Việc Đinh Mùi đi Mỹ sau đó đã không thành, nguyên nhân là do anh đột nhiên bị bệnh, khi chẩn đoán ra, tên bệnh cũng rất đặc biệt,
gọi là Tràn dịch màng phổi. Khi phát hiện ra, phổi của anh đã tích nước
vì thế nhanh chóng được đưa vào nằm trong Bệnh viện Các bệnh truyền nhi
Khi Quyển Nhĩ biết tin thì anh đã ra viện và về nhà dưỡng bệnh. Khi
anh nằm viện cũng không nói cho ai biết, ra viện mọi người tìm đến nhà
thăm, anh cũng không tỏ thái độ hoan nghênh. Anh để mọi người tự vui
chơi trong phòng khách, còn một mình anh nằm trên giường trong phòng.
Quyển Nhĩ biết anh muốn tránh xa mọi người, sợ rằng mình mắc phải
bệnh lao, nhỡ lây cho ai đó thì rất không tốt. Nhưng cô không sợ, sau
khi biết anh bị ốm, đã gọi điện về cho ba hỏi về bệnh tình của anh. Ba
nói bệnh của anh chưa chắc đã là bị lao, cũng có thể do ngoại thương dẫn đến việc tích dịch có tính kết dính. Huống hồ cho dù là có bị lao thật, nếu không phải thời kỳ nguy hiểm, có thể được ra viện về nhà rồi, thì
sẽ không lây nữa. Nhưng bệnh đó sẽ làm anh cảm thấy rất mệt mỏi nên cần
phải được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Quyển Nhĩ cảm thấy không quen với hình ảnh một Đinh Mùi đột nhiên trở nên yếu đuối. Cô không thể nhìn được bộ dạng kiệt quệ không còn chút
sức lực nào của anh, cũng không thể chấp nhận được cảnh anh tránh xa tất cả mọi người. Vì thế khi Tăng Nghị nói có đồ cần gửi đến cho Đinh Mùi,
cô rất tích cực chủ động gánh vác trách nhiệm này.
Lần đầu tiên đến, anh không được kiên nhẫn cho lắm, ngồi được một lúc đã đuổi Quyển Nhĩ về. Quyển Nhĩ lúc đó đã nổi nóng, “Chỉ mới bị ốm một
tí, chứ có thiếu tay thiếu chân gì đâu, không lẽ từ bây giờ anh định lui về ở ẩn, không gặp ai nữa chắc? Sợ gặp người khác, sao anh không ở lại
bệnh viện luôn đi, xuất viện làm gì? Sao mới mắc bệnh mà đầu óc lại trở
thành mụ mị thiếu hiểu biết như thế?”
Đinh Mùi bị cơn nóng giận đột ngột của Quyển Nhĩ làm cho cứng lưỡi,
cuối cùng hờn dỗi một câu: “Chẳng biết tốt xấu gì cả!”, sau đó để mặc
cô. Để cô tùy ý muốn làm gì thì làm, anh không lên tiếng nữa, nhưng cũng không còn lui về phòng đóng chặt cửa lại như trước.
Từ hôm đó, Quyển Nhĩ cứ rảnh là gọi điện thoại cho anh, nếu thấy anh
buồn, sẽ đi xe bus tới thăm. Thoạt đầu, mỗi lần ra mở cửa, thái độ Đinh
Mùi rất miễn cưỡng, sẽ nói những câu đại loại như “Sao lại đến nữa?”,
sau đó thấy dù có làm mặt lạnh cũng không ngăn được sự nhiệt tình của
Quyển Nhĩ, nên cũng thuận theo ý cô.
Từ trường đến nhà Đinh Mùi, nếu thuận lợi, đi xe mất khoảng một tiếng rưỡi. Buổi sáng Quyển Nhĩ thường có tiết, nên nếu đi thì phải sau buổi
trưa. Nhưng nếu ăn xong cơm trưa mới đi, đến được nhà Đinh Mùi cũng đã
là b hơn, gần bốn giờ, ngồi được một lúc rồi cô sẽ phải cùng với một
biển người nhân viên công sở lúc đó cũng vừa hết giờ làm chen chúc trên
tàu điện ngầm, lần nào cũng khiến cô rất mệt mỏi nhếch nhác.
