Quyết Ý Đi Cùng Anh

Chương 19: Xóa sạch hận thù



La Tư Dịch và Lục Quyển Nhĩ ngồi học ở thư viện chưa được một tiếng đồng hồ thì thấy Đinh Mùi phăm phăm tới tì

Khi ba người đã đứng ở giữa cầu thang, Đinh Mùi nói, “Tí nữa Quyển
Nhĩ đừng về ký túc xá, La Tư Dịch, em đi khuyên Dương Thu đi”.

“Chuyện gì vậy?” Cả hai người đều đồng thanh hỏi.

“Chuyện gì? Dương Thu muốn Tăng Nghị tỏ tình trước đông đảo mọi
người. Nói là Quyển Nhĩ nói thế, cậu ta phải thể hiện thành ý, mới cho
cậu ta cơ hội.”

La Tư Dịch phá lên cười, “Dạy trẻ từ tuổi còn thơ mà”. Thế này gọi là chết trong khi gây chuyện, nếu không anh ta làm sao mà nhớ lâu được
chứ.

“Em còn cười được sao? Hoa đã được trải dưới sân ký túc bọn em rồi,
Banner cũng kéo lên rồi. Tăng Nghị mất mặt, Quyển Nhĩ cũng không thoát
khỏi liên quan. Các em xem lại xem, vì muốn dạy cho người khác một bài
học, mà phải đánh cược cả bản thân vào sao.”

Nội tình sự việc Đinh Mùi đã biết, tối qua là do anh mời, nên ít
nhiều cũng có trách nhiệm. Huống hồ nhìn Tăng Nghị thảm hại một mình
đứng giữa đám hoa, bị mọi người xung quanh cổ vũ, anh cũng không nhẫn
tâm.

“Quyển Nhĩ đi cùng anh, La Tư Dịch em về xem sao, em khơi mào ra chuyện này thì về thu dọn đi.”

“Nói vậy là có ý gì? Anh ta không giữ được miệng mình, không giữ được tay mình, tội lỗi lại đổ lên đầu em là sao?”

Quyển Nhĩ không muốn Tiểu La và Đinh Mùi xung đột nữa, vội vàng nói:
“Đúng là không liên quan gì đến Tiểu La, làm thế nào đều là do Dương Thu tự nghĩ ra, bọn em không ai biết gì cả”.

Đinh Mùi nhìn Quyển Nhĩ, lại quay sang nhìn La Tư Dịch, không muốn giằng co về vấn đề này nữa, “Nói đi, bọn em muốn thế nào?”.

Ba người nhìn lẫn nhau, Quyển Nhĩ thu dọn đồ rồi đi theo Đinh Mùi, La Tư Dịch quay về giúp thu dọn tàn cuộc.

“Xin em đấy, làm ơn chú ý một chút có được không?” Đinh Mùi đưa Quyển Nhĩ ra tới cổng trường, sau khi gọi xe xong mới nói.

“Sao em lại không chú ý…” Giọng Quyển Nhĩ rất nhỏ, trên cũng có người ngoài, cô không muốn nói quá nhiều.

“Em có chú ý, em chú ý mà đứng nhìn sự việc phát triển tới mức hoang đường thế này sao?”

Giọng Đinh Mùi không quá to, rất thấp, nhưng khi Quyển Nhĩ nghe, có
cảm giác như anh đang nghiến răng nghiến lợi để nói. Vì thế Quyển Nhĩ
không trả lời nữa, thầm thừa nhận sự chỉ trích của anh, không muốn đổ
thêm dầu vào lửa.

Xuống xe, Đinh Mùi đi phía trước, Quyển Nhĩ vội vàng theo sau anh đi vào một khu chung cư nhỏ.

“Đây là căn hộ của cô anh. Nếu Trần Hạo về cũng sẽ ở đây. Anh cũng vẫn thường xuyên qua lại chỗ này, tối nay em ngủ lại đây đi.”

Sau khi lên lầu vào phòng, Quyển Nhĩ lặng lẽ quan sát nơi mình sẽ
nương thân tối nay, căn hộ hai phòng ngủ, không lớn nhưng rất sạch sẽ.
“Một mình em?”

