Quyết Ý Đi Cùng Anh

Chương 21: Thời đại sống chung



Quyển Nhĩ quay về trường, ký túc xá đã được dọn dẹp sạch sẽ
như chưa từng có vết tích của con người ở đó. Bao gồm cả hành lý của cô, tất cả đều được đóng gói, chất đống trên tủ. Trên bàn có một tờ giấy
nhắn lại, chúc cô nghỉ hè vui vẻ, phía dưới có Tôn Mộc Nam, Hà Bố và mấy người khác nữa cùng ký tên.

Khi Quyển Nhĩ ở nhà, Tôn Mộc Nam có gọi điện thoại cho cô, nói tình
hình ở ký túc xá không được ổn lắm, có vài phòng ký túc nghỉ hè không
chịu trả phòng, chắc nhà trường sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế. Giờ xem
ra biện pháp đó có hiệu quả khá cao, trên lầu sạch sẽ tới mức dường như
ngoài cô và dì quản lý dưới lầu ra không còn bất cứ động vật nào khác.

Quyển Nhĩ đang định mở tủ lấy vài bộ quần áo thì điện thoại trong phòng đổ chuông.

Quyển Nhĩ nhấc máy, cô còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng La
Tư Dịch thét lên, “Cuối cùng cũng đã có người rồi, cảm ơn trời đât”.

“Tiểu La?”

“Mình đây, mình đây! Quyển Nhĩ, hôm nay cậu mới quay lại sao?”

“Ừ, cửa khóa, khó khăn lắm mình mới vào được. Đồ của cậu mang ra đủ chưa? Có cần mình lấy gì cho không?”

“Không cần. Quyển Nhĩ, cậu nghe mình nói này, mình không thể cùng đi
học với cậu nữa. Thẻ học viên mình nhét trong tủ của cậu đấy, trả lại
hay chuyển nhượng cho người khác, cậu xem làm thế nào ổn thì giúp mình,
không được thì vứt đi cũng không sao. Chỗ ở của cậu mình nhờ Đinh Mùi
tìm giúp rồi, tí nữa mình sẽ bảo anh ấy gọi điện cho cậu. Xin lỗi nhé,
Quyển Nhĩ, cậu nhất định phải tha thứ cho mình, mình cũng không nghĩ đến việc đột nhiên lại đi Tây Tạng…”

Quyển Nhĩ lặp lại một cách vô thức, “Tây

Tạng?”.

“Ừ, Sách Lang đột ngột bị ốm, mình tới thăm anh ấy.”

Thực ra, La Tư Dịch đã liên hệ lại với Sách Lang được một thời gian
rồi. Thời gian đó bỗng rộ lên phong trào liên lạc với các cựu sinh viên, có thể biết được tình hình gần đây của những người bạn học đã mất liên
lạc từ lâu. La Tư Dịch lập tức đăng ký, tìm hiểu được lớp của Sách Lang, cô đã không do dự gia nhập vào lớp đó.

Nhưng điều khiến cô thất vọng là, Sách Lang mặc dù có gia nhập kênh
thông tin của lớp, nhưng chưa bao giờ để lại lời nhắn trên đó. Những
thông tin cá nhân của anh cũng không chi tiết, có hòm thư, nhưng không
để lại số điện thoại. Có trà trộn vào trong lớp của anh cũng chẳng có
tác dụng gì, anh không xuất hiện, mà trong những lời nhắn để lại của
người khác cũng ít đề cập tới anh ấy. Ai cũng biết anh ở Tây Tạng, nhưng anh đang làm gì, giờ thế nào thì không ai rõ cả.

La Tư Dịch buồn bã mất mấy ngày, cuối cùng cũng gửi cho anh một bức
thư. Ở một nơi cao và xa xôi như thế, anh sống có ổn không? Đấy là tất
cả những gì mà cô muốn biết. Nhưng dù anh có ổn hay không thì có thể
dùng thứ gì để đo lường đây?

