– Tiểu Phạm, cậu là người biết rõ tình huống này nhất, nói xem thế nào?
Đàm Khải Hoa gọi Phạm Hồng Vũ cũng trở nên thân thiện hơn, thật sự việc này làm Bí thư Thành ủy Đàm Khải Hoa vô cùng lo lắng. Toàn bộ tỉnh Thanh Sơn chìm trong tin tức nào là Bí thư địa ủy có vận khí quá tốt.
Đàm Khải Hoa không quên Phạm Hồng Vũ từng là Bí thư tình ủy thứ nhất, nếu không là như thế thì quả thật không có biện pháp tốt như vậy.
Người ta làm Bí thư uy phong lẫm lẫm, duy chỉ có hắn làm Bí thư Thành ủy là cẩn thận dè dặt.
Thói đời là thế.
Thái độ của Phạm Hồng Vũ vô cùng đoan chính, thẳng lưng nói:
– Bí thư Đàm, tình hình là như vầy….
Đàm Khải Hoa lẳng lặng nghe xong hỏi:
– Trần Hà điện thoại cho cậu à?
– Dạ.
Đàm Khải Hoa “hừ” một tiếng giận nói:
– Trong thời khắc quan trọng thế này, Lục Cửu còn không bằng một nữ đồng chí.
Trong tình huống ấy, Trần Hà đưa ra lựa chọn người “cầu viện” khá chính xác, bình thường Phạm Hồng Vũ không hợp với Lục Cửu nhưng Trần Hà có thể nhận thức được điều nào nên làm. Chính thế, sự thật đã chứng minh, cô cầu viện Phạm Hồng Vũ là đúng, ít nhất Phạm Hồng Vũ không phải loại người tiểu nhân bỉ ổi, trước tiên thông báo Tiêu Hàn Nguyệt nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Trình đại tỷ cũng “hừ” một tiếng, nói:
– Lão Đàm, ông đừng tưởng Trần Hà là một cô gái tốt, chuyện như vậy không tốt chút nào, vì cô ta mà Lục Cửu rơi vào tình thế không tốt đấy thôi, nếu không cũng không như vậy…
Trong lòng Trình đại tỷ, trăm phần trăm hướng về phía Lục Cửu, dù sao Lục Cửu cũng thường xuyên đến nhà này, mỗi lần đến đều không phải đi không, lễ nghĩa đều đủ cả, còn Trần Hà thì bà ta chưa gặp qua bao giờ, hơn nữa trong lời nói của lão Đàm, Trình đại tỷ nghe cũng không lọt tai, Lục Cửu là người xấu còn Trần Hà là người có công lao sao? Người phụ nữ này trẻ tuổi xinh đẹp nên mới chiếm ưu thế như vậy à?
Trình đại tỷ cũng không tránh được tật xấu này.
Trong đầu Đàm Khải Hoa vô cùng buồn bực, sao phụ nữ thường hay có lối suy nghĩ đàn ôn cùng một ruột với nhau chứ? Chẳng lẽ bà ta lo lắng ông ấy làm chuyện giống như Lục Cửu sao?
Đang ở trước mặt Tiêu Hàn Nguyệt cùng Phạm Hồng Vũ, Đàm Khải Hoa lại không thể nào quát bà được, chỉ hung hăng trừng mắt liếc bà một cái.
Tiêu Hàn Nguyệt nghĩ nói:
– Bí thư Đàm, anh có cảm thấy dường như có người cố ý sắp đặt hay không?
Hàng chân mày của Đàm Khải Hoa nhướng lên.
Ý tứ của Tiêu Hàn Nguyệt ông ta có thể hiểu được, trước đó không lâu Cừu Hạo Minh bị người ta tố cáo, hiện tại đều không có động tĩnh gì, Quách Thanh Hoa cùng Trịnh Mỹ Đường đều không xử lý hoàn toàn chuyện này. Điều quan trọng là bộ đội bên kia, Long Quân Trường vẫn không tỏ rõ thái độ chính xác, thời điểm này, Cừu Hạo Minh đã tự động rời khỏi cạnh tranh chức phó Chủ tịch thành phố.