Đinh Mùi cũng không buồn lừ mắt với Quyển Nhĩ nữa. “Trong phòng vệ
sinh có bàn trải đánh răng mới, em mau rửa mặt rồi đi ngủ đi.”

“Em muốn gọi điện cho Tiểu La.”

“Tò mò? Tò mò thì mau quay về xem sao.” Đinh Mùi cũng không thể lý
giải được, tại sao đột nhiên mình lại trở thành một tên nhỏ mọn như thế. Nhìn bộ dạng ảo não của Quyển Nhĩ, tự nhiên anh thấy rất tức giận.
Chính là vẻ mặt đó, chỉ biết gây họa, mà gây họa xong lại còn có một
đoàn người đi phía sau dọn dẹp giúp, bản thân anh cũng là một trong số
đó, đây là điều khiển anh tức giận nhất.

Quyển Nhĩ cắn môi dưới, những thứ khác cô không biết, nhưng vẻ mất
kiên nhẫn của Đinh Mùi thì cô nhìn thấy rất rõ ràng. Đúng là cô muốn
nghe ngóng tình hình trong trường, cô không muốn ngủ ở đây. Quyển Nhĩ
chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ phải làm phiền tới Đinh Mùi, nhất là vì
những chuyện như thế này. Chuyện xảy ra tối nay, thật sự cô không bận
tâm lắm. Cô luôn cảm thấy Dương Thu cũng tốt, Tăng Nghị cũng tốt, bọn họ dù sao cũng đều coi cô là bạn, chắc chắn không có ai cố ý hại cô cả.
Huống hồ cho dù có chuyện gì ảnh hưởng đến cô, cô cũng thấy không có vấn đề gì cả. Bạn bè

với nhau, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hơn thiệt. Nhiều nhất thì
cũng chỉ là bị mọi người xúm vào này nọ, cứ để họ vui vẻ một chút, vui
vẻ xong dần dần cũng sẽ lãng quên thôi. Cô nghĩ thì nghĩ thế, nhưng
không ngốc tới mức nói ra, khiến Đinh Mùi nghĩ anh ấy làm việc này là
thừa. Cô cũng không m nghĩ anh sẽ phản ứng thế nào khi nghe cô nói những điều ấy.

Quyển Nhĩ làm vệ sinh xong rồi đi ra, thấy Đinh Mùi đã thay bộ quần áo thể thao đang nằm trên sofa trong phòng khách xem tivi.

“Em gọi điện về ký túc đi.” Đinh Mùi ném điện thoại cho Quyển Nhĩ.
Thấy Quyển Nhĩ không hề che giấu vẻ kinh ngạc với hành động bất thường
của mình, Đinh Mùi nói thêm một câu: “La Tư Dịch nói em gọi lại cho cô
ấy”.

Giọng La Tư Dịch vang lên rất mệt mỏi, “Sáng sớm mai cậu quay về đi, không có chuyện gì to tát đâu”.

Vốn Quyển Nhĩ cũng chẳng coi chuyện này là to tát, nhưng với logic
“Ngoài cái chết thì không có việc gì lớn” của Tiểu La, việc có thể khiến cô ấy nhấn mạnh không phải là việc gì to tát thì dưới góc độ khả năng
chịu đựng của người bình thường, chắc chắn là việc này rất kinh khủng.
“Cậu dọa mình đấy à?”

“Mình làm gì còn sức nữa.” La Tư Dịch nằm nghiêng trên giường, “Mình
đã đuổi cả hai diễn viên diễn cảnh si tình lâm li về rồi, đúng là muốn
lấy mạng của lão nương mà.” Vào năm thứ ba, từ “lão nương” bắt đầu được
lưu truyền trong ký túc, cụ thể bắt nguồn từ đâu, không còn là điều đáng tìm hiểu nữa. Từ này dùng cho các trường hợp muốn trút bỏ mọi buồn bực
trong lòng, có hiệu quả rất cao. Đương nhiên bọn họ cũng chỉ nói chơi
với nhau trong phòng, còn khi ra ngoài vẫn phải duy trì hình tượng.

