Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 6: Ạm Thời Cách Chức Tự Kiểm Điểm



Một lúc sau, Khâu Minh Sơn rời phòng làm việc lên tỉnh.

Đồng chí thư ký phòng 2 Phạm Hồng Vũ ngồi ở bên trong phòng làm việc, hút thuốc, uống trà, đọc báo.

Ngoại trừ việc này hắn chẳng còn việc gì để làm.

Phạm Hồng Vũ lúc này bỗng nhiên được coi là một quả “bom hẹn giờ”, tất cả đồng nghiệp trong phòng đều lảng tránh, không ai dám nói với hắn một câu, thậm chí ánh mắt cũng tránh hắn.

Đương nhiên, vị trí bàn làm việc không thể di chuyển nên người ngồi bên cạnh Phạm Hồng Vũ cũng chẳng thể chuyển sang chỗ khác được. Nhưng lại dùng thái độ “kính nhi viễn chi” (1), thỉnh thoảng có lén nhìn bạn đồng nghiệp nhưng khi chạm phải ánh mắt của Phạm Hồng Vũ thì lập tức chuyển đi, vội vàng cúi đầu, không muốn đối diện với hắn.

(1): Kính nhi viễn chi: tôn trọng nhưng không thân thiết

Chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra.

Người thực sự biết nội tình chỉ có Khâu Minh Sơn và Thái Dương, hai người này đã đi Hồng Châu, những người còn lại chỉ còn cách đoán mò.

Nhưng mà chắc chắn Phạm Hồng Vũ đang phạm tội.

Bằng không, thì một người có “phong độ đại tướng” như Phó bí thư Khâu sẽ không vội vã lên tỉnh.

Thế nhưng một hậu sinh như Phạm Hồng Vũ thì có thể gây ra đại họa gì?

Không hiểu!

Tạm thời vẫn chưa có ai nghĩ tới bài viết kia là do hắn sửa.

Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi. Người bình thường sẽ không có lá gan này, mà điểm mấu chốt là làm như vậy có gì tốt? Không lợi mà làm chuyện phưu lưu thì đúng là người ngu.

Phạm Hồng Vũ rất buồn chán.

Từ thế kỷ 21 trở lại hơn 20 năm, phương pháp giải trí thiếu thốn, bảo sao cảnh sát Phạm không chịu đựng nổi.

Ngồi yên một lúc, Phạm Hồng Vũ đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Phạm Hồng Vũ vừa rời đi thì văn phòng trở nên ầm ĩ.

Thi nhau phỏng đoán!

Đến ngày thứ 3, vấn đề của Phạm Hồng Vũ tổ chức có kết luận — tạm thời cách chức tự kiểm điểm.

Ngày thứ ba, Khâu Minh Sơn cũng từ trên tỉnh về.

Trường phòng thư ký số 2 Thái Dương lập tức triệu kiến Phạm Hồng Vũ, lầm lỳ đọc cho hắn nghe quyết định xử phạt của Địa ủy.

Nhưng mà việc cách chức tự kiểm điểm của Phạm Hồng Vũ khác với bình thường. Bởi vì những người bị cách chức tạm thời đều có thời hạn, yêu cầu làm kiểm điểm giải trình, sau đó tổ chức mới quyết định xem có cho đi làm tiếp hay không.

Việc tạm thời cách chức của Phạm Hồng Vũ lại không giống như vậy.

Không hạn chế thời gian, cũng không bắt làm kiểm điểm, cũng chẳng nói sau khi cách chức sẽ phải tuân thủ những điều gì.

Sau khi Thái Dương tuyên bố xong quyết định liền im lặng, không nhìn Phạm Hồng Vũ cũng chẳng nói một câu thừa, giống như Phạm Hồng Vũ đột nhiên biến thành không khí, trong phòng thư ký số 2 không hề có người này.

Phạm Hồng Vũ cũng không nói gì, cười cười, lập tức xoay người rời đi.

