Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 823: Không cảm thông



Nhìn thấy Chủ nhiệm chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Ân Bình Thiên xuống xe, Lục Cửu tạm thời yên tâm, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ có chút cảm kích.

Ân Bình Thiên chính là tâm phúc của Quách Thanh Hoa, Cừu Hạo Minh sau khi được điều đến đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy Mặc Bình, Ân Bình Thiên từ vị trí Chủ tịch quận của một quận trong thành phố điều lên làm Chủ nhiệm chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, thay thế Cừu Hạo Minh.

Có Ân Bình Thiên cùng các đồng chí bộ đội đến Vân Hồ tìm Lã Đình tìm hiểu tình hình, ít nhất, Quách Thanh Hoa không đến mức Lục Cửu đã động tay động chân gì bên Lã Đình. Lã Đình nói gì với người bên bộ đội, Ân Bình Thiên sẽ báo cáo từ đầu chí cuối với Quách Thanh Hoa.

Bên Thành ủy cũng phái người đi cùng.

Đàm Khải Hoa cũng lời mờ bày tỏ thái độ của mình với Quách Thanh Hoa, Trịnh Mỹ Đường

Cho dù chuyện này đầu đuôi thực sự có do Lục Cửu đi nữa, Đàm Khải Hoa cũng phải tỏ thái độ như vậy. Đây chính là vấn đề mang tính nguyên tắc. Vì để thân tín của mình lên làm Phó chủ tịch thành phố, phải đem hết những chuyện xấu ở địa phương báo cho bên bộ đội, mượn tay bộ đội đến chỉnh người của Chủ tịch thành phố Quách sao? Một Bí thư thành ủy như Đàm Khải Hoa không đến mức bại não như vậy.

Trên thực tế, tối qua trước khi Tiêu Hàn Nguyệt cùng Phạm Hồng Vũ đi “Giang Thiên thắng cảnh” ăn cơm, Đàm Khải Hoa đã triệu tập khẩn cấp Tiêu Hàn Nguyệt, xụ mặt, bảo anh ta nhất định phải nghĩ cách để bắt được người đứng sau trò này.

Chẳng phải coi trời bằng vung rồi sao?

Vị quan lớn nắm quyền một phương, phiền phức nhất chính là xuất hiện tình hình bản thân không thể nào khống chế được. Đàm Khải Hoa vô cùng ác cảm với Cừu Hạo Minh, thậm chí là đám Quách Thanh Hoa, Trịnh Mỹ Đường này, nếu như có thể xử lý được Cừu Hạo Minh, Đàm Khải Hoa chắc chắn sẽ không nương tay. Mấu chốt là không thể sử dụng cách này.

Điều này đã vượt quá ranh giới của chốn quan trường rồi.

Đương nhiên, sở dĩ Đàm Khải Hoa đưa ra chỉ thị như vậy cho Tiêu Hàn Nguyệt, dựa vào một điều kiện tiên quyết. Lục Cửu đã cam đoan với ông, gã tuyệt đối không làm việc này.

Vậy thì tốt.

Chỉ cần không phải Lục Cửu làm, Đàm Khải Hoa có thể yên tâm điều tra được rồi.

Đối với Tiêu Hàn Nguyệt mà nói, nhiệm vụ Bí thư Đàm giao này, thực sự không dễ hoàn thành. Thật sự là không hề có chút manh mối nào hữu dụng. Từ sau khi Cừu Lập Hành bị phán xử, những chuyện Lã Đình gặp phải đã thành “sự kiện chung”, không ít người biết chuyện này. Về lý thuyết, những người biết chuyện đều có khả năng trở thành người báo tin.

Diện nghi ngờ lớn như vậy, làm sao để điều tra?

Đương nhiên, nếu có thể điều tra từ phía các đồng chí bộ đội, phạm vi điều tra sẽ thu nhỏ rất nhiều. Nhưng suy nghĩ này không không được, Mã Hàn chắc chắn không tiết lộ thông tin cho anh ta. Phó chủ nhiệm bộ chính trị quân đoàn, thư ký quân đoàn trưởng mà có thể làm chuyện như vậy sao?