“Thế nào gọi là không có việc gì lớn?” Quyển Nhĩ hỏi, ánh mắt vô thức chuyển động không ngừng trên mặt đất. Đột nhiên bị kéo mạnh về phía
sau. Đang định kêu lên thất thanh, liền thấy ánh mắt đe dọa của Đinh Mùi ngồi phía sau, thở dài lặng lẽ ngồi xuống sofa.

“Cậu bị dọa cho tới mức đó sao?” La Tư Dịch cười cô ở đầu dây bên kia, “Yên tâm đi, loại cậu ra rồi”.

“Hả?” Quyển Nhĩ đần mặt ra, kết cục đó, không có khả năng xảy ra.

“Cảm thấy không tin phải không? Vậy cũng đúng thôi, tình yêu vốn
chẳng có lý do mà, cũng chẳng có quy tắc nào hết. Thôi, thời gian hỏi
đáp đã hết, chi tiết thì đợi cậu quay về mình sẽ báo cáo sau nhé!”

Quyển Nhĩ ở bên này còn chưa kịp lên tiếng, chỉ mới gật gật đầu, đầu dây bên kia đã cúp máy.

“Rốt cuộc là có chuyện gì chứ?” Quyển Nhĩ trả điện thoại cho Đinh Mùi, một mình ngồi đó lẩm bẩm.

Đinh Mùi đưa tay nhận lại di động, khi co tay về còn dùng điện thoại
gõ lên đầu cô một cái, “Ngốc quá đi mất, còn có thể có chuyện nào khác,
đương nhiên là bọn họ có kết cục đoàn viên, mới có thể loại em ra chứ!”.

Quyển Nhĩ đưa hai tay lên ôm đầu, hoàn toàn không phải là bị đau do
cái gõ của anh, mà do anh đột nhiên áp sát lại gần, khiến đầu cô bắt đầu choáng váng, trái tim như bị ai thò tay vào bóp nghẹt vậy, rất khó
chịu.

Đinh Mùi thấy Quyển Nhĩ vẫn ngồi co rúm trên sàn nhà, một lúc lâu
không thấy động tĩnh gì, đành phải ngồi xuống, “Đau không? Gõ em là vì
muốn tốt cho em thôi, nếu không thì em không thể thông suốt được”.

“Thông suốt thì có gì tốt chứ?” Quyển Nhĩ ló mặt ra, tiện thể để lộ
cái khịt mũi khinh thường của mình. Đôi khi, hiểu nhiều quá chỉ khiến
mất thời gian tự tìm phiền não thôi.

“Thông suốt không tốt, lẽ nào cứ hồ đồ mãi?” Đinh Mùi nhấn mạnh ngữ
khí ở hai từ lẽ nào. Quyển Nhĩ bây giờ thật ghê gớm, trước kia cô ấy
cũng không phải hoàn toàn vâng lời, nhưng không đến nỗi nói một câu cãi
lại một câu như lúc này, cãi tới mức khiến anh xém chút nữa cũng không
biết trả lời ra sao.

“Anh không cần phải trào phúng em. Em biết là em rất ngốc.” Che giấu
sự hiểu biết, giả vờ hồ đồ thì cô không biết, nhưng để lộ sự vụng về sợ
hãi để mong nhận được sự đồng tình thì cô có thể.

“Làm gì với em bây giờ?” Đinh Mùi kéo kéo cổ áo cô, “Ngồi lên ghế đi. Đừng làm cho anh giống như đang ức hiếp người tàn tật thế”.

Đinh Mùi thấy Quyển Nhĩ mở miệng định cãi lại, bồi thêm một câu, “Khiếm khuyết về trí tuệ cũng được coi là tàn tật”.

Quyển Nhĩ cảm nhận được tâm trạng lúc này của anh đang rất vui, xem
ra việc đả kích cô có công hiệu ngay lập tức trong việc nâng cao các chỉ số của anh bạn học Đinh Mùi. Quyển Nhĩ nghĩ thầm, không tranh cãi với
anh nữa, “Em đi ngủ đây, ngày mai còn phải đi học”. Cô biết nếu còn tiếp tục nói qua nói lại thì kết quả sẽ là ầm ĩ tới mức trở nên thân thiết,
khiến càng lộ rõ khoảng cách vĩnh viễ không bao giờ có thể rút ngắn lại
đó, chỉ có thể rút gọn lại bằng câu, tự tìm tới cái chết.