Sau này Đinh Mùi nói, “Nếu đến em đến sớm một chút, đừng có lần nào
cũng như đến để rửa bát thế!”. Từ đó về sau Quyển Nhĩ đến ăn cơm trưa
cùng với anh, đồ ăn thì chia làm hai phần, của ai người ấy ăn, cả hai
đều cảm thấy rất ngon lành.
Ban đầu Quyển Nhĩ cũng không thể nói được lý do vì sao mình lại có
động lực lớn như vậy, ngày nào cũng đi một đoạn đường rất xa để đến với
anh. Anh không đi Mỹ nữa, cô thấy vui; anh cũng không châm chọc hay lạnh lùng với cô nữa, cô cũng thấy vui; mua cho anh những thứ anh cần, những món ăn anh thích, cô cảm thấy sung sướng. Là vì cô thích anh sao? Vì
anh, cô sẵn sàng ngang nhiên trốn học, lúc nào cũng trông ngóng chỉ muốn chạy tới nhà anh, đúng là rất thích anh rồi!
Hai người ở bên nhau, thật ra cũng chẳng có nhiều việc để làm. Thường thì cùng xem ti vi, nói chuyện phiếm, Quyển Nhĩ còn nhớ, thời gian đó
đã xem được xem hết bộ phim Lãng Mạn Trong Mưa [1] từ đầu đến cuối, điều này đối với một người đã quen với cuộc sống không có ti vi như cô mà
nói, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Nếu có tập nào bị lỡ không xem
được, Đinh Mùi đều kể lại tường tận từng chi tiết cho cô nghe. Điều này
cũng khiến Quyển Nhĩ rất ngạc nhiên, rõ ràng là lần nào cô tỏ ý muốn
xem, thái độ của anh đều rất khó chịu, miễn cưỡng chuyển từ kênh thể
thao sang kênh phim truyện.
[1] Tên gốc là Tình thâm thâm, vũ mông mông, một bộ phim truyền hình được chuyển thể từ tiểu thuyết Yên vũ mông
mông của Quỳnh Dao.
Đương nhiên việc đến nhà Đinh Mùi không phải lúc nào cũng thuận lợi
như ý, có hai lần cô đã gặp mẹ. Đó là một phụ nữ trông rất nhanh nhẹn,
giỏi giang. Cô ấy nhìn thấy Quyển Nhĩ, không hề đặt ra bất kỳ câu hỏi
thăm dò nào, chỉ nhiệt ình nói: “Tiểu Mùi một mình ở nhà rất buồn, lúc
nào cũng đòi quay lại trường học. Sức khỏe của nó, muốn gì thì muốn,
cũng phải ở nhà tĩnh dưỡng thêm một tháng nữa mới được, cháu thường
xuyên đến chơi với nó nhé, chuyện ở trường cũng phiền cháu và các bạn
giúp đỡ nó”.
Sau lần đó, Quyển Nhĩ thấy sợ hãi vô cùng, không chịu đến nhà Đinh
Mùi nữa. Về lý mà nói, giữa cô và Đinh Mùi không có chuyện gì, nhưng đối với mẹ Đinh Mùi, tự nhiên cô thấy thiếu tự tin, sợ lại bị cô ấy bắt gặp nữa. Sau này lại đến là vì Đinh Mùi gọi điện nói muốn ăn cánh gà Tây
Môn, cô mới không qu nguy hiểm mà đi một chuyến, dù sao đấy cũng là lần
đầu tiên anh chủ động gọi điện cho cô, cũng ngầm tỏ ý muốn cô đến! Nhưng đúng là ông Trời chẳng giúp, hôm đó lại gặp mẹ Đinh Mùi về nhà lấy đồ,
cô đành than thở số mình xui xẻo.
Tuy nhiên, mẹ Đinh Mùi xem ra đúng là rất bận rộn, chỉ chào một tiếng rồi vội vàng đi ngay, không làm điều gì khiến Quyển Nhĩ thấy khó xử. Từ hôm đó trở đi, cô lại như trước kia, tự nguyện đi đến gặp anh, cũng
không cần Đinh Mùi phải giúp cô tìm cớ nữa.