Cho dù thành phố hoặc tỉnh cũng không mạo hiểm để cử Cừu Hạo Minh vào chức Phó chủ tịch thành phố, vì nếu Quân đội bên đó nổi giận thì bên này không biết nên xử lý thế nào.
Một người có phẩm chất đạo đức như vậy sao các người còn đề bạt gã, như thế biết tính làm sao?
Hiện tại người tham gia đại hội sắp tới, ba ứng cử viên cho chức phó chủ tịch cơ bản đã được chọn ra, hai người trong đó một là Lục Cửu, nếu lúc này có chuyện thì Lục Cửu có thế nào Đàm Khải Hoa cũng không thể đưa hắn lên.
Đừng tưởng rằng gã ta là người của Đàm Khải Hoa thì cái gì cũng tốt, chuyện gì cũng ưu tiên? Quách Thanh Hoa không phải là người không nhận thức được chuyện gì của Đàm Khải Hoa y.
Đàm Khải Hoa trầm ngâm thật lâu không tỏ thái độ.
Chuyện này không thể tùy tiện đoán, nếu đoán sai sẽ ảnh hưởng đến nhiều phương pháp sau đó. Hơn nữa, Đàm Khải Hoa cũng có thể cảm nhận được, đến thời khắc mấu chốt Quách Thanh Hoa cùng Trịnh Mỹ Đường có thể cần sự ổn định nhiều hơn anh ta.
Dù sao thì Trịnh Mỹ Đường tiếp nhận chức Chủ tịch thành phố mới là mục tiêu chính của họ. Đều cùng một chức vụ nhưng càng có điểm yếu mặt nào đó, Trịnh Mỹ Đường liền thuận lợi tiếp nhận chức vụ Chủ tịch thành phố, điều này có thể thể hiện ý chí của Viên Lưu Ngạn, chứng minh lực ảnh hưởng của Viên Lưu Ngạn, người của thành phố Tề Hà trước sau đều xem Bí thư Viên là người thân thiết nhất.
Lúc này, họ thật sự muốn “tình yêu” của Lục Cửu ảnh hưởng đến toàn bộ bố cục của thành phố Tề Hà, ảnh hưởng đến sự thuận lợi của người mời dự họp, Trịnh Mỹ Đường là người thứ nhất không đáp ứng.
Huống chi từ trên tỉnh cử xuống hai vị cán bộ, trong đó có hai Phó chủ tịch thành phố được đề cử, cũng có thể tính là người của Viên Lưu Ngạn chuẩn bị tiếp nhận chức vụ Ban tổ chức thành ủy lên Tỉnh ủy Ban tổ chức, không thể xem là tâm phúc của Vinh Khải Cao,bối cảnh của ông ta nói ra khá phức tạp. Tình hình tại đây dù Lục Cửu có được chọn làm Phó chủ tịch thành phố thì Đàm Khải Hoa cũng chỉ có thể cùng Quách Thanh Hoa và Trịnh Mỹ Đường ngang tay nhau.
Chỉ vì một chút chuyện của Đàm Khải Hoa mà làm to chuyện lên như vậy quả thật không giống tác phong của Quách Thanh Hoa chút nào. Tính cách của Quách Thanh Hoa cũng không phải là người tùy tiện, dù gì ông cũng là lão đồng chí hơn sáu mươi tuổi nhưng trình độ bản lĩnh vẫn không thua ai.
– Hiện tại chuyện mấu chốt chính là nơi Trần Hà, người vợ kia gọi Dương Hòa An cùng đến đúng không? Thái độ của Dương Hòa An thế nào?
Đàm Khải Hoa tránh trả lời câu hỏi khi nãy, hỏi ngược lại.