Đinh Mùi liếc nhìn Quyển Nhĩ, đã từng có kinh nghiệm bị lờ đi, anh
nhận thấy rõ ràng là, Quyển Nhĩ lại muốn vạch ra ranh giới với anh. Đây
là điều mà anh muốn. Nhưng sau khi nhìn thấy cô, anh lại phát hiện ra,
bản thân anh hoàn toàn không mong cô làm việc đó theo ý muốn của cô,
vạch ranh giới rõ ràng với anh mà không hề có chút lưu luyến. Là vì thói hư vinh? Anh không vô vị đến mức ấy. Cảm giác đối với Quyển Nhĩ vẫn có
điểm nào đó không đúng, không thể nói là yêu, nhưng cũng không muốn hờ
hững với cô ấy. Nhìn thấy cô anh chỉ muốn trêu chọc, việc nào của cô anh cũng đều muốn quản. Coi cô như em gái? Lý do này sợ là miễn cưỡng tới
nực cười.

Đinh Mùi suy nghĩ rất nhiều, nhưng không hề để lộ ra ngoài mặt, vẫy vẫy tay, “Đi đi”.

Đối với anh mà nói, chuyện tình cảm, không cần phải hạ quyết tâm,
không cần phải trăn trở suy nghĩ để ra quyết định. Anh không muốn mất
thời gian và sức lực vào việc ấy, tùy duyên thôi.

Tối hôm đó, mấy người không ai ngủ ngon giấc. Sáng hôm sau khi tụ tập lại, sắc mặt ai cũng rất tệ. Đương nhiên bất bình thường chính là hai
người Tăng Nghị và Dương Thu, sắc mặt của họ phải dùng hai chữ kỳ dị để
lột tả.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Quyển Nhĩ dùng ánh mắt dò hỏi.

La Tư Dịch sán lại, “Hôm qua, hai người này vì muốn kết thúc, đành
phải diễn cảnh đại đoàn viên. Thật xúc động lòng người, haizz, thật xúc
động lòng người!” Giọng của cô ấy không nhỏ, cứ như đang ở trong phòng
kín, không sợ bị người ngoài nghe thấy vậy.

Đinh Mùi nghe thấy thế liền nhíu mày, nhưng cũng không nói gì. Mặc dù anh không tán đồng với hành động giậu đổ bìm leo của La Tư Dịch, nhưng
cũng không phản đối.

“La Tư Dịch!” Dương Thu xốc lại tinh thần, “Cậu phải cảm ơn vì thần
kinh của mình đủ vững, tình hình tối hôm qua, mình phải chạy lên chạy
xuống không ít đâu”. Cứ nghĩ tới việc tối hôm qua từ vị trí người vạch
kế hoạch tỏ tình cho người khác lại chuyển thành màn kịch tỏ tình của
chính mình, mà đối tượng tỏ tình lại đáng ghét đến thế, Dương Thu buồn
bã tới mức không ít lần có suy nghĩ tự hủy diệt mình.

“Lúc chạy lên chạy xuống, cậu cũng có thể trách bản thân mình không
có mắt nhìn người thôi.” La Tư Dịch đáp trả, quyết không chịu bỏ qua.

Quyển Nhĩ kéo La Tư Dịch, “Tiểu La, đừng nói nữa”.

“Không có mắt nhìn người là có ý gì?” Dương Thu không nói gì, Tăng
Nghị ngồi không yên, đây chẳng phải là nói vòng nói vo để thóa mạ anh
sao.

La Tư Dịch ném về phía Tăng Nghị ánh mắt ‘Ai buồn cãi nhau với anh’, rồi không nói gì nữa.

Dương Thu thấy Tăng Nghị tiếp lời, dường như cũng bình tĩnh hơn. Hôm
qua đúng là một màn lộn xộn, cũng là vì chính cô đã bày trò tinh nghịch, nếu cảm thấy vui thì không nên trách cứ người khác. “Lục Quyển Nhĩ,
chuyện tối hôm qua là do mình suy nghĩ không thấu đáo, nhưng mình không
có ý hại cậu đâu.”