Sá ch Lang nhanh chóng trả lời cô, giới thiệu ngắn gọn về tình hình
công việc hiện giờ của anh. Anh làm việc cho Chính phủ, ngày nào cũng
rất bận, thường xuyên phải làm thêm đến khuya. Anh dùng thời gian rảnh
rỗi hiếm hoi trong giờ làm việc của mình để trả lời thư của La Tư Dịch,
thường là chưa kịp viết xong một câu đã có việc phải ra ngoài, khiến
những bức thư của anh bức nào cũng không đầu không cối. Ngược lại, La Tư Dịch rất yêu quý những bức thư đó, bởi vì nội dung trong thư không có
sự

thoải mái, nhẹ nhàng mà anh phải cố tình tạo ra.

Hai người bắt đầu liên lạc thư từ, ít thì cách ngày một bức, nhiều
thì một ngày vài bức. Không ai muốn nhắc tới việc vì sao phải giữ liên
lạc với nhau, trong những bức thư đó không ai cố ý nói những câu gây
hiểu lầm cho người kia, hầu hết chỉ là những lời thân thiện.

Nhưng khoảng hai tháng sau, cũng chính vào đợt thi cuối kỳ, đột nhiên mấy ngày liền Sách Lang không gửi một bức thư nào tới. Nhưng bức thư
gửi trước đó không hề nhắc tới việc anh phải đi công tác, anh ấy cứ thế
mà biến mất.

La Tư Dịch đợi rồi lại đợi, trong lòng vô cùng hoang mang, lo lắng
không biết có phải Sách Lang đã xảy ra chuyện gì rồi không. Cô không có
số điện thoại của Sách Lang, đành thông qua tổng đài để tìm số điện
thoại của cơ quan anh, sau đó gọi đến hỏi số điện thoại của phòng anh.
Phải qua mấy lần chuyển máy cô mới biết anh đang

ốm, sốt cao liên tục, có nguy cơ bị viêm

phổi.

Trước đây La Tư Dịch đã từng nghe nói, nếu trên cao nguyên mà mắc
bệnh viêm phổi, có thể bị mất mạng. Vì vậy vừa nghe xong tình hình của
Sách Lang, cô đứng ngồi không yên. Nhưng đứng ngồi không yên thì có thể
làm gì chứ? Cô không có cách nào liên lạc trực tiếp với Sách Lang cả.
Cuối cùng sau mấy đêm liền mất ngủ, cô mang hết tiền tích cóp ra, mua vé máy bay tới Tây Tạng.

Khi La Tư Dịch tận mắt nhìn thấy bệnh tình của Sách Lang đã ổn định,
cơn sốt đã giảm, cô mới phát hiện ra tim mình đập nhanh khác thường. Cho dù biết đấy là phản ứng bình thường cho nhu cầu về oxy, nhưng cô vẫn
cảm nhận được đó chính là phản ứng thực sự của trái tim mình. Đối với
Sách Lang, cô có những lo lắng và quan tâm rất không bình thường.

“La Tư Dịch, cậu điên rồi sao?” Quyển Nhĩ mở tủ lấy thẻ nhập học của La Tư Dịch ra, rồi hỏi.

“Mình không điên, Quyển Nhĩ, chỉ là mình không suy nghĩ kỹ đã đi rồi. Cậu không cần lo lắng cho mình, lúc nào về mình sẽ liên lạc với cậu, ba mẹ mình đều nghĩ hai đứa mình đang ở cùng nhau trong khu ký túc mới
phía đông.”

“Thôi được rồi.” Ngoài câu này ra thực sự Quyển Nhĩ cũng không biết
phải nói gì. Người bạn thân nhất của mình làm một việc kinh thiên động
địa như thế mà cô hoàn toàn không hay biết, e là cô không đủ tư cách làm bạn, cô đã không dđủ sự quan tâm cho Tiểu La.

La Tư Dịch cúp máy không lâu thì Đinh

Mùi gọi tới.

“Có chỗ để ở chưa?”

“Chưa tìm, nhưng chắc khu ký túc mới phía đông cũng được.”

“Chỗ lần trước anh đưa em tới, có tự tìm được không?”

“Ừm…” Mặc dù qua giọng nói hết sức nhẫn nại của anh, Quyển Nhĩ biết mình nên nói là có thể tự tìm được, nhưng cô không thể nói không thành
có, “Không tìm được.” Nếu nói có thể tìm được, để Đinh Mùi đợi mãi ở
đấy, thế có khác nào tự mình đi vào đường chết đâu.

