Lãnh Chiếu thản nhiên nói:
– Mỹ Nhân Ngư? Sớm muộn cũng là nữ nhân của ta.
Hắn nói xong đầy vẻ tự tin, nhưng từ trong lời nói, mang theo một hơi thở âm độc, làm cho người nghe cảm giác thật sự có chút không thoải mái, ít nhất lọt vào trong tai Hàn Mạc, lời này có sắc thái không khác gì lưu manh. Có điều, đối phương là hải tặc, nói ra những lời như vậy, cũng chẳng ngoài suy nghĩ của Hàn Mạc.
Thế nhưng, nghe ý tứ trong lời nói của bọn hắn, thủ lĩnh bọn họ hẳn là một vị đảo chủ, hơn nữa đám người này dưới sự hướng dẫn của Lãnh Chiếu, dấu diếm vị đảo chủ kia mà lén lút hành động.
Nhân vật Lãnh Chiếu này cũng thuộc dạng cường hãn.
Một gã hải tặc bước tới đá Hàn Mạc mấy cái, quay đầu lại nói:
– Tiểu tử này còn chưa tỉnh nữa!
– Mũi tên của ta có ngâm mê dược Đông Trùng Hạ Thảo, không có hai ba canh giờ, hắn không thể tỉnh dậy đâu.
Lãnh Chiếu cũng đi tới, nhìn Hàn Mạc đang “mơ màng ngủ say”, lạnh lùng nói:
– Chỉ sợ phải một lát nữa hắn mới tỉnh lại được!
– Lãnh nhị ca, tiểu tử này chỉ là tên lính hải quân, giá trị không đáng bao nhiêu, dẫn hắn trở về làm cái gì?
Có người lại hỏi:
– Còn không bằng vứt xuống biển làm bữa ăn cho cá mập, tránh phiền toái sau này?
– Hải quân?
Lãnh Chiếu lắc đầu nói:
– Nếu chỉ là lính hải quân bình thường, liệu hắn có thể chỉ trong ba chiêu hai thức đánh bại được Đại Bảo?
– Đúng vậy a!
Lập tức có người tán thành nói:
– Đại Bảo trên Tiên Nhân đảo chúng ta, công phu của hắn tính ra cũng thượng hạng, trên đảo không có mấy người là đối thủ Đại Bảo. Tiểu tử này không biết sử ra chiêu thức quỷ quái gì, chỉ trong vòng ba chiêu đã đánh bại được Đại Bảo. Bây giờ nghĩ lại tên tiểu tử chỉ sợ chưa chắc đã là lính hải quân.
Hàn Mạc nghe những lời nói đó, trong lòng cười lạnh:
– Kĩ năng đánh lộn của thiếu gia, ba chiêu không thể đánh ngã người, vậy chẳng phải quá uổng công luyện tập rồi? Hắc hắc, cũng nên biết thiếu gia không phải là người bình thường mà!
– Đại Bảo hiện tại như thế nào rồi? Tốt hơn chút nào chưa?
Lãnh Chiếu nhàn nhạt hỏi. Lời của hắn không biểu hiện nhiều ý quan tâm lắm, giống như thuận miệng hỏi qua thôi, tỏ vẻ hắn ít nhất cũng quan tâm đến tình hình đám thuộc hạ.
Người này có lẽ muốn hư tình giả ý (giả vờ có tình cảm), nhưng có thể do tính tình vốn lạnh lẽo và lãnh đạm, hoặc do trời sanh không có tính quan tâm đến người khác, nên biểu hiện của hắn không tốt lắm.
– Đã không còn chuyện gì rồi.
Có người trả lời:
– Thế nhưng nói ra cũng thật lạ, chính miệng Đại Bảo nói rằng, trong nháy mắt, chân của hắn giống như không phải của mình vậy, không có một chút khí lực, hơn nữa lại nhức mỏi vô cùng, bản thân cũng không biết làm sao mà bị ngã xuống. Ta xem thì chưa chắc do tên tiểu Hải quản này có bản lãnh gì đó, nói không chừng vừa đúng dịp Đạo Bảo bị chuột rút, cho nên ngã xuống.
– Trên đùi bỗng nhiên bị tê dại còn có thể nói do đột nhiên chuột rút, vậy chuyện bả vai kia thì chuyện gì đã xảy ra?
Lãnh Chiếu thản nhiên nói:
– Xương cốt thiếu chút nữa bị vỡ nát.
Tất cả mọi người không ai nói một lời nào.