“Mình biết, cậu không cần phải nói.” Quyển Nhĩ không muốn cô ấy phải
nói lời xin lỗi, quan hệ giữa cô và Dương Thu từ thân thiết đột nhiên
biến thành thế này, cũng đã đủ khó xử rồi. Còn ngồi đó mà phán xét ai
đúng ai sai, sợ là sau này khó có thể tiếp tục làm bạn nữa.

“Đi thôi, ăn cơm, uống rượu, nuốt trôi hết những chuyện vớ vẩn linh
tinh đó, hoặc là nôn hết ra.” Đinh Mùi đưa ra ý kiến mang tính chỉ đạo
cho toàn bộ cục diện.

Cảnh tượng hôm đó quả thật rất ngoạn mục. La Tư Dịch bị hai người đột nhiên nảy sinh tình cảm chiến hữu – Tăng Nghị và Dương Thu – vây lại
tấn công, Quyển Nhĩ và Đinh Mùi cũng không tránh được kiếp nạn đó, đành
phải bước vào chiến cục. Kẻ nào định ra dàn hòa sẽ trở thành bia đỡ đạn, lần này cũng không có ngoại lệ. Hai bọn bọ đã từ trận trước tất cả
những người khác. Vì vậy, sau đó ba người kia đã dùng rượu để hóa giải
ân oán thế nào, họ không có cơ hội được chứng kiến, chỉ thấy sau khi tỉnh lại ba người đó thân thiết như người một nhà. Càng khủng bố hơn
là, bọn họ giống như những kẻ thất tán mới tìm lại được nhau, đột nhiên
tình cảm thân thiết dạt dào, không có cách nào để kiềm chế, khiến người
khác nhìn vào chỉ thấy nổi hết da gà, sau đó từng trận gió lạnh thổi
qua, mùi vị của âm mưu không sao che giấu được.

Gần cuối học kỳ, thi cử không phải là việc khiến Quyển Nhĩ lo lắng
nhất mà là trước khi nghỉ hè làm thế nào để có thể về nhà một chuyến.
Nguyên nhân chính là vì Cao Mạc đã trở về.

Sau khi ngày vCao Mạc được ấn định, Quyển Nhĩ cũng đã biết tin này.
Nguồn cung cấp tin không phải từ gia đình, mà là từ dì Trì, mẹ của Cao
Mạc.

Dì Trì gọi điện cho Quyển Nhĩ, là muốn biết lúc nào cô nghỉ hè để sắp xếp thời gian hai gia đình đi du lịch Vân Nam một chuyến. Trước khi
Quyển Nhĩ thi tốt nghiệp trung học, chú Cao đã hứa nếu Quyển Nhĩ thi đỗ
đại học nguyện vọng đầu tiên, hai gia đình sẽ cùng đi chơi nửa tháng.
Sau này, do kỳ nghỉ đó Cao Mạc không thể về nhà, vì vậy lời hứa chưa
được thực hiện. Vì chuyện này mà Quyển Nhĩ nuối tiếc mãi. Nhưng nuối
tiếc là nuối tiếc, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ tìm một cơ hội khác để bù
vào. Thời gian trôi đi, rất khó tìm lại sự thích thú sôi sục như có thể
nhấn chìm mọi thứ khi đó, phản ứng đầu tiên của Quyển Nhĩ là thoái thác. Nghỉ hè cô đã đăng ký vào lớp TOEFL, nên cũng không có thời gian để về
nhà, đây hoàn toàn là sự thật.

Không nói lý do đó thì còn tốt, nói rồi lại khiến dì Trì hiểu lầm, tự động liên hệ TOEFL, với nước Mỹ và Cao Mạc. “Nếu cháu đã có kế hoạch
của riêng mình như thế, dì cũng không làm ảnh hưởng tới việc học của
cháu nữa. Nhưng dù sao thì cũng phải tụ tập một lần, nếu cháu không có
thời gian, để chú và dì đến trường Đại học C gặp cháu”.