Phạm Hồng Vũ thu thập hành trang, cùng ngày trở về quê ở huyện Vũ Dương.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy, nỗi nhớ bố mẹ trở nên da diết hơn bình thường.

Khi trời chiều ngả về tây, ngồi lắc lư trên xe bus hơn hai tiếng, Phạm Hồng Vũ mang theo một cái túi đồ nhỏ đi vào trụ sở UBND huyện Vũ Dương.

Huyện Vũ Dương cách thành phố Ngạn Hoa kỳ thực chỉ có hơn 50 km, ở kiếp sau khoảng cách này chỉ đi mất chừng 1 tiếng. Nhưng hiện giờ tuyến đường cấp huyện này quả thực quá tệ, đường thì nát bét, ổ trâu ổ bò liên tục, may mà Phạm Hồng Vũ có sức khỏe tốt, vậy mà sau khi xuống xe xương cốt cũng đau nhức, rất khó chịu.

Phạm Hồng Vũ ngẩng đầu nhìn cái cổng cũ của trụ sở UBND huyện rồi đi vào.

Chỗ này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ với Phạm Hồng Vũ.

Hai 20 năm trước, hắn cũng đã từng sống ở đây một thời gian ngắn. Khi Phạm Vệ Quốc được bổ nhiệm làm Phó Chủ tịch huyện Vũ Dương, Phạm Hồng Vũ cũng vừa vặn lên đại học, chỉ có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm mới về sống khoảng hai, ba tháng. Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn tới sống ở ký túc xá dành cho cán bộ Địa ủy Ngạn Hoa. Mấy tháng sau, Khâu Minh Sơn bị cách chức, Phạm Vệ Quốc cũng xui xẻo theo, bị điều đến làm phó chủ nhiệm bảo vệ môi trường của địa khu, Phạm Hồng Vũ cũng không còn quay trở lại trụ sở UBND huyện Vũ Dương nữa.

Trên con đường nhỏ dẫn vào trong, trong lòng Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên có chút cảm thán.

Chí ít, không khí nơi này rất trong lành.

Trụ sở UBND huyện Vũ Dương có mấy dãy ký túc xá, trong đó đa phần là nhà ngang kiểu cũ, chỉ có hai căn mới xây, được phân cho cán bộ cấp chính khoa (2).

(2) Căn cứ Luật công chức của Trung Quốc, cấp bậc hành chính cán bộ được chia làm 15 cấp. Cán bộ chính khoa là cán bộ cấp xã, chủ nhiệm, trưởng và Phó trưởng phòng, được phân chia từ cấp 12 tới cấp 9. Một số chức vụ như Trưởng phòng nông nghiệp ở huyện cũng được coi là cán bộ cấp chính khoa. Độ tuổi quy định bắt buộc phải từ 18 tuổi trở lên.

Về cấp bậc cán bộ, Trung Quốc chia cán bộ làm 5 cấp: cán bộ cấp quốc gia, cấp tỉnh (các Sở, cục tương đương – TQ gọi là Bộ, ví dụ Bộ Giáo dục thực chất bằng Sở Giáo dục ở mình), cấp Sở (TQ gọi là ty), cấp Phòng (cấp Xử – huyện), cấp Khoa (xã).

Sau này để thống nhất, Oanh sẽ dịch như sau: cấp Khoa, cấp Phòng, cấp Sở, cấp tỉnh, cấp quốc gia.

Làm thường ủy huyện ủy, Phó Chủ tịch thường vụ, Phạm Vệ Quốc ở trong một căn nhà có ba phòng.

“Hồng Vũ?”

Khi Phạm Hồng Vũ ấn chuông cửa, cửa phòng lập tức mở ra, một nữ tử trung niên chừng 40 tuổi vui mừng kêu lên.

“Mẹ…”

Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên ấp úng, yết hầu giật cục.

Mẹ của hắn hóa ra còn trẻ như vậy, tóc đen, lưng thẳng, khác xa với ấn tượng già yếu trong đầu hắn. Trong lúc nhất thời, tâm tình Phạm Hồng Vũ kích động không ngớt.