Nơi boong tàu bỗng nhiên có người kêu lên:
– Lãnh nhị ca, hai cái thuyền kia trở lại kìa!
Lãnh Chiếu đắc ý nói:
– Làm không tệ, công phu của Thành Tư kia thật sự lợi hại, nhưng mà chỉ huy chiến thuyền thì…Hắc hắc, đích xác là một kẻ ngu, lấy đâu ra năng lực để đuổi theo thuyền của chúng ta.
Vừa quét mắt nhìn qua Hàn Mạc cùng Tiêu Đồng Quang mấy lần, mới thản nhiên nói:
– Xem bọn hắn có thể ngủ tới bao lâu!
Ánh mắt của hắn nhìn đống vật thải do Tiêu Đồng Quang nôn mửa ra, lạnh lùng cười một tiếng. Không hề nhiều lời, hắn dẫn mọi người lên trên, đắp lên trên khoang đáy boong tàu. Khoang đáy trong nháy mắt một lần nữa bị bao phủ bởi tấm che màu đen.
– Tiên Nhân đảo?
Hàn Mạc lẩm bẩm tự nói. Hắn cố gắng hết sức , muốn từ trong đầu mình nghĩ cho ra cái địa danh này. Trong “Đông Hải địa chí” có giới thiệu rất nhiều đối với đại Đông Hải. Nhưng mà trong đó có một hiện tượng rất kỳ quái, đó chính là không hề đề cập gì tới mấy chục tòa tiểu đảo Đông Hải, vị trí cụ thể và tên của địa danh.
Về điểm này, Hàn Mạc có thể hiểu được, dù sao cũng là ghi chép của hải tặc, tự nhiên không thể đem vùng đất hải tặc sinh tồn, tụ tập nói rõ từng chi tiết ra bên ngoài.
Đại Đông Hải có diện tích khổng lồ. Nghe nói có vạn dặm mặt biển, mấy chục tòa tiểu . Bên trong sách cũng chỉ những hải đạo trong phạm vi gần Đông Hải Quận thuộc về Yến quốc. Tính khắp cả Đông Hải, ai có thể tính ra được có bao nhiêu tiểu đảo.
Hắn còn đang chăm chú suy nghĩ, cố gắng phân tích Tiên Nhân Đảo kia đến tột cùng là mảnh địa phương nào trong Đông Hải hải vực, đã nghe thấy tiếng Tiêu Đồng Quang thấp giọng nói:
– Lúc này…lúc này thật sự là hải tặc…??
– Ngươi cho rằng ta lừa ngươi sao?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
– Tiêu đại nhân, chúng ta tự cầu cho mình phúc dày đi!
– Hàn Mạc, ta nghe qua ý của bọn chúng, hẳn là không chuẩn bị giết chúng ta mà bắt chúng ta làm con tin đổi lấy bạc a?
Cảm giác sợ hãi của Tiêu Đồng Quang đã tiêu trừ đi không ít.
– Bạc có thể giải quyết được chuyện này, vậy thì tốt rồi. Đám hải tặc này, có thể trải qua bao nhiêu việc để rành đời cơ chứ, cho bọn hắn năm ba ngàn lạng bạc, còn không biết điều một chút thả chúng ta đi a!?
– Tiêu đại nhân xem ra đã nghĩ thông suốt rồi!
Hàn Mạc thở dài nói:
– Thế nhưng đại nhân hẳn cũng đã nghe qua, có một số hải tặc, thích nhất là việc giết con tin. Ngươi nếu như không phải loại đàng hoàng, bọn họ không muốn cầm lấy bạc mà muốn giết người!
– Thật sao?
Thanh âm Tiêu Đồng Quang có chút sợ sệt.
Hàn Mạc cảm thấy buồn cười, nói:
– Tiêu đại nhân, ta muốn hỏi, người Tiêu gia các ngươi ai cũng nhát gan giống như ngươi vậy sao? Ồ, vị Tiêu Thái sư kia thì sao, có phải cũng rất nhát gan như vậy hay không?
– Im miệng!!!
Tiêu Đồng Quang thấp giọng trách cứ:
– Hàn Mạc, đại ca của ta…Ồ Tiêu Thái sư là trọng thần một nước, há lại để cho ngươi, một tên tiểu tử tóc còn để chởm nói xấu thế sao, đây là tội lớn, phải chém đầu thị chúng!