“Em xuống lầu đợi, anh qua đón em.”

Lần chờ đợi này là gần ba tiếng đồng hồ, Quyển Nhĩ cảm thấy cánh tay
mình bị ánh nắng chiếu vào đau nhức, ngồi trên chiếc túi cứng như hồn
đá, lại cồm cộm khiến cô không thoải mái chút nào. Cô vừa đứng dậy vặn
vẹo một chút thì thấy Đinh Mùi xuất hiện.

“Đi thôi, lát nữa anh còn có việc.”

Quyển Nhĩ cầm túi sách, không nói gì đi theo sau anh, cũng không thể
hiện thái độ bất mãn về việc anh đến muộn. Nhìn Đinh Mùi mệt mỏi như mấy ngày không được ngủ, hơn nữa giờ cô đang nhờ vả anh, tốt nhất là không
nên nhiều chuyện.

Khó khăn lắm mới được lên phòng, Quyển Nhĩ chỉ muốn thả mình xuống
chiếc giường êm ái kia và không dậy nữa. Nhưng Đinh Mùi không để cô được toại nguyện, anh mang một miếng giẻ lau từ phòng vệ sinh ra, “Còn một
ít thời gian nữa, anh lau sàn nhà, còn em lau đồ đạc trong phòng”.

Dọn dẹp xong thì đã mất hơn một tiếng đồng hồ. Sau cuộc lau dọn,
Quyển Nhĩ thực sự không trụ nổi nữa. Bếp, phòng vệ sinh, trên dưới trong ngoài chỗ nào cũng lau cẩn thận, sạch sẽ.

Đinh Mùi tỏ vẻ hài lòng với thành quả lao động của Quyển Nhĩ, “Được
đấy. Em thay quần áo đi, mình đi ăn cơm”. Nói tới đây anh dừng lại một
lúc, “Ăn cơm xong em có tự về được không?”.

“Chắc là được, chắc là được.” Trong lúc trầm ngâm, cô vô thức lặp lại lời của chính mình.

Đinh Mùi liếc mắt nhìn cô, không nói gì nữa. Nhưng trên đường ra
ngoài, anh nhắc đi nhắc lại đường đi, ăn cơm cũng chỉ chọn một quán mì
ngay cạnh khu chung cư, mục đích không cần nói thì ai cũng hiểu.

“Cầm lấy, giữ chìa khóa cho cẩn thận, em về trước đi.” Đinh Mùi ăn xong trước nhưng đợi tới khi Quyển Nhĩ đặt đũa xuống mới nói.

“Ừm.” Quyển Nhĩ chán nản đứng dậy, nhưng cho dù có chia nhỏ động tác
ra để thực hiện, cũng không kéo dài được bao nhiêu thời gian. Cô muốn
hỏi về trước là về trước bao lâu, rốt cuộc Đinh Mùi có về hay không?
Đương nhiên cô cũng chỉ nghĩ thế thôi, không dám hỏi ra miệng. Quyển Nhĩ thầm coi thường bản thân mình, thật quá nhát gan. Với lại giờ cô với
Định Mùi cũng chẳng phải là sắp thành đôi tới nơi, anh ta dựa vào cái gì mà nghênh ngang hống hách

thế! Nhưng cô vẫn nhẫn nhịn như thế, cô

không muốn Đinh Mùi vì cô mà cảm thấy phiền phức. Có thể làm cho anh vui, cô cũng thấy vui.

Đinh Mùi đi ngược đường với Quyển Nhĩ, được mấy bước thì lại đứng
lại, quay đầu nói: “Tối nay anh mua đồ ăn về, em cứ ở nhà đợi anh”.

Quyển Nhĩ có cảm giác bước chân của mình trở nên nhanh và nhẹ hơn, dạ dày vừa được lấp đầy trong phút chốc đã trống rỗng. “Em muốn ăn vịt
quay!” Quyển Nhĩ không có hứng thú đặc biệt với loại bánh cuộn hành tây
chấp sốt đó, nhưng không hiểu sao lúc này lại chỉ nhớ ra được mùi vị đó.