Hôm đó, hai người đang xem ti vi, trên màn hình hai nhân vật nam nữ
chính đang bịn rịn vương vấn anh anh em em mãi không rời. Lúc đó vốn
Đinh Mùi đang ngồi trên sofa đọc sách, việc ngồi xem ti vi với Quyển Nhĩ chỉ mang tính tượng trưng mà thôi, cũng bị những âm thanh phát ra liên
tục đấy thu hút sự chú ý. Quyển Nhĩ thấy anh ngẩng lên nhìn chằm chằm
màn hình ti vi, cảm thấy không được tự nhiên, đứng dậy định đi uống
nước, giảm bớt thời gian ngượng ngùng. Do Đinh Mùi ngồi bên ngoài, nếu
muốn đi ra Quyển Nhĩ phải len qua bàn và Đinh Mùi. Nhưng lần này, Quyển
Nhĩ đứng trước mặt anh một lúc, anh cũng không hề có ý nhường đường.
Không còn cách nào cô đành nhấc chân lên định bước qua.
Một chân vừa bước qua, Quyển Nhĩ liền bị Đinh Mùi kéo xuống, ngồi lên đùi anh.
“Làm gì vậy?” Quyển Nhĩ sợ hãi, mặc dù cô rất ngây thơ, nhưng hành động khác thường đó của anh, làm sao cô không nhận ra chứ.
“Ôm một cái, em ngồi im nào, anh chỉ muốn ôm một cái thôi.” Đinh Mùi
ôm chặt cô trong lòng, đầu vùi vào cổ cô dụi qua dụi lại, không có thêm
hành động nào khác.
“Không được, làm gì có anh trai nào mà lại ôm em gái như thế?” Quyển
Nhĩ kiên quyết từ chối. Lần trước cũng ngồi ăn cơm anh đã nói như vậy,
kết quả cô cũng mềm lòng đồng ý để anh ôm một lúc. Cho tới lúc Tăng Nghị và các bạn quay về, anh đã lập tức đẩy cô ra, khiến cô có cảm giác như
chính cô sấn tới để ôm anh không bằng, sau lần đó còn định lấp liếm bằng cách khăng khăng nhận Quyển Nhĩ làm em gái, gắn cái danh phận này cho
cô trước mặt mọi người.
“Lúc này không phải là em gái.” Mùi vị trên người Quyển Nhĩ sộc thẳng lên mũi Đinh Mùi. “Chỉ ôm một lúc thôi, anh không làm gì cả”.
Lúc đó Quyển Nhĩ còn chưa hiểu anh còn có thể làm gì nữa, cô chỉ biết rằng không thể để anh muốn làm gì thì làm. Hơn nữa, hôn cũng đã hôn
rồi, cô dườngchưa có chuyện gì là chưa từng làm với Đinh Mùi, vì vậy
cũng không còn cảm thấy quá sợ hãi. Cô kiên quyết không đồng ý, cố gắng
để vùng ra.
Nói thẳng ra thì hành động tình cảm này của Đinh Mùi cũng có nguyên
nhân của nó. Thực ra bệnh tình trong người Đinh Mùi khỏi bảy tám phần
rồi, giờ chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được. Nhưng ba mẹ không đồng ý
cho anh ngưng dùng thuốc, bắt anh phải uống thêm một thời gian nữa.
Trong thuốc có thành phần kích thích nhất định, khi cơ thể anh yếu thì
không cảm thấy gì, nhưng khi sức khỏe ngày một tốt lên , tự nhiên nhu
cầu cũng trở nên mãnh liệt theo.
Thêm nữa, Quyển Nhĩ lại hoàn toàn không đề phòng, ngày nào cũng đi đi lại lại trước mặt, tình tiết trong phim trên ti vi lúc đó tạo không khí phấn khích vô cùng, cho dù anh có là thần tiên thì lúc ấy cũng không
thể kiềm chế đươc bản thân mình.
“Không được, anh nói là em gái thì là em gái, nói không phải thì là
không phải chắc!” Quyển Nhĩ thấy Đinh Mùi muốn dùng mấy lời dỗ dành cho
qua chuyện, cô cãi lại và càng la dữ hơn.
Đinh Mùi điều chỉnh lại tư thế ngồi theo lực đẩy của cô, không kìm được than thở,
“Vậy em nói phải làm thế nào?”.