Tiêu Hàn Nguyệt cũng chỉ gật đầu đồng ý, không dám cam đoan với Bí thư thành ủy là chắc chắn phá được án.

Huyện Vân Hồ đối với việc nghênh đón đám người Mã Hàn tương đối đơn điệu. Ngoại trừ Phạm Hồng Vũ đích thân lên thành phố tiếp đón, sau khi về đến huyện, chỉ có Lục Cửu và Trưởng ban Ban vũ trang huyện xuất hiện.

Bề ngoài Mã Hàn ôn hòa, trong lòng đã có sẵn chủ ý. Vừa đến Vân Hồ đã lập tức hàn huyên với đám Lục Cửu, yêu cầu gặp mặt Lã Đình, hơn nữa còn đặc biệt đề xuất, không để Lã Đình đến huyện ủy gặp mặt. Họ hy vọng có thể nhìn thấy nơi sinh hoạt và công tác của Lã Đình, tìm hiểu tình hình thực tế.

Đó cũng là một đề xuất hợp lý.

Cả đám người đi đến trường tiểu học toàn cấp 2 trấn Vân Hồ.

Thị trấn Vân Hồ là thị trấn lớn, là nơi đặt Ủy ban nhân dân huyện và huyện ủy, cư dân thường trú khoảng ba trăm ngàn người, cộng thêm vùng ngoại ô và dân cư lưu động, có thể lên đến bốn năm trăm ngàn người. Tổng cộng có ba trường tiểu học, nhất tiểu và nhị tiểu là trường học cũ, tam tiểu chính là trường mới được xây mấy năm trước.

Trường tiểu học được xây dựng từ những năm bảy mươi, điều kiện dĩ nhiên kém, nhưng sau khi Phạm Hồng Vũ nhậm chức, trước sau đều cấp tiền cho các trường tiểu học của trấn Vân Hồ. Ít nhiều coi như cũng cải thiện được điều kiện ký túc và dạy học.

Trường tiểu học hai ở phố cũ, đường đang được sửa chữa, mặt đường đá xanh trước kia thật sự quá tàn tạ, Chủ tịch huyện Phạm dù có lòng muốn bảo vệ nguyên trạng phố cũ, nhưng sau khi cân nhắc kỹ, Phạm Hồng Vũ vẫn quyết định sửa chữa lại phố cũ, vốn dự định phải sửa theo kiểu phục cổ, cố gắng giữ gìn diện mạo phố cũ không được thay đổi, sau đó làm dự toán, dự toán của sửa chữa theo kiểu phục cổ quá cao, Chủ tịch huyện Phạm cho dù có có cố gắng cũng không kiếm được khoản tiền đó. Cuối cùng đành nghiến rắng, từ bỏ phương án phục cổ làm đường bê tông cốt thép.

Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ vẫn để lại chút đường lui, tu sửa phố cũ lần này, chỉ sửa chữa một phần, chưa sửa chữa toàn bộ phố cụ. Chủ tịch huyện Phạm có dự định đợi thêm một năm nữa, năm sau tài chính huyện hoàn toàn dư dả, có thể sửa theo kiểu phục cổ rồi.

Cho dù thế nào, cũng phải lưu lại một phần của phố cũ có trăm năm lịch sử của trấn Vân Hồ.

Đối với thành phố này mà nói, phố cũ mãi mãi là một trong những tài sản quý giá nhất, cho dù nhà cao tầng có hoàn mỹ thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào thay thế được những phố cũ có bề dày lịch sử và đầy bụi tang thương của năm tháng được.

Đoàn người xuống xe, đi bộ, bước về phía Trường tiểu học số hai.

Bên trường tiểu học, hôm qua đã nhận được thông báo của Ủy ban nhân dân huyện, cố ý điều chỉnh lại lịch dạy của Lã Đình, cho cô rảnh rỗi cả ngày, chuẩn bị để đón tiếp lãnh đạo cấp trên và thủ trưởng bên bộ đội. Trần Hà hô qua trong điện thoại đã cố ý báo cho hiệu trưởng trường Tiểu học số hai và Chủ nhiệm ủy ban giáo dục huyện, bảo họ phải chú ý bảo mật, cố gắng đừng khoa trương quá, không cần phải quá ồn ào.