Việc Quyển Nhĩ đưa bạn học nam về nhà, dì Trì cũng đã biết. Lúc đó
chỉ cảm thấy tình hình đã không còn cách nào cứu vãn nữa, trong lòng
buồn vô hạn. Dì cũng không ít lần than vãn với con trai qua điện thoại,
một cô con dâu tốt như thế, lại đã chứng kiến quá trình trưởng thành từ
nhỏ tới lớn, thế mà cuối cùng lại lỡ mất một cách rất kỳ lạ. Quyết định
thay con là việc không nên, nhưng sự ngầm kỳ vọng đó của dì, sau khi đột ngột tan vỡ cũng khó tránh khỏi thất vọng. Nghe ngóng thấy Quyển Nhĩ dự định theo Cao Mạc sang tận Mỹ, hy vọng trong lòng dì lại bùng lên. Ai
có thể phù hợp với Cao Mạc hơn Quyển Nhĩ chứ?

Quyển Nhĩ thật sự lo lắng mấy người lớn nói gió sẽ thành mưa, thế là
vội vàng bày tỏ rằng sau khi Cao Mạc quay về, sẽ cố gắng về nhà một lần. Có thể làm thế nào chứ? Mẹ của cô cũng không đứng về phía cô, cưỡng ép, dụ dỗ, chiêu nào cũng dùng cả rồi, nhất định bắt cô phải về nhà bằng
được.

Trước khi về nhà, Quyển Nhĩ đi mà không yên tâm chút nào. Lớp học
đăng ký vào kỳ nghỉ là lớp dành cho sinh viên ngoại trú, mà ký túc xá
cũng thông báo đóng cửa để sửa chữa, không thể ở lại đó. Cô và La Tư
Dịch đã bàn nhau tạm thời thuê một căn phòng để ở, La Tư Dịch thì cứ
chần chừ mãi chẳng thấy động tĩnh gì, cả ngày tâm trạng nặng nề, không
biết là vì chuyện gì nữa. Quyển Nhĩ có hỏi, cô ấy cũng không nói. Quyển
Nhĩ tính toán thời gian, sau khi quay lại trường vẫn còn rảnh rỗi được
mấy ngày, đành đợi đến lúc đó rồi tính tiếp.

Quyển Nhĩ vội vàng lên xe, suốt chặng đường tâm trạng không sao trấn
tĩnh lại được, lúc thì nghĩ chuyện này, lúc thì lại hoang mang về chuyện kia, không biết là nên suy nghĩ chuyện nào trước cho đúng. Đến lúc
xuống xe, đầu óc cô vẫn chưa nghĩ thông được chuyện gì. Nhìn thấy Cao
Mạc tới ga đón, đứng thẳng người, nghiêm nghị ở trên bục chờ, không biết tại sao tự nhiên cô lại phì cười.

“Hoan nghênh trở về!” Hai người cùng đồng thanh lên tiếng.

Cao Mạc vẫn là Cao Mạc, đến mái tóc ngả về hướng nào cũng phải được
tính toán kỹ lưỡng rồi mới vuốt sang hướng đó, không sai một ly. Quyển
Nhĩ chạy lại, làm một việc mà cô luôn muốn làm, nhưng từ trước tới giờ
đều không dám đó là vò vò mái tóc anh.

Tay Quyển Nhĩ vừa chạm vào tóc Cao Mạc, cũng chưa kịp hành động gì,
đã bị giữ lại giữa chừng. Cô nhìn theo cánh tay đó, và bất ngờ khi nhìn
thấy khuôn mặt của Diêu Sênh.

Quyển Nhĩ rút tay về, nhìn ra chỗ khác, ngượng ngùng đứng im ở đó,
không nói lời nào. Cô biết mình đã không còn là trẻ con nữa, không nên
tùy ý giận dỗi, càng không nên giận dỗi trước mặt Cao Mạc đã xa

cách mấy năm. Nhưng cô cảm thấy mình có

đầy đủ lý do, đối với Diêu Sênh, cô có trở ngại về mặt tâm lý. Cô
nghĩ lại, nhiều năm như thế, cũng vẫn là hai người đó đã chứng mình là
chỉ thích mẫu con gái như Diêu Sênh, có đầy đủ khí chất, diện mạo xinh
đẹp, trí tuệ đầy mình. Tình địch đứng trước mặt, lại còn xuất hiện rất
bất ngờ, cũng không thể trách cô không có biểu hiện tốt.

Cao Mạc đưa tay ra đỡ lấy túi của cô, “Đi thôi!”, nói xong quay người đi trước dẫn đường.