Tiêu Hàn Nguyệt cùng Phạm Hồng Vũ nhìn nhau liếc một cái, Đàm Khải Hoa vẫn nhấn mạnh nơi Lục Cửu, hơn nữa lại có thể thấy được điểm mấu chốt của vấn đề. Lục Cửu cùng Quan Tú Lệ khẳng định không có vấn đề gì, Quan Tú Lệ cùng Lục Cửu cùng nhau đến trước Đàm Khải Hoa nói rõ thái độ, còn Trần Hà lại không nói gì, sợ làm thế sẽ mất mặt.
Còn phải xem vợ có chịu thỏa hiệp hay không.
Phạm Hồng Vũ nói:
– Trần Hà nói sẽ ly hôn với Dương Hòa An, không chịu nổi nữa.
Đấy chính là lời Trần Hà nói, Phạm Hồng Vũ truyền đạt nguyên văn lại.
– Bậy bạ.
Đàm Khải Hoa liền nổi nóng.
– Tại sao lại không chịu nổi? Tôi thấy chúng chẳng biết suy nghĩ gì cả, làm toàn chuyện ngốc nghếch.
Lúc này Trần Hà lại muốn ly hôn cùng Dương Hòa An chẳng phải buộc gã “chó cùng rứt giậu” sao? Một người đàn ông bình thường yếu đuối nhưng khi nóng lên thì có thể phá tan mọi thứ, ai gã cũng không phục.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói:
– Tôi cũng đoán Trần Hà nhất thời mà nói vậy, cô ấy hiểu rõ hậu quả hơn ai hết, cô ấy nói với tôi, muốn chuyển công tác, không muốn ở huyện Vân Hồ nữa. Bí thư Đàm, tôi lo lắng lắm, cô ấy nói nên điều đi xa một chút, nếu Dương Hòa An không ly hôn với cô ấy thì cũng khó mà nhìn mặt nhau nữa, có ở lại huyện Vân Hồ cũng không thể nào làm bạn hữu được.
Đàm Khải Hoa quay mặt sang nơi khác, nhìn về phía Phạm Hồng Vũ.
– Chính mồm Trần Hà nói vậy sao?
– Dạ.
Đàm Khải Hoa thở phào một cái nói:
-Xử lý như vậy cũng tốt, chỉ cần cô ấy có thể đem gia đình và làm tốt công tác là được.
Trình đại tỷ lại chen vào nói:
– Đúng đấy, với hồ ly tinh như vậy nên điều đi xa xa, đỡ phải hại người.
Đàm Khải Hoa vô cùng khó chịu nhưng không nói gì với bà ấy cả, trên mặt chỉ cười cười, giọng nói cũng trở nên ôn hà, nhìn Phạm Hồng Vũ nói:
– Tiểu Phạm, chuyện này xử lý rất tốt, rất hiệu nghiệm.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
– Bí thư Đàm, phải làm vậy thôi, Bí thư Lục với tôi hợp tác gần hai năm, Trần Hà lại là cán bộ Ủy ban Nhân dân huyện, nếu xảy ra một vài vấn đề, tôi đương nhiên phải xử lý tốt.
Nói vậy dường như hắn không có chút công lao nào.
– Được, tốt, tiểu Phạm à, cậu đã công tác ở huyện Vân Hồ cùng Nông trường Triều Dương hơn một năm rồi, trong mắt mọi người cậu rất được xem trọng, chính vì thế cậu phải không ngừng cố gắng để không phụ sự mong đợi của họ.
Đàm Khải Hoa liền tỏ ra là thượng cấp lãnh đạo, nói giọng nhà quan, đương nhiên cũng muốn nói với Phạm Hồng Vũ “chỉ cần Lục Cửu tránh được kiếp nạn này thì chức Bí thư Huyện ủy huyện Vân Hồ kia là của cậu”.
Chuyện này chính là chuyện của hắn rồi, cần cố gắng để xử lý thỏa đáng.