Hàn Mạc không nhịn được nói:
– Tiêu đại nhân, ngươi có thể đừng có giả bộ được hay không. Nơi này chỉ có hai người ta và ngươi, đều bị trói rồi, ngươi có thể nhỏ tiếng một chút được chăng? Đừng trách ta sao một lát nữa không nói chuyện với ngươi, ở nơi tối như hũ nút thế này đủ hù chết ngươi đấy. Ta không có chút lừa gạt ngươi, đây là một loại thuyền hải tặc, đặc biệt loại khoang đáy như thế này thường xuyên phải cất dấu một ít con tin, vân vân. Người chết ở đây cũng không ít, nói không chừng bốn phía quanh đây còn có Quỷ Hồn đấy…
Trước mắt Tiêu Đồng Quang là một mảng đen nhánh. Nơi này vốn làm người ta thấy tối tăm nên dẫn tới cảm giác cực kì khiếp sợ. Huống hồ cổ nhân đối với yêu ma quỷ quái cực kì tin tưởng và mê tín, cho nên Hàn Mạc vừa nói ra như vậy, Tiêu Đồng Quang không nhịn được run lên từng đợt.
Sau một hồi trầm mặc, Tiêu Đồng Quang mới thở dài nói:
– Hàn Mạc, trước kia ta vẫn cho là Hàn gia các ngươi cùng với hải tặc cấu kết chung một chỗ. Bây giờ nhìn lại, chỉ sợ suy nghĩ của ta sai lầm rồi. Nếu không đám hải tặc này sẽ không đụng chạm vào thuyền lấy châu?
– Hàn gia chúng ta trung quân ái quốc, là kẻ địch của hải tặc, tự nhiên không thể nào cùng bọn chúng ở cùng một chỗ!
Hàn Mạc thản nhiên nói. Trong bóng tối, trên mặt hắn mang theo nụ cười khó nắm bắt.
– Trung quân ái quốc? Thật như thế không?
Hàn Mạc lạnh nhạt nói:
– Tiêu đại nhân, hình như rất hoài nghi sự trung thành Hàn gia chúng ta?
Hắn thở dài, nói:
– Đại nhân, có lẽ không biết, thật ra thì Hàn gia chúng ta…Ai, khó khăn lắm a..!!!
Tiêu Đồng Quang nghe khẩu khí Hàn Mạc như ông cụ non, cực kì nghi ngờ nói:
– Xin chỉ giáo?
– Cửu đại thế gia Yến quốc, Hàn gia ta ở vị trí thứ sau, lúc nào cũng phải xem sắc mặt người khác. Thật ra thì Hàn gia chúng ta cũng hiểu, hôm nay mặc dù tại hoàng uy, nhưng mà ở Yến quốc chân chính giữ quyền lực, đó chính là nhóm người Tiêu gia các ngươi!
Trên mặt Hàn Mạc lộ ra một nụ cười quái dị, nhưng thanh âm lại bình tĩnh dị thường:
– Vốn sâu trong nội tâm Hàn gia chúng ta muốn cùng Tiêu gia các ngươi kết minh, chẳng qua là…Chẳng qua hai nhà dường như có một số việc không thể nói ra rõ ràng, cho nên sinh ra không ít hiểu lầm…!
– Hàn gia các ngươi thật sự có tâm ý kết minh cùng Tiêu gia chúng ta?
Tiêu Đồng Quang có chút ít kích động nói:
Hàn Mạc nói:
– Đại nhân, ta ở Hàn gia là hậu bối, không có quyền nói chuyện. Chuyện ta nói ra lúc này, chẳng qua là thỉnh thoảng nghe người nhà lén nói đến, cũng tương tự ý tứ này mà thôi…
Những lời nói này nếu phát ra từ Hàn Huyền Xương hoặc một nhân vật trọng yếu khác của Hàn gia, tự nhiên Tiêu Đồng Quang sẽ không tin. Nhưng mà tự trong miệng Hàn Mạc nói ra, Tiêu Đồng Quang lại muốn tự thẩm định lại một phen.
Tuy Hàn Mạc nói trơn tru vô cùng. Nhưng mà trong mắt Tiêu Đồng Quang, dù sao cũng là một người tuổi trẻ, loại đại sự như thế này, người trẻ tuổi tự nhiên không dám dễ dàng nói giỡn như vậy.
Thực tâm mà nói, giai đoạn trước mắt Tiêu gia chủ yếu chỉ đối phó hai nhà Diệp Ngô ở Bột Hải Quận. Đối với những thế gia khác, càng không có quá nhiều thời gian để đối phó. Nếu như những thế gia khác có thể yên ổn bất động, thậm chí kết mình cùng Tiêu gia, đây là cục diện Tiêu gia vô cùng hi vọng thấy được.