Diêu Sênh vội vàng theo sau. Hai người không có cảnh tay nắm tay,
thậm chí giữa họ còn có khoảng cách. Nhưng hai người đó không gần hơn,
cũng không xa hơn, đều cố gắng giữ một khoảng cách nhất định như thế.

Cao Mạc dẫn đường, cho tới tận bãi đỗ xe. Quyển Nhĩ vừa nhìn, đã nhận ra xe của chú Cao, bình thường chú giữ gìn nó như bảo bối, vậy mà hôm
nay lại chịu đưa ra cho anh mượn, đúng là đã rất nể mặt con trai.

“Anh học lái xe từ bao giờ thế?” Quyển Nhĩ bị nhường cho ngồi ngay ghế phụ, nên đành tìm chuyện

“Sau khi đi. Ở bên đấy anh mua một chiếc xe cũ, nếu không lúc ra ngoài rất bất tiện.”

Quyển Nhĩ hơi nghiêng mặt, cố gắng tránh ánh mắt từ phía Diêu Sênh.
“Sao lại để hai người đi đón em, cứ giục em về, sao nghi thức tiếp đón
chẳng long trọng chút nào thế”.

“Đúng lúc Diêu Sênh cũng đến, nên tiện đường đón luôn.”

Quyển Nhĩ lúc ấy mới như bừng tỉnh thì ra mình chính là người được
tiện đường mà đón. Tự mình đa tình không phải mới chỉ lần đầu, nên cô
cũng không cảm thấy ngại ngùng lắm. Nếu sự ân cần là dành cho người khác thì cô cũng không phải bận tâm tới việc làm nóng bầu không khí nữa.
Quay hẳn mặt sang để nhìn kỹ Cao Mạc đã lâu không gặp, anh ấy bây giờ
rất khác. Anh ấy của trước kia có dáng của một con mọt sách, thông mình
và uyên thâm, nhưng luôn cẩn thận và cứng nhắc. Bây giờ dường như đã có
thứ gì đó hòa trộn vào trong, cả con người anh toát lên vẻ tươi mới,
nhấc tay đưa chân cũng đều rất phong thái. Sự chuyển biến từ trẻ con
thành một người trưởng thành, e là công lao này thuộc về cô nữ sinh nào
đó đã dày công bồi dưỡng. Quả nhiên lời của Hà Bố rất đúng, đằng sau
người đàn ông chững chạc là một người con gái có con mắt thông mình và
đôi bàn tay khéo léo. Chiếc xe không lái thẳng về nhà như Quyển Nhĩ
nghĩ, đến đoạn đường được phép quay đầu lại quay lại hướng cũ. Quyển Nhĩ cũng không chắc lắm, bởi vì cả hai gia đình đều vừa mua căn hộ mới,
cũng ở cùng một chỗ, sau khi mua nhà mới, cô vẫn chưa về lần nào. Khi cô đang ngó trái ngó phải, nhìn trước nhìn sau để quan sát đường đi, Cao
Mạc liền nói, “Chúng ta đưa Diêu Sênh đến nhà họ hàng của cô ấy trước
đã”.

Quyển Nhĩ cảm thấy thật rối rắm, lẽ nào không phải đón để đưa về nhà
ra mắt ba mẹ chồng hay sao? Cô len lén quan sát Diêu Sênh qua gương
chiếu hậu, vẫn thế, khí sắc không lẫn vào đâu được.

Rất nhanh, họ rẽ vào một khu chung cư nhỏ. Sau khi xe dừng lại, Cao Mạc xuống xe lấy hành lý.

“Vừa rồi, xin lỗi nhé.” Tư thế của Diêu Sênh trước sau vẫn là nhìn ra cửa sổ, từ lúc lên xe xong cô ấy vẫn luôn ngồi như vậy. “Mặc dù đã chia tay, nhưng nhìn thấy người khác tiếp cận anh ấy, tôi vẫn có những phản
ứng không thể lý giải nổi như thế.” Nói xong, cô ấy mở cửa xe bước
xuống.

Xe đi được một đoạn, Quyển Nhĩ mới thực sự hiểu Diêu Sênh vừa nói gì với cô, bọn họ đã , nhưng cũng chia tay rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.