Mười hai giờ rưỡi đúng, Tiêu Hàn Nguyệt cùng Phạm Hồng Vũ chạy quán của Dương Quang Đại, Lôi Minh vẫn chờ ngoài đường ra đón, thập giọng nói:
– Chủ tịch huyện, Chủ nhiệm Trần cùng chồng, ở phòng nghỉ chờ anh.
Phạm Hồng Vũ hơi hơi gật đầu, nhìn Tiêu Hàn Nguyệt nói:
– Bí thư Tiêu, có muốn cùng đến xem thế nào không?
Tiêu Hàn Nguyệt khoát tay áo nói:
– Tôi không đi được, bên này còn có chuyên cần xử lý, công tác tư tưởng này Chủ tịch huyện Phạm nên chịu khó đi đi.
Vừa rồi tuy Đàm Khải Hoa không nói rõ, nhưng ý tứ cũng có hiểu được phần nào chuyện này, phải tận lực bao che không thể gây huyên náo được. Cần phải có đủ người mời dự họp để hội nghị thành công tốt đẹp. Đêm nay trong khách sạn cần có “một vài công tác” nhất định phải hoàn thành, nếu kéo đến ngày mai không thể nào khống chế được.
Nhiệm vụ của Tiêu Hàn Nguyệt cũng vô cùng nặng nề.
Phạm Hồng Vũ cũng không miễn cưỡng nói:
– Được tôi đi trước đây.
Tiêu Hàn Nguyệt gật gật đầu.
Phạm Hồng Vũ lập tức đi theo Lôi Minh đến phòng nghỉ.
Không khí ở phòng nghĩ thật sự cổ quái, Trần Hà cùng Dương Hòa An ngồi khoảng cách khá xa, Dương Hòa An đang hút thuốc, gạt tàn thuốc trước mặt đã đầy mẫu thuốc, sắc mặt tái mét, hai mắt đỏ bừng, Trần Hà thì cúi thấp đầu, tóc tai rối bời, khuôn mặt không thấy rõ.
Gõ nhẹ cửa phòng, Phạm Hồng Vũ đẩy cửa đi vào.
Dương Hòa An kìm lòng không được nhanh chóng đứng dậy, Trần Hà cũng đứng dậy theo ngẩn đầu nhìn về phía Phạm Hồng Vũ, hai má cô có in mảng đỏ bầm, dường như là dấu tay, đó là toàn lực trút sự giận dữ.
Đã bị trúng một tát.
Xem ra người có hiền thế nào cũng có lúc cắn người.
– Chủ tịch huyện Phạm….
Dương Hòa An ngập ngừng đón tiếp Phạm Hồng Vũ, bỗng nhiên có chút chột dạ, Trần Hà tuy là vợ gã nhưng cũng là cấp dưới của Phạm Hồng Vũ, cấp trên lo cho cấp dưới bị đánh đó cũng là chuyện thường nên Dương Hòa An có chút không yên.
Tiểu nhân vật đối mặt với đại nhân vật, trong lòng lo lắng vô cùng.
Phạm Hồng Vũ nhìn như không thấy, thuận miệng nói:
– Chủ nhiệm Trần, lão Dương, đã khuya theo tôi quay về huyện Vân Hồ thôi. Trần Hà, cô nghỉ ngơi hai ngày, để xử lý tốt chuyện nhà, công việc ở văn phòng tạm thời do Lôi Minh đảm nhiệm.
Lời nói bình tĩnh, mười phần để giải quyết việc chung.
– Được, Chủ tịch huyện.
Trần Hà cúi đầu ấp úng nói.
Phạm Hồng Vũ nhìn Dương Hòa An nói:
– Lão Dương, có gì thì nói không nên động thủ, động thủ không giải quyết được gì cả.
Dương Hòa An vô cùng xấu hổ, khúm núm cúi đầu.
Vừa rồi Trần Hà đã bị anh ta tát một cái, cô không tránh cũng không nói gì, dũng khí của Dương Hòa An đã theo cái tát kia mà đi ra ngoài.