Chủ nhiệm giáo ủy giống như gặp đại địch, mới sáng sớm đã đến trấn thủ ở Trường tiểu học số hai, sắp xếp hết tất cả.

Trường sắp xếp đâu ra đấy, ngoại trừ hiệu trưởng và Chủ nhiệm giáo ủy, không có ai khác biết hôm nay có nhân vật lớn đến.

Đối với chuyện này, Lục Cửu thực sự rất hài lòng, khi bắt tay với Chủ nhiệm giáo ủy Vương Nghiên Phong, mặt mỉm cười, có chút tán thưởng.

Vương Nghiên Phong ba mấy chưa đến bốn mươi tuổi, đeo kính gọng vàng, diện mạo nho nhã, thấy Bí thư huyện ủy hài lòng, âm thầm thở phào một cái, liên tục cúi đầu nhìn về phía Lục Cửu.

Đối với Vương Nghiên Phong, ấn tượng của Phạm Hồng Vũ cũng không tệ.

Vương Nghiên Phong cũng được coi có mấy phần thực tài, chẳng nhân xuất thân được đào tạo chính quy mà còn là một tay thư pháp rất tuyệt, là Phó chủ tịch hội thư pháp thành phố Tề Hà, tài nghệ thư pháp không hề tầm thường. Những báo cáo quan trọng giáo ủy huyện trình lên Ủy ban nhân dân huyện, nếu tương đối ngắn gọn đều là do Vương Nghiên Phong đích thân tự viết. Lối hành thảo viết tay rất đẹp, chữ nghĩa chỉnh tề, nhìn rất vui mắt.

Nghe nói trước kia Vương Nghiên Phong là hiệu trưởng trường Nhị trung Vân Hồ, lúc đó do Phó chủ tịch huyện phân quản công tác giáo dục nhìn thấy báo cáo đẹp mắt này nên đã đề bạt lên, đầu tiên là điều lên làm Phó chủ nhiệm giáo ủy huyện, sau khi Tề Chính Hồng trở thành Phó chủ tịch huyện thường vụ, dù không phân quản công tác giáo dục, nhưng vẫn giúp đỡ Vương Nghiên Phong, chính thức trở thành Chủ nhiệm giáo ủy huyện.

Phạm Hồng Vũ không để ý lắm đến chuyện này.

Cho dù Vương Nghiên Phong do ai đề bạt lên, chỉ cần anh ta có bản lĩnh thực sự, có thể làm tốt công việc, Chủ tịch huyện Phạm đã luyện được con mắt tinh tường, nên trọng dụng thì trọng dụng, nên đề bạt sẽ đề bạt, vô cùng nghiêm túc.

Dùng người không khách quan, kể ra cũng là một loại biểu hiện thiếu tự tin.

Phạm Hồng Vũ đến Vân Hồ một năm rưỡi, sớm đã lập đủ uy vọng, ngang hàng với địa vị của Bí thư huyện ủy Lục Cửu, không hề rơi vào thế hạ phong. Ở ủy ban nhân dân huyện lại nhất ngôn cửu đỉnh, uy vọng cực cao. Tất cả các Phó chủ tịch huyện đều là thuộc hạ thực sự, càng không cần phải nói đến những người chịu trách nhiệm của những cơ quan trực thuộc huyện càng thông thiên đạo đồ.

Huống hồ những người hơi hiể một chút về quan trường đều hiểu được, hai tháng sau, Bí thư Lục sẽ là Phó chủ tịch thành phố, Bí thư huyện ủy Vân Hồ trăm phần trăm họ Phạm, không thể nào là người khác.

Lã Đình ở ký túc xã dành cho giáo viên trường tiểu học số hai, căn phòng đơn kiểu cũ được xây vào những năm tám mươi hơi khác so với mấy nhà ngang, nhưng cũng hoàn toàn không giống với phòng đơn kiểu mới, nó nằm ở giữa hai kiểu. Căn phòng không mới, trang trí trong phòng cũng không có gì đáng nói, đồ dùng tương đối đơn giản, tiền lương mấy năm của Lã Đình do huyện Mặc Bình trả bù,và khoản tiền cô từng đóng đã được trả lại cho cô rồi. Chỉ cần thân phận giáo viên của Lã Đình được công nhận, cô không cần phải đóng những khoản tiền này. Số tiền trả lại, hầu hết Lã Đình đều đưa cho ba mẹ Khê Hạo, cha mẹ chồng sức khỏe không tốt, cô lại đến Vân Hồ làm việc, ngoại trừ lúc mùa màng bận rộn mới về giúp đỡ, bình thường không thể về chăm sóc, để thêm chút tiền cho họ, để phòng ngừa bất cứ lúc nào.