“Hồng Vũ, tại sao con lại về? Hôm nay là ngày nghỉ à?”

Quản Lệ Mai không nhận ra sự khác biệt của con trai, vừa mở cửa cho con vào, vừa vui mừng nói chuyện. Quản Lệ Mai sinh được hai nam một nữ, Phạm Hồng Vũ là đứa con mà nàng quan tâm nhất. Trước khi lên đại học, Phạm Hồng Vũ đâu phải dạng ngoan hiền gì, nổi danh là “Hỗn Thế Ma Vương” (3) nhất huyện Vũ Dương, đánh nhau ẩu đả, không từ bất cứ việc xấu nào. Hầu như cứ vài ngày, Quản Lệ Mai và Phạm Vệ Quốc lại nhận được điện thoại tố cáo từ trường học.

(3): Hỗn Thế Ma Vương: quỷ hại đời, ý chỉ người chuyên làm việc xấu

Khi đó lễ, Phạm Vệ Quốc vẫn chưa phải lãnh đạo huyện, chỉ là một Phó trưởng phòng Nông nghiệp ở huyện. Nhưng nói chung cũng là lãnh đạo, cũng có thể tới trường giải quyết hậu quả cho Phạm Hồng Vũ.

May mà Phạm Hồng Vũ thích gây sự nhưng cũng rất thông minh, cà lơ phất phơ học xong ba năm cấp 3, tập trung ôn thi lại đỗ đại học, khiến cho gia đình thở ra một hơi thanh thản.

Chí ít sau này không phải lo cơm ăn.

Sau đó Phạm Hồng Vũ bị Khâu Minh Sơn điểm danh gọi đến văn phòng địa ủy, điều này càng làm cho Phạm Vệ Quốc, Quản Lệ Mai vui mừng.

Đã có thể coi là có tiền đồ.

Phạm Hồng Vũ cười đáp: “Không phải ngày nghỉ nhưng con nhớ nhà.”

Là một người mẹ, rất dễ bị những lời “dỗ ngon dỗ ngọt” như vậy lừa, Quản Lệ Mai cũng không nhiều hỏi, cười tủm tỉm, vội vàng đi chuẩn bị cơm nước. Bởi vì Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên trở về nhà nên Quản Lệ Mai quyết định làm một chút đồ ăn.

Con trai đang tuổi ăn tuổi lớn, sức ăn đâu có nhỏ.

Phạm Hồng Vũ cũng không ngồi không mà chen chúc trong bếp, cười và nói chuyện với mẹ.

Thấy con trai trở nên hiểu chuyện, Quản Lệ Mai càng thêm vui mừng.

Chỉ là bầu không khí ấm áp này nhanh chóng bị phá tan.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, Phạm Vệ Quốc trở về nhà.

“Ông đã về rồi à… Ngồi nghỉ một lúc đi, cơm sắp xong rồi.”

Quản Lệ Mai ở trong bếp nói với ra, tâm tình khá là sung sưóng.

“Bố!”

Phạm Hồng Vũ vội vã ra đón, đưa tay muốn đón cái cặp trong tay Phạm Vệ Quốc.

Ai ngờ Phạm Vệ Quốc vừa nhìn Phạm Hồng Vũ đã nặng nề “hừ” một tiếng, phẫn nộ quát:

“Phạm Hồng Vũ, mày đã làm chuyện gì? Mày đúng là to gan lớn mật!”

Phạm Hồng Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

Xem ra, chuyện này đã truyền đi.

Điều này cũng không có gì kỳ quái, trong môi trường công sở dù có là bí mật tới đâu cũng sẽ bị truyền ra ngoài.

“Sao vậy, sao vậy?”

Quản Lệ Mai nghe vậy lập tức từ trong phòng bếp đi ra, ngạc nhiên hỏi liên thanh, trong lòng xuất hiện dự cảm không tốt.

Lẽ nào Hồng Vũ lại gây họa?

“Bà hỏi chính nó đi! Quả thực là vô pháp vô thiên!”

