Đinh Mùi bị lộ tẩy.
Với Quyển Nhĩ chuyện đã được sắp xếp xong nên cũng chẳng cần phải học hỏi kinh nghiệm hay thăm dò tin tức của ai, chỉ có thể làm một khán
thính giả chuẩn mực.
Còn Đinh Mùi, trước sau vẫn luôn im lặng. Tình trạng của anh lúc này so với sự hăm hở hăng hái của nửa năm trước, chỉ có thể
dùng từ sa sút để miêu tả. Đinh Mùi của lúc
này vẫn còn non nớt, làm bất cứ việc gì cũng với tâm trạng hết sức
miễn cưỡng. Chuyện xảy ra vào kỳ nghỉ hè khiến khả năng vào đài thực tập của anh về cơ bản là không còn nữa. Cũng may, anh vẫn còn có thể ở lại
trường để tạo bước đệm, nếu thật sự đã ra nhập xã hội, bị trúng đòn này, sợ anh không chịu nổi!
Không phải anh không tìm gặp Trương Đào, thậm chí cả chị Lưu anh cũng đã đến nhờ rồi. Trương Đào vẫn còn khá tốt, đã nói với anh những lời
rất chân tình: “Cậu em à, nhìn cậu thông minh lanh lẹ như thế, sao người ta dắt cậu đi đâu cậu cũng theo thế? Thằng cha họ Trịnh kia nói là muốn mở một kênh mới, cậu cũng cứ thế mà chạy theo hắn sao? Có thể tùy tiện
mở kênh như thế à? Chỉ cần anh ta nói là xong chắc? Hơn nữa trong truyện đó có trò mèo gì cậu cũng không biết, sao lại cứ lao đầu vào như thế,
đã đưa đầu vào thì kiểu gì cũng bị liên quan. Biết là cậu làm việc đó
cũng chẳng được lợi lộc gì, không những không đánh được hồ ly, mà thân
đã mang vạ rồi. Một khi đã có vết thì người ta sẽ không tin cậu nữa, bị
vứt bỏ cậu còn thấy lạ? Cậu hỏi tôi có cách gì không, vậy tôi hỏi cậu,
tiếng nói của ai là có sức nặng? Đấy chính là cách”. Vì vậy Đinh Mùi mới tới nhờ Lưu Vũ Kiều, xem có cách gì có thể cứu vãn được không. Gặp được chị ta cũng không phải chuyện dễ dàng gì, Lưu Vũ Kiều này còn nghĩ tới
những vất vả trước kia của anh khi bôn ba làm việc cho chị ta nên mới
không tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Nhưng thái độ của chị ta rất không rõ ràng. Hôm đó Đinh Mùi đã uống rất nhiều, cũng nói rất nhiều, nhưng chị ta lại chẳng nói gì. Cuối cùng, khi chia tay, chị ta nói: “Cứ đợi đấy xem
sao!”, chỉ thế thôi, không hứa hẹn gì.
Không hứa chắc, nhưng cũng không từ chối, Đinh Mùi thấy vẫn còn cơ
hội để xoay chuyển tình hình. Chỉ có điều lúc này cảm thấy cuộc sống
thật không dễ chịu chút nào mà thôi. Thi cao học, anh không đăng ký,
cũng không có ý định đó. Tìm việc làm? Chỉ muốn làm nghề này, làm phóng
viên cho đài khác cũng được, nhưng cảm thấy không cam tâm. Thành phố A
nói to thì cũng to thật, nhưng trong vòng xoáy này nếu bảo nhỏ thì cũng
rất nhỏ, anh không thể mạo hiểm thêm nữa. Dù sao tốt nghiệp xong làm ở
đâu thì cũng chỉ là đi làm thuê thôi, nên chẳng phải vội.
“Uống chút nước ấm không?”. Chỗ ngồi chật kín, sau khi Quyển Nhĩ từ
nhà vệ sinh ra, thấy chỉ còn một ghế trống bên cạnh Đinh Mùi. Cô không
biết làm gì, đành lấy nước uống, thấy Đinh Mùi ngồi bên cạnh cũng quay
sang hỏi một câu.
“Ừ, cũng được.” Anh đẩy ly rượu trên tay ra xa, tối nay uống hơi
nhiều, hai người lại không nói gì, anh một hơi tôi một hơi uống vào
trong họng thứ nước nóng bỏng đó thấy thật thoải mái dễ chịu.
Ngồi không được bao lâu thì Tăng Nghị dẫn đầu đám bạn kéo nhau đi
hát. Quyển Nhĩ không muốn đi, lúc mặc quần áo cô cứ đắn đo, muốn trà
trộđi sau bọn họ, tìm cơ hội bỏ về.
Khi mọi người ra tới cửa nhà hàng, những người khác đã gọi được taxi, chỉ có một thân hình cao lớn đứng trước cửa cách đó không xa, trông rất cô độc.
Biết rằng anh đứng đó không phải vì muốn đợi cô, nhưng sau khi do dự
một lúc, cô vẫn đến đứng ngay sau anh. Nếu cô không đi đến, nếu cô không mềm lòng như thế thì kết cục sau này của hai người đã hoàn toàn rẽ theo một hướng khác rồi. Thực ra, điều quan trọng hơn cả, là nếu không cảm
thấ y yêu như thế, tất cả sẽ hoàn toàn khác. “Về nhà cùng anh nhé?”. Hai người đứng đó rất lâu, cuối cùng Đinh Mùi cũng hỏi. “Vâng.” Quyển Nhĩ
đáp nhỏ.
Cô không biết, chữ “vâng” đó, sự phục tùng vô điều kiện đó, đã khiến
Đinh Mùi được an ủi rất nhiều. Những gì anh đạt được hoàn toàn khác xa
với tưởng tượng của anh. Cô chỉ biết rằng bắt đầu từ đêm hôm đó, quan hệ của cô và Đinh Mùi, đã bước vào một giai đoạn mới – bạn tình. Cô không
muốn dùng từ đó để hình dung về mối quan hệ của hai người, nhưng thực
chất nó là như vậy.
Anh ấy không hề có ý thức bảo vệ hình ảnh bất khả chiến bại của bản
thân trước mặt người phụ nữ của mình, anh đối xử với cô tự nhiên và thản nhiên nhất có thể. Nhưng đồng thời, cũng không phải là anh không đề
phòng, anh cho cái gì, cho tới mức độ nào, đều nằm trong phạm vi quy tắc nhất định, không cho phép Quyển Nhĩ vượt qua giới hạn hay thăm dò dưới
bất kỳ hình thức nào. Bị thứ gì quây chặt, níu chặt sao? Hoàn toàn không giống với bản tính của Đinh Mùi. Quyển Nhĩ không thể làm như Đinh Mùi
được, khi hai người ở trên giường có được khoái cảm, cô hoàn toàn đam mê và có phần chìm đắm trong cảm giác đó. Nhưng sắc không làm người mê thì người tự mê, cô thích nhất là được nằm trong vòng tay anh, chỉ cần anh
ôm ấp, cô sẽ không còn có bất kỳ lo lắng nào nữa, làm gì cũng không vôị . Thứ che mắt cô không gì khác mà chính là sự say đắm của cô. Cô của lúc
này, đã không còn nhìn thấy gì khác, chỉ nhìn thấy anh ấy thôi. Chỉ một
mình anh, có anh là được rồi.