“Vịt quay?” “Vâng.”

Đinh Mùi thấy Quyển Nhĩ lật đật chạy lại phía mình, kiên quyết xoay
cô lại đẩy quay về, “Chân vịt nướng thì còn được!”, để cô đi thêm vài
bước nữa không chừng kẻ mù phương hướng như cô lại không tìm được đường
về mất, thật không hiểu lúc đó mà để cô tự đi tìm nhà anh thì sẽ ra sao
nữa.

Bữa tối đương nhiên không phải chân vịt nướng hay vịt quay. Đinh Mùi
mua mấy xiên thịt, lại vào cửa hàng mua ít vằn thắn đông lạnh, mang về
chỉ cần đun sôi là ăn được.

Trong nhà rất yên tĩnh, lúc Đinh Mùi đi vào thì thấy Quyển Nhĩ đang
ngồi tựa vào sofa, trên tay vẫn còn cầm quần áo đang gấp dở, cứ thế mà
ngủ mất.

Đầu có hơi ngả về phía sau, nhưng thỉnh thoảng lại hơi lay động theo
sức nặng của cơ thể, lúc thì hơi gật xuống, lúc thì lại nghiêng sang bên cạnh. Một cảnh tượng hết sức bình thường nhưng anh lại cảm thấy rất
đẹp.

Đương nhiên việc anh phải làm là phá vỡ cảnh tượng đẹp đẽ đó, giơ chân ra đá nhẹ vào cô, “Dậy đi, không đói hay sao?”.

Thực ra Quyển Nhĩ vẫn chưa ngủ say, cứ chồng chà chồng chềnh như cảm
giác ngồi trên tàu, bị quấy nhiễu cô lập tức ngồi thẳng dậy: “Hả, cái gì thế?”.

Đinh Mùi giơ giơ túi đồ trên tay: “Đói không?”.

“Đói!” Quyên Nhĩ vươn vai, rồi mới miễn cưỡng đứng dậy, “Để em đi lấy đĩa”.

Chính vì đói quá nên cô mới ngủ gật. Quyển Nhĩ nấu xong vằn thắn bưng ra,

phát hiện mấy xiên thịt nướng vừa rồi còn

tỏa mùi thơm hấp dẫn giờ chỉ còn trơ trọi toàn que là que.

“Thịt không được tươi lắm, em ăn vằn thắn tốt hơn.” Đinh Mùi không
thể làm ngơ trước biểu hiện hết sức kinh ngạc của Quyển Nhĩ, anh tốt
bụng giải thích.

Hai người đã bắt đầu cuộc sống chung ngoài dự kiến như thế, lợi ích của cuộc sống chung rõ ràng chỉ thuộc về một bên.

Vốn Quyển Nhĩ không định ở lại đó lâu, cô cho rằng chuyển từ ngoại
trú vào trong ký túc chắc không có vấn đề gì, nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào thì cũng không thành công. Một mình cô ra ngoài thuê nhà ở tạm
một thời gian lại sợ không an toàn. Vì thế khi lớp học bắt đầu, cô đành
phải yên tâm mà ở lại đây, dùng sức lao động chăm chỉ và đức tính nhường nhịn tốt đẹp của mình để báo đáp Đinh Mùi, người đã thu nhận cô.

Cho dù là thế, hai người chưa bao giờ chính thức có bất kỳ cuộc thăm
dò cũng như trao đổi về tính chất của việc ở chung, cũng như không đưa
ra bất cứ nguyên tắc sống chung nào. Đinh Mùi vẫn rất bận rộn, anh
thường xuyên đi công tác. Khi đi công tác, buổi tối anh thường gọi điện
về nhắc nhở Quyển Nhĩ đóng cửa, tắt điện, đóng gas. Anh đợi cô đi kiểm
tra một lượt rồi xác nhận lại mới yên tâm gác máy.

“Tiểu La, sau khi kết hôn phải chăng cũng sẽ như thế, người ra ngoài
sẽ nhớ nhà, nhớ người ở nhà?” Mỗi khi ở nhà một mình cô đều tìm La Tư
Dịch để trò chuyện.