Phạm Vệ Quốc nổi giận đùng đùng bước đến sô pha đặt mông ngồi xuống, thở hổn hà hổn hển.

“Hồng Vũ, con lại… lại gây họa?”

Nhìn con trai, Quản Lệ Mai tràn ngập lo lắng hỏi.

“Mẹ, con không gây họa, chỉ phát biểu cách nghĩ của mình thôi.”

“Lại còn nói dối!”

Phạm Vệ Quốc nặng nề vỗ một cái xuống bàn, giận dữ hét lớn.

“Lão Phạm, ông nói nhỏ thôi…”

Quản Lệ Mai dù sao cũng là nữ đồng chí, thận trọng, vội vã nhắc nhở chồng mình sau đó đi ra đóng cửa lại.

Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.

Phạm Hồng Vũ cũng tới sô pha ngồi xuống, nhìn Phạm Vệ Quốc, thần sắc thản nhiên.

“Hồng Vũ, lại gây họa gì?”

Quản Lệ Mai ngồi xuống bên Phạm Vệ Quốc, vội vội vàng vàng hỏi.

“Hừ, nó to gan lớn mật, dám tự ý sửa bài viết của Phó bí thư Khâu, còn đăng lên cả báo tỉnh. Hiện giờ chuyện này đã làm Địa khu sôi lên sùng sục. Nghe nói Bí thư Khâu bị chủ tịch tỉnh Lôi phê bình ầm ĩ.”

Phạm Vệ Quốc cả giận nói.

Phạm Hồng Vũ hỏi:

“Bố, Bí thư Khâu thật sự bị chủ tịch tỉnh Lôi phê bình?”

Phạm Vệ Quốc mở trừng hai mắt:

“Thế nào, mày không tin? Mày cho đây là trò trẻ con à?”

“Vậy, bí thư Vinh có ý kiến gì?”

Phạm Hồng Vũ tăng cường hỏi.

Phạm Vệ Quốc vừa tức giận vừa buồn cười, đây là lúc nào rồi mà nó còn quan tâm “quốc gia đại sự” chứ? Chẳng lẽ nó coi mình là lãnh đạo!

Phạm Hồng Vũ nghiêm túc nói: “Bố, việc này rất quan trọng!”

“Bí thư Vinh còn có thể có ý kiến gì? Ông ấy đương nhiên nói rất hay. Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đã gửi bài tới nhật báo Nhân Dân và tạp chí Kèn Lệnh đề cử đăng bài viết đó…”

Mặc dù trong lòng tức giận nhưng Phạm Vệ Quốc vẫn trả lời câu hỏi của con.

“Thật tốt quá…”

Phạm Hồng Vũ nhịn không được hoan hô một tiếng.

“Mày… mày muốn làm tao tức chết hả? Mau thành thật khai báo, việc này, rốt cuộc là ai bảo mày làm? Tại sao cái đầu mày ngu vậy, chuyện như thế này cũng dám làm!”

Phạm Vệ Quốc tái mặt.

Phạm Hồng Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, như là vứt đi được một tảng đá nặng ngàn cân.

Hắn còn đang lo lắng xem làm thế nào mở rộng tầm ảnh hưởng của việc này, không ngờ bí thư Vinh lại tới “hỗ trợ”.

“Bố, chuyện này bố đừng vọi, con sẽ xử lý.”

Nghĩ một lúc, Phạm Hồng Vũ nói.

“Mày xử lý? Khẩu khí thật lớn. Mày xử lý như thế nào? Mày là Bí thư Tỉnh ủy hay lãnh đạo trung ương? Mày có thể xử lý được không? Không phải bây giờ mày đang bị tạm thời cách chức hả?”

Phạm Vệ Quốc tức giận gầm thét chất vấn.

“Bố, “binh vô thường thế, thủy vô thường hình” (4), chuyện chính trị không nói chính xác được!”

(4): binh vô thường thế, thủy vô thường hình: việc quân luôn thay đổi, nước thì không cố định hình dạng. Ý nói mọi việc luôn thay đổi

Phạm Hồng Vũ cười nhạt, nhẹ nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.