Quyển Nhĩ nhìn bộ dạng chuyện gì cũng có thể thương lượng, sẵn sàng phục vụ mọi yêu cầu của Đinh Mùi, lập tức đưa ra yêu cầu.
“Gọi chị đi, gọi chị thì sẽ để anh ôm một lúc.”
Cô đơn giản chỉ đùa với anh một chút, thậm chí còn hơi nâng cằm Đinh Mùi lên, như trêu chọc anh.
Đinh Mùi nhìn cô, mắt như có lửa, “Gọi là chị? Không được!”.
“Sao lại không được?” Bị từ chối, Quyển
Nhĩ hỏi có vẻ nghiêm túc.
“Em ít tuổi hơn anh, chỉ có thể làm em.” Đinh Mùi nói từng từ từng
chữ, không phải anh không muốn nói nhanh, mà đột nhiên anh thấy hơi thở
của mình trở nên gấp gáp, phải cố gắng dùng sức mới có thể điều chỉnh
được hơi thở.
“Vậy thì đừng gọi nữa, cũng đừng ôm nữa.” Quyển Nhĩ đặt chân xuống đất, muốn thoát thân. ân kia khi định bước qua, lại chạm vào Đinh Mùi, hai tay Đinh Mùi níu eo
cô xuống. “Chị cả của tôi ơi, chị không thể nghiêm túc một chút hay
sao?” Anh nói xong liền khóa chặt Quyển Nhĩ vào lòng, ôm chặt hơn.
Chỉ ôm một lúc, Quyển Nhĩ đã thấy rất khó chịu, cô không thể cử động
được, đành phải ngồi im ở đó, trên người cô chỗ nào cũng thấy đau. Nhưng cô chỉ thử động đậy, giằng ra, lập tức bị anh ôm chặt hơn, không có
hiệu quả thực tế.
Buổi chiều hôm đó, đúng là họ đã không làm gì cả, chỉ là ôm chặt lấy nhau, ngồi như thế suốt buổi.
Vạn sự khởi đầu nan, một khi đã bắt đầu, muốn quay lại cũng khó. Sau
này Đinh Mùi nếu muốn có hành động mờ ám gì, chỉ cần một câu “chị gái
Lục” là Quyển Nhĩ hiểu ý, dường như ba từ đó đã trở thành giấy thông
hành của Lục Quyển Nhĩ vậy, chỉ cần anh ấy nói là Quyển Nhĩ không có lý
do gì để từ chối.
Đương nhiên Quyển Nhĩ cũng không thật sự muốn từ chối, bởi vì cô
thích được Đinh Mùi ôm, cô cũng không có cách nào để kháng cự lại được ý thích đó của mình.
Cho tới khi sức khỏe của Đinh Mùi phục hồi và có thể quay lại trường thì “ôm” có thể coi như công việc quen thuộc của họ rồi.
Nhưng những thời khắc vui vẻ bao giờ cũng ngắn ngủi, bởi vì bối cảnh
đã chuyển về trường, Quyển Nhĩ đã không còn những khoảnh khắc vui vẻ đơn thuần như thế nữa.
Thời gian đầu Quyển Nhĩ thấy rất khó hiểu, cảm giác thái độ của Đinh
Mùi đối với cô bây giờ và thái độ với cô khi ở nhà anh là hai thái cực
khác nhau. Anh đối với cô không phải không tốt, nhưng những hành động
tốt đó không bao giờ vượt qua ngưỡng quan tâm của anh trai dành cho em
gái. Gắp thức ăn, mua nước…những việc đó anh đều chủ động làm, nhưng
cũng chỉ thế mà thôi.
Những lúc có thể không ở riêng với nhau, anh đều cố gắng không ở riêng, dường như sợ Quyển Nhĩ sẽ làm gì anh không bằng.
Theo lý mà nói, thái độ trước và sau của Đinh Mùi có khác nhau, Quyển Nhĩ ít nhiều cũng cảm thấy buồn, cũng có những suy đoán, nghi ngờ.