Mặc dù phí gọi đường dài đắt tới nỗi sau mỗi lần gác máy, cô lại phải đi mua một chiếc thẻ khác, nhưng cô vẫn cảm thấy rất xứng đáng. Bởi vì
ngoài Tiểu La ra, cô không biết nên kể những chuyện đó cho ai nghe.

“Câu hỏi đó của cậu mình cũng chẳng biết nên trả lời thế nào, hay là, mình kết hôn thử một lần xem sao?”

“Hai cậu lẽ nào không như thế?” Quyển Nhĩ đã muốn hỏi câu này từ lâu, nhưng Tiểu La rất ít khi nói chuyện của mình.

“Sách Lang ở bên ngoài.” Giọng điệu của La Tư Dịch có phần chua chát, “Anh ấy bận, mình cũng bận. Những địa danh gần Lahasa mình cũng đi hết
rồi, hai ngày tiếp theo sẽ đi đến những nơi khác, chắc phải ở thêm một
thời gian nữa”.

“Anh ấy không đi cùng cậu sao?”

“Đi cùng mình? Anh ấy chỉ mong mình về cho sớm thì có.” Sau khi Sách
Lang ra viện, lúc nào cũng giục cô mau sắp xếp thời gian để quay về, để
anh tiện đặt vé cho cô. La Tư Dịch không phải là không hiểu suy nghĩ của anh, cô bay tới đây là việc làm thiếu suy nghĩ, đừng nói tới sau này,
mà ngay bây giờ cô cũng không dám nghĩ nữa.

“Sao lại thế? Ít ra thì cũng phải thể hiện sự hiếu khách của chủ nhà
chứ. Sách Lang đâu phải là người không thấu tình đạt lý như thế.”

“Anh ấy quá thấu tình đạt lý nên mới muốn mình quay về.”

Mặc dù giọng nói của La Tư Dịch không có vẻ thay đổi, nhưng khi nghe, Quyển Nhĩ cảm giác cô ấy như sắp khóc đến nơi, “Không đủ tiền phải
không?”.

“Yên tâm, nếu không đủ mình sẽ hỏi cậu.” La Tư Dịch dừng lại vài
giây, kéo chủ đề cuộc nói chuyện về với Quyển Nhĩ, “Quyển Nhĩ, tính cách của Đinh Mùi là thích coi việc chăm sóc người khác như trách nhiệm của
mình, nên việc chăm sóc anh ấy, cậu không cần phải quá để ý đâu”.

“Mình biết

La Tư Dịch nghe trong giọng điệu của Quyển Nhĩ, câu trả lời khẳng
định lại có hàm ý phủ định, cô biết giờ có khuyên gì cũng vô ích, chuyện này xét cho cùng cũng là trách nhiệm của cô, nhờ ai không nhờ, lại đi
nhờ Đinh Mùi. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, chắc chắn cũng có phần của
cô trong đó.

“Để mình giúp cậu tìm một chỗ ở khác.” “Đợi sau khi cậu quay về đi.” Quyển Nhĩ

cảm thấy ngượng ngùng khi tỏ ý không

muốn chuyển đi, nhưng rõ ràng là không nỡ dứt bỏ khỏi cuộc sống chung ngoài ý muốn này, kéo dài được lúc nào hay lúc ấy. Mỗi phút giây ở bên
Đinh Mùi đều là do cô vay mượn mà có, chỉ có điều không biết nên dùng
hình thức nào để trả lại cho anh.

Tấm lòng biết ơn và muốn báo ơn, Quyển Nhĩ đều có điều không tồn tại
một đối tượng cụ thể, ít ra đối tượng đó cũng không phải là Đinh Mùi.
Việc nhà, cho dù Đinh Mùi có bảo cô làm hay không, cô đều làm rất chăm
chỉ. Nhưng nếu như anh có ý soi mói hoặc muốn cô làm thêm việc gì đó, cô cũng không hề do dự mà bở dở giữa chừng. Cô không có hứng thú với các
trạng thái si tình hoặc đau khổ vì tình.

“Anh tìm gì vậy?”

Đã rất muộn rồi, nhưng Đinh Mùi cứ đảo từ trong ra ngoài tới mấy lần, tần suất mỗi lúc một tăng khiến cô hoa mắt chóng mặt.