Hai nhà Diệp Ngô, gia tộc Diệp tộc ở vị trí thứ hai, gia tộc Ngô thị ở vị trí thứ tư, đều là những gia tộc có thực lực tương đương nhau. Hơn nữa hai nhà đã sớm kết minh cùng phân cao thấp với Tiêu gia. Nói một cách khác, trước khi hai nhà Diệp Ngô còn chưa bị tiêu diệt thì Tiêu gia rất nguyện ý đoàn kết với hết thảy mọi lực lượng khác.
Khi Hàn Mạc nói chuyện, nguyên nhân hắn làm vậy là để di dời sự tập trung tinh thần của mình, tránh cho bị mùi hôi thối càng lúc càng nồng nặc làm bản thân muốn nôn mửa ra. Hắn hết sức rõ ràng, nôn mửa đối với việc tiêu hao thể lực ảnh hưởng rất lớn. Sau khi bị hải tặc bắt cóc, chuyện sau đó hết thảy không biết chắc. Bản thân nhất định phải bảo tồn đầy đủ thể lực, luôn trong trạng thái chuẩn bị, tùy cơ ứng biến.
Về phần đề tài khi nói chuyện của Hàn Mạc, ý tứ lừa dối quá rõ ràng.
Tiêu Đồng Quang trầm ngâm chốc lát, mới nói:
– Nếu như lời của ngươi là sự thật, ta sẽ suy nghĩ để có cơ hội!
…..
Cũng không biết trải qua bao lâu, hai người nói chuyện câu được câu không về một số chuyện bình thường chẳng có gì quan trọng. Nói qua nói lại, hai người nhanh chóng đã mơ màng rồi ngủ thiếp đi. Cảm giác được thân thuyền hình như ngừng lại, cảm thấy có chút kỳ quái. Khoang đáy boong tàu kia một lần nữa được mở ra, một cái đầu thò xuống ,nói lớn tiếng:
– Mẹ nó chứ lại giả bộ ngủ nữa hả, đến chỗ rồi! Các ngươi nếu không muốn đi ra ngoài, lại còn đưa mặt ngu ngốc nhìn ta à? Nghẹn chết với hai tên khốn kiếp này mất!
Lập tức có mấy người nhảy vào, đem Hàn Mạc và Tiêu Đồng Quang lên boong tàu. Hai người ngừi được mùi không khí mát mẻ, nhất thời tham lam hít lấy.
– Hai vị đi thôi! Các ngươi chính là những khách quý của chúng ta!
Lãnh Chiếu với mái tóc tết đuôi sam từ bên cạnh đi ra ngoài, lạnh lùng nhìn hai người, bĩu môi nói:
– Dẫn bọn hắn xuống thuyền!
Lập tức có bốn năm tên hải tặc giơ đại đao lên, đi theo phía sau Hàn Mạc cùng Tiêu Đồng Quang, xô đẩy bọn hắn đi về phía trước.
Đi về phía mũi thuyền trên boong tàu, Hàn Mạc nhìn bốn phía một chút. Thuyền bè đậu vào trên bờ cát. Chỉ thấy rằng con thuyền nhốt mình so sánh với chiến thuyền cỡ nhỏ của Trấn Phủ Quân thì lớn hơn một chút xíu, nhưng mà chắc chắn so với chiến thuyền Trấn Phủ Quân thì trang bị không thể so bì được. Ở phía sau con thuyền này, còn hai chiếc thuyền nhỏ hơn đi theo, hiển nhiên chính là hai chiếc thuyền dùng để kéo Thần Bính và Thần Đinh.
Ngoại trừ ra, tựa vào bờ cát bên bờ biển còn có ba bốn chiếc thuyền tương đối lớn cùng hơn mười con thuyền nhỏ, xếp thành một hàng, cùng bỏ neo bên bờ cát. Những thứ này hiển nhiên là gia sản trên biển của đám hải tặc.
Hết thảy những điều đó không làm Hàn Mạc kinh ngạc. Đích thực làm cho Hàn Mạc kinh ngạc là, hiện ra ngay trước mắt mình một hòn đảo như tòa nhà lớn. Thoạt nhìn qua một chút, ít nhất phạm vi của nó cũng phải vài chục dặm. Không chút nghi ngờ gì, hòn đảo này ở trên biển Đông tuyệt đối được xếp vào một trong số những hòn đảo lớn.