Nhưng cô lại không suy nghĩ việc ấy trên phương diện tình cảm. Đinh Mùi
mới phục hồi sau khi bị bệnh, những gì Quyển Nhĩ nghĩ đến đều là sức
khỏe của anh, vì vậy rất tự nhiên cô liên tưởng tới việc phải chăng bệnh tình của anh đã có biế đổi gì đó, vì thế anh mới muốn lảng tránh mối
quan hệ của hai người, nhưng không nói cũng không hỏi.
Cô ít nhiều cảm thấy, lần bị bệnh này khiến Đinh Mùi tránh nói tới
vấn đều sức khỏe hay những việc tương tự. Bản thân anh có những quan tâm quá mức tới vấn đề sức khỏe của mình, nhưng lại không thích người khác
tỏ ra quan tâm. Quyển Nhĩ quyết định anh muốn thế nào thì cô sẽ thuận
theo anh, anh đối xử với cô ra sao là việc của anh, còn cô chỉ cần đối
xử tốt với anh là được.
Rốt cuộc Đinh Mùi nghĩ thế nào, chính anh cũng không hiểu nổi, nhất thời cảm thấy rất mơ hồ.
Anh và Tăng Nghị là bạn từ nhỏ tới lớn, nếu nói hai đứa cùng mặc
chung một chiếc quần thì hơi khoác lác, nhưng đã từng mặc lẫn quần áo
của nhau thì đúng là sự thật. Nghĩ đến Tăng Nghị, anh cảm thấy mình
không nên có sự quan tâm đặc biệt đối với Quyển Nhĩ. Bất luận là Quyển
Nhĩ và Tăng Nghị có thành đôi hay không, người bên cạnh Quyển Nhĩ có thể là bất cứ người nào, chỉ không thể là anh.
Nhưng mỗi lần gặp Quyển Nhĩ, anh hoàn toàn không muốn nhớ đến những việc đã suy nghĩ hết sức rõ ràng đó nữa. Anh không nghĩ là không nghĩ, nhưng đường
biên đã được kẻ rồi, anh trước sau gì cũng không dám vượt qua giới hạn
đó. Đối với anh mà nói, việc ôm ấp đó, cũng miễn cưỡng có thể là coi là
sự tiếp xúc đơn thuần giữa những người bạn bình thường, có thể chấp nhận được, vẫn có thể coi là còn đường rút.
Khi hiểu ra, Đinh Mùi cũng biết mình đã làm một chuyện đốn mạt, không ai có thể chấp nhận được. Nhưng nếu như tất cả mọi việc đều có thể rõ
ràng, mình bạch, xử lý thỏa đáng, đến chuyện tình cảm cũng không được có những giây phút rung động, thì anh đã không phải là một tiểu tử ngang
ngạnh nữa, mà có thể đã đắc đạo thành tiên rồi. Vì vậy, mặc dù không thể hoàn toàn dùng hai từ tuổi trẻ để giải thích, Đinh Mùi cũng cảm thấy
ngượng ngùng không dám tìm bất cứ lý do nào để thoát tội cho mình, tuy
nhiên trong sâu thẳm trái tim anh cũng đã tự tha thứ cho sự hoảng loạn,
do dự, mang theo cảm giác xấu hổ để tận hưởng chút tình cảm mà thật ra
là sai trái đó.
Nguồn gốc của sự việc bắt đầu trong kỳ nghỉ đông, La Tư Dịch định đến nhà Quyển Nhĩ chơi, Tăng Nghị biết tin liền sống chết quấy nhiễu Đinh
Mùi, nghỉ đủ mọi cách để hai bọn họ có thể cùng đi. Nhưng Đinh Mùi lập
tức từ chối. Đùa gì thế không biết, trong tình hình này mà đến nhà Quyển Nhĩ chơi thì đúng là loạn lên mất. Hơn nữa mắt của bậc làm cha làm mẹ
bao giờ cũng rất tinh, nếu anh đến nhà Quyển Nhĩ chơi thì đúng là hết
cách che giấu và cũng xấu hổ không có lỗ nẻ nào mà chui xuống, tại sao
anh phải làm cho sự việc thêm rối ren rồi tự đưa mình vào sự rối ren đó
chứ?!
Tăng Nghị không hề biết những lo lắng của Đinh Mùi, thấy Đinh Mùi
không có ý định giúp mình, không thèm năn nỉ thương lượng nữa, “Dù sao
thì mình cũng mua vé rồi, cậu không đi mình cũng vẫn sẽ đi”.