“Quần áo anh thay ra đâu rồi?” Đinh Mùi đang đợi để đi tắm, nhưng tìm mãi mà không thấy cái áo nào.

“Quần áo? Chắc là trong máy giặt.” Quyển Nhĩ trả lời rất tự nhiên.
Lần trước cô giúp Đinh Mùi giặt quần áo, khiến một chiếc áo sơ mi của
anh bị loang màu, bị anh nghi ngờ rốt cuộc là cô có biết giặt hay không. Bắt đầu từ hôm đó, Quyển Nhĩ gom tất cả quần áo mà Đinh Mùi thay ra cho vào máy giặt, vừa tiện cho việc dọn dẹp phòng ốc của cô, mà cũng không
phải vất vả giặt giúp anh nữa. Đương nhiên, đã qua mấy ngày liền, chắc
thùng chứa trong máy giặt cũng đầy cỏ ngọn rồi.

“Lục Quyển Nhĩ!” Đinh Mùi cầm một cái áo, nhảy ra từ phòng vệ sinh, ném thẳng về phía cô, “Quần áo sắp bốc mùi đến nơi rồi”.

“Em không biết giặt, vì thế anh tự giặt đi.”

Trong giọng nói của Đinh Mùi có mùi của sự nguy hiểm, Quyển Nhĩ cầm
chiếc áo anh ném tới bên cạnh mình lên, “Bây giờ giặt vẫn kịp, sáng sớm
mai là khô”. Cô không chịu thừa nhận là mình cố ý. Đã không chịu làm lại còn hay soi mói, đây chính là quả báo.

“Em giặt đi.”

“Em giặt không sạch.”

“Trong máy giặt toàn là quần áo của anh, thế quần áo của em giặt thế nào?” Đinh Mùi đột nhiên hỏi.

“Còn phải hỏi nữa, đương nhiên là em móc quần áo của anh ra, giặt
xong lại nhét vào” Quần áo mùa hè có thể giặt tay, nhưng tối qua cô giặt ga trải giường, nên cho cả quần áo vào giặt cùng luôn.

“Lục Quyển Nhĩ, em được lắm!” Giọng điệu của Đinh Mùi lộ vẻ cay cú, kiểu con gái này thật khiến người khác hết cách.

“Cũng thường thôi.” Cô cảm thấy những lời của Đinh Mùi có chút nguy
hiểm nên định trốn vào phòng. Cô chỉ sợ anh không còn quần áo mặc, nếu
thế thật thì không thể coi là chuyện nhỏ được. Quyển Nhĩ đang định đứng
dậy đi về phòng, liền bị Đinh Mùi túm áo kéo lại từ phía sau.

Quyển Nhĩ mặt một chiếc váy liền ngắn tay, cổ không khoét quá rộng,
Đinh Mùi dùng sức từ phía sau, nên cả người cô như bị treo ngược lên,
khiến cô lập tức cảm thấy ngạt thở, hai chân tự động lùi lại phía sau,
muốn lùi về gần anh để tìm một vị trí đứng cho dễ thở. Nhưng trong hoàn
cảnh lúc ấy, làm sao cô phân biệt được sự nặng nhẹ của bước chân, khi
đang dò dẫm lùi dần lại thì chân cô đã giẫm lên chân của Đinh Mùi rồi.

Cùng với tiếng kêu thảm thiết, người cô được thả lỏng. Nhưng không
đợi Quyển Nhĩ đứng vững, Đinh Mùi chồm lên từ phía sau, vì thế lần này
đến lượt cô không thốt ra lời, chỉ biết kêu thất thanh. Sau khi trời
quay đất chuyển, cô đã bị ngã sấp xuống sofa.

Quyển Nhĩ nằm ở đó một lúc, mới từ từ lấy lại được tinh thần, may mà
không phải ngã xuống đất, nếu không cứ thế ngã xuống cùng với trọng
lượng của Đinh Mùi, chắc mặt mũi cô không còn nguyên vẹn mất. Cô động
đậy cánh tay, đang định rút tay từ dưới người ra, bỗng nghe thấy tiếng
Đinh Mùi đột ngột vang lên: “Đừng cử động!”.