Trên bờ cát là những hạt cát trắng phau xinh đẹp lạ thường. Cách đó không xa những cây cọ xếp thành một hàng thẳng tắp. Những cây dừa cao lớn với cánh lá xanh biếc, khi gió biển ôn nhu thổi qua, cây cối khẽ lay động, giống như đang hoan nghênh khách nhân từ phương xa tới.
Nơi xa xa là một mảnh rừng rậm rạp. Hòn đảo lớn vài chục dặm giống như được bao phủ bởi cây cối xanh biếc trong rừng rậm. Trên đảo tản mác ra mùi vị trong lành, thấm sâu vào ruột gan. Bên trong mảng rừng rậm, những phòng ốc thưa thớt có thể loáng thoáng thấy được, hầu hết là dùng những cây trúc, đại mộc, khô đằng, cỏ tranh dựng thành nhà cửa. Mặc dù rất đơn sơ, nhưng lại lộ ra dáng vẻ tự nhiên hòa hợp với khung cảnh xung quanh. Hơn thế nữa, ở trên đảo còn có không ít cây cỏ hoa lá đặc biệt, người ngoài nhìn vào, tự nhiên tai mắt có cảm giác rất mới mẻ.
Trên bờ cát, đã tụ tập trên trăm người. Nam nữ già trẻ đủ cả, ánh mắt bọn họ nhìn vào ba con thuyền đầu cùng với hai mươi ba con người. Giữa lúc ấy có người hô to:
– Lãnh nhị ca, lần này thu hoạch như thế nào? Có phải mọi người mang về thứ tốt hay không?
– Lãnh nhị ca ra tay, sao có chuyện tay không mà về được? Nhất định là có thu hoạch thật lớn đây!
Trên bờ có người kêu to lên.
Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn
– www.TruyệnFULL.vn
– Đúng vậy a, Lãnh nhị ca trên đảo chúng ta là người giỏi độc nhất vô nhị, không lần ra biển nào mà không có thu hoạch!
Mọi người vội vàng trò chuyện, miệng cười hớn hở, hiển nhiên đối với Lãnh Chiếu rất khâm phục. Đối với năng lực của Lãnh Chiếu, những người ngày không có chút nghi ngờ gì cả.
Ba con thuyền đã thả neo. Lãnh Chiếu là người đầu tiên từ trên ván thuyền bước xuống. Trên mặt lạnh lẽo, chẳng qua hắn quay đầu lại vung tay lên, lớn tiếng nói:
– Cột hai gã kia lại!
Thời điểm mọi người nhìn thấy mười mấy người bước xuống thuyền, không thấy vận chuyển những chiến lợi phẩm như thường ngày, nhất thời đều có chút thất vọng.
– Không cần phải thất vọng!
Lãnh Chiếu nhìn về phía đám người đang vây quanh, thản nhiên nói:
– Hai người kia đổi lại lượng bạc đủ các ngươi dùng trong ba năm!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều có chút không tin, vội vàng đánh giá hai người Hàn Mạc cùng Tiêu Đồng Quang.
Bị mọi người soi giống như nhìn khỉ, đây hiển nhiên là chuyện tình không thoải mái gì, cho nên mặc dù Tiêu Đồng Quang tức giận đến cực điểm, nhưng đồng thời cũng kinh hoảng lúng túng tới cực điểm. Hắn đành phải cúi thấp đầu, không dám nói một câu.
Hàn Mạc với khuôn mặt thanh tú cười híp mắt nhìn đám người xung quanh, giống như gặp mặt mấy lão bằng hữu, càng giống như mình là một thành viên trên đảo, cười khì khì nói:
– Mọi người hảo, hảo a! Chớ chen lấn, chớ chen lấn! Xô đẩy tiểu bằng hữu ra thực không tốt lắm a! Cho dù không có xô đẩy tiểu bằng hữu, thì đẩy mỹ nữ ra là chuyện không nên a! Ah, thật xin lỗi, nơi này không có hoa thơm, tóm lại mọi người cứ từ từ xem, ta nhất thời không thể đi được!
Ngay vào lúc này, từ trong đám truyền đến một thanh âm vô cùng thanh thúy dễ nghe không kém phần lạnh lẽo như băng:
– Lãnh Chiếu, không có mệnh lệnh của đảo chủ, ngươi tự tiện dẫn người rời đảo hành động. Người có còn để đảo chủ trong mắt mình hay sao?