“Cậu đi một mình? Cậu đi một mình thì định nói với họ thế nào?”
“Mình nói thế nào á? Mình sẽ nói đến thành phố Y chơi, ban ngày thì
nhập hội với họ, như thế chẳng phải họ cũng sẽ an toàn hơn sao? Buổi tối thì tìm đại một quán net hoặc phòng tắm hơi, thế nào mà chẳng qua đêm
được, không làm phiền đến họ, thế thì có gì mà không được.” Đột nhiên
Tăng Nghị lại trở nên hùng hồn như thế, hoàn toàn quên mất ý định ban
đầu của mình là đến tìm Đinh Mùi để lấy can đảm.
Đinh Mùi cũng không có cách nào với Tăng Nghị, anh chẳng có tư cách
gì để ra sức khuyên can, chỉ tìm cách quản lý cái miệng của mình, không
nói thêm gì nữa. Anh không muốn để mặc mọi việc diễn ra, nhưng cũng
không có cách nào ngăn lại.
“Cho anh hai lựa chọn, một là đi cùng, hai là trói Tăng Nghị ở nhà”
La Tư Dịch thì không thể để mặc anh muốn làm gì thì làm, nhìn thấy vé
tàu của Tăng Nghị, lập tức tìm gặp anh.
Với tính cách của La Tư Dịch, thì thật sự không cần phải có mấy lựa
chọn đó, nếu anh ta đi theo thì đá anh ta về là được. Những người khác
không hiểu tình cảm của Quyển Nhĩ, cô không thể làm như không hiểu,
Quyển Nhĩ thích Đinh Mùi. Thái độ của Đinh Mùi mặc dù không rõ ràng,
nhưng sự chăm sóc bảo vệ Quyển Nhĩ trước nay của anh, ai mà chẳng nhận
ra, chắc chắn hai người bọn họ có khả năng phát triển tiếp. Cô không thể để mình – một người trong quá khứ – và Tăng Nghị – một kẻ chuyên phá
đám – làm vật cản đường. Lần này nếu bốn người đi cùng nhau, chắc chắn
sẽ là một chuyến đi phá tan băng đá. Đã thích rồi thì sẽ mãi giữ cảm
giác ấy trong lòng, hoàn toàn không phải là việc gì vi phạm đạo lý. Nếu
muốn tiếp tục là bạn, thì nên quét dọn những thứ vật cản đó cho sạch sẽ
mới được, nếu cứ để nó chắn giữa đường thì khó tránh khỏi trục trặc.
Đinh Mùi lúc đó không hứa hẹn gì, nhưng đã lựa chọn thời điểm có tính chiến lược để thăm dò ý của Quyển Nhĩ. Quyển Nhĩ đương nhiên cũng biết ý định của Tăng Nghị, mặc dù cũng ngại không biết sẽ phải nói thế nào với ba mẹ vì việc đột ngột xuất hiện một anh bạn học, nhưng cũng làm tròn
vai trò của chủ nhà, cẩn thận sắp xếp: “Ba em đã giúp lên lịch trình
rồi, có những chỗ em cũng chưa từng đến”.
Đinh Mùi luôn lo lắng Quyển Nhĩ sẽ ép anh cùng đi nhưng giờ lại không nhận được lời mời, không ngờ bản thân có chút không thoải mái: “Cậu ấy
là con trai, ở lại nhà em có tiện không?”.
Quyển Nhĩ mở to mắt, “Sao lại ở nhà em, ba em nói đã liên hệ nhà trọ
rồi, mà nếu thật sự không có chỗ thì tới bệnh viện ba em làm là có phòng đấy, ha ha”.
Cuối cùng Đinh Mùi cũng cùng Quyển Nhĩ và hai người kia lên tàu, bản thân anh cũng không đủ kiên nhẫn để tìm hiểu lý do vì sao, chỉ biết rằng bị những người bạn thân cho ra rìa, anh thấy không thoải mái lắm.
Anh không chuẩn bị gì, cậu em họ vừa từ nước ngoài trở về cũng bị bị bỏ lại nhà, chỉ mang theo ít tiền là lên đường thôi.