Còn về cuộc sống của bản thân và Tiểu Ưu Ưu có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm.

Theo yêu cầu của nhà trường, Ưu Ưu đang học lớp một cũng không đi học, ở nhà. Các đồng chí bộ đội đến tìm hiểu tình hình trước kia, Ưu Ưu là con của liệt sĩ Khê Hạo mồ côi từ trong bụng mẹ, hẳn cũng nên để người bên bộ đội gặp.

Bỗng nhiên nhìn thấy nhiều người mặc đồ cán bộ bước vào nhà mình, Ư Ưu đứng dựa vào bàn có vẻ vô cùng sợ hãi, chạy đến núp sau lưng mẹ, chỉ nhô đầu ra, chớp chớp đôi lông mi dài, vừa căng thẳng vừa ngạc nhiên đánh giá những vị khách không mời mà đến này.

Cơn ác hai năm trước không dễ gì loại bỏ.

Cho đến khi cô bé nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Phạm Hồng Vũ, tâm hồn bé nhỏ mới cảm thấy hoàn toàn yên tâm.

Chỉ cần có chú Phạm ở đây, trời có sập xuống cũng không sợ.

– Xin chào, đồng chí Lã Đình, tôi là Mã Hàn, là phó chủ nhiệm ban chính trị quân đoàn lục quân, là chiến hữu của đồng chí Khê Hạo. Được ủy thác của thủ trưởng, đến thăm cô và con gái, tìm hiểu cuộc sống của hai người.

Mã Hàn chủ động nói rõ thân phận của mình với Lã Đình, ngữ khí vô cùng hòa nhã.

Vẻ mặt Lã Đình có chút bất ngờ, điềm đạm và không hề quá kích động, đương nhiên cũng không lạnh lùng, giống như đang tiếp đãi một người bạn, tiếp đãi một vài lãnh đạo có thân phận hiển hách.

Tiểu Ưu Ưu giúp mẹ châm trà chào hỏi khách, vô cùng ngoan ngoãn.

Nói chuyện vài câu, trước khi chính thức bắt đầu chủ đề chính, Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên đứng dậy, kéo bàn tay bé nhỏ của Tiểu Ưu Ưu, nói với Mã Hàn: – Chủ nhiệm Mã, tình hình của đồng chí Khê Hạo, con bé không biết rõ lắm. Tôi đưa nó ra ngoài chơi một lát, mọi người cứ nói chuyện đi!

Mã Hàn không khỏi ngẩn người.

Không ngờ Khê Hạo hy sinh lâu như vậy, mà trong nhà vẫn giấu đứa bé.

Phạm Hồng Vũ cũng không đợi anh ta gật đầu, xoay người ôm Tiểu Ưu Ưu lên, rồi gật đầu làm lễ với Ân Bình Thiên và Lục Cửu, nhanh chóng bước ra khỏi cửa. đám Mã Hàn nhất thời nhìn nhau, bị hành động của Phạm Hồng Vũ làm kinh ngạc.

Vị Chủ tịch huyện Phạm trẻ tuổi này làm việc đúng là xuất nhân ý biểu.

Hơn nữa xem ra, hắn hiểu rất rõ hoàn cảnh gia đình này, đứa bé cũng rất lưu luyến hắn.

Tiểu Ưu Ưu ôm cổ chú, thấp giọng nói: – Chú, mấy người này đến nhà con làm gì?

– Họ đến chơi ấy mà, kệ họ, chú đưa Ưu Ưu đi mua đồ nhé!

Phạm Hồng Vũ mỉm cười, ôm đứa bé bước xuống lầu.

Các người nói chuyện các người, chủ tịch huyện Phạm chẳng muốn tham gia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.