Giọng anh không lớn, nhưng ngữ khí rất nghiêm túc.

Nếu là trước đây, Quyển Nhĩ sẽ ngoan ngoãn, hơn nữa đã chọc giận anh, chắc chắn cô cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Nhưng có lẽ vì lúc này
không nhìn thấy mặt Đinh Mùi, không biết câu nói vừa rồi của anh đã gợi
điều gì đó trong đầu cô, ban đầu là phì cười một tiếng, sau đó thì hoàn
toàn mất kiểm soát mà phá ra cười lớn.

Đinh Mùi duỗi duỗi chân, coi như chẳng có chuyện gì lớn cả, cũng
không vội đứng dậy, thả lỏng cơ thể, để mặc cho trọng lượng được tự do:
“Em làm gì mà cười như bị trúng gió thế?”.

Quyển Nhĩ cứ “hi hi, ha ha” cười một lúc lâu mới nói được: “Em nhớ
đến cảnh vừa xem trên tivi, ở một nơi rất rộng, bom được ném xuống, chết rất nhiều người…”.

Đinh Mùi ngắt lời cô: “Nói vào trọng điểm đi”. Cứ mặc cho Quyển Nhĩ
nói thì có khi cô ấy sẽ kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối mất.

“Đừng giục nữa, đấy chính là trọng điểm! Có một anh lính cao to vô
tình chết ngã trên người một anh lính nhỏ bé, chính là ở góc trái phía
dưới của màn hình.” Quyển Nhĩ không rút được tay ra, đành dùng đầu hất
hất để biểu đạt ý muốn nói, mà không hề biết rằng cái đầu tròn tròn của
cô nằm dưới cằm của Đinh Mùi lắc qua lắc lại khiến anh rất tức tối.

“Em ngoan ngoãn chút đi!” Đinh Mùi dùng tay giữ chặt đầu Quyển Nhĩ ấn xuống, như thế mới khiến tóc của cô cách xa mặt anh một chút.

Đầu cô bị anh dùng lực giữ cố định, mặc dù cảm thấy có chút kỳ dị
nhưng không gây trở ngại cho sự hưng phấn của cô lúc ấy, “Anh chàng nhỏ
bé không thể chịu nổi, định từ từ trườn ra khỏi thân thể của anh chàng
to lớn kia mà không gây chú ý cho người khác, nhưng anh ta càng đẩy,
càng khiến cho cả hai lúc đó đang chồng lên nhau trở nên bắt mắt hơn,
điều buồn cười nhất là…”. Cô vùi đầu xuống cười không ra tiếng, trước
khi Đinh Mùi mất hết kiên nhẫn, cô mới ngưng cười kể tiếp, “Anh chàng
nằm phía trên xác định tư tưởng là kiểu gì cũng phải chết, cho nên không phối hợp với anh phía dưới, anh chàng nhỏ bé phía dưới cố gắng rất lâu, cuộc khởi nghĩa của các chiến sĩ ở giữa màn hình đã kết thúc rồi, anh
ra vẫn cõng anh chàng to lớn đó trên lưng mà bò dưới đất”.

Cô kể xong một lúc lâu mới Đinh Mùi không nói gì, “Không buồn cười sao?”.

Quyển Nhĩ ngọ nguậy định ngẩng đầu lên, muốn quay lại nhìn vẻ mặt của Đinh Mùi lúc này. Cô vừa nhấc đầu lên, tay Đinh Mùi cũng thuận theo đó
mà trượt xuống phía dưới, dừng lại ở cái cổ nhỏ bé yếu đuối của cô. Ở đó anh cũng dừng lại không lâu, bộ phận này, dùng bàn tay to lớn của anh
để khống chế thực ra hơi lãng phí. Chỗ này thích hợp dùng để cắn mút
hơn. Thế là, anh dịch tay mình ra, áp chặt xuống người cô, bắt đầu dùng
miệng mà cắn nhẹ. Dường như cắn như thế, có thể khống chế được khí huyết của Quyển Nhĩ, ngăn chặn những động tác giằng co của cô, ngăn không cho cô kéo ngọn lửa đang cháy hừng hực trong